“Đại ca, ngươi thật sự quá khi dễ người rồi…”
Lời còn chưa dứt, Phượng Nguyệt Hi chậm rãi đứng lên, ánh mắt lướt qua phụ thân rồi đảo mắt đối diện với Phượng Chấn Vũ, trong mắt tràn đầy chiến ý.

Thấy vậy, Phượng Thiên có chút sửng sốt: “Nguyệt Nhi con đồng ý khiêu chiến sao?”
Phượng Nguyệt Hi gật đầu, thần sắc vô cùng kiên định.

“Ha ha.” Phượng Chấn Vũ cất tiếng cười to, tiếng cười phóng túng mang theo một phần chế nhạo: “Nhị đệ ngươi xem, ngươi ngay cả nữ nhi của mình cũng không bằng.

Tuy nhiên người trẻ tuổi có ngạo khí là tốt, nhưng là cần phải có đầy đủ thực lực nếu không kết quả sẽ rất khó coi.”
“Trương Hạo đâu?”
“Đại trưởng lão, ta ở đây.” Một người thiếu niên dáng người dũng mãnh nhìn qua chừng mười tám tuổi từ trong đám đệ tử đi ra.

Khi hắn bước ra từ đám người, các tam đại đệ tử tự động tránh ra mở một cái đường, có thể thấy được địa vị của hắn trong gia tộc là không thấp.


Phượng Chấn Vũ thản nhiên nói: “Ngươi cùng Nguyệt Hi luận bàn một chút, chỉ dùng ba chiêu nếu nàng không đỡ được thì danh nghạch tham gia đại hội sẽ là của ngươi.”
Trương Hạo ánh mắt âm u nhìn thiếu nữ trước mặt, bị một người thực lực yếu hơn cướp đi tư cách tham gia đại hội, tư vị này hiển nhiên không hề dễ chịu.

“Tiểu thư ta nhất định sẽ không nương tay, tốt nhất ngươi nên cẩn thận.”
Phượng Nguyệt Hi gật đầu, thanh âm Tần Hỏa đột nhiên truyền đến: “Thực lực của người này không yếu, đã đạt đến Võ sĩ sơ cấp thậm chí mơ hồ có thể tùy ý đột phá, hơn nữa hắn tu luyện công pháp luyện thể muốn đối phó với hắn vẫn là vô cùng khó khăn.”
“Bắt đầu đi.” Phượng Chấn Vũ phất phất tay, mở miệng.

Nhìn thiếu nữ tùy ý đứng trước mặt, Trương Hạo cười lạnh một tiếng, hai bàn tay chậm rãi nắm chặt, linh khí nhàn nhạt, lưu chuyển nhanh chóng trong cơ thể, mang đến một trận mạnh mẽ lực lượng cảm giác.

“Tiểu thư, xin mạo phạm.”
Lời vừa dứt, Trương Hạo giẫm mạnh chân một cái lên sàn nhà, thân hình cường tráng lập tức nhào về phía Phượng Nguyệt Hi, một quyền vừa ra kéo theo rít gào của tiếng gió, không chút do dự đánh thẳng vào nàng.

Phượng Nguyệt Hi cũng không dám ngạnh kháng, nàng nhanh chóng lùi lại rồi vận chuyển linh khí hộ thể.

Nhưng không để nàng kịp né tránh, quyền pháp tiếp tục biến hóa, lập tức đánh vào Phượng Nguyệt Hi.

Thật nhanh!
Thần sắc Phượng Nguyệt Hi trầm xuống, nàng không nghĩ đến thân hình cường tráng của đối phương lại có được tốc độ nhanh như vậy, nhất thời liền không thể rút gọn khoảng cách.

“Thiết Sơn quyền!” Một tiếng quát vang lên, quyền pháp mang theo khí kình hung hãn nện mạnh vào hai cánh tay của Phượng Nguyệt Hi.

Phanh!
Một tiếng nổ vang xuất hiện, khí kình cường hãn khuếch tán, Phượng Nguyệt Hi lập tức cảm giác trên hai cánh tay của mình có một lực lượng khổng lồ trút xuống, đau đớn kịch liệt sinh ra khiến cho hai cánh tay trắng mịn hiện lên một vùng đỏ rát, thân hình không tự chủ được rút lui, linh khí trong cơ thể cuồn cuộn sôi trào.


“Có thể chống đỡ một quyền mang theo bảy phần lực lượng của Trương Hạo, Tiểu Nguyệt thật là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.” Phượng Lục kinh ngạc nói ra.

Một người mới vừa tu luyện không lâu lại có thể ngạnh kháng được một quyền của Võ sĩ sơ cấp, đây đã đủ làm người khác phải kinh ngạc.

Phượng Thiên sắc mặt đạm mạc, nhưng trong lòng lại như bốc lửa, ánh mắt chăm chú rơi trên người Nguyệt Hi, chỉ cần một chút sơ sẩy hắn nhất định sẽ bảo hộ nữ nhi của mình.

“Tiểu thư quyền thứ nhất đã qua, quyền thứ hai ta sẽ không nương tay.” Trương Hạo nhìn chằm chằm Phượng Nguyệt Hi nói ra.

Phượng Nguyệt Hi thoáng nhíu mày, ngăn cản linh khí hỗn loạn trong cơ thể.

Một quyền vừa rồi khiến cho linh khí hộ thể tản đi không ít, nếu mạnh mẽ chống đỡ một quyền toàn lực tiếp theo của Trương Hạo chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

“Phá Sơn Toái!”
Trương Hạo hừ lạnh một tiếng, ngay vào lúc này thủ ấn trong tay biến ảo, linh khí quanh người run run, thân hình của hắn bao phủ trong hào quang màu vàng óng, xung quanh xuất hiện kình phong gào thét, mang theo âm thanh xé gió bén nhọn.

Không chút do dự phi người tiến về phía Phượng Nguyệt Hi, mắt thấy quyền pháp sắp rơi trên người nàng, trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh.


Cảm giác nguy hiểm ập đến, Phượng Nguyệt Hi toàn thân trở nên căng cứng, nàng đã thử qua uy lực của hắn vì vậy nhất định sẽ không khinh suất, đợi đến khi Trương Hạo sắp chạm đến mình, nàng nhanh chóng vận chuyển Thôi Yến Lăng Ba di chuyển một bước, một bước tưởng chừng thong dong chậm rãi nhưng lại dễ dàng tránh né một quyền của Trương Hạo.

Trương Hạo một quyền rơi vào khoảng không, trong lòng lập tức cảm thấy kinh ngạc, nhiều năm khổ tu hắn còn chưa gặp qua thân pháp nào quỷ dị như vậy.

“Đây là… Thôi Yến Lăng Ba? Tiểu Nguyệt từ khi nào học được?” Phượng Lục đồng tử chợt co lại, không nhịn được hút một ngụm khí lạnh.

Lời nói vừa ra mọi người trong đại sảnh liền trở nên yên tĩnh, Thôi Yến Lăng Ba chẳng phải là võ kỹ Hoàng cấp trung giai sao? Một nha đầu mới tu luyện được không lâu tại sao có thể học được?
Chuyện này thật quá dọa người!
“Nguyệt Nhi thật sự là Thôi Yến Lăng Ba sao?” Phượng Thiên nén nhịn rung động trong lòng, có chút kích động nói.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện