Tại sao tin tức nàng hủy hôn đã lâu như vậy vẫn còn chưa được truyền ra ngoài? Dựa vào tính cách bát quái của người dân chẳng phải chuyện này đã sớm lan truyền khắp Nguyệt quốc sao? Nhưng thật kì lạ trên đường đi nàng lại không nghe thấy có người bàn luận về chuyện này.
Chẳng lẽ phụ thân còn chưa nói cho hoàng đế?

Phượng Nguyệt Hi vừa suy nghĩ, vừa hướng về phía trước.


Bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng ngựa hí vang trời, sau đó liền thấy một chiếc xe ngựa đang thẳng hướng Phượng Nguyệt Hi mà chạy đến.


Nàng còn chưa biết chuyện gì phát sinh liền bị một cánh tay cứng rắn kéo vào lòng.


“Nàng muốn chết sao? Đang đi tại sao đột nhiên dừng lại.”

Thanh âm trầm thấp vang lên khiến Phượng Nguyệt Hi chân mày khẽ cau lại, khi nàng ngước mắt lên thì một gương mặt tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.



Cho dù đã gặp qua vài lần nhưng nàng vẫn không nhịn được mà kinh diễm.


Trên người mặc trường bào đen, ngũ quan nam nhân tinh xảo như đao khắc, hoàn mỹ không tì vết.
Nhất là đôi mắt, yêu dã cùng tà mị khiến nàng cũng không đủ can đảm nhìn nhiều lần.


Phượng Nguyệt Hi không muốn dây dưa với hắn, nàng hất cánh tay, nhưng càng cố thoát ra thì càng bị hắn ôm chặt.
Trong chớp mắt, sắc mặt nàng đen lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân sau lưng, ánh mắt nồng đậm uy hiếp.


Ngươi còn không buông!

Đôi môi của nam nhân khẽ cong lên, hắn không hề bị dáng vẻ của nàng dọa sợ mà trái ngược lại Mộ Thất Tử chỉ cảm thấy bộ dáng này của nàng thật dễ nhìn: “Thế nào, gặp ta ở đây nàng không thấy bất ngờ sao?”

Phượng Nguyệt Hi không thèm để ý tới hắn, chỉ lo tìm cách thoát ra.


Thấy vậy, Mộ Thất Tử đôi mắt híp lại, khóe môi giương lên tỏ vẻ ngả ngớn: “Để ta hôn một cái rồi thả nàng ra cũng không muộn…”

Còn chưa dứt lời, Phượng Nguyệt Hi từ trong giới chỉ xuất ra một cây châm không chút do dự đâm về phía hắn.
Nhưng Mộ Thất Tử làm sao sẽ để nàng thành công, ngân châm còn chưa chạm đến hắn, Mộ Thất Tử đã nhanh chóng chế trụ được cánh tay của nàng, hắn nghiêng người về phía trước, xốc đấu lạp hôn lên khoé môi của nàng.


Phượng Nguyệt Hi ngây người, sắc mặt kinh hãi nhìn người nam nhân trước mặt.
Nửa ngày sau mới phản ứng, gương mặt thoáng phiếm hồng, đôi mắt mông lung ngấn lệ.


Nụ hôn đầu tiên của nàng lại bị một nam nhân xa lạ cướp đi!

Kiếp trước cho dù Phượng Nguyệt Hi được rất nhiều người theo đuổi nhưng cũng chưa từng giáo qua một người bạn trai, tất cả đều dừng lại ở cử chỉ thông thường chưa từng có một hành động quá thân mật.
Vậy mà giữa thanh thiên bạch nhật hắn lại dám hôn nàng, may mắn nàng có thói quen đem đấu lạp khi ra ngoài nên cho dù có bị chỉ trỏ nhưng cũng không ai phát hiện ra nàng là ai.



Phượng Nguyệt Hi đẩy nam nhân trước mặt ra, lửa giận trong lòng bốc lên, vừa muốn tiếp tục lấy ngân châm đâm về phía hắn thì cằm đột nhiên bị nam nhân bóp chặt, đau đớn khiến gương mặt Phượng Nguyệt Hi trở nên nhợt nhạt, đối diện với đôi đồng tử sâu thẳm.


Sắc mặt Mộ Thất Tử biến đổi, thu lại dáng vẻ cợt nhả, hắn chăm chú nhìn Phượng Nguyệt Hi, ánh mắt loé lên một tia quang mang đỏ rực đến đáng sợ.


“Nàng cũng thật vô tâm, ngày đó nàng không chút do dự thả ta, ta cũng không trách nàng nhưng bây giờ lại muốn đâm ta một châm, ta cũng phải thu lại một ít lợi tức.”

Nghe vậy, Phượng Nguyệt Hi mím chặt môi không nói, nàng biết lúc này không thích hợp để giải thích, hơn nữa đối với một tên tính cách thất thường như hắn nàng cũng không muốn phát sinh nhiều rắc rối.


Mộ Thất Tử bàn tay càng thêm sức, đến khi sắc mặt Phượng Nguyệt Hi tái nhợt hắn mới mỉm cười buông tay.


“Nàng nhìn xem bộ dáng này của nàng thật thảm hại, dung mạo thì không dễ nhìn lại còn không thể nói chuyện, xem chừng cả đời này nàng cũng không thể tìm được một nam nhân tốt…” Trông thấy sắc mặt Phượng Nguyệt Hi ngày càng kém, Mộ Thất Tử biết nàng đã nổi giận, hắn vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt yêu mị ẩn chứa nhàn nhạt uy hiếp.


“Nàng không phải đối thủ của ta, đợi đến khi thực lực tăng cao rồi mới nghĩ đến chuyện đánh lén ta… Nếu không lần sau kết quả cũng không chỉ đơn giản như vậy đâu.”

Phượng Nguyệt Hi nghe vậy liền không tiếp tục manh động, nàng biết hắn nói không sai, dựa vào tu vi của mình bây giờ có khác gì châu chấu đá xe.

Nghĩ vậy Phượng Nguyệt Hi cảm thấy không cam lòng, nàng cắn chặt môi, cố gắng nuốt xuống xúc động muốn đánh người.


Trông thấy dáng vẻ của nàng, ý cười trong đáy mắt càng đậm, vừa muốn mở miệng thì từ xa trông thấy Tiêu Thất, Mộ Thất Tử cau mày.
Biết nơi này không thể tiếp tục ở lại, hắn đành vội vàng nói.


“Được rồi, nàng không cần phải bày ra bộ mặt ai oán như vậy, ta có việc đi trước, lần sau gặp lại.”

Nói xong, Mộ Thất Tử liền tiêu thất, chỉ để lại Phượng Nguyệt Hi lửa giận không có chỗ phát tiết.
Thật lâu sau tâm tình mới dần ổn định, Phượng Nguyệt Hi hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm mặc niệm.


Tốt nhất đừng bao giờ gặp lại!


.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện