Sở Lam gật đầu, theo bước Nhị Cúc đi vào Tây viện.


Phượng Ngyệt Hi trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ, chỉ mới đặt bước chân, chóp mũi đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.


Còn chưa để hắn hồi thần, đi được một đoạn đã nhìn thấy một tiểu cô nương khí chất thanh lãnh, trên mặt có một vết bớt kéo dài hơn nửa gương mặt, lúc này nàng đang đứng trước mái hiên, tròng mắt hướng về hắn không khỏi sinh ra một tia hiếu kì.


Thiếu nữ dáng người thon gầy, so với tiểu cô nương trong trí nhớ đã cao lên không ít.


Sở Lam còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp tiểu thư là một ngày mưa lớn, mây đen giăng kín bầu trời.


Hắn lúc ấy trên người chất đầy vết thương lớn nhỏ, cả người gần như kiệt sức, co rúm trong một góc đường, bị đau đớn cùng cái lạnh khiến cho cả người run rẩy.


Người đi đường bước chân vội vàng, không có người vì hắn dừng lại, hắn lúc ấy đã tuyệt vọng! Sẵn sàng buông bỏ mọi thứ.


Hắn cảm thấy, ngày mai chính mình có thể sẽ biến trở thành một bộ thi thể lạnh lẽo, cùng những người khác đồng dạng đều bị binh lính tùy tiện vất ra ngoài thành mặc cho quạ tha chó gặm.



Cho đến khi một chiếc xe ngựa đi qua, sau đó chậm rãi quay trở lại.


Tấm rèm che trên xe ngựa được cẩn thận kéo lên, một tiểu cô nương gương mặt non nớt bước xuống, trên mặt mang theo một vết bớt kèo dài hơn nửa khuôn mặt nhưng lại không thể che đậy được một đôi mắt to tròn tinh khiết, ẩn chứa bên trong mang theo một tia thương hại.


Hắn ghét nhất là bị người dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhưng không hiểu sao cái nhìn tiểu cô nương trước mặt lại khiến tâm của hắn trở nên mềm nhũn.


Phu xe ngựa nhảy xuống, ôm tiểu cô nương trở về, sau đó nhìn hắn nói: “Coi như ngươi may mắn, cùng ta trở về Phượng gia đi thêm một miệng ăn không phải không nuôi nổi.”

Sở Lam cứ như vậy bị mang về Phượng gia, nhưng việc đầu tiên hắn làm khi đến nơi không phải là mở miệng muốn trị thương, mà là khẩn cầu Phượng Thiên mang theo mình ra chiến trường.


Dù bây giờ đã có cơ hội trở thành cường giả, nhưng nguyện vọng của hắn vẫn không thay đổi.


Hắn vẫn luôn khắc tâm, đem tính mạng của tiểu cô nương so với sinh mệnh của mình càng thêm quan trọng.
Đã hơn sáu năm, hứa hẹn đó vẫn luôn là niềm khát vọng của hắn.


“Tiểu thư, đây là Sở Lam hắn muốn làm hộ vệ của người.”

Sở Lam ngừng thở, trên người bắp thịt đều chặt chẽ kéo căng cùng một chỗ.


Dù là đối mặt với Phượng Thiên, hắn đều không có khẩn trương như vậy.


Phượng Nguyệt Hi nhìn hắn, trông thấy bên người mang theo một khối ngọc tượng trưng cho thân phận, nàng không khỏi lấy làm lạ, khối ngọc này rất ít người có thể nhận biết nhưng nàng có thể không hiểu sao? Khối ngọc này do phụ thân ban phát cho người thân cận của mình, nhìn màu sắc của khối ngọc có thể thấy rằng hắn chiếm một địa vị không nhỏ dưới trướng phụ thân.
Người như vậy tại sao lại muốn làm hộ vệ của nàng?

Hơn nữa nàng xưa nay hành động một mình đã quen lúc này có một người đi theo nhất thời có chút không thích ứng, vì vậy đành lắc đầu tỏ ý nàng không cần hộ vệ.


Bị cự tuyệt rồi?

Sở Lam sững người, chưa từng nghĩ đến tình huống này, nhất thời mạch não không hoạt động.



Thật lâu sau, hắn mới hít một hơi thật sâu, đứng ra hỏi: “Tiểu thư, người không nhớ ta sao?”

Phượng Nguyệt Hi cẩn thận đánh giá người trước mặt, khuôn mặt anh tuấn cùng dáng người cao lớn, người như vậy nếu thấy qua nàng nhất định sẽ không quên, vì vậy nàng thành thật lắc đầu.


Đã hơn sáu năm trời, hắn cũng đã gần hai mươi lăm tuổi, lại còn luôn luôn ở chiến sự nên đã trưởng thành hơn rất nhiều, khác xa với bộ dáng gầy gò lúc trước.
Nhất thời tiểu thư không nhận ra cũng là điều bình thường.


Nghĩ là vậy nhưng Sở Lam trong lòng không khỏi mất mác.


“Sáu năm trước chính tiểu thư đã mang ta về phủ.”

Phượng Nguyệt Hi suy nghĩ một chút, như nhớ ra điều gì, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Chỉ là kí ức rất mơ hồ, nếu hắn không nhắc đến có lẽ nàng cũng đã quên.


“Tiểu thư nhớ đến?” Sở Lam kích động hỏi.


Phượng Nguyệt Hi gật đầu.


Sở Lam mang theo chút hi vọng nhìn nàng hỏi: “Vậy ta có thể lưu lại sao?”


Phượng Nguyệt Hi đón lấy ánh mắt mong đợi của Sở Lam, rất bắc đắc dĩ lấy tay bưng trán.


“Tiểu thư lưu lại hắn cũng được, lúc người đi ra ngoài có thể mang theo hắn, dù sao Tây viện rộng như vậy thêm một người cũng không tính nhiều.” Nhị Cúc đứng một bên đề nghị.


“Hơn nữa nhiều việc nô tỳ cùng Nhị Mai không tiện ra mặt, nếu có thêm một nam nhân sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

Cuối cùng Phượng Nguyệt Hi đành phải đáp ứng.
Chỉ là một mực yêu cầu Sở Lam nếu không có chuyện nàng cần hắn thì nhất định không được lộ diện, thời gian đấy hắn có thể tùy ý làm việc của mình, dù sao thân phận hắn tương đối đặc thù nếu chỉ đi theo nàng sẽ chỉ hủy hoại tiền đồ của hắn.


Sở Lam kích động, sắc mặt vui mừng nói: “Đa tạ tiểu thư.”

Tiểu thư đã quên hắn thì đã sao? Nàng chỉ là tiện tay thi ân nhưng đối với hắn lại là ân trọng như núi.


Điều kiện như vậy hắn cũng không bài xích, chỉ cần có thể bảo hộ tiểu thư là đã đủ rồi!


.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện