Phượng Thiên vừa dứt lời, còn không quên đem ánh mắt hướng về phía Phượng Nguyệt Hi.

Nữ nhi vừa tròn mười bốn, từ nhỏ đã được nuông chiều, lần này thật sự phải xa nhà đi đến hoàng cung lạnh lẽo ông thật có chút không cam lòng. Nhưng nghĩ đến Nguyệt Nhi yêu thích thái tử trong lòng của ông mới được thả lỏng đi vài phần. Hơn nữa lần này là thái tử đích thân đến đây cầu thân chắc hẳn nha đầu sẽ cao hứng mà đồng ý.

Tư Hàn Liệt cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiển nhiên hắn đã sớm xem nàng là nữ nhân của mình.

Lão giả cẩn thận lấy ra một chiếc hòm gỗ, từ trong cầm lên ngọc bội trắng noãn đưa cho Phượng Nguyệt Hi.

Nàng thản nhiên nhìn qua một cái, sau đó năm ngón tay mảnh khảnh tiếp nhận ngọc bội.

Ngọc bội được điêu khắc tỉ mỉ, được người chế tạo thành một con phượng hoàng, vừa nhìn qua đã thấy giá trị liên thành.

Nàng lật xem mặt kia của ngọc bội, phía trên rõ ràng khắc một chữ ‘Phi’.

Phượng Nguyệt Hi nhướng lông mày suy nghĩ, ngọc bội quý giá như vậy trên mặt còn tỉ mỉ khắc một chữ ‘Phi’ vừa nhìn qua nàng đã có thể đoán được thân phận của chủ nhân ngọc bội. Cho nên, đây chính là ngọc bội mà Tư Hàn Liệt cẩn thận chế tác cho nàng, cũng là ngọc bội tượng trưng cho vị trí thái tử phi.

“Thế nào, nàng có vừa ý ngọc bội này không?”

Âm thanh của Tư Hàn Liệt đột nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Phượng Nguyệt Hi ngẩng đầu, bình tĩnh đối diện với nam tử trước mặt, bất chợt không ai có thể đoán ra hành động tiếp theo của nàng.

Dung mạo bất phạm, nam tử tuấn mỹ như vậy rất hiếm gặp, quả nhiên danh hiệu đệ nhất mỹ nam Nguyệt quốc cũng không phải lời đồn.

Nếu không thấy một tia khinh thường cho đáy mắt, có lẽ một phế vật như nàng đã sớm đồng ý gả cho hắn.

Nhưng nàng đã không phải Phượng Nguyệt Hi trước kia, không còn là phế vật có thể mặc người khi dễ mà nàng bây giờ đã có thể tu luyện có tư cách trở thành cường giả, lúc này đối với một nam nhân chán ghét mình như vậy tất nhiên nàng cũng không để vào trong lòng.

Thấy Phượng Nguyệt Hi sắc mặt vẫn lạnh nhạt, Tư Hàn Liệt không khỏi thất thần, lẽ nào nàng ấy thật sự đối với mình không còn hứng thú sao? Không để hắn suy nghĩ lâu, hành động tiếp theo của nàng liền làm hắn tái mặt.

Phượng Nguyệt Hi chậm rãi đưa lại ngọc bội cho phụ thân, nàng lắc đầu tỏ ý hôn sự này nàng không muốn nhận.

Hành động bất ngờ của nữ nhi không khỏi làm cho Phượng Thiên kinh ngạc.

“Nguyệt Nhi con muốn hủy hôn ước sao?” Nữ nhi của ông chẳng lẽ bị trúng tà rồi.

“Chuyện này…”

Sự việc thay đổi quá nhanh khiến cho Tư Hàn Liệt không kịp phản ứng.

Nàng vậy mà muốn hủy bỏ hôn ước?

Càng nghĩ trong lòng càng dâng lên cảm giác lo sợ.

Phải biết hắn có thể ngồi lên ngôi vị thái tử không phải do tài trí của mình hay một thân thiên phú nhất đẳng, nếu so với những vị đại ca khác ngoại trừ có một túi da tốt còn đâu những người bọn họ đều hơn hắn về mọi mặt.

Đặc biệt tam ca cùng nhị ca nếu so với hai người họ hắn đều cảm thấy hổ thẹn. Chỉ dựa vào bản thân mình hắn làm sao có thể đối đầu với hai người bọn họ.

May mắn Tư Hàn Liệt được đích nữ Phượng gia coi trọng, có một gốc cây cổ thụ như Phượng gia cho dù hoàng đế cũng phải kính sợ.

Trong hoàng cung, để ngồi lên ngôi vị thái tử không chỉ cần đến thiên tư hơn người mà còn đặc biệt coi trọng hậu thuẫn phía sau lưng mình, có một nhà vợ cứng rắn như Phượng gia ngôi vị thái tử này ngoài hắn ra thật sự không hề có ai thích hợp hơn.

Nhưng lúc này Phượng Nguyệt Hi lại muốn hủy hôn ước thật là đem hắn dọa đến kinh sợ.

“Nguyệt Nhi, con nói cái gì vậy! Vài ngày trước còn chẳng phải sống chết muốn gả cho thái tử, đến lời của phụ thân cũng không nghe, bây giờ lại không muốn gả cho hắn.”

Phượng Thiên làm bộ trách mắng nhưng trong lời nói lại giấu không nổi một tia vui mừng.

“Thật sự không muốn thành thân?”

Phượng Nguyệt Hi nghe vậy cong cong khóe môi, khẽ gật đầu.

“Nếu đã không muốn thì hôn ước này coi như hủy bỏ đi, ngày mai phụ thân sẽ vào cung một chuyến.”

Sắc mặt Tư Hàn Liệt rất khó coi, gắt gao nắm chặt tay, nếu không phải e sợ Phượng Thiên hắn nhất định sẽ xông lên xé nát gương mặt giả dối của Phượng Nguyệt Hi.

“Khoan đã! Nguyệt Hi, ta đã làm điều gì mà khiến đột nhiên nàng quyết định như vậy? Nàng nói đi nhất định ta sẽ sửa.”

Phượng Thiên dường như mất kiên nhẫn, trên người không ngừng tỏa ra hàn khí, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tư Hàn Liệt, lạnh giọng nói: “Thái tử, lễ thành hôn cứ nghe theo ý của tiểu nữ mà hủy bỏ đi.”

Một câu nói vừa đi ra, Phượng Nguyệt Hi gắt gao nhíu chặt mày.

Quả nhiên cường giả chính là tùy hứng, đến ngay thái tử điện hạ phụ thân cũng khinh thường không để vào mắt.

Xem ra nàng phải thật nhanh chóng tu luyện mới được, sớm muộn danh hiệu phế vật cũng phải chính tay nàng gỡ bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện