Nguyệt Hi nào có thể ngờ đến lúc này hắn còn có tâm trí chiếm tiện nghi của nàng, chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn sợ rơi xuống nên mới nắm chặt nàng đến vậy.
Nàng cùi đầu nhìn hắn, khẽ nhướn mày.
Không được nhất định phải nghĩ cách.
Nguyệt Hi dùng sức đẩy viên đá từ trên vách núi rơi xuống.
Một lát sau, nghe thanh âm truyền đến nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên dưới không sâu rơi xuống không thể mất mạng nhưng phải xem tên này có chịu phối hợp không thôi.
May mắn nàng có thói quen mang theo ngân châm bên mình, không chỉ để cứu mạng người mà còn thích hợp làm ám khí.
Từ trong vạt áo lấy ra một chiếc ngân châm, không để Mộ Thất Tử phản ứng nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cắm lên huyệt vị giữa ngực hắn.
Mộ Thất Tử đột nhiên chịu đau, lông mày hơi nhíu lại.
“Nha đầu ngươi thật sự phải làm vậy sao? Ta chỉ lén nhìn ngươi một chút ngươi cần gì phải tuyệt tình đến vậy, nếu không cùng lắm ta đành chịu thiệt thòi lấy ngươi làm thiếp là được.” Mộ Thất Tử than nhẹ, đáy mắt lộ rõ một tia hờn giận.
Tiết mục này chẳng phải giết người diệt khâu sao? Nha đầu này cũng thật tuyệt tình đi.
Hắn cũng là lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ sức quyến rũ của bản thân, chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy, thiên tài Mộ gia như hắn có không biết bao nhiêu nữ nhân bị mê hoặc ngay cả thiên kim Cơ gia không chỉ thiên phú nhất đẳng mà ngay cả dung mạo cũng là tuyệt sắc. Mỹ nhân như vậy cư nhiên cũng không cần đến mặt mũi ngày ngày đeo bám hắn, vậy mà lúc này một nha đầu mười ba, mười bốn tuổi lại có thể trưng ra bộ mặt ghét bỏ hắn.
Từ khi nào sức quyến rũ của hắn rớt đến thảm hại vậy.
Nhìn Nguyệt Hi thần sắc chán ghét nhìn mình, Mộ Thất Tử liền cảm thấy một trận thương tâm.
Bị nàng ghét bỏ rồi ta cũng không thiết sống nữa.
Nguyệt Hi nhìn hắn, sắc mặt liền trầm xuống.
Cho dù có dùng cách nào nàng cũng không thể đem tên thần kinh này cùng với nam nhân lạnh lùng, cao ngạo trước kia là một người.
Nguyệt Hi cũng lười quản hắn, lần nữa đem châm giơ lên, ý tứ cảnh cáo hắn còn không buông tay nàng nhất định sẽ hạ thủ.
Cuối cùng Mộ Thất Tử cũng hết cách, sớm biết nha đầu này không có lương tâm như vậy hắn cần gì phải khổ công vất vả, mặt dày cầu xin nàng.
Mộ Thất Tử không nỡ buông tay nhưng nhìn sắc mặt nàng hắn cũng không dám tiếp tục mở miệng, bàn tay thả lỏng, để mặc thân hình rơi xuống.
Đáy mắt giấu không nổi một tia ủy khuất hệt như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nguyệt Hi cũng không thèm để ý tới hắn, nàng bám vào dây đằng gần đó nhanh chóng bò lên trên.
“Ngươi cũng đủ nhẫn tâm a, không sợ hắn thật sự mất mạng sao?” Tần Hỏa đột nhiên mở miệng, âm thanh không đè nén được ý cười.
Nguyệt Hi bĩu môi, lau đi mồ hôi trên vầng trán trơn nhẵn, cũng không quay đầu lại liền trực tiếp ly khai.
Yên tâm hắn không chết được đâu.
Nàng vừa dứt lời, từ sâu thẳm trong vách núi truyền đến một đạo âm thanh rống giận của nam tử.
“Đồ không có lương tâm! Nha đầu ngươi đừng để ta gặp lại!”
Âm thanh văng vẳng bên tai khiến Nguyệt Hi không khỏi cau mày. Vẫn còn sức rống giận quả nhiên hắn còn không chết được.
Hành động có chút tuyệt tình nhưng nàng hiển nhiên cũng không lỡ để nam nhân mất mạng.
Hơn nữa nàng biết bên dưới có một hồ nước, nếu không tại sao phía sau gia viên của nàng đột nhiên toát ra một thủy đàm. Lúc đầu còn có chút nghi hoặc nhưng viên đá nàng đẩy xuống kêu lên một tiếng nhỏ, tuy rằng rất khó phát hiện nhưng bằng trực giác nàng vẫn có thể phát hiện ra âm thanh của tiếng nước. Nếu không nam nhân kia cũng không ngu ngốc nhảy xuống, dựa vào tính cách của hắn sẽ để cho bản thân mình chịu thua thiệt sao? Đến chuyện của hắn mà còn lôi nàng vào làm tấm chắn thì sao hắn có thể cam tâm để bản thân mình phải thua thiệt.
Còn bên dưới có nguy hiểm hay có phải là thủy đảm hay không thì nàng cũng lười để ý, vấn đề này không phải của nàng mà là vấn đề của hắn.
Nguyệt Hi càng nghĩ càng khoái trá, rốt cuộc cũng có thể cho nam nhân này một bài học.
Nàng từ trước đến nay tâm tình rất tốt, nhưng lại có một điểm xấu là rất thù dai, người trêu chọc nàng đều bị nàng ghi hận, tất cả dù sớm hay muộn đều không ai có kết quả tốt đẹp.
Nếu không phải cha nuôi hạ thuốc, nàng lại một mực tin tưởng ông ta thì làm sao có thể để ông ta hại chết mình.
Nhưng nhanh như vậy liền trả thù nam nhân vô sỉ kia khiến cho tâm tình của nàng trở nên vô cùng thư sướng, khóe môi nhếch lên khiến vết bớt trên khuôn mặt càng trở nên đáng sợ.
Tần Hỏa sống lưng cảm thấy rét lạnh, nha đầu này thật đáng sợ hắn tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của nàng nếu không chỉ sợ sớm hay muộn sẽ có ngày bị nàng chơi đùa đến chết.
Ngay lúc nàng rời đi, đột nhiên xuất hiện một nam nhân, thần sắc lạnh nhạt, toàn thân bạch y bay đến.
Nàng cùi đầu nhìn hắn, khẽ nhướn mày.
Không được nhất định phải nghĩ cách.
Nguyệt Hi dùng sức đẩy viên đá từ trên vách núi rơi xuống.
Một lát sau, nghe thanh âm truyền đến nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên dưới không sâu rơi xuống không thể mất mạng nhưng phải xem tên này có chịu phối hợp không thôi.
May mắn nàng có thói quen mang theo ngân châm bên mình, không chỉ để cứu mạng người mà còn thích hợp làm ám khí.
Từ trong vạt áo lấy ra một chiếc ngân châm, không để Mộ Thất Tử phản ứng nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cắm lên huyệt vị giữa ngực hắn.
Mộ Thất Tử đột nhiên chịu đau, lông mày hơi nhíu lại.
“Nha đầu ngươi thật sự phải làm vậy sao? Ta chỉ lén nhìn ngươi một chút ngươi cần gì phải tuyệt tình đến vậy, nếu không cùng lắm ta đành chịu thiệt thòi lấy ngươi làm thiếp là được.” Mộ Thất Tử than nhẹ, đáy mắt lộ rõ một tia hờn giận.
Tiết mục này chẳng phải giết người diệt khâu sao? Nha đầu này cũng thật tuyệt tình đi.
Hắn cũng là lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ sức quyến rũ của bản thân, chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy, thiên tài Mộ gia như hắn có không biết bao nhiêu nữ nhân bị mê hoặc ngay cả thiên kim Cơ gia không chỉ thiên phú nhất đẳng mà ngay cả dung mạo cũng là tuyệt sắc. Mỹ nhân như vậy cư nhiên cũng không cần đến mặt mũi ngày ngày đeo bám hắn, vậy mà lúc này một nha đầu mười ba, mười bốn tuổi lại có thể trưng ra bộ mặt ghét bỏ hắn.
Từ khi nào sức quyến rũ của hắn rớt đến thảm hại vậy.
Nhìn Nguyệt Hi thần sắc chán ghét nhìn mình, Mộ Thất Tử liền cảm thấy một trận thương tâm.
Bị nàng ghét bỏ rồi ta cũng không thiết sống nữa.
Nguyệt Hi nhìn hắn, sắc mặt liền trầm xuống.
Cho dù có dùng cách nào nàng cũng không thể đem tên thần kinh này cùng với nam nhân lạnh lùng, cao ngạo trước kia là một người.
Nguyệt Hi cũng lười quản hắn, lần nữa đem châm giơ lên, ý tứ cảnh cáo hắn còn không buông tay nàng nhất định sẽ hạ thủ.
Cuối cùng Mộ Thất Tử cũng hết cách, sớm biết nha đầu này không có lương tâm như vậy hắn cần gì phải khổ công vất vả, mặt dày cầu xin nàng.
Mộ Thất Tử không nỡ buông tay nhưng nhìn sắc mặt nàng hắn cũng không dám tiếp tục mở miệng, bàn tay thả lỏng, để mặc thân hình rơi xuống.
Đáy mắt giấu không nổi một tia ủy khuất hệt như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nguyệt Hi cũng không thèm để ý tới hắn, nàng bám vào dây đằng gần đó nhanh chóng bò lên trên.
“Ngươi cũng đủ nhẫn tâm a, không sợ hắn thật sự mất mạng sao?” Tần Hỏa đột nhiên mở miệng, âm thanh không đè nén được ý cười.
Nguyệt Hi bĩu môi, lau đi mồ hôi trên vầng trán trơn nhẵn, cũng không quay đầu lại liền trực tiếp ly khai.
Yên tâm hắn không chết được đâu.
Nàng vừa dứt lời, từ sâu thẳm trong vách núi truyền đến một đạo âm thanh rống giận của nam tử.
“Đồ không có lương tâm! Nha đầu ngươi đừng để ta gặp lại!”
Âm thanh văng vẳng bên tai khiến Nguyệt Hi không khỏi cau mày. Vẫn còn sức rống giận quả nhiên hắn còn không chết được.
Hành động có chút tuyệt tình nhưng nàng hiển nhiên cũng không lỡ để nam nhân mất mạng.
Hơn nữa nàng biết bên dưới có một hồ nước, nếu không tại sao phía sau gia viên của nàng đột nhiên toát ra một thủy đàm. Lúc đầu còn có chút nghi hoặc nhưng viên đá nàng đẩy xuống kêu lên một tiếng nhỏ, tuy rằng rất khó phát hiện nhưng bằng trực giác nàng vẫn có thể phát hiện ra âm thanh của tiếng nước. Nếu không nam nhân kia cũng không ngu ngốc nhảy xuống, dựa vào tính cách của hắn sẽ để cho bản thân mình chịu thua thiệt sao? Đến chuyện của hắn mà còn lôi nàng vào làm tấm chắn thì sao hắn có thể cam tâm để bản thân mình phải thua thiệt.
Còn bên dưới có nguy hiểm hay có phải là thủy đảm hay không thì nàng cũng lười để ý, vấn đề này không phải của nàng mà là vấn đề của hắn.
Nguyệt Hi càng nghĩ càng khoái trá, rốt cuộc cũng có thể cho nam nhân này một bài học.
Nàng từ trước đến nay tâm tình rất tốt, nhưng lại có một điểm xấu là rất thù dai, người trêu chọc nàng đều bị nàng ghi hận, tất cả dù sớm hay muộn đều không ai có kết quả tốt đẹp.
Nếu không phải cha nuôi hạ thuốc, nàng lại một mực tin tưởng ông ta thì làm sao có thể để ông ta hại chết mình.
Nhưng nhanh như vậy liền trả thù nam nhân vô sỉ kia khiến cho tâm tình của nàng trở nên vô cùng thư sướng, khóe môi nhếch lên khiến vết bớt trên khuôn mặt càng trở nên đáng sợ.
Tần Hỏa sống lưng cảm thấy rét lạnh, nha đầu này thật đáng sợ hắn tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của nàng nếu không chỉ sợ sớm hay muộn sẽ có ngày bị nàng chơi đùa đến chết.
Ngay lúc nàng rời đi, đột nhiên xuất hiện một nam nhân, thần sắc lạnh nhạt, toàn thân bạch y bay đến.
Danh sách chương