Editor: Tường An

Mạnh!

Quá mạnh!

Cảm nhận được cổ lực lượng cường đại kia, mọi người đều ngẩn ra, bất giác ngẩng đầu nhìn lên...

Nhưng còn chưa kịp thấy rõ bộ dáng của người tới, một tia sáng tím từ trên trời xẹt qua, hạ xuống mặt đất, nhanh đến mức hoa cả mắt...

Nam nhân mang mặt nạ bạc che đi dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nhưng hơi thở trên người hắn lại khiến người ta mê muội...

Chẳng qua, lúc này Bạch Yên không có thời gian làm hoa si, sắc mặt nàng hoàn toàn thay đổi, trong lòng phát rét...

Tại sao, tại sao vương trở về sớm như vậy? Rõ ràng mình đã điều tra trước lộ trình của hắn, phải sáng mai mới về đến hoàng thành...

Nam nhân không nói gì, chậm rãi đi đến chỗ Mộ Như Nguyệt.

Khoảnh khắc nhìn thấy nữ tử, đôi mắt tà mị ngạo khí trở nên nhu tình như nước.

Giống như cả thế giới trong mắt hắn chỉ có nàng...

Tiếng ồn ào xung quanh dần biến mất, Dạ Vô Trần lẳng lặng ngóng nhìn nữ tử trước mắt, tựa như có vô vàn lời muốn nói với nàng.

Bao nhiêu năm?

Hắn đến địa ngục đã bao nhiêu năm?

Cũng rời xa nàng bấy nhiêu năm...

Trời biết, những năm tháng đó hắn rốt cuộc làm thế nào chống đỡ được!

Nàng chính là toàn bộ sinh mệnh của hắn, rời xa nàng, hắn chỉ còn là cái xác không hồn mà thôi...

"Nguyệt Nhi."

Thanh âm Dạ Vô Trần dịu dàng như một làn gió lướt qua tai nàng, ấm áp như thế...

Nguyệt Nhi, ta rất nhớ nàng...

Một câu này, Dạ Vô Trần không nói ra, chỉ vì hắn tin nàng sẽ hiểu, cũng giống như mấy năm nay nàng nhớ nhung hắn, nếu không nàng sẽ không đến địa ngục tìm hắn.

"Nguyệt Nhi, nàng còn nhớ lời lúc trước ta đã nói không, nàng ở nhân gian làm đế, ta đi địa ngục làm vương, ta muốn thu phục toàn bộ địa ngục tặng cho nàng..."

Hắn thu phục địa ngục, chẳng qua cũng chỉ vì nàng thôi...

Tim Mộ Như Nguyệt run lên, nàng rốt cuộc có tài đức gì, gặp được một nam nhân như hắn?

"Vô Trần, ta đến đón chàng về nhà..."

Đúng vậy, nàng đến đón hắn về nhà...

"Ca ca!"

Huyết Nhi từ phía sau Dạ Vô Trần chạy ra, nhảy vào lòng Dạ Tư Hoàng, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hai người trước mắt.

Sau khi sinh ra không bao lâu nàng đã phải rời xa Mộ Như Nguyệt, cho nên căn bản không biết dung mạo mẫu thân mình thế nào, nàng chỉ cảm thấy nữ tử này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm nàng bất giác muốn thân cận.

"Huyết Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?" Dạ Tư Hoàng vuốt vuốt đầu Huyết Nhi, cười nói: "Đây chính là cha mẹ chúng ta."

"Ách..."

Huyết Nhi ngây ngẩn.

Dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra, nam nhân này lại chính là cha mình?

Loại chuyện thế này còn có thể trùng hợp hơn nữa không?

"Huyết Nhi..."

Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn nữ hài trong lòng Dạ Tư Hoàng, vươn tay ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười ôn nhu.

"Ngươi trưởng thành rồi, hơn nữa, thực lực cũng tiến bộ thật nhanh."

Huyết Nhi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Ca ca nói, mẫu thân là một nữ tử cực kỳ lợi hại, Huyết Nhi là nữ nhi của mẫu thân, tuyệt đối không thể làm mẫu thân mất mặt."

Giờ khắc này, mọi người nhìn một nhà bốn người đoàn tụ, ngây ngốc như bị sét đánh.

"Vương... làm sao vương lại quen biết nàng, còn có một nhi tử và một nữ nhi nữa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện