Editor: Tường An
Tôn Diệu hung hăng nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn gương mặt tươi cười của Dạ Tư Hoàng.
Hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã thấy thiếu niên nhẹ nhàng nâng tay lên...
Oanh!
Bỗng nhiên, trên người thiếu niên bắt đầu nổi lên một cỗ lực lượng cường đại, giống như một cơn bão càn quét toàn bộ quảng trường...
Mộ Như Nguyệt im lặng, chăm chú nhìn Dạ Tư Hoàng, đối với nhi tử của mình, nàng rất có lòng tin...
Cuồng phong hỗn loạn.
Thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, dung nhan tuấn mỹ hàm chứa ý cười khó nắm bắt.
Thấy Dạ Tư Hoàng chỉ cười cười nhìn mình mà không có bất kì động tác gì, trong lòng Tôn Diệu do dự không thôi.
Nếu Dạ Tư Hoàng lấy ma long kiếm ra, muốn chặt đầu mình cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng vì sao hắn lại không có bất kì động tác gì? Âm mưu!
Đúng vậy, nhất định là hắn có âm mưu gì đó!
Thấy Dạ Tư Hoàng bất động, Tôn Diệu cũng không dám có động tác gì, sợ sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
"Tôn Diệu, ngươi đang làm cái gì!"
Vương tước dần trở nên không kiên nhẫn.
Thông qua thái độ của Tôn Diệu, hắn liền biết thiếu niên này khẳng định không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng tình huống hiện tại đã không thể quay đầu, nếu không, người mất mặt sẽ là phủ vương tước bọn họ.
Tôn Diệu hít sâu một hơi, tay nắm trường kiếm khẽ run.
"Tiểu tử, ngươi phải nghĩ cho kỹ, đây là hoàng thành, nếu ngươi dám làm gì nguy hại tính mạng của ta, phủ vương tước nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Lúc nói chuyện, hắn cố tình đè thấp thanh âm, hung tợn uy hiếp.
Dạ Tư Hoàng tà tà liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Ba..."
Cái gì?
Tôn Diệu sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Dạ Tư Hoàng.
"Hai!"
Khóe môi Dạ Tư Hoàng khẽ cong lên, trong mắt hiện lên tia sáng khiến người ta nhìn không thấu.
Âm mưu!
Tôn Diệu rõ ràng ngửi được hơi thở âm mưu, nhịn không được lui về phía sau mấy bước.
Nhưng hắn còn chưa kịp lui, thiếu niên lại lên tiếng.
"Một..."
Oanh!
Đột nhiên, quanh người Tôn Diệu lóe lên một luồng sáng trắng, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã trở thành mục tiêu của vô số lưỡi dao bắn tới.
"Thiên biến vạn hóa trận!"
Trong lòng Linh Vân chấn động, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tại sao nam nhân này lại biết Thiên biến vạn hóa trận của sư phụ!
Không!
Không có khả năng!
Ngoại trừ sư phụ, không ai có thể luyện ra trận pháp này!
"Ân?" Mộ Như Nguyệt nhìn Tôn Diệu bị trận pháp công kích, nhướng mày nói: "Lực công kích của trận pháp còn chưa đạt tới cực hạn, xem ra còn cần sửa đổi một chút, có điều, nếu vận dụng trận pháp này, Hoàng Nhi có thể nhanh chóng lấy mạng Tôn Diệu."
Dạ Tư Hoàng sở dĩ khiêu chiến Tôn Diệu cũng là vì nàng.
Tiện thể thay nàng thử nghiệm Thiên biến vạn hóa trận mà nàng vừa luyện chế ra.
Khoảng thời gian sau khi vào hoàng thành, thực lực của nàng đã tăng lên tôn thượng trung cấp, dù không mượn ngoại lực cũng có thể luyện chế thành công đan dược thượng giai cao cấp.
Mà Thiên biến vạn hóa trận cũng là trận pháp nàng vừa mới luyện chế được.
Đương nhiên, nếu thực lực đối phương mạnh hơn cấp tôn thượng, trận pháp này sẽ không phát huy được tác dụng...
"Ngươi... ngươi đê tiện!"
Tôn Diệu vung kiếm chém đứt lưỡi dao trước mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng Dạ Tư Hoàng.
Gia hỏa này dám thừa dịp mình không chú ý mà thiết hạ trận pháp.
Tôn Diệu hung hăng nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn gương mặt tươi cười của Dạ Tư Hoàng.
Hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã thấy thiếu niên nhẹ nhàng nâng tay lên...
Oanh!
Bỗng nhiên, trên người thiếu niên bắt đầu nổi lên một cỗ lực lượng cường đại, giống như một cơn bão càn quét toàn bộ quảng trường...
Mộ Như Nguyệt im lặng, chăm chú nhìn Dạ Tư Hoàng, đối với nhi tử của mình, nàng rất có lòng tin...
Cuồng phong hỗn loạn.
Thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, dung nhan tuấn mỹ hàm chứa ý cười khó nắm bắt.
Thấy Dạ Tư Hoàng chỉ cười cười nhìn mình mà không có bất kì động tác gì, trong lòng Tôn Diệu do dự không thôi.
Nếu Dạ Tư Hoàng lấy ma long kiếm ra, muốn chặt đầu mình cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng vì sao hắn lại không có bất kì động tác gì? Âm mưu!
Đúng vậy, nhất định là hắn có âm mưu gì đó!
Thấy Dạ Tư Hoàng bất động, Tôn Diệu cũng không dám có động tác gì, sợ sẽ rơi vào bẫy của đối phương.
"Tôn Diệu, ngươi đang làm cái gì!"
Vương tước dần trở nên không kiên nhẫn.
Thông qua thái độ của Tôn Diệu, hắn liền biết thiếu niên này khẳng định không đơn giản như vẻ bề ngoài, nhưng tình huống hiện tại đã không thể quay đầu, nếu không, người mất mặt sẽ là phủ vương tước bọn họ.
Tôn Diệu hít sâu một hơi, tay nắm trường kiếm khẽ run.
"Tiểu tử, ngươi phải nghĩ cho kỹ, đây là hoàng thành, nếu ngươi dám làm gì nguy hại tính mạng của ta, phủ vương tước nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Lúc nói chuyện, hắn cố tình đè thấp thanh âm, hung tợn uy hiếp.
Dạ Tư Hoàng tà tà liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Ba..."
Cái gì?
Tôn Diệu sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt nhìn Dạ Tư Hoàng.
"Hai!"
Khóe môi Dạ Tư Hoàng khẽ cong lên, trong mắt hiện lên tia sáng khiến người ta nhìn không thấu.
Âm mưu!
Tôn Diệu rõ ràng ngửi được hơi thở âm mưu, nhịn không được lui về phía sau mấy bước.
Nhưng hắn còn chưa kịp lui, thiếu niên lại lên tiếng.
"Một..."
Oanh!
Đột nhiên, quanh người Tôn Diệu lóe lên một luồng sáng trắng, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã trở thành mục tiêu của vô số lưỡi dao bắn tới.
"Thiên biến vạn hóa trận!"
Trong lòng Linh Vân chấn động, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tại sao nam nhân này lại biết Thiên biến vạn hóa trận của sư phụ!
Không!
Không có khả năng!
Ngoại trừ sư phụ, không ai có thể luyện ra trận pháp này!
"Ân?" Mộ Như Nguyệt nhìn Tôn Diệu bị trận pháp công kích, nhướng mày nói: "Lực công kích của trận pháp còn chưa đạt tới cực hạn, xem ra còn cần sửa đổi một chút, có điều, nếu vận dụng trận pháp này, Hoàng Nhi có thể nhanh chóng lấy mạng Tôn Diệu."
Dạ Tư Hoàng sở dĩ khiêu chiến Tôn Diệu cũng là vì nàng.
Tiện thể thay nàng thử nghiệm Thiên biến vạn hóa trận mà nàng vừa luyện chế ra.
Khoảng thời gian sau khi vào hoàng thành, thực lực của nàng đã tăng lên tôn thượng trung cấp, dù không mượn ngoại lực cũng có thể luyện chế thành công đan dược thượng giai cao cấp.
Mà Thiên biến vạn hóa trận cũng là trận pháp nàng vừa mới luyện chế được.
Đương nhiên, nếu thực lực đối phương mạnh hơn cấp tôn thượng, trận pháp này sẽ không phát huy được tác dụng...
"Ngươi... ngươi đê tiện!"
Tôn Diệu vung kiếm chém đứt lưỡi dao trước mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng Dạ Tư Hoàng.
Gia hỏa này dám thừa dịp mình không chú ý mà thiết hạ trận pháp.
Danh sách chương