Bất quá chỉ cách mấy bước chân, mà bên này ánh dương đỏ sóng sánh, bên kia tuyết trắng phủ mông lung.’
—— G iản T rinh
***
Suốt cả ngày hôm nay, Tô Nam không làm được việc gì, bụng cứ thắt lại từng cơn đau nhói, đến tối vẫn không dứt.
Trước đây, khi đến kỳ sinh lý thỉnh thoảng cũng bị đau nhưng không đến mức như vậy, cô nghĩ đi nghĩ lại, tự nhủ có lẽ do hôm qua không nhịn được tham uống một chai sữa chua nên mới ra nông nổi.
Đến sáng hôm sau bụng vẫn còn trĩu nặng đau ngâm ngẩm. Tô Nam đi siêu thị mua một túi đường đỏ, về nhà cắt mấy lát gừng nhỏ cho vào nước đường đun sôi lên, rồi vừa uống vừa tranh thủ viết luận văn, viết được một lúc thì nhận được điện thoại của Cố Bội Du.
Trên di động hiện lên dãy số của thành phố Sùng, Tô Nam không nghĩ ngợi nhiều chỉ cho là dịch vụ chuyển phát nhanh hoặc công ty săn đầu người bèn bấm nhận máy, nghe thấy bên kia dịu dàng gọi ‘Tô Nam’, thanh âm sao quen thuộc, sực nhớ là ai, vội vàng đặt cái cốc trên tay xuống: “Dạ, dì.”
Giọng nói của Cố Bội Du đong đầy ý cười hiền lành: “Con dậy chưa? Có phải quấy rầy con rồi không?”
“Dạ con dậy rồi.”
“Dì gọi cho Tri Ngộ, nhưng điện thoại không có người bắt máy. Dì muốn nhờ con một việc, con có ở nhà không Tô Nam?”
“Dạ con đang ở nhà —— chắc là thầy Trần đang họp ạ.”
“Dì có để một số tài liệu ở chỗ đó của Tri Ngộ, nếu tiện, dì cho người ghé qua lấy.”
Một tiếng sau, Cố Bội Du lại điện thoại tới, bảo gọi cửa nhưng không nghe thấy ai trả lời.
Tô Nam mơ hồ không hiểu ra sao, hỏi kỹ mới biết ‘chỗ đó’ Cố Bội Du nói là chỉ ngôi nhà ở trung tâm thành phố của Trần Tri Ngộ. Lần trước Trình Uyển đến đưa chìa khóa, hẳn là căn nhà đó.
Cô nhớ Trần Tri Ngộ cầm lấy rồi thả luôn vào ngăn tủ bên trái bàn đọc sách, kéo ra, quả nhiên ở bên trong.
“Dì, con tìm được chìa khóa rồi.”
Cố Bội Du mỉm cười: “Hôm nay con có rảnh không Tô Nam? Nếu rảnh thì đến chỗ dì ngồi một lát.”
Người lớn đã mở lời, cô dĩ nhiên không thể từ chối.
“Con có biết đường không? Hay dì cho người đến đón.”
Tô Nam vội đáp không cần.
‘Không làm phiền người khác’ là tín điều cốt lõi trong cuộc sống Tô Nam, đến khi khéo léo từ chối Cố Bội Du xong rồi, mới sực nhận ra mình sẽ phải đi một quãng đường rất dài. Trước hết phải ghé qua trung tâm thành phố, sau đó tiếp tục chạy ra vùng ngoại ô phía tây, một chuyến này phải mất ít nhất ba giờ đi đường.
Khẽ thở nhẹ một hơi rồi mặc quần áo ấm vào đi ra cửa, sải chân bước thật nhanh về hướng bến tàu điện ngầm.
Một chiếc ô tô màu trắng dừng lại phía đối diện, Cô Điền ló đầu ra ngoài cửa sổ, gọi lớn: “Tô Nam!”
Tô Nam nhìn xung quanh, băng qua đường.
Cô Điền dòm cô: “Đi đâu thế?”
“Đến trung tâm thành phố, đưa đồ cho mẹ Trần Tri Ngộ.”
Cô Điền mở to mắt chẳng chớp lấy một cái, nom hết sức thành thật: “Tớ cũng đi trung tâm thành phố! Tớ đưa cậu đi hén!”
Tô Nam không cần suy nghĩ cũng nhìn thấu tâm tư cô nàng: “Cậu không gặp được người đâu, lấy đồ xong tớ còn phải đi ra ngoại ô phía tây.”
Cô Điền cười hì hì: “Tớ mà vụ lợi thế hả? Lên xe đi, ít nhất cho cậu đi nhờ đến trung tâm thành phố.”
Thân thể Tô Nam không thoải mái, vốn không muốn chen chúc trong tàu điện ngầm, dĩ nhiên cầu còn không được.
“Xe của ai vậy?”
Cô Điền: “Của tớ! Năm ngoái ông già mua cho tớ, để trong gara ăn bụi. Gần đây tớ mới lấy ra chạy tới chạy lui trung tâm thành phố. Đô thị đại học nghèo rơi rụng mồng tơi, muốn mua cái gì cũng không có.”
Ngay từ lúc đầu mới quen biết, Tô Nam đã cảm thấy cá tính của Cô Điền không giống như người xuất thân trong gia đình lao động bình thường. Bây giờ, thấy cô ấy đi chiếc xe trên trăm vạn (~ trên ba tỷ) này càng thêm khẳng định: “Nhà cậu có điều kiện như vậy, sao lại vào công ty H làm gì.”
“Hai chuyện đó có thể giống nhau sao? Tiền tớ giãy được là của tớ, ba tớ kiếm được là của ba tớ. Tớ thấy công ty H rất hợp với ý tớ, tự sống bằng bản lĩnh, công ty khác tớ còn không thèm vào đó.” Còn nói thêm: “Nhà tớ không có nuôi tớ no đủ đâu, đừng thấy ông già cho tớ chiếc xe đắt tiền này, tớ lên đại học, ngoài học phí, ông già không cho tớ xu teng nào tiền tiêu vặt, thời điểm tả tơi nhất, tớ còn phải bẻ đôi mì ăn liền, bánh mì gặm dần. Ăn khổ hết nổi tớ gào khóc với mẹ tớ, mẹ già thân yêu lén tiếp tế cho tớ, kết quả bị ông già tóm được, ông già cắt phựt luôn tiền học phí.”
Cô Điền lái xe vô cùng cẩn thận, hết mực tuân thủ quy tắc, tác phong hoàn toàn khác xa với cái tính cách xuề xòa, nói năng bạt mạng vung tán tàn của mình: “Đại học tớ làm đủ việc, làm kẹo bông đường, bán miếng dán cường lực lậu, mở cửa hàng online… hết lăn qua rồi lộn lại, lên voi xuống chó như yoyo.”
“Vậy sao cậu không gây dựng cơ nghiệp của riêng mình?”
“Tớ muốn làm thuê cho người ta trước, ăn cắp tí bí quyết.” Cô Điền cười toe: “Hơn nữa tớ cần có nguồn tài chính để khởi động, làm ở công ty H ra nước ngoài tiền tới lẹ.”
Tô Nam: “…”
Đây là lý do vào công ty H lạ lùng nhất mà cô từng nghe qua.
Cô Điền nói những lời này với thần thái sáng láng rực rỡ, như thể chẳng thấy chuyện ăn mì ăn liền hay bán miếng dán điện thoại xách tay là chuyện gì đáng xấu hổ.
Hâm mộ.
Đây là cảm nhận duy nhất của Tô Nam.
Từ đô thị đại học đến trung tâm thành phố phải mất gần một giờ lái xe, đi được nửa đường, bụng lại quặn thắt từng cơn, căng nặng, đau âm ỉ.
Cô Điền liếc nhìn cô: “Sao thế? Say xe hả?”
“Không, dì cả…”
“Không phải hôm qua đã đau rồi ư? Sao hôm nay vẫn còn đau?”
Tô Nam lắc đầu.
Cô Điền tăng nhiệt độ trong xe lên: “Uống thuốc giảm đau không? Tớ có Fenbid nè.” (*Fenbid là thuốc giảm đau, hạ sốt… tương tự như Panadol)
“Tớ không uống đâu, gắng chịu một lát là hết.”
Dựa theo địa chỉ Cố Bội Du đã cho, xe dừng trước một khu chung cư cao cấp yên tĩnh.
Tô Nam tạm biệt Cô Điền, quét thẻ cổng, thuận lợi đi vào.
Căn hộ của Trần Tri Ngộ nằm ở trung tầng, ra khỏi thang máy, xung quanh yên ắng không một tiếng động.
Tô Nam dừng trước cửa, lấy chìa khóa trong túi ra cắm vào ổ xoay thử, cửa mở.
Trong nhà kéo kín rèm cửa sổ, ban ngày cũng tối mờ mờ.
Đưa tay sờ vách tường sát cửa, chạm vào công tắc, ấn một cái, ánh sáng màu trắng sữa rót xuống.
Trong nhà có mùi âm ẩm của lâu ngày không có người ở, Tô Nam đi đến cửa sổ kéo rèm ra.
Ánh nắng mang theo những hạt bụi nhỏ li ti đổ xô vào.
Lần đầu tiên đến, không tránh khỏi cảm giác tò mò.
Tô Nam xoay người lại, lúc này mới phát hiện ở vách tường phía bắc kề phía tây phòng khách, có đặt hai cái tủ sơn mài màu đen cao hơn đầu, có phần tương tự các loại tủ đứng dùng để trưng bày phỉ thúy mã não thường thấy ở các cửa hàng đá quý.
Cánh cửa thủy tinh phản chiếu ánh sáng, không nhìn rõ được đồ vật bên trong.
Tò mò bước tới, nắm tay cầm, mở ra ——
Epidote – Hệ đơn nghiêng; khối lượng 1.23 kg; tỷ trọng 3.40 g/cm3; độ cứng Mohs 6-7; lưỡng chiết và dấu quang 0.032… Dùng trong công nghiệp, tinh thể trong suốt có thể mài cắt bề mặt thành đá quý.
Glaucophan – Hệ đơn nghiêng; khối lượng 0.67 kg…
Tô Nam sững sờ.
Qua thật lâu, ánh mắt mới tiếp tục di chuyển.
Actinolitum, Hornblende, Olivin, Biotite, Orthose…
Phổi đột nhiên trĩu nặng như có một luồng không khí chẹn ngang ngực, không thể hít vào cũng không thể thở ra.
Cô hốt hoảng ngước đầu lên, ánh mắt dõi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải; hai chiếc tủ đứng cao hai mét rộng ba mét, toàn bộ… xếp đặt đủ các loại đá.
Dưới mặt trời, tinh thạch phát sáng rực rỡ.
Lục nhạt, lam xanh, đỏ sậm, đen huyền…
Như ánh nhìn xuyên thấu thời gian, đem cái chói lòa hoặc của bóng tối hoặc của ánh sáng, rọi vào mắt cô.
Im lìm.
Thời gian im lìm như ngừng lại.
Thật lâu thật lâu, Tô Nam không nghe thấy hơi thở và tiếng đập của trái tim mình.
Nơi này im lìm quá đỗi.
Mây vô định chân trời, vực sâu hoang vắng tiêu điều, gió gào khóc ngàn năm vạn năm, dừng hết thảy nơi này.
Như là…
Nơi dành riêng tưởng nhớ một người, di tích tình yêu.
Tô Nam lùi về sau một bước, đứng yên chốc lát, rồi bỗng nhiên bước tới, trăm mối ngổn ngang đóng cửa lại.
Tủ gỗ khép kín giữ trọn ảo huyền, bụi ào ào rơi xuống.
Cô chạy ra kéo chặt rèm cửa sổ, đứng chôn chân nơi đó, cách chiếc tủ gỗ sừng sững kia thật xa.
Tầm nhìn thoắt rõ thoắt mơ hồ.
Cô đưa tay dụi mắt, bụi trên thành cửa dính nơi đầu ngón tay trôi vào mắt, tầm nhìn, cuối cùng chỉ còn lại mịt mờ.
***
Ngồi phương tiện giao thông công cộng một giờ rồi chuyển xe buýt nhìn núi rừng ẩn hiện mông lung thêm ba mươi phút, tới biệt thự, đưa xong ba xấp tài liệu vừa lấy được cho Cố Bội Du đã một giờ chiều.
Cố Bội Du cố ý chờ cô đến mới cùng nhau ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tô Nam cố xốc lại tinh thần đi theo bà cắm hoa trong phòng khách.
Cố Bội Du dùng kéo cắt bớt phần thân mấy nhánh cát cánh rồi cắm vào bình nước thủy tinh trong vắt, đồng thời đưa mắt nhìn Tô Nam đang cầm cành hoa hồng đứng ngây người.
“Tô Nam?”
Tô Nam định thần lại: “Dạ.”
“Con sao vậy? Nhìn con có vẻ không tập trung, đang lo lắng chuyện gì sao?”
“Dạ, không có…” Tô Nam cười gượng gạo: “Tối nay, giáo viên hướng dẫn sẽ hỏi mấy vấn đề trong luận văn, con chưa chuẩn bị tốt nên không yên lòng…”
“Sao con không nói sớm, nếu biết dì đã không gọi con đến rồi,” Cố Bội Du để cái kéo trên tay xuống, di chuyển xe lăn đến bên cạnh Tô Nam, nắm lấy tay cô: “Con mau về đi. Dì nghe Tri Ngộ nói con sắp nộp luận văn sơ thảo, thời gian này nhất định không cách nào thảnh thơi. Dì sợ Tri Ngộ đi công tác, con ở nhà một mình buồn chán nên mới gọi con qua đây giết thời gian, không nghĩ tới lại làm lỡ việc của con…”
“Dạ, không có đâu ạ, dì khách sáo.”
Cố Bội Du hướng lên lầu kêu một tiếng, bảo người giúp việc gọi tài xế đưa Tô Nam xuống núi.
Cố Bội Du đưa Tô Nam ra cửa, nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, dáng vẻ không mấy sôi nổi hoạt bát, lại dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức.
Xe lăn bánh men theo đường rừng từ từ đi xuống, ánh nắng len qua kẽ lá rót vào cửa sổ.
Tô Nam tựa đầu vào cửa kính, trán ướt lạnh mồ hôi.
Bụng cuộn lên từng cơn đau dữ dội, như có ai cầm kéo xoắn từng nhát từng nhát.
Đau đến không thể hít thở, nhờ tài xế lái xe đến bệnh viện gần đó.
Tài xế có phần do dự.
Tô Nam nở nụ cười: “Chú bảo với phu nhân Trần đã đưa con về đến nơi là được rồi ạ.”
Cơn đau lại lần nữa ập tới, cô ngồi xổm xuống đất, trước mắt chẳng còn nhìn thấy gì.
Đợi cơn đau lắng xuống mới chầm chậm đứng lên, đi vào phòng khám.
***
Lúc nhận được điện thoại, Cô Điện sợ choáng váng, bỏ hết mọi việc sang một bên, vội vàng lái xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy tấm chăn màu trắng trên giường bệnh vòm lên một khối nhỏ.
“Tô… Nam.” Thanh âm bất giác chậm lại.
Khối nhỏ kia khẽ nhúc nhích.
Cô Điền lật đật bước tới, nhẹ nhàng chạm vào vai cô.
Tô Nam ‘Ừ’ một tiếng, chầm chậm quay đầu lại.
Khuôn mặt trắng bệnh như tờ giấy, lộ ra đôi mắt đen thăm thẳm, sâu không thấy đáy.
Cô Điền nắm lấy bàn tay cô trong chăn, xoa nhẹ, buốt lạnh như băng phiến.
“Cậu… có đau không? Không phải dì cả sao? Làm sao…”
“Không đau.”
Cô chớp mắt một cái, ánh mắt rũ xuống.
Trùng hợp đúng ngay thời điểm chu kỳ kinh nguyệt đến theo thường lệ, nếu không cô đã không sơ suất để đến bây giờ mới tới bệnh viện.
Đến muộn, chỉ có thể làm sạch tử cung. (* Bình thường sảy thai trong ba tháng đầu thường sảy thai trọn – thai được tống xuất ra ngoài hoàn toàn, nếu trong tử cung còn dịch thì bác sĩ sẽ làm thủ thuật đơn giản để hút hết dịch ra.)
“Báo cho thầy Trần chưa?”
“Chưa.”
Cô Điền lấy di động của mình ra, chưa từng gặp phải chuyện thế này, ngón tay cũng run run: “Tớ giúp cậu gọi cho thầy ấy… Số điện thoại bao nhiêu?”
Không nghe thấy âm thanh trả lời. Cô Điền ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt Tô Nam như đầm nước bằng lặng yên bình nằm sâu trong khe núi nơi gió chẳng thể len vào mưa chẳng thể lay.
“Đừng gọi.”
Cô Điền kinh ngạc: “… Tại sao? Thầy ấy phải chịu trách nhiệm chứ?”
Tô Nam nhắm mắt lại, quay lưng đi.
Buổi sáng nhìn thấy, những khối đá muôn dạng sắc màu kia, trật tự ngay ngắn bày ra trước mắt cô, như mở to đôi mắt, yên lặng nhìn cô chằm chằm.
“Cậu đừng gọi… là tớ tự làm tự chịu.”
(epidote)
Danh sách chương