Tôi trao em nỗi cô đơn vắng quạnh, niềm khát khao, bóng tối lòng tôi; lấy hoang mang thất bại cùng nguy khốn, lấy yếu mềm lay động trái tim em.’  

—— Borges

***

Phút chốc, cửa phòng bật mở, Tô Nam cầm toa thuốc trên tay tấp tễnh đi ra.

Cô đứng đó, nhìn anh: “… Thầy Trần.”

… Ánh mắt còn ấm ấm ức ức tủi thân không biết xấu hổ.

Cơn tức của Trần Tri Ngộ phừng phực bốc lên: “Cứ đi kiếm chuyện gây sự với cái chân mình như thế? Em ngại nó dư thừa hả?”

“Em không cẩn thận…”

Trần Tri Ngộ lấy tờ giấy trong tay cô, vừa xem toa thuốc bác sĩ kê bên trên, vừa đi tới trước.

Đi hai bước, quay đầu lại, thấy Tô Nam cũng lết chân loẹt quẹt bám theo đuôi.

“Đứng yên ở đó cho anh.”

Tô Nam chôn chân đứng im thít.

Mười phút sau, Trần Tri Ngộ lấy thuốc xong quay lại, nhìn thấy Tô Nam thật sự đứng đó bất động trời trồng như cột điện.

“… Em không biết tìm chỗ ngồi xuống đợi sao?”

Tô Nam: “…”

Trần Tri Ngộ nhét túi ni lông thuốc vào tay cô: “Lúc thực sự cần nghe lời thì chưa bao giờ thấy chịu để lọt tai lần nào.”

Tô Nam cụp mắt im re.

Trần Tri Ngộ cúi đầu nhìn, bàn chân nhỏ xíu ‘tha’ đôi dép dùng trong nhà tắm, ngón chân cái băng bó kín mít.

“Có đau không?”

“Thuốc tê vẫn chưa hết, không có đau…”

“Anh hỏi lúc bị thương.”

“Đau lắm…”

Trần Tri Ngộ lấy điện thoại ra, mở máy ảnh.

Tô Nam vội ngăn lại: “Anh đừng chụp mà!”

‘click’ một tiếng, Trần Tri Ngộ cất điện thoại vào: “Lưu lại, để sau này em nhớ lâu một chút.”

Xắn tay áo, khom người xuống: “Leo lên đây!”

Tô Nam biết lúc này anh đang nổi lửa, không dám hó hé nửa câu, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh.

Trần Tri Ngộ ngoài miệng vẫn không buông tha người như thường lệ: “Lần tới muốn anh cõng thì trực tiếp mở miệng nói, đừng có dùng khổ nhục kế.”

Hốc mắt Tô Nam đỏ hoe.

Xe dừng dưới bãi đậu xe của khách sạn, Trần Tri Ngộ bước xuống, tiếp tục cõng Tô Nam đi thẳng lên phòng.

Khách sạn cấp sao này cách trường học không xa, chỉ chừng một cây số, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy tháp chuông cao cao trong sân trường.

Trần Tri Ngộ cởi áo khoác và giày ra, đi tới mở cửa sổ để gió lùa vào thông thoáng.

Tô Nam tránh sang một bên nhường lối, hạ giọng lí nhí: “… Anh có thể đưa em đến buổi phỏng vấn được không?”

Động tác trên tay Trần Tri Ngộ khựng lại, liếc mắt, nhìn cô chằm chằm.

“Công việc tiền lương bao nhiêu một năm, đáng để em dù bị thương cũng quyết xông ra chiến trường không sợ đầu rơi máu chảy thế này?”

Lúc anh tức giận, câu nào cũng có gai, trước đây khi chưa ở bên nhau, cô không đặt trong lòng, cho dù lời nói có cay nghiệt đi nữa cũng chỉ là gió lướt qua rừng thưa không dấu vết.

Nhưng bây giờ không giống vậy, những lời này tựa lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào nơi yếu mềm trong lòng cô.

“Công việc bao nhiêu vạn, anh đều khinh thường không nhìn tới, nhưng mà em không giống như vậy… Anh cái gì… cũng không hiểu.”

Trần Tri Ngộ cười lạnh một tiếng: “Anh không hiểu? Chút lòng tự trọng đó của em quan trọng đến thế sao, không chịu nổi mảy may che chở của anh?”

Giọng nói của Tô Nam run run: “Anh che chở chính là tìm nhiều người, trước sau diễn kịch cùng em như thế ư? Anh cần gì phải làm như vậy cho phí thời gian công sức, hàng tháng trực tiếp chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của em không phải càng bớt việc hơn sao?”

Trần Tri Ngộ sờ túi quần, mới sực nhớ gói thuốc kia đã bị mình bóp dẹp ném trong thùng rác ở bệnh viện.

Lớn hơn mười tuổi thì ích gì, lúc ầm ĩ tranh cãi, một chút lý trí kinh nghiệm cũng chẳng dùng được.

“Em nghĩ anh như thế ư?”

Ngón tay Tô Nam quấn lấy góc rèm cửa sổ, gương mặt không còn tí sắc hồng: “… Anh không tin em có thể tìm được công việc thích hợp bằng chính khả năng của mình.”

“Vậy em tin tưởng anh sao, Tô Nam,” anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt là sự rét lạnh trước giờ cô chưa từng thấy: “Em giấu anh bao nhiêu chuyện? Anh chờ em chủ động nói với anh, em có từng nghĩ sẽ nói với anh không? Tô Nam?”

Tô Nam cắn môi.

“Khả năng của em anh rõ hơn ai hết, hoàn toàn thừa sức vào công ty này. Anh có thể trực tiếp giới thiệu em vào, nhưng lại sợ em cảm thấy đi cửa sau của anh, nên mới phải làm phiền nhiều người như vậy. Quá trình phỏng vấn này anh còn không rõ sao? Toàn bộ mẹ nó lãng phí thời gian mò mẫm nói nhảm!”

Đây là lần đầu tiên, nghe thấy anh chửi thề.

“Tô Nam, gia đình em thế nào anh rất rõ, nếu anh để ý tới những chuyện này, thì ngay từ đầu đã không đặt tâm trí vào em. Giữ em bên cạnh là muốn em được tự do thoải mái, vui vẻ hạnh phúc, không phải để em dè dặt ngó trước trông sau, áy náy gây khó dễ cho bản thân mình. Dựa vào anh khiến em khó chịu đến thế sao?”

Tầng tầng hơi nước dâng lên, dáng hình Trần Tri Ngộ mịt mờ trong mắt.

Anh tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay cô: “Lúc đó nên bắt em học lên tiến sĩ, em nhóc con này chính là thiếu bị trừng bị!”

“Em sẽ tốt nghiệp… không xong.”

Trần Tri Ngộ tức giận: “Anh viết luận văn thay em, xong không?”

“Thầy Trần,” Tô Nam ngẩng đầu nhìn anh, mắt ngấn nước chực trào nhưng từ đầu đến cuối không rơi xuống: “… Anh đưa em đi gặp bạn bè anh, gia đình anh, những món anh thích ăn, nơi anh tình cờ phát hiện… Yêu một người, đều muốn dành hết tất cả những gì tốt đẹp nhất cho đối phương. Em muốn anh nhìn thấy, là một Tô Nam ưu tú rạng ngời, chứ không phải…”

Không phải cái bóng xám quạch nặng nề luôn rượt đuổi đeo sát cô kia, không phải hai mươi bốn năm hàn phong chao đảo trong cuộc đời cằn cỗi của cô.

Không phải là sợ sệt nhạy cảm.

Không phải là hốt hoảng thất bại.

Yêu một người, chỉ muốn cho người đó mưa phùn mùa xuân, không nhọc lòng cát bụi trần thế; ngắt xanh mùa hạ cùng lát dưa đỏ đầu mùa, không phải dầm mình oi ả nóng bức; chỉ cần ánh mặt trời rực rỡ ấm áp; còn minh đao ám tiễn, gió thảm mưa sầu chắn đỡ hết cho người.

Thế nhưng, cô muộn phiền mình cỗi cằn khốn nhọc, một cuộc sống đến bản thân còn mất mặt khó nhìn, thì đến cùng có thể cho anh được gì? “Anh hơn em mười tuổi, ốm đau bệnh tật nhất định sẽ đến tìm anh trước. Sau này, khi anh nằm trên giường bệnh không thể nhúc nhích động đậy, cũng ôm ý nghĩ này, không cần em chăm sóc sao?” Trần Tri Ngộ dùng sức siết chặt cổ tay cô, cơn giận thoạt đầu đã tan biến, giờ trong lòng chỉ còn lại cảm xúc ngổn ngang chẳng thể gọi tên.

“… Đã không thể cùng chung hoạn nạn, thì nói gì đến yêu – không yêu. Chẳng phải em lo lắng anh không tiếp nhận được hoàn cảnh thật của em sao?

Dừng một thoáng.

“Tô Nam, nghe này, anh hiểu rõ em là người thế nào hơn cả chính bản thân em.”

Tô Nam chớp mắt.

Giọt nước kia rơi xuống nhòe trên cánh tay anh. Tựa bỏng rát len thẳng vào đáy tim, anh duỗi tay siết chặt eo cô, ôm ghì vào lòng.

Trên mặt đất, cái bóng của anh choàng qua cô, để ánh sáng kéo dài.

Xoay người, đè cô vào cửa sổ thủy tinh sát đất, áp xuống…

Cơ thể cô tê rần ngây dại như luồng điện chạy qua. Cảm giác quá đỗi lạ lẫm tựa con sóng xô tràn bờ cát rồi cuộn mình về với lòng đại dương, cô không biết phải làm sao, vội đưa tay bấu víu bờ vai anh.

Sững người đôi giây mới chợt nhận ra, bản thân muốn được gần sát anh hơn nữa.

Phút chốc lập tức cảm thấy không thỏa mãn.

Cánh tay vòng qua bờ vai cô, tay còn lại trượt xuống giữ khoeo chân, nhấc bổng.

Một chiếc dép rơi xuống đất, Trần Tri Ngộ sực nhớ ngón chân cô bị thương, vội nới lỏng cánh tay để tránh đụng phải.



Cảm giác đau đớn như chiếc lá dứt mình lìa cành, chìm vào biển mây trắng xóa…

Qua thật lâu sau, đầu lưỡi nếm thấy mùi ngái tanh của sắt, Tô Nam mới phát hiện mình đã cắn rách môi Trần Tri Ngộ.

Sau đó, cái cảm giác đau đến mất lục quan ngũ cảm dần quay về.

Tim đột nhiên trống tênh, rõ ràng chẳng hề đau lòng, vậy mà chẳng hiểu vì sao lại muốn khóc.

Mịt mờ, nhìn Trần Tri Ngộ.

Đáy mắt anh sáng ngời như ngọn lửa cháy rực, mồ hôi trên chóp mũi rơi xuống.

Cứ như vậy nghiêm túc nhìn cô, rồi cúi đầu hôn cô hết đỗi dịu dàng.

Thanh âm khàn khàn không rõ, mãi hồi lâu sau, cô mới sực phản ứng, thì ra anh nói, ‘Anh yêu em’.



Thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này.

Tầm nhìn của Tô Nam dần rõ ràng.

Anh đưa tay vuốt ve những lọn tóc ướt đẫm trên trán cô: “Tô Nam.”

Tô Nam chầm chậm giương mắt nhìn anh.

Trong đôi mắt sáng ngời thăm thẳm kia, phản chiếu trọn vẹn bóng hình cô.

Ánh mắt đó chứa đựng thâm tình sâu nặng, đong đầy yêu thương chẳng đổi dời, muốn nhìn xoáy vào linh hồn cô, để cô vĩnh viễn ghi nhớ phút giây này.

Trần Tri Ngộ. 

***

(*Jorge Luis Borges (1899 – 1986) là một nhà văn, nhà thơ và dịch giả nổi tiếng người Argentina. Jorge Luis Borges đã được coi là một tác giả kinh điển của nền văn học thế kỷ XX. Gần như cả đời ông đã dồn mọi tâm lực vào sáng tác trong cảnh mù lòa, không vợ con.)

***

(Dép nhà tắm)

dép tắm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện