Trái tim gió muôn vàn dáng vẻ, đập trên miền tịch lặng của tình yêu đôi ta.’
—— (Neruda – Trích trong Bài số 4 ‘Buổi sáng tràn đầy’– ‘Hai mươi bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca’)
***
Trần Tri Ngộ rời Bắc Kinh trở lại thành phố Sùng, Tô Nam vẫn chưa xong việc bên này nên không thể đi cùng anh.
Thời điểm gần đến ngày khai giảng, Tô Nam tìm Hạ Duệ nhận giấy xác nhận thực tập. Hạ Duệ giữ cô lại, bảo công ty có thể ký thỏa thuận ba bên bất cứ lúc nào, nếu rỗi rãi cô có thể tiếp tục thực tập, nếu không sắp xếp được thời gian thì đợi sau khi tốt nghiệp trở lại báo cáo cũng không sao. Khen cô làm việc chắc chắn, tính cách chu đáo nhẫn nại.
(*Thỏa thuận ba bên ở Trung Quốc: là thỏa thuận việc làm của sinh viên khi chưa tốt nghiệp do đơn vị tuyển dụng, trường học và sinh viên cùng ký. Sau khi tốt nghiệp sinh viên sẽ đến đơn vị tuyển dụng làm việc. Nói gắn gọn ký thỏa thuận ba bên xem như ra trường đã căn bản có được việc làm.)
Nhưng Tô Nam vẫn khéo léo từ chối.
Tuy chưa có hướng đi cụ thể, nhưng cô muốn đến một nơi ổn định hơn.
Giang Minh Khiêm trở về thành phố Đán cùng cô.
Có lẽ hắn cũng đã biết chuyện, khoảng thời gian đó mỗi khi chạm mặt Tô Nam đều có phần lúng túng gượng gạo. Tô Nam cũng không giải thích gì, vẫn dùng thái độ bình thường như mọi ngày đối xử với hắn.
Qua một tuần, dường như hắn đã tự điều chỉnh được tâm trạng, lại trở về nguyên vẹn như xưa, gọi cô đàn chị ngắn, đàn chị dài.
Hai người đáp đường sắt cao tốc trở về thành phố Đán, mất bốn tiếng mấy gần năm tiếng đồng hồ.
Trên tàu, Giang Minh Khiêm lấy PSP ra, nhất định phải dạy cô chơi game. Tay cô vụng về, đi chưa được mấy bước, nhân vật trên màn hình đã rơi vào ‘cơ quan’ chết không ít lần, để cho Giang Minh Khiêm giành được cúp. Nhiệt tình bị đánh tơi tả chẳng còn chút động lực nào, Tô Nam chỉ chơi chốc lát rồi không chơi nữa, nói muốn ngủ một lúc, kéo mũ áo khoác xuống che mắt lại.
(* PSP – PlayStation Portable: là thiết bị chơi game cầm tay tốt nhất trên thế giới hiện nay)
Lúc nào cũng nghĩ đến Trần Tri Ngộ, nhớ anh, rõ ràng mới cùng anh tách ra hơn một tuần.
Nghĩ thầm, nếu anh ở đây, nhất định hai người sẽ không phút nào im lặng, sẽ ríu rít trò chuyện suốt dọc đường… Có lẽ cũng có đôi giây im lặng, cô nhân lúc không ai chú ý len lén hôn anh.
Trở về thành phố Đán, chân còn chưa kịp chạm đất, đã phải hối hả lao vào guồng tham gia tuyển dụng.
Ký túc xá bốn người, một người chuẩn bị xuất ngoại, ba người còn lại đều bắt đầu gia nhập đại quân tìm việc cuồn cuộn như thác đổ.
Tô Nam cũng không dám lơi là, tham gia hội thảo tuyển dụng, chuẩn bị lần lượt các vòng thi viết trực tuyến. Bụng dạ phấp phỏng bồn chồn, hễ nghe thấy trong ký túc xá có ai đó kêu khóc nói thi viết không qua, đều có chút thần hồn nát thần tính, thấy cỏ cây đều tưởng binh lính.
Bên phía Trần Tri Ngộ, vừa khai giảng công việc bộn bề, ngoài nhiệm vụ dạy học thường lệ, phải chọn một nhóm nghiên cứu sinh mới, hướng dẫn luận văn cũng nằm trong lịch làm việc hàng ngày. Thêm một số nghề tay trái bên ngoài, ít nhiều cũng phải đầu tư chút thời gian. Đã hai tuần rồi, nhưng không cách nào dành ra được một buổi để đến thành Đán thăm học trò ngốc.
Hầu như mỗi ngày hai người đều gọi điện thoại chuyện trò từ mười giờ rưỡi đến gần mười hai giờ.
Cô nói về đề tài thi viết, về thiết kế sơ yếu lý lịch, anh lắng nghe, đưa ra lời khuyên.
Nếu bỏ qua những lời thân mật nhung nhớ, phảng phất hai người vẫn là quan hệ thầy trò của ngày trước.
Nói xong chuyện tuyển dụng chuyện công việc, hai người cũng sẽ tán gẫu đôi câu chuyện vụn vặt thường ngày.
Mùa thu tới, tiết trời dần trở lạnh, đêm quên tắt điều hòa, sáng dậy bị cảm nặng. Buổi tối, lúc nói chuyện điện thoại, bị Trần Tri Ngộ phát hiện, hôm sau lập tức nhận được chuyển phát nhanh; thuốc hạ sốt, kháng viêm, thuốc ho… đủ loại. Khu vực Giang Tô – Chiết Giang có điểm này tốt, chuyển phát nhanh tốc độ như tên bay.
Buổi tối gọi điện thoại nói tới chuyện này, cười bảo anh hay là sau này đi làm cho Jack Ma, Richard Liu.
(* Jack Ma – Mã Vân: là ông chủ của đế chế thương mại điện tử Alibaba. – Trụ sở chính ở Hàng Châu tỉnh Chiết Giang.
– Richard Liu – Lưu Cường Đông: l à nhà sáng lập kiêm CEO trang thương mại điện tử JD.com lớn thứ nhì của Trung Quốc)
“Em muốn đi Hàng Châu sao?”
“Hàng Châu cũng tốt lắm ạ, trong ký túc xá của em có một bạn người Hàng Châu, nói Hàng Châu đáng sống, có điều giá nhà rất cao.”
(*Dân gian Trung Quốc có câu: ‘Sinh ở Tô Châu, sống ở Hàng Châu, ăn ở Quảng Châu và chết ở Liễu Châu’. Cuộc sống ở Hàng Châu thư thái dễ chịu bậc nhất.)
Trần Tri Ngộ bật cười: “Lựa chọn nghề nghiệp phải có tầm nhìn dài hạn một chút, đừng chỉ vì cái lợi trước mắt.”
“Anh muốn mua nhà kiểu gì không được, nên mấy chuyện này không làm anh bận tâm, nhưng bọn em là người bình thường.”
“Anh còn có thể để em sống ngoài đường sao?”
Tô Nam cười, không nói gì.
“Em đang gọi điện ở đâu vậy?”
“Dạ, ở ngoài ban công.” Nơi khác đều có người.
“Hôm nay thành Đán có mưa, em bị cảm chưa khỏi, mau vào phòng đi, đừng ở bên ngoài thấm lạnh.”
“Không hắt tới đâu anh, ban công có mái che mà.”
Anh nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô, mỉm cười, tiếng cười đó lãng đãng vượt không gian bay qua, như mơn man kề sát bên tai: “Thứ bảy tuần sau anh đến thành Đán.”
Đôi mắt Tô Nam sáng bừng: “Có thể đem bánh trung thu nhân thịt cho em không? Em nghe mọi người hay nhắc tới, bảo ăn ngon lắm.”
“Anh không biết chỗ nào bán, để về đi tìm cho em.”
Cô lập tức sôi nổi hoạt bát hẳn lên, còn hiệu nghiệm hơn uống ba gói thuốc cảm 999.
Thứ hai, Tô Nam đi phỏng vấn ở một công ty Internet hàng đầu trong nước.
‘Thảo luận lãnh đạo nhóm’, mọi người nhận số thứ tự, khi nào đến lượt gọi thì vào phòng tương ứng.
(‘ Thảo luận lãnh đạo nhóm ’ – ‘ Leaderless group discussion’: là cách phỏng vấn tập thể, một nhóm từ 8 – 10 người thảo luận, quyết định chiến lược về một chủ đề được đưa ra. Không chỉ định rõ ai làm lãnh đạo nhóm, nhà tuyển dụng thông qua cách phản ứng, trình độ, năng lực của các ứng viên để tìm người phù hợp.)
Tô Nam đến sớm hơn thời gian phỏng vấn nửa tiếng, nhưng trong đại sảnh đón tiếp của khách sạn InterContinental đã đông nghịt người ngồi, tất cả im lặng chờ đợi đến lượt mình, hầu như chẳng mấy người nói chuyện với nhau, không khí nghiêm túc nặng nề, chỉ nghe thấy âm thanh vọng lại của tiếng gọi tên không ngừng truyền tới.
Trước đây chưa từng tham gia phỏng vấn ở một tập đoàn sừng sỏ như vậy, lần đầu tiên đối mặt, trận chiến này khiến Tô Nam có phần hơi run, những kinh nghiệm phỏng vấn mọi người chia sẻ trên BBS* tối qua đã xem trong ký túc xá, tựa hồ đã trốn chạy hết khỏi đầu một chữ cũng không ở lại.
(*Là một dạng forum mà những sinh viên đã ‘chinh chiến xương máu’ nhiều cuộc phỏng vấn chia sẻ các câu hỏi của nhà phỏng vấn, những vấn đề gặp phải, truyền kinh nghiệm cho những người cùng cảnh ngộ đi sau tham khảo. BBS là viết tắt của Bulletin Board System. Một hệ thống công cộng dựa trên nền web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo.)
Bảy giờ rưỡi, Tô Nam cầm lý lịch trích ngang đi lên phòng phỏng vấn trên lầu. Tám người chung một nhóm, thảo luận về cách làm ra một sản phẩm Internet mới.
Đối diện với những người hoàn toàn xa lạ, trái lại Tô Nam không thận trọng e dè như ở trước mặt người quen, phát biểu ý kiến cũng xem như nhiệt tình xông xáo. Cô tự thấy biểu hiện của mình không quá xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Trở về chờ kết quả ‘thảo luận lãnh đạo nhóm’. Tám giờ tối, một sinh viên khác trong ký túc xá cùng tham gia phỏng vấn nhận được thông báo hẹn gặp lần hai.
Tô Nam nghe thấy tiếng cô ấy reo hò phấn khởi, nhìn điện thoại của mình, không chút động tĩnh.
Đến mười giờ, tin chắc mình đã bị đánh rớt.
Buổi tối như thường lệ gọi điện thoại cho Trần Tri Ngộ.
Mưa đã tạnh, từ trên ban công có thể nhìn thấy vầng trăng sáng treo nơi đầu ba ngọn cây cổ thụ thẳng tắp phía đối diện, gió thoảng trăng trong.
“Em đã bớt cảm chưa?”
Tô Nam ‘dạ’ một tiếng.
“Cổ họng hết đau thì có thể dừng thuốc, bình thường nhớ uống nhiều nước mật ong một chút.”
Lại đáp ‘Dạ’.
Bên kia thoáng khựng giọng: “Em sao vậy.”
Tô Nam gắng cười: “Nghĩ sao thứ bảy còn chưa tới.”
Trần Tri Ngộ bật cười: “Nhớ anh à.”
“Dạ.”
Một chữ này lí nhí đến không thể nghe thấy.
Cô nhét tay trong túi áo, vừa nghe điện thoại vừa nhìn chằm chằm dưới chân, mũi giày vô thức di di xuống mặt đất: “Thầy Trần, ngày mai anh có giờ dạy không?”
“Có, tiết ba bốn buổi sáng, mà còn ở phân hiệu mới, dạy cho sinh viên năm nhất,” Trần Tri Ngộ thở thượt một câu: “Làm giáo viên thật vô vị.”
Tô Nam mỉm cười: “Ngài không được tiêu cực trốn tránh.”
“Có lẽ vì không có em ở bên cạnh.”
“Thì ra anh lên lớp ở đại học Đán là vì em sao?”
Trần Tri Ngộ cười nói: “Nhìn em giống ‘đầu củ cải đỏ’* đặc biệt chăm chú nghe giảng ghi chép, có cảm giác thành tựu. Một số sinh viên bây giờ không ổn, trong giờ học chỉ biết hí húi vào điện thoại.”
(*Đầu củ cải đỏ: là biệt danh của Tống Chấn Trung sinh năm 1941, bị sát hại vào tháng 9 – 1949. Là chiến sĩ nhỏ nhất trong cuộc chiến tranh giải phóng. Tám tháng tuổi bị bắt vào tù cùng cha mẹ, vì thiếu dinh dưỡng nên đầu bự thân thể gầy yếu xanh xao, bạn tù trìu mến gọi là ‘Đầu củ cải đỏ’. Sau cuộc đấu tranh ngầm giữa đặc vụ và chính đảng, được các đảng viên và trí thức yêu nước dạy học trong tù. Vì tuổi còn nhỏ, ít bị theo dõi và hoạt động khá ‘tự do’, nên làm giao liên thường xuyên canh cửa, truyền tin tức tình báo, đồ đạc, cho người bên ngoài nắm được tình hình của các đồng chí trong tù. Trước đêm cách mạng thắng lợi, đầu củ cải đỏ bị giết hại dã man. Sau giải phóng Tống Chấn Trung được truy phong liệt sĩ cách mạng, là liệt sĩ nhỏ nhất trên thế giới.)
“Ai là đầu củ cải đỏ chứ…”
Trần Tri Ngộ bật cười: “Thứ bảy đến đó lên lớp với em.”
“Văn phòng của anh cũng không còn, bị phó viện trưởng trưng dụng rồi.”
“Đâu nhất thiết phải ở văn phòng, chỗ nào mà không được?”
Tô Nam than thở: “Anh tha cho em đi, không muốn nghe giảng đâu.”
Chủ đề quanh quanh quẩn quẩn, càng lúc càng xa, mãi cho đến khi cúp máy, Tô Nam cũng không nói với Trần Tri Ngộ chuyện ‘thảo luận lãnh đạo nhóm’ thất bại.
Mười một giờ rưỡi, leo lên giường.
Ký túc xá đã tắt đèn, mọi người ai nấy nằm trên giường của mình chơi điện thoại.
Giường Tô Nam kề bên cửa sổ. Không ngủ được, cũng không muốn lướt điện thoại, cô nhấc một góc rèm cửa sổ, nhìn vầng trăng treo nơi ngọn cây, trăng đầu đêm tỏa ánh bàng bạc xanh vợi.
***
Trong phòng học, một nửa cúi gằm chơi điện thoại, bầu không khí chán nản uể oải, Trần Tri Ngộ kết thúc giờ dạy tiết ba bốn. Kỳ thật không phải do anh giảng bài tẻ nhạt, mấy năm trước vì thực hiện cách dạy theo textbook ‘Bình luận và phân tích tin tức’*, dùng phương pháp giảng dạy nghiêm nghị sắc bén cùng dí dỏm, mà được bình chọn là một trong ‘Bốn nhà diễn thuyết trứ danh’ của đại học Sùng. Nhưng chung quy luôn có những sinh viên thà rằng lướt Weibo sao chép lại những thông tin chắp vá không hệ thống, bị động nhồi nhét vào đầu một đống kiến thức hỗn độn không thể hiện được quan điểm cách nhìn – thậm chí đến suy nghĩ tư duy cũng lười.
(*‘Bình luận và phân tích tin tức’: là kết quả nghiên cứu của bộ giáo dục Trung Quốc về kế hoạch cải cách chương trình giảng dạy và hệ thống giáo dục đại học. Là tài liệu giảng dạy đại học thế kỷ 21 và sách tham khảo cho những người làm tin tức truyền thông.)
Thời gian đầu, anh còn vì chuyện này mà sinh buồn bực, dần dà trở nên lãnh đạm thờ ơ. Từ đó về sau cũng nối bước áp dụng phương pháp của đại bộ phận giảng viên, một học kỳ điểm danh ba lần, làm ba bài tiểu luận, cuối kỳ làm luận văn hoặc kiểm tra đề đóng. Thích thì nghe, không thì thôi.
Mười hai giờ, đúng giờ tan lớp.
Giữa đường bị thầy trưởng phòng công tác sinh viên gọi qua văn phòng nên về muộn hơn bình thường, ra đến cửa đã mười hai giờ ba mươi.
Trước cửa học viện mới trồng một hàng long não, cũng non trẻ giống khu phân hiệu mới, tầm bốn, năm năm.
Dưới vòm xanh, một dáng người đứng tựa thân cây.
Áo tay lỡ màu trắng, ống tay áo rất rộng khiến cho cánh tay có vẻ hết sức mảnh mai. Quần jean skinny chín tấc, lộ ra mắt cá chân trơn nhẵn bóng mịn, bên dưới là đôi giày vải Converse. Bên cạnh, một chiếc vali kéo mười tám inch màu đen.
Cúi thấp đầu, lúc này đột nhiên ngẩng lên.
Ánh mắt giao nhau.
Nắng tan trong mắt.
Trần Tri Ngộ sửng sốt, vô vàn cảm xúc tuôn trào, chẳng còn nghĩ ngợi được gì, bước thật nhanh tới trước, cặp gió mà đi.
Đến gần trước mặt, Tô Nam nhoẻn miệng cười tỏa rạng: “Thầy Trần.”
Trần Tri Ngộ đứng lại, giọng nói hết đỗi bằng lặng: “Em ăn cơm chưa?”
“Dạ chưa, em vừa mới xuống đường sắt cao tốc.”
“Đi thôi.” Nắm cần kéo chiếc vali bên cạnh cô.
Ánh mắt Tô Nam dừng lại trên mặt anh chốc lát, tìm kiếm, không tìm ra mảy may cảm xúc kinh ngạc vui mừng nào.
Trái tim như con diều đứt dây, chao đảo một bận, cắm đầu lao thẳng tắp xuống đất.
Cô cụp mắt, lẽo đẽo theo sau Trần Tri Ngộ.
Dưới bóng cây, một dãy ô tô đậu ngay hàng thẳng lối.
Trần Tri Ngộ lấy chìa khóa bấm tít hai cái, mở cốp sau lên bỏ vali vào.
Tô Nam ngập ngừng, đi tới ghế phụ lái, ngồi ngây ngốc, trong lòng không mùi không vị.
Phút chốc, Trần Tri Ngộ đóng cốp lại, đi vòng qua ghế lái.
Kéo cửa, dập cửa.
Ném chìa khóa lên phía trên bảng điều khiển trung tâm, túm lấy cánh tay Tô Nam, chồm người tới trước, một tay đè mạnh lên thân ghế, cúi đầu hôn xuống.
Tô Nam sững người, chốt lát mới sực phản ứng.
Đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, có phần thô bạo khiến cô se sẽ đau, lại có chút hít thở không thông.
Bàn tay đang nắm cánh tay cô, trượt lên vai giữ thật chặt, dừng một lúc, lần xuống.
Cách y phục, phủ lên ngực cô, ra sức nắn bóp.
Đau.
Nhưng trầm xuống tận đáy tim, ngay sau đó lập tức vút bay lên.
Trước đây anh không như vậy, dù hôn cô thế nào đi nữa, bàn tay cũng chỉ trằn trọc trên lưng trên eo.
Qua một hồi lâu, bờ môi anh mới rời khỏi môi cô, nhưng cánh tay vẫn nhốt cô trong ngực mình, dịu dàng nhìn cô đăm đắm: “Em xuống ga nào?”
“Dạ, ga phía nam thành phố Sùng.”
Xuống đường sắt cao tốc, còn phải ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng đồng hồ.
“Sao không nói trước với anh để anh đi đón.”
“Anh còn phải lên lớp mà.”
“Nếu hôm nay anh xin nghỉ thì sao? Không phải em vồ hụt rồi à.”
Tô Nam cười toe: “Đến lúc đó tính tiếp ạ.”
“Ngốc không chịu nổi.”
“… Kỳ thật, em tới thành phố Sùng phỏng vấn.”
Là một công ty Internet không mấy tiếng tăm, vốn dĩ không định tham gia, tối qua nhất thời thay đổi ý định.
Vừa giương mắt lên, thấy Trần Tri Ngộ muốn cười nhưng kìm xuống, cong khóe môi nhìn mình.
Đành phải nói thật: “… Nhớ anh.”
Trần Tri Ngộ đăm đắm nhìn vào mắt cô một thoáng, lại định cúi đầu xuống…
Tô Nam vội đẩy anh ra: “Phía trước hình như có một giáo sư tóc bạc đang nhìn chằm chằm bên này…”
Trần Tri Ngộ: “…”
“A! là viện trưởng của anh ạ.”
Trần Tri Ngộ buông cô ra, chỉnh đốn quần áo: “… Ăn cơm trước đã.”
(Cây long não)
(Bánh trung thu nhân thịt)
(Thuốc cảm 999)
(Vali kéo 18 incn)
(PSP)(Đầu củ cải đỏ)
Danh sách chương