Trong thời gian, gió mùa đọc nhanh đến loạn cả câu chữ của ta. Ta không thể tưởng tượng được trong cuộc sống thật dài của ta, tiếng chân ta có thể hay không kêu leng keng.
— Giản Trinh hành thư
Bốn phía trống trải vắng vẻ, ngay cả bóng cây cũng không lung lay một cái, thanh âm trở nên rõ ràng hơn.
Trần Tri Ngộ cước bộ bình ổn thong thả, chân đạp qua cỏ dại, xào xạt.
Hô hấp của cô hòa theo bước đi của anh, hai người từng bước rơi vào một nhịp điệu đồng nhất, trong chốc lát không phân biệt rõ được.
Tô Nam vốn là không dám hô hấp, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Trần Trị Ngộ nhìn bầu trời đêm, đột nhiên nhớ tới khi còn bé.
Khi đó Túc Thành còn chưa phải là Túc Thành bây giờ, cả nơi đầy cây xanh, nước chảy mười dặm, thuyền đỗ ở bên bờ, dưới ánh trăng mẹ nhà ai bưng chậu gỗ đi bờ sông giặt đồ.
Cô được ba cõng trên người, từ gốc cây phong này đi tới cây phong kế bên, cô và ba cùng hát, “ánh trăng đi, em cũng đi, em tiễn anh trai đến cửa thôn… Anh trai cô là ai? “Vì vậy đổi giọng, ánh trăng đi, em cũng đi, em tiễn ba đến cửa thôn… Trước cửa có ánh bình minh rực rỡ, chó vàng già nằm ngáy to, lưng ba em là một con thuyền thuyền nhỏ, lung la lung lay lại vững vàng.
“Nam nam, về sau hăng hái lên, không được bệnh trở lại, làm mẹ lo lắng.”
“Nam nam, học tập phải như chị con, phải lanh lợi một chút…
“Thầy Trần…”
Bước chân Trần Tri Ngộ dừng lại, “Sao?”
“Thầy thật giống ba em.”
“… ” Trần Tri Ngộ bị chọc tức tới mức nở nụ cười, “Thầy có thể không sinh được đứa con gái lớn như em. ”
Người trên lưng liền nâng mình lên ột chút, như là muốn nhẹ hơn. Ngày đó ở bờ sông lúc ôm cô liền phát hiện, bả vai gầy trơ xương, nhưng có thể trong xương tủy không có mềm yếu chỉ có khán cự, thời điểm đối mặt với anh toàn im lặng chống cự lại.
“Nếu thầy không tới tìm em, em liền tính ở chỗ này ngồi suốt đêm?”
“… Không phải em đang định đứng lên đi vào thôn tìm người sao. ”
“Cả lớp chưa từng xảy ra vấn đề, chỉ một đại biểu lớp là em xảy ra vấn đề. ”
“… đại biểu lớp muốn dẫn đầu làm gương ”
Trần Tri Ngộ suýt chút nữa cười đến sặc, “Dẫn đầu làm cho thầy thêm phiền? ”
Tô Nam không lên tiếng, cúi đầu, lặng yên không một tiếng động ngửi một cái trên người anh, một mùi vô cùng dễ chịu.
Chỉ cho thầy thêm phiền.
“Em xảy ra vấn đề gì, thầy làm sao gặp giáo viên của em? ”
Tô Nam ngẩn ra.
Một câu nói liền nhẹ nhàng đem ảo tưởng của cô cắt đứt, giống cắt đứt một mạng nhện mỏng manh.
Tô Nam nhỏ giọng, “… Xin lỗi.”
Anh không nói gì.
Sự giận dữ đã qua, chỉ còn lại sợ hãi trong lòng.
Mấy năm nay, ngoại trừ những người bạn đã quen vài năm, anh ít khi nào có những mối quan hệ thân thiết đến mức đau khổ khi ly biệt. hai ba người bạn tri kỷ là được rồi, còn lại đều là quan hệ xã giao.
đời người đau khổ trùng trùng điệp điệp, không tránh khỏi hai chữ ” luôn thay đổi “.
Nhưng mà học sinh ngốc của anh có bản lãnh, quá có bản lãnh.
Nếu như ngày thường anh đối với cô “Khi dễ ” đủ thứ đều là đào tạo cấp dưới, giờ này phút này chỗ này tình này, đã biết cầm không nổi cũng không bỏ xuống được tâm tình, đây chính là báo ứng.
“già như vậy rồi, thầy chỉ có cõng qua một người nữa là cháu gái ba tuổi của thầy, em có cảm giác vinh hạnh không? ”
“Em nghe ra ý vòng vo của thầy là em và cháu gái của thầy giống nhau, em đã hiểu. ”
Trần Tri Ngộ: “… ”
“Thầy Trần. ”
“Gì?”
người trên lưng chỉ chỉ phía trước, trong bóng đêm có một cây cổ thụ chọc trời, “miếng vải đỏ trên cành cây là tập tục nơi này sao? ”
“Cây đó là cây cổ thụ thần, trước đây được người ta cúng tế, muốn ở trên cành cây cột vải đỏ là để dâng hương. ”
“Chỗ này có phải có thần linh canh gác!? ”
” lúc đó trong núi, các sinh vật đều được xem như là thần linh.”
“… Thật tốt quá. ”
“Làm sao?”
“em vừa mới thấy có một nấm mồ xa xa, quá dọa người. ”
“… Cho nên đây chính là lý do em vừa mới bóp bả vai thầy? ”
Người trên lưng cười ra tiếng, tiếng cười giòn tan êm tai.
Anh nâng cô lên môt chút, “Chân đừng đạp lung tung! ”
“Ah. ”
có đôi khi Trần Tri Ngộ cảm thấy chính mình thậm chí không thể so với cái cây cổ thụ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, cây càng sống lâu càng có ý nghĩa.
Cây già hằng năm đứng ở đó, vài thập niên trải qua mưa gió, thứ không thiếu nhất chính là chuyện tình của chúng sinh.
Có thể một đoạn thời gian rất dài, cuộc sống của anh chỉ dừng tại một điểm.
Anh sinh hoạt bình thường, cũng gặp chuyện khó, mỗi một ngày cứ theo mặt trời lên xuống, mỗi một năm xuân sinh đông diệt…
Anh như biến thành một cái đồng hồ, kim đồng hồ từ 12 lại quay tới 12, luân hồi vô tận.
Anh có tất cả, chỉ không còn có câu chuyện để kể.
Trong rừng núi, vạn sự vạn vật đều có linh tính, đều là thần linh.
Thần linh ở trên, anh không nên lừa dối.
Giờ phút này, không biết trên con đường dài này, lo lắng cùng bừng tỉnh, khát vọng cùng sợ hãi chính là sự bắt đầu của mỗi câu chuyện.
Mọi người gọi cái đó là– tim đập thình thịch.
Đến chỗ đậu xe là một km, lại bị Trần Tri Ngộ tận lực đi chậm kéo dài đến vô hạn, nhưng mà vẫn bất tri bất giác đến điểm kết thúc.
Nhà ủy ban thôn có hai tầng lầu quay về ba phía đông, tây, bắc, cửa hướng nam mở ra một cái sân.
Trần Tri Ngộ thả Tô Nam xuống, vào trong sân nhìn một vòng, ở góc tây bắc tìm được một cái vòi nước ngoài trời.
“Qua đây. ”
Tô Nam thử hạ xuống chân trái bị thương ở trên sàn xi măng, mắt cá chân đau thấu xương. Cô cắn răng thít ngụm khí lạnh, không thể làm gì khác hơn là dùng chân phải nhảy bật đi qua.
Trần Tri Ngộ: “… ”
Anh đi tới, nâng một cánh tay cô lên trên vai mình.
“Thầy Trần, cảm ơn… ”
“phiền chết đi được. ”
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng.
Trần Tri Ngộ mở khóa vòi nước. Tô Nam khom người vươn tay ra, ngón tay lại bị anh kéo qua, động tác hơi không kiên nhẫn, thô bạo.
Nước tưới xuống, anh nắm ngón tay, từng ngón từng ngón rửa.
Ánh trăng phản chiếu trong suốt ở trong nước, hai người như là dây dưa những ngón tay của nhau ở tại đây.
Ngón tay anh và cô giống nhau, có chút lạnh.
Rửa xong, anh tắt vòi nước, như có như không mà cầm tay cô.
“Chân. ”
“Chân… ” cô có chút bối rối mà tiếng phía trước một bước, chớp mắt một cái, cánh tay lại bị anh nắm, vòng qua đầu vai anh.
Anh cúi người xuống, nắm chân trái của cô, “Đứng vững. ”
“… dạ” ngón tay gắt gao đè trên bả vai.
Anh mở vòi nước, nước hơi lạnh từ bắp cá chân đi xuống, đụng tới vết thương.
“Đau? ”
“Đau. ”
“Đáng đời. ”
Tô Nam không nói chuyện, lén lút nở nụ cười.
Ngón tay anh dùng sức, đem bùn trên chân, mắt cá chân đều chà rửa, đem bàn chân xoay ra bên ngoài, nhìn lòng bàn chân một chút. Rửa qua loa một chút. Lúc này thấy không rõ lắm, sợ làm mạnh đau cô, quyết định chân trái cứ trước hết như vậy, trở về khác sạn lại nhìn kỹ.
“Đầu ngón tay bám lấy, đổi chân phải. ”
“Dạ”
Lúc cô đổi chân phải, mắt cá chân chịu lực, nhất thời bị đau. Thân thể nghiêng một cái.
Trần Tri Ngộ nhanh chóng ngồi dậy, cánh tay đỡ lấy cô.
Tay chân Tô Nam luống cuống, từ từ đứng vững thở phào một cái, lại phát hiện hai tay mình vịn ở trên lưng anh, cánh tay anh thì hoàn đặt ở trên lưng mình…
Hô hấp bị kiềm hãm.
Trên người anh mang theo chút nhiệt độ cơ thể, chỉ gần trong gang tấc.
Trái tim đập mạnh, như núi lở tuyết lở.
Không dám hô hấp, lại không dám chớp mắt.
Thời gian dừng lại một thoáng an tĩnh.
Vòi nước không có đóng, nước chảy giội trên mặt đất.
Rào rào, rào rào.
Anh chậm rãi cúi đầu.
Ánh trăng rơi vào trong mắt cô, làm cho một đôi con ngươi trong suốt có điểm ướt át, có chút… Câu dẫn người tựa như sự yếu đuối.
Sau một lúc lâu, yết hầu anh khẽ động, phát hiện ánh mắt chính mình đang dời xuống, rơi vào đôi môi ướt át của cô…
Khát vọng rõ ràng, không cần che giấu, cũng che giấu không được.
Nhưng mà ý niệm trong đầu chỉ vòng vo trong nháy mắt, lập tức dừng lại trước bờ vực.
Anh rũ mắt xuống, trong thanh âm không mang theo một chút tâm tình: “Đứng không vững coi thì trở về khách sạn để cho bạn học em giúp.”
Kim chỉ giây một lần nữa bị kích thích.
Tô Nam chậm rãi, nặng nề mà thở phào, trái tim ngổn ngang cũng từ từ hạ xuống.
Không thể nói là thất vọng, vẫn là như trút được gánh nặng.
Trần Tri Ngộ tắt vòi nước, nâng cô đi tới bên cạnh xe, nhét cô vào hàng ghế phía sau.
Lúc này, dựa vào đèn trong xe anh mới phát hiện, cô làm cho áo trắng ướt nhẹp bị dính chút bùn có chút thông suốt.
Mới vừa rồi ở trên đường, ngực cô áp ở trên lưng, tín niệm đối nhân xử thế suốt đời của anh đành vứt bỏ. Lúc này mơ hồ nhìn thấy bên trong áo, hình dạng áo ngực màu trắng, anh có chút dấu hiệu lửa lan cháy đồng cỏ khô hạn.
Mặt lạnh, anh cởi áo khoác trên người ném qua.
Tô Nam bắt y phục có điểm sững sờ, “Thầy Trần, em không lạnh… ”
giọng nói có vẻ chê bai: “Áo khoác đều là bùn, em giặt sạch cho thầy.”
Cô thuận theo gật đầu, “Dạ ”
Trần Tri Ngộ không nhìn cô nữa, lượn quanh đi phía trước mở cửa xe ra.
Cuối cùng động tác có chút mạnh, làm học sinh ngốc bị dọa một cái, cho là anh lại sinh khí.
Đèn lớn soi mặt đường, xe từ từ đi phía trước.
Trần Tri Ngộ lấy điện thoại cầm tay ra ném cho Tô Nam ngồi phía sau, “Em gọi điện thoại cho bạn cùng đội, cô ấy từ sáu giờ đã chờ em. ”
Trong xe vang lên tiếng nói chuyện, Trần Tri Ngộ ngẩng đầu hướng kính chiếu hậu nhìn thoáng qua.
Cô hơi ủ rũ suy nghĩ, trên mặt mang tràn ngập nụ cười áy náy, mũi có điểm phiếm hồng. Cả khuôn mặt chỗ sáng chỗ tối, phát ra một loại ôn nhu yếu ớt.
— Giản Trinh hành thư
Bốn phía trống trải vắng vẻ, ngay cả bóng cây cũng không lung lay một cái, thanh âm trở nên rõ ràng hơn.
Trần Tri Ngộ cước bộ bình ổn thong thả, chân đạp qua cỏ dại, xào xạt.
Hô hấp của cô hòa theo bước đi của anh, hai người từng bước rơi vào một nhịp điệu đồng nhất, trong chốc lát không phân biệt rõ được.
Tô Nam vốn là không dám hô hấp, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Trần Trị Ngộ nhìn bầu trời đêm, đột nhiên nhớ tới khi còn bé.
Khi đó Túc Thành còn chưa phải là Túc Thành bây giờ, cả nơi đầy cây xanh, nước chảy mười dặm, thuyền đỗ ở bên bờ, dưới ánh trăng mẹ nhà ai bưng chậu gỗ đi bờ sông giặt đồ.
Cô được ba cõng trên người, từ gốc cây phong này đi tới cây phong kế bên, cô và ba cùng hát, “ánh trăng đi, em cũng đi, em tiễn anh trai đến cửa thôn… Anh trai cô là ai? “Vì vậy đổi giọng, ánh trăng đi, em cũng đi, em tiễn ba đến cửa thôn… Trước cửa có ánh bình minh rực rỡ, chó vàng già nằm ngáy to, lưng ba em là một con thuyền thuyền nhỏ, lung la lung lay lại vững vàng.
“Nam nam, về sau hăng hái lên, không được bệnh trở lại, làm mẹ lo lắng.”
“Nam nam, học tập phải như chị con, phải lanh lợi một chút…
“Thầy Trần…”
Bước chân Trần Tri Ngộ dừng lại, “Sao?”
“Thầy thật giống ba em.”
“… ” Trần Tri Ngộ bị chọc tức tới mức nở nụ cười, “Thầy có thể không sinh được đứa con gái lớn như em. ”
Người trên lưng liền nâng mình lên ột chút, như là muốn nhẹ hơn. Ngày đó ở bờ sông lúc ôm cô liền phát hiện, bả vai gầy trơ xương, nhưng có thể trong xương tủy không có mềm yếu chỉ có khán cự, thời điểm đối mặt với anh toàn im lặng chống cự lại.
“Nếu thầy không tới tìm em, em liền tính ở chỗ này ngồi suốt đêm?”
“… Không phải em đang định đứng lên đi vào thôn tìm người sao. ”
“Cả lớp chưa từng xảy ra vấn đề, chỉ một đại biểu lớp là em xảy ra vấn đề. ”
“… đại biểu lớp muốn dẫn đầu làm gương ”
Trần Tri Ngộ suýt chút nữa cười đến sặc, “Dẫn đầu làm cho thầy thêm phiền? ”
Tô Nam không lên tiếng, cúi đầu, lặng yên không một tiếng động ngửi một cái trên người anh, một mùi vô cùng dễ chịu.
Chỉ cho thầy thêm phiền.
“Em xảy ra vấn đề gì, thầy làm sao gặp giáo viên của em? ”
Tô Nam ngẩn ra.
Một câu nói liền nhẹ nhàng đem ảo tưởng của cô cắt đứt, giống cắt đứt một mạng nhện mỏng manh.
Tô Nam nhỏ giọng, “… Xin lỗi.”
Anh không nói gì.
Sự giận dữ đã qua, chỉ còn lại sợ hãi trong lòng.
Mấy năm nay, ngoại trừ những người bạn đã quen vài năm, anh ít khi nào có những mối quan hệ thân thiết đến mức đau khổ khi ly biệt. hai ba người bạn tri kỷ là được rồi, còn lại đều là quan hệ xã giao.
đời người đau khổ trùng trùng điệp điệp, không tránh khỏi hai chữ ” luôn thay đổi “.
Nhưng mà học sinh ngốc của anh có bản lãnh, quá có bản lãnh.
Nếu như ngày thường anh đối với cô “Khi dễ ” đủ thứ đều là đào tạo cấp dưới, giờ này phút này chỗ này tình này, đã biết cầm không nổi cũng không bỏ xuống được tâm tình, đây chính là báo ứng.
“già như vậy rồi, thầy chỉ có cõng qua một người nữa là cháu gái ba tuổi của thầy, em có cảm giác vinh hạnh không? ”
“Em nghe ra ý vòng vo của thầy là em và cháu gái của thầy giống nhau, em đã hiểu. ”
Trần Tri Ngộ: “… ”
“Thầy Trần. ”
“Gì?”
người trên lưng chỉ chỉ phía trước, trong bóng đêm có một cây cổ thụ chọc trời, “miếng vải đỏ trên cành cây là tập tục nơi này sao? ”
“Cây đó là cây cổ thụ thần, trước đây được người ta cúng tế, muốn ở trên cành cây cột vải đỏ là để dâng hương. ”
“Chỗ này có phải có thần linh canh gác!? ”
” lúc đó trong núi, các sinh vật đều được xem như là thần linh.”
“… Thật tốt quá. ”
“Làm sao?”
“em vừa mới thấy có một nấm mồ xa xa, quá dọa người. ”
“… Cho nên đây chính là lý do em vừa mới bóp bả vai thầy? ”
Người trên lưng cười ra tiếng, tiếng cười giòn tan êm tai.
Anh nâng cô lên môt chút, “Chân đừng đạp lung tung! ”
“Ah. ”
có đôi khi Trần Tri Ngộ cảm thấy chính mình thậm chí không thể so với cái cây cổ thụ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, cây càng sống lâu càng có ý nghĩa.
Cây già hằng năm đứng ở đó, vài thập niên trải qua mưa gió, thứ không thiếu nhất chính là chuyện tình của chúng sinh.
Có thể một đoạn thời gian rất dài, cuộc sống của anh chỉ dừng tại một điểm.
Anh sinh hoạt bình thường, cũng gặp chuyện khó, mỗi một ngày cứ theo mặt trời lên xuống, mỗi một năm xuân sinh đông diệt…
Anh như biến thành một cái đồng hồ, kim đồng hồ từ 12 lại quay tới 12, luân hồi vô tận.
Anh có tất cả, chỉ không còn có câu chuyện để kể.
Trong rừng núi, vạn sự vạn vật đều có linh tính, đều là thần linh.
Thần linh ở trên, anh không nên lừa dối.
Giờ phút này, không biết trên con đường dài này, lo lắng cùng bừng tỉnh, khát vọng cùng sợ hãi chính là sự bắt đầu của mỗi câu chuyện.
Mọi người gọi cái đó là– tim đập thình thịch.
Đến chỗ đậu xe là một km, lại bị Trần Tri Ngộ tận lực đi chậm kéo dài đến vô hạn, nhưng mà vẫn bất tri bất giác đến điểm kết thúc.
Nhà ủy ban thôn có hai tầng lầu quay về ba phía đông, tây, bắc, cửa hướng nam mở ra một cái sân.
Trần Tri Ngộ thả Tô Nam xuống, vào trong sân nhìn một vòng, ở góc tây bắc tìm được một cái vòi nước ngoài trời.
“Qua đây. ”
Tô Nam thử hạ xuống chân trái bị thương ở trên sàn xi măng, mắt cá chân đau thấu xương. Cô cắn răng thít ngụm khí lạnh, không thể làm gì khác hơn là dùng chân phải nhảy bật đi qua.
Trần Tri Ngộ: “… ”
Anh đi tới, nâng một cánh tay cô lên trên vai mình.
“Thầy Trần, cảm ơn… ”
“phiền chết đi được. ”
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng.
Trần Tri Ngộ mở khóa vòi nước. Tô Nam khom người vươn tay ra, ngón tay lại bị anh kéo qua, động tác hơi không kiên nhẫn, thô bạo.
Nước tưới xuống, anh nắm ngón tay, từng ngón từng ngón rửa.
Ánh trăng phản chiếu trong suốt ở trong nước, hai người như là dây dưa những ngón tay của nhau ở tại đây.
Ngón tay anh và cô giống nhau, có chút lạnh.
Rửa xong, anh tắt vòi nước, như có như không mà cầm tay cô.
“Chân. ”
“Chân… ” cô có chút bối rối mà tiếng phía trước một bước, chớp mắt một cái, cánh tay lại bị anh nắm, vòng qua đầu vai anh.
Anh cúi người xuống, nắm chân trái của cô, “Đứng vững. ”
“… dạ” ngón tay gắt gao đè trên bả vai.
Anh mở vòi nước, nước hơi lạnh từ bắp cá chân đi xuống, đụng tới vết thương.
“Đau? ”
“Đau. ”
“Đáng đời. ”
Tô Nam không nói chuyện, lén lút nở nụ cười.
Ngón tay anh dùng sức, đem bùn trên chân, mắt cá chân đều chà rửa, đem bàn chân xoay ra bên ngoài, nhìn lòng bàn chân một chút. Rửa qua loa một chút. Lúc này thấy không rõ lắm, sợ làm mạnh đau cô, quyết định chân trái cứ trước hết như vậy, trở về khác sạn lại nhìn kỹ.
“Đầu ngón tay bám lấy, đổi chân phải. ”
“Dạ”
Lúc cô đổi chân phải, mắt cá chân chịu lực, nhất thời bị đau. Thân thể nghiêng một cái.
Trần Tri Ngộ nhanh chóng ngồi dậy, cánh tay đỡ lấy cô.
Tay chân Tô Nam luống cuống, từ từ đứng vững thở phào một cái, lại phát hiện hai tay mình vịn ở trên lưng anh, cánh tay anh thì hoàn đặt ở trên lưng mình…
Hô hấp bị kiềm hãm.
Trên người anh mang theo chút nhiệt độ cơ thể, chỉ gần trong gang tấc.
Trái tim đập mạnh, như núi lở tuyết lở.
Không dám hô hấp, lại không dám chớp mắt.
Thời gian dừng lại một thoáng an tĩnh.
Vòi nước không có đóng, nước chảy giội trên mặt đất.
Rào rào, rào rào.
Anh chậm rãi cúi đầu.
Ánh trăng rơi vào trong mắt cô, làm cho một đôi con ngươi trong suốt có điểm ướt át, có chút… Câu dẫn người tựa như sự yếu đuối.
Sau một lúc lâu, yết hầu anh khẽ động, phát hiện ánh mắt chính mình đang dời xuống, rơi vào đôi môi ướt át của cô…
Khát vọng rõ ràng, không cần che giấu, cũng che giấu không được.
Nhưng mà ý niệm trong đầu chỉ vòng vo trong nháy mắt, lập tức dừng lại trước bờ vực.
Anh rũ mắt xuống, trong thanh âm không mang theo một chút tâm tình: “Đứng không vững coi thì trở về khách sạn để cho bạn học em giúp.”
Kim chỉ giây một lần nữa bị kích thích.
Tô Nam chậm rãi, nặng nề mà thở phào, trái tim ngổn ngang cũng từ từ hạ xuống.
Không thể nói là thất vọng, vẫn là như trút được gánh nặng.
Trần Tri Ngộ tắt vòi nước, nâng cô đi tới bên cạnh xe, nhét cô vào hàng ghế phía sau.
Lúc này, dựa vào đèn trong xe anh mới phát hiện, cô làm cho áo trắng ướt nhẹp bị dính chút bùn có chút thông suốt.
Mới vừa rồi ở trên đường, ngực cô áp ở trên lưng, tín niệm đối nhân xử thế suốt đời của anh đành vứt bỏ. Lúc này mơ hồ nhìn thấy bên trong áo, hình dạng áo ngực màu trắng, anh có chút dấu hiệu lửa lan cháy đồng cỏ khô hạn.
Mặt lạnh, anh cởi áo khoác trên người ném qua.
Tô Nam bắt y phục có điểm sững sờ, “Thầy Trần, em không lạnh… ”
giọng nói có vẻ chê bai: “Áo khoác đều là bùn, em giặt sạch cho thầy.”
Cô thuận theo gật đầu, “Dạ ”
Trần Tri Ngộ không nhìn cô nữa, lượn quanh đi phía trước mở cửa xe ra.
Cuối cùng động tác có chút mạnh, làm học sinh ngốc bị dọa một cái, cho là anh lại sinh khí.
Đèn lớn soi mặt đường, xe từ từ đi phía trước.
Trần Tri Ngộ lấy điện thoại cầm tay ra ném cho Tô Nam ngồi phía sau, “Em gọi điện thoại cho bạn cùng đội, cô ấy từ sáu giờ đã chờ em. ”
Trong xe vang lên tiếng nói chuyện, Trần Tri Ngộ ngẩng đầu hướng kính chiếu hậu nhìn thoáng qua.
Cô hơi ủ rũ suy nghĩ, trên mặt mang tràn ngập nụ cười áy náy, mũi có điểm phiếm hồng. Cả khuôn mặt chỗ sáng chỗ tối, phát ra một loại ôn nhu yếu ớt.
Danh sách chương