"Vậy bây giờ cậu tính làm như thế nào? Có đi hay không?" Hệ thống nhìn bộ dạng phiền muộn của cậu, đoán chừng cũng là lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy.



Mạc Chi Dương đặt tay lên tay vịn ở ban công, nhìn vào trong bóng đêm mênh mông xa xôi, chờ hút một hơi thuốc xong mới trả lời: "Đến thăm hỏi, nói không chừng lại trình diễn một màng kịch hào môn lớn, mẹ Thẩm ném cho tao một trăm triệu, kêu tao rời khỏi con của họ."



"Dương Dương, lỗ tai anh bị vô nước!"



Trong phòng truyền đến âm thanh, Mạc Chi Dương xoay người đi vào, trong tay còn kẹp điếu thuốc: "Khi nào chúng ta đi gặp ba mẹ anh a?"



Thẩm Trường Lưu vỗ lỗ tai bên trái, vẫn luôn ẩm ướt khó chịu: "Vậy cũng phải chờ anh đem vết thương trên mặt dưỡng tốt, nếu không vừa thấy liền nghĩ vợ anh còn biết đánh người."



"Vậy cũng là do anh xứng đáng, ai kêu anh doạ em." Mạc Chi Dương để hắn nằm trên đùi mình, dùng tăm bông lau sạch nước trong tai, động tác mềm nhẹ.



Thẩm Trường Lưu híp mắt, thật sự thoải mái, còn không quên trấn an cậu: "Thật ra cha mẹ anh đều rất tốt, em đừng lo lắng."



Vì muốn cha mẹ có thể tiếp nhận Dương Dương, Thẩm Trường Lưu đã làm rất nhiều chuẩn bị, chính là không muốn để cậu phải chịu ủy khuất, nếu chịu ủy khuất, vậy hắn liền đem theo cậu chạy thêm một lần.



"Em còn tốt." Mạc Chi Dương không có cảm giác gì, nhưng giống như là cảm thấy bản thân không nên biểu hiện đến quá không sao cả, lại bổ sung thêm một câu:  "Nhưng cũng có chút khẩn trương."



Thẩm Trường Lưu thật biết hướng lòng người mà đi, ngồi dậy thực trịnh trọng mà nắm lấy tay cậu, hai người ngồi đối diện: "Dương Dương, em không cần khẩn trương tất cả đều có anh,  đời này đều có anh!"



Thế gian này tuy nhiều phong ba, nhưng không sao, hết thảy đều đã có anh.



Thông báo này đến có chút chính thức, Mạc Chi Dương đỏ mặt cúi đầu, trong lòng lại cảm thấy: Tạo cảm tình tốt, dù sao cậu không không nghĩ muốn nỗ lực.



Trước thời gian Thẩm Trường Lưu đến đoàn phim một ngày, đến một tiệm ăn tại nhà có ghê lô cao cấp.



"Em chút nữa đi vào, nhớ gọi bác trai bác gái, mẹ anh tính tình ôn hòa, cha anh nghiêm túc, em cũng đừng sợ, ông ấy chỉ là không muốn nói chuyện." Thẩm Trường Lưu nắm tay cậu, dặn dò từng câu.



Đối với chuyện của Thẩm Trường Lưu, nguyên chủ hoàn toàn không biết gì cả, cho nên cũng không rõ tình huống nhà bọn họ như thế nào: "Em ở bên anh lâu như vậy, cũng chưa từng nghe qua chuyện nhà anh."



Lúc trước bởi vì hắn thích Tô Bạch, cùng người trong nhà náo loạn, hiện tại trở về vì Dương Dương, như vậy cũng coi như là bắt đầu một lần nữa.



Thẩm Trường Lưu xoa xoa tay cậu: "Bởi vì thời niên thiếu không hiểu chuyện, thực xin lỗi bọn họ."



"Hiện tại không làm họ thất vọng thì tốt rồi a, không có sao đâu." Mạc Chi Dương an ủi nói, tuy rằng kỳ quái, nhưng một hai đều không thể biết rõ ràng.



Cửa phòng ghế lô mở ra, bên trong rất rộng,  phòng trà cùng giường nghỉ ngơi còn có ngăn cách, đốt huân hương, bàn vòng trong lớn có hai người ngồi, một người mặc tây trang, thoạt nhìn 60 tuổi, ngồi nghiêm chỉnh.



Một người khác mặc váy nhỏ màu đen, xuất đầu 50 tuổi nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua thực tỉ mỉ, trang sức trên người không nhiều lắm, nhưng giá trị chiếc nhẫn trên tay cũng tuyệt đối xa xỉ.



Nàng nhất định sẽ lấy ra một trăm triệu, Mạc Chi Dương vui mừng cười, xem ra trong nhà Thẩm Trường Lưu không đơn giản.



"Đây chính là Dương Dương đi." Mẹ Thẩm thoạt nhìn như vậy nhưng thực ra rất nhiệt tình, đứng lên tiếp đón: "Mau ngồi xuống đây."



Mạc Chi Dương cúi đầu, làm bộ khẩn trương, nhưng trong lòng đã bắt đầu suy tư, cậu phải làm thế nào để có thể cầm được một trăm triệu mà chạy.



Bốn người ngồi xuống cùng nhau, Mạc Chi Dương ngoan ngoãn gọi: "Bác trai khoẻ, bác gái khoẻ."



"Hừ!" Cha Thẩm hừ nhẹ một tiếng, xem như trả lời, mẹ Thẩm cười tươi như hoa, từ trong túi xách màu đen lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.



Muốn bắt đầu rồi hả? Muốn bắt đầu rồi sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện