Thấy cậu chịu nghe, biểu đạt cậu vẫn để ý hắn, trong lòng Thẩm Trường Lưu thở phào nhẹ nhõm.


Mạc Chi Dương nhắm mắt lại, thoải mái dễ chịu mà nằm trong chăn.


Hiện tại Tô Bạch nhất định ngủ không được, loại kịch bản này mấy trăm năm trước đã chơi chán, ở trước mặt tổ tông nói về bối phận, gia gia ngươi vẫn là gia gia ngươi a.


Sợ quấy rầy đến cậu nghỉ ngơi, Thẩm Trường Lưu đi ra ngoài sấy tóc. Đến khi trở về, người đã ngủ rồi, thật cẩn thận bò lên giường, chậm rãi dịch đến bên cạnh cậu, lại đem người ôm lấy.


Thoải mái mà than thở một tiếng, người ở trong ngực mới an tâm nhất.


Đến sáng, cảm thấy không có vấn đề gì, đại khái là do đêm qua uống canh gừng. Mạc Chi Dương nấu cháo, cho rằng dạ dày hắn không tốt, nên bữa sáng đều uống cháo gạo kê.


Nấu cháo xong người con chưa xuống, Mạc Chi Dương còn có khoá, nên thu dọn đi làm trước, kết quả mới lên xe, hệ thống liền nhắc nhở: "Tô Bạch nhờ người, tuôn ra tin tình yêu cùng Thẩm Trường Lưu, còn nói cái bóng hình lúc trước chụp được là hắn ta."


"Gì?" Hắn ta còn không sáng tỏ chuyện là như thế nào sao? Mạc Chi Dương lắc đầu, cầm trong tay một cái bánh trứng vừa ăn vừa đi: "Hắn gây chuyện thị phi là muốn đem bản thân đang sống sờ sờ đi tìm đường chết a!"


Tới trường học, nữ lão sư trong trường đều đang thảo luận, hình như phía trước có một người lúc trước là bạn học chung, tuôn ra chuyện Thẩm Trường Lưu từ nhỏ đến lớn theo đuổi Tô Bạch, mười lăm năm đã tu thành chính quả.


Quả nhiên, giáo chủ cầm lão sư nói chuyện thật dễ nghe, đem chuyện này  nói đến âm thanh và tình cảm thật là phong phú, làm Mạc Chi Dương cũng nghe đến mê mẩn, không khỏi vì câu chuyện của hai người mà cảm động.


Nhưng ngẫm lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao cậu lại cảm động? Không phải là nên tức giận sao?


Buổi tối, Thẩm Trường Lưu đàm phán bộ phim mới xong, mới mở cửa đem chìa khóa tùy tay trên tủ giày, đổi thành dép lê đi vào, kết quả nghênh đón hắn là một cái gối từ phía sô pha bay qua, thẳng tắp nện vào mặt hắn.


Bị ném đến ngây người, Thẩm Trường Lưu cảm thấy có chút kỳ quái: "Dương Dương?"


"Cùng Tô Bạch mười lăm năm yêu nhau, tình yêu lâu dài thành công đúng không? Sao anh còn không mệt chết a!" Mạc Chi Dương nói, túm lên cái gối ôm khác ném qua.


Nhưng Thẩm Trường Lưu cả ngày hôm nay đều ở chỗ dao lưu nhân vật mới, căn bản không rảnh đi quản những việc khác, khom lưng đem gối trên mặt đất nhặt lên, đi qua ngồi xuống: "Cái gì lâu dài?"


Mạc Chi Dương không nghĩ tới cư nhiên hắn không biết chuyện này, hừ nhẹ một tiếng, mở điện thoại ra đưa cho hắn: "Anh tự xem đi, anh nhìn xem!"


Không thể hiểu được mà nhận di động, nhìn thấy những tin tức đó, Thẩm Trường Lưu càng xem mày càng nhăn: "Đây đều là bọn họ nói bậy, anh không có!"


"Vậy tại sao bọn họ lại không nói bậy anh và em a?" Mạc Chi Dương hai tay ôm ngực, đem mặt hướng qua bên kia.


"Nếu bọn họ nói là anh với em, như vậy thì không phải nói bậy a."


Mạc Chi Dương đột nhiên ngơ ngẩn, ngoạ tào!


Nam nhân cộc lốc này nói thật đúng là mẹ nó có đạo lý, cậu thế nhưng cũng không có lời gì để nói, nhịn không được nín khóc mà cười.


Thấy cậu cười, Thẩm Trường Lưu buông gối ôm xuống, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, đem người ôm lên đùi mình ngồi mặt đối mặt: "Đó đều là truyền thông nói bậy."


Mạc Chi Dương bẹp miệng, ôm cổ hắn, có chút ủy khuất: "Bọn họ nói anh cùng Tô Bạch thực xứng đôi."


"Là bọn họ chưa thấy em, Tô Bạch lớn lên giống em, nếu nhìn thấy em mới biết thế nào được gọi là xứng đôi." Thẩm Trường Lưu ách giọng nói, tay lại không thành thật mà theo vào trong áo sơ mi.


Lúc trước là Mạc Chi Dương lớn lên giống Tô Bạch, hiện lại là Tô Bạch lớn lên giống Mạc Chi Dương.


Vẻ mặt ủy khuất của Mạc Chi Dương hơi buông lỏng, dẩu miệng, đôi môi phấn nộn ướt át ở trước mặt hắn dụ dỗ: "Vậy anh muốn cùng truyền thông giải thích như thế nào a?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện