Hàng ngàn bông hồng, vạn từ trên giấy, mọi từ trong hoa đều là anh yêu em.
Mạc Chi Dương cầm túi, bước chân một giây cũng không dám dừng lại, xông vào sảnh của một khách sạn, nhìn thấy vị trí của thang máy liền vội vàng chạy vào trước khi cửa đóng lại.
Đến khi bước vào thang máy mới có thể lấy lại hơi thở.
Nhiệm vụ ở vị diện này thực sự khó chịu, đại lão Noãn Dương trong giới tiểu thuyết không biết vì sao lại bị một tác giả mới buộc phải rút khỏi vòng và không viết nữa, kể từ đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mặt khác, người mới kia lại trở nên nổi tiếng nhờ một cuốn sách, kể từ đó thuận buồm xuôi gió, chỉ có nguyên chủ biết thật ra tác giả mới kia câu dẫn Noãn Dương khiến hắn vì yêu cam tâm tình nguyện lui khỏi vòng, hơn nữa còn nhờ hắn viết giúp mình cuốn sách nổi tiếng kia: 《 tiên sư 》.
Cuối cùng, lại giả mù sa mưa* cầu hắn đừng nói ra ngoài, nhưng vừa quay đầu, lại đưa tiền cho nhà báo bôi nhọ Noãn Dương rằng tất cả tiểu thuyết trước đây của hắn đều là cậu ta viết thay, đổi trắng thay đen.
(*) Kiểu giả tạo ấy.
Noãn Dương bị gắn mác là sao chép* và biến mất kể từ đó.
(*) 暖阳被扣上抄袭代笔的帽子, tui không hiểu lắm, mà chắc kiểu như người khác viết rồi mình sao chép đăng lên nói là của mình viết ý.
Nguyên chủ là người hâm mộ thực sự của hắn, ngẫu nhiên biết được chân tướng nên rất không cam tâm.
Đối với quan điểm của Mạc Chi Dương thì thao tác này cũng thật kinh tởm, sao chép đáng xấu hổ còn chưa nói, vậy mà còn cắn ngược lại, cái này gọi là gì nhỉ? Vì nhiệm vụ nên cậu đã xem qua các tác phẩm của Noãn Dương, và đúng thật là mỗi chữ đều giống như đang câu người.
Ba ngày qua thức suốt đêm đọc hết ba cuốn sách của hắn vẫn còn chưa đã thèm, cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Hôm nay tới đây cũng là vì tin tức Noãn Dương muốn mở một cuốn sách mới được tuôn ra, hầu như tất cả các nhà xuất bản đều muốn giành được bản quyền xuất bản ngoại tuyến của hắn.
Mạc Chi Dương làm việc tại một nhà xuất bản nhỏ, là cái loại sắp đóng cửa ấy, biết rằng chắc chắn sẽ không thể đánh bại những nhà xuất bản lớn có kinh phí dồi dào kia, cho nên cũng chỉ là tới dạo chơi.
Đại khái là góp phần náo nhiệt.
Đến bên ngoài phòng khách sạn Noãn Dương đang ở, Mạc Chi Dương nhìn thấy cái gọi là biển người tấp nập, thế nào lại nhiều biên tập viên xuất hiện cùng lúc như vậy, tất cả đều chất đống ở hành lang trên tầng 26.
Mỗi người đều cầm một phần hợp đồng trong tay, mọi người cùng nhau châu đầu ghé tai*, đều đang thảo luận về việc bản thân làm thế nào để giành được quyền xuất bản của Noãn Dương.
(*) Kiểu nói chuyện với nhau á.
Tới khi tổng biên tập nói nó rất thú vị, Mạc Chi Dương cũng không bận tâm, dự định đem nhiệm vụ trọng tâm lúc này đặt lên trên người tên bạch nhãn lang, Cố Mị.
"Điều kiện của nhà chúng ta nhất định có thể giành được quyền xuất bản." Một người phụ nữ xinh đẹp liếc nhìn những biên tập viên khác với vẻ mặt khinh thường.
Mạc Chi Dương biết rõ bản thân đến đây chỉ để góp cho đủ số, vì vậy liền tìm một góc nhỏ ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Mọi người đều chủ động tích cực như vậy, xem ra Mạc Chi Dương rất phế vật, nhưng làm phế vật rất vui vẻ nha!
Hàn Tĩnh Bạch ở trong phòng biết động tĩnh ngoài cửa, nhìn chằm chằm hồ sơ trống rỗng, đột nhiên đứng lên đi về phía cửa, linh cảm tới.
Mở cửa ra, quả nhiên có rất nhiều người nhưng Hàn Tĩnh Bạch vẫn có thể vừa liếc mắt một cái là nhìn thấy người đang ngồi xổm trong góc nghịch điện thoại, làm lơ những người khác đang đến gần, môi mỏng khẽ mở nhưng lại không nói ra một câu nào.
Mạc Chi Dương đang ngồi xổm trong góc suy nghĩ xem bữa trưa nên ăn gì, chợt nhận ra bầu không khí không ổn, vừa ngẩng đầu liền phát hiện mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình.
Mẹ nó? Bọn họ muốn nhận cha tập thể à? Trong cơn mê man, chóp mũi ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh lẽo, Mạc Chi Dương ngẩng đầu liền nhìn thấy một người rất ưa nhìn, hai mắt hắn sáng rực.
Trong lòng Hàn Tĩnh Bạch đang xao động: Rất muốn hôn xuống. Trong lòng nghĩ như vậy liền chậm rãi cúi người.
Suýt chút nữa có thể hôn rồi, nhưng vào lúc đó lại đột nhiên dừng lại, Hàn Tĩnh Bạch đột nhiên vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, "Em?"
Tại sao người này lại có thể đem từ "em" này nói một cách tình ý miên man như vậy?
Mạc Chi Dương ngồi xổm ở góc tường, xác định hai bên trái phải đều là tường, hắn "em" là đang nói với cậu sao? Chẳng lẽ còn có quỷ! Nhưng cũng không nghe nói có các yếu tố thần quái mà.
"Có thể nói chuyện không?" Hàn Tĩnh Bạch chuyển động hầu kết, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo hơi lạnh.
Hai người đi vào phòng khách sạn dưới ánh mắt ghen tị của những người khác, ngồi trên ghế sô pha.
Mạc Chi Dương cảm giác giống như sắp bị ăn tươi nuốt sống, ánh mắt đó cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng vì duy trì thiết lập ngốc nghếch đáng yêu nên chỉ có thể giả vờ như không phát hiện, có chút gian nan.
"Nói, nói gì nha?" Mạc Chi Dương nói chuyện ấp úng.
"Tôi muốn em làm biên tập viên của tôi."
Giọng nói của người đàn ông chậm rãi, trầm thấp mang theo hơi lạnh, giống như tảng băng mùa đông chưa được Noãn Dương* chiếu đến, và bây giờ Noãn Dương đã đến.
(*) Noãn Dương là bút danh của Hàn Tĩnh Bạch cũng có nghĩa là mặt trời ấm áp.
Nghe vậy, Mạc Chi Dương ngẩng đầu lên, chui vào trong tầm mắt của hắn, chợt nhớ đến thiết lập nhân vật liền làm bộ xấu hổ cúi đầu xuống.
Người đàn ông này đẹp ngoài dự đoán.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ chí không rõ ràng lắm khiến khuôn mặt đẹp trai toát ra một chút quyến rũ, mái tóc đen dài được buộc cao thành đuôi ngựa, trông cũng không nữ tính.
Nhưng khí chất như mùa đông lạnh lẽo, có cảm giác cao cao tại thượng* khiến người không dám làm càn, giống như cà phê đá, vừa đắng lại vừa đẹp.
(*) Có thể hiểu nó theo hai ý nghĩa: nghĩa bóng và nghĩa đen. Nghĩa đen ở đây chính là nói đến vị trí cao, tôn quý trong xã hội. Ai được miêu tả bằng cụm từ này thì cuộc đời sẽ an nhiên hơn. Tuy nhiên, về phần nghĩa bóng cụm từ này dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới. Lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn tỏ thái độ khinh thường người khác. Nhưng ở trường hợp này thì chắc là nói nghĩa đen.
Ngoài kia nhiều nhà xuất bản lớn như vậy, nhưng vì sao lại cố tình chọn cậu làm biên tập viên của hắn? Mạc Chi Dương bắt đầu suy tư, từ đầu đến giờ có vẻ như hắn là vì cậu mà tới.
Nhưng nhiệm vụ là phải bảo vệ Hàn Tĩnh Bạch để hắn có thể tiếp tục sáng tác, cho nên việc trở thành biên tập viên của hắn giúp cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, chỉ có lợi chứ không có hại gì.
Hàn Tĩnh Bạch đem tầm mắt đặt lên người thiếu niên kia, muốn nâng mặt cậu lên mà hôn một cái.
"Vậy tôi cần phải làm gì?" Mạc Chi Dương không dám ngẩng đầu.
Hàn Tĩnh Bạch có chút không vui, tại sao cậu không đến gần ghé vào lỗ tai hắn mà hỏi: "Lúc nào tôi gọi thì đến*."
(*)随叫随到 (tùy kêu tùy đến), tui k rõ lắm nên để z, ai có ý kiến khác thì cmt.
"Ồ." Ánh mắt Mạc Chi Dương quấn quít cùng hắn trong chốc lát, liền cúi đầu xuống.
Thật sự rất quỷ dị, Mạc Chi Dương nói muốn đi chuẩn bị hợp đồng liền nhanh chóng chuồn mất, lúc đi ra ngoài liền cảm nhận được tầm mắt phía sau lưng, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Hàn Tĩnh Bạch liền nhanh chóng thu lại.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại nóng rực, như thể sắp thiêu cháy ai đó.
Nhìn theo cậu rời đi.
Hàn Tĩnh Bạch buông bàn tay đang nắm chặt của mình ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay có một đóa hoa hướng dương to bằng ngón tay cái, giống như được vẽ lên, biết rằng đã tìm được cậu, tự lẩm bẩm một mình, "Chỉ có em tình yêu của anh."
Đi ra bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người, Mạc Chi Dương cười mỉa cúi đầu xuống, định chuồn đi.
Chưa đi được hai bước, nữ biên tập viên nói chuyện thô bạo trước đó đột nhiên duỗi chân dài ra, Mạc Chi Dương nhất thời không để ý nên trực tiếp vấp ngã trước mắt bao người, ngã như chó ăn cứtttt.
Mạc Chi Dương cầm túi, bước chân một giây cũng không dám dừng lại, xông vào sảnh của một khách sạn, nhìn thấy vị trí của thang máy liền vội vàng chạy vào trước khi cửa đóng lại.
Đến khi bước vào thang máy mới có thể lấy lại hơi thở.
Nhiệm vụ ở vị diện này thực sự khó chịu, đại lão Noãn Dương trong giới tiểu thuyết không biết vì sao lại bị một tác giả mới buộc phải rút khỏi vòng và không viết nữa, kể từ đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mặt khác, người mới kia lại trở nên nổi tiếng nhờ một cuốn sách, kể từ đó thuận buồm xuôi gió, chỉ có nguyên chủ biết thật ra tác giả mới kia câu dẫn Noãn Dương khiến hắn vì yêu cam tâm tình nguyện lui khỏi vòng, hơn nữa còn nhờ hắn viết giúp mình cuốn sách nổi tiếng kia: 《 tiên sư 》.
Cuối cùng, lại giả mù sa mưa* cầu hắn đừng nói ra ngoài, nhưng vừa quay đầu, lại đưa tiền cho nhà báo bôi nhọ Noãn Dương rằng tất cả tiểu thuyết trước đây của hắn đều là cậu ta viết thay, đổi trắng thay đen.
(*) Kiểu giả tạo ấy.
Noãn Dương bị gắn mác là sao chép* và biến mất kể từ đó.
(*) 暖阳被扣上抄袭代笔的帽子, tui không hiểu lắm, mà chắc kiểu như người khác viết rồi mình sao chép đăng lên nói là của mình viết ý.
Nguyên chủ là người hâm mộ thực sự của hắn, ngẫu nhiên biết được chân tướng nên rất không cam tâm.
Đối với quan điểm của Mạc Chi Dương thì thao tác này cũng thật kinh tởm, sao chép đáng xấu hổ còn chưa nói, vậy mà còn cắn ngược lại, cái này gọi là gì nhỉ? Vì nhiệm vụ nên cậu đã xem qua các tác phẩm của Noãn Dương, và đúng thật là mỗi chữ đều giống như đang câu người.
Ba ngày qua thức suốt đêm đọc hết ba cuốn sách của hắn vẫn còn chưa đã thèm, cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
Hôm nay tới đây cũng là vì tin tức Noãn Dương muốn mở một cuốn sách mới được tuôn ra, hầu như tất cả các nhà xuất bản đều muốn giành được bản quyền xuất bản ngoại tuyến của hắn.
Mạc Chi Dương làm việc tại một nhà xuất bản nhỏ, là cái loại sắp đóng cửa ấy, biết rằng chắc chắn sẽ không thể đánh bại những nhà xuất bản lớn có kinh phí dồi dào kia, cho nên cũng chỉ là tới dạo chơi.
Đại khái là góp phần náo nhiệt.
Đến bên ngoài phòng khách sạn Noãn Dương đang ở, Mạc Chi Dương nhìn thấy cái gọi là biển người tấp nập, thế nào lại nhiều biên tập viên xuất hiện cùng lúc như vậy, tất cả đều chất đống ở hành lang trên tầng 26.
Mỗi người đều cầm một phần hợp đồng trong tay, mọi người cùng nhau châu đầu ghé tai*, đều đang thảo luận về việc bản thân làm thế nào để giành được quyền xuất bản của Noãn Dương.
(*) Kiểu nói chuyện với nhau á.
Tới khi tổng biên tập nói nó rất thú vị, Mạc Chi Dương cũng không bận tâm, dự định đem nhiệm vụ trọng tâm lúc này đặt lên trên người tên bạch nhãn lang, Cố Mị.
"Điều kiện của nhà chúng ta nhất định có thể giành được quyền xuất bản." Một người phụ nữ xinh đẹp liếc nhìn những biên tập viên khác với vẻ mặt khinh thường.
Mạc Chi Dương biết rõ bản thân đến đây chỉ để góp cho đủ số, vì vậy liền tìm một góc nhỏ ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Mọi người đều chủ động tích cực như vậy, xem ra Mạc Chi Dương rất phế vật, nhưng làm phế vật rất vui vẻ nha!
Hàn Tĩnh Bạch ở trong phòng biết động tĩnh ngoài cửa, nhìn chằm chằm hồ sơ trống rỗng, đột nhiên đứng lên đi về phía cửa, linh cảm tới.
Mở cửa ra, quả nhiên có rất nhiều người nhưng Hàn Tĩnh Bạch vẫn có thể vừa liếc mắt một cái là nhìn thấy người đang ngồi xổm trong góc nghịch điện thoại, làm lơ những người khác đang đến gần, môi mỏng khẽ mở nhưng lại không nói ra một câu nào.
Mạc Chi Dương đang ngồi xổm trong góc suy nghĩ xem bữa trưa nên ăn gì, chợt nhận ra bầu không khí không ổn, vừa ngẩng đầu liền phát hiện mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình.
Mẹ nó? Bọn họ muốn nhận cha tập thể à? Trong cơn mê man, chóp mũi ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh lẽo, Mạc Chi Dương ngẩng đầu liền nhìn thấy một người rất ưa nhìn, hai mắt hắn sáng rực.
Trong lòng Hàn Tĩnh Bạch đang xao động: Rất muốn hôn xuống. Trong lòng nghĩ như vậy liền chậm rãi cúi người.
Suýt chút nữa có thể hôn rồi, nhưng vào lúc đó lại đột nhiên dừng lại, Hàn Tĩnh Bạch đột nhiên vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, "Em?"
Tại sao người này lại có thể đem từ "em" này nói một cách tình ý miên man như vậy?
Mạc Chi Dương ngồi xổm ở góc tường, xác định hai bên trái phải đều là tường, hắn "em" là đang nói với cậu sao? Chẳng lẽ còn có quỷ! Nhưng cũng không nghe nói có các yếu tố thần quái mà.
"Có thể nói chuyện không?" Hàn Tĩnh Bạch chuyển động hầu kết, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo hơi lạnh.
Hai người đi vào phòng khách sạn dưới ánh mắt ghen tị của những người khác, ngồi trên ghế sô pha.
Mạc Chi Dương cảm giác giống như sắp bị ăn tươi nuốt sống, ánh mắt đó cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng vì duy trì thiết lập ngốc nghếch đáng yêu nên chỉ có thể giả vờ như không phát hiện, có chút gian nan.
"Nói, nói gì nha?" Mạc Chi Dương nói chuyện ấp úng.
"Tôi muốn em làm biên tập viên của tôi."
Giọng nói của người đàn ông chậm rãi, trầm thấp mang theo hơi lạnh, giống như tảng băng mùa đông chưa được Noãn Dương* chiếu đến, và bây giờ Noãn Dương đã đến.
(*) Noãn Dương là bút danh của Hàn Tĩnh Bạch cũng có nghĩa là mặt trời ấm áp.
Nghe vậy, Mạc Chi Dương ngẩng đầu lên, chui vào trong tầm mắt của hắn, chợt nhớ đến thiết lập nhân vật liền làm bộ xấu hổ cúi đầu xuống.
Người đàn ông này đẹp ngoài dự đoán.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, bên khóe mắt trái có một nốt ruồi lệ chí không rõ ràng lắm khiến khuôn mặt đẹp trai toát ra một chút quyến rũ, mái tóc đen dài được buộc cao thành đuôi ngựa, trông cũng không nữ tính.
Nhưng khí chất như mùa đông lạnh lẽo, có cảm giác cao cao tại thượng* khiến người không dám làm càn, giống như cà phê đá, vừa đắng lại vừa đẹp.
(*) Có thể hiểu nó theo hai ý nghĩa: nghĩa bóng và nghĩa đen. Nghĩa đen ở đây chính là nói đến vị trí cao, tôn quý trong xã hội. Ai được miêu tả bằng cụm từ này thì cuộc đời sẽ an nhiên hơn. Tuy nhiên, về phần nghĩa bóng cụm từ này dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới. Lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn tỏ thái độ khinh thường người khác. Nhưng ở trường hợp này thì chắc là nói nghĩa đen.
Ngoài kia nhiều nhà xuất bản lớn như vậy, nhưng vì sao lại cố tình chọn cậu làm biên tập viên của hắn? Mạc Chi Dương bắt đầu suy tư, từ đầu đến giờ có vẻ như hắn là vì cậu mà tới.
Nhưng nhiệm vụ là phải bảo vệ Hàn Tĩnh Bạch để hắn có thể tiếp tục sáng tác, cho nên việc trở thành biên tập viên của hắn giúp cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, chỉ có lợi chứ không có hại gì.
Hàn Tĩnh Bạch đem tầm mắt đặt lên người thiếu niên kia, muốn nâng mặt cậu lên mà hôn một cái.
"Vậy tôi cần phải làm gì?" Mạc Chi Dương không dám ngẩng đầu.
Hàn Tĩnh Bạch có chút không vui, tại sao cậu không đến gần ghé vào lỗ tai hắn mà hỏi: "Lúc nào tôi gọi thì đến*."
(*)随叫随到 (tùy kêu tùy đến), tui k rõ lắm nên để z, ai có ý kiến khác thì cmt.
"Ồ." Ánh mắt Mạc Chi Dương quấn quít cùng hắn trong chốc lát, liền cúi đầu xuống.
Thật sự rất quỷ dị, Mạc Chi Dương nói muốn đi chuẩn bị hợp đồng liền nhanh chóng chuồn mất, lúc đi ra ngoài liền cảm nhận được tầm mắt phía sau lưng, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Hàn Tĩnh Bạch liền nhanh chóng thu lại.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại nóng rực, như thể sắp thiêu cháy ai đó.
Nhìn theo cậu rời đi.
Hàn Tĩnh Bạch buông bàn tay đang nắm chặt của mình ra, nhìn thấy trong lòng bàn tay có một đóa hoa hướng dương to bằng ngón tay cái, giống như được vẽ lên, biết rằng đã tìm được cậu, tự lẩm bẩm một mình, "Chỉ có em tình yêu của anh."
Đi ra bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của mọi người, Mạc Chi Dương cười mỉa cúi đầu xuống, định chuồn đi.
Chưa đi được hai bước, nữ biên tập viên nói chuyện thô bạo trước đó đột nhiên duỗi chân dài ra, Mạc Chi Dương nhất thời không để ý nên trực tiếp vấp ngã trước mắt bao người, ngã như chó ăn cứtttt.
Danh sách chương