Thẩm Trường Lưu ngẩn ngơ, mới nhớ đến hắn vừa thấy cậu liền cầm lòng không đậu, có chút ảo não mà vỗ vỗ đầu: "Không phải , Dương Dương....."



Không cho hắn cơ hội nói hết, Mạc Chi Dương đứng dậy: "Hôm nay là lần cuối cùng, hai ngày sau em sẽ xin nghỉ việc ở trường học, sau đó rời khỏi nơi này, anh yên tâm em sẽ không để bất luận kẻ nào nhắc đến chuyện này, chúng ta coi như không quen biết."



"Dương Dương!" Thấy cậu muốn rời đi, Thẩm Trường Lưu đột nhiên xốc chăn lên, một phen giữ chặt lấy cổ tay của cậu: "không phải, anh đến đây là muốn nói cho em biết, anh....."



Mạc Chi Dương vẫn là không cho hắn cơ hội nói hết câu, cậu không muốn nghe hắn giải thích.



Ném tay hắn ra: "Em cũng là con người, cũng có tình cảm! Anh đem em xem như thế thân, em yêu anh cho nên mới chịu đựng, nhưng em cũng có tự tôn của mình, anh không đành lòng tổn thương Tô Bạch, nên tới tìm em phát tiết dục vọng, anh xem em như là một con người sao?"



Thẩm Trường Lưu khự lại, không nghĩ tới do hắn cầm lòng không đậu, xem ra trong lòng cậu đã xác thật việc này.



Đem sự đen tối trong lòng che giấu rất khá, Mạc Chi Dương thở dài: "Anh đã đạt được điều anh muốn, Tô Bạch đã trở về, người gọi là thế thân như em cũng phải nên rời đi."



Từ rời đi kích thích đến Thẩm Trường Lưu, hắn tiến lên hai bước, từ phía sau ôm chặt lấy cậu, cách tay bị tàn thuốc làm bỏng hắn cũng không buông người ra: "Em đi rồi thì anh phải làm sao? Đời này của anh phải làm sao bây giờ?"



"Anh có Tô Bạch, có rất nhiều người, cũng không cần em." Vừa nói xong những lời này, Mạc Chi Dương cúi đầu nhìn thấy khuỷu tay hắn bị tàn thuốc của mình làm bỏng, cậu làm bộ như bị doạ nhảy dựng: "Trường Lưu tay anh?!"



Này như một khúc nhạc đệm, làm Mạc Chi Dương không có cơ hội nói thêm cái gì, vội đem người đẩy ra, bật đèn lên, quả nhiên nhìn thấy cánh tay hắn bị bỏng, đôi mắt có chút hồng lên: "Sao anh lại không kêu lên, đều đã bị thương thành như vậy."



Cẩn thận nâng cánh tay hắn lên, hướng miệng vết thương nhẹ nhàng thổi thổi: "Có đau không? Anh chờ em một chút, em đi lấy hòm thuốc."



Nhing cậu đi ra ngoài, Thẩm Trường Lưu cúi đầu nhìn miệng vết thương trên tay hắn, cậu vẫn là để ý đến hắn, nếu không sẽ không vì miệng vết thương này liền khẩn trương thành như thế, hắn có thể hay không lợi dụng lòng thương của cậu để cậu cho hắn ở lại.



Âm mưu quỷ kế cũng tốt, như thế nào đều tốt, nhưng hắn không thể mất đi Dương Dương.



Mạc Chi Dương cầm hòm thuốc đi vào, đem người ấn xuống giường, cậu ngồi bên cạnh giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, thật cẩn thận mà bôi thuốc, chóp mũi cậu hồng hồng: "Có đau không? Sao anh lại không nói a!"



"Dương Dương, từ nhỏ anh đã bị cha mẹ quản nghiêm, bọn họ hy vọng anh học tập cho tốt để kế thừa sản nghiệp trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều bị quản thúc thực nghiêm.



Chính là con người khi bị áp lực càng lớn đến khi bùng nổ thì càng đáng sợ, lúc học cao trung, anh gặp được Tô Bạch, anh nhất kiến chung tình với cậu ta, thậm chí còn vì hắn ta mà cùng người nhà náo loạn, rồi bị đuổi ra khỏi nhà.



Anh không nghĩ đến việc trở về nên chậm rãi ở bên ngoài làm công kiếm tiền đóng học phí, đến bây giờ đã trả giá mười lăm năm, kỳ thật hắn ta nói không sai, là anh một bên tình nguyện, anh không trách hắn anh chỉ trách chính mình, những đau khổ đó là do anh xứng đáng.



Nhưng từ khi gặp được em, đã không còn giống nhau, em là ngọt, là anh muốn yêu thương em quý trọng em, lúc trước là do anh ngu ngốc mới làm những chuyện như vậy với em, Dương Dương nếu không có em, đời này anh cũng không biết còn ai quan tâm anh không."



Nói xong những lời này, Thẩm Trường Lưu vươn tay, vuốt ve gương mặt cậu, trong mắt tràn đầy chân thành cùng áy náy, tự làm cho mình thật đáng thương.



Dương Dương tha thứ cho anh lợi dụng tình yêu của em đối với anh để buộc em ở lại, là anh đê tiện, cho nên anh sẽ dùng cả đời này để đền bù cho em.



Nhưng, nếu bàn về ai đê tiện, còn chưa chắc đâu.



--------------------



Chỉ đăng tại Wattpad chính chủ

Huyết Vũ @TDiHn99

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện