Mạnh Trạch liếc nhìn kẻ thứ ba: "Nói con số là được, tôi không quỵt đâu."
Diêu Hi Tân giơ chiếc đồng hồ đeo tay đắt giá lên: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi."
"Ăn ở đâu? Đi cùng luôn đi, vừa đi vừa nói chuyện cũng được." Mạnh Trạch nói rất tùy ý.
"Diêu Hi Tân, cậu ấy là bạn học cũ của tôi." Lý Minh Lan muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. "Chuyện lần trước tôi đã xin lỗi anh rồi, đi thôi, tôi mời."
Mạnh Trạch sao có thể để cô được như ý, định túm lấy cô.
Diêu Hi Tân phản ứng rất nhanh, chặn lại.
Mạnh Trạch cụp mắt xuống: "Tránh ra."
Một nhân viên bảo vệ nhận ra Mạnh Trạch là người gây rối ở đài phun nước, lập tức đi tới, chỉ chờ lệnh của Diêu Hi Tân.
Lý Minh Lan đứng ra: "Ở nơi công cộng, không ai dung túng cho cậu làm loạn đâu." Người lạnh lùng bình tĩnh năm lớp 12, sao lại biến thành tên nhóc hấp tấp thế này? Mạnh Trạch kéo cô lại: "Tại sao cậu lại xin lỗi anh ta thay tôi?"
Diêu Hi Tân cười lạnh: "Minh Lan, tính khí bạn học cũ của cô không được tốt lắm."
"Anh im miệng." Mạnh Trạch quát, "Chuyện giữa tôi và cô ấy, đến lượt anh lên tiếng khi nào thế?"
Diêu Hi Tân nhướng mày.
Người này ăn mặc cả người cộng lại cũng chỉ vài trăm tệ, nhưng lại toát ra khí chất triệu phú.
Lý Minh Lan kéo Mạnh Trạch sang một bên, hạ giọng: "Tại cậu là người đập xe, tôi phải nhặt lại chút lịch sự mà cậu vứt bỏ chứ."
"Sai rồi." Anh nắm lấy tay cô, "Tại tôi và cậu thân thiết hơn cậu và anh ta."
Diêu Hi Tân nhìn hai bàn tay nắm chặt của họ, anh ta xoay xoay cổ tay, viên đá quý đính trên mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Anh ta gọi: "Minh Lan."
Lý Minh Lan quay đầu lại, nói: "Đừng chấp nhặt với cậu ta."
Diêu Hi Tân cười: "Nếu bạn học cũ của cô đã có thành ý như vậy, chi bằng ba người cùng ăn một bữa cơm thân mật đi."
"Được thôi." Mạnh Trạch nghịch ngón tay Lý Minh Lan, hoàn toàn không coi kẻ thứ ba ra gì.
"Một bữa cơm, tiền sửa xe coi như huề. Nhưng mà, không cần Minh Lan tốn kém đâu." Diêu Hi Tân vân vê chiếc khuy vàng trên tay áo, "Anh thấy sao?"
Mạnh Trạch gật đầu: "Tôi không có ý kiến."
Diêu Hi Tân: "Mọi người đều bận, giải quyết gần đây thôi, trên lầu là nhà hàng."
"Phố ẩm thực rất gần, đi bộ qua đó không mất bao lâu, cậu ấy là một tên nghèo kiết…" Chưa nói hết câu, ngón tay của Lý Minh Lan bị Mạnh Trạch kẹp lại, xương ngón tay đau nhói, lời nói của cô đứt quãng, cô nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của anh.
Con ngươi anh đen như màn đêm: "Được, lên nhà hàng trên lầu."
Cô muốn cắt lưỡi anh, anh có biết nhà hàng trên lầu này giá cả thế nào không, một tên bỏ học đi làm thuê ra vẻ cái gì.
Không cản được miệng anh, cô đành phải đi theo hai người lên lầu.
Diêu Hi Tân cũng còn nhân từ, không đi phòng riêng, anh ta ngồi xuống bên cạnh bàn tròn ở giữa sảnh.
Ba người, tạo thành một hình tam giác cân, mỗi người ngồi một cạnh.
Quản lý nhà hàng nghiêm túc chờ đợi, anh ta đứng bên cạnh Diêu đại thiếu gia, cung kính nói: "Anh Diêu."
Diêu Hi Tân: "Gọi món."
Quản lý nhà hàng lập tức đưa thực đơn lên.
Diêu Hi Tân đẩy thực đơn đến trước mặt Lý Minh Lan: "Minh Lan, cô gọi món đi."
Tiền sửa xe là do Diêu Hi Tân quyết định, nên Lý Minh Lan lắc đầu: "Thôi anh gọi đi, tôi không đói lắm."
Diêu Hi Tân đã quen thuộc với các món ăn của nhà hàng, không cần mở thực đơn cũng có thể đọc tên món: "Món khai vị, hàu Pháp tươi sống, salad Caesar, súp thì súp kem tôm hùm."
Lý Minh Lan vừa nghe đã thấy không rẻ, cô hận không thể đá Mạnh Trạch một cái. Không biết có phải vì anh bỏ học, ru rú ở nhà, không theo kịp sự phát triển của xã hội, nên càng lớn càng thụt lùi hay không nữa.
Diêu Hi Tân: "Bò Wellington, sườn cừu Úc, cá răng nanh Patagonia, món tráng miệng thì là phô mai Manchego Tây Ban Nha đi."
Diêu Hi Tân đọc tên một món, tim Lý Minh Lan lại nhỏ máu, cô không nhịn được đá Mạnh Trạch một cái.
Mạnh Trạch nhìn qua.
Cô trừng mắt nhìn anh. Đáng lẽ Diêu Hi Tân không tính toán nữa, ăn một bữa ở phố ẩm thực coi như huề cả làng, Mạnh Trạch cứ phải kích thích người ta, nhất định phải đền bù mấy tháng lương.
Mạnh Trạch nghiêng người về phía cô: "Sao vậy? Bị chuột rút à?"
Thật đáng ghét, không thèm để ý đến anh. Cô quay đầu sang phía Diêu Hi Tân.
Diêu Hi Tân mỉm cười: "Minh Lan, mấy hôm nay tôi hơi bận, định vài hôm nữa mời cô đến đây."
Lý Minh Lan cười đáp lại: "Không sao, tôi cũng hơi bận."
Trong ba người, người có tư thế ngồi thoải mái nhất là Mạnh Trạch. Anh dựa vào lưng ghế, lười biếng uể oải.
Cô bận, cô đương nhiên bận, bận lăn lộn trên giường với anh. Nhưng đó là chuyện riêng của anh và cô, anh không có hứng thú chia sẻ với người đàn ông này.
Trong lúc im lặng, Mạnh Trạch thấy quản lý nhà hàng vội vã đi ra ngoài, hình như lại có nhân vật lớn đến.
Diêu Hi Tân nghiêng đầu, nhìn thấy bóng người ngoài cửa, anh ta đột nhiên dừng lại, thắt lại cà vạt đã lỏng, mím môi, đứng dậy.
"Xin lỗi, tôi xin phép, có việc gấp." Anh ta sải bước về phía cửa phụ của nhà hàng.
Lý Minh Lan ra vẻ khó hiểu.
Quản lý nhà hàng cung kính, gật đầu cúi chào với mấy người vừa bước vào.
Nhóm người đó khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề.
Đặc biệt là người đứng đầu, khí thế phi phàm, uy nghiêm tự nhiên.
Mạnh Trạch đoán được bảy tám phần, khịt mũi với bóng lưng của Diêu Hi Tân: "Bản thân anh ta còn không ngửi được cái rắm thối anh ta thả ra, cuống cuồng kẹp đuôi chạy mất. Anh ta thật sự giống con chồn hôi chạy trối chết."
Lý Minh Lan trừng mắt nhìn anh: "Nếu cậu còn suốt ngày nói bậy bạ, đúng là không cần thi đại học nữa, bài văn của cậu sẽ hun chết giám khảo chấm bài mất."
Cô đã hiểu ra, trong nhóm người đó có thể có bố của Diêu Hi Tân.
Vừa hay.
Cô lập tức gọi nhân viên phục vụ, mỉm cười ngọt ngào: "Xin lỗi, chúng tôi là bạn của anh Diêu Hi Tân, nhưng anh ấy có việc gấp, bữa cơm này chúng tôi tạm thời không ăn nữa, phiền anh hủy tất cả các món đó đi."
Nhân viên phục vụ: "Cô ơi, món khai vị vừa nãy đang được chuẩn bị, có lẽ đã xong rồi."
Tốc độ lên món nhanh quá vậy? "Món nào đã xong thì cứ mang lên, còn lại thì phiền anh hủy bỏ."
Bên cạnh, người gây rối không biết từ lúc nào đã kéo ghế đến gần, anh lạnh nhạt lên tiếng: "Tại sao phải hủy?"
Lý Minh Lan không để ý đến anh, vẫn cười với nhân viên phục vụ: "Anh ơi, phiền anh rồi."
Người gây rối lại nói: "Cô ấy thích ăn, không hủy nữa."
Nhân viên phục vụ nhìn Mạnh Trạch, rồi lại nhìn Lý Minh Lan.
Cô vỗ Mạnh Trạch một cái, nở nụ cười quyến rũ: "Hủy bỏ đi."
"Cũng đâu phải không trả nổi." Mạnh Trạch phá đám.
Lý Minh Lan giơ cao tay, như muốn giáng xuống một cái tát mạnh.
Mạnh Trạch hơi nhướng mày, không né tránh, chỉ nói: "Đừng đánh vào mặt."
Bàn tay cô rơi xuống lưng anh, phát ra một tiếng "bốp" rõ to.
Nhân viên phục vụ nhìn thẳng: "Vâng, ngoài salad Caesar vừa nãy, còn lại đều hủy bỏ."
Lý Minh Lan: "Được, cảm ơn anh."
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Lý Minh Lan mới quay sang Mạnh Trạch: "Đủ rồi đấy, bữa cơm này đối với Diêu Hi Tân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với cậu thì không phải."
"Cả người anh ta toàn đồ hiệu là do bố anh ta cho, cậu nghĩ dựa vào bản lĩnh của anh ta mà anh ta có thể dát kim cương à?" Mạnh Trạch nói, "Lý Minh Lan, không ai dọn đường cho tôi, nhưng tôi vẫn có thể bay cao."
"Cậu vẫn nên đi học đi." Lý Minh Lan không quên khuyên nhủ, "Học hành tử tế chẳng phải bay cao bay xa hơn sao?"
"Chuyện kiếm tiền không cần cậu lo."
"Tôi thèm lo cho cậu đấy."
Nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa salad Caesar, giới thiệu đó là rau diếp romaine.
Mạnh Trạch chỉ nếm thử một miếng.
Lý Minh Lan ăn hết cả đĩa salad.
Anh thanh toán, cô rời khỏi bàn.
Mạnh Trạch hỏi: "Có muốn ăn thêm gì nữa không?"
"Bị cậu làm cho no cả bụng rồi." Nhưng cô thật sự đói, "Đi thôi, đến phố ẩm thực, ăn gà hầm dừa."
Hai người đi ra khỏi khách sạn sang trọng.
Mạnh Trạch nói: "Lý Minh Lan, tên nhà giàu này nhìn đồng hồ còn nhiều hơn nhìn mặt cậu."
Lý Minh Lan cứ thế bước đi.
Mạnh Trạch chậm rãi đi theo phía sau: "Dù sao tên nhà giàu này cũng chẳng có chút ấn tượng nào, chi bằng cậu đi theo tôi ăn ngon mặc đẹp."
"Bây giờ cậu lắm mồm thật đấy."
"Tôi đang phân tích lợi hại cho cậu, cậu nói chuyện với anh ta rất khách sáo." Mạnh Trạch dừng lại, "Không giống người yêu cho lắm."
"Im miệng đi." Cô định chạy về phía trước, bị anh kéo lại.
"Cẩn thận xe." Mạnh Trạch kéo người lại, không buông tay nữa.
Dù sao Lý Minh Lan cũng không tranh lại sức của anh, đành mặc kệ anh.
*
Một đĩa salad ba chữ số.
Người trả tiền thì mặt không biến sắc, Lý Minh Lan cảm thấy mình bị thiệt lớn. Ở nước ngoài cô nhớ món ăn Trung Quốc, tại sao về nước rồi vẫn phải ăn rau diếp romaine.
Gà hầm dừa là một quán lâu đời, mặt tiền không rộng, chiều sâu khá hẹp, một chiếc bàn dài kê sát tường, tất cả khách đều phải ngồi chung bàn.
Quán lâu năm làm ăn phát đạt, Mạnh Trạch xếp hàng.
Lý Minh Lan chiếm một chỗ trong góc.
Đợi anh ngồi xuống, hai người đối diện với bức tường, miễn cưỡng có một thế giới riêng cho hai người.
Chân anh gần như chạm vào chân cô.
Cô mắng: "Sang bên cạnh đi."
"Không còn chỗ nữa." Anh đẩy bát súp dừa đến trước mặt cô.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của dừa, Lý Minh Lan đã thở dài một hơi, cô múc một thìa, đưa vào miệng: "Vẫn là mùi vị này."
"Tên nhà giàu kia chẳng hiểu gì về khẩu vị của cậu cả." Mạnh Trạch không quên nói xấu Diêu Hi Tân.
"Cậu đừng nói nữa."
Mạnh Trạch không nói chuyện với cô nữa, anh nghe điện thoại.
Hôm nay anh xin nghỉ ở studio, Sài Tinh Tinh gọi đến hỏi anh hôm nay có đi làm không.
Mạnh Trạch: "Không."
Sau đó là "ừ", "à", ngắn gọn súc tích, cúp máy.
Lý Minh Lan vểnh tai lên nghe, không nghe thấy giọng nói của đối phương, cũng không biết là nam hay nữ, cô cố tình lên giọng: "Là bạn gái à?"
Anh gật đầu: "Phải."
"Phải thì mau đi đi." Cô hừ lạnh một tiếng, "Tôi không phải kẻ thứ ba."
"Bạn gái chê tôi học vấn thấp." Mạnh Trạch nói, "Chia tay rồi."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Diêu Hi Tân giơ chiếc đồng hồ đeo tay đắt giá lên: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi."
"Ăn ở đâu? Đi cùng luôn đi, vừa đi vừa nói chuyện cũng được." Mạnh Trạch nói rất tùy ý.
"Diêu Hi Tân, cậu ấy là bạn học cũ của tôi." Lý Minh Lan muốn dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện. "Chuyện lần trước tôi đã xin lỗi anh rồi, đi thôi, tôi mời."
Mạnh Trạch sao có thể để cô được như ý, định túm lấy cô.
Diêu Hi Tân phản ứng rất nhanh, chặn lại.
Mạnh Trạch cụp mắt xuống: "Tránh ra."
Một nhân viên bảo vệ nhận ra Mạnh Trạch là người gây rối ở đài phun nước, lập tức đi tới, chỉ chờ lệnh của Diêu Hi Tân.
Lý Minh Lan đứng ra: "Ở nơi công cộng, không ai dung túng cho cậu làm loạn đâu." Người lạnh lùng bình tĩnh năm lớp 12, sao lại biến thành tên nhóc hấp tấp thế này? Mạnh Trạch kéo cô lại: "Tại sao cậu lại xin lỗi anh ta thay tôi?"
Diêu Hi Tân cười lạnh: "Minh Lan, tính khí bạn học cũ của cô không được tốt lắm."
"Anh im miệng." Mạnh Trạch quát, "Chuyện giữa tôi và cô ấy, đến lượt anh lên tiếng khi nào thế?"
Diêu Hi Tân nhướng mày.
Người này ăn mặc cả người cộng lại cũng chỉ vài trăm tệ, nhưng lại toát ra khí chất triệu phú.
Lý Minh Lan kéo Mạnh Trạch sang một bên, hạ giọng: "Tại cậu là người đập xe, tôi phải nhặt lại chút lịch sự mà cậu vứt bỏ chứ."
"Sai rồi." Anh nắm lấy tay cô, "Tại tôi và cậu thân thiết hơn cậu và anh ta."
Diêu Hi Tân nhìn hai bàn tay nắm chặt của họ, anh ta xoay xoay cổ tay, viên đá quý đính trên mặt đồng hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Anh ta gọi: "Minh Lan."
Lý Minh Lan quay đầu lại, nói: "Đừng chấp nhặt với cậu ta."
Diêu Hi Tân cười: "Nếu bạn học cũ của cô đã có thành ý như vậy, chi bằng ba người cùng ăn một bữa cơm thân mật đi."
"Được thôi." Mạnh Trạch nghịch ngón tay Lý Minh Lan, hoàn toàn không coi kẻ thứ ba ra gì.
"Một bữa cơm, tiền sửa xe coi như huề. Nhưng mà, không cần Minh Lan tốn kém đâu." Diêu Hi Tân vân vê chiếc khuy vàng trên tay áo, "Anh thấy sao?"
Mạnh Trạch gật đầu: "Tôi không có ý kiến."
Diêu Hi Tân: "Mọi người đều bận, giải quyết gần đây thôi, trên lầu là nhà hàng."
"Phố ẩm thực rất gần, đi bộ qua đó không mất bao lâu, cậu ấy là một tên nghèo kiết…" Chưa nói hết câu, ngón tay của Lý Minh Lan bị Mạnh Trạch kẹp lại, xương ngón tay đau nhói, lời nói của cô đứt quãng, cô nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của anh.
Con ngươi anh đen như màn đêm: "Được, lên nhà hàng trên lầu."
Cô muốn cắt lưỡi anh, anh có biết nhà hàng trên lầu này giá cả thế nào không, một tên bỏ học đi làm thuê ra vẻ cái gì.
Không cản được miệng anh, cô đành phải đi theo hai người lên lầu.
Diêu Hi Tân cũng còn nhân từ, không đi phòng riêng, anh ta ngồi xuống bên cạnh bàn tròn ở giữa sảnh.
Ba người, tạo thành một hình tam giác cân, mỗi người ngồi một cạnh.
Quản lý nhà hàng nghiêm túc chờ đợi, anh ta đứng bên cạnh Diêu đại thiếu gia, cung kính nói: "Anh Diêu."
Diêu Hi Tân: "Gọi món."
Quản lý nhà hàng lập tức đưa thực đơn lên.
Diêu Hi Tân đẩy thực đơn đến trước mặt Lý Minh Lan: "Minh Lan, cô gọi món đi."
Tiền sửa xe là do Diêu Hi Tân quyết định, nên Lý Minh Lan lắc đầu: "Thôi anh gọi đi, tôi không đói lắm."
Diêu Hi Tân đã quen thuộc với các món ăn của nhà hàng, không cần mở thực đơn cũng có thể đọc tên món: "Món khai vị, hàu Pháp tươi sống, salad Caesar, súp thì súp kem tôm hùm."
Lý Minh Lan vừa nghe đã thấy không rẻ, cô hận không thể đá Mạnh Trạch một cái. Không biết có phải vì anh bỏ học, ru rú ở nhà, không theo kịp sự phát triển của xã hội, nên càng lớn càng thụt lùi hay không nữa.
Diêu Hi Tân: "Bò Wellington, sườn cừu Úc, cá răng nanh Patagonia, món tráng miệng thì là phô mai Manchego Tây Ban Nha đi."
Diêu Hi Tân đọc tên một món, tim Lý Minh Lan lại nhỏ máu, cô không nhịn được đá Mạnh Trạch một cái.
Mạnh Trạch nhìn qua.
Cô trừng mắt nhìn anh. Đáng lẽ Diêu Hi Tân không tính toán nữa, ăn một bữa ở phố ẩm thực coi như huề cả làng, Mạnh Trạch cứ phải kích thích người ta, nhất định phải đền bù mấy tháng lương.
Mạnh Trạch nghiêng người về phía cô: "Sao vậy? Bị chuột rút à?"
Thật đáng ghét, không thèm để ý đến anh. Cô quay đầu sang phía Diêu Hi Tân.
Diêu Hi Tân mỉm cười: "Minh Lan, mấy hôm nay tôi hơi bận, định vài hôm nữa mời cô đến đây."
Lý Minh Lan cười đáp lại: "Không sao, tôi cũng hơi bận."
Trong ba người, người có tư thế ngồi thoải mái nhất là Mạnh Trạch. Anh dựa vào lưng ghế, lười biếng uể oải.
Cô bận, cô đương nhiên bận, bận lăn lộn trên giường với anh. Nhưng đó là chuyện riêng của anh và cô, anh không có hứng thú chia sẻ với người đàn ông này.
Trong lúc im lặng, Mạnh Trạch thấy quản lý nhà hàng vội vã đi ra ngoài, hình như lại có nhân vật lớn đến.
Diêu Hi Tân nghiêng đầu, nhìn thấy bóng người ngoài cửa, anh ta đột nhiên dừng lại, thắt lại cà vạt đã lỏng, mím môi, đứng dậy.
"Xin lỗi, tôi xin phép, có việc gấp." Anh ta sải bước về phía cửa phụ của nhà hàng.
Lý Minh Lan ra vẻ khó hiểu.
Quản lý nhà hàng cung kính, gật đầu cúi chào với mấy người vừa bước vào.
Nhóm người đó khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề.
Đặc biệt là người đứng đầu, khí thế phi phàm, uy nghiêm tự nhiên.
Mạnh Trạch đoán được bảy tám phần, khịt mũi với bóng lưng của Diêu Hi Tân: "Bản thân anh ta còn không ngửi được cái rắm thối anh ta thả ra, cuống cuồng kẹp đuôi chạy mất. Anh ta thật sự giống con chồn hôi chạy trối chết."
Lý Minh Lan trừng mắt nhìn anh: "Nếu cậu còn suốt ngày nói bậy bạ, đúng là không cần thi đại học nữa, bài văn của cậu sẽ hun chết giám khảo chấm bài mất."
Cô đã hiểu ra, trong nhóm người đó có thể có bố của Diêu Hi Tân.
Vừa hay.
Cô lập tức gọi nhân viên phục vụ, mỉm cười ngọt ngào: "Xin lỗi, chúng tôi là bạn của anh Diêu Hi Tân, nhưng anh ấy có việc gấp, bữa cơm này chúng tôi tạm thời không ăn nữa, phiền anh hủy tất cả các món đó đi."
Nhân viên phục vụ: "Cô ơi, món khai vị vừa nãy đang được chuẩn bị, có lẽ đã xong rồi."
Tốc độ lên món nhanh quá vậy? "Món nào đã xong thì cứ mang lên, còn lại thì phiền anh hủy bỏ."
Bên cạnh, người gây rối không biết từ lúc nào đã kéo ghế đến gần, anh lạnh nhạt lên tiếng: "Tại sao phải hủy?"
Lý Minh Lan không để ý đến anh, vẫn cười với nhân viên phục vụ: "Anh ơi, phiền anh rồi."
Người gây rối lại nói: "Cô ấy thích ăn, không hủy nữa."
Nhân viên phục vụ nhìn Mạnh Trạch, rồi lại nhìn Lý Minh Lan.
Cô vỗ Mạnh Trạch một cái, nở nụ cười quyến rũ: "Hủy bỏ đi."
"Cũng đâu phải không trả nổi." Mạnh Trạch phá đám.
Lý Minh Lan giơ cao tay, như muốn giáng xuống một cái tát mạnh.
Mạnh Trạch hơi nhướng mày, không né tránh, chỉ nói: "Đừng đánh vào mặt."
Bàn tay cô rơi xuống lưng anh, phát ra một tiếng "bốp" rõ to.
Nhân viên phục vụ nhìn thẳng: "Vâng, ngoài salad Caesar vừa nãy, còn lại đều hủy bỏ."
Lý Minh Lan: "Được, cảm ơn anh."
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Lý Minh Lan mới quay sang Mạnh Trạch: "Đủ rồi đấy, bữa cơm này đối với Diêu Hi Tân chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với cậu thì không phải."
"Cả người anh ta toàn đồ hiệu là do bố anh ta cho, cậu nghĩ dựa vào bản lĩnh của anh ta mà anh ta có thể dát kim cương à?" Mạnh Trạch nói, "Lý Minh Lan, không ai dọn đường cho tôi, nhưng tôi vẫn có thể bay cao."
"Cậu vẫn nên đi học đi." Lý Minh Lan không quên khuyên nhủ, "Học hành tử tế chẳng phải bay cao bay xa hơn sao?"
"Chuyện kiếm tiền không cần cậu lo."
"Tôi thèm lo cho cậu đấy."
Nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa salad Caesar, giới thiệu đó là rau diếp romaine.
Mạnh Trạch chỉ nếm thử một miếng.
Lý Minh Lan ăn hết cả đĩa salad.
Anh thanh toán, cô rời khỏi bàn.
Mạnh Trạch hỏi: "Có muốn ăn thêm gì nữa không?"
"Bị cậu làm cho no cả bụng rồi." Nhưng cô thật sự đói, "Đi thôi, đến phố ẩm thực, ăn gà hầm dừa."
Hai người đi ra khỏi khách sạn sang trọng.
Mạnh Trạch nói: "Lý Minh Lan, tên nhà giàu này nhìn đồng hồ còn nhiều hơn nhìn mặt cậu."
Lý Minh Lan cứ thế bước đi.
Mạnh Trạch chậm rãi đi theo phía sau: "Dù sao tên nhà giàu này cũng chẳng có chút ấn tượng nào, chi bằng cậu đi theo tôi ăn ngon mặc đẹp."
"Bây giờ cậu lắm mồm thật đấy."
"Tôi đang phân tích lợi hại cho cậu, cậu nói chuyện với anh ta rất khách sáo." Mạnh Trạch dừng lại, "Không giống người yêu cho lắm."
"Im miệng đi." Cô định chạy về phía trước, bị anh kéo lại.
"Cẩn thận xe." Mạnh Trạch kéo người lại, không buông tay nữa.
Dù sao Lý Minh Lan cũng không tranh lại sức của anh, đành mặc kệ anh.
*
Một đĩa salad ba chữ số.
Người trả tiền thì mặt không biến sắc, Lý Minh Lan cảm thấy mình bị thiệt lớn. Ở nước ngoài cô nhớ món ăn Trung Quốc, tại sao về nước rồi vẫn phải ăn rau diếp romaine.
Gà hầm dừa là một quán lâu đời, mặt tiền không rộng, chiều sâu khá hẹp, một chiếc bàn dài kê sát tường, tất cả khách đều phải ngồi chung bàn.
Quán lâu năm làm ăn phát đạt, Mạnh Trạch xếp hàng.
Lý Minh Lan chiếm một chỗ trong góc.
Đợi anh ngồi xuống, hai người đối diện với bức tường, miễn cưỡng có một thế giới riêng cho hai người.
Chân anh gần như chạm vào chân cô.
Cô mắng: "Sang bên cạnh đi."
"Không còn chỗ nữa." Anh đẩy bát súp dừa đến trước mặt cô.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của dừa, Lý Minh Lan đã thở dài một hơi, cô múc một thìa, đưa vào miệng: "Vẫn là mùi vị này."
"Tên nhà giàu kia chẳng hiểu gì về khẩu vị của cậu cả." Mạnh Trạch không quên nói xấu Diêu Hi Tân.
"Cậu đừng nói nữa."
Mạnh Trạch không nói chuyện với cô nữa, anh nghe điện thoại.
Hôm nay anh xin nghỉ ở studio, Sài Tinh Tinh gọi đến hỏi anh hôm nay có đi làm không.
Mạnh Trạch: "Không."
Sau đó là "ừ", "à", ngắn gọn súc tích, cúp máy.
Lý Minh Lan vểnh tai lên nghe, không nghe thấy giọng nói của đối phương, cũng không biết là nam hay nữ, cô cố tình lên giọng: "Là bạn gái à?"
Anh gật đầu: "Phải."
"Phải thì mau đi đi." Cô hừ lạnh một tiếng, "Tôi không phải kẻ thứ ba."
"Bạn gái chê tôi học vấn thấp." Mạnh Trạch nói, "Chia tay rồi."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Danh sách chương