"Muội xấu xí đến mức huệ?" Diệp Kiều thâm trầm kết luận.

Khóe miệng Tiết Dư giật giật: "Làm gì đến mức đấy."

"Thế tại sao hắn nhìn muội lại muốn huệ?"

Tiết Dư lắc đầu, hỏi chính sự: "Sư huynh mi đâu?"

"Đang tu luyện." Thiếu niên kia đã ổn hơn, không còn huệ nữa. Hắn nhìn thoáng qua hai người, giọng nói không nóng không lạnh: "Hai người đến đây làm gì?"

"Tìm hắn giao lưu hữu nghị." Diệp Kiều nói xong, bình thản kéo Tiết Dư đi vào. Thiếu niên kia muốn cản cũng không cản kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người nghênh ngang vào trong.

Diệp Thanh Hàn đúng là đang tu luyện. Khí linh xung quanh liên tục đổ về sân viện Vấn Kiếm Tông. Linh căn càng thuần, tốc độ hấp thu khí linh càng nhanh. Khí linh tụ lại, khí thế cuồn cuộn, hình thành xoáy nước liên tục rót vào cơ thể hắn.

Diệp Kiều chạm nhẹ vào dòng khí linh đang di chuyển: "Khí linh bên cạnh bị hắn hấp thu cả rồi." Lượng khí linh ở sân viện các đệ tử chân truyền đều nồng đậm như nhau, có tác dụng hỗ trợ bọn họ tu luyện. Hiện tại, tốc độ khí linh tái tạo không kịp với tốc độ sử dụng của hắn.

Tiết Dư suy đoán: "Chắc là hắn sẽ đột phá Nguyên Anh trước trận đấu thứ năm."

"Đâu gấp lắm đâu." Diệp Kiều nói: "Tu vi của hắn đã cao lắm rồi."

Tiết Dư nói nhỏ: "Nhưng Vấn Kiếm Tông muốn lấy hạng nhất. Mà với tình hình hiện tại, bọn họ chỉ có thể giành hạng nhất ở hạng mục thi đấu cá nhân."

Đường đi đến hạng nhất ở hạng mục tổ đội đã bít cửa. Ba trận đấu, một mình Diệp Kiều gom sạch vị trí quán quân. Trận sau dù kết quả thế nào thì Trường Minh Tông cũng ngồi vững ở thứ hạng này. Mà hạng mục thi đấu cá nhân của kiếm tu lại không dễ nhai. Tán tu, đệ tử chân truyền tề tựu đông đủ, và hiển nhiên trong đó không thiếu cao thủ ẩn mình. Muốn nắm chắc cơ hội chiến thắng chỉ còn cách mạo hiểm đột phá Nguyên Anh.

"Hiện tại Diệp Thanh Hàn đang ép cấp ở cảnh giới hậu kỳ Kim Đan. Với khoảng thời gian một tháng này, hắn muốn đột phá Nguyên Anh không hề khó."

Diệp Thanh Hàn là thiếu niên đứng đầu kiếm đạo lứa hiện tại, người được toàn bộ giới tu chân gởi gắm kỳ vọng cao.

Diệp Kiều cười thân thiện, lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng tập trung tu luyện của Diệp Thanh Hàn: "Diệp Thanh Hàn, cùng xuống núi không?"

Diệp Thanh Hàn mở mắt, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nghiêng đầu nhìn. Là Diệp Kiều.

Nhỏ này... điên rồi? Hắn nhíu mày: "Không đi."

Chúng ta thân lắm sao? Thân đến mức xuống núi chung luôn?

Tuy nàng là ân nhân cứu bọn họ nhưng Diệp Thanh Hàn là một người có nguyên tắc. Trong lúc đại hội tông môn diễn ra, ngoại trừ bốn đệ muội cùng tông môn, những người còn lại đều là đối thủ.

"Ồ, không đi thì thôi." Diệp Kiều lì đòn, không sợ bị đánh, cười hỏi: "Mi tính khi nào đột phá Nguyên Anh?"

Diệp Thanh Hàn tưởng rằng nàng đang trào phúng mình chững lại ở Kim Đan quá lâu, không đột phá lên Nguyên Anh được. Giọng hắn lạnh xuống: "Tháng này. Rốt cuộc mi muốn nói gì?"

Nghe hắn nói tháng này, mắt Diệp Kiều sáng rực, nàng còn vui mừng giơ ngón cái: "Chúc bạn thành công!"

Sống có chí!

Nàng đã nhìn thấy tương lai đột phá của mình rồi.

Chưa khi nào Diệp Kiều tán thưởng sự cần mẫn, chăm chỉ của Diệp Thanh Hàn đến thế.

Diệp Thanh Hàn rũ mắt, không muốn đếm xỉa đến nàng.

Mấy hôm nay liên tục truyền đến tin tức có vài đệ tử đột phá. Thực tế này chứng minh thực chiến luôn có hiệu quả hơn huấn luyện.

Cảnh giới Minh Huyền cũng tăng lên. Khi Diệp Kiều và Tiết Dư quay về viện, hắn đã ổn định hơi thở.

Tiết Dư nhướng mày, nhìn Minh Huyền: "Trung kỳ Kim Đan. Huynh cũng đột phá?"

Trên cơ bản, phần lớn các đệ tử chân truyền đều tăng cảnh giới, ngoại trừ Diệp Kiều. Bên ngoài quy hết mọi lỗi lên linh căn của nàng, là vì linh căn quá thấp nên nàng mới khó đột phá.

Minh Huyền: "Phải."

Hắn toan nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy Diệp Kiều đi theo sau Tiết Dư, mặt khắc đầy chữ "gato", miệng hắn mở ra rồi ngậm lại.

Minh Huyền chơi chiến thuật đánh trống lảng: "Muội vẫn chưa đột phá?"

Diệp Kiều nằm lăn ra đất: "Dạ."

"Tại sao?" Minh Huyền sờ cằm: "Bình thường trưởng lão và tiểu sư thúc huấn luyện muội cũng ác chiến lắm mà?"

Hơn nữa, biết nhiều lợi thế nhiều, dù là kiếm thuật, luyện đan hay vẽ bùa, sư muội đều ở mức khá giỏi, không có chuyện tốc độ đột phá chậm được.

Mộc Trọng Hi cũng biết chuyện linh căn Diệp Kiều, hắn sờ cằm: "Muội ấy có thể đột phá nhưng cần thứ khác phụ trợ. Với lại, muội ấy ép cấp đã lâu, lại thêm tam tu, một khi đột phá có thể tăng liền tù tì mấy cấp."

"Cần gì phụ trợ? Chúng ta có thể đi tìm." Minh Huyền bắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ.

"Lôi kiếp. Huynh có không?" Tiết Dư liếc nhìn hắn, ánh mắt khinh thường.

Động tác lắc chân của Minh Huyền khựng lại: "Cái này thì không có thật."

Bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Minh Huyền đập tay vào lòng bàn tay còn lại: "Mình không có thì mình ké! Không phải dạo này Diệp Thanh Hàn đang cố gắng đột phá cảnh giới sao? Chờ đến khi hắn đột phá thì muội qua xin ké miếng sét!"

Minh Huyền nhớ rõ Diệp Kiều có thể hấp thu thiên lôi. Nếu đã như thế, Diệp Thanh Hàn xem như có người hỗ trợ hứng hộ một phần lôi kiếp. Như thế thành ra Diệp Thanh Hàn phải cảm tạ bọn họ mới đúng.

Nghĩ thế ba người nhất trí nhìn nhau, vui sướng vỗ tay nhau. Nếu có thể không cần tự lực cánh sinh, thì cứ trông chờ vào Diệp Thanh Hàn là được.

Nhìn đồng bọn vui vẻ đập tay nhau, Mộc Trọng Hi bất mãn sáp lại: "Đệ cũng muốn!"

Minh Huyền lười biếng vươn tay thỏa mãn yêu cầu với hắn: "Đi đi, vài ngày nữa lại đi thăm Diệp Thanh Hàn."

Khi vào bí cảnh tu vi sẽ bị áp chế, Diệp Thanh Hàn có là Nguyên Anh hay không cũng không ảnh hưởng đến bọn họ. Bét lắm thì khó sống trong hạng mục thi đấu cá nhân.

Không sao, bọn họ không để bụng!

Thắng hạng mục thi đấu tổ đội là được, hạng mục thi đấu cá nhân thì tùy duyên.

Nghe bốn người tính toán, Chu Hành Vân trầm mặc, sau đó yên lặng che mặt.

Chỉ nghe vọng tử thành long (*), chưa từng nghe vọng hàng xóm thành long.

Ngôi sao hi vọng của Trường Minh Tông -Diệp Thanh Hàn vẫn đang chăm chỉ tu luyện. Mấy hôm nay hắn luôn tập trung hấp thu khí linh nhưng mỗi lần mở mắt lại nhìn thấy đám người Trường Minh Tông ngồi chình ình trong viện nhà mình.

Diệp Thanh Hàn giật giật khóe miệng: "Mấy người bị điên hả?"

Một đám rảnh rỗi ngồi nhìn hắn chằm chằm.

"Không điên. Bọn ta nghe nói mi sắp đột phá Nguyên Anh nên đến giao lưu làm thân ấy mà." Mộc Trọng Hi ngồi xếp bằng nhìn hắn

"Tình thương mến thương, sát cánh cùng đột phá." Chu Hành Vân tìm vị trí đẹp ngồi xuống, gật đầu với hắn, tỏ vẻ mình cũng thế.

Tiết Dư vọc linh thực: "Cần đan dược không? Hàng miễn phí, không lấy tiền!"

"Ầy." Đôi mắt đào hoa của Minh Huyền cong lên, giọng nói thật trân: "Chịu thôi, ai bảo bọn ta đều là những con người tốt bụng, thích giúp đời giúp người."

Diệp Thanh Hàn: "..."

Đạo tâm của hắn suýt vỡ luôn!

Sở Hành Chi cũng thấy phiền. Đám người này ngày nào cũng mò sang với cái mác giao lưu tình cảm.

Bọn họ với tông môn bên đó thân nhau cái c*t!

Chàng trai ôm kiếm, dựa lưng vào cột, lạnh lùng trào phúng: "Này này này, Mấy người bọn mi, đừng vì Diệp Kiều không đột phá được mà đến tra tấn đại sư huynh của ta chứ?"

Sở Hành Chi cảm thấy các bậc lão làng của năm đại tông môn làm gì cũng đều có suy tính.

Tại sao không thu nhận những đệ tử có linh căn thấp hơn thượng phẩm làm đệ tử chân truyền? Là vì linh căn thấp rất khó đột phá. Diệp Kiều vẫn còn chững lại ở cảnh giới Trúc Cơ là minh chứng rõ nhất cho điều này. Không có cách thì phải tìm cách, sao lại suốt ngày tra tấn Vấn Kiếm Tông bọn họ?!

Mộc Trọng Hi không thèm ngẩng đầu: "Mi không hiểu."

Không phải không thể đột phá mà là chưa thấy cơ hội đột phá.

Diệp Thanh Hàn hít sâu một hơi, không để ý đến đám người Trường Minh Tông nữa. Còn một tháng nữa bí cảnh thứ năm sẽ mở ra. Sau lần đột phá trước, tu vi của Chu Hành Vân là đỉnh Kim Đan, cùng một cảnh giới với hắn. Thế nên hắn muốn đột phá Nguyên Anh để có lợi thế hơn trong trận thi đấu cá nhân sắp đến.

Hạng nhất bảng đấu kiếm tu phải là Diệp Thanh Hàn hắn!

Đến hôm nay Diệp Thanh Hàn mơ hồ cảm nhận được bản thân sắp vượt qua ranh giới kỳ Nguyên Anh. Hắn cần một người giao đấu, và thế là hắn nhìn về phía Chu Hành Vân: "Đánh một trận không?"

Chu Hành Vân suy nghĩ giây lát rồi đẩy Diệp Kiều ra: "Muội ấy."

Diệp Kiều: "..."

Diệp Thanh Hàn híp mắt nhìn Chu Hành Vân: "Mi đang vũ nhục ta?"

"Không hề." Chu Hành Vân thả lỏng cơ mặt, giọng nói hờ hững: "Trường Minh Tông bọn ta có hai thiên tài, một là tiểu sư đệ, một là muội ấy."

Diệp Thanh Hàn: "..."

Thấy Chu Hành Vân sống chết không chịu giao đấu, hắn chỉ có thể chuyển ánh mắt qua Diệp Kiều. Cuối cùng hắn miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi."

Sớm muộn gì cũng đấu với nhau, không phải trong bí cảnh thì cũng là trên sân đấu. Bây giờ đánh thử một trận cũng được.

Hai người rút huyền kiếm khỏi vỏ. Kiếm khí Diệp Thanh Hàn bá đạo, kiếm khí Diệp Kiều lại linh hoạt nhanh nhẹn. Xét về cảnh giới, chênh lệch thực lực giữa hai người rất lớn.

Diệp Thanh Hàn nhíu mày, ánh mắt lộ ra sự lãnh đạm, chế giễu: "Đây chính là bản lĩnh của mi sau chừng đó thời gian học kiếm?"

Hắn đã chứng kiến nàng và Sở Hành Chi giao thủ với nhau. Khả năng học tập nhanh nhạy, trí nhớ siêu đẳng vừa nhìn đã không quên, và khả năng thực hành tức tốc. Đây là những năng lực đáng gớm.

Khi so chiêu với Diệp Thanh Hàn, nàng lộ ngay những yếu kém trong từng mũi kiếm. Kiếm thuật không vững, dễ bị đối thủ đánh lùi.

Diệp Kiều vừa đánh vừa suy tư.

Khi giao thủ với Sở Hành Chi, nàng phát hiện kiếm pháp của Vấn Kiếm Tông chủ đạo mãnh liệt, mạnh mẽ, kiếm quyết cũng tương tự thế. Nàng nhớ từng chiêu của Sở Hành Chi và cũng từng tự hỏi nên phá kiếm chiêu ấy như thế nào.

Sau khi thăm dò thói quen xuất chiêu của Diệp Thanh Hàn, Diệp Kiều thay đổi kiếm thức. Phạm vi kiếm pháp được mở rộng hơn. Chiêu thức tuy lộ nhiều sơ hở nhưng lại đa dạng. Nhất thời, hai người vẫn ở trong thế giằng co.

Qua vài hiệp, Diệp Thanh Hàn dần phát hiện vấn đề.

Mỗi lần hắn bắt được sơ hở và tấn công vào điểm ấy, Diệp Kiều đều có những cách xảo quyệt để né chiêu. Sau đó nàng ta lập tức điều chỉnh sai lầm và cải thiện chiêu thức.

Con nhỏ Diệp Kiều này...

Nàng ta nào phải đang tỷ thí với hắn! Rõ ràng xem hắn là đá mài dao!

Hiểu rõ vấn đề, mặt Diệp Thanh Hàn lạnh te: "Mi chơi ta?"

"Làm gì có!" Diệp Kiều giả ngu: "Ta rất kính trọng mi nha."

Thật mà! Nàng đâu dám làm gì, chỉ tranh thủ điều chỉnh vài thế kiếm sai sót mà thôi.

Diệp Thanh Hàn ức chế. Nhìn thấy Diệp Kiều tuy bị mình đánh lùi nhưng có thể tinh tấn, sửa chữa những điểm thiếu sót trong chiêu thức, hắn càng lúc càng không vui. Thế này dù có thắng cũng không có cảm giác thành tựu.

Cuối cùng, hắn không cam lòng thu kiếm: "Khi nào mi đột phá Kim Đan rồi đánh tiếp." Hắn mím môi, hờ hững: "Lúc đó hi vọng mi có thể đường đường chính chính đánh một trận với ta."

Diệp Kiều nói thầm, chẳng lẽ lúc nãy nàng không đường đường chính chính đánh với hắn?

Không phân thắng bại như ý, Diệp Thanh Hàn tĩnh tâm tiếp tục tu luyện, không màng những chuyện xảy ra xung quanh. Một đám người nhàm chán nhìn hắn thiền.

Thế là cả bọn ngồi lễ hạt dưa chém gió.

Mộc Trọng Hi bội phục: "Diệp Thanh Hàn có định lực ghê thật!"

"Cho nên hắn mới thành công." Minh Huyền chọt chọt Chu Hành Vân: "Học hỏi người ta đi huynh."

Chu Hành Vân hùa không có tâm: "Quá ghê gớm!"

Muốn đột phá Nguyên Anh, cần có khí linh nồng đậm, căn cơ vững chắc. Diệp Thanh Hàn đã có tất cả, chuyện hắn đột phá chỉ là vấn đề thời gian.

Ngồi chờ bảy ngày, năm người lăm le nhìn Diệp Thanh Hàn như đám trộm chực dưa ngoài đồng. Khi thấy hắn có dấu hiệu đột phá, cả đám đồng loạt đứng lên gào to: "Tới rồi."

Ánh vàng chợt lóe lên, chân trời dần tối lại, sắc mây có sự biến đổi. Chu Hành Vân nói nhẹ: "Chờ được rồi."

Rốt cuộc đã chờ được. Thật không dễ dàng mà!

Lâu rồi mới lại xuất hiện lôi kiếp của kỳ Nguyên Anh, giới tu chân rung chuyển.

Diệp Thanh Hàn quả xứng với danh hiệu đệ nhất kiếm đạo, mây kéo đến che phủ cả trời, chớp sùng sục đánh sáng cả một vùng. Hắn mở mắt, ngự kiếm đến khu đất trống vắng người, đề phòng ngộ thương người khác.

"Chúng ta cũng đi." Mộc Trọng Hi vứt hạt dưa trong tay: "Mau mau mau!"

Đoàn người ngự kiếm đuổi theo. Bên ngoài đã có không ít người tu sĩ vây xem. Các đệ tử chân truyền khác cũng chạy đến hóng hớt.

Bọn họ đều có linh căn cực phẩm, chuyện đột phá Nguyên Anh chỉ là vấn đề sớm muộn. Bởi vậy, họ muốn xem thử lôi kiếp Nguyên Anh trông như thế nào.

Kết quả, còn chưa đến nơi đã bị các trưởng lão ngăn cản: "Đừng qua đấy. Cẩn thận bị đánh nhầm."

Lôi kiếp kỳ Nguyên Anh không phải trò đùa. Mây đen sấm rền, khí thế ác liệt.

"Kỳ Nguyên Anh và kỳ Kim Đan không giống nhau." Lão khoanh tay, vẻ mặt nghiêm trọng: "Độ kiếp thành công, Diệp Thanh Hàn chính là tu sĩ trẻ nhất thành công đột phá kỳ Nguyên Anh."

Thất bại chỉ có một kết cục bị sét đánh chết. Lôi kiếp không phải thứ hiền lành thích đùa giỡn. Đám đệ tử bình tĩnh lại, không còn nôn nao nữa. Tư Diệu Ngôn ngẩng đầu, nhíu mày: "Tình hình này, e rằng lôi kiếp sẽ lâu đây."

"Tu vi tăng liền hai cấp. Thật đáng gờm!" Miểu Miểu ôm má: "Người bình thường người ta chỉ tăng một cấp thôi."

Đột phá Nguyên Anh trong thời gian ngắn, khó trách được xưng là đệ nhất kiếm đạo.

Tần Hoài hờ hững: "Với thiên phú của Diệp Thanh Hàn, sấm đánh ít nhất cũng một ngày một đêm."

Ai cũng thảo luận về lôi kiếp của Diệp Thanh Hàn. Khi người của Trường Minh Tông chạy đến, nhưng người khác chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, không để tâm lắm.

Diệp Kiều phát hiện có trưởng lão canh giữ, không thể vào được. Chu Hành Vân tóm lấy nàng, vận dụng Đạp Thanh Phong âm thầm vào trong: "Đi thôi."

Lôi kiếp kỳ Nguyên Anh sắp giáng xuống, người của Vấn Kiếm Tông đã giải tán phần lớn người nên sân viện nơi bọn họ ở vắng hoe. Hai người lặng yên băng qua. Nơi này không có ai trông chừng. Phỏng chừng chẳng ai ngờ sẽ có đệ tử đâm đầu vào lôi kiếp người khác.

"..."

Thiếu nữ lặng lẽ xuất hiện khiến Diệp Thanh Hàn giật mình quên cả hô hấp. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, mày nhíu chặt: "Diệp Kiều! Mi muốn chết cũng không cần dùng cách này!"

Lôi kiếp kỳ Nguyên Anh, phạm vi trăm dặm không có ngọn cỏ nào không lay động.

Diệp Kiều: "Hỏi xíu, lôi kiếp kỳ Nguyên Anh, mi có chắc độ được không?"

Diệp Thanh Hàn: "Khó nói."

Các trưởng lão biết hắn muốn độ kiếp đã đưa vài món pháp khí thượng phẩm và cực phẩm. Nhưng chỉ có thể giúp hắn chắn được vài tia sét, số còn lại hắn phải dựa vào chính mình.

"Mi không đi?" Thấy nàng không định rời đi, vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm của hắn tan vỡ.

"Không đi."

Thần thức trưởng lão Bích Thủy Tông nhạy bén phát hiện ra Diệp Kiều. Lão đau đầu xoa ấn đường: "Quần áo màu đỏ, hình như là Diệp Kiều."

Diệp Kiều? Không phải là thiên tài tam tu của Trường Minh Tông sao?

Mặt các trưởng lão khác biến sắc: "Mau kêu con bé ra ngoài."

Không thì chờ bị sét đánh chết à?

Nhưng không kịp nữa, sấm sét đã giáng xuống.

____

(*) Vọng tử thành long: Mong con cái tương lai thành công.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện