Tu sĩ có thể lập nhiều khế ước nhưng thần thức phải đủ rộng, nếu không sẽ bị phản phệ. Quỷ đồng có thể ngộ được lĩnh vực, tức là thần thức của nhóc có khi là mạnh hơn nàng.

Khi dấu hiệu biểu thị khế ước được thiết lập thành công xuất hiện, cảm giác tiêu hao thần thức quá mức ập đến. Máu từ lỗ tai và mũi chậm rãi chảy xuống. Diệp Kiều cúi đầu, bình tĩnh lau máu.

Ngay khi khế ước lập xong, Tê chạy lại ôm chầm lấy Diệp Kiều, sau đó thuận thế bò lên vai nàng, vui vẻ gọi: "Mẹ!"

Hình ảnh sặc mùi mẹ hiền con ngoan, khán giả Minh Huyền nhìn muốn đui mù con mắt.

Ghê gớm! Quá ghê gớm!

"Diệp Kiều!" KFC ở bên cạnh giận dữ chạy đến trước mặt Diệp Kiều chất vấn: "Tại sao đến quỷ cũng không buông tha?"

Chim ta không thể chấp nhận được chuyện này. Chủ khế ước của mình dù đôi khi thích tìm đường chết, chơi ngông nhiều chút nhưng nào giờ nàng ấy chỉ có mỗi mình nó.

Nay bỗng nhiên là ký khế ước với một con quỷ đồng. KFC không thể chấp nhận điều này, nó cảm thấy địa vị chính cung của mình đang bị đe dọa.

"Mi có thể nói?" Diệp Kiều từng nghe nói thần thú khai linh trí rất sớm nhưng nào giờ vẫn không nghe thấy nó nói gì, nàng còn tưởng nó bị câm.

KFC: "Mới học được."

Sau khi vào bí cảnh Hỏa Diệm Sơn, KFC ngủ một giấc thật say, sau khi tỉnh dậy thì biết nói. Chỉ là nó lười mở miệng với đám người này. Bởi vì đám người Trường Minh Tông ai cũng thích lảm nhảm!

Hai mắt Tê sáng rực: "Gà!"

Con ngươi màu vàng kim của KFC chuyển thành sọc dọc, đây là biểu hiện chuẩn bị tấn công khi thú tức giận: "Mi là gà thì có!"

"Nó thật đáng sợ." Bé trai rụt cổ, dáng vẻ bé ngoan: "Không giống con, chỉ biết thương mẹ thôi!"

Minh Huyền vốn đang sợ hãi, nghe thấy thế thì kinh ngạc nhìn quỷ đồng. Tuổi còn bé nhưng tâm cơ không bé nha. Đúng là tuổi nhỏ tài cao, tiền đồ vô lượng! Phái trà xanh không sợ kế nghiệp người kế nghiệp!

Một ngọn lửa vụt sáng. Là lửa phượng hoàng. Phút chốc, nhiệt độ bên trong lĩnh vực tăng đột biến.

Khuôn mặt đáng thương của Tê biến mất. Nhiệt độ của lĩnh vực lại tụt xuống. Rất hiển nhiên, cái nư của quỷ đồng cũng không vừa. Một quỷ một thú vừa gặp mặt đã thấy chướng mắt nhau, cả hai lao vào cấu xé nhau. Oan gia ngõ hẹp, lời nói không có hiệu lực thì bạo lực lên ngôi.

Hai đứa nhóc choai choai liên tục thay đổi nhiệt độ lĩnh làm Diệp Kiều trải nghiệm cảm giác băng lửa kết hợp đấu đá lẫn nhau.

Hai đứa mi là điều hòa trí năng chắc? Lúc nóng, lúc lạnh!

"Muội nói thật đi, Diệp Kiều." Nhìn hai giống loài quý hiếm đánh nhau, Minh Huyền chọt chọt cánh tay sư muội, khóe miệng run rẩy: "Lần trước muội cũng lừa đám ma tộc đáng thương kia như thế sao?"

"Minh Huyền." Diệp Kiều quay lại nhìn hắn, tay xoa cằm, giọng nói tràn đầy tự tin: "Có nhìn thấy diễn xuất thần sầu của muội không?"

Nàng hoài nghi sâu sắc, phải chăng giải Oscar đã bỏ sót một thiên tài tài năng tuyệt đỉnh như nàng, đây đúng là sự tổn thất không gì sánh bằng của họ.

Minh Huyền cực kỳ khâm phục Diệp Kiều. Chưa bao giờ hắn đoán được đường đi nước bước tiếp theo của Diệp Kiều là gì.

Hắn đưa tay chỉ phía sau Diệp Kiều: "Nội bộ nhà muội lục đục kìa, Diệp Kiều."

Giây tiếp theo, một quả cầu lửa mạnh mẽ bay về phía Diệp Kiều. Nàng lắc người tránh sang một bên, và quay lại nhìn. Phượng hoàng của nàng đang đánh con nàng.

Ối giời ơi!

Con ngươi Diệp Kiều chấn động: "Khoan đã KFC, Tê vẫn còn là trẻ con, mi đừng so đo với nhóc ấy."

Tê cũng đâu phải dạng vừa, lập tức phản kích. Đừng bao giờ xem thường mức độ nghịch ngợm quấy phá của một đứa nhóc sáu tuổi. Nhóc túm lấy phượng hoàng rồi vươn tay giật phăng một nhúm nhổ lông, ý đồ muốn nhổ sạch lông con gà kia để cho nó biết ai là trùm cái nhà này.

Diệp Kiều suýt sụp đổ: "Tê đừng nhổ lông nó!" Đó là đuôi phượng hoàng đấy, quý lắm con ơi!

Hai sinh vật hiếm nắm đầu túm lông nhau đấm nhau nhưng toàn bộ lĩnh vực chỉ có tiếng kêu xé lòng của Diệp Kiều.

...

Một trận chào hỏi gà bay chó sủa qua đi, cuối cùng hai sư huynh muội mỗi người ôm một con mới miễn cưỡng khống chế được tình hình. Bây giờ Diệp Kiều mới rảnh tay hỏi tình hình bên ngoài.

"Tê à, lĩnh vực của con có thể duy trì được bao lâu?"

Tê ghé lên vai nàng, tính toán một lát rồi cất giọng non nớt: "Khoảng một canh giờ sau sẽ biến mất."

Thế tức là lĩnh vực không thể duy trì vĩnh viễn. Dù là quỷ đồng cũng không thể nhốt ai đó bên trong lĩnh vực quá lâu. Minh Huyền nhíu mày: "Nếu chúng ta ra ngoài sẽ bị đám người bên người hiệp lực vây bắt."

Cả hai suy đoán, quỷ đồng có thể giết người là vì nhóc ra tay cùng "mẹ". Hiện tại bên ngoài có sáu tu sĩ Kim Đan, tuy có lĩnh vực hỗ trợ nhưng bọn họ không có cách nào xử lý sạch trong một lần được.

Diệp Kiều ngẫm nghĩ, xử lý đám người bên ngoài là điều cấp thiết lúc này. Nàng quay đầu nhìn Minh Huyền: "Muội có cách, huynh có muốn thử ko?"

"Cách gì?" Minh Huyền hỏi.

"Bây giờ trăng thanh gió mát, phủ đệ nhà họ Tống lại đang có quỷ, chắc chắn thần thức mọi người sẽ nhạy cảm hơn bao giờ hết. Chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng đủ khiến bọn họ tự mình hù mình."

Diệp Kiều thành khẩn nhìn hắn: "Lúc này, huynh chỉ cầm ôm nhóc Tê, cất tiếng cười kinh dị ở quãng tám, bọn họ sẽ không rét mà run, co giò chạy mất dép!"

"..." Minh Huyền run run trong lòng nhiều chút.

Là một người sợ quỷ, lại ôm một con quỷ đi dọa người bên ngoài, Minh Huyền cảm thấy toàn thân bất ổn.

"Đây là sứ mệnh trời giáng." Diệp Kiều vươn tay bế Tê đưa đến trước mặt Minh Huyền: "Huynh không vào địa ngục thì ai vào!"

Nàng lại cổ vũ tinh thần hắn: "Nhị sư huynh, đàn ông phải kiên cường mạnh mẽ!"

"..."

Minh Huyền và Tê mắt to trừng mắt nhỏ. Suy xét đến việc nếu tiếp tục không làm gì, lĩnh vực sẽ tiêu tán, hắn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Minh Huyền ôm Tê xoay người bước đi, bóng lưng thê lương tựa như dũng sĩ ra chiến trường một đi không trở về.

Tê hiểu ý đồ của Diệp Kiều, ngoan ngoãn mở lĩnh vực ra. Đám tu sĩ vốn đang ngồi canh chừng bên ngoài đột nhiên nhìn thấy một người xuất hiện từ hư không. Cả bọn sợ hãi lùi về sau.

"Ai đó?"

Minh Huyền cúi đầu, không trả lời.

Kẻ cầm đầu âm thầm dời bước chân chuyển sang tư thế sẵn sàng chạy nếu có biến: "Mi là ai?"

Dưới bóng đêm lạnh lẽo, diện mạo người đối diện mơ hồ, trong lòng ôm một đứa nhỏ, quần áo trên người lại màu trắng, nhìn rất quỷ dị.

"Đại ca." Tán tu bên cạnh tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực: "Hắn đột nhiên xuất hiện từ hư không."

Minh Huyền nhớ lời nói của Diệp Kiều. Hắn nở nụ cười mếu như khóc, giọng cười chói tai ma mị. Giọng hắn nhè nhẹ như có như không: "Mi nghĩ ta là ai? Hi hi hi, nếu đã tới rồi thì ở lại đi."

Đám tu sĩ đuổi bắt Diệp Kiều sợ xám hồn.

"Là... quỷ.... quỷ tu!!!"

Đám người toát mồ hôi lạnh. Sau lưng người mặc đồ trắng kia phảng phất như có quỷ khí tràn ra, khiến tay chân bọn họ lạnh toát.

Sao bảo quỷ tu trong phủ nhà họ Tống ít xuất hiện? Không lẽ bọn họ xu cà na dữ vậy? "Chạy mau!" Tên cầm đầu cắn răng, run run nói: "Mau chạy đi!"

"Không tìm Diệp Kiều?" Một tu sĩ vẫn chưa bỏ ý định, quay đầu nhìn thoáng về phía lĩnh vực. Ả tên Diệp Kiều có giá không thấp đâu.

"Diệp Kiều cái gì mà Diệp Kiều, biết đâu nàng ta đã sớm chầu ông bà." Mặt tên cầm đầu tối sầm. Hiếm ai có thể sống sót thoát được lĩnh vực. So với Diệp Kiều, bọn họ càng quý mạng của mình hơn.

Diệp Kiều bước ra từ lĩnh vực thấy đám người đuổi theo mình lúc nãy đang bỏ chạy tán loạn. Nàng cười nhếch mép, vui vẻ đuổi theo bọn họ. Lâu lâu còn cười hô hố vài tiếng như phản diện độc ác điển hình trong tiểu thuyết.

Tê cũng phối hợp với nàng, cũng cất tiếng cười lanh lảnh, chói tai của con nít. Một lớn một nhỏ vừa cười vừa dí theo khiến đám tu sĩ vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ la hét.

Hai sư huynh muội nào đó còn sợ chưa đủ náo nhiệt, lâu lâu còn ném đá về phía trước làm đám tu sĩ la hét thảm thiết, liên tục tung ra các loại công pháp để ngăn chiêu "ám sát" của "quỷ tu".

Đám người Diệp Kiều càng phấn khích, càng chơi hăng hái hơn.

...

Khi phát hiện sân viện nhà mình bị nổ, Tống Hàn Thanh nghệt mặt.

Nhà họ Tống giàu có, nổ một cái sân không phải chuyện gì lớn nhưng điều khiến Tống Hàn Thanh tức giận là nơi bị nổ chính là sân viện tạm trú của đám người Trường Minh Tông.

Hắn giận dữ quay lại tàng thư lâu. Lúc này Vân Thước đang xem tâm pháp trong đó.

"Sao thế?" Nghe được động tĩnh, Vân Thước giương mắt ngơ ngác nhìn sang.

Tống Hàn Thanh âm trầm nói: "Nhà ta bị nổ. Không có gì bất ngờ thì Diệp Kiều là kẻ đầu sỏ." Chuyện nào xảy ra mà không rõ nguyên nhân thì trăm phần trăm là do Diệp Kiều gây ra. Không sai được!

Con ngươi Vân Thước hơi lóe lên, nàng ta làm như lơ đãng hỏi thêm: "Diệp Kiều đến đây làm gì?"

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Vân Thước luôn vô thức muốn nghe ngóng tình hình của Diệp Kiều, sau đó âm thầm so sánh bản thân với nàng ta.

Mấy ngày nay ở nhà họ Tống có một ông lão đi vào giấc mơ của nàng, ngỏ ý muốn trao truyền thừa cho nàng.

Vân Thước hơi chần chừ. Nàng không nghĩ rằng mình có thể luyện kiếm, vì kiếm tu tu luyện rất mệt, suốt ngày chém giết, đánh nhau. Nhưng sự xuất hiện của Diệp Kiều đã kích phát sự háo thắng bên trong nàng, khiến nàng muốn lập tức tiếp nhận truyền thừa.

Các tiền bối trao truyền thừa thường xem trọng căn cốt, tại sao lão không tìm những người khác mà lại tìm nàng? Phải chăng điều này có nghĩa rằng tư chất của nàng rất cao Diệp Kiều rất nhiều?

Tống Hàn Thanh: "Ai biết nàng ta lại muốn làm cái quỷ gì!"

Hai sư huynh muội đang nói chuyện thì cửa tàng thư lâu bị đá văng. Mộc Trọng Hi chạy bổ vào trong, nói thẳng vào vấn đề: "Sư muội và sư huynh của ta mất tích rồi."

"Bọn họ mất tích ở chỗ của mi." Đám người Tiết Dư chạy vòng lại thì phát hiện hơi thở của Minh Huyền và Diệp Kiều đã biến mất. Điều này khiến hắn cảm thấy có điềm không lành. Hắn cố gắng khách khí hỏi: "Có thể phái vài tu sĩ Kim Đan giúp đỡ tìm kiếm không?"

Vân Thước thầm nhếch mép. Nghe tin Diệp Kiều mất tích, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là lo lắng, mà là sự nhộn nhạo vui mừng khôn xiết. Nàng kiềm chế cảm xúc này xuống, bình tĩnh nói: "Đây là nhà họ Tống, không phải Trường Minh Tông của bọn mi! Cho dù là năm đại tông môn cũng không thể ép sư huynh ta đi tìm người."

Tống Hàn Thanh lạnh lùng giương mắt lên, hỏi: "Diệp Kiều? Mi đang lo lắng cho Diệp Kiều?"

Ha? Cái đám không biết xấu hổ này! Làm như sư muội mấy người là hạng hiền lành dễ bắt nạt ý!

Thay vì lo lắng cho Diệp Kiều, chẳng thà lo lắng cho phủ đệ nhà hắn có trụ được đến lúc bọn họ rời đi hay không!

"Nhưng muội ấy chỉ mới là trung kỳ Trúc Cơ." Tiết Dư vẫn lo lắng không yên. Nhìn thấy dáng vẻ không mấy bận tâm của Tống Hàn Thanh, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: "Cao thủ ở nhà họ Tống mi rất nhiều, cho bọn ta mượn vài người được không? Linh thạch sẽ do nhà họ Tiết chi trả!"

Tống Hàn Thanh cười lạnh, cháy nhà hôi của, nhân cơ hội tăng giá: "Một tu sĩ Kim Đan ba mươi ngàn linh thạch."

Tiết Dư bình tĩnh nói: "Linh thạch không là vấn đề, giờ mi điều người được không?"

Biết sao giờ, nhà hắn cũng giàu không kém nhà họ Tống.

Tống Hàn Thanh thích xem dáng vẻ sốt sắng của đám người Trường Minh Tông. Hắn nhếch mép, câu giờ: "Cứ từ từ..."

Nhưng Chu Hành Vân lười nghe Tống Hàn Thanh lảm nhảm, vươn tay kéo cổ áo hắn lôi đi, ngữ khí chán đời: "Bọn mi nói nhiều quá."

Có thể động thủ thì việc gì phải tốn nước miếng dông dài đôi co.

Chu Hành Vân kéo cổ áo Tống Hàn Thanh, lôi ra ngoài, sau đó bình tĩnh nói to: "Nghe đây, Tống Hàn Thanh đang ở trong tay ra, nếu muốn hắn sống thì đi theo ta."

Nháy mắt, các cao thủ của nhà họ Tống bị kinh động, vội vàng chạy đến.

Trong tay có con tin, ba người càng không ngán một ai. Dưới sự dẫn dắt của Chu Hành Vân, đoàn người chạy về hướng Diệp Kiều mất tích.

"..." Thanh niên đang kèo trên bị bắt cóc thành kèo dưới -Tống Hàn Thanh tức hộc máu.

Quả nhiên hắn không nên xem nhẹ đám người Trường Minh Tông.

Mẹ nó, đám kiếm tu đó, ai cũng đê tiện, vô sỉ!

Chu Hành Vân thay đổi rồi, ngày xưa hắn không như thế!

Tống Hàn Thanh từng giao lưu xã giao với hắn vài lần. Đó là khi bọn họ xuống núi rèn luyện, một mình hắn dẫn theo hai sư đệ. Tống Hàn Thanh thấy Trường Minh Tông ít người nên lấy đông hiếp yếu, bày trận giành hết linh thực.

Đối phương có vẻ như lười đôi co nên yên lặng dẫn sư đệ đi nơi khác.

Trước kia rõ ràng Chu Hành Vân luôn lười so đo mà! Sao từ khi có tiểu sư muội, hắn đã không còn là hắn của ngày xưa nữa rồi?

Tống Hàn Thanh tức muốn nổ não.

...

Ở diễn biến bên kia, Diệp Kiều nhìn thấy các tu sĩ chạy té khói, khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ. Một tu sĩ quay lại, phát hiện cô gái đuổi theo sau nhìn rất quen.

"Diệp Kiều?"

Cô gái mặc quần áo màu trắng, bên hông giắt một cây gậy. Đặc trưng này chẳng phải là người bị bọn họ đuổi giết -Diệp Kiều sao?

"Nàng ta liên thủ với quỷ tu." Đám người lập tức hiểu ra. Một tên đen mặt kết luận: "Vì thế nên nàng ta mới nói quỷ đồng kia là con trai nàng ta?"

"Một đệ tử chân truyền lại sa đọa đến mức làm bạn với tà ma?"

Nhân chứng duy nhất biết được chân tướng: "..." Á đù, sao càng đoán trí tưởng tượng bay càng phong phú thế kia?!

Diệp Kiều dắt theo quỷ đồng và Minh Huyền đuổi theo đám người, ép họn họ chạy vào một căn phòng. Sáu tu sĩ Kim Đan chụm lại run rẩy tựa vào nhau như thiếu phụ nhà lành bị ma cô cưỡng ép bán thân.

Tê nói nhỏ: "Con đói."

Muốn ăn.

Giọng quỷ đồng vừa trầm vừa nhỏ, vẻ mặt lại đơ đơ, không cảm xúc khiến đám tu sĩ sợ hãi muốn vãi ra quần.

Đám người quỳ sụp xuống đất, van xin: "Đại tỷ tha mạng, đại tỷ tha mạng!! Sau này đại tỷ muốn tụi em làm gì, tụi em sẽ làm như thế. Đừng ăn tụi em, tụi em đã không tắm bảy ngày rồi, thịt thúi lắm ạ."

Diệp Kiều nhìn bọn hắn chằm chằm, vẻ mặt thâm trầm khiến cả bọn sợ thót tim.

"Thật không?" Nàng hỏi.

"Thật ạ!" Cả bọn điên cuồng gật đầu.

"Vậy bọn mi đánh nhau một trận đi." Giọng nói nàng chậm rãi, âm độ lên xuống khi có khi không, tay nàng vuốt ve đầu quỷ đồng, dáng vẻ như thể đây chính là địa bàn của tỷ.

Lời nói Diệp Kiều không khác gì ánh sáng hi vọng le lói cho đám người. Cả bọn liếc nhìn nhau, sau đó quyết định lật mặt đánh nhau để bảo toàn tính mạng.

Vốn là tổ đội hợp tác lâm thời, nào có tình cảm đồng đội gì, hơn nữa nếu chọn nhận lệnh treo thưởng thì những kẻ này cũng là những kẻ tàn nhẫn, không sợ tay mình nhuốm máu.

Phút chốc, sáu người lao vào đánh nhau, phòng ốc cũng bị chấn động.

Tê ghé vào tai Diệp Kiều nói nhỏ: "Có người tìm con."

Diệp Kiều suy nghĩ giây lát rồi hỏi: "Mẹ cũ của con?" Ả quỷ tu kia chắc chắn có phương pháp liên lạc đặc biệt nào đó khi muốn tìm quỷ đồng. Vừa đúng lúc nàng đang rầu rĩ không biết nên hoàn thành nhiệm vụ thế nào, không ngờ ả quỷ tu lại tự dâng mình đến cửa.

Tê gật đầu.

Diệp Kiều xoa đầu hắn: "Vậy con đi tìm nàng ta đi. Khi nào bọn ta đánh nhau, con lại qua đây nhé?"

Nàng rất mong chờ nhìn thấy vẻ mặt chấn động của ả khi biết con của mình không còn là con mình.

"Dạ."

Hắn là một tiểu quỷ có mới nới cũ, tìm được mẹ mới như ý xong thì lập tức vứt mẹ cũ ra sau đầu.

Minh Huyền thấy tiểu quỷ biến mất, hỏi: "Con trai muội chạy rồi, chúng ta cũng chạy chứ?"

Kẻ địch tận sáu kiếm tu, Minh Huyền bắt đầu âm thầm bày trận pháp, chuẩn bị cho tình huống hai người bị lộ tẩy thì có thứ yểm trợ chạy trốn.

"Chạy gì cơ? Đừng sợ đánh không lại. Những lúc thế này, thứ chúng ta cần là thần thái." Diệp Kiều lấy một cái đầu lâu từ túi không gian ra, cười nhẹ: "Tin tưởng muội!"

Vãi chưởng!

Nhìn cái đầu lâu trong tay nàng, Minh Huyền sợ điếng hồn: "Đây là gì?"

Diệp Kiều chọt chọt hắn: "Là xương yêu thú cảnh giới Nguyên Anh. Hàng xịn nhé!"

Xương yêu thú là nguyên liệu khí tu thường dùng, giá trên thị trường không hề thấp. Trong bí cảnh, nếu giết được yêu thú tu vi cao, Diệp Kiều luôn cất xương của chúng trong túi không gian, chờ lúc rảnh thì đem ra chợ rao bán. Nhưng sau đó, nàng vẫn luôn bận rộn nên đống xương đó vẫn chất đống trong túi. Hôm nay vừa khéo có việc dùng đến.

Minh Huyền: "Muội tính làm gì?"

Thiếu nữ cầm đầu lâu, toàn thân tuôn trào loại khí chất mang tên biến thái.

Diệp Kiều thong thả tung hứng cái đầu lâu, đầu chậm rãi quay sang một bên, mắt nhìn thẳng vào đám tán tu.

Bọn họ sợ thót tim, càng gắng sức đấm nhau.

A a a, Cái con nhỏ Diệp Kiều biến thái quá má ơi!!!! Còn bẻ đầu người xuống làm tung hứng kìa!!! Trình độ biến thái thế này không giành được vị trí đệ nhất mới lạ!!!

"Huynh xem." Diệp Kiều rất vừa lòng phản ứng của bọn họ, nàng chậm rãi ném đầu lâu yêu thú cho Minh Huyền: "Học hỏi đi."

Minh Huyền: "Thất kính rồi!"

Trình thế này, ai làm lại sư muội!!!!

Một đám tu sĩ bị ép đánh đấm lẫn nhau, Diệp Kiều ở phía sau lâu lâu còn quất vài roi, hiện trường rất đặc sắc, náo nhiệt,

Vân Thước đi theo Mộc Trọng Hi tìm Diệp Kiều. Nàng cảm nhận được hơi thở Diệp Kiều xuất hiện, cắn môi, nói nhỏ: "Sư tỷ Diệp Kiều sao lại chạy lung tung như thế, thật là làm phiền người khác."

Thấy không ai để ý đến mình, Vân Thước lại tiếp tục nỗ lực thể hiện sự tồn tại của mình: "Tỷ ấy mới chỉ là Trúc Cơ, thể nào cũng liên lụy sư huynh Minh Huyền cho xem."

Có khi lại là thế thật!

Không ít tu sĩ đi theo đều có cùng suy nghĩ như thế. Ban đầu, nhìn thấy Tống Hàn Thanh bị bắt cóc, bọn họ còn tưởng là có sát thủ. Sau một hồi mới biết, đệ tử chân truyền tu vi Trúc Cơ của Trường Minh Tông gặp chuyện.

"Mới Trúc Cơ thì đừng đi lung tung, ở yên trong tông môn đi, đi ra ngoài làm chi cho phiền người ta." Một tu sĩ khó chịu lầm bầm. Thứ hắn xem thường nhất chính là đệ tử chân truyền.

Ba người Mộc Trọng Hi mặc kệ bức xúc đám người, vẫn tiếp tục tìm kiếm. Đi xung quanh nơi xuất hiện hơi thở một hồi, bọn họ đã xác định được vị trí cụ thể.

"Đi mau!"

Trong đầu hắn đã tưởng tượng ra rất nhiều thứ, Diệp Kiều và Minh Huyền bị người ta bao vây bắt nạt các thứ.

Chỉ cần tìm thấy kịp lúc, hắn sẽ nhiệt tình cười nhạo hai người, à không, là yêu thương an ủi hai người.

"Diệp Kiều! Bọn huynh đến cứu muội đây!"

Rầm!

Cửa phòng bị Mộc Trọng Hi đạp bay.

Mọi người nhìn vào phòng. Giây sau, đám người trầm mặc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện