Xé bỏ

Đêm nay, Hạ Tử Thần không ngủ ngon được, đều nằm mơ thấy chuyện trong trò chơi lặp đi lặp lại, nhưng muốn nói cụ thể là mơ thấy cái gì thì cậu không nhớ.

Mơ mơ màng màng mở mắt, ở bên ngoài mới là tờ mờ sáng, lấy điện thoại bên cạnh gối nhìn, vẫn còn sớm. Nhưng giấc ngủ này làm cậu cảm thấy đau đầu, có muốn ngũ cũng không được. Từ lúc chơi game đến bây giờ, cậu không vì chuyện trong game mà buồn bực gì quá mức, thậm chí là không để tâm, nhưng từ khi gặp Tàn Mặc Vô Ngân thì giống như là cái gì cũng thay đổi.

Trong phòng rất tĩnh lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ của mọi người. Hạ Tử Thần nhìn trần nhà, để đầu óc bản thân được thoải mái, làm giảm cảm giác đau đầu do sự sốt ruột mang đến.

Nằm đến hơn bảy giờ, Hạ Tử Thần thật sự không thể ngủ được nữa, rời giường đi ăn sáng.

Mặc quần áo, cầm ví tiền cùng chìa khóa, Hạ Tử Thần nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng. Sáng nay bốn người không có tiết học, có lẽ bọn họ sẽ ngủ đến trưa mới dậy, Hạ Tử Thần cũng không quấy rầy bọn họ, dù sao người ngủ không được chỉ có cậu mà thôi.

Cón quá sớm, ngoại trừ những người có tiết học sớm đã dậy, đa phần mọi người vẫn đang nằm trên giường, trời lạnh như vậy không ai muốn ra khỏi cửa, cho nên khu nhà rất yên tĩnh.

Canteen đại học A sáu giờ chính thức bán đồ ăn sáng, bữa sáng rất đa dạng, đại đa số sinh viên đều chọn mua rồi quay về phòng ăn, hoặc là để cho kịp thời gian thì mua mang đi phòng học, cho nên người đi lại trong canteen nhiều nhưng số người ngồi xuống thì ít.

Ở trước tủ kính nhìn một vòng, Hạ Tử Thần không cảm thấy muốn ăn cái gì. Có thể là do không ngủ tốt nên dù có đói, cậu vẫn không muốn ăn.

Đang nghĩ chợt cảm giác tóc bị xoa nhẹ một chút, Hạ Tử Thần theo bản năng quay đầu, liền chạm phải ánh mắt mang đầy ý cười của Cố Hủ.

Ở đây gặp được Cố Hủ, Hạ Tử Thần có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, hơi cười cười nói, “Chào buổi sáng.”

“Chào.” Cố Hủ hơi cúi đầu, buông cánh tay đang mơn trớn tóc của Hạ Tử Thần, hỏi, “Muốn ăn gì?”

“Chưa nghĩ ra.” Hạ Tử Thần nhìn những món ăn được sắp xếp, vẫn không có cảm giác muốn ăn.

“Tìm một chỗ ngồi đi.” Cố Hủ nhìn thoáng qua chỗ ngồi trong canteen, đa số đều còn trống.

Cảm thấy Cố Hủ có lẽ là muốn mời mình ăn sáng, Hạ Tử Thần không nhúc nhích, “Trước đều là anh mời, lần này để tôi mời anh đi.”

Từ bánh ngọt đến món ăn nhẹ, rồi lại cả hộp cơm mang về nhà, Hạ Tử Thần cảm thấy bản thân như đang chiếm lợi của Cố Hủ, lần này có thể hồi báo một chút, cho dù là một bữa sáng không tốn mấy đồng tiền.

“Đừng so đo với tôi, tìm một chỗ ngồi đi.” Cố Hủ vỗ vỗ cậu, “Tìm chỗ có điều hòa bên kia, đừng ngồi gần cửa sổ.”

Hạ Tử Thần còn muốn nói gì nữa, lại bị Cố Hủ nhẹ nhàng đẩy về phía chỗ ngồi, sau đó Cố Hủ đi tới chỗ gọi đồ ăn, không cho cậu cơ hội nói thêm cái gì.

Thở dài một hơi, Hạ Tử Thần cảm thấy hành vi chiếm lợi Cố Hủ của bản thân nói không chừng đến ngày nào đó lại biến thành thói quen, nhưng không biết vì sao, cậu và Cố Hủ không quen thân gì, nhưng cậu không từ chối chuyện Cố Hủ mời khách này.

Tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, nơi này cách điều hòa rất gần, hơi ấm thổi đến xua tan không khí lạnh trên người.

Vài phút sau, Cố Hủ bưng một cái khay tới, phía sau còn có đại thẩm canteen phụ bưng khay.

Hạ Tử Thần nhanh đứng dậy đỡ khay trên tay đại thẩm, nói cảm ơn. Cố Hủ nhìn chỗ ngồi Hạ Tử Thần chọn, lại chuyển sang chỗ hai ghế dựa ở bên cạnh.

“Đừng ngồi gần điều hòa quá, lát nữa ra ngoài sẽ dễ bị cảm.” Buông khay trong tay, Cố Hủ ngồi xuống.

Hạ Tử Thần cũng chuyển qua, ngồi đối diện hắn. Bữa sáng của Cố Hủ thật không ít, cảm giác gọi An Cảnh bọn họ tới cùng nhau ăn mới hết.

“Không biết cậu thích ăn gì, nên tùy tiện chọn.” Cố Hủ đặt lồng bánh bao giữa hai người, đưa đĩa trứng quấy tới gần Hạ Tử Thần. “Đồ ngọt thì chờ cơm nước xong rồi ăn.”

“Vâng.” Hạ Tử Thần lên tiếng, lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Cố Hủ tuy chọn nhiều thứ, nhưng mỗi thứ chỉ lấy một phần, hai người chia nhau ăn, cũng không quá lãng phí. Có lẽ bữa sáng ấm áp kích thích vị giác, có lẽ có người cùng ăn sáng xua tan cảm giác nặng nề lúc sáng sớm….. Hạ Tử Thần đã có cảm giác thèm ăn, cũng không còn đau đầu nữa.

Gắp tôm viên vào bát của Hạ Tử Thần, cùng cậu ăn cháo bí đỏ, Cố Hủ nói, “Tối hôm qua ngủ không ngon?”

Hạ Tử Thần giương mắt nhìn hắn, như đang hỏi hắn làm sao biết.

“Mắt bị thâm quầng kìa.” Cố Hủ giải thích.

“Vâng.” Hạ Tử Thần cúi đầu trả lời, không phủ nhận.

“Làm sao vậy? Có chuyện phiền phức gì à?” Cố Hủ hỏi tiếp.

“Không phải chuyện quan trọng lắm.” HạTử Thần nhấp miệng, tiếp tục ăn.

Cố Hủ mở gói thịt xông khói ra, đặt ở chỗ Hạ Tử Thần có thể gắp được, “Nếu là chuyện tiến không được mà lui cũng không xong, trong tình huống không vi phạm nguyên tắc, không ngại thì thử tiến thêm một bước. Thử cũng không có gì đáng sợ, chỉ sợ không có dũng khí để thử.”

Thanh âm của Cố Hủ khiến Hạ Tử Thần thực thoải mái, những lời này cũng vô ý mà đi vào trong lòng, trầm mặc chốc lát, Hạ Tử Thần hỏi ngược lại, “Anh thích thử sao? Không sợ chuyện này có thể không có kết thúc?”

Cố Hủ nở nụ cười, “Tôi sẽ thử khi nắm chắc tình huống. Dự định có thể bị phá hỏng, nhưng không thể chỉ nghĩ đến chuyện sẽ có kết quả không tốt.”

Hạ Tử Thần dừng đũa, nghiêm túc nghĩ lại lời Cố Hủ nói.

Cố Hủ nhẹ nhàng gõ bát Hạ Tử Thần, bảo cậu tiếp tục ăn cơm.

Hạ Tử Thần cắn tôm viên, suy nghĩ một lúc mới bất đắc dĩ nói, “Tôi không chắc.”

“Vậy có ý tưởng nào không?”

Hạ Tử Thần không nói, chính cậu cũng không rõ bản thân nghĩ thế nào, chỉ biết là bản thân không thể tiến, cũng không dám tiến.

“Nếu cậu có suy nghĩ muốn làm thì chứng tỏ cậu cũng không phải hoàn toàn muốn buông tha. Này có thể làm lý do để thử. Về phần nắm chắc, có thể từ lúc bắt đầu kế hoạch, hay trong quá trình tìm kiếm. Cho dù cuối cùng có thế nào, đến lúc đó tin rằng cũng không khó để buông.” Cố Hủ dừng một chút, lại nói, “Vẫn cứ nhớ mong mới là đáng thương nhất.”

Hạ Tử Thần cười. Cậu không rõ Cố Hủ nói những lời này có phải để giúp chính mình, nhưng ít ra khi nghe xong, cậu cảm thấy có lợi, tâm tình cũng thoải mái hơn.

Ăn xong bữa sáng, Cố Hủ đi học. Hạ Tử Thần mang theo mấy quả trứng gói thêm mang về rồi đi ngủ lại, sau khi dậy thì ngoan ngoãn đi học.

Trận chung kết PK hai người quyết định tám giờ thứ sáu bắt đầu.

Bảy giờ hơn, Hạ Tử Thần lên mạng, Tàn Mặc Vô Ngân đã đợi cậu.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: đến rồi? [Mật] Trầm Khê: ừ.

Tàn Mặc Vô Ngân bên kia gửi tới lời mời tổ đội, Hạ Tử Thần nhấn xác nhận.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: những thứ em gửi tôi đã dùng rồi.

[Mật] Trầm Khê: ừ, đá anh gửi tôi cũng đã dùng để khảm vào Viêm Dương Trục Nguyệt. Hôm nay muốn thay bộ này đi đánh.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: được.

Hạ Tử Thần trước có chút lo lắng, bộ Viêm Dương Trục Nguyệt này Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết đều có, lần này thi đấu PK nhất định sẽ dùng. Tuy không bằng năng lực nguyên bộ của Tàn Mặc Vô Ngân nhưng cũng không thể coi thường. Cho nên cậu cũng phải toàn lực mà chiến đấu.

Là một người đàn ông, Hạ Tử Thần vẫn có chấp niệm với chiến thắng, cho dù biết là không dễ nhưng không muốn tự coi nhẹ bản thân mà lùi bước.

Đúng tám giờ, Trầm Khê và Tàn Mặc Vô Ngân được truyền tống đến địa điểm thi đấu, màn hình hiện lên thời gian đếm ngược.

Sau khi tới số không, cửa lớn mở ra, bốn người gặp nhau.

[Phụ cận] Bách Thảo Chiết: a ha, trang phục tình nhân.

Tàn Mặc Vô Ngân và Trầm Khê một đen một trắng, quả thực khiến mọi người chú ý.

[Phụ cận] Tàn Mặc Vô Ngân: cũng giống nhau thôi.

Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết một đôi đồ đen, không thua gì bọn họ.

Không nói nhiều nữa, Bách Thảo Chiết đi lên cuốn lấy Trầm Khê. Trầm Khê cấp Tàn mặc Vô Ngân hồi huyết liên tục, lại cấp cho bản thân đang bị rớt huyết còn một nửa một bình hồi huyết lớn, sau đó bắt đầu dẫn Bách Thảo Chiết đến cuối sàn đấu, để Tàn Mặc Vô Ngân đánh cùng Kiếm Lang.

Tàn Mặc Vô Ngân và Kiếm Lang đều chạy rất nhanh, thủ pháp cũng nhanh, nhưng Tàn Mặc Vô Ngân bởi vì có kỹ năng hồi huyết liên tục nên lượng huyết bị giảm rất nhanh được bổ sung lại, so với Kiếm Lang đang liên tục giảm huyết thì có chiếm ưu thế hơn. Kiếm Lang thuộc chức nghiệp T, lượng huyết khiến người ta ghen tị, hơn nữa DPS cũng không kém, Tàn mặc Vô Ngân đánh hắn cũng cần chút kỹ xảo.

Cũng may Đoạn Uyên Môn có thể đánh cận chiến, cũng có thể đánh ở khoảng cách xa, cho nên Tàn Mặc Vô Ngân thỉnh thoảng lại đẩy Kiếm Lang ra xa, nhân cơ hội mà công kích làm cho Kiếm Lang không thể ở khoảng cách ngoài cận chiến mà phản kích.

Tàn Mặc Vô Ngân bên kia tuy kiếm quang bắn ra bốn phía tương đối kịch liệt nhưng cũng không khó đánh. Ngược lại, Trầm Khê toàn chạy trốn, không dễ dàng gì.

Đánh đơn độc thì Trầm Khê khẳng định là đánh không lại Bách Thảo Chiết, chỉ có thể lôi kéo hắn chạy, một bên thêm huyết cho bản thân, một bên tránh công kích của đối phương. Thỉnh thoảng lại định thân hắn, cho bản thân hai giây để thở. Còn phải tính thời gian chạy tới gần Tàn Mặc Vô Ngân để cấp cho hắn hồi huyết liên tục.

Hạ Tử Thần dám chắc nói Bách Thảo Chiết là đối thủ khó đối phó nhất từ khi cậu chơi tới nay, ngoại trừ Tàn Mặc Vô Ngân.

Hạ Tử Thần chạy vẫn đúng chỗ nhưng rất khó tránh truy kích của Bách Thảo Chiết. Nhảy, tiến lên, quay trở lại, tăng tốc….. Hạ Tử Thần toàn lực sử dụng khinh công, Bách Thảo Chiết vẫn đuổi theo phía sau Trầm Khê không bỏ. Nhất thời làm cho Hạ tử Thần cảm nhận được tâm tình của Vú Em Kiêu Ngạo trong trận đấu trước.

An Cảnh nhìn Hạ Tử Thần gõ bàn phím, nhịn lại nhịn, không chạy qua xem, tránh ảnh hưởng đến sự chú ý của Hạ Tử Thần. Chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ trận đấu kết thúc, chờ ban tổ chức phát lại video.

Phòng ngủ vẫn yên tĩnh, Hạ Tử Thần chuyên tâm nhìn màn hình máy tính, hoàn toàn không cảm nhận được sự rối rắm của An Cảnh.

Chạy vài còng, Hạ Tử Thần đã không thể hồi đầy huyết của mình, chỉ cần không đến mức bị Bách Thảo Chiết sát thương là được. Bách Thảo Chiết là đánh tầm xa, một tiếng đàn cổ vang lên, huyết của Trầm Khê cũng theo đó mà rớt xuống. Nhưng đồng thời Trầm Khê cũng thêm huyết cho bản thân, không quên dùng công kích đơn đánh Bách Thảo Chiết, dù sao Bách thảo Chiết không thể tự hồi huyết, có thể diệt được chút nào hay chút đó,chờ Tàn Mặc Vô Ngân đánh Bách Thảo Chiết, đến lúc đó có thể thoải mái một chút.

Hiển nhiên, chiến lược của Bách Thảo Chiết và Kiếm Lang là đuổi đánh Trầm Khê trước, sau đó hai người cùng diệt Tàn Mặc Vô Ngân.

Hiểu được ý tưởng của bọn họ, Hạ Tử Thần cũng hiểu được trận này muốn cả hai cùng sống rất khó. Với trang bị này, tuy cậu cũng không kém nhưng điểm trang bị vẫn không cản được Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết. Mà cậu chỉ có thể kéo dài thời gian cho Tàn Mặc Vô Ngân đuổi giết Kiếm Lang, nếu kéo dài không được, bọn họ có thể bại trận.

Công kích của Bách Thảo Chiết ngày càng mạnh, sau khi dùng hết toàn bộ kỹ năng hồi huyết, Trầm Khê chỉ có thể chạy về bên cạnh Tàn Mặc Vô Ngân. Chú ý tới lượng huyết của Trầm Khê, Tàn Mặc Vô Ngân lập tức phóng quần công, Trầm Khê thừa dịp này bắt đầu thêm huyết cả hai, kéo lượng huyết hai người lên.

Tàn Mặc Vô Ngân phóng quần công, Kiếm Lang tất nhiên không dám tới gần, chỉ có thể chạy tránh né truy kích, tạm thời chỉ có thể dựa vào Bách Thảo Chiết công kích từ xa. Lúc này, Tàn Mặc Vô Ngân cũng không đuổi theo Kiếm Lang, mà ở tại chỗ phóng kỹ năng, chính là cho Trầm Khê thời gian kéo huyết mà thôi.

Chờ lượng huyết nâng lên, thời gian làm lạnh kỹ năng hồi huyết lớn cũng hết. Trầm Khê cấp Tàn mặc Vô Ngân hồi huyết liên tục, lại xông ra ngoài.

Lặp lại vài lần như thế, lượng lam dược của Trầm Khê đã nhanh thấy đáy.

[Đội ngũ] Trầm Khê: lam.

[Đội ngũ] Tàn Mặc Vô Ngân: 1.

Không chờ lâu, Trầm Khê lại chạy về bên cạnh Tàn Mặc Vô Ngân, huyết cũng đã giảm thấp, kỹ năng hồi lam dược cũng dùng không được bao nhiêu, thời gian làm lạnh cũng lâu, căn bản không kịp.

Biết Trầm Khê không có khả năng thêm huyết nhóm, lần này Tàn Mặc Vô Ngân trực tiếp mở quần công đuổi theo Kiếm Lang, trực tiếp đem lượng huyết 20% còn lại của Kiếm Lang đánh rớt hết.

Lúc này, Trầm Khê cũng chỉ còn lớp máu mỏng. Tàn Mặc Vô Ngân vung trường tiên lên, kéo Trầm Khê đến bên cạnh, tránh một vòng công kích của Bách Thảo Chiết. Trầm Khê lợi dụng cơ hội cuối cùng, cấp Tàn Mặc Vô Ngân kỹ năng hồi huyết lớn, lại thêm hai hồi huyết liên tục. Sau đó bị Bách Thảo Chiết đuổi theo phía sau đánh tới, huyết không còn, tên Trầm Khê cũng biến thành màu xám.

Khi Kiếm Lang ngã xuống, Tàn Mặc Vô Ngân đem mục tiêu tập trung trên người Bách Thảo Chiết, tất cả chiêu quần công đều phát ra, vây Bách Thảo Chiết không còn chỗ chạy. Giải được kỹ năng khóa chân của Tàn mặc Vô Ngân, giây tiếp theo lại bị trường tiên kéo về, không còn chỗ để trốn.

Kiếm khí và cầm huyền lần lượt phát ra, chớp nháy khiến Hạ Tử Thần phải nheo mắt lại. Một phút sau, Tàn Mặc Vô Ngân vung kiếm lên, hai đại chiêu nện xuống, Bách Thảo Chiết huyết về không mà ngã xuống.

Hệ thống thông báo đội của Tàn Mặc Vô Ngân và Trầm Khê thắng, cũng là quán quân thi đấu PK.

Hệ thống cũng đồng thời thông báo ở trên màn hình, Trầm Khê và Tàn Mặc Vô Ngân được truyền tống ra khỏi lôi đài, đứng giữa cả trăm người trên quảng trường. Phía dưới là những người chơi đến xem đại thần.

[Bang Hội] Bách Thảo Chiết: ta đi, a Lang, tôi tính sai rồi a!

[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: chúc mừng đại thần và Trầm Khê, cũng chúc mừng bang chủ và phó bang chủ. Thưởng của đội đứng thứ hai cũng không tệ a.

[Bang Hội] Nhất Quý Trán Lạc: chúc mừng chúc mừng! Thứ nhất thứ hai đều là bang chúng ta. Phó bang chủ anh tính sai cái gì a?

[Bang Hội] Bách Thảo Chiết: lão tử không nên giết Trầm Khê a. Trầm Khê vừa ngã, Tàn Mặc liền như nổi điên mà đánh tôi a!

[Bang Hội] Kiếm Lang: trong dự kiến.

[Bang Hội] Bách Thảo Chiết: đừng châm chọc. Cậu ta thực sự đánh tôi a, không phải đánh Bách Thảo Chiết. Hiểu chưa?

[Bang Hội] Kiếm Lang: hiểu.

[Bang Hội] Bách Thảo Chiết: sớm biết thế rôi nên từng chút từng chút chém Trầm Khê, nói không chừng Tàn Mặc còn có thể thưởng cho tôi mấy vạn kim.

[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: ai nha, thi đấu PK còn có thể ân ái a, thật hâm mộ.

[Bang Hội] Tam Kiếm Chung Tình: hâm mộ +1.

[Bang Hội] Vú Em Kiêu Ngạo: hâm mộ +2. PS: Phó bang chủ, anh là ngạo kiều đi?

[Bang Hội] Bách thảo Chiết: tôi chỉ trình bày sự thực.

Bang Hội vô cùng náo nhiệt trò chuyện, trăm người ở quảng trường cùng phóng pháo hoa…..

Trò chơi rất không tốt đẹp gì cấp cho Trầm Khê và Tàn Mặc Vô Ngân trạng thái khóa chân, làm cho hai người không thể rời đi, cũng không thể logout, chỉ có thể cùng chúc mừng với mọi người. Liên tục suốt mười phút.

Hạ Tử Thần thả lỏng người tựa lưng vào ghế, nâng khóe miệng lộ ra sự vui vẻ của thắng lợi. Tuy Trầm Khê cuối cùng cũng ngã xuống nhưng Tàn Mặc Vô Ngân không làm cậu thất vọng.

Đang nghĩ, xung quanh đột nhiên xuất hiện pháo hoa hình trái tim, làm cho Hạ Tử Thần sững sờ.

Pháo hoa trái tim chia làm hai tầng, bên trong là một vòng hoa hồng bảy màu làm thành hình trái tim, bên ngoài là chín quả pháo xếp thành hình trái tim. Trầm Khê và Tàn mặc Vô Ngân đứng giữa pháo hoa, từ trên trời bay xuống những đóa hoa – thật đẹp và lãng mạn.

Liên tục chín quả pháo được phóng, cảnh quan đồ sộ, bốn phía đẹp đẽ không thể biết phương hướng.

Thông báo đi lên tên hai người – Tàn Mặc Vô Ngân hiệp sĩ ở quảng trường có trăm người đối Trầm Khê nữ hiệp phóng ra pháo hoa “Cả đời chỉ yêu”…..

Pháo hoa này Hạ Tử Thần chưa sử dụng qua, nhưng cũng biết cái này chuyên dùng để thổ lộ tình yêu.

Hiện giờ Tàn Mặc Vô Ngân dùng cách này xé bỏ lớp giấy mỏng giữa hai người, trong đầu Hạ tử Thần trống rỗng…..

Cậu không biết phải trả lời lại như thế nào…. Cũng không biết có muốn trả lời lại hay không…..

Những người chơi chứng kiến đều ở kênh phụ cận chúc phúc, Hạ Tử Thần căn bản không có tâm tư nhìn…..

Pháo hao chói mắt tung ra, cho đến mười phút sau kết thúc…..

Hạ Tử Thần kinh ngạc nhìn Tàn Mặc Vô Ngân trên màn hình, vươn tay trực tiếp nhổ nguồn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện