Nàng run rẩy
Thân mình nho nhỏ, bởi vì không chịu nổi quá khứ dày đặc như vậy mà bắt đầu hơi phát run.
Mặc Kỳ giật mình, chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn từ trong đắm chìm bản thân liền phục hồi lại tinh thần, lúc nhìn đến nữ hài nho nhỏ kia thì trong lòng hiện lên cảm xúc mãnh liệt sâu sắc.
Hắn đi vài bước, cặp mắt sáng ngời mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng, hắn ma xui quỷ khiến vươn tay, lúc chạm vào chiếc cằm mượt mà tinh tế của nàng, cảm nhận được một chút ướt át nóng bỏng, hắn bị sự nóng bỏng đó hù dọa, kinh ngạc nhìn nàng đang nhắm chặt mắt, lại cảm nhận được người nàng vì sợ hãi mà sinh run rẩy.
“Thực xin lỗi…” Mặc Kỳ vô thức nhịn không được mà ôm lấy thân hình nho nhỏ kia, vụng về , không biết làm sao ôm nàng an ủi, nước mắt nữ hài kia khiến lòng hắn đau kịch liệt, “Ta hay một mình, cho tới bây giờ đều không có người nghe ta nói này nọ, ca ca rất kiên cường, cho nên ta cũng phải kiên cường, nhưng ta thật sự rất muốn nói, rất muốn tìm một người nghe ta nói những điều này, như vậy ta sẽ không cảm thấy đang phải gánh chịu quá khứ đó, thật vất vả, thật nặng nề… xin lỗi…”
Như là muốn ngạt thở, hai đứa nhỏ chưa trưởng thành ôm nhau cùng một chỗ, dùng tâm linh khô cạn mà sưởi ấm, an ủi lẫn nhau.
Nàng không muốn nghe, hắn không nên nói, trong cặp mắt nhu thuận trộn lẫn một tia áy náy, đến lúc thân mình trong lòng không hề run rẩy, nhưng hắn vẫn không biết như cũ mà không chịu buông ra.
“Mặc Kỳ …” nước mắt rơi xuống dính ướt vạt áo của hắn, Lạc Cơ Nhi thử khẽ đẩy ngực hắn ra, nhưng phát hiện vòm ngực kia quá kiên cố, “Ngươi buông ra, chặt quá.”
Nàng biết cái ôm kia không hàm ý gì cả, chỉ đơn thuần như nước, mới nhỏ giọng ngập ngừng như vậy.
Cặp mắt trong suốt của Mặc Kỳ rốt cục rút đi một chút lo lắng, bên môi nổi lên một chút vẻ tươi cười cười sáng lạn, nhìn thoáng qua sắc trời tối đen, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời: “Ta mang ngươi lên mái nhà đi, được chứ?”
Hả? Bị ý tưởng bất ngờ nảy lên của hắn hù dọa, Lạc Cơ Nhi cả kinh, nhìn nhìn mái nhà cao cao kia, dưới chân đang muốn lùi bước, eo nhỏ bỗng nhiên đã bị nhanh chóng ôm lấy, nàng không kịp kinh hô, cả người liền bay lên trời, thân mình nhỏ bé của nàng nhu nhược tiến vào trong vòm ngực kiên cố, bị đưa lên trời cao hơn mười thước.
Trời! ——
Tiếng gió gào thét, cả người không ngừng xoay tròn bất định, mãi đến lúc hai người bọn họ vững vàng ngồi ở trên đỉnh mái chật hẹp, thiếu niên có nụ cười sáng ngời kia mới cúi đầu, nhẹ giọng nói với nàng đang ở trong lòng hắn: “Ngươi mở mắt nhìn xem, nơi này thật cao.”
Gió mát thổi sợi tóc mềm mại của nàng, trái tim Lạc Cơ Nhi đập thình thịch, thật cẩn thận mở mắt, ra quả nhiên nhìn thấy phía chân trời không xa lắm, dường như với tay ra là có thể chạm tới được, toàn bộ hoàng thành bị bao phủ giữa một màu cam ấm áp, trong lòng nàng hơi chút kinh ngạc cùng vui mừng, muốn nhúc nhích, lại bị thiếu niên gắt gao giữ chặt.
“Ngươi không cần ôm ta, rất khó chịu.”Nàng nhíu mày, nhỏ giọng kháng nghị.
“Ai, ngươi không nên cử động, lộn xộn như vậy sẽ ngã xuống…”
“Nhưng ta không cần ngươi ôm… A!” Một tiếng thét kinh hãi, mấy tiếng ngói vỡ rơi xuống hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi lập tức trở nên im lặng, trái tim đập thình thịch càng thêm kịch liệt, ngước mắt lên, sửng sốt bởi vẻ mặt của thiếu niên.
“Được được được, ta không ôm…” Hắn sợ nàng giãy dụa, đem hai tay gắt gao đặt trên nàng thu về bên cạnh người, không dùng lực cũng không tới gần, kinh hồn bạt vía che chở nàng, “Ta biết chỉ có ca ca có thể ôm, nói chung vậy là được rồi chứ?”
Bị cảm hóa bởi khẩu khí cực kỳ nghiêm túc của người thiếu niên, Lạc Cơ Nhi liếc nhìn hắn, trong mắt hắn là vô hạn bao dung khiến trong lòng nàng vô cùng ấm áp, hơi chút cúi đầu, thân hình nho nhỏ của nàng thu mình đứng lên, trong gió mát lạnh run run so lại thành một dạng tư thái mê ly.
“Ngươi đoán xem, bây giờ bọn họ đang nói chuyện gì?”Nàng mở miệng, ngữ khí thanh u mà lãnh đạm.
Nàng nhớ tới trong mắt nam tử kia trước khi đi là yên lặng cùng thâm thúy, ngưng trọng như đêm vậy, nàng nhịn không được mà suy đoán hắn đang làm gì, là lẳng lặng nghe hay là bình tĩnh mà mở miệng, liệu trong mắt hắn có sự ẩn nhẫn bất biến hay không, ẩn nhẫn như vậy, luôn làm lòng của nàng cứ hơi se lại đau đớn như vậy, mãi đến lúc không thể tự kiềm chế.
Thiếu niên giật mình, tiện tay vén sợi tóc thật dài của nữ tử phất phơ trên hai gò má, nháy mắt có chút nghẹt thở.
“Ta không biết, chỉ là dọc đường từ Lạp sơn về đây, có nghe nói sẽ có sứ giả Hồ Duệ tộc tới đây, đoàn xe chúng ta có từng gặp nhau, chỉ là bọn hắn đề phòng quá mức nghiêm ngặt, nói vậy chắc là trên đường đi đã trải qua không ít gian khổ…”
Sứ giả?
Lạc Cơ Nhi nhíu mày.
Giống như là một chút tâm tư bỗng nhiên quấy rầy trong đêm thâu, làm loạn lên, đuổi không đi, loạn ý kia liền càng làm càn quấy rối ở trong lòng, tùy ý mọc rễ.
“Ngươi nói… Hắn sẽ xuất binh đánh Hồ Duệ sao?” Để ý suy nghĩ không rõ, nàng chỉ có thể tự đoán, vốn không muốn làm cho tâm tư bị bại lộ nhanh như vậy, nhưng không có tác dụng, lời nói kia cũng đã thốt ra khỏi miệng, biến mất trên khuôn mặt bỗng nhiên có chút ửng hồng của nàng.
Mặc Kỳ cúi đầu, ánh mắt tinh mịn như cỏ lau đảo qua trên mặt nàng, hắn cười yếu ớt, cười đến vân đạm phong khinh (*thờ ơ), mở miệng cũng là ngữ khí vô cùng bình thản mà khẳng định: “Có lẽ, ca ca sẽ không đâu.”
Trong gió đêm, nữ tử ngẩng mặt lên, sinh đầy nghi hoặc.
“Nếu là trước kia, ca ca nhất định sẽ làm như vậy , ” ánh thiếu niên mắt trở nên xa xôi, như thể không muốn làm cho người ta nhìn thấy bi thương trong mắt hắn, giống như ngẩng đầu nhìn đêm đen, cảm xúc mãnh liệt như vậy có thể bị áp chế xuống, cho đến khi cũng không phập phồng nổi nữa, “Ngươi nhất định biết năm ca ca 17 tuổi, từng xuất binh đánh Hồ Duệ, cũng là từ lúc đó, ca ca đã trở thành chiến thần của toàn bộ Lạc Anh quốc, hắn tuổi trẻ như vậy, dũng mãnh phi thường như vậy mới có thể khiến người trong thiên hạ đều phải chấn động, nhưng là, bọn họ nào biết đâu rằng ca ca muốn điều gì. Tiên hoàng bệnh nặng, trong triều gió nổi mây vần, ca ca vốn định làm chút gì đó cho triều đình, chí ít làm một việc, hắn có thể không cần sống khổ cực như vậy, tội danh kia của mẫu hậu cũng có thể dần dần được người ta quên đi. Ca ca không ham ngôi vị hoàng đế, lại càng không yêu cầu vinh hoa xa vời, ca ca muốn cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng khi hắn thật sự từ trên chiến trường chiến thắng trở về, bỗng nhiên lúc đó tất cả liền thay đổi, tiên hoàng chết bệnh, toàn bộ giang sơn Lạc Anh Quốc đổi chủ. Như vậy thì cũng thôi, nhưng ngươi biết không? Sau khi tân hoàng đế yên vị, chuyện đầu tiên, chính là đào bia mộ của mẫu hậu từ trong hoàng lăng ra! Lý do là nữ tử không thuần khiết như vậy căn bản là không có tư cách chiếm cứ hoàng lăng nhỏ nhoi, càng không có tư cách được viết vào tông quyển Lạc Anh Quốc!”
Trong đêm đen, trong cặp mắt màu đen tinh khiết của thiếu niên kia lóe lên ánh sáng cừu hận, hai tay của hắn đặt bên cạnh người nắm chặt thành quyền, nàng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, giống như bị lửa bỏng, đốt cháy sạch sẽ tất cả mọi thứ trong đêm đen!
Lạc Cơ Nhi sợ hãi.
Là bởi vì chuyện thực không chịu nổi như vậy, nên càng khiến hắn ẩn nhẫn cho tới nay.
Hắn đã trải qua chuyện gì? Một thiếu niên 17 tuổi, đã trải qua chém giết máu tanh trên chiến trường, hắn chưa từng ngã xuống, không lùi bước, hắn muốn nhận được chẳng qua chỉ là một cái phản ứng tôn trọng hoàng tử nên có, hắn muốn làm một chút hậu sự cho mẫu thân mà hắn tôn sùng, nhưng cũng trở nên khó như vậy! Đế vương cao cao tại thượng trên đại điện kia, bọn họ là huynh đệ, bọn họ có huyết thống, nhưng lại tàn nhẫn cướp đi ngôi vị hoàng đế từ trong tay hắn, hơn nữa hắn xa hơn còn tìm cách cướp đoạt đến một chút cũng không dư thừa!
Đây rốt cuộc là huyết thống như thế nào?!
Bỗng nhiên, một cơn ủy khuất mãnh liệt nổi lên trong lòng, nàng không nhớ rõ chính mình là lần thứ mấy muốn khóc, trong bóng đêm, gió thổi qua nước mắt ẩm ướt của nàng đến đau lòng, nhưng là nàng không kịp lau, nước mắt này đã quá nặng, nàng không muốn làm cho chúng rơi xuống, nóng cháy da.
tia sáng nơi đáy mắt thiếu niên dần dần ảm đạm hơn, hắn mím môi không nói, chỉ nghiêng đầu, quật cường mà trầm mặc.
“Ca ca, hẳn sẽ không thích ta nói điều này với ngươi, hắn sẽ không vui,” Mặc Kỳ mở miệng, lại khôi phục ngữ điệu thản nhiên, “Cho nên, ngươi coi ta chưa nói gì, được chứ?”
Giọng nói của hắn có chút thỉnh cầu nhỏ nhoi.
Hắn yêu nam tử trầm ổn ngưng trọng, đối với chính mình mà nói thì giống như toàn bộ thế giới kia, hắn không nỡ làm chuyện có lỗi với người kia chút nào, cho dù là khiến hắn có chút không vui.
Thừa dịp bóng đêm u ám, Lạc Cơ Nhi muốn dùng mu bàn tay lau nước mắt đi, vừa mới giơ tay lên, đã bị một cánh tay nắm lấy.
“Nữ tử khóc, thật là phiền phức…” Thiếu niên thấp giọng ngập ngừng, có hơi chút không kiên nhẫn cùng đau lòng.
Hắn rút ra khăn lụa mới tinh từ bên hông, lau đi nước mắt cho nàng, động tác vụng về như trước…
“Mặc Kỳ, ngươi thật sự…” Lạc Cơ Nhi có chút dồn dập thở dốc, ngữ khí rõ ràng đang khóc nức nở, vào lúc này lại càng thêm ủy khuất —— nàng đã che giấu kịp thời, nhưng vẫn là bị hắn chẳng biết nặng nhẹ mà lau mạnh thật đau, “Rất ngốc, ngươi thật ngốc!”
Trên nóc nhà, bàn tay hấp tấp của thiếu niên hơi dừng lại, nhìn nữ tử trốn tránh trong lòng mà không biết làm sao cả…
Quả nhiên.
Quả nhiên đúng là không ai có thể có ôn nhu như nước giống như nam tử kia, nước mắt của nàng càng thêm rơi xuống mãnh liệt, khống chế không được, chốc lát đã giàn giụa.
Nàng không thừa nhận, nàng không nên thừa nhận, nhưng thật là…
Nhưng thật là bắt đầu nhớ nhung, cũng đau lòng … người kia…
Bóng đêm, tịch mịch vô biên.
Mà lúc này ở trong ngự thư phòng, không khí trang nghiêm mà khẩn trương, lờ mờ bao phủ.
Đèn đuốc sáng choang, trước mặt đế vương kia mở ra một tấu chương sắc đỏ hồng, trên mặt hắn thấy không rõ cảm xúc, chiếc cằm góc cạnh có đường nét sắc bén rõ ràng. Mặc Húc giương mắt nhìn các đại thần trong ngự thư phòng, đang hoặc lặng im hoặc sợ hãi, hồi lâu sau, trên khuôn mặt trầm lặng lộ ra một chút ý cười bí hiểm mà lại tanh mùi máu
Nụ cười kia, nháy mắt khiến người khác liền mất hồn, có sự thâm trầm chấn động lòng người…
“Đều mặt mày bí bách như vậy để làm gì?” Vị đế vương kia mở miệng, ngữ điệu thanh u mà lại trầm ổn, “Trẫm có từng nói, đó là chuyện xấu sao?”
Thân mình nho nhỏ, bởi vì không chịu nổi quá khứ dày đặc như vậy mà bắt đầu hơi phát run.
Mặc Kỳ giật mình, chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn từ trong đắm chìm bản thân liền phục hồi lại tinh thần, lúc nhìn đến nữ hài nho nhỏ kia thì trong lòng hiện lên cảm xúc mãnh liệt sâu sắc.
Hắn đi vài bước, cặp mắt sáng ngời mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng, hắn ma xui quỷ khiến vươn tay, lúc chạm vào chiếc cằm mượt mà tinh tế của nàng, cảm nhận được một chút ướt át nóng bỏng, hắn bị sự nóng bỏng đó hù dọa, kinh ngạc nhìn nàng đang nhắm chặt mắt, lại cảm nhận được người nàng vì sợ hãi mà sinh run rẩy.
“Thực xin lỗi…” Mặc Kỳ vô thức nhịn không được mà ôm lấy thân hình nho nhỏ kia, vụng về , không biết làm sao ôm nàng an ủi, nước mắt nữ hài kia khiến lòng hắn đau kịch liệt, “Ta hay một mình, cho tới bây giờ đều không có người nghe ta nói này nọ, ca ca rất kiên cường, cho nên ta cũng phải kiên cường, nhưng ta thật sự rất muốn nói, rất muốn tìm một người nghe ta nói những điều này, như vậy ta sẽ không cảm thấy đang phải gánh chịu quá khứ đó, thật vất vả, thật nặng nề… xin lỗi…”
Như là muốn ngạt thở, hai đứa nhỏ chưa trưởng thành ôm nhau cùng một chỗ, dùng tâm linh khô cạn mà sưởi ấm, an ủi lẫn nhau.
Nàng không muốn nghe, hắn không nên nói, trong cặp mắt nhu thuận trộn lẫn một tia áy náy, đến lúc thân mình trong lòng không hề run rẩy, nhưng hắn vẫn không biết như cũ mà không chịu buông ra.
“Mặc Kỳ …” nước mắt rơi xuống dính ướt vạt áo của hắn, Lạc Cơ Nhi thử khẽ đẩy ngực hắn ra, nhưng phát hiện vòm ngực kia quá kiên cố, “Ngươi buông ra, chặt quá.”
Nàng biết cái ôm kia không hàm ý gì cả, chỉ đơn thuần như nước, mới nhỏ giọng ngập ngừng như vậy.
Cặp mắt trong suốt của Mặc Kỳ rốt cục rút đi một chút lo lắng, bên môi nổi lên một chút vẻ tươi cười cười sáng lạn, nhìn thoáng qua sắc trời tối đen, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời: “Ta mang ngươi lên mái nhà đi, được chứ?”
Hả? Bị ý tưởng bất ngờ nảy lên của hắn hù dọa, Lạc Cơ Nhi cả kinh, nhìn nhìn mái nhà cao cao kia, dưới chân đang muốn lùi bước, eo nhỏ bỗng nhiên đã bị nhanh chóng ôm lấy, nàng không kịp kinh hô, cả người liền bay lên trời, thân mình nhỏ bé của nàng nhu nhược tiến vào trong vòm ngực kiên cố, bị đưa lên trời cao hơn mười thước.
Trời! ——
Tiếng gió gào thét, cả người không ngừng xoay tròn bất định, mãi đến lúc hai người bọn họ vững vàng ngồi ở trên đỉnh mái chật hẹp, thiếu niên có nụ cười sáng ngời kia mới cúi đầu, nhẹ giọng nói với nàng đang ở trong lòng hắn: “Ngươi mở mắt nhìn xem, nơi này thật cao.”
Gió mát thổi sợi tóc mềm mại của nàng, trái tim Lạc Cơ Nhi đập thình thịch, thật cẩn thận mở mắt, ra quả nhiên nhìn thấy phía chân trời không xa lắm, dường như với tay ra là có thể chạm tới được, toàn bộ hoàng thành bị bao phủ giữa một màu cam ấm áp, trong lòng nàng hơi chút kinh ngạc cùng vui mừng, muốn nhúc nhích, lại bị thiếu niên gắt gao giữ chặt.
“Ngươi không cần ôm ta, rất khó chịu.”Nàng nhíu mày, nhỏ giọng kháng nghị.
“Ai, ngươi không nên cử động, lộn xộn như vậy sẽ ngã xuống…”
“Nhưng ta không cần ngươi ôm… A!” Một tiếng thét kinh hãi, mấy tiếng ngói vỡ rơi xuống hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi lập tức trở nên im lặng, trái tim đập thình thịch càng thêm kịch liệt, ngước mắt lên, sửng sốt bởi vẻ mặt của thiếu niên.
“Được được được, ta không ôm…” Hắn sợ nàng giãy dụa, đem hai tay gắt gao đặt trên nàng thu về bên cạnh người, không dùng lực cũng không tới gần, kinh hồn bạt vía che chở nàng, “Ta biết chỉ có ca ca có thể ôm, nói chung vậy là được rồi chứ?”
Bị cảm hóa bởi khẩu khí cực kỳ nghiêm túc của người thiếu niên, Lạc Cơ Nhi liếc nhìn hắn, trong mắt hắn là vô hạn bao dung khiến trong lòng nàng vô cùng ấm áp, hơi chút cúi đầu, thân hình nho nhỏ của nàng thu mình đứng lên, trong gió mát lạnh run run so lại thành một dạng tư thái mê ly.
“Ngươi đoán xem, bây giờ bọn họ đang nói chuyện gì?”Nàng mở miệng, ngữ khí thanh u mà lãnh đạm.
Nàng nhớ tới trong mắt nam tử kia trước khi đi là yên lặng cùng thâm thúy, ngưng trọng như đêm vậy, nàng nhịn không được mà suy đoán hắn đang làm gì, là lẳng lặng nghe hay là bình tĩnh mà mở miệng, liệu trong mắt hắn có sự ẩn nhẫn bất biến hay không, ẩn nhẫn như vậy, luôn làm lòng của nàng cứ hơi se lại đau đớn như vậy, mãi đến lúc không thể tự kiềm chế.
Thiếu niên giật mình, tiện tay vén sợi tóc thật dài của nữ tử phất phơ trên hai gò má, nháy mắt có chút nghẹt thở.
“Ta không biết, chỉ là dọc đường từ Lạp sơn về đây, có nghe nói sẽ có sứ giả Hồ Duệ tộc tới đây, đoàn xe chúng ta có từng gặp nhau, chỉ là bọn hắn đề phòng quá mức nghiêm ngặt, nói vậy chắc là trên đường đi đã trải qua không ít gian khổ…”
Sứ giả?
Lạc Cơ Nhi nhíu mày.
Giống như là một chút tâm tư bỗng nhiên quấy rầy trong đêm thâu, làm loạn lên, đuổi không đi, loạn ý kia liền càng làm càn quấy rối ở trong lòng, tùy ý mọc rễ.
“Ngươi nói… Hắn sẽ xuất binh đánh Hồ Duệ sao?” Để ý suy nghĩ không rõ, nàng chỉ có thể tự đoán, vốn không muốn làm cho tâm tư bị bại lộ nhanh như vậy, nhưng không có tác dụng, lời nói kia cũng đã thốt ra khỏi miệng, biến mất trên khuôn mặt bỗng nhiên có chút ửng hồng của nàng.
Mặc Kỳ cúi đầu, ánh mắt tinh mịn như cỏ lau đảo qua trên mặt nàng, hắn cười yếu ớt, cười đến vân đạm phong khinh (*thờ ơ), mở miệng cũng là ngữ khí vô cùng bình thản mà khẳng định: “Có lẽ, ca ca sẽ không đâu.”
Trong gió đêm, nữ tử ngẩng mặt lên, sinh đầy nghi hoặc.
“Nếu là trước kia, ca ca nhất định sẽ làm như vậy , ” ánh thiếu niên mắt trở nên xa xôi, như thể không muốn làm cho người ta nhìn thấy bi thương trong mắt hắn, giống như ngẩng đầu nhìn đêm đen, cảm xúc mãnh liệt như vậy có thể bị áp chế xuống, cho đến khi cũng không phập phồng nổi nữa, “Ngươi nhất định biết năm ca ca 17 tuổi, từng xuất binh đánh Hồ Duệ, cũng là từ lúc đó, ca ca đã trở thành chiến thần của toàn bộ Lạc Anh quốc, hắn tuổi trẻ như vậy, dũng mãnh phi thường như vậy mới có thể khiến người trong thiên hạ đều phải chấn động, nhưng là, bọn họ nào biết đâu rằng ca ca muốn điều gì. Tiên hoàng bệnh nặng, trong triều gió nổi mây vần, ca ca vốn định làm chút gì đó cho triều đình, chí ít làm một việc, hắn có thể không cần sống khổ cực như vậy, tội danh kia của mẫu hậu cũng có thể dần dần được người ta quên đi. Ca ca không ham ngôi vị hoàng đế, lại càng không yêu cầu vinh hoa xa vời, ca ca muốn cũng chỉ có như vậy mà thôi. Nhưng khi hắn thật sự từ trên chiến trường chiến thắng trở về, bỗng nhiên lúc đó tất cả liền thay đổi, tiên hoàng chết bệnh, toàn bộ giang sơn Lạc Anh Quốc đổi chủ. Như vậy thì cũng thôi, nhưng ngươi biết không? Sau khi tân hoàng đế yên vị, chuyện đầu tiên, chính là đào bia mộ của mẫu hậu từ trong hoàng lăng ra! Lý do là nữ tử không thuần khiết như vậy căn bản là không có tư cách chiếm cứ hoàng lăng nhỏ nhoi, càng không có tư cách được viết vào tông quyển Lạc Anh Quốc!”
Trong đêm đen, trong cặp mắt màu đen tinh khiết của thiếu niên kia lóe lên ánh sáng cừu hận, hai tay của hắn đặt bên cạnh người nắm chặt thành quyền, nàng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, giống như bị lửa bỏng, đốt cháy sạch sẽ tất cả mọi thứ trong đêm đen!
Lạc Cơ Nhi sợ hãi.
Là bởi vì chuyện thực không chịu nổi như vậy, nên càng khiến hắn ẩn nhẫn cho tới nay.
Hắn đã trải qua chuyện gì? Một thiếu niên 17 tuổi, đã trải qua chém giết máu tanh trên chiến trường, hắn chưa từng ngã xuống, không lùi bước, hắn muốn nhận được chẳng qua chỉ là một cái phản ứng tôn trọng hoàng tử nên có, hắn muốn làm một chút hậu sự cho mẫu thân mà hắn tôn sùng, nhưng cũng trở nên khó như vậy! Đế vương cao cao tại thượng trên đại điện kia, bọn họ là huynh đệ, bọn họ có huyết thống, nhưng lại tàn nhẫn cướp đi ngôi vị hoàng đế từ trong tay hắn, hơn nữa hắn xa hơn còn tìm cách cướp đoạt đến một chút cũng không dư thừa!
Đây rốt cuộc là huyết thống như thế nào?!
Bỗng nhiên, một cơn ủy khuất mãnh liệt nổi lên trong lòng, nàng không nhớ rõ chính mình là lần thứ mấy muốn khóc, trong bóng đêm, gió thổi qua nước mắt ẩm ướt của nàng đến đau lòng, nhưng là nàng không kịp lau, nước mắt này đã quá nặng, nàng không muốn làm cho chúng rơi xuống, nóng cháy da.
tia sáng nơi đáy mắt thiếu niên dần dần ảm đạm hơn, hắn mím môi không nói, chỉ nghiêng đầu, quật cường mà trầm mặc.
“Ca ca, hẳn sẽ không thích ta nói điều này với ngươi, hắn sẽ không vui,” Mặc Kỳ mở miệng, lại khôi phục ngữ điệu thản nhiên, “Cho nên, ngươi coi ta chưa nói gì, được chứ?”
Giọng nói của hắn có chút thỉnh cầu nhỏ nhoi.
Hắn yêu nam tử trầm ổn ngưng trọng, đối với chính mình mà nói thì giống như toàn bộ thế giới kia, hắn không nỡ làm chuyện có lỗi với người kia chút nào, cho dù là khiến hắn có chút không vui.
Thừa dịp bóng đêm u ám, Lạc Cơ Nhi muốn dùng mu bàn tay lau nước mắt đi, vừa mới giơ tay lên, đã bị một cánh tay nắm lấy.
“Nữ tử khóc, thật là phiền phức…” Thiếu niên thấp giọng ngập ngừng, có hơi chút không kiên nhẫn cùng đau lòng.
Hắn rút ra khăn lụa mới tinh từ bên hông, lau đi nước mắt cho nàng, động tác vụng về như trước…
“Mặc Kỳ, ngươi thật sự…” Lạc Cơ Nhi có chút dồn dập thở dốc, ngữ khí rõ ràng đang khóc nức nở, vào lúc này lại càng thêm ủy khuất —— nàng đã che giấu kịp thời, nhưng vẫn là bị hắn chẳng biết nặng nhẹ mà lau mạnh thật đau, “Rất ngốc, ngươi thật ngốc!”
Trên nóc nhà, bàn tay hấp tấp của thiếu niên hơi dừng lại, nhìn nữ tử trốn tránh trong lòng mà không biết làm sao cả…
Quả nhiên.
Quả nhiên đúng là không ai có thể có ôn nhu như nước giống như nam tử kia, nước mắt của nàng càng thêm rơi xuống mãnh liệt, khống chế không được, chốc lát đã giàn giụa.
Nàng không thừa nhận, nàng không nên thừa nhận, nhưng thật là…
Nhưng thật là bắt đầu nhớ nhung, cũng đau lòng … người kia…
Bóng đêm, tịch mịch vô biên.
Mà lúc này ở trong ngự thư phòng, không khí trang nghiêm mà khẩn trương, lờ mờ bao phủ.
Đèn đuốc sáng choang, trước mặt đế vương kia mở ra một tấu chương sắc đỏ hồng, trên mặt hắn thấy không rõ cảm xúc, chiếc cằm góc cạnh có đường nét sắc bén rõ ràng. Mặc Húc giương mắt nhìn các đại thần trong ngự thư phòng, đang hoặc lặng im hoặc sợ hãi, hồi lâu sau, trên khuôn mặt trầm lặng lộ ra một chút ý cười bí hiểm mà lại tanh mùi máu
Nụ cười kia, nháy mắt khiến người khác liền mất hồn, có sự thâm trầm chấn động lòng người…
“Đều mặt mày bí bách như vậy để làm gì?” Vị đế vương kia mở miệng, ngữ điệu thanh u mà lại trầm ổn, “Trẫm có từng nói, đó là chuyện xấu sao?”
Danh sách chương