Sắc mặt Mặc Uyên trong nháy mắt đã biến đổi, vẻ âm u lạnh lẽo trên mặt chợt loé lên,
“Xem ra ngươi cảm thấy rất hứng thú đối với kết cục của nàng ta.” Khoé miệng Mặc Uyên biến thành một nụ cười vừa thần bí vừa ác độc, mang theo một vẻ mê hoặc nồng đậm, “Được rồi, nếu như nô nhi đã nói nhiều như vậy, ta sẽ dẫn ngươi đi xem.”
Lạc Cơ Nhi nhơ ngác nhìn khuôn mặt tà khí của hắn, trong đầu bỗng phát ra một tiếng ù ù ! Uyên vương phủ —–
Một toà điện chầu xa lạ —–
Ghế dựa nguy nga đặt ngay chính giữa đại điện, một vài tia nắng hoàng hôn u ám, lạnh lẽo chiếu xuống thềm đá tối tăm .
Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt , được hắn ôm trong lòng ngực , lẳng lặng mà nhìn vật được che đậy bằng một cái màn đen ngay giữa đại điện , một tia sợ hãi lại xuất hiện trong đầu —–
Không có sức lực phản kháng, cả người nàng giống như vô lực, bị hắn gắt gao khoá lại bên trong y bào trong lòng hắn, hắn cúi đầu một cái là có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mà ôn nhu của nàng, bàn tay to không an phận được y bào bao bọc lướt trên những đường cong của nàng, không có cách nào ngăn trở, nàng chỉ có thể cuộn mình thật chặt, khiến cho hắn nở một nụ cười nhẹ .
“Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Trò vui sắp bắt đầu rồi.”
Bị hắn trêu đùa khiến hô hấp của nàng bất ổn, Lạc Cơ Nhi chỉ nghe thấy bên tai có một hơi thở nóng rực đảo qua, thần trí nàng mới tỉnh táo lại vài phần.
Ánh mắt đau khổ rung động lòng người, nàng dịu dàng nhìn vào nơi chính giữa đại điện to lớn.
Âm thanh kêu rên, từ xa đang đến ngày càng gần —–
Cả người Nhiêu Nhi gần như điên cuồng, vùng vẫy đến mức quần áo và tóc tai đều hỗn loạn, khuôn mặt trắng bệch, hoảng loạn, nét mặt khổ sở cầu xin làm cho trái tim của Lạc Cơ Nhi đau đớn âm ỉ, hô hấp của nàng đình chỉ trong chốc lát, trơ mắt nhìn nàng ta bị kéo về phía tấm màn đen ở phía dưới.
Hai kẻ gia phó (*người hầu) mặt không chút thay đổi, vươn tay ngăn chặn hành động cuồng loạn của nàng ta, tấm màn đen đột nhiên được xé xuống !
Lạc Cơ Nhi khẽ run hàng mi, bây giờ mới nhìn ra được là nguyên lai tấm màn đen bao phủ một cái lồng giam màu đen được tinh xảo tạo nên bởi những lưới sắt, bốn góc được cố định vững vàng, chỗ giao nhau giữa tối tăm u ám và ánh sáng nhàn nhạt tản mát ra một mùi âm trầm.
“A——–” Một tiếng rít cao vút chói tai vang lên.
Toàn thân Nhiêu Nhi run rẩy dữ dội, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng đến cực điểm !
Lạc Cơ Nhi chấn động cả kinh, cảm thấy người đàn ông này càng ôm nàng chặt hơn.
“Hí hí —–”
Một người kéo một cái cửa sắt nhỏ ra , Lạc Cơ Nhi nghe được một trận âm thanh làm cho người ta sởn gai ốc, âm thanh chi chít giống như là …
Sau một khắc, Lạc Cơ Nhi bị cảnh tượng nhìn thấy doạ đến cả người cứng ngắc, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra !
Bên trong cái lưới sắt to lớn, bò đầy một thứ giống như rắn, đang chi chit ôm lấy cái lưới sắt tinh mịn, chiếm giữ, quấn lấy, những con mắt đỏ như máu hướng ra phía bên ngoài quan sát.
Nhiêu Nhi cũng nghe được tiếng động ở khoảng cách gần kề kia, hơi lạnh thấu xương bò đến trên lưng, nàng dùng hết sức lực cuối cùng hô lên, thân thể run đến mức muốn rời ra “A——–! Vương gia , đừng ! Nhiêu nhi biết sai rồi, Nhiêu nhi thực sự biết sai rồi !!! Người cứu mạng, người cứu mạng a !!!”
Âm thanh thê ai vang vọng khắp trong đại điện, trái tim của Lạc Cơ Nhi như thể đang bị hung hăng cắn xé, đau đến khó đỡ !
“Đừng như vậy với nàng ta, ta xin ngươi !” Bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm lấy vạt áo hắn, khuôn mặt nhợt nhạt của Lạc Cơ Nhi ngẩng lên, trong lòng sợ hãi đã tới mức cực điểm, nước mắt mãnh liệt tuôn trào, “Van cầu ngươi ! Không được !”
“Xem ra ngươi cảm thấy rất hứng thú đối với kết cục của nàng ta.” Khoé miệng Mặc Uyên biến thành một nụ cười vừa thần bí vừa ác độc, mang theo một vẻ mê hoặc nồng đậm, “Được rồi, nếu như nô nhi đã nói nhiều như vậy, ta sẽ dẫn ngươi đi xem.”
Lạc Cơ Nhi nhơ ngác nhìn khuôn mặt tà khí của hắn, trong đầu bỗng phát ra một tiếng ù ù ! Uyên vương phủ —–
Một toà điện chầu xa lạ —–
Ghế dựa nguy nga đặt ngay chính giữa đại điện, một vài tia nắng hoàng hôn u ám, lạnh lẽo chiếu xuống thềm đá tối tăm .
Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt , được hắn ôm trong lòng ngực , lẳng lặng mà nhìn vật được che đậy bằng một cái màn đen ngay giữa đại điện , một tia sợ hãi lại xuất hiện trong đầu —–
Không có sức lực phản kháng, cả người nàng giống như vô lực, bị hắn gắt gao khoá lại bên trong y bào trong lòng hắn, hắn cúi đầu một cái là có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mà ôn nhu của nàng, bàn tay to không an phận được y bào bao bọc lướt trên những đường cong của nàng, không có cách nào ngăn trở, nàng chỉ có thể cuộn mình thật chặt, khiến cho hắn nở một nụ cười nhẹ .
“Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Trò vui sắp bắt đầu rồi.”
Bị hắn trêu đùa khiến hô hấp của nàng bất ổn, Lạc Cơ Nhi chỉ nghe thấy bên tai có một hơi thở nóng rực đảo qua, thần trí nàng mới tỉnh táo lại vài phần.
Ánh mắt đau khổ rung động lòng người, nàng dịu dàng nhìn vào nơi chính giữa đại điện to lớn.
Âm thanh kêu rên, từ xa đang đến ngày càng gần —–
Cả người Nhiêu Nhi gần như điên cuồng, vùng vẫy đến mức quần áo và tóc tai đều hỗn loạn, khuôn mặt trắng bệch, hoảng loạn, nét mặt khổ sở cầu xin làm cho trái tim của Lạc Cơ Nhi đau đớn âm ỉ, hô hấp của nàng đình chỉ trong chốc lát, trơ mắt nhìn nàng ta bị kéo về phía tấm màn đen ở phía dưới.
Hai kẻ gia phó (*người hầu) mặt không chút thay đổi, vươn tay ngăn chặn hành động cuồng loạn của nàng ta, tấm màn đen đột nhiên được xé xuống !
Lạc Cơ Nhi khẽ run hàng mi, bây giờ mới nhìn ra được là nguyên lai tấm màn đen bao phủ một cái lồng giam màu đen được tinh xảo tạo nên bởi những lưới sắt, bốn góc được cố định vững vàng, chỗ giao nhau giữa tối tăm u ám và ánh sáng nhàn nhạt tản mát ra một mùi âm trầm.
“A——–” Một tiếng rít cao vút chói tai vang lên.
Toàn thân Nhiêu Nhi run rẩy dữ dội, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng đến cực điểm !
Lạc Cơ Nhi chấn động cả kinh, cảm thấy người đàn ông này càng ôm nàng chặt hơn.
“Hí hí —–”
Một người kéo một cái cửa sắt nhỏ ra , Lạc Cơ Nhi nghe được một trận âm thanh làm cho người ta sởn gai ốc, âm thanh chi chít giống như là …
Sau một khắc, Lạc Cơ Nhi bị cảnh tượng nhìn thấy doạ đến cả người cứng ngắc, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra !
Bên trong cái lưới sắt to lớn, bò đầy một thứ giống như rắn, đang chi chit ôm lấy cái lưới sắt tinh mịn, chiếm giữ, quấn lấy, những con mắt đỏ như máu hướng ra phía bên ngoài quan sát.
Nhiêu Nhi cũng nghe được tiếng động ở khoảng cách gần kề kia, hơi lạnh thấu xương bò đến trên lưng, nàng dùng hết sức lực cuối cùng hô lên, thân thể run đến mức muốn rời ra “A——–! Vương gia , đừng ! Nhiêu nhi biết sai rồi, Nhiêu nhi thực sự biết sai rồi !!! Người cứu mạng, người cứu mạng a !!!”
Âm thanh thê ai vang vọng khắp trong đại điện, trái tim của Lạc Cơ Nhi như thể đang bị hung hăng cắn xé, đau đến khó đỡ !
“Đừng như vậy với nàng ta, ta xin ngươi !” Bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm lấy vạt áo hắn, khuôn mặt nhợt nhạt của Lạc Cơ Nhi ngẩng lên, trong lòng sợ hãi đã tới mức cực điểm, nước mắt mãnh liệt tuôn trào, “Van cầu ngươi ! Không được !”
Danh sách chương