Tuyết sơn
Thình lình có quyết định như vậy khiến mọi người hơi chút kinh ngạc, thời gian yên bình ngắn ngủi ở Thần cung giống như là sự tĩnh lặng trước khi một cơn bão kéo đến, kế tiếp cũng không biết phải đối mặt với cái gì, vậy mà lúc này Vương gia phải rời đi…
Trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng bất an, Ngân Dực tiến lên một bước muốn mở miệng, lại bị một cánh tay ngăn trở.
“Không nên ngăn cản” Phong Dực đè thấp giọng, trầm ổn mà kiên nghị, “Chúng ta ngăn không được ngài đâu.”
Cho tới bây giờ chưa từng có cái gì có thể thay đổi được quyết định của ngài, Phong Dực nhìn bóng người đang từ từ đi vào nội điện kia, biết ngài vẫn như trước, không thể bỏ quên được tin tức quân đội cùng bách tính ở đây mới bị phong tỏa, mà ở mấy ngày ngắn ngủi này, bất luận phát sinh chuyện gì, bọn họ đều phải thay ngài chống đỡ Khải Lăng thành vài ngày! Trong đại điện yên tĩnh có chút quỷ dị, Phong Dực chậm rãi đi tới trước mặt Uất Trì Tuyết, ngay trước ánh mắt có chút nghi hoặc của mọi người, cầm thanh kiếm u lam trong tay đặt trên cổ của nàng ta, giọng nói băng lãnh mà thản nhiên: “Công chúa nếu thông minh thì mấy ngày ở đây nên quản chặt mồm miệng, bằng không… Chớ trách sao chúng ta không khách khí!”
*************
Xe ngựa băng băng trên mặt đường, chỉ phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ.
Sự yên tĩnh từ bốn phía phảng phất tràn vào trong khung xe, không khí lạnh lẽo, nhưng quanh người lại lâm vào một cái ôm ấm áp, thoải mái tựa hồ có thể ngủ say vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Thân thể trong lồng ngực nhẹ nhàng cử động, khẽ ưm một tiếng, toàn thân tản mát ra một mùi hương u nhiên thanh nhã, quanh quẩn ở chóp mũi của hắn.
Lâu lắm không có một giấc ngủ sâu như vậy, Lạc Cơ Nhi yếu ớt tỉnh lại, chỉ cảm thấy quanh nguoiwf thư thái mà ấm áp, nhúc nhích một chút hạ thân còn chưa muốn tỉnh, một cái hôn nóng rực liền không chờ phân bua đã hạ xuống, khắc ở mi tâm, ôn nhu trằn trọc, mang theo sự yêu thương đến khắc cốt ghi xương.
Bả vai nàng khẽ cuộn mình, nhè nhẹ từng đợt từng đợt cảm động từ đáy lòng lan ra, truyền khắp tứ chi bách hài. Cảm giác quá quen thuộc khiến nàng không khỏi vươn bàn tay nhỏ bé, rất nhanh nắm lấy quần áo hắn, đôi hàng mi dày mở ra, ngẩng đầu, quả nhiên trong một khoảng sương mù thấy được khuôn mặt tuyệt mĩ tuấn nhã của nam tử kia.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp mà dễ nghe, phảng phất như làn khói mang theo mệt mỏi cùng ưu thương, truyền vào trong tai.
Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, ánh mắt trong suốt dừng trên khuôn mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ kia, cảm giác không chân thật khiến hai tay nàng run run, bàn tay nhỏ bé lục lọi nửa ngày trong lồng ngực hắn, mới tìm được bàn tay ấm áp của hắn, nắm thật chặt, vội vàng mà khao khát hấp thu sự ấm áp của hắn.
Đôi mắt Mặc Uyên tối tăm tựa như hồ sâu tĩnh lặng, dừng trên thân hình nhỏ bé ở trong lòng, hơi cúi người, yêu thương nâng phía sau lưng của nàng lên, đem nàng ôm càng chặt hơn, khàn khàn nhẹ giọng lẩm nhẩm: “Làm sao vậy?”
Đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo vẫn đang run rẩy như cũ, theo ngón tay hắn đến lòng bàn tay, từ lòng bàn tay đến cổ tay, ngón tay nàng giống như linh xà trượt trong tay áo rộng thùng thình của hắn, chạm đến, cố gắng muốn rủ bỏ hết những khủng hoảng trong lòng kia, cho đến khi thân thể nhỏ nhắn không ngừng nhúc nhích của nàng bị gắt gao ôm chặt, giọng nói có chút hỗn loạn vang lên bên tai——
“Không nên lộn xộn, Lạc Nhi…” Bàn tay to rộng chậm rãi xoa trên tấm lưng mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, mang cho nàng cảm xúc chân thật nhất, “Là ta, ta là Mặc Uyên, ta ngay bên cạnh nàng.”
Hơi ấm nóng rực, cái ôm kiên cố, cùng giọng nói vô cùng quen thuộc.
Một luồng chua xót nồng đậm dâng lên trong lòng, Lạc Cơ Nhi gắt gao nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra, đem tất cả những cảm xúc đang tuôn trào mãnh liệt trong lòng đè nén xuống.
“Sao chúng ta lại ngồi trong xe ngựa?” Đôi mắt ướt của nàng nhìn màn xe, cảm giác được thân xe đang xóc nảy, nhưng cả người nàng đều được ôm trong lòng hắn, không hề có chút cảm giác khó chịu.
Mặc Uyên ngước mắt lên, từ trong tay áo tìm được bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, nắm lấy, trầm giọng mở miệng: “Mang nàng đến một chỗ.”
Trong đầu có chút không rõ, hình như hôm qua ở cửa thành còn huyên náo, mà hiện giờ lại đặt mình trong một nơi yên tĩnh cùng lãnh đạm như vậy, hơi lạnh đến từ bốn phía khiến nàng phát hiện có chút bất thường, không khỏi có chút lui về phía trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nơi nào?”
Ngón tay thon dài duỗi đến chỗ cửa sổ xe, nhấc chiếc mành nhỏ lên, đem thân thể trong lòng ôm chặt, thấp giọng lẩm nhẩm nói: “Chính nàng nhìn chút đi.”
Luồng khí lạnh xâm nhập tiến đến, Lạc Cơ Nhi rùng mình một cái, ngước mắt nhìn qua, tại nơi khe hở nho nhỏ kia thấy được một màu trắng chói mắt ——
Tuyết sơn…
Đôi mắt trong veo trong nháy mắt tỏa ra một tia sáng, trong lòng nàng căng thẳng, không biết là do kinh ngạc hay do hưng phấn, bàn tay nhỏ bé từ trong lòng bàn tay hắn giãy ra, kích động kéo lấy chiếc mành, hất mạnh sang một bên, khiến cho tuyết trắng chói mắt kia trong nháy mắt hiện ra trước mặt hai người!
“Trời… Thật nhiều tuyết…”
Cả người Lạc Cơ Nhi gần như đều ghé vào cửa sổ xe ngựa, khẽ hô một tiếng, không để ý cả hai mắt đều bị màu trắng trước mắt kia đập vào có chút đau nhức, đưa tay ra ngoài cửa sổ để hứng những bông tuyết đang rơi xuống.
“Lạc nhi…” Cả thân thể bị người kia từ phía sau ôm lấy, lọt thỏm vào lồng ngực ấm áp, bàn tay nhỏ bé cũng bị bàn tay to lớn ấm áp chế trụ, kéo nàng vào trong xe ngựa.
“Xe ngựa sắp tới rồi, đến lúc dó chúng ta sẽ xuống xe nhìn, ngoan…” Mặc Uyên nhẹ nhàng dỗ dành nàng, ôn nhu triền miên hôn sâu nhiều điểm trên sườn mặt nõn nà và cần cổ của nàng.
Lạc Cơ Nhi hơi nghiêng mặt, đôi lông mi dài và rậm của nàng hơi đảo qua bờ môi hắn, nàng mở miệng khẽ hỏi: “Vì sao muốn dẫn ta tới chỗ này?”
Thân mình Mặc Kỳ nao nao, đôi mắt thâm sâu thản nhiên nhìn khung cảnh phủ tuyết trắng xoá ngoài cửa xe, nhẹ nhàng mà thốt vài lời: “Ngắm tuyết, leo núi.”
Bị giọng nói có chút thản nhiên cùng xa xôi của hắn làm chấn động, Lạc Cơ Nhi nhổm người dậy từ trong vòng ôm ấm áp của hắn, nhìn thẳng hắn, cự ly gần đến mức hơi thở cũng đã bắt đầu dây dưa: “Vì sao? Ngươi không phải còn phải làm rất nhiều việc sao? Ở đây lạnh như thế, chúng ta đã đi lúc nào, đã ra khỏi Khải Lăng thành sao? Ta…”
Tiếp đó trong nháy mắt, đôi môi ấm áp đã ngăn chặn lời của nàng, tại nơi xe ngựa nhỏ hẹp bế tắc nhộn nhạo từng đợt từng đợt nhè nhẹ ngọt ngào cùng ôn tồn.
“Nơi này là rặng núi phía Bắc của Khải Lăng thành, bởi vì địa thế đặc thù nên cả năm đều có tuyết dày bao phủ, vài năm trước, lúc ta đi tới Lạp sơn đã đi ngang qua nơi này, bởi vì thời gian quá gấp rút nên không dừng lại, chỉ là nghĩ sẽ có một ngày lại đến nơi này ngắm tuyết, mang theo mẫu phi, cũng mang theo Kỳ nhi…” Đôi môi ấm áp bao trùm vành tai mềm mại của nàng, hắn thấp giọng nỉ non, giọng nói thuần hậu mà êm tai.
Lạc Cơ Nhi trong lòng căng thẳng, giọng nói của hắn quá mức đạm nhiên, đạm nhiên đến mức khiến nàng có chút thương cảm.
Thình lình có quyết định như vậy khiến mọi người hơi chút kinh ngạc, thời gian yên bình ngắn ngủi ở Thần cung giống như là sự tĩnh lặng trước khi một cơn bão kéo đến, kế tiếp cũng không biết phải đối mặt với cái gì, vậy mà lúc này Vương gia phải rời đi…
Trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng bất an, Ngân Dực tiến lên một bước muốn mở miệng, lại bị một cánh tay ngăn trở.
“Không nên ngăn cản” Phong Dực đè thấp giọng, trầm ổn mà kiên nghị, “Chúng ta ngăn không được ngài đâu.”
Cho tới bây giờ chưa từng có cái gì có thể thay đổi được quyết định của ngài, Phong Dực nhìn bóng người đang từ từ đi vào nội điện kia, biết ngài vẫn như trước, không thể bỏ quên được tin tức quân đội cùng bách tính ở đây mới bị phong tỏa, mà ở mấy ngày ngắn ngủi này, bất luận phát sinh chuyện gì, bọn họ đều phải thay ngài chống đỡ Khải Lăng thành vài ngày! Trong đại điện yên tĩnh có chút quỷ dị, Phong Dực chậm rãi đi tới trước mặt Uất Trì Tuyết, ngay trước ánh mắt có chút nghi hoặc của mọi người, cầm thanh kiếm u lam trong tay đặt trên cổ của nàng ta, giọng nói băng lãnh mà thản nhiên: “Công chúa nếu thông minh thì mấy ngày ở đây nên quản chặt mồm miệng, bằng không… Chớ trách sao chúng ta không khách khí!”
*************
Xe ngựa băng băng trên mặt đường, chỉ phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ.
Sự yên tĩnh từ bốn phía phảng phất tràn vào trong khung xe, không khí lạnh lẽo, nhưng quanh người lại lâm vào một cái ôm ấm áp, thoải mái tựa hồ có thể ngủ say vĩnh viễn sánh cùng thiên địa.
Thân thể trong lồng ngực nhẹ nhàng cử động, khẽ ưm một tiếng, toàn thân tản mát ra một mùi hương u nhiên thanh nhã, quanh quẩn ở chóp mũi của hắn.
Lâu lắm không có một giấc ngủ sâu như vậy, Lạc Cơ Nhi yếu ớt tỉnh lại, chỉ cảm thấy quanh nguoiwf thư thái mà ấm áp, nhúc nhích một chút hạ thân còn chưa muốn tỉnh, một cái hôn nóng rực liền không chờ phân bua đã hạ xuống, khắc ở mi tâm, ôn nhu trằn trọc, mang theo sự yêu thương đến khắc cốt ghi xương.
Bả vai nàng khẽ cuộn mình, nhè nhẹ từng đợt từng đợt cảm động từ đáy lòng lan ra, truyền khắp tứ chi bách hài. Cảm giác quá quen thuộc khiến nàng không khỏi vươn bàn tay nhỏ bé, rất nhanh nắm lấy quần áo hắn, đôi hàng mi dày mở ra, ngẩng đầu, quả nhiên trong một khoảng sương mù thấy được khuôn mặt tuyệt mĩ tuấn nhã của nam tử kia.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp mà dễ nghe, phảng phất như làn khói mang theo mệt mỏi cùng ưu thương, truyền vào trong tai.
Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, ánh mắt trong suốt dừng trên khuôn mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ kia, cảm giác không chân thật khiến hai tay nàng run run, bàn tay nhỏ bé lục lọi nửa ngày trong lồng ngực hắn, mới tìm được bàn tay ấm áp của hắn, nắm thật chặt, vội vàng mà khao khát hấp thu sự ấm áp của hắn.
Đôi mắt Mặc Uyên tối tăm tựa như hồ sâu tĩnh lặng, dừng trên thân hình nhỏ bé ở trong lòng, hơi cúi người, yêu thương nâng phía sau lưng của nàng lên, đem nàng ôm càng chặt hơn, khàn khàn nhẹ giọng lẩm nhẩm: “Làm sao vậy?”
Đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo vẫn đang run rẩy như cũ, theo ngón tay hắn đến lòng bàn tay, từ lòng bàn tay đến cổ tay, ngón tay nàng giống như linh xà trượt trong tay áo rộng thùng thình của hắn, chạm đến, cố gắng muốn rủ bỏ hết những khủng hoảng trong lòng kia, cho đến khi thân thể nhỏ nhắn không ngừng nhúc nhích của nàng bị gắt gao ôm chặt, giọng nói có chút hỗn loạn vang lên bên tai——
“Không nên lộn xộn, Lạc Nhi…” Bàn tay to rộng chậm rãi xoa trên tấm lưng mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, mang cho nàng cảm xúc chân thật nhất, “Là ta, ta là Mặc Uyên, ta ngay bên cạnh nàng.”
Hơi ấm nóng rực, cái ôm kiên cố, cùng giọng nói vô cùng quen thuộc.
Một luồng chua xót nồng đậm dâng lên trong lòng, Lạc Cơ Nhi gắt gao nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra, đem tất cả những cảm xúc đang tuôn trào mãnh liệt trong lòng đè nén xuống.
“Sao chúng ta lại ngồi trong xe ngựa?” Đôi mắt ướt của nàng nhìn màn xe, cảm giác được thân xe đang xóc nảy, nhưng cả người nàng đều được ôm trong lòng hắn, không hề có chút cảm giác khó chịu.
Mặc Uyên ngước mắt lên, từ trong tay áo tìm được bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, nắm lấy, trầm giọng mở miệng: “Mang nàng đến một chỗ.”
Trong đầu có chút không rõ, hình như hôm qua ở cửa thành còn huyên náo, mà hiện giờ lại đặt mình trong một nơi yên tĩnh cùng lãnh đạm như vậy, hơi lạnh đến từ bốn phía khiến nàng phát hiện có chút bất thường, không khỏi có chút lui về phía trong lòng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Nơi nào?”
Ngón tay thon dài duỗi đến chỗ cửa sổ xe, nhấc chiếc mành nhỏ lên, đem thân thể trong lòng ôm chặt, thấp giọng lẩm nhẩm nói: “Chính nàng nhìn chút đi.”
Luồng khí lạnh xâm nhập tiến đến, Lạc Cơ Nhi rùng mình một cái, ngước mắt nhìn qua, tại nơi khe hở nho nhỏ kia thấy được một màu trắng chói mắt ——
Tuyết sơn…
Đôi mắt trong veo trong nháy mắt tỏa ra một tia sáng, trong lòng nàng căng thẳng, không biết là do kinh ngạc hay do hưng phấn, bàn tay nhỏ bé từ trong lòng bàn tay hắn giãy ra, kích động kéo lấy chiếc mành, hất mạnh sang một bên, khiến cho tuyết trắng chói mắt kia trong nháy mắt hiện ra trước mặt hai người!
“Trời… Thật nhiều tuyết…”
Cả người Lạc Cơ Nhi gần như đều ghé vào cửa sổ xe ngựa, khẽ hô một tiếng, không để ý cả hai mắt đều bị màu trắng trước mắt kia đập vào có chút đau nhức, đưa tay ra ngoài cửa sổ để hứng những bông tuyết đang rơi xuống.
“Lạc nhi…” Cả thân thể bị người kia từ phía sau ôm lấy, lọt thỏm vào lồng ngực ấm áp, bàn tay nhỏ bé cũng bị bàn tay to lớn ấm áp chế trụ, kéo nàng vào trong xe ngựa.
“Xe ngựa sắp tới rồi, đến lúc dó chúng ta sẽ xuống xe nhìn, ngoan…” Mặc Uyên nhẹ nhàng dỗ dành nàng, ôn nhu triền miên hôn sâu nhiều điểm trên sườn mặt nõn nà và cần cổ của nàng.
Lạc Cơ Nhi hơi nghiêng mặt, đôi lông mi dài và rậm của nàng hơi đảo qua bờ môi hắn, nàng mở miệng khẽ hỏi: “Vì sao muốn dẫn ta tới chỗ này?”
Thân mình Mặc Kỳ nao nao, đôi mắt thâm sâu thản nhiên nhìn khung cảnh phủ tuyết trắng xoá ngoài cửa xe, nhẹ nhàng mà thốt vài lời: “Ngắm tuyết, leo núi.”
Bị giọng nói có chút thản nhiên cùng xa xôi của hắn làm chấn động, Lạc Cơ Nhi nhổm người dậy từ trong vòng ôm ấm áp của hắn, nhìn thẳng hắn, cự ly gần đến mức hơi thở cũng đã bắt đầu dây dưa: “Vì sao? Ngươi không phải còn phải làm rất nhiều việc sao? Ở đây lạnh như thế, chúng ta đã đi lúc nào, đã ra khỏi Khải Lăng thành sao? Ta…”
Tiếp đó trong nháy mắt, đôi môi ấm áp đã ngăn chặn lời của nàng, tại nơi xe ngựa nhỏ hẹp bế tắc nhộn nhạo từng đợt từng đợt nhè nhẹ ngọt ngào cùng ôn tồn.
“Nơi này là rặng núi phía Bắc của Khải Lăng thành, bởi vì địa thế đặc thù nên cả năm đều có tuyết dày bao phủ, vài năm trước, lúc ta đi tới Lạp sơn đã đi ngang qua nơi này, bởi vì thời gian quá gấp rút nên không dừng lại, chỉ là nghĩ sẽ có một ngày lại đến nơi này ngắm tuyết, mang theo mẫu phi, cũng mang theo Kỳ nhi…” Đôi môi ấm áp bao trùm vành tai mềm mại của nàng, hắn thấp giọng nỉ non, giọng nói thuần hậu mà êm tai.
Lạc Cơ Nhi trong lòng căng thẳng, giọng nói của hắn quá mức đạm nhiên, đạm nhiên đến mức khiến nàng có chút thương cảm.
Danh sách chương