“Đủ rồi!” Thừa lúc hắn lơi lỏng, Lạc Cơ Nhi
hung hăn thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, đôi mắt ứa lệ gắt gao theo dõi hắn.
“ Ta không phải là kỹ nữ, không phải lúc nào ngươi cần, ta liền phải thỏa mãn ngươi! Uyển nghệ quán có cả đống nữ nhân đang chờ người sủng hạnh, người tìm ai cũng được, nhưng đừng đụng đến ta!”
Trên môi cảm giác có vị máu tanh rỉ ra, nữ tử xinh đẹp lại đột nhiên rời khỏi lòng mình, làm Mặc Uyên đột nhiên thanh tỉnh! Trái tim cảm thấy xót xa đau đớn, thì ra, ta đã làm nàng tổn thương sâu sắc đến vậy.
Dược tính của mị dược càng lúc càng mạnh, Mặc Uyên suýt nữa không khống chế được mình, đôi mắt nặng nề nhắm lại, rồi mở ra, trên khóe môi thoáng tràn ra một nụ cười gần như là tuyệt vọng. Thì ra, có lúc chính ta cũng trở nên khốn đốn như vậy trước mặt nàng…
Trên bàn đang bày một mâm trái cây, ở giữa đó có một thanh chủy thủ, Mặc Uyên nheo mắt, rướn người bắt lấy chủy thủ, hung hăng đâm mạnh vào vai trái của mình.
“…”
Đôi môi tuấn dật của hắn thốt ra một tiếng kêu đau đớn, cơ thể hắn lảo đảo run rẩy, cố gắng tựa vào bàn.
Lạc Cơ Nhi kinh hoảng áp vào cửa, nhìn thấy vệt máu đỏ tươi đang tràn ra, hòa vào hỉ phục đỏ thắm của hắn, bỗng chốc thấy lòng đau đớn!
“Nàng không muốn, ta sẽ không ép nàng…” Mặc Uyên yếu ớt thở ra, tay càng nắm chặt lưỡi dao, gắng sức đổi lấy vài phần tỉnh táo khi mà mị dược đang điên cuồng phát tác.
Ánh mắt ngước nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mặt, hắn mở miệng nhàn nhạt nói: “Lạc Nhi, ta biết nàng hận ta, thế nhưng ta không thể không làm vậy. Hai nước chiến tranh, sinh linh lầm than, ta sao có thể mặc kệ trơ mắt ngồi xem …” Hắn nở nụ cười yếu ớt như gió, khóe môi vẫn còn ứa máu đỏ tươi. “Cũng lạ là ta, ở nhà đế vương, cho dù không muốn tranh đoạt giang sơn đi nữa, cũng không thể nào nhìn nó bị làm nhục…cho nên, Lạc Nhi, ta chỉ có thể lựa chọn làm tổn thương nàng…”
Lạc Cơ Nhi ngẩn ngơ lắng nghe, trong phòng tràn đầy hương khí, nam nhân cao lớn tuấn lãng trước mặt, đã phải chịu không ít đau đớn không đáng có, tay phải vẫn còn đang đầm đìa máu tươi.
Chẳng có gì sai, cũng chẳng có gì sai…
Có sai, chỉ là chính nàng… Chính nàng đã quên hắn là một chiến thần, nàng đã quên hắn nắm trong tay ngàn vạn tướng sĩ, nàng đã quên trong trái tim kia, là cả giang sơn cùng bách tính, là cả một mối cừu hận không thể bỏ qua! Làm sao dám hi vọng xa vời, hắn vì tham luyến chút lòng nhi nữ thường tình, mà buông bỏ mối hận thâm căn cố kia được?!
Trong lòng dâng lên một nỗi cay đắng, ngón tay run rẩy, lệ ngọc tuôn trào trên xiêm y phấn hồng, như một đóa hoa xinh đẹp, một lúc lâu sau, nàng quay người, chậm rãi đi tới, ngước đôi mắt trong veo như sương mai nhìn hắn.
Cảm nhận được hương thơm gần gũi quen thuộc, Mặc Uyên giật mình, mím chặt đôi môi tái nhợt.
“Nhưng mà, biết làm sao bây giờ, trái tim ta thật nhỏ.” Chưa bao giờ nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy, Lạc Cơ Nhi giương ánh mắt trong suốt, mỉm cười nhìn hắn, nụ cười mà ai thấy cũng phải đau lòng: “Nhỏ đến nỗi không thể chứa thêm người nữa, ta không thể giúp ngươi một chút ấm áp được đâu, chi bằng hãy để ta rời xa người, may ra sẽ không làm ngươi phải dè chừng nữa…”
Nhìn đôi môi đẹp rướm máu kia, Lạc Cơ Nhi lê bước đi tới, nhẹ nhàng hôn lên đó, cảm nhận được cơ thể nam nhân kia có chút chấn động.
Nhìn đôi môi đẹp rướm máu kia, Lạc Cơ Nhi lê bước đi tới, nhẹ nhàng hôn lên đó, cảm nhận được cơ thể nam nhân kia có chút chấn động.
“Xin lỗi, Mặc Uyên…” Nàng thì thầm, khi những lời này vừa dứt, thì hai mắt nàng đã tuôn trào nước mắt.
Trước mắt nàng hiện lên hình ảnh một đứa trẻ 8 tuối, tuyệt vọng nhìn thấy mẹ mình chịu khổ hình, bị hành hạ tới chết, mà vẫn phải ép mình nuốt lệ, ôm đệ đệ nhỏ tuổi đưa ra khỏi cung…
17 tuổi, hắn đã một thân nhung y, bước ra chiến trường, vô tình cướp bóc, lạnh lùng giết chóc, gây cảnh biển máu ngập trời, chỉ để đổi lấy một nụ cười hồng nhan của nữ tử yêu mến.
Sao nàng lại phải gặp hắn? Sao nàng lại cùng hắn dây dưa đến tận bây giờ? Nàng cũng không còn nhớ rõ nữa…
Nàng chỉ nhớ rõ khí phách của hắn, vĩnh viễn ghi khắc tận xương tủy hắn ôn nhu ôm lấy nàng, nàng chỉ nhớ rõ hình ảnh tà mị của hắn, ưu nhã mà rung động lòng người lúc tàn ác đối phó với mọi người trong hoàng thất, nàng chỉ nhớ rõ hắn đã ôm nàng, dịu dàng thì thầm, một người đàn ông không biết cúi đầu như vậy, đã phơi bày trái tim mềm yếu trước mặt nàng!
Những hồi ức đó, cứ như rược độc cay xe, làm người ta đau đớn đến rơi lệ mà cũng không kêu được một tiếng cay đắng…
Hoi thở ôn nhu, mang theo vị nước mắt, vẫn liều chết dây dưa với nhau ở giữa đôi môi của hai người.
Chỉ là, người nam nhân này, từ nay về sau, không còn thuộc về nàng nữa.
Chậm rãi rời khỏi đôi môi hắn, Lạc Cơ Nhi trầm ngâm nhìn hắn một lần nữa, rồi đột nhiên xoay người, bước ra ngoài cửa.
Dường như đang có một khối huyết nhục vô cùng đau đớn, từ trong cơ thể xé rách ra!
Mặc Uyên nhíu mày, không giấu nổi sự hoảng hốt trong lòng, thất thanh kêu lên: “Lạc nhi ——!”
Đôi tay Lạc Cơ Nhi run lên, nhưng vẫn kiên quyết, mở cửa phòng.
“Ta nói lại lần nữa, ta nhất quyết không buông tha nàng! Dù chết cũng không buông!” Sau lưng nàng, một giong nói giận dữ gầm lên.
Ngoài cửa phòng, cảnh vật đang tĩnh mịch thì truyền tới tiếng ốn ào la hét, ánh mắt thoáng đảo ra nơi thân ảnh màu phấn hồng ở cửa phòng kia, dường như trong chớp mắt, hắn liền ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn thấy nỗi đau thương trong ánh mắt kiên quyết của nữ hài kia, ẩn ẩn nước mắt, mà vẫn quật cường như cũ
Bước chân nàng, càng lúc càng nhanh, như là muốn dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy thoát khỏi Vương phủ này!
Xiêm y của nàng nhẹ nhàng phấp phới trong gió.
“Cản nàng lại!” Mặc Uyên bất lực thấp giọng hét lên .
Trong nháy mắt, một nhóm thị vệ không biết từ đâu đã lao tới, đuổi theo bóng dáng nữ hài đang rảo bước kia!
Bước chân hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi kinh hãi nhìn gươm giáo lóe sáng trong đêm, trong lòng cảm thấy đau xót. Cắn chặt môi, mặc cho thị vệ ngăn cản, nàng vẫn tiếp tục chạy ra ngoài. Đám thị vệ sửng sốt, rút kiếm, hướng nàng gọi lớn: “Cô nương, xin đừng bức tại hạ.”
Ánh sáng lóe lên, Phong Dực nhíu mày, phi thân ra ngoài lấy chuôi kiếm trong tay hung hăng đẩy thanh kiếm của lập thị vệ kia ra, Một tiếng “Đinh” vang dội!
“Dừng tay lại hết! Các người điên rồi phải không?” Giọng nói băng lạnh của Phong Dực mang theo sự tực giận, vang lên trong viện.
Bọn thị vệ lúc này cũng bị bức vào thế quẫn bách, vừa không thể bắt được nàng, lại cũng không thể giết nàng, trong tâm trạng hoảng hốt, một chuôi đao đã quơ về phía cổ chân nàng!
“A ——!” Cảm giác tê buốt từ bắp chân truyền tới làm bước chân Lạc Cơ Nhi mềm nhũn, cắn chặt môi dưới, nàng ngã xuống!
“ Ta không phải là kỹ nữ, không phải lúc nào ngươi cần, ta liền phải thỏa mãn ngươi! Uyển nghệ quán có cả đống nữ nhân đang chờ người sủng hạnh, người tìm ai cũng được, nhưng đừng đụng đến ta!”
Trên môi cảm giác có vị máu tanh rỉ ra, nữ tử xinh đẹp lại đột nhiên rời khỏi lòng mình, làm Mặc Uyên đột nhiên thanh tỉnh! Trái tim cảm thấy xót xa đau đớn, thì ra, ta đã làm nàng tổn thương sâu sắc đến vậy.
Dược tính của mị dược càng lúc càng mạnh, Mặc Uyên suýt nữa không khống chế được mình, đôi mắt nặng nề nhắm lại, rồi mở ra, trên khóe môi thoáng tràn ra một nụ cười gần như là tuyệt vọng. Thì ra, có lúc chính ta cũng trở nên khốn đốn như vậy trước mặt nàng…
Trên bàn đang bày một mâm trái cây, ở giữa đó có một thanh chủy thủ, Mặc Uyên nheo mắt, rướn người bắt lấy chủy thủ, hung hăng đâm mạnh vào vai trái của mình.
“…”
Đôi môi tuấn dật của hắn thốt ra một tiếng kêu đau đớn, cơ thể hắn lảo đảo run rẩy, cố gắng tựa vào bàn.
Lạc Cơ Nhi kinh hoảng áp vào cửa, nhìn thấy vệt máu đỏ tươi đang tràn ra, hòa vào hỉ phục đỏ thắm của hắn, bỗng chốc thấy lòng đau đớn!
“Nàng không muốn, ta sẽ không ép nàng…” Mặc Uyên yếu ớt thở ra, tay càng nắm chặt lưỡi dao, gắng sức đổi lấy vài phần tỉnh táo khi mà mị dược đang điên cuồng phát tác.
Ánh mắt ngước nhìn thân ảnh nhỏ bé trước mặt, hắn mở miệng nhàn nhạt nói: “Lạc Nhi, ta biết nàng hận ta, thế nhưng ta không thể không làm vậy. Hai nước chiến tranh, sinh linh lầm than, ta sao có thể mặc kệ trơ mắt ngồi xem …” Hắn nở nụ cười yếu ớt như gió, khóe môi vẫn còn ứa máu đỏ tươi. “Cũng lạ là ta, ở nhà đế vương, cho dù không muốn tranh đoạt giang sơn đi nữa, cũng không thể nào nhìn nó bị làm nhục…cho nên, Lạc Nhi, ta chỉ có thể lựa chọn làm tổn thương nàng…”
Lạc Cơ Nhi ngẩn ngơ lắng nghe, trong phòng tràn đầy hương khí, nam nhân cao lớn tuấn lãng trước mặt, đã phải chịu không ít đau đớn không đáng có, tay phải vẫn còn đang đầm đìa máu tươi.
Chẳng có gì sai, cũng chẳng có gì sai…
Có sai, chỉ là chính nàng… Chính nàng đã quên hắn là một chiến thần, nàng đã quên hắn nắm trong tay ngàn vạn tướng sĩ, nàng đã quên trong trái tim kia, là cả giang sơn cùng bách tính, là cả một mối cừu hận không thể bỏ qua! Làm sao dám hi vọng xa vời, hắn vì tham luyến chút lòng nhi nữ thường tình, mà buông bỏ mối hận thâm căn cố kia được?!
Trong lòng dâng lên một nỗi cay đắng, ngón tay run rẩy, lệ ngọc tuôn trào trên xiêm y phấn hồng, như một đóa hoa xinh đẹp, một lúc lâu sau, nàng quay người, chậm rãi đi tới, ngước đôi mắt trong veo như sương mai nhìn hắn.
Cảm nhận được hương thơm gần gũi quen thuộc, Mặc Uyên giật mình, mím chặt đôi môi tái nhợt.
“Nhưng mà, biết làm sao bây giờ, trái tim ta thật nhỏ.” Chưa bao giờ nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy, Lạc Cơ Nhi giương ánh mắt trong suốt, mỉm cười nhìn hắn, nụ cười mà ai thấy cũng phải đau lòng: “Nhỏ đến nỗi không thể chứa thêm người nữa, ta không thể giúp ngươi một chút ấm áp được đâu, chi bằng hãy để ta rời xa người, may ra sẽ không làm ngươi phải dè chừng nữa…”
Nhìn đôi môi đẹp rướm máu kia, Lạc Cơ Nhi lê bước đi tới, nhẹ nhàng hôn lên đó, cảm nhận được cơ thể nam nhân kia có chút chấn động.
Nhìn đôi môi đẹp rướm máu kia, Lạc Cơ Nhi lê bước đi tới, nhẹ nhàng hôn lên đó, cảm nhận được cơ thể nam nhân kia có chút chấn động.
“Xin lỗi, Mặc Uyên…” Nàng thì thầm, khi những lời này vừa dứt, thì hai mắt nàng đã tuôn trào nước mắt.
Trước mắt nàng hiện lên hình ảnh một đứa trẻ 8 tuối, tuyệt vọng nhìn thấy mẹ mình chịu khổ hình, bị hành hạ tới chết, mà vẫn phải ép mình nuốt lệ, ôm đệ đệ nhỏ tuổi đưa ra khỏi cung…
17 tuổi, hắn đã một thân nhung y, bước ra chiến trường, vô tình cướp bóc, lạnh lùng giết chóc, gây cảnh biển máu ngập trời, chỉ để đổi lấy một nụ cười hồng nhan của nữ tử yêu mến.
Sao nàng lại phải gặp hắn? Sao nàng lại cùng hắn dây dưa đến tận bây giờ? Nàng cũng không còn nhớ rõ nữa…
Nàng chỉ nhớ rõ khí phách của hắn, vĩnh viễn ghi khắc tận xương tủy hắn ôn nhu ôm lấy nàng, nàng chỉ nhớ rõ hình ảnh tà mị của hắn, ưu nhã mà rung động lòng người lúc tàn ác đối phó với mọi người trong hoàng thất, nàng chỉ nhớ rõ hắn đã ôm nàng, dịu dàng thì thầm, một người đàn ông không biết cúi đầu như vậy, đã phơi bày trái tim mềm yếu trước mặt nàng!
Những hồi ức đó, cứ như rược độc cay xe, làm người ta đau đớn đến rơi lệ mà cũng không kêu được một tiếng cay đắng…
Hoi thở ôn nhu, mang theo vị nước mắt, vẫn liều chết dây dưa với nhau ở giữa đôi môi của hai người.
Chỉ là, người nam nhân này, từ nay về sau, không còn thuộc về nàng nữa.
Chậm rãi rời khỏi đôi môi hắn, Lạc Cơ Nhi trầm ngâm nhìn hắn một lần nữa, rồi đột nhiên xoay người, bước ra ngoài cửa.
Dường như đang có một khối huyết nhục vô cùng đau đớn, từ trong cơ thể xé rách ra!
Mặc Uyên nhíu mày, không giấu nổi sự hoảng hốt trong lòng, thất thanh kêu lên: “Lạc nhi ——!”
Đôi tay Lạc Cơ Nhi run lên, nhưng vẫn kiên quyết, mở cửa phòng.
“Ta nói lại lần nữa, ta nhất quyết không buông tha nàng! Dù chết cũng không buông!” Sau lưng nàng, một giong nói giận dữ gầm lên.
Ngoài cửa phòng, cảnh vật đang tĩnh mịch thì truyền tới tiếng ốn ào la hét, ánh mắt thoáng đảo ra nơi thân ảnh màu phấn hồng ở cửa phòng kia, dường như trong chớp mắt, hắn liền ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Hắn thấy nỗi đau thương trong ánh mắt kiên quyết của nữ hài kia, ẩn ẩn nước mắt, mà vẫn quật cường như cũ
Bước chân nàng, càng lúc càng nhanh, như là muốn dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy thoát khỏi Vương phủ này!
Xiêm y của nàng nhẹ nhàng phấp phới trong gió.
“Cản nàng lại!” Mặc Uyên bất lực thấp giọng hét lên .
Trong nháy mắt, một nhóm thị vệ không biết từ đâu đã lao tới, đuổi theo bóng dáng nữ hài đang rảo bước kia!
Bước chân hỗn loạn, Lạc Cơ Nhi kinh hãi nhìn gươm giáo lóe sáng trong đêm, trong lòng cảm thấy đau xót. Cắn chặt môi, mặc cho thị vệ ngăn cản, nàng vẫn tiếp tục chạy ra ngoài. Đám thị vệ sửng sốt, rút kiếm, hướng nàng gọi lớn: “Cô nương, xin đừng bức tại hạ.”
Ánh sáng lóe lên, Phong Dực nhíu mày, phi thân ra ngoài lấy chuôi kiếm trong tay hung hăng đẩy thanh kiếm của lập thị vệ kia ra, Một tiếng “Đinh” vang dội!
“Dừng tay lại hết! Các người điên rồi phải không?” Giọng nói băng lạnh của Phong Dực mang theo sự tực giận, vang lên trong viện.
Bọn thị vệ lúc này cũng bị bức vào thế quẫn bách, vừa không thể bắt được nàng, lại cũng không thể giết nàng, trong tâm trạng hoảng hốt, một chuôi đao đã quơ về phía cổ chân nàng!
“A ——!” Cảm giác tê buốt từ bắp chân truyền tới làm bước chân Lạc Cơ Nhi mềm nhũn, cắn chặt môi dưới, nàng ngã xuống!
Danh sách chương