Trong đôi mắt đế vương kia, tràn đầy quan tâm thân
thiết.
Khoảng cách gần như thế, khiến thiếu niên kia hơi chút nhíu mày, phát hiện một chút khác thường.
Lẳng lặng lui về phía sau từng bước, Mặc Kỳ cúi đầu, “Tạ Hoàng Thượng…”
Trong ngự hoa viên tràn đầy mờ ảo, những đóa hoa vây quanh làm thiếu niên kia giống như hư ảo, hắn liếc mắt quan sát tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất một cái, quên đi ánh mắt vô tội lại trong trẻo của nàng, thẳng quay đầu trở về, đi vài bước lại rốt cục nhịn không được dừng lại, nghiêng đầu nói: “Ai, rốt cuộc có muốn đi hay không?”
Ca nhi lấy lại tinh thần, liên tục không ngừng xoa xoa hai đầu gối, từ mặt đất đứng lên, chạy chậm vài bước đuổi theo.
Phía sau, ánh mắt đế vương thâm sâu mà xa xăm kia, gắt gao dõi theo…
Đại hôn của Uyên vương.
Toàn bộ hoàng thành đều dường như náo nhiệt hơn vài phần, từ ngoài thành mãi cho đến cửa vương phủ, những tua giấy đỏ bay bay hạ xuống.
Mãi đến lúc giờ Thân, âm thanh huyên náo chúc mừng tràn ngập khắp phố phường mới dần dần rút đi, mặt trời ngả đằng tây, tất cả quan viên triều đình đều đã ngồi vào buổi vãn yến, lúc này việc bọn hạ nhân phải làm, là đem lễ hỏi quan viên các nơi kiểm kê lại, lại dọn sạch mấy trăm bồn hoa nở rộ bày xung quanh vương phủ..
Rrốt cục vẫn không đủ nhân công, đành phải gọi các cô nương Uyển Nghệ quán vốn ngày thường nhàn rỗi không có việc gì đến làm.
“…”
“Thực là… Chúng ta cũng không phải hạ nhân, chuyện lặt vặt này tại sao lại đến phiên chúng ta đến làm? !”
“Chính là, bảo chúng ta dọn các chậu hoa ư? ! Chúng ta sao lại phải tới nơi này hầu hạ, đón dâu thì sao chứ? Đã để một Vương phi dị tộc rồi, còn muốn dọn sạch quán của bọn tỷ muội chúng ta sao ?!”
“Ai u, ngươi cẩn thận một chút! Có thể nhẹ tay nhẹ chân hay không…”
Lời nói đầy oán giận, các cô nương đảo tròn mắt khó chịu, không tình nguyện mà dọn mấy trăm bồn hoa vào vương phủ.
Đón dâu. Vương phi.
Những chữ này, tràn ngập trong tai suốt cả ngày.
Lạc Cơ Nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, trước mắt là một chậu lan hồ điệp kiều diễm nở rộ, trong màu đỏ lộ cánh hoa tím sậm, loại hoa này, luôn nở tới mới to nhất thì liền lập tức tàn lụi, nàng có chút ngây người, ngón tay mảnh khảnh chạm vào đóa hoa mềm mại kia, đầu ngón tay trắng nõn càng có vẻ tái nhợt hơn.
“Thất thần làm cái gì? Còn không mang đi?” Giọng nói bình thản nhưng uy nghiêm, xuyên không truyền đến.
Đầu ngón tay run lên, ngón tay trắng nõn dính một chút phấn hoa, Lạc Cơ Nhi quay đầu lại, nhìn thấy Cô cô vẫn một thân bạch y như thường ngày, đang không kiên nhẫn nhìn nàng.
Cũng không nói nửa câu, thân hình nho nhỏ nhấc chậu hoa lên, đất trong chậu hoa làm bẩn ống tay áo hồng nhạt của nàng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ôn nhu, ngay cả mày cũng không nhăn chút nào.
“Bên ngoài tường viện phía tây vương phủ còn một ít nữa, đợi lát nữa ngươi nhớ đi qua dọn sạch…” Nhìn thoáng qua, Cô cô thản nhiên nói một câu.
Lạc Cơ Nhi dừng bước, ánh mắt trong veo không khỏi nhìn nhìn về phía tây, đúng là mặt trời chiều ngả đằng tây, tường viện cao cao kia có vẻ nghiêm trang khác thường.
“Đừng nghĩ thừa dịp loạn đào tẩu…” Ánh mắt cô cô đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không gì sánh được nàng, vẫn thản nhiên như trước nói, “Ta cho ngươi thời gian một khắc, trừ phi ngươi mọc cánh mới có thể bay ra khỏi thành này, nếu không, cũng đừng nghĩ trốn, biết chưa?”
Ngày hôn lễ quá mức hỗn loạn, trong vương phủ người đến người đi, mà mệnh lệnh duy nhất của Vương gia dặn dò Cô cô chính là không được để mất một người, mà hiển nhiên, người kia chính là…
Lạc Cơ Nhi bỗng nhiên liền cảm thấy chậu hoa trong lòng có chút nặng thêm, ánh sáng còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu cũng ảm đạm đi vài phần.
“Biết rồi, Cô cô đi nghỉ đi thôi, không cần coi ta Đâu.” Làn váy khẽ lay động, nàng bước vào trong vương phủ, nhẹ nhàng nói.
Cô cô khẽ nhướng hàng mày phượng ninh, nhìn thân ảnh nhỏ bé quật cường kia, trong lòng nổi lên một tia chua xót.
Quả thật là tự chuốc khổ vào thân, không phải sao? Thời điểm tân vương phi nhập môn, nàng lơ đãng quan sát một chút bộ dạng Vương phi kia, quả nhiên là công chúa bộ lạc phương bắc, mi vũ linh động cùng ngạo khí chói mắt bức người, nữ tử như vậy, sao có thể dung được trong lòng trượng phu của mình còn có người khác?
Mặt trời chiều vẫn chói mắt như trước, Lạc Cơ Nhi không khỏi lấy tay chắn ánh sáng, vòng qua tường viện đến phía tây.
Một đống thược dược nở bung đỏ thắm.
Nàng bỗng chốc ngây người, bàn tay nhỏ bé che ánh mặt trời chậm rãi hạ xuống, tiện thể lấy tay chậm rãi xoa xoa mồ hôi lấm tấm trên cằm.
Quả nhiên là, nhiệm vụ thực là to lớn a…
Bên tai dường như vẫn tiếng pháo vang như trước, trong mắt đều là sắc lửa đỏ, nàng lui vào một nhỏ, đôi mắt trong veo đạm mạc như nước, nếu đây là hắn muốn nàng nhìn thấy, như vậy nàng nhìn thấy chính là, cũng chẳng có gì to tát cả, hôn lễ vương phủ tổ chức oanh oanh liệt liệt, đến lúc vãn yến còn có vương tôn quý tộc tới dự tiệc, cũng có sứ giả Hồ Duệ tới chúc mừng, không có gì bất ngờ xảy ra cả, thiên tử đương triều cùng thủ lĩnh Hồ Duệ đều tới đây.
Chỉ là, nàng dường như mệt quá, không có sức lực đi xem này nọ nữa.
Thân hình nhỏ nhắn cúi xuống, bàn tay nhỏ bé chạm vào chậu hoa bên cạnh, muốn dùng sức nâng lên, nhưng chậu hoa bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều, giống là có người kéo chậu hoa kia để bưng, vững vàng đưa đến trong lòng nàng——
Lạc Cơ Nhi nhíu mày thật sâu, nghiêng mặt đi, hoảng hốt nhìn thấy một thân ảnh sắc màu hoàng kim, màusắc như vậy trong ánh chiều tà hơi chút chói mắt.
“Sao một mình lại làm những việc này?” Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, giống như cố ý đè thấp, để sát vào bên tai của nàng.
——! !
Tim bỗng chốc đập dồn dập, nàng nhớ rõ giọng nói này…
Hoảng hốt xoay người, Lạc Cơ Nhi trừng to mắt, nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng của nam tử kia, hắn mặc long bào hoa quý màu hoàng kim, cứ như vậy xuất hiện ở bên ngoài tường viện vương phủ mà không coi ai ra gì, cúi người xuống, hướng về phía nàng nói nhỏ, mang theo vẻ quyến luyến đã lâu không gặp.
Ôi——! !
Khoảng cách gần như thế, khiến thiếu niên kia hơi chút nhíu mày, phát hiện một chút khác thường.
Lẳng lặng lui về phía sau từng bước, Mặc Kỳ cúi đầu, “Tạ Hoàng Thượng…”
Trong ngự hoa viên tràn đầy mờ ảo, những đóa hoa vây quanh làm thiếu niên kia giống như hư ảo, hắn liếc mắt quan sát tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất một cái, quên đi ánh mắt vô tội lại trong trẻo của nàng, thẳng quay đầu trở về, đi vài bước lại rốt cục nhịn không được dừng lại, nghiêng đầu nói: “Ai, rốt cuộc có muốn đi hay không?”
Ca nhi lấy lại tinh thần, liên tục không ngừng xoa xoa hai đầu gối, từ mặt đất đứng lên, chạy chậm vài bước đuổi theo.
Phía sau, ánh mắt đế vương thâm sâu mà xa xăm kia, gắt gao dõi theo…
Đại hôn của Uyên vương.
Toàn bộ hoàng thành đều dường như náo nhiệt hơn vài phần, từ ngoài thành mãi cho đến cửa vương phủ, những tua giấy đỏ bay bay hạ xuống.
Mãi đến lúc giờ Thân, âm thanh huyên náo chúc mừng tràn ngập khắp phố phường mới dần dần rút đi, mặt trời ngả đằng tây, tất cả quan viên triều đình đều đã ngồi vào buổi vãn yến, lúc này việc bọn hạ nhân phải làm, là đem lễ hỏi quan viên các nơi kiểm kê lại, lại dọn sạch mấy trăm bồn hoa nở rộ bày xung quanh vương phủ..
Rrốt cục vẫn không đủ nhân công, đành phải gọi các cô nương Uyển Nghệ quán vốn ngày thường nhàn rỗi không có việc gì đến làm.
“…”
“Thực là… Chúng ta cũng không phải hạ nhân, chuyện lặt vặt này tại sao lại đến phiên chúng ta đến làm? !”
“Chính là, bảo chúng ta dọn các chậu hoa ư? ! Chúng ta sao lại phải tới nơi này hầu hạ, đón dâu thì sao chứ? Đã để một Vương phi dị tộc rồi, còn muốn dọn sạch quán của bọn tỷ muội chúng ta sao ?!”
“Ai u, ngươi cẩn thận một chút! Có thể nhẹ tay nhẹ chân hay không…”
Lời nói đầy oán giận, các cô nương đảo tròn mắt khó chịu, không tình nguyện mà dọn mấy trăm bồn hoa vào vương phủ.
Đón dâu. Vương phi.
Những chữ này, tràn ngập trong tai suốt cả ngày.
Lạc Cơ Nhi chậm rãi ngồi xổm xuống, trước mắt là một chậu lan hồ điệp kiều diễm nở rộ, trong màu đỏ lộ cánh hoa tím sậm, loại hoa này, luôn nở tới mới to nhất thì liền lập tức tàn lụi, nàng có chút ngây người, ngón tay mảnh khảnh chạm vào đóa hoa mềm mại kia, đầu ngón tay trắng nõn càng có vẻ tái nhợt hơn.
“Thất thần làm cái gì? Còn không mang đi?” Giọng nói bình thản nhưng uy nghiêm, xuyên không truyền đến.
Đầu ngón tay run lên, ngón tay trắng nõn dính một chút phấn hoa, Lạc Cơ Nhi quay đầu lại, nhìn thấy Cô cô vẫn một thân bạch y như thường ngày, đang không kiên nhẫn nhìn nàng.
Cũng không nói nửa câu, thân hình nho nhỏ nhấc chậu hoa lên, đất trong chậu hoa làm bẩn ống tay áo hồng nhạt của nàng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ôn nhu, ngay cả mày cũng không nhăn chút nào.
“Bên ngoài tường viện phía tây vương phủ còn một ít nữa, đợi lát nữa ngươi nhớ đi qua dọn sạch…” Nhìn thoáng qua, Cô cô thản nhiên nói một câu.
Lạc Cơ Nhi dừng bước, ánh mắt trong veo không khỏi nhìn nhìn về phía tây, đúng là mặt trời chiều ngả đằng tây, tường viện cao cao kia có vẻ nghiêm trang khác thường.
“Đừng nghĩ thừa dịp loạn đào tẩu…” Ánh mắt cô cô đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không gì sánh được nàng, vẫn thản nhiên như trước nói, “Ta cho ngươi thời gian một khắc, trừ phi ngươi mọc cánh mới có thể bay ra khỏi thành này, nếu không, cũng đừng nghĩ trốn, biết chưa?”
Ngày hôn lễ quá mức hỗn loạn, trong vương phủ người đến người đi, mà mệnh lệnh duy nhất của Vương gia dặn dò Cô cô chính là không được để mất một người, mà hiển nhiên, người kia chính là…
Lạc Cơ Nhi bỗng nhiên liền cảm thấy chậu hoa trong lòng có chút nặng thêm, ánh sáng còn sót lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu cũng ảm đạm đi vài phần.
“Biết rồi, Cô cô đi nghỉ đi thôi, không cần coi ta Đâu.” Làn váy khẽ lay động, nàng bước vào trong vương phủ, nhẹ nhàng nói.
Cô cô khẽ nhướng hàng mày phượng ninh, nhìn thân ảnh nhỏ bé quật cường kia, trong lòng nổi lên một tia chua xót.
Quả thật là tự chuốc khổ vào thân, không phải sao? Thời điểm tân vương phi nhập môn, nàng lơ đãng quan sát một chút bộ dạng Vương phi kia, quả nhiên là công chúa bộ lạc phương bắc, mi vũ linh động cùng ngạo khí chói mắt bức người, nữ tử như vậy, sao có thể dung được trong lòng trượng phu của mình còn có người khác?
Mặt trời chiều vẫn chói mắt như trước, Lạc Cơ Nhi không khỏi lấy tay chắn ánh sáng, vòng qua tường viện đến phía tây.
Một đống thược dược nở bung đỏ thắm.
Nàng bỗng chốc ngây người, bàn tay nhỏ bé che ánh mặt trời chậm rãi hạ xuống, tiện thể lấy tay chậm rãi xoa xoa mồ hôi lấm tấm trên cằm.
Quả nhiên là, nhiệm vụ thực là to lớn a…
Bên tai dường như vẫn tiếng pháo vang như trước, trong mắt đều là sắc lửa đỏ, nàng lui vào một nhỏ, đôi mắt trong veo đạm mạc như nước, nếu đây là hắn muốn nàng nhìn thấy, như vậy nàng nhìn thấy chính là, cũng chẳng có gì to tát cả, hôn lễ vương phủ tổ chức oanh oanh liệt liệt, đến lúc vãn yến còn có vương tôn quý tộc tới dự tiệc, cũng có sứ giả Hồ Duệ tới chúc mừng, không có gì bất ngờ xảy ra cả, thiên tử đương triều cùng thủ lĩnh Hồ Duệ đều tới đây.
Chỉ là, nàng dường như mệt quá, không có sức lực đi xem này nọ nữa.
Thân hình nhỏ nhắn cúi xuống, bàn tay nhỏ bé chạm vào chậu hoa bên cạnh, muốn dùng sức nâng lên, nhưng chậu hoa bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều, giống là có người kéo chậu hoa kia để bưng, vững vàng đưa đến trong lòng nàng——
Lạc Cơ Nhi nhíu mày thật sâu, nghiêng mặt đi, hoảng hốt nhìn thấy một thân ảnh sắc màu hoàng kim, màusắc như vậy trong ánh chiều tà hơi chút chói mắt.
“Sao một mình lại làm những việc này?” Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính, giống như cố ý đè thấp, để sát vào bên tai của nàng.
——! !
Tim bỗng chốc đập dồn dập, nàng nhớ rõ giọng nói này…
Hoảng hốt xoay người, Lạc Cơ Nhi trừng to mắt, nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng của nam tử kia, hắn mặc long bào hoa quý màu hoàng kim, cứ như vậy xuất hiện ở bên ngoài tường viện vương phủ mà không coi ai ra gì, cúi người xuống, hướng về phía nàng nói nhỏ, mang theo vẻ quyến luyến đã lâu không gặp.
Ôi——! !
Danh sách chương