“Nói rõ ràng chút coi.” Giai Hòa cầm chặt di động, không hiểu sao tim lại đập thùm thụp.

Đầu dây bên kia chỉ thở dài một hơi, giọng điệu bỗng nhiên thay đổi: “Tự chị đi coi đi, nhớ lấy đá trong tủ lạnh ra, lạnh dễ bình tĩnh hơn.” Nói xong lập tức ngắt điện thoại.

Giai Hòa nghĩ nghĩ một chút mới đi ôm máy tính còn để mở trong phòng, tìm ‘chương trình trò chuyện mới nhất của Dịch Văn Trạch’, mấy chục trang liền nhảy ra, mà đó còn chính là hôm cô cùng anh đi nữa. Kèm theo tên anh là hàng loạt dòng tin tức, cô quét mắt, mở ‘Bí ẩn động trời, Dịch Văn Trạch tự kể về tình sử của mình’, nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, hít một hơi thật sâu.

Tuyệt đối xin đừng lãng mạn, em sẽ ghen chết mất.

Mở đầu thực sự rất bình thường, người dẫn chương trình so với hôm trong phòng hóa trang còn nói nhiều hơn, thường cười nói bản thân mình là fan của anh bao nhiêu năm qua. Dịch Văn Trạch chỉ ngồi trên sô pha, trông rất thoải mái, hết mỉm cười rồi lại gật đầu, thi thoảng chỉ nói hai ba chữ thôi cũng đủ khiến fan dưới khán đài hét ầm ĩ. Xen kẽ video là những hình ảnh từ lúc nổi tiếng cho đến nay của anh, ngay cả cô cũng có phần kích động.

Mãi cho đến khi cô dẫn chương trình hỏi: “Không biết hôm nay tôi có thể phá vỡ thói quen của anh hay không.”

Dịch Văn Trạch cười cười: “Tôi biết chị muốn hỏi cái gì.”

Dẫn chương trình cười tươi như hoa, đằng hắng ba bốn lần, quay về dưới khán đài hỏi: “Các bạn muốn biết không?”

Dưới khán đài cười ồ lên, mấy cô gái đồng thanh hét: “Không muốn!”

Giai Hòa bật cười theo, cô dẫn chương trình kỳ này thật đáng thương, phỏng chừng còn chưa thấy qua fan nào bảo vệ thần tượng như vậy.

Cô dẫn chương trình lại cười rất tự nhiên, thuận miệng nói bản thân mình đã chuẩn bị tâm lý xong từ trước, hôm nay không chỉ phải đối mặt với một người lúc nào cũng im lặng mà còn hàng chục fan luôn bao che thần tượng. Fan phụ họa kêu to không hỏi chuyện riêng tư, không hỏi chuyện riêng tư khiến tình cảnh chợt trở nên vô cùng buồn cười. Dịch Văn Trạch chỉ mỉm cười, đến cuối cùng mới nói: “Chị và tôi là bạn bè mười mấy năm rồi.”

“Đúng vậy,” Cô dẫn chương trình vô cùng cảm kích câu nói này của anh, vượt qua cơn xấu hổ ngượng ngùng, “Cho nên, tôi quyết định đứng vững trước áp lực của biên kịch và đạo diễn tha anh một lần.”

Anh cười, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn.

Giai Hòa lấy hộp bánh bích quy trên bàn mở ra, chọn một vị mình thích ăn.

“Lần đầu tiên nhìn thấy vị hôn thê của tôi, cũng là ở Bắc Kinh, mười mấy năm về trước.”

Video chợt trở nên im phăng phắc, một lát sau bùng nổ tiếng thét chói tai.

Vừa mới cắn được nửa miếng bánh bích quy, ngón tay Giai Hòa đã cứng đờ không biết phải cử động như thế nào.

Ở Bắc Kinh, mười mấy năm trước? Làm sao có thể? Đợi chút…Khi nào đã trở thành “vị hôn thê”?

Cô dẫn chương trình cũng đưa tay che miệng lại, từ chỗ ngồi đứng bật dậy, nói với màn hình: “Biên kịch, đạo diễn, tôi muốn tăng lương, Dịch Văn Trạch buông vũ khí rồi, lần đầu tiên mở miệng nói về chuyện tình cảm.” Cô nói xong lại ôm ngực, nhìn Dịch Văn Trạch: “A Trạch, anh hãy để tôi bình tĩnh một chút, đầu tôi đang trống rỗng, căn bản không biết hỏi cái gì.”

Fan ở dưới khán đài lại gào thét không ngừng.

Anh cười: “Không cần hỏi, tôi thành thật nói cho.”

Sau đó thực tự nhiên cầm chai nước khoáng lên, uống một ngụm.

Giai Hòa không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, phát hiện miếng bánh bích quy đã bị mình bóp nát.

“Tôi xem như rất may mắn, vừa bước vào đã thực thuận lợi, dường như không trải qua trắc trở gì,” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Thật ra trước khi tôi gia nhập Hành Chi, tôi vốn là một người rất SHY (tiếng Anh, chỉ một người luôn dè dặt và căng thẳng trước đám đông), đến một ngày, bỗng nhiên hôm nào cũng phải đối mặt với truyền thông cùng khán giả, rất khó để thích ứng. Thực may mắn chị Mạch là một người khoan dung, không hề có yêu cầu gì, cho phép tôi nghỉ ngơi hai tháng.”

Giọng nói của anh như có một sức mạnh dịu hòa, khiến tất cả đều an tĩnh lại.

“Khi đó tôi ở lại Bắc Kinh, khoảng một tháng. Tôi nhớ rõ khi ấy Trung tâm sách Tây Đan vừa mới mở cửa, tôi cùng một người bạn hẹn uống trà ở gần đấy. Lúc tôi đến cậu ta đã ngồi chờ trước một lúc lâu, sau đó chỉ ra ngoài cửa kính nói với tôi, ‘Lúc ở cùng với cậu chưa bao giờ cảm thấy cậu là một ngôi sao, hôm nay xem như mở mang tầm mắt. Cô bé con kia vì mua poster của cậu mà xài hết tiền xe về nhà.”

Màn hình được zoom lại, anh vẫn luôn mỉm cười bình thản, có cảm giác không chân thực.

Cơ hồ Giai Hòa đã quên hô hấp, mơ hồ nhớ lại, rất nhiều năm về trước cô từng làm một chuyện như vậy. Nhưng mà đã rất rất lâu rồi, ngay cả chính bản thân cô cũng không còn ấn tượng bao nhiêu, thế nhưng lại liên quan tới anh? Giữa khoảng cách của một lớp thủy tinh, mười mấy năm về trước, cô đã từng thấy anh?”

Hoặc phải nói, hẳn là anh đã gặp cô trước.

Chương trình này rất biết xem xét thời thế.

Chầm chậm mở ca khúc mới của anh, “Có em.”

Giai điệu thong thả chậm rãi, khiến giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Lúc ấy tôi cách một cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy một cô bé con, mang theo cặp sách rất lớn, hẳn là có đầy sách trong đó, ở góc túi còn có một cuộn giấy rất dài, giống như là một tấm poster được cuốn lại. Tôi hỏi bạn mình ‘Làm sao cậu biết cô bé không có tiền về nhà?’ Cậu ấy nói, “Lúc đi chọn sách có nhìn thấy cô bé này đang lẩm bẩm tính xem tiền xe có thể mua được bao nhiêu cái gì đấy, sau đó rất phấn khởi phát hiện từng đó tiền có thể mua được ba tấm poster lớn.”

“Sau đó thế nào?”

“Sau đó,” Anh cười cười, “Chị hỏi là vào ngay hôm đó hay là sau này?”

Giai Hòa đứng lên, lại ngồi xuống, qua ba giây lại lập tức đứng lên. Ngày hôm đó ở ngay nhà cô, thế nhưng, thế nhưng anh đã nhắc đến chuyện này, chính mình cái gì cũng không biết.

Sau đó thế nào? Sau đó thế nào? Bên ngoài không biết bao nhiêu fan hỏi to.

Anh cười lắc đầu: “Ngày ấy không có ‘sau đó’, tôi nợ cô bé ấy một lần tiền xe về nhà, rất nhiêu năm sau gặp lại, tính thêm lợi tức cùng giá cả hàng hóa, dường như đã nợ nhiều lắm, đành phải dùng phương thức từ xưa đến nay người Trung Quốc thường xuyên dùng để trả nợ.”

Rõ ràng là đang đùa, đùa rất nhẹ nhàng.

Một hồi lâu sau cô mới phục hồi tinh thần lại từ tiếng hét ‘Lấy thân báo đáp’ của fan.

Từ trong ra ngoài, từng đợt từng đợt sóng hạnh phúc ập đến, dường như ánh mắt trở nên mờ nhòe.

Lúc đầu người dẫn chương trình cảm động đến không nói nên lời, cuối cùng mới nghẹn ngào, thở dài một hơi nói vận mệnh a, ước chừng toàn bộ fan ở đây nhất định sẽ đi bộ về nhà đổi lấy mấy tấm poster của Dịch Văn Trạch. Nhưng giữa biển người mông mênh, anh chỉ nhìn thấy cô, lúc cô vẫn còn là một cô bé. Và điều khiến người ta nghiến răng nghiến lợi hâm mộ là, nhiều năm sau vẫn còn có thể gặp lại nhau.

Video đột nhiên ngừng lại, xem ra là một fan cứng cựa của Dịch Văn Trạch, chỉ vì đoạn video này mà cắt nối biên tập lại từ chương trình gốc.

Cả cửa sổ trình duyệt Giai Hòa cũng quên đóng, đứng dậy, đi vào phóng bếp. Mùa đông rất lạnh, nhưng cô lại lấy một chai nước khoáng, uống mấy ngụm thật lớn, thế mà ngọn lửa trong lòng vẫn bùng lên, trào dâng từng đợt mãnh liệt, toàn thân như bị thiếu cháy, nóng đến dọa người.

Mãi cho đến khi uống hết một chai, cô mới ném cái chai vào thùng rác, tiếp tục dựa người vào vách từng xuất thần.

Cho tới bây giờ cô không hề nghĩ tới, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy.

Anh đã từng gặp cô, ở Bắc Kinh.

Trong đầu là những đoạn phim ngắn đứt quãng hiện lên, hình ảnh ngừng ở lần thứ hai anh cùng Cố Vũ gặp nhau. Anh đã từng nói rất rõ ràng rằng, lúc cô mười lăm tuổi anh đã gặp cô. Thật sự rất dọa người, chính cô thế nhưng còn tưởng anh đang nói lời thoại phim ảnh gì đó…

Giai Hòa ôm mặt, đương lúc than thở, bỗng nhiên nghe tiếng động ngoài cửa chính.

Chết rồi, Dịch Văn Trạch đã về.

Cô vừa dợm bước, đã cảm thấy có gì đó ngường ngượng không rõ, nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần mới xoa xoa mặt, đi ra khỏi phòng bếp. Anh đến bình uống nước, rót một cốc nước ấm, nhìn cô đi ra mới thuận miệng hỏi: “Lấy khung ảnh chưa?”

Giai Hòa đỏ mặt, quanh quanh co co nói lấy rồi.

Không được, chỉ cần nhớ đến chuyện thời niên thiếu anh từng gặp cô, dáng vẻ xâu xấu kia, liền cảm thấy không được tự nhiên.

Cô giả bộ bình tĩnh, đi qua cạnh anh, được anh ôm một phen vào lòng: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì hết á.” Giai Hòa cười đến ngọt lành.

Dịch Văn Trạch khẽ mỉm cười, cúi đầu giữ lấy môi cô, hai người rất tự nhiên hôn nhau. Bởi vì vừa mới uống một chai nước đá, lưỡi Giai Hòa rất lạnh, mà của anh lại ấm áp thoải mái, cứ như vậy không ngừng hôn nhau, đến khi cô sắp thở không nổi nữa, anh lại bế ngang người, đi tới phòng khách.

Trên sô pha đều chất đầy khung ảnh, anh quét mắt nhìn thoáng, đơn giản ôm cô ngồi xuống cạnh bàn trên thảm.

Giai Hòa dụi dụi trong lòng anh, vừa định hỏi anh có muốn ăn gì không em nấu cho liền lướt mắt thấy máy tính trên bàn còn mở, lập tức bá lấy cổ Dịch Văn Trạch, che khuất tầm nhìn của anh: “Anh mệt không?”

Xong rồi, xong thật rồi, video đã tắt, nhưng mà kết quả tìm kiếm vẫn chình ình nằm đó, anh mà nhìn thấy thì mình ngượng chết mất.

Dịch Văn Trạch dựa vào sô pha phía sau: “Rất ổn, trước khi lên máy bay anh đã ăn cơm tối.”

Giai Hòa lại ngồi thẳng lên, điên cuồng tìm cớ đẩy anh dời xa xa cái máy tính kia một chút. Dịch Văn Trạch nhìn khuôn mặt nghĩ ngợi của cô, bỗng nhiên cười, vừa muốn nói điều gì đó đã được cô chủ động áp hôn, lưỡi do do dự dự một hồi cũng luồn vào miệng anh, có chút gì đó né tránh, nhưng cũng rất muốn thể nghiệm một phen, hoàn toàn đốt lửa.

Nhưng mà Dịch Văn Trạch anh lại không có phản ứng gì, hưởng thụ sự chủ động hiếm có này của cô.

“Này,” Rốt cuộc Giai Hòa cũng chịu không nổi, ánh mắt mơ màng nhìn, “Sao anh không có phản ứng gì hết trơn?”

Anh hỏi lại: “Phản ứng gì?”

“Em đã làm thế…” Giai Hòa muốn khóc, “Không phải bên ngoài anh có người phụ nữ khác đi?” Ý nghĩ này vừa chui vào đầu đã khiến cô hoàn toàn quên sạch mục đích chủ yếu của mình, áp vào người anh ngửi ngửi từ trên xuống dưới. Đúng lúc cúi đầu xuống, Dịch Văn Trạch cũng vừa vặn nhìn thấy màn hình máy tính, lập tức hiểu được cô muốn làm cái gì.

Giai Hòa ngẩng đầu nhìn, hồ nghi: “Hay là mấy bữa nay anh rất mệt? Không muốn cái kia kia?”

Nhất định thế.

Bằng không mình cũng quá thất bại, khó có dịp mình chủ động hiến thân mà, thế nhưng, thế nhưng không phản ứng!

Dịch Văn Trạch kéo cô lại, xoay người đặt xuống phía dưới, tay chống đầu, nhìn cô ở một khoảng cách rất gần.

Thế mà Giai Hòa lại vui vẻ ra mặt: “Có phản ứng?”

Hỏi xong mới phát hiện mình thực mạnh mẽ, thực rõ ràng, lập tức câm điếc.

Anh cười rộ lên: “Báo cáo bà xã đại nhân, rất phản ứng.”

Nói xong mới cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô một chút, chậm rãi chuyển qua bên tai, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện này anh đã nói cho em biết từ lâu, sao đến bây giờ mới nhớ tới?”



Giai Hòa a một tiếng, lập tức hiểu được ý tứ của anh: “Hôm đó à…em nghĩ anh nói đùa gì thôi.”

Anh ừm, giọng nói không dễ nghe rõ: “Có khi nào anh từng đùa với em chưa?”

Hình như, có lẽ, đại khái là chưa có lần nào.

Giai Hòa trước sau vẫn rất nghiêm túc, mãi cho đến khi có một bàn tay luồn vào sau lưng cô, cởi bỏ móc khóa áo lót rồi hỏi tiếp một câu: “Nơi này? Hay vẫn là phòng ngủ?”

Một câu đơn giản lại khiến dũng khí hiến thân vừa nãy của Giai Hòa hoàn toàn biến mất, ngập ngừng một lúc rất lâu mới nói: “Phòng ngủ đi…” Dịch Văn Trạch nói ừ, vừa mới định bế xốc cô lên, Giai Hòa mới sực nhớ tới một vấn đề hết sức nghiêm trọng, lập tức mở to mắt nhìn anh: “Hay là anh cứ đi ngủ đi, bận rộn nguyên ngày từ Bắc Kinh đến Thượng Hải rồi, mệt mỏi lắm? Em đi trải giường cho anh nha.”

Dịch Văn Trạch dở khóc dở cười: “Vợ à, làm sao nữa?”

Rầm rì gần nửa ngày, cô mới đầy áy náy hôn hôn anh một chút: “Em quên mất, hôm nay em không tiện…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện