Dịch Văn Trạch không ngẩng đầu, tiếp tục đọc hướng
dẫn.
Giai Hòa lại chọc chọc anh, đến lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn cô. Giai Hòa thì thào hỏi: “Là ai vậy?”
Lách tách một tiếng, nước vừa đúng lúc mở chốt. Anh rót ra nửa cốc nửa: “Giọng nghe không quen lắm, có thể là đoàn làm phim.” Giai Hòa ừ một tiếng: “Nói không chừng là tìm anh có việc á, đi xem đi.” Cô nói xong mới cảm thấy giọng mình chua lè.
Cửa lại bị gõ hai lần, thật sự là chưa từ bỏ ý định đó.
“Đi đi.” Giai Hòa nhìn cửa bĩu môi, “Người ta không thấy anh ngủ không được.” Cô nói xong đi qua hành lang, ngồi lên giường, cầm điều khiển từ xa mở tivi.
Vừa mới dứt lời, anh thực sự đi mở cửa.
Khốn kiếp, đợi cho chị đây chết…Giai Hòa âm thầm nghiến răng.
Ánh đèn trên hành lang mờ mờ không rõ. Đứng ở cửa là cô gái trẻ được Dịch Văn Trạch giúp hôm qua. Dường như cô vừa tắm xong, mái tóc dài chấm lưng, vẫn còn vương những giọt nước lấp lánh.
“Dịch tiên sinh, anh còn chưa ngủ sao?”
Vô nghĩa, ngủ cũng bị cô gõ cửa cho tỉnh.
Giai Hòa âm thầm oán hận, lặng lẽ đến một bên, trong lòng mặc niệm, ngươi mà dám đến thêm một bước nữa, ta liền…ta liền…liền làm như thế nào mới tốt? Không thể nào sử dụng bạo lực, nếu báo chí vây xem thì chẳng phải sẽ tổn hại hình tượng Dịch Văn Trạch?
Không thể lùi bước được. Nếu dễ nói chuyện như vậy, đến lúc mình đi rồi thì chẳng phải sẽ gõ cửa hàng đêm?
Dịch Văn Trạch không trả lời, ngược lại hỏi thẳng: “Có việc sao?”
“Không có chuyên gì,” Cô gái trẻ cười cười, “Muốn hỏi thăm xem cánh tay bị thương của Dịch tiên sinh như thế nào rồi.”
Bị thương?
Trong lòng Giai Hòa lộp bộp hai tiếng, lại đi tới vài bước nữa, ngay cả mắt cũng không dám chớp, lo sợ mình lại nghe thấy cái gì không nên nghe, sẽ dẫm tiếp vào vết xe đổ nhiều năm trước. Trước mắt thoáng qua trụ sở tạp chí cô từng làm việc, trong phòng nước cô nhìn thấy một màn ôm hôn không tiếng động, lòng bỗng nhiên vang lên một tiếng nói nho nhỏ.
Giai Hòa, bảo vệ hạnh phúc, phải bảo vệ hạnh phúc.
“Cảm ơn.” Dịch Văn Trạch lịch sự cười, “Nếu không có việc gì, bạn…” Anh còn chưa nói xong chợt cảm thấy trên lưng bỗng nhiên ấm áp, có người ở phía sau ôm lấy, rồi một giọng nói êm ái dịu dàng vang lên: “Chồng ơi, răng đau…”
Anh cúi đầu, nhìn cô chui ra từ cánh tay mình, mỉm cười nói: “Chào em, muốn vào ngồi một lúc không? Anh chị còn chưa ngủ đâu.” Anh vốn định cự tuyệt cô gái này trước mặt cô, nhưng có đôi khi, cô có thể làm ra một vài việc mà ngay cả chính bản thân anh không thể tượng tưởng được.
Ánh đèn ở hành lang mờ mờ như sự hối hả và nhộn nhịp của buổi đêm. Phía sau lưng là lớp sáng vàng ấm áp, giống như đèn áp tường treo trong nhà.
Cô gái kia hoàn toàn cứng đờ, mắt thấy Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn người trong lòng, trong nụ cười hoàn toàn là dịu dàng. Anh ho nhẹ, bỗng nhiên có một sự xúc động, nhưng lại không rõ chính mình rốt cuộc muốn làm cái gì.
Cuối cùng anh vẫn còn cầm tay cô, đóng cửa lại: “Không phải đau răng sao? Đi uống thuốc trước.”
Giai Hòa nhìn anh ngay cả một câu dư thừa cũng chưa nói, cứ như vậy mà đóng cửa, ngược lại ngẩn người ra nhìn. Anh làm sao vậy? Không giống anh lắm a?…Dịch Văn Trạc cầm vỉ thuốc, đưa nước cho cô.
Tiếng vang nhỏ vang lên, giấy bạc bật ra, Giai Hòa liền tự nhiên vươn tay lấy thuốc, lại bị anh cầm một viên, nhẹ nhàng nhét vào trong miệng.
Lấy thuốc, đút thuốc, hành động rất tự nhiên lưu loát.
Cô vốn định lạnh mặt nghiêm túc hỏi xem cô gái kia sao nửa đêm nửa hôm đến đây, nhưng lại không thể chịu được, bởi vì một động tác này mà cơn tức tắt hơn một nửa: “Sao anh lại bị thương thế? Mà sao không nói cho em biết?” Cô kéo tay áo bên phải của anh lên, không thấy vết thương, lại nhìn sang bên trái mới thấy một vết cắt rất sau.
Nhìn màu sắc, cũng đã một hai ngày rồi.
“Là vết cắt của đạo cụ, thực sự không hề nghiêm trọng.” Anh kéo tay áo xuống, bị cô giữ lại: “Dịch Văn Trạch.”
Đây là lần đầu tiên cô mang cả tên họ ra gọi anh, thật sự lại khiến cho anh giật mình lo lắng, sau đó cười ôm cô đến quầy bar ngồi: “Nghiêm trọng như vậy, em muốn nói cái gì?”
“Em phải thật nghiêm túc nói cho anh biết,” Cô ổn định hô hấp, ngồi ở vị trí như vậy, vừa vặn có thể nhìn thẳng vào hai mắt anh, “Anh đã phạm vào một sai lầm hết sức nghiêm trọng.”
Anh cười mà không nói, bình thản nhìn cô.
“Em cảm thấy anh không nhìn thẳng vào quan hệ của chúng mình. Chúng mình không phải đang trong bộ phim thần tượng nào đó, chỉ cần chia sẻ vui buồn hạnh phúc. Anh xem đó, em bị đau răng anh sẽ đi bác sĩ với em, nhưng anh bị thương, không nói là nhẹ hay nặng gì nhưng lại không nói cho em biết trước tiên, đó là sai lầm lớn nhất.”
Giai Hòa càng nói càng tủi thân, đến lúc này mới cảm thấy miệng đắng ngắt, chợt nhớ tới mình vẫn còn đang ngậm thuốc, lập tức nhăn mày lại, nuốt ba lần nước miếng mới có thể trôi thuốc xuống: “Đắng kinh khủng…” Thật sự là vừa đắng lại vừa đau, khó chịu muốn chết.
Đang lúc tổng hợp kế hoạch đàm phán tiếp, anh đột nhiên ôm chặt lấy, chặn miệng cô lại.
Trên lưỡi vẫn còn vương vị đắng, còn anh dường như lại không có cảm giác gì, hoàn toàn quấn quít dây dưa mà xâm nhập với cô. Như thế nào, như thế nào lại…Bỗng nhiên cứ như vậy, ý thức còn sót lại không ngừng quanh quẩn nghi vấn đó. Phía sau lưng Giai Hòa là một tấm gương, một tay cô đặt lên bàn, trong lòng bàn tay còn lại là vỉ thuốc lúc nãy.
Giai Hòa theo bản năng siết chặt nắm tay, siết đến vỉ thuốc lách tách vài tiếng. Hơn một tháng, ba mươi bốn ngày, thời gian ngắn như vậy nhưng sao cảm thấy như là đã một đời không gặp, ngay cả nụ hôn triền miên này cũng chợt trở nên xa lạ mà nóng rẫy. Cô chầm chậm nhắm hai mắt lại, hoàn toàn quên mất chiếc răng đau đến tra tấn kia, thử đáp lại. Dịch Văn Trạch đột nhiên rời khỏi, một tay chống lên lớp kính phía sau lưng cô, ổn định cơn xúc động của mình.
Không đếm được bao nhiêu lần bị thương trong lúc quay phim ở phim trường, nhưng lúc này đây anh có những xúc cảm chưa bao giờ chạm đến. Mãi cho đến lúc băng bó vết thương lại nhận được tin nhắn của cô, bỗng nhiên anh hơi do dự. Có nên dưỡng thương thật tốt rồi mới bảo cô đến?
Không nghĩ tới, phản ứng của cô lại mạnh đến như vậy.
“Còn đắng sao?” Anh hỏi.
Giai Hòa mơ hồ ừm, Dịch Văn Trạch lại áp xuống, tiếp tục rất chậm, dùng lưỡi đảo qua răng cô. Trong cơn xâm nhập mỗi một lúc một sâu, cô nghe thấy anh bảo nên đi ngủ rồi. Từ quầy bar cho đến giường đều là anh bế ngang người mà đi. Cơn tức đã bị anh thổi bay từ lâu, cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên cánh tay anh, giãy giụa lần cuối cùng: “Em còn chưa nói xong đâu.”
“Nói đi.” Từ phía sau, tay anh luồn vào bên trong áo, từng tấc một di chuyển lên trên, dịu dàng mà chuyên chú.
Anh như vậy…thì bảo em nói như thế nào…
Giai Hòa ai oán nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Anh cúi đầu, cắn bên tai mềm mềm của cô.
Hơi thở ấm áp mơn man bên tai bên cổ, yên lặng tan rã, yên lặng xuyên thấu.
Cô nhắm mắt lại, thử tập trung lực chú ý: “Sao này cho dù là móng tay của anh bị dao cứa kéo phạm gì đó thì cũng phải nói với em.”
“Hẳn là không nên,” Từ đường cong trên cổ Giai Hòa, nụ hôn anh trượt xuống xương quai xanh, “Những chuyện như thế này em có thể dễ dàng làm được.”
Suýt nữa Giai Hòa nghẹn chết: “Em chỉ đang so sánh chút chút mà…” Dịch Văn Trạch ừm: “Anh hiểu được.” Sau đó kéo một cái chăn mỏng phủ lên hai người, bắt đầu tiếp tục công tác chuẩn bị đâu vào đấy.
Trên tivi không biết đang chiếu phim truyền hình gì, đơn giản là tình tình yêu yêu, bên thứ ba rồi ngoại tình này nọ. Loại phim máu chó gia đình này thật đúng là vạn năm cũng là đề tài không thay đổi được. Bắt đầu thút tha thút thít khóc, nước mắt diễn viên chính rơi như mưa hỏi: Vì sao anh không chịu nổi dụ hoặc, chẳng lẽ năm năm hôn nhân lại không thể so sánh với một người mới quen biết vài ngày hay sao.
Thật đúng là…Hợp với tình hình a.
Giai Hòa cố gắng níu kéo lại thần trí cuối cùng, giữ chặt cổ tay anh: “Em cũng không nói là không tức giận, chẳng qua là trước giải quyết ‘ngoại ưu’ [1], sau mới là ‘nội hoạn’[2].” Anh ôm cô vào trong lòng: “Làm sao có ngoại ưu được?”
Cô cắn cắn môi dưới, cơ hồ cảm giác được xúc động của anh, mặt đỏ tai hồng nhắm mắt lại, thì thào bảo anh đối với ai cũng tốt, căn bản là cố ý ‘chiêu hoa dẫn điệp’, đối với người khác và đối với em cũng không có khác biệt bao nhiêu. Dịch Văn Trạch cười cười, thì thầm hỏi cô, em cảm thấy anh cũng đối với người khác như vậy sao?
Nói không chừng đâu, Giai Hòa vẫn mạnh miệng, nhưng đã mềm xuống được một chút. Rốt cuộc Dịch Văn Trạch hơi bất đắc dĩ, bắt đầu thử để cô thả lỏng. Anh chưa bao giờ vì bất luận người nào mà ngắt điện thoại công việc, cũng sẽ không chủ động để cho người ta ở nhà mình, cũng sẽ không vì người khác mà đối diện với truyền thông, lại càng không bao giờ lúc nào cũng mang theo một người bên cạnh, luyến tiếc để cô ấy đi…Da thịt kề sát, không thể phân biệt rõ là ai nóng bừng như lửa trước, đến cuối cùng lại hoàn toàn dung hòa.
Là sợ hãi, là không yên lòng, nhưng cô vẫn không cự tuyệt như trước, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh, cảm giác lòng bản tay mình ươn ướt, nóng rẫy. Hô hấp bên tai phập phồng rất rõ. Có chút đau, nhưng là khô nóng không chịu được. Là dịu dàng, nhưng cũng là tra tấn.
Mỗi một giây, đều sống như là một ngày bằng một năm dày vò.
Anh bỗng nhiên tĩnh lại, nhìn cô không hề chớp mắt. Giai Hòa mê mải mở mắt ra.
Vợ à, theo anh về New Zealand, được không? Giọng nói của anh không hiểu sao trầm đến thế, dụ hoặc mê người. Tựa như có người nắm lấy trái tim mình, Giai Hòa cố gắng thở, rất chậm nói tiếng vâng, vừa muốn nói thêm, bàn tay lại siết chặt trên làn da, cơ hồ là khảm vào rất sâu…
Đêm như là thăm thẳm, Giai Hòa cuộn mình chui vào lòng Dịch Văn Trạch, càng nghĩ lại càng cảm thấy anh rất hiểm ác, hung hăn tóm cánh tay anh một phen. Anh hơi run lên một chút, lại không trốn: “Miệng vết thương này xem ra phải để ý vài ngày.” Như thể vừa bị điện giật, cô rút tay về: “Đụng trúng đến anh sao?”
Dịch Văn Trạch không trả lời, chỉ cúi đầu cười ra tiếng, âm thanh dễ nghe dễ say lòng.
Tivi vẫn còn mở, không biết đã chuyển sang chương trình gì, không có lời thoại, chỉ có âm thanh khá lớn. Giai Hòa nghe sao là lạ, nhưng cả người đều đầy mồ hôi dựa vào lòng anh, cũng không dám ngó nghiêng chỗ nào, giọng nói khàn khàn tò mò hỏi, tivi đang chiếu cái gì thế, nghe tiếng kỳ cục ghê?
Dịch Văn Trạch nhìn thoáng qua tivi, sau đó cánh tay bên hông cô siết chặt, lại một lần nữa xoay người đặt cô dưới thân, thấp giọng nói, là chương trình người lớn lúc nửa đêm. Em, muốn làm không? Thiếu chút nữa là Giai Hòa rên rỉ ra tiếng, toàn bộ thân thể không ức chế được cơn run rẩy, thần trí vừa mới tìm về được chút ít lại bị anh hoàn toàn đánh nát, nệm từ từ lún xuống…
Đến cuối cùng, đến cuối cùng cô mới cố gắng đưa mắt nhìn thử tivi, trong lòng lập tức trào lên cơn giận dữ. Rõ ràng là hội âm nhạc nhạc cụ dân gian! Dịch Văn Trạch ừ, ôm toàn bộ cô vào lòng, ngay cả tay và chân cũng quấn khít vào nhau, chương trình người lớn xem ban đêm.
Hơi quá đáng…
Mi mắt như thể có ngàn cân, cô cũng chỉ có thể co người nằm trong lòng anh, thầm mắng hai câu, nặng nề ngủ.
Nhưng chỉ ngủ được một lát, xung quanh dường như hơi lành lạnh.
Giai Hòa mơ màng tỉnh lại từ trong mộng, nghe tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ?” Phía sau có giọng nói như dán sát vào người, rất gần: “Sáu giờ.” Sớm như vậy à…Giai Hòa cảm thấy đầu mình như phình lên, cả người đau nhức muốn chết, thế mà anh còn có thể kề bên tai hỏi: “Còn đau không?”
Có thể…có thể không đau không? Giai Hòa từ từ nhắm hai mắt, ừm.
“Có muốn uống thuốc không?” Dường như anh đang ngồi dậy, sau đó chợt nghe thấy tiếng nấu nước vang lên, đến lúc này Giai Hòa mới hiểu được anh đang nói cái gì, từ đầu đến chân đều ngượng đến nóng bừng.
[1]: 外忧 – external troubles, những rắc rối bên ngoài.
[2]: 内患 – internal troubles, những vấn đề bên trong.
FY: Mình là mình thấy A Trạch cũng cầm thú lắm nhé =)) Không biết làm kiểu gì mà Giai Hòa chỉ ‘ngủ được một lát.’ =)))))))))))))))
Giai Hòa lại chọc chọc anh, đến lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn cô. Giai Hòa thì thào hỏi: “Là ai vậy?”
Lách tách một tiếng, nước vừa đúng lúc mở chốt. Anh rót ra nửa cốc nửa: “Giọng nghe không quen lắm, có thể là đoàn làm phim.” Giai Hòa ừ một tiếng: “Nói không chừng là tìm anh có việc á, đi xem đi.” Cô nói xong mới cảm thấy giọng mình chua lè.
Cửa lại bị gõ hai lần, thật sự là chưa từ bỏ ý định đó.
“Đi đi.” Giai Hòa nhìn cửa bĩu môi, “Người ta không thấy anh ngủ không được.” Cô nói xong đi qua hành lang, ngồi lên giường, cầm điều khiển từ xa mở tivi.
Vừa mới dứt lời, anh thực sự đi mở cửa.
Khốn kiếp, đợi cho chị đây chết…Giai Hòa âm thầm nghiến răng.
Ánh đèn trên hành lang mờ mờ không rõ. Đứng ở cửa là cô gái trẻ được Dịch Văn Trạch giúp hôm qua. Dường như cô vừa tắm xong, mái tóc dài chấm lưng, vẫn còn vương những giọt nước lấp lánh.
“Dịch tiên sinh, anh còn chưa ngủ sao?”
Vô nghĩa, ngủ cũng bị cô gõ cửa cho tỉnh.
Giai Hòa âm thầm oán hận, lặng lẽ đến một bên, trong lòng mặc niệm, ngươi mà dám đến thêm một bước nữa, ta liền…ta liền…liền làm như thế nào mới tốt? Không thể nào sử dụng bạo lực, nếu báo chí vây xem thì chẳng phải sẽ tổn hại hình tượng Dịch Văn Trạch?
Không thể lùi bước được. Nếu dễ nói chuyện như vậy, đến lúc mình đi rồi thì chẳng phải sẽ gõ cửa hàng đêm?
Dịch Văn Trạch không trả lời, ngược lại hỏi thẳng: “Có việc sao?”
“Không có chuyên gì,” Cô gái trẻ cười cười, “Muốn hỏi thăm xem cánh tay bị thương của Dịch tiên sinh như thế nào rồi.”
Bị thương?
Trong lòng Giai Hòa lộp bộp hai tiếng, lại đi tới vài bước nữa, ngay cả mắt cũng không dám chớp, lo sợ mình lại nghe thấy cái gì không nên nghe, sẽ dẫm tiếp vào vết xe đổ nhiều năm trước. Trước mắt thoáng qua trụ sở tạp chí cô từng làm việc, trong phòng nước cô nhìn thấy một màn ôm hôn không tiếng động, lòng bỗng nhiên vang lên một tiếng nói nho nhỏ.
Giai Hòa, bảo vệ hạnh phúc, phải bảo vệ hạnh phúc.
“Cảm ơn.” Dịch Văn Trạch lịch sự cười, “Nếu không có việc gì, bạn…” Anh còn chưa nói xong chợt cảm thấy trên lưng bỗng nhiên ấm áp, có người ở phía sau ôm lấy, rồi một giọng nói êm ái dịu dàng vang lên: “Chồng ơi, răng đau…”
Anh cúi đầu, nhìn cô chui ra từ cánh tay mình, mỉm cười nói: “Chào em, muốn vào ngồi một lúc không? Anh chị còn chưa ngủ đâu.” Anh vốn định cự tuyệt cô gái này trước mặt cô, nhưng có đôi khi, cô có thể làm ra một vài việc mà ngay cả chính bản thân anh không thể tượng tưởng được.
Ánh đèn ở hành lang mờ mờ như sự hối hả và nhộn nhịp của buổi đêm. Phía sau lưng là lớp sáng vàng ấm áp, giống như đèn áp tường treo trong nhà.
Cô gái kia hoàn toàn cứng đờ, mắt thấy Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn người trong lòng, trong nụ cười hoàn toàn là dịu dàng. Anh ho nhẹ, bỗng nhiên có một sự xúc động, nhưng lại không rõ chính mình rốt cuộc muốn làm cái gì.
Cuối cùng anh vẫn còn cầm tay cô, đóng cửa lại: “Không phải đau răng sao? Đi uống thuốc trước.”
Giai Hòa nhìn anh ngay cả một câu dư thừa cũng chưa nói, cứ như vậy mà đóng cửa, ngược lại ngẩn người ra nhìn. Anh làm sao vậy? Không giống anh lắm a?…Dịch Văn Trạc cầm vỉ thuốc, đưa nước cho cô.
Tiếng vang nhỏ vang lên, giấy bạc bật ra, Giai Hòa liền tự nhiên vươn tay lấy thuốc, lại bị anh cầm một viên, nhẹ nhàng nhét vào trong miệng.
Lấy thuốc, đút thuốc, hành động rất tự nhiên lưu loát.
Cô vốn định lạnh mặt nghiêm túc hỏi xem cô gái kia sao nửa đêm nửa hôm đến đây, nhưng lại không thể chịu được, bởi vì một động tác này mà cơn tức tắt hơn một nửa: “Sao anh lại bị thương thế? Mà sao không nói cho em biết?” Cô kéo tay áo bên phải của anh lên, không thấy vết thương, lại nhìn sang bên trái mới thấy một vết cắt rất sau.
Nhìn màu sắc, cũng đã một hai ngày rồi.
“Là vết cắt của đạo cụ, thực sự không hề nghiêm trọng.” Anh kéo tay áo xuống, bị cô giữ lại: “Dịch Văn Trạch.”
Đây là lần đầu tiên cô mang cả tên họ ra gọi anh, thật sự lại khiến cho anh giật mình lo lắng, sau đó cười ôm cô đến quầy bar ngồi: “Nghiêm trọng như vậy, em muốn nói cái gì?”
“Em phải thật nghiêm túc nói cho anh biết,” Cô ổn định hô hấp, ngồi ở vị trí như vậy, vừa vặn có thể nhìn thẳng vào hai mắt anh, “Anh đã phạm vào một sai lầm hết sức nghiêm trọng.”
Anh cười mà không nói, bình thản nhìn cô.
“Em cảm thấy anh không nhìn thẳng vào quan hệ của chúng mình. Chúng mình không phải đang trong bộ phim thần tượng nào đó, chỉ cần chia sẻ vui buồn hạnh phúc. Anh xem đó, em bị đau răng anh sẽ đi bác sĩ với em, nhưng anh bị thương, không nói là nhẹ hay nặng gì nhưng lại không nói cho em biết trước tiên, đó là sai lầm lớn nhất.”
Giai Hòa càng nói càng tủi thân, đến lúc này mới cảm thấy miệng đắng ngắt, chợt nhớ tới mình vẫn còn đang ngậm thuốc, lập tức nhăn mày lại, nuốt ba lần nước miếng mới có thể trôi thuốc xuống: “Đắng kinh khủng…” Thật sự là vừa đắng lại vừa đau, khó chịu muốn chết.
Đang lúc tổng hợp kế hoạch đàm phán tiếp, anh đột nhiên ôm chặt lấy, chặn miệng cô lại.
Trên lưỡi vẫn còn vương vị đắng, còn anh dường như lại không có cảm giác gì, hoàn toàn quấn quít dây dưa mà xâm nhập với cô. Như thế nào, như thế nào lại…Bỗng nhiên cứ như vậy, ý thức còn sót lại không ngừng quanh quẩn nghi vấn đó. Phía sau lưng Giai Hòa là một tấm gương, một tay cô đặt lên bàn, trong lòng bàn tay còn lại là vỉ thuốc lúc nãy.
Giai Hòa theo bản năng siết chặt nắm tay, siết đến vỉ thuốc lách tách vài tiếng. Hơn một tháng, ba mươi bốn ngày, thời gian ngắn như vậy nhưng sao cảm thấy như là đã một đời không gặp, ngay cả nụ hôn triền miên này cũng chợt trở nên xa lạ mà nóng rẫy. Cô chầm chậm nhắm hai mắt lại, hoàn toàn quên mất chiếc răng đau đến tra tấn kia, thử đáp lại. Dịch Văn Trạch đột nhiên rời khỏi, một tay chống lên lớp kính phía sau lưng cô, ổn định cơn xúc động của mình.
Không đếm được bao nhiêu lần bị thương trong lúc quay phim ở phim trường, nhưng lúc này đây anh có những xúc cảm chưa bao giờ chạm đến. Mãi cho đến lúc băng bó vết thương lại nhận được tin nhắn của cô, bỗng nhiên anh hơi do dự. Có nên dưỡng thương thật tốt rồi mới bảo cô đến?
Không nghĩ tới, phản ứng của cô lại mạnh đến như vậy.
“Còn đắng sao?” Anh hỏi.
Giai Hòa mơ hồ ừm, Dịch Văn Trạch lại áp xuống, tiếp tục rất chậm, dùng lưỡi đảo qua răng cô. Trong cơn xâm nhập mỗi một lúc một sâu, cô nghe thấy anh bảo nên đi ngủ rồi. Từ quầy bar cho đến giường đều là anh bế ngang người mà đi. Cơn tức đã bị anh thổi bay từ lâu, cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên cánh tay anh, giãy giụa lần cuối cùng: “Em còn chưa nói xong đâu.”
“Nói đi.” Từ phía sau, tay anh luồn vào bên trong áo, từng tấc một di chuyển lên trên, dịu dàng mà chuyên chú.
Anh như vậy…thì bảo em nói như thế nào…
Giai Hòa ai oán nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Anh cúi đầu, cắn bên tai mềm mềm của cô.
Hơi thở ấm áp mơn man bên tai bên cổ, yên lặng tan rã, yên lặng xuyên thấu.
Cô nhắm mắt lại, thử tập trung lực chú ý: “Sao này cho dù là móng tay của anh bị dao cứa kéo phạm gì đó thì cũng phải nói với em.”
“Hẳn là không nên,” Từ đường cong trên cổ Giai Hòa, nụ hôn anh trượt xuống xương quai xanh, “Những chuyện như thế này em có thể dễ dàng làm được.”
Suýt nữa Giai Hòa nghẹn chết: “Em chỉ đang so sánh chút chút mà…” Dịch Văn Trạch ừm: “Anh hiểu được.” Sau đó kéo một cái chăn mỏng phủ lên hai người, bắt đầu tiếp tục công tác chuẩn bị đâu vào đấy.
Trên tivi không biết đang chiếu phim truyền hình gì, đơn giản là tình tình yêu yêu, bên thứ ba rồi ngoại tình này nọ. Loại phim máu chó gia đình này thật đúng là vạn năm cũng là đề tài không thay đổi được. Bắt đầu thút tha thút thít khóc, nước mắt diễn viên chính rơi như mưa hỏi: Vì sao anh không chịu nổi dụ hoặc, chẳng lẽ năm năm hôn nhân lại không thể so sánh với một người mới quen biết vài ngày hay sao.
Thật đúng là…Hợp với tình hình a.
Giai Hòa cố gắng níu kéo lại thần trí cuối cùng, giữ chặt cổ tay anh: “Em cũng không nói là không tức giận, chẳng qua là trước giải quyết ‘ngoại ưu’ [1], sau mới là ‘nội hoạn’[2].” Anh ôm cô vào trong lòng: “Làm sao có ngoại ưu được?”
Cô cắn cắn môi dưới, cơ hồ cảm giác được xúc động của anh, mặt đỏ tai hồng nhắm mắt lại, thì thào bảo anh đối với ai cũng tốt, căn bản là cố ý ‘chiêu hoa dẫn điệp’, đối với người khác và đối với em cũng không có khác biệt bao nhiêu. Dịch Văn Trạch cười cười, thì thầm hỏi cô, em cảm thấy anh cũng đối với người khác như vậy sao?
Nói không chừng đâu, Giai Hòa vẫn mạnh miệng, nhưng đã mềm xuống được một chút. Rốt cuộc Dịch Văn Trạch hơi bất đắc dĩ, bắt đầu thử để cô thả lỏng. Anh chưa bao giờ vì bất luận người nào mà ngắt điện thoại công việc, cũng sẽ không chủ động để cho người ta ở nhà mình, cũng sẽ không vì người khác mà đối diện với truyền thông, lại càng không bao giờ lúc nào cũng mang theo một người bên cạnh, luyến tiếc để cô ấy đi…Da thịt kề sát, không thể phân biệt rõ là ai nóng bừng như lửa trước, đến cuối cùng lại hoàn toàn dung hòa.
Là sợ hãi, là không yên lòng, nhưng cô vẫn không cự tuyệt như trước, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh, cảm giác lòng bản tay mình ươn ướt, nóng rẫy. Hô hấp bên tai phập phồng rất rõ. Có chút đau, nhưng là khô nóng không chịu được. Là dịu dàng, nhưng cũng là tra tấn.
Mỗi một giây, đều sống như là một ngày bằng một năm dày vò.
Anh bỗng nhiên tĩnh lại, nhìn cô không hề chớp mắt. Giai Hòa mê mải mở mắt ra.
Vợ à, theo anh về New Zealand, được không? Giọng nói của anh không hiểu sao trầm đến thế, dụ hoặc mê người. Tựa như có người nắm lấy trái tim mình, Giai Hòa cố gắng thở, rất chậm nói tiếng vâng, vừa muốn nói thêm, bàn tay lại siết chặt trên làn da, cơ hồ là khảm vào rất sâu…
Đêm như là thăm thẳm, Giai Hòa cuộn mình chui vào lòng Dịch Văn Trạch, càng nghĩ lại càng cảm thấy anh rất hiểm ác, hung hăn tóm cánh tay anh một phen. Anh hơi run lên một chút, lại không trốn: “Miệng vết thương này xem ra phải để ý vài ngày.” Như thể vừa bị điện giật, cô rút tay về: “Đụng trúng đến anh sao?”
Dịch Văn Trạch không trả lời, chỉ cúi đầu cười ra tiếng, âm thanh dễ nghe dễ say lòng.
Tivi vẫn còn mở, không biết đã chuyển sang chương trình gì, không có lời thoại, chỉ có âm thanh khá lớn. Giai Hòa nghe sao là lạ, nhưng cả người đều đầy mồ hôi dựa vào lòng anh, cũng không dám ngó nghiêng chỗ nào, giọng nói khàn khàn tò mò hỏi, tivi đang chiếu cái gì thế, nghe tiếng kỳ cục ghê?
Dịch Văn Trạch nhìn thoáng qua tivi, sau đó cánh tay bên hông cô siết chặt, lại một lần nữa xoay người đặt cô dưới thân, thấp giọng nói, là chương trình người lớn lúc nửa đêm. Em, muốn làm không? Thiếu chút nữa là Giai Hòa rên rỉ ra tiếng, toàn bộ thân thể không ức chế được cơn run rẩy, thần trí vừa mới tìm về được chút ít lại bị anh hoàn toàn đánh nát, nệm từ từ lún xuống…
Đến cuối cùng, đến cuối cùng cô mới cố gắng đưa mắt nhìn thử tivi, trong lòng lập tức trào lên cơn giận dữ. Rõ ràng là hội âm nhạc nhạc cụ dân gian! Dịch Văn Trạch ừ, ôm toàn bộ cô vào lòng, ngay cả tay và chân cũng quấn khít vào nhau, chương trình người lớn xem ban đêm.
Hơi quá đáng…
Mi mắt như thể có ngàn cân, cô cũng chỉ có thể co người nằm trong lòng anh, thầm mắng hai câu, nặng nề ngủ.
Nhưng chỉ ngủ được một lát, xung quanh dường như hơi lành lạnh.
Giai Hòa mơ màng tỉnh lại từ trong mộng, nghe tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, mơ mơ màng màng hỏi: “Mấy giờ?” Phía sau có giọng nói như dán sát vào người, rất gần: “Sáu giờ.” Sớm như vậy à…Giai Hòa cảm thấy đầu mình như phình lên, cả người đau nhức muốn chết, thế mà anh còn có thể kề bên tai hỏi: “Còn đau không?”
Có thể…có thể không đau không? Giai Hòa từ từ nhắm hai mắt, ừm.
“Có muốn uống thuốc không?” Dường như anh đang ngồi dậy, sau đó chợt nghe thấy tiếng nấu nước vang lên, đến lúc này Giai Hòa mới hiểu được anh đang nói cái gì, từ đầu đến chân đều ngượng đến nóng bừng.
[1]: 外忧 – external troubles, những rắc rối bên ngoài.
[2]: 内患 – internal troubles, những vấn đề bên trong.
FY: Mình là mình thấy A Trạch cũng cầm thú lắm nhé =)) Không biết làm kiểu gì mà Giai Hòa chỉ ‘ngủ được một lát.’ =)))))))))))))))
Danh sách chương