U minh giáo chủ tức giận gằn từng tiếng:
- Thượng tọa còn quên một việc tối quan trọng, phàm theo quy lệ của bổn giáo, tất cả những phân đàn và phân đàn chủ và các đường chủ ở tổng đàn, trước khi nhậm chức phải trải qua một cuộc trắc nghiệm võ công chứ? Thái Thượng giáo chủ cười lên khanh khách:
- Ồ! Việc ấy ta thật tình vì sơ lược mà quên đi vậy, giáo chủ định cho Tân Tổng hộ pháp cùng ai tỷ thí võ công?
U minh giáo chủ cười gằn:
- Theo quy lệ bổn môn, kẻ nhập môn phải đánh bại hai vị đường chủ hiệp lực tấn công hoặc thủ huề ba vị đường chủ cùng tấn công một lúc, mới thông qua cuộc trắc nghiệm.
Nam Cung Minh vội xen vào:
- Quyền cước vô tình! Nếu lão phu có lỡ tay đả thương một hay vài người của bổn giáo, xin giáo chủ đừng trách lão phu nặng tay nhé!
U minh giáo chủ lặng thinh không đáp, bà vội quay về phía toán thuộc hạ dõng dạc truyền lệnh:
- Tư hình, Tư độc và Tuần quản ba vị đường chủ, hãy ra thi hành cuộc khảo sát võ công cho vị Tân Tổng hộ pháp.
Thoạt nghe lệnh truyền, tòan thể nhân viên có mặt nơi Đại sảnh đường lập tức tản mác ra bốn phía, để lộ một khỏang khá rộng, nhường lại cho cuộc tỷ thí võ công.
Tiết Hoa Diễm ngước nhìn lão Nam Cung Minh ân cần nhắn nhủ:
- Tổng hộ pháp nên cẩn thận, họ là những tay nhất lưu cao thủ của bổn giáo đấy!
Nam Cung Minh gật đầu mỉm cười, đoạn bắn vụt bay mình ra giữa đại điện.
Tư hình đường chủ vội cung tay vái chào:
- Chúng tôi là kẻ thuộc hạ, vâng lệnh giáo chủ, ba người thử tấn công, nhưng… như thế xem ra không mấy đẹp, vậy xin Tổng hộ pháp hãy xuất chiêu trước đi.
Nam Cung Minh vội xua tay:
- Ồ! Bất tất phải khư khư giữ lễ! Lão phu xưa này tính tình thích phóng khoáng, ba vị hãy cứ việc xuất ba chiêu tổng hợp lại tấn công đi nào.
Ba vị đường chủ nghe nói liền nhanh nhẹn phân tán ra thành thế chân vạc đoạn vội vã đua tay lên, mỗi người quét mạnh về phía Nam Cung Minh một chiêu cực kỳ lợi hại.
Với thái độ ung dung, lão già họ Nam khẽ hừ một tiếng đoạn dương tay hữu đẩy mạnh ra một chiêu nghênh đón.
Bùng.
Một tiếng nổ đinh tai xé tan bầu không khí âm u của cả tòa động phủ rung chuyển mạnh cơ hồ như muốn sụp đổ xuống, một luồng khói đen dầy đặc cuồn cuộn bốc lên bao phủ kín mít cả đấu trường.
Giây lâu, khói đen mờ tan dần, tòa đại sảnh xôn xao dữ dội, ba vị đường chủ đã ngã gục xuống đất, chỉ còn lại lão già họ Nam đang đứng trơ như thạch trụ.
Một điểm rất quái lạ là thi thể của ba vị đường chủ bỗng tan rữa ra, và từ từ biến thành một vũng nước đen ngòm hôi thối.
U minh giáo chủ cả kinh hướng về Tiết Hoa Diễm kêu lên:
- Trời! Lão Nam Cung Minh lại có khả năng sử dụng nổi thi độc?
Tiết Hoa Diễm điềm nhiên đáp:
- Ngoài chức Tổng hộ pháp, bổn tọa còn phái lão ta kiêm nhiệm Lũng tây phân đàn đàn chủ.
- Ồ! Còn cửu đầu Điểu lữ cung đâu?
- Vì phòng thủ bất nghiêm, để bọn thích khách thừa cơ xâm nhập Lũng tây phân đàn, trong khi bổn tọa đang dưỡng bênh nơi đấy, nên bổn tọa đã hạ lệnh đem hắn và bốn vị Tổng hộ pháp ra tử hình cách đây hơn mấy hôm rồi.
Toàn thân rúng động lên vì giận dữ, U minh giáo chủ quay đầu lại nhìn Tiết Hoa Diễm gằn giọng:
- Việc quan trọng thế tại sao không thông báo cho bổn tọa hay biết?
- Vì lúc ấy giáo chủ đã bận việc tuần du, khư khư một việc nhỏ nhặt như thế, chẳng nhẽ bổn tọa không đủ thẩm quyền ra lệnh hay sao?
U minh giáo chủ mặc nhiên không đáp.
Tiết Hoa Diễm vội quay sang Tư lễ đường chủ thốt:
- Cuộc khảo nghiệm võ công đã hoàn tất, vậy phiền đường chủ hãy tuyên bố khai mạc cuộc đại lễ nhậm chức đi thôi.
U minh giáo chủ vội đua tay ra ngăn cản:
- Hãy khoan! Trước khi Tổng hộ pháp ra nhậm chức, hãy cùng bổn tọa thử sức qua ba chiêu cái đã.
Thái Thượng giáo chủ tỏ vẻ khó chịu:
- Vì một lý do gì mới đuợc?
- Bổn tọa không muốn ngồi ở một chức vụ bù nhìn, nếu trong ba chiêu không thắng nổi Tân Tổng hộ pháp, chức giáo chủ này cũng xin nhường nốt lại cho lão già họ Nam cho tiện việc.
Không dằn đuợc cơn nóng giận, Tiết Hoa Diễm đột nhiên đứng thẳng người dậy:
- Hôm nay giáo chủ hà tất lại thắc mắc và làm khó bổn tọa mãi thế này?
U minh giáo chủ cười gằn:
- Chuyện ấy bổn tọa đâu dám, thực ra nếu không sớm nhường chức giáo chủ, thì cũng có người đến chiếm đoạt như thường.
Tiết Hoa Diễm gắt to:
- Tại sao giáo chủ lại có những lời úp mở như thế? Có việc chi không đồng ý, hà tất chẳng nói trắng ra xem, chúng mình còn liệu tìm liệu pháp để bổ cứu.
U minh giáo chủ mỉa mai:
- Người định chiếm đoạt chức giáo chủ là một gã thanh niên họ Văn tên Tử Lăng mà thượng tọa đã quen biết từ lâu đấy mà.
Tiết Hoa Diễm gào lên:
- Giáo chủ bộ điên rồi đấy ư? Tại sao lại có những lời lẽ hồ đồ thế hả?
U minh giáo chủ nghiêm giọng thốt:
- Hừ! U minh giáo do hai mẹ con ta sáng lập nên, nếu lão nhân gia không bằng lòng cho bổn tọa giữ chức vị giáo chủ thì với mẹ con tại sao thượng tọa không thẳng thắn bảo ngay, hà tất mang võ công bí truyền trong Mai châu bửu lục thượng quyển lại truyền thụ cho Văn Tử Lăng với ý định muốn cho gã ấy chiếm đoạt chức vị U minh giáo chủ là nghĩa lý gì?
Tiết Hoa Diễm gào to:
- Ồ! Tại sao giáo chủ lại ăn nói chẳng giữ lời? Phải bắt được gã ấy lại hỏi xem có thực hay không?
- Hừ! Chứng cớ đã rành rành, mà thượng tọa vẫn còn chối mãi.
Tiết Hoa Diễm điên tiết kêu lên:
- Nhưng Văn Tử Lăng mà giáo chủ vừa nói ấy là ai mới được chứ? Nếu quả thật có kẻ am hiểu được võ học trong Mai chu bửu lục, ta hứa sẽ tự sát trước mặt mọi người.
- Hừ! Gã mà thượng tọa định thâu làm đệ tử và định cho hắn thay thế chức vị giáo chủ chứ còn ai nữa?
Tất cả nhân viên thuộc hạ đều đứng ngơ ngác vì sự cãi vã của hai mẹ con giáo chủ, cho đến lão Nam Cung Minh cũng chả hiểu ất giáp gì ráo.... duy chỉ có Văn Tử Lăng là mừng thầm cho kế hoạch ly gián của chàng, đã đạt đến mức thành công, nhưng trong thâm tâm chàng trai trẻ, không khỏi hổ thầm vì hành động kém quanh minh chính đại của mình.
Thái Thượng giáo chủ Tiết Hoa Diễm giận tím cả mặt, sau phút sôi động đến cực điểm, bà ta vụt buông tiếng thở dài:
- Lời buộc tội của giáo chủ, làm thượng tọa kinh ngạc vô cùng, quyển thượng của bộ Mai chu bửu lục vẫn còn ở trong tay thượng tọa, võ công trong ấy lại trực tiếp chống với võ công của chúng mình, ta hà tất dại khờ gì đem gieo mầm hỏa hoạn để chuốc lấy mối hoạ vào thân.
U minh giáo chủ khẽ cười gằn:
- Thực ra bổn tọa cũng không thể tin rằng việc ấy có thực, nhưng sự thực đã chứng minh rõ ràng, và gã họ Văn ấy hiện đang có mặt trong hàng ngũ giữa toán thuộc hạ của chúng mình nơi Hiệp lê mật cung này.
Tử Lăng giật mình đánh thót. Trời! U minh giáo chủ quả thật phi thường, chàng ngờ đâu qua mặt được bà ta, nào ngờ! Chàng vụt nhớ lại sự trùng hợp ngẫu nhiên của hai gã tuần tiễu đi sau, lúc giở tấm vải để nhìn mặt thì thình lình bà ta lại xuất hiện. Tất cả đều là do bàn tay của U minh giáo chủ sắp đặt cả ư?
Mấy lời nói của U minh giáo chủ vừa tuyên bố ra, làm toàn thể nhân viên ở Đại thính đường đều xôn xao dữ dội.
U minh giáo chủ đột nhiên cười lên the thé:
- Văn Tử Lăng! Nhà ngươi còn đợi gì nữa mà chẳng chịu ra mặt?
Tử Lăng tự biết không còn đường rút lui được nữa, chàng dùng phép truyền âm nhập mật bảo Giang Thu Lăng:
- Lăng muội, em hãy thận trọng, đừng nên dời xa tiểu huynh nhé.
Không đợi sự phản ứng của Thu Lăng, Tử Lăng vội vã tung mình bay vọt ra giữa thính đường, cất giọng sang sảng:
- U minh giáo chủ! Tại sao bà không tuân thủ lời hứa danh dự lúc trước, đem sự bí mật của tại hạ đi tiết lộ tất cả với Thái Thượng giáo chủ?
U minh giáo chủ vụt cười lên khanh khách, quay sang Tiết Diễm Hoa:
- Gã ấy chính là Văn Tử Lăng, thượng tọa hãy nhìn kỹ đi.
Quang cảnh của thính đường lúc ấy sôi động dữ dội, có kẻ đã phải buột miệng kêu lên vì kinh ngạc!
Lão Nam Cung Minh đang đứng giữa sân, thấy Tử Lăng thình lình từ đám đông nhảy ra, cũng ngạc nhiên vô cùng, lão bèn dùng truyền âm nhập mật hỏi:
- Nhãi con! Tại sao lại có chuyện lạ thế?
Tử Lăng thầm nhủ:
"Lão già họ nam mặc dù vẫn giữ một khí phách hào hiệp nhưng … hiện tại lão ta đã cùng bà Tiết Hoa Diễm có một mối cảm tình không thể dứt khoát được, chưa chắc đối với mình có một sự trợ giúp gì! Chi bằng mình không nên liên lạc với lão ta là hơn!"
Chàng giả bộ ngập ngừng giây lâu đoạn hướng về Thái Thượng giáo chủ ấp úng thốt:
- Tại hạ vì vô tình bị giáo chủ phỉnh gạt nên tiết lộ toàn bộ bí mật cả rồi!
Thái thượng giáo chủ quát to:
- Đồ láo! Bổn tọa chưa từng gặp mặt nhà ngươi lần nào cả, tại sao lại có chuyện kỳ quái như thế được?
Vừa nói xong, bà bắn mình lên nhảy đến định vồ chụp lấy Tử Lăng.
- Thượng tọa còn quên một việc tối quan trọng, phàm theo quy lệ của bổn giáo, tất cả những phân đàn và phân đàn chủ và các đường chủ ở tổng đàn, trước khi nhậm chức phải trải qua một cuộc trắc nghiệm võ công chứ? Thái Thượng giáo chủ cười lên khanh khách:
- Ồ! Việc ấy ta thật tình vì sơ lược mà quên đi vậy, giáo chủ định cho Tân Tổng hộ pháp cùng ai tỷ thí võ công?
U minh giáo chủ cười gằn:
- Theo quy lệ bổn môn, kẻ nhập môn phải đánh bại hai vị đường chủ hiệp lực tấn công hoặc thủ huề ba vị đường chủ cùng tấn công một lúc, mới thông qua cuộc trắc nghiệm.
Nam Cung Minh vội xen vào:
- Quyền cước vô tình! Nếu lão phu có lỡ tay đả thương một hay vài người của bổn giáo, xin giáo chủ đừng trách lão phu nặng tay nhé!
U minh giáo chủ lặng thinh không đáp, bà vội quay về phía toán thuộc hạ dõng dạc truyền lệnh:
- Tư hình, Tư độc và Tuần quản ba vị đường chủ, hãy ra thi hành cuộc khảo sát võ công cho vị Tân Tổng hộ pháp.
Thoạt nghe lệnh truyền, tòan thể nhân viên có mặt nơi Đại sảnh đường lập tức tản mác ra bốn phía, để lộ một khỏang khá rộng, nhường lại cho cuộc tỷ thí võ công.
Tiết Hoa Diễm ngước nhìn lão Nam Cung Minh ân cần nhắn nhủ:
- Tổng hộ pháp nên cẩn thận, họ là những tay nhất lưu cao thủ của bổn giáo đấy!
Nam Cung Minh gật đầu mỉm cười, đoạn bắn vụt bay mình ra giữa đại điện.
Tư hình đường chủ vội cung tay vái chào:
- Chúng tôi là kẻ thuộc hạ, vâng lệnh giáo chủ, ba người thử tấn công, nhưng… như thế xem ra không mấy đẹp, vậy xin Tổng hộ pháp hãy xuất chiêu trước đi.
Nam Cung Minh vội xua tay:
- Ồ! Bất tất phải khư khư giữ lễ! Lão phu xưa này tính tình thích phóng khoáng, ba vị hãy cứ việc xuất ba chiêu tổng hợp lại tấn công đi nào.
Ba vị đường chủ nghe nói liền nhanh nhẹn phân tán ra thành thế chân vạc đoạn vội vã đua tay lên, mỗi người quét mạnh về phía Nam Cung Minh một chiêu cực kỳ lợi hại.
Với thái độ ung dung, lão già họ Nam khẽ hừ một tiếng đoạn dương tay hữu đẩy mạnh ra một chiêu nghênh đón.
Bùng.
Một tiếng nổ đinh tai xé tan bầu không khí âm u của cả tòa động phủ rung chuyển mạnh cơ hồ như muốn sụp đổ xuống, một luồng khói đen dầy đặc cuồn cuộn bốc lên bao phủ kín mít cả đấu trường.
Giây lâu, khói đen mờ tan dần, tòa đại sảnh xôn xao dữ dội, ba vị đường chủ đã ngã gục xuống đất, chỉ còn lại lão già họ Nam đang đứng trơ như thạch trụ.
Một điểm rất quái lạ là thi thể của ba vị đường chủ bỗng tan rữa ra, và từ từ biến thành một vũng nước đen ngòm hôi thối.
U minh giáo chủ cả kinh hướng về Tiết Hoa Diễm kêu lên:
- Trời! Lão Nam Cung Minh lại có khả năng sử dụng nổi thi độc?
Tiết Hoa Diễm điềm nhiên đáp:
- Ngoài chức Tổng hộ pháp, bổn tọa còn phái lão ta kiêm nhiệm Lũng tây phân đàn đàn chủ.
- Ồ! Còn cửu đầu Điểu lữ cung đâu?
- Vì phòng thủ bất nghiêm, để bọn thích khách thừa cơ xâm nhập Lũng tây phân đàn, trong khi bổn tọa đang dưỡng bênh nơi đấy, nên bổn tọa đã hạ lệnh đem hắn và bốn vị Tổng hộ pháp ra tử hình cách đây hơn mấy hôm rồi.
Toàn thân rúng động lên vì giận dữ, U minh giáo chủ quay đầu lại nhìn Tiết Hoa Diễm gằn giọng:
- Việc quan trọng thế tại sao không thông báo cho bổn tọa hay biết?
- Vì lúc ấy giáo chủ đã bận việc tuần du, khư khư một việc nhỏ nhặt như thế, chẳng nhẽ bổn tọa không đủ thẩm quyền ra lệnh hay sao?
U minh giáo chủ mặc nhiên không đáp.
Tiết Hoa Diễm vội quay sang Tư lễ đường chủ thốt:
- Cuộc khảo nghiệm võ công đã hoàn tất, vậy phiền đường chủ hãy tuyên bố khai mạc cuộc đại lễ nhậm chức đi thôi.
U minh giáo chủ vội đua tay ra ngăn cản:
- Hãy khoan! Trước khi Tổng hộ pháp ra nhậm chức, hãy cùng bổn tọa thử sức qua ba chiêu cái đã.
Thái Thượng giáo chủ tỏ vẻ khó chịu:
- Vì một lý do gì mới đuợc?
- Bổn tọa không muốn ngồi ở một chức vụ bù nhìn, nếu trong ba chiêu không thắng nổi Tân Tổng hộ pháp, chức giáo chủ này cũng xin nhường nốt lại cho lão già họ Nam cho tiện việc.
Không dằn đuợc cơn nóng giận, Tiết Hoa Diễm đột nhiên đứng thẳng người dậy:
- Hôm nay giáo chủ hà tất lại thắc mắc và làm khó bổn tọa mãi thế này?
U minh giáo chủ cười gằn:
- Chuyện ấy bổn tọa đâu dám, thực ra nếu không sớm nhường chức giáo chủ, thì cũng có người đến chiếm đoạt như thường.
Tiết Hoa Diễm gắt to:
- Tại sao giáo chủ lại có những lời úp mở như thế? Có việc chi không đồng ý, hà tất chẳng nói trắng ra xem, chúng mình còn liệu tìm liệu pháp để bổ cứu.
U minh giáo chủ mỉa mai:
- Người định chiếm đoạt chức giáo chủ là một gã thanh niên họ Văn tên Tử Lăng mà thượng tọa đã quen biết từ lâu đấy mà.
Tiết Hoa Diễm gào lên:
- Giáo chủ bộ điên rồi đấy ư? Tại sao lại có những lời lẽ hồ đồ thế hả?
U minh giáo chủ nghiêm giọng thốt:
- Hừ! U minh giáo do hai mẹ con ta sáng lập nên, nếu lão nhân gia không bằng lòng cho bổn tọa giữ chức vị giáo chủ thì với mẹ con tại sao thượng tọa không thẳng thắn bảo ngay, hà tất mang võ công bí truyền trong Mai châu bửu lục thượng quyển lại truyền thụ cho Văn Tử Lăng với ý định muốn cho gã ấy chiếm đoạt chức vị U minh giáo chủ là nghĩa lý gì?
Tiết Hoa Diễm gào to:
- Ồ! Tại sao giáo chủ lại ăn nói chẳng giữ lời? Phải bắt được gã ấy lại hỏi xem có thực hay không?
- Hừ! Chứng cớ đã rành rành, mà thượng tọa vẫn còn chối mãi.
Tiết Hoa Diễm điên tiết kêu lên:
- Nhưng Văn Tử Lăng mà giáo chủ vừa nói ấy là ai mới được chứ? Nếu quả thật có kẻ am hiểu được võ học trong Mai chu bửu lục, ta hứa sẽ tự sát trước mặt mọi người.
- Hừ! Gã mà thượng tọa định thâu làm đệ tử và định cho hắn thay thế chức vị giáo chủ chứ còn ai nữa?
Tất cả nhân viên thuộc hạ đều đứng ngơ ngác vì sự cãi vã của hai mẹ con giáo chủ, cho đến lão Nam Cung Minh cũng chả hiểu ất giáp gì ráo.... duy chỉ có Văn Tử Lăng là mừng thầm cho kế hoạch ly gián của chàng, đã đạt đến mức thành công, nhưng trong thâm tâm chàng trai trẻ, không khỏi hổ thầm vì hành động kém quanh minh chính đại của mình.
Thái Thượng giáo chủ Tiết Hoa Diễm giận tím cả mặt, sau phút sôi động đến cực điểm, bà ta vụt buông tiếng thở dài:
- Lời buộc tội của giáo chủ, làm thượng tọa kinh ngạc vô cùng, quyển thượng của bộ Mai chu bửu lục vẫn còn ở trong tay thượng tọa, võ công trong ấy lại trực tiếp chống với võ công của chúng mình, ta hà tất dại khờ gì đem gieo mầm hỏa hoạn để chuốc lấy mối hoạ vào thân.
U minh giáo chủ khẽ cười gằn:
- Thực ra bổn tọa cũng không thể tin rằng việc ấy có thực, nhưng sự thực đã chứng minh rõ ràng, và gã họ Văn ấy hiện đang có mặt trong hàng ngũ giữa toán thuộc hạ của chúng mình nơi Hiệp lê mật cung này.
Tử Lăng giật mình đánh thót. Trời! U minh giáo chủ quả thật phi thường, chàng ngờ đâu qua mặt được bà ta, nào ngờ! Chàng vụt nhớ lại sự trùng hợp ngẫu nhiên của hai gã tuần tiễu đi sau, lúc giở tấm vải để nhìn mặt thì thình lình bà ta lại xuất hiện. Tất cả đều là do bàn tay của U minh giáo chủ sắp đặt cả ư?
Mấy lời nói của U minh giáo chủ vừa tuyên bố ra, làm toàn thể nhân viên ở Đại thính đường đều xôn xao dữ dội.
U minh giáo chủ đột nhiên cười lên the thé:
- Văn Tử Lăng! Nhà ngươi còn đợi gì nữa mà chẳng chịu ra mặt?
Tử Lăng tự biết không còn đường rút lui được nữa, chàng dùng phép truyền âm nhập mật bảo Giang Thu Lăng:
- Lăng muội, em hãy thận trọng, đừng nên dời xa tiểu huynh nhé.
Không đợi sự phản ứng của Thu Lăng, Tử Lăng vội vã tung mình bay vọt ra giữa thính đường, cất giọng sang sảng:
- U minh giáo chủ! Tại sao bà không tuân thủ lời hứa danh dự lúc trước, đem sự bí mật của tại hạ đi tiết lộ tất cả với Thái Thượng giáo chủ?
U minh giáo chủ vụt cười lên khanh khách, quay sang Tiết Diễm Hoa:
- Gã ấy chính là Văn Tử Lăng, thượng tọa hãy nhìn kỹ đi.
Quang cảnh của thính đường lúc ấy sôi động dữ dội, có kẻ đã phải buột miệng kêu lên vì kinh ngạc!
Lão Nam Cung Minh đang đứng giữa sân, thấy Tử Lăng thình lình từ đám đông nhảy ra, cũng ngạc nhiên vô cùng, lão bèn dùng truyền âm nhập mật hỏi:
- Nhãi con! Tại sao lại có chuyện lạ thế?
Tử Lăng thầm nhủ:
"Lão già họ nam mặc dù vẫn giữ một khí phách hào hiệp nhưng … hiện tại lão ta đã cùng bà Tiết Hoa Diễm có một mối cảm tình không thể dứt khoát được, chưa chắc đối với mình có một sự trợ giúp gì! Chi bằng mình không nên liên lạc với lão ta là hơn!"
Chàng giả bộ ngập ngừng giây lâu đoạn hướng về Thái Thượng giáo chủ ấp úng thốt:
- Tại hạ vì vô tình bị giáo chủ phỉnh gạt nên tiết lộ toàn bộ bí mật cả rồi!
Thái thượng giáo chủ quát to:
- Đồ láo! Bổn tọa chưa từng gặp mặt nhà ngươi lần nào cả, tại sao lại có chuyện kỳ quái như thế được?
Vừa nói xong, bà bắn mình lên nhảy đến định vồ chụp lấy Tử Lăng.
Danh sách chương