Tháng ba xuân sắc, trời ấm hoa bừng, tiểu yêu tinh cũng ngày càng quất quít lấy người.

Nghe thấy cửa phòng mở ra, Mặc Nhan ngồi thẳng người lên, hai mắt sáng lên nhìn ra phía ấy, nhưng lại thấy Thẩm Yên Thanh bưng một bát canh chưng cách thủy đi vào, cười nói: “Mặc Nhan, ta chưng một món thanh nhiệt trừ hỏa, qua đây nếm thử xem có hợp khẩu vị ngươi không nào.”

Ngoại trừ Tô Mộ Tình, chỉ có hắn biết rõ nội tình của Mặc Nhan. Vì để lâu chủ không phải nhọc lòng quá độ, Thẩm Yên Thanh tự mình xuống bếp, làm một số món canh giải nhiệt định thần cho tiểu miêu yêu trừ hỏa.

Mùa xuân, ấy chính là thời kỳ động dục của loài mèo.

Mặc Nhan mặt ửng lên, nhận lấy, lúng túng cảm ơn. Mở nắp ra, hương vị ngọt ngào thanh tao mang theo chút dược hương xông lên mũi. Y nuốt nước bọt, chỉ trong chốc lát đã giơ bát lên ăn sạch sẽ, chừng như còn thèm mà liếm liếm môi, khen: “Ngon quá, Thẩm đại ca, huynh dạy ta hầm canh có được không?”

Trầm Yên lấy lại bát cùng muỗng để nha hoàn dọn đi, rót hai chén chè xanh, cười bảo: “Là muốn hầm để lâu chủ uống sao?”

Mặc Nhan cười rộ lên mà gật đầu. Tuy đã tu thành hình người, nhưng thiên tính nhà mèo nhất thời vẫn chưa suy suyển, chưa thể dùng yêu lực mà ngăn lại khao khát. Nhưng lúc xuân về thực ra cũng chẳng khác biệt gì mấy. Tuy nhiên, từ lúc cùng Tô Mộ Tình đến nay, kỳ động dục bỗng trở thành người thật việc thật, y đã không còn đình lại được nữa. Một khi chớm thấy người nọ, đã chịu không được mà phải cọ dụi một phen. Nhưng đêm đêm hoan hảo như thế, thân thể của chính mình cũng chịu không xuể. Cũng may, còn có Thẩm Yên Thanh để tâm săn sóc, mỗi ngày đều đổi một món canh ngọt thanh nhiệt trừ hỏa cho y.

Ô, nhu cầu tràn trề như thế, khiến bản thân Mặc Nhan cũng khổ sở cực kỳ, y sợ rằng Tô Mộ Tình phải cực nhọc vất vả. Tuy rằng mỗi khi trên giường, bị làm đến mức phải van vỉ xin tha luôn chính là mình, nhưng mà… Mặc Nhan ắt hẳn cho rằng Tô Mộ Tình câu nệ sĩ diện mà không chịu thu binh trước mà thôi.

Thẩm Yên Thanh nheo mắt quan sát vẻ mặt vừa mừng vừa khổ của y, trầm ngâm nói: “Ta nghĩ, ta đoán được ngươi muốn hầm loại canh gì rồi.”

~

Tô Mộ Tình đang cùng Nam Cung Ngưng so cờ cao thấp giữa vườn trăm hoa khoe sắc, giằng co trọn một buổi chiều vẫn bất phân thắng bại. Trên bàn cờ, quân trắng quân đen đều như hổ như sói, mỗi một nước cờ đều sử dụng hết tinh thần. Ngay khi ấy, Mặc Nhan cẩn cẩn dực dực mà bưng một cái khay tiến đến. Chiếc bát in hình mẫu đơn xanh biếc uốn lượn, nắp đậy hình lá sen cũng không đậy nổi hương khí thơm lành hấp dẫn đến mê người. Nam Cung Ngưng hít hà, nói: “Thơm quá, làm cái gì ngon cho Tình ca ca nhà ngươi ăn đấy? Chia cho ta một chén với?”

Mặc Nhan lắc đầu, đem khay đặt xuống trước mặt Tô Mộ Tình: “Nếu Nam Cung đại ca muốn ăn, ta sẽ gọi trù phòng làm một phần.”

Tô Mộ Tình hàm tiếu mà kéo y ngồi xuống, thân mật mà xoa khuôn mặt y, dịu dàng hỏi: “Ngươi làm đấy à?”

Mặc Nhan đắc ý gật đầu, nhưng lại nghĩ một chút rồi thêm vào một câu: “Là Thẩm đại ca cùng Trương trù nương dạy ta làm.”

“À.” Tô Mộ Tình cầm lấy chiếc muỗng, mở nắp đậy ra, vừa nhìn rõ bên trong, bất giác sầm mặt.

Nam Cung Ngưng tò mò mà rướn người qua xem…. sửng sốt trong khoảnh khắc, rồi cười sặc sụa: “Ngưu tiên?”

[26: Ngưu tiên: Nậm bò, thứ tương tự ngọc dương, nhưng là của bò.]

Mặc Nhan hận không thể tìm được một cái hốc mà chui vào. Tô Mộ Tình trừng mắt bạo tàn nhìn cái tên cười đến bổ nghiêng bổ ngửa kia. Nhưng Nam Cung Ngưng luôn luôn ngốc nghếch có thừa, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt như sắp kéo giông kéo bão của đối phương, cứ thế mà ôm bụng cười đến thở không ra hơi. Vừa cười vừa giơ một ngón tay chỉ vào hắn, nói: “Tô đại lâu chủ, Mặc Nhan nhà chúng ta oán trách ngươi hùng phong không triển được mà! Ha ha ha ha! Nhanh, tẩm bổ nhanh lên, tránh phải lão hóa sớm… Ái da!”

Tô Mộ Tình búng một quân cờ bay ra, không nhẹ không nặng mà đập ngay vào răng cửa Nam Cung Ngưng, nhìn y đau đến giật bắn lên, bộ dạng chừng như sắp khóc đến nơi, trong lòng thoải mái đi một chút, xoay lại túm lấy Mặc Nhan đang định im ắng chuồn đi, gương mặt lộ ra ba phần cười giễu, ngấm ngầm cắn răng, bảo: “Tiểu yêu tinh, buổi tối vẫn chưa đút ngươi ăn no ư?”

Mặc Nhan vì bị hắn nhìn chòng chọc mà rụt cổ, lắc đầu như chiếc trống xoay, ủy khuất: “Ta…không phải là ý tứ đó…Ta sợ huynh mệt mỏi….không phải không phải… ta sợ thân thể huynh sẽ chịu không nổi….”

Sắc mặt Tô Mộ Tình càng lúc càng khó coi. Thanh âm Mặc Nhan lại càng lúc càng nhỏ, đến lúc không khác tiếng muỗi vo ve là mấy, mồ hôi lạnh ứa ra đẫm trán, đã thấu hiểu sâu sắc được cái gì gọi là càng nói càng sai.

Tô Mộ Tình một cước đá bay Nam Cung Thanh đang che miệng cười, ôm lấy tấm lưng Mặc Nhan, lấy đà hướng về phía trước, đem tiểu miêu yêu nửa điểm võ công cũng không biết vác lên vai. Khinh công thi triển, hướng Đồng Diệp Lâu mà vút đi.

Không nói cũng biết, lại muốn cùng y lên giường nữa rồi. Mặc Nhan cố giãy, khẽ gọi: “Mộ Tình, ta thực tình không phải nói huynh không đủ…”

Thấy bọn tiểu tư nha đầu đang trố mắt nhìn không thôi, thái dương Tô Mộ Tình nổi gân xanh điên cuồng, từ trước đến nay, đây là lần đầu bị người chọc tức đến dở khóc dở cười như thế.

Không hề chớp mắt, một đường thẳng tắp mà hướng về phòng, cửa phòng đóng “sầm” một tiếng. Mặc Nhan đầu óc choáng váng đã bị vác về phòng ngủ, đến khi y hồi phục tinh thần thì đã nằm ngửa trên giường mà nhìn lên. Hai tay Tô Mộ Tình đè nghiến vai y, hắn lại cúi xuống ngắm y, đôi ngươi sâu hút loáng thoáng sự tức giận cùng khao khát không thể che đậy được.

Trời ạ! Ngưu tiên có bổ, cũng không bổ đến mức chỉ cần ngửi thấy hương vị sẽ có thể nhiệt huyết sôi trào chứ? Thân thể Mặc Nhan cử động, giãy kịch liệt, nhỏ giọng nói: “Mộ Tình, huynh đừng giận mà, ta thực không phải có ý đó.”

Tô Mộ Tình nhướn một bên mày: “Sao?”

“Vì ta cứ luôn quấn lấy huynh mà muốn…. Ta sợ thân thể huynh suy kiệt… nên mới…. A….”

Tô Mộ Tình càng nghe càng phát hỏa, thẳng thừng ngăn chặn đôi môi đang mấp máy không ngớt kia, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, mang theo sự bá đạo mà điên cuồng nghiêm phạt, xâm chiếm môi y đến nỗi Mặc Nhan bị hôn đến ý loạn tình mê, tê dại lẩy bẩy dưới thân hắn mới buông tha cặp môi sưng đỏ, khàn giọng nói: “Tiểu yêu tinh, ngươi thực chọc giận ta.”

Đôi tay Mặc Nhan đã ôm lấy cổ đối phương, thân thể rướn cong, trong đôi ngươi hạnh đào chứa chan khao khát, mê muội như say. Tô Mộ Tình thấp giọng cười, gỡ tay y ra, kề sát vào tai y thì thầm: “Tự cởi y phục ra.”

Mặc Nhan trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ đến nỗi tưởng như xuất huyết, tay chân bối rối mà dỡ bỏ đi y phục trên người, hạ y cũng đã bỏ sang bên, thân thể trần trụi lại bắt đầu kề sát vào kẻ bên trên.

Tô Mộ Tình đột nghiên ngồi dậy, nhẹ nhàng đẩy y ra xa một chút, bảo: “Cởi y phục của ta.”

Mặc Nhan răng cắn đến mức run lên bần bật, nhưng khao khát nóng cháy như lửa nơi hạ thân khiến hắn không còn biết ngượng ngùng, hai tay vươn về phía y kết Tô Mộ Tình, từng lớp từng lớp mà dỡ bỏ, động tác bức thiết mà thô bạo. Cảm nhận được bàn tay đối phương đang vuốt ve tấm lưng mình, Mặc Nhan rên khẽ một tiếng, cả người tựa vào Tô Mộ Một Tình, một tay đụng vào bên dưới thắt lưng hắn, chạm đến dục vọng như rồng như hổ giữa nơi ấy, tựa như bị bỏng mà gấp gáp giật tay ra, khàn khàn thở dốc.

Tô Mộ Tình nhìn y, sinh ra khó chịu, kéo tay y ve vuốt lên cơn cương nóng của mình, gặm tai y, mấp máy nói: “Hôm nay, ta cho ngươi hảo hảo mà tẩm bổ…”

Mặc Nhan chỉ thấy trên mặt sắp bốc hơi mất rồi, hai dòng dịch thể nóng hổi bỗng chảy xuống. Tô Mộ Tình ngẩn người, rồi tức khắc bật cười, thuận tay với lấy một chiếc áo lau gương mặt y……

“Mặc Nhan, ngươi chảy máu mũi kìa.”

Mặc Nhan nhìn vết đỏ thắm trên làn áo trắng tinh như tuyết, khóc không ra nước mắt.

…Y không còn mặt mũi nào sống nữa….

~

May là huynh ấy không ăn bát ngưu tiên kia — Mặc Nhan không còn chút sức lực nào, dựa vào đầu giường, lòng mừng không ngớt.

Giữa ban ngày mà nồng nàn lửa thiêu củi đốt, cuối cùng bản thân lại mất hết thể diện mà ai ai xin tha thứ, nhưng y cảm thấy mãn nguyện hết cả tâm can, giờ đây đã mệt đến nỗi đầu ngón tay cũng không động đậy được.

Để mặc cho Tô Mộ Tình ôm mình tắm rửa, sau khi tẩy sạch cơ thể, Mặc Nhan cũng lười mặc lại y phục, vùi vào trong chăn làm ra bộ dạng mệt mỏi vốn có.

Tô Mộ Tình xem như cũng có vài phần lương tâm, cẩn thận lau khô mái tóc xõa dài trên gối của y xong, vươn tay vịn lấy eo, cúi xuống hôn khẽ lên trán y. Ngọt ngào trong lòng Mặc Nhan đang khẽ dâng lên, đang muốn quấn quít lấy hắn mà nho nhỏ trò chuyện, nhưng kẻ kia bất ngờ xốc chăn lên, nhìn suốt thân thể y, hướng đến cái nơi bị sử dụng quá độ kia.

“Huynh làm gì?” Mặc Nhan sợ hãi kêu lên, liều mạng muốn tránh nhưng không được. Tô Mộ Tình cứ khăng khăng giữ, vài lần sau đã đè y nằm thẳng lại, để y cảm nhận được ngón tay mình vuốt dọc sống lưng đi xuống. Y không khỏi ngượng ngùng giận dữ, thét lên: “Bại hoại! Không được chạm vào!”

Tô Mộ Tình quết chút dược cao, chấm lên nơi riêng tư sưng đỏ buốt rát của Mặc Nhan, nhu mềm vô cùng, hết lần này đến lần khác trêu y ngoài miệng: “Sợ gì chứ? Trên người ngươi, còn chỗ nào mà ta không chạm qua?”

Mặc Nhan vùi đầu trong chăn, giận đến run người, thanh âm tức tối: “Sau này… chỗ nào cũng không cho huynh chạm đến!”

Tô Mộ Tình buồn cười, vỗ vỗ cái mông hây hẩy của y, cười bảo: “Nói thế thật ư? Ngươi đừng hối hận đấy nhé.”

Mặc Nhan đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nằm sấp ngoan ngoãn, không chút lộn xộn.

Dược cao thanh mát đã xua đi cơn đau đớn bỏng rẫy ở nơi ấy, những ngón tay dịu dàng xoa vuốt trên lưng đã dỗ yên được cơ thể đau xót của y. Mặc Nhan thư thái mà ưm, ư một tiếng, đầu cọ tới cọ lui trên gối.

Biết sai mà sửa, còn gì tốt hơn.

Những cái vuốt ve khi khoan khi nhặt đã dấy lên cơn buồn ngủ trong y, cảm nhận được khí tức của đối phương ngày một đến gần, y khép mắt, đợi chờ một cái hôn buông xuống.

“Mặc Nhan…”, thanh âm trầm thấp của Tô Mộ Tình mang theo vài phần tiếu ý, khí tức ấm nóng bao phủ bên tai hắn, khẽ nói: “Ngươi có phải đang muốn đê tiện mà trả thù ta hay không?”

Đôi mắt hạnh đào đang khép lại bỗng dưng trợn trừng, Mặc Nhan nghiêng người đá mạnh, quát: “Cút đi!”

~

Huynh ấy làm sao lại là người như thế?

Mặc Nhan tức giận đâm đâm vào giữa đĩa cá chưng, trên ghế đã lót sẵn một tầng đệm êm rất dày, ngồi xuống cũng không khó khăn gì lắm. Thế nhưng, đối với bộ vị vừa mới bị thương nặng kia, đệm êm đến đâu cũng không bằng chiếc chân rắn rỏi ấm áp của người nọ.

“Sao thế Mặc Nhan?” Thẩm Yên Thanh dừng đũa, khó hiểu nhìn y, “Không hợp khẩu vị ngươi à?”

Mặc Nhan lắc đầu, vặt một cánh chim nhạn, xem nó như chân của Tô Mộ Tình mà mạnh miệng cắn xé.

Thẩm Yên Thanh múc một bát canh cho y, yếu ớt cười bảo: “Ngô đường chủ sang năm nữa là bốn mươi, chỉ vừa mới có một nhi tử, tất nhiên là muốn đại yến tân khách, lâu chủ nể mặt đến đó cũng đương nhiên thôi.”

Người ta sinh con, huynh ấy đi xem náo nhiệt cái gì?!

Mây mưa ban trưa qua di, cãi nhau ầm ĩ thì đã đến giờ ăn tối. Y nguyên là muốn ăn vạ để Tô Mộ Tình đút mình ăn, ngờ đâu vừa trêu y mãi đến lúc lên đèn xong, lại bất ngờ muốn đi uống rượu đám đầy tháng nhi tử nhà họ Ngô. Vì thế, mèo nhỏ đang chờ mong  chan chứa liền bị bỏ rơi, cũng may còn có Thẩm Yên Thanh đến ăn cùng y, khiến y không đến mức ôm giận mà sinh bệnh.

Một bát cơm qua đi mà chẳng chút mùi vị gì, Mặc Nhan buồn chán có thừa, nói chuyện phiếm với Thẩm Yên Thanh câu có câu không, được mấy lời lại nghĩ đến Tô Mộ Tình.

Có kẻ tình ý thẳm sâu, trên gương mặt nhanh chóng bật cười khúc khích, trong mê mải lại có vài phần buồn bực. Khi bắt gặp ánh mắt thấu hiểu của Thẩm Yên Thanh lại bắt đầu e ngại cúi đầu, nhưng giấu đầu lòi đuôi mà nhỏ giọng: “Ta không nhớ huynh ấy, huynh ấy luôn khi dễ ta.”

Thẩm Yên Thanh thở dài, gọi nha đầu đến thu dọn chén đĩa trên bàn, sau đó kể cho Mặc Nhan nghe mấy chuyện giang hồ cố sự. Chỉ một chốc sau, Mặc Nhan đã ngáp vắn ngáp dài, không cần tắm rửa đã muốn lên giường ngủ lại. Thẩm Yên Thanh thay y đắp chăn thật kỹ, lại ở bên giường mà trông chừng.

— Hái hoa đạo tặc ác danh rành rành Tôn Liên Vũ mấy ngày trước đó đã phạm án tại phủ Thái thú Dương Châu. Thiên kim của Thái thú đang còn sống đã bị làm nhục đến chết, tử trạng vô cùng thê thảm. Thái thú phẫn hận, hạ lệnh giết bỏ không tha, toàn bộ thành Dương Châu cấm việc đi lại ban đêm. Không chỉ nhà có con gái phấp phỏng lo lắng, mà cả những nam tử diện mạo thanh thú cũng bắt đầu người người bất an. Dung mạo Mặc Nhan có thể xem là cực phẩm, nhưng tâm tính lại đơn thuần, không hề phòng bị người khác. Quan Diệp Lâu mặc dù tuy canh phòng nghiêm ngặt, Thẩm Yên Thanh vẫn không yên lòng, tự mình trông chừng bên cạnh y, mãi đến khi Tô Mộ Tình trở về.

Khi ấy, đêm đã vào khuya, Mặc Nhan đã chìm lút vào mơ ngủ ngọt ngào so với trư còn say như chết, Tô Mộ Tình gật đầu  với Thẩm Yên Thanh, bảo nhỏ vất vả ngươi rồi, tiễn hắn ra ngoài, đóng cửa lại. Duỗi lưng ra, hắn cũng thấy mệt mỏi, nhanh chóng dỡ bỏ ngoại bào, cởi giày lên giường, ôm lấy tấm thân gầy ấm của Mặc Nhan mà duỗi tay duỗi chân.

Mặc Nhan cử động, đưa tay ôm lấy lưng hắn, mê man nói nhỏ: “Mộ Tình…”

“Ừ?” Đỉnh mũi của Tô Mộ Tình cọ vào khuôn mặt y, cách lớp trung y mà vỗ về lưng y, nhẹ nhàng nói: “Đánh thức ngươi sao?”

Mặc Nhan thấp giọng ư hừ, hít vào một hơi, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Huynh uống rượu ư?”

“Ừm”, Tô Mộ Tình búng búng trán y, không chút hảo ý nhoài người qua hỏi: “Có muốn nếm thử không nào?”

Mặc Nhan mắt mở tròn rồi lại khép, nhu thuận ngẩng đầu cùng hắn hôn sâu, dứt cơn quyến luyến, đột nhiên hỏi: “Mộ Tình, có phải huynh cũng muốn nhi tử hay không?”

Tô Mộ Tình ngẩng đầu, nhấm nháp vành tai Mặc Nhan, không hiểu tiểu yêu tinh kia muốn nói gì, chỉ buột miệng: “Muốn, nhưng ngươi không sinh được.”

Gà trống không đẻ trứng, nam nhân không sinh con, mèo đực ấy mà, tự nhiên cũng là không sinh mèo con được.

Mi mắt Mặc Nhan ánh lên một chút đau lòng, không phục mà nói: “Chuyện ấy khó gì? Đừng quên, ta là yêu tinh.”

Tô Mộ Tình sửng sốt một chút, một tay xoa hai gò má y,  trong ***g ngực dường như khẽ dấy lên ấm áp. Hắn cúi xuống hôn Mặc Nhan, khàn khàn bảo: “Đừng nói ngốc nữa, ngủ đi.”

Trong quyến luyến triền miên dường như bật lên tiếng ư hừ nho nhỏ, đôi tay thon gầy ôm sát lưng hắn. Đêm cứ thế mà loang trải, thân thể vùi sát vào nhau, luyến tiếc rời xa.

~

Mười tháng hoài thai, một khi khai nhụy, trẻ con cất tiếng khóc chào đời, từng ngón tay từng mảng da thịt, tất cả đều là sinh mệnh mà mẫu thân đã phải hy sinh vô cùng.

Với phàm nhân, đó vẫn là con đường bình thường của nữ tử, nhưng còn tiểu miêu yêu đã tu luyện thành người, quá trình lại đơn giản đến mức không nói nên lời.

Ba ngày sau đêm ấy, ban chiều Tô Mộ Tình từ hiệu buôn trở về, thấy Mặc Nhan đang ngồi bên giường mình đùa ngịch một đứa trẻ sơ sinh trắng trẻo. Hắn vừa vào phòng, thiếu chút nữa đã kêu lên, hoảng hốt hỏi: “Hài tử này từ đâu mà ra?”

Mặc Nhan quay lại nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay, đáp: “Dĩ nhiên là ta sinh rồi.”

Khóe môi Tô Mộ Tình co giật vài lần, ung dung cẩn trọng tiến lên, đứa bé kia mười phần đều xinh xẻo dễ nhìn, cũng không lạ người, bàn tay xíu xiu vẫn túm lấy ống tay áo Mặc Nhan. Mặc Nhan bị đùa đến cười khanh khách không ngừng. Tô Mộ Tình hít thật sâu, nắm chặt bờ vai Mặc Nhan, giọng nói trầm thấp tràn đầy nhu tình: “Thật sự là ngươi sinh ư?”

“Sao lại giả được?” Mặc Nhan nhoẻn ra nét cười đắc ý, vươn người sang hôn khẽ lên khuôn mặt Tô Mộ Tình, bảo: “Tạo hóa của đất trời, ta mang nửa hạt nội đan dung hòa với tinh khí của ngươi mới sinh ra được hài tử này.”

Dị năng của kẻ tu luyện kia hắn nhất thời cũng lý giải không được, bán tín bán nghi mà ôm lấy hài tử kia. Trong lòng Tô Mộ Tình xúc động khôn xiết, cười bảo: “Đặt tên đi nào.”

Mặc Nhan gật đầu, tựa vào người hắn mà nghịch đùa đứa trẻ, nói: “Tô Nhan, có được không?”

Tô Mộ Tình không khỏi bật cười, xoa gương mặt y vô cùng thân thiết, chiều chuộng bảo: “Làm như sợ người khác không biết là ngươi sinh ấy, tiểu yêu tinh!”

Mặc Nhan đỏ lựng khuôn mặt, cúi đầu. Lúc y hãy còn ngượng ngùng, Tô Mộ Tình cũng không suy nghĩ nhiều, gọi Tiểu Song lên thay tã lót cho hài tử. Khi cởi áo, một mảnh giấy lụa từ trong rơi ra. Tô Mộ Tình tò mò nhặt lên, trầm trầm đọc thành tiếng:

“…Tội phụ Trần Thị, chưa chồng thai hoang, không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt dòng họ. Nghiệt tử không nơi nào nuôi dưỡng, nén lòng mà vứt bỏ nơi hoang dã, mong được người hảo tâm dưỡng dục trưởng thành, nguyện kiếp sau kết cỏ ngậm vành mà báo đại ân…”

Mặc Nhan càng nghe mặt càng trắng bệt, Tô Mộ Tình càng đọc mặt càng tối sầm. Tiểu Song thay tã cho đứa trẻ xong, biết điều mà bế nó lui xuống. Đầu Mặc Nhan đã cúi thấp gần đến mặt bàn, hối hận sao lúc nhặt được không mở chăn quấn ra mà kiểm tra một phen. Tô Mộ Tình đưa một tay nâng cằm y lên, cười như không cười, trầm giọng: “Nói!”

Sơn vũ dục lai phong mãn lâu!

[27: Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: mưa bão sắp tới nên gió mới thổi mạnh đầy lầu. Ngoài ra cũng là một ẩn dụ, nói cơn giận của một ai đó như bão táp sắp đến.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện