Trình Tố chạy đi khắp nơi tìm Lộ Tri Nghi, thế nhưng không ngờ tới là cô lại ở ngay trước cửa nhà mới của mình.
“Trình Tố...”
Lộ Tri Nghi nhỏ giọng gọi tên anh, giọng nói hãy còn hơi sợ hãi và gấp gáp. Váy trắng trên người cô bị dính bẩn, chân cũng lộ ra vết trầy xước.
Cô vẫn rất đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy dường như đã bị rạn nứt. Tựa như thiên thần bị kéo xuống địa ngục, bông hồng trắng bị nhiễm bùn vậy.
Trình Tố không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình khi thấy cô trong bộ dạng này, anh chỉ thấy ngực mình như bị đè nén lại, đau lòng tới mức hít thở không thông.
Anh không nhiều lời mà chỉ nhanh chóng mở cửa cho cô đi vào, xem xét bắp chân cho cô.
“Có đau không?”
Lúc cô trèo từ tầng 2 xuống đã bị cành cây cọ xước, may là chỉ làm trầy da.
Lộ Tri Nghi mím chặt môi đáp: “Em không sao.”
Trình Tố ngồi xổm xuống, giúp cô xử lý vết thương, anh vừa làm vừa nói: “Em không muốn sống nữa hay sao mà dám nhảy từ tầng hai xuống!”
Lộ Tri Nghi trừng lớn mắt: “Sao anh biết?”
Trình Tố không đáp. Nhưng chỉ một lúc sau Lộ Tri Nghi đã nghĩ ra: “Bố em tới tìm anh?”
Trình Tố trầm mặc một lúc rồi gật đầu.
Anh thở dài, nhìn cả người Lộ Tri Nghi một lượt rồi hỏi: “Ông ta có đánh em không? Rốt cuộc là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lộ Tri Nghi lắc đầu đáp: “Hôm đó ông ấy thấy chúng ta nói chuyện trong xe rồi, là do ông ấy theo dõi em. Sau khi về nhà thì ông ấy tịch thu điện thoại, còn hỏi em xem anh là ai, nói muốn báo cảnh sát tới bắt anh vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên. Lúc đó tất nhiên là em không dám nói, vì nhỡ đâu ông ấy làm thật thì sao.”
“Em không nói nên ông ấy cũng không biết phải làm sao, thế là bèn nhốt em trên tầng hai, không cho bước một bước ra khỏi phòng. Theo như dự tính thì ngày mai ông ấy sẽ đưa em tới chỗ mẹ để nghỉ hè, tới tháng tám thì bay thẳng từ bên đó qua Melbourne luôn.”
“Nếu em không trốn ra ngoài, vậy thì không thể gặp được anh nữa...”
Trình Tố: “...”
Anh nhìn vết thương trên chân và chiếc váy trắng bị bám bẩn kia của cô mà trong lòng nghẹn không nói nên lời.
Anh rất muốn giữ cô lại. Thế nhưng lúc này đây, anh lại tự nghi ngờ chuyện mình đang làm là đúng hay sai. Anh không cam tâm lâu như vậy, có phải là do anh ích kỷ hay không...
Nếu như không quen anh, Lộ Tri Nghi sẽ không phải trải qua những chuyện như này.
Cô có thể thuận buồm xuôi gió đi du học, kết hôn với thiếu gia ưu tú của danh gia vọng tộc nào đó và tiếp tục duy trì sự tôn quý này cho thế hệ sau.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh cứ dây dưa tới cuộc sống của cô.
Thấy Trình Tố vẫn im lặng, Lộ Tri Nghi như nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh muốn đuổi em đi sao?”
“Không phải vậy...”
“Vậy sao anh lại không nói gì?”
- --
Trình Tố chỉ là đang chìm trong suy nghĩ của mình, anh tự hỏi, bản thân liệu có xứng để Lộ Tri Nghi trả giá như vậy hay không.
Nhưng anh không muốn nói ra nên liền đổi sắc mặt, tươi cười xoa đầu cô: “Anh đang nghĩ em có đói hay không, em muốn ăn gì đó không?”
Lộ Tri Nghi sờ cái bụng trống rỗng của mình, cười ngượng: “Hình như là hơi đói thật...”
“Vậy em muốn ăn gì?”
Chỗ này ở phía Đông thành phố, Lộ Tri Nghi nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Vằn thắn nhà Trương Ký, có được không?”
“Mười phút nhé.”
Trình Tố gọi điện cho Hồ Hiểu Vũ, chưa đầy mười phút sau đã thấy anh ta xách theo hai bát vằn thắn cá viên tới trước cửa.
“Anh Tố, nóng hổi đây, không biết một phần có đủ hay không nên em mua hai phần.”
Trình Tố nhận lấy rồi nói: “Ra quán xem sao, tối nay tôi không qua đó nữa.”
Hồ Hiểu Vũ: “Rõ ạ!”
Anh ta ngó đầu nhìn vào phòng thì bị Trình Tố ngăn lại: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Hồ Hiểu Vũ sờ đầu cười hề hề, nhỏ giọng nói: “Anh, có phải em sắp có chị dâu rồi không?”
Trình Tố nhìn về phía cô gái đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, đôi môi mỏng để lộ nụ cười khó che giấu. Anh quay lại đẩy Hồ Hiểu Vũ ra ngoài: “Đi làm việc của cậu đi!”
Tuy Trình Tố không nói rõ nhưng Hồ Hiểu Vũ lại như hiểu được hàm ý của anh, cười hì hì rồi rời đi.
Sau khi anh đóng cửa, Lộ Tri Nghi mới tò mò hỏi: “Là bạn anh hả?”
Trình Tố cũng không biết phải giải thích cho Lộ Tri Nghi về quan hệ giữa mình với Hồ Hiểu Vũ như nào nên chỉ gật đầu qua loa: “Xem là vậy đi.”
Trình Tố giúp Lộ Tri Nghi lấy đồ ăn ra, tách đũa rồi kiểm tra thật cẩn thận xem còn dằm gỗ hay không sau đó mới đưa cho Lộ Tri Nghi: “Em ăn đi.”
Lộ Tri Nghi cúi đầu ăn hai miếng cá viên, không biết cô sực nhớ tới chuyện gì mà lại ngẩng đầu nói với Trình Tố: “Em còn nhớ lần đầu tiên Đồng Đồng đưa em đi ăn vằn thắn Trương Ký, anh ngồi cùng nhóm người kia đã dọa sợ em đấy!”
Trình Tố bật cười: “Vậy bây giờ thì sao?”
Lúc đó bọn họ cách nhau một bàn, Lộ Tri Nghi ngồi từ xa nhìn anh, chỉ một hình xăm thôi đã dọa cô sợ tới mức không dám liếc mắt thêm lần nào nữa.
Nhưng bây giờ, bọn họ đang ngồi đối diện nhau.
Lộ Tri Nghi mím môi, cúi đầu ăn tiếp, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nói: “Không sợ nữa...”
Có lẽ người khác chỉ thấy được sự thô bạo của anh, còn Lộ Tri Nghi, cô thấy được sự dịu dàng ấm áp của anh.
Là sự dịu dàng, ấm áp chỉ dành riêng cho cô mà thôi.
Vậy thì có gì mà phải sợ nữa chứ?
Một câu “không sợ nữa" của cô, chỉ ba chữ đơn giản như vậy nhưng lại khiến cho Trình Tố cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Góc tối u ám trong lòng như được thắp lên một mặt trời nhỏ, thật ra anh cũng rất khao khát có được ấm áp, rất muốn được đắm chìm trong sự dịu dàng mà Lộ Tri Nghi dành cho mình.
Dường như nhớ tới chuyện gì đó, Trình Tố lại hỏi cô: “Sao em tìm được tới đây?”
“Em tới Danh Trăn trước, nhưng mà bảo vệ nói anh không có ở đó, không cho em vào. Dù em nói có quen biết anh nhưng họ vẫn không cho vào, còn nói là hôm nào cũng có phụ nữ tới nói với ông ấy những câu kiểu vậy.”
“...”
“Lúc đó em chỉ đành quay về chỗ chúng ta ở ngày trước, nhưng dì lao công ở đó lại nói là anh chuyển đi rồi.”
“Triển Triển đang có tiết học, em thì không thể nghĩ ra được chỗ nào mà anh có thể đi được nữa nên chỉ biết ôm hy vọng tới KTV Toản Hào. Lúc đó gặp được anh tóc xanh, may là anh ấy không để ý gì liền nói cho em địa chỉ mới của anh luôn.”
Nói vậy tức là, anh nên tăng lương cho Hồ Hiểu Vũ rồi.
“Nhưng từ thành Nam qua thành Đông xa như vậy, sao em tới được đây?”
Lộ Tri Nghi lấy ra một nắm tiền xu trong túi, tươi cười nói: “Em đập ống tiền tiết kiệm.”
“...”
Hai người ăn xong thì đã mười hai giờ khuya.
Vấn đề mà bọn họ phải đối mặt lúc này có hơi ngượng ngùng.
Trình Tố lấy một bộ quần áo của mình tới cho Lộ Tri Nghi rồi nói với cô: “Em dùng nước nóng trong phòng tắm thì vặn sang phải, dưới ngăn tủ có khăn tắm mới. Lát nữa tắm rửa xong thì nhớ đi ngủ sớm nhé.”
Lộ Tri Nghi hơi sững lại: “Vậy còn anh thì sao?”
“Anh tới chỗ của đứa bạn...”
Căn phòng chìm trong yên tĩnh....
“Đừng đi...” Lộ Tri Nghi khẽ nắm tay áo của Trình Tố: “Anh không có ở đây, em sợ lắm.”
“...”
“Em ngủ ở sofa là được rồi, em sẽ không phiền tới anh đâu.”
Đây không phải vấn đề là phiền hay không....
Trình Tố không biết phải giải thích sao cho cô nàng đơn thuần này hiểu.
Nhưng anh biết thành Đông này là một nơi xa lạ đối với Lộ Tri Nghi, cô đã liều lĩnh tới tìm mình rồi nên anh không thể bỏ cô lại một mình được.
Trình Tố chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, anh sẽ không đi đâu hết.”
Lộ Tri Nghi thở phào nhẹ nhõm, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm còn Trình Tố thì nhân lúc này ra ngoài hút một điếu thuốc.
Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến đầu óc anh hơi loạn.
Lời nói của Lộ Hoằng vẫn cứ quanh quẩn bên tai anh, tuy anh không đồng tình với cách nói đạo lý của ông ta nhưng câu nói kia...
“Cậu muốn con gái của mình đi trên con đường tươi sáng hay phải bước đi trên đoạn đường chông gai không biết tương lai đây?”
Trình Tố trầm mặc nghĩ, anh có thể đem tới cho Lộ Tri Nghi những gì đây?
Là con đường hoa khang trang, hay là đường gai rậm rạp để rồi cuối cùng bị thương tích đầy mình?
Trình Tố nhìn lên bầu trời đêm vô tận, suy nghĩ xa xăm. Tới tận khi Lộ Tri Nghi đi ra, cô tới bên cạnh anh rồi hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Trình Tố quay người lại, nhìn gương mặt đơn thuần của cô mà cảm thấy đau lòng không thôi.
“Tri Nghi.” Anh chạm khẽ vào tóc cô, “Anh không có thứ gì cả, em đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
Sau một hồi trầm mặc, Lộ Tri Nghi nhìn anh nói: “Nếu như em muốn những thứ mà anh không có thì em đã sớm đổi ý rồi, không phải sao?”
“...”
“Anh đã từng nói rồi mà, chỉ cần là em muốn thì anh sẽ luôn ở bên em, anh không được nuốt lời!”
Sao Trình Tố có thể nuốt lời được chứ?
Anh nhìn sợi dây chuyền trên cổ Lộ Tri Nghi rồi bỗng nhiên bật cười. Đúng là bản thân anh còn không có đủ can đảm được như cô gái này, cô tin tưởng anh tới vậy.
Anh không so được với cô.
“Được rồi!”, cuối cùng Trình Tố cũng hạ quyết tâm, dịu dàng đáp lại cô: “Chỉ cần là em muốn, anh sẽ ở bên em, không bao giờ đổi thay.”
Tuy Trình Tố không thể nào biết trước được tương lai, nhưng ít nhất ở hiện tại, anh nguyện vì cô mà nỗ lực, sẽ tự gây dựng nên “con đường hoa” của riêng bọn họ.
Lộ Tri Nghi nở nụ cười vui vẻ, cô xoay người nhìn màn đêm đen kịt mà nói: “Thật ra chỗ này khá tốt, có nhiều món ăn ngon, Dư Đồng cũng đang ở đây, em có thể tới tìm cậu ấy để chơi cùng, còn có thể...”
Nói được một nửa, Lộ Tri Nghi đột nhiên dừng lại.
Trình Tố bước tới, thấy cô đứng bất động ở đó.
“Có chuyện gì vậy?”
Lộ Tri Nghi nhìn giàn hoa tường vi ba tầng trước mắt mình mà kinh ngạc không thốt nên lời.
Cô quay đầu hỏi Trình Tố: “...Anh đã chuyển hết tới đây sao?”
Đây là hoa lúc trước Lộ Tri Nghi để lại cho Trình Tố, nhờ anh chăm bón cho chúng nó.
“Đồ của em, tất nhiên là anh phải đem theo cùng rồi.” Trình Tố cười đáp.
Khi đó, dù không được gặp Lộ Tri Nghi nhưng được thấy hoa mà cô trồng đã tốt rồi.
Lộ Tri Nghi không biết suy nghĩ giấu sâu trong lòng anh nên chỉ cong môi cười: “Cảm ơn anh."
Cô ngồi xuống ngắm hoa, đột nhiên lại nhớ tới lúc Lộ Hoằng tặng cho mình món quà bất ngờ này mà trong lòng chua xót.
Thật ra cô có thể cảm nhận được tình yêu thương mà Lộ Hoằng dành cho mình, chỉ là cách thể hiện của ông quá mức cực đoan nên mới khiến cho hai cha con không thể nào nói chuyện với nhau được mà thôi.
Có đôi lúc Lộ Tri Nghi thấy, Lộ Hoằng đang gấp gáp muốn đưa cô ra nước ngoài chứ không hề mong cô ở lại trong nước chút nào.
Cô không hiểu vì sao, rõ ràng ba người nhà bọn họ vẫn êm ấm, bản thân cô càng chưa từng nghĩ tới việc sẽ quấy rầy họ, nhưng sao lại muốn đưa cô tới một nơi xa như vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lộ Tri Nghi lại cảm thấy khó chịu. Cô biết kiểu gì thì Lộ Hoằng cũng tới tìm mình nên nói với Trình Tố.
“Anh gửi tin nhắn cho ba em, nói là...nói là bây giờ em rất an toàn, không cần phải lo lắng cho em.”
Trình Tố đáp: “Ừ.”
Lộ Tri Nghi tiếp tục quay đi, ngẩn người nhìn những bông hoa kia.
Chiếc áo sơ mi của Trình Tố mặc lên người cô chẳng khác váy ngủ là bao, cơ thể vừa tắm xong còn đọng lại hương thơm ngây ngất, mái tóc dài buông xõa xuống hai đùi trắng mịn như tuyết...
Đây là lần đầu tiên trong nhà anh có con gái tới ở.
Yết hầu Trình Tố khẽ chuyển động, anh thừa nhận, bản thân không phải chính nhân quân tử gì. Bây giờ còn phải đối mặt với người mà mình thích trong tình cảnh như vậy...
Cố ép bản thân rời tầm mắt đi, anh kéo tay cô đứng dậy: “Vào ngủ thôi.”
“Ồ.” Lộ Tri Nghi theo anh vào trong, rất tự giác ngồi xuống sofa.
Trình Tố vừa giận vừa buồn cười: “Em làm gì đấy?”
Lộ Tri Nghi mơ hồ đáp: “Không phải là anh bảo đi ngủ sao?”
Trình Tố tới trước mặt cô, kéo cô đi về phía phòng ngủ.
“Em ngủ trên giường, anh ngủ ngoài này.”
“Nhưng mà...”
“Cứ quyết định vậy đi.”
“...”
Lộ Tri Nghi bị Trình Tố ép ngồi xuống giường, anh hơi khom lưng, đặt tay lên vai cô: “Anh ở ngay bên ngoài nên có gì thì gọi nhé.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, trong hơi thở dường như còn phảng phất mùi thuốc lá nhưng không hề khó ngửi mà ngược lại, hương thơm này khiến người ta muốn đắm chìm vào nó.
Là loại mùi vị mà chỉ đàn ông mới có.
Không biết sao tự dưng Lộ Tri Nghi lại đỏ mặt, cô rũ mắt xuống thì mới hiểu vì sao Trình Tố muốn ra ngoài ngủ.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Trình Tố ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lộ Tri Nghi nằm xuống, lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường của Trình Tố mấy lượt mới chọn được tư thế vừa ý.
Cô nhìn tia sáng le lói từ phòng khách truyền vào qua khe cửa rồi hơi cong môi cười.
Thì ra cô không màng tất cả chạy tới đây, tất cả, chỉ là vì thứ ánh sáng có thể khiến cô an tâm như này thôi.
Mấy ngày qua ở nhà toàn phải đối đầu với Lộ Hoằng, cả thể xác và tinh thần cô đã sớm mệt nhoài nên chỉ qua một lúc sau, Lộ Tri Nghi đã chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ đêm nay vô cùng sâu, tới tận trưa hôm sau cô mới tỉnh.
Nhìn thấy bốn phía là cảnh vật xa lạ, cô gọi tên Trình Tố theo bản năng.
Sau tiếng gọi đầu tiên nhưng không được đáp lại, Lộ Tri Nghi bất an xuống giường định đi tìm anh. Vào lúc cô mở cửa ra thì vừa hay đụng phải người đang đi vào.
“Dậy rồi sao?”
Vì đột nhiên đụng vào ngực anh nên Lộ Tri Nghi có hơi ngượng ngùng: “Em tưởng anh đi đâu mất rồi...”
“Sao có thể chứ.” Trình Tố vờ như không thấy hai má đỏ ửng của cô mà chỉ tay ra ngoài nói: “ Quần áo em khô rồi, em thay đi rồi chúng ta ra ngoài."
“Đi đâu ạ?”
“Đi ăn trước.”
“...”
Được đi cùng Trình Tố trên khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành Đông, đây là lần đầu tiên Lộ Tri Nghi cảm thấy được sức sống mới trong cuộc sống tẻ nhạt của mình.
Trình Tố đưa cô đi khắp phố, đi xem các nghệ nhân làm tranh đường, ngắm nhìn các đầu bếp vừa múa vừa tạo ra những sợi mì ramen tinh tế. Còn có “thầy trò Đường Tăng” nướng thịt cho khách, người cao tuổi tập thể dục dưới bóng râm hay các chủ tiệm đứng trước cửa phun nước bọt cãi nhau.
Thoát khỏi xã hội thượng lưu hào nhoáng được dựng lên bằng tiền bạc, nơi đây muôn hình vạn trạng khiến cho Lộ Tri Nghi cảm thấy thích thú hơn nhiều.
Sau khi ăn trưa xong, Trình Tố lại dẫn cô tới trung tâm thương mại: “Em mua mấy bộ đồ mà mình thích đi, đâu thể mặc của anh mãi được.”
Lộ Tri Nghi không khỏi ngại ngùng, cô không muốn lãng phí tiền của Trình Tố nên nói: “Hay là tới chỗ ba mẹ Dư Đồng mua đi, nhà cậu ấy sản xuất quần áo theo lô lớn nên giá cả chắc sẽ rẻ hơn đấy.”
Trình Tố: “...”
Anh dẫn cô đi thẳng vào trung tâm thương mại, không cho phép từ chối nói: “Đi chọn đi.”
Mười tám năm nay Lộ Tri Nghi là viên ngọc quý trong tay người nhà cô, bây giờ cô đã tới chỗ của anh thì sao có thể để cô bị thiệt thòi được chứ.
Trình Tố tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy!
Tuy rằng anh không nhiều tiền bằng Chu Hành, nhưng mấy năm nay Lương Mỹ Lam trả lương cho anh và Trì Duệ rất cao, anh chỉ lấy ra một phần nhỏ để chi tiêu thường ngày, còn lại thì dùng để đầu tư các loại. So với bạn đồng trang lứa thì gia cảnh của anh bây giờ cũng không kém một ai.
Nếu bây giờ mua một bộ đồ còn phải để Lộ Tri Nghi phải chịu thiệt, vậy thì anh không xứng với sự trả giá và can đảm mà cô đã bỏ ra vì mình.
Mặc dù bị ép chọn mua nhưng Lộ Tri Nghi vẫn rất tiết kiệm nên cuối cùng Trình Tố phải tự mình chọn cho cô.
Vì thấy cô luôn mặc váy trắng nên Trình Tố chọn một cái màu đen rồi hỏi ý cô: “Em có muốn thử xem sao không?”
Lộ Tri Nghi nhận lấy rồi xem thử một lượt, một chiếc váy đen cổ chữ V, rất tôn dáng người.
Nhưng lại khác xa với phong cách mà cô hay mặc.
Cô do dự: “Em mặc có đẹp không đây?”
“Mặc thử mới biết chứ, đúng không nào?”
“...”
Nhận được sự cổ vũ từ Trình Tố, Lộ Tri Nghi mạnh dạn cầm đồ tới phòng thử. Đi được một đoạn, nhân viên còn đưa thêm cho cô một đôi giày cao gót cùng màu với váy, nói là Trình Tố chọn giúp cô.
Đây là phong cách mà Lộ Tri Nghi chưa mặc thử bao giờ.
Cô mặc váy đen vào, sau đó thay đôi giày mà Trình Tố chọn cho mình. Lúc ra ngoài nhìn bản thân trong gương, Lộ Tri Nghi có hơi không dám tin vào mắt mình.
Trình Tố từ phía sau đi tới, ngắm nhìn một hồi rồi đưa tay kéo dây cột tóc của cô xuống. Trong nháy mắt, mái tóc dài đen óng tản ra, dung hòa một cách hoàn mỹ với khí chất của bộ váy mà cô đang mặc.
Đây là bản thân mà chính Lộ Tri Nghi cũng chưa từng thấy qua.
Lúc trước mọi người đều gắn cho cô cái mác là người nhu thuận nên ngay cả đồ cô mặc đều toàn là màu sáng, đem tới cảm giác mềm mại và trong trẻo nhất. Không ngờ là khi cô mặc đồ đen vào lại trông khác biệt tới vậy.
“Rất đẹp đấy!” Trình Tố nói nhỏ bên tai cô.
Lộ Tri Nghi chưa từng được nghe lời khen thẳng thắn như này của anh bao giờ nên hai má không tự chủ được nóng lên. Cô nhìn vào gương thì mới phát hiện ra, anh cũng đang mặc đồ đen, hai người đứng cùng nhau trông không khác gì là đang mặc đồ đôi vậy.
Cô bật cười, không biết là Trình Tố cố ý hay chỉ là trùng hợp vậy thôi.
Trình Tố để ý tới biểu cảm của cô nên hỏi: “Em cười gì vậy?”
Lộ Tri Nghi mím môi, xoay người đi ra ngoài: “Bí mật!”
Trình Tố cười bất đắc dĩ, đuổi theo hỏi: “Vậy em có thích hay không, cái này chắc nói cho anh được chứ!”
Lộ Tri Nghi không hề do dự mà gật đầu: “Ừm.”
“Vậy anh đi thanh toán, em đi thay đồ đi.”
“Không thay.”
“...”
Vì nghĩ Lộ Tri Nghi thích cảm giác tươi mới này, không muốn thay nên Trình Tố không nghĩ gì nhiều, anh đi ra quầy thanh toán trước.
Sau khi dạo một vòng, trên tay Trình Tố đã có thêm bao túi lớn túi nhỏ nhưng hai người vẫn chưa có ý định dừng lại.
Mặc dù Lộ Tri Nghi nói đủ rồi nhưng lần nào vào cửa hàng mới, anh đều cứng rắn bảo nhân viên gói mẫu mới nhất cho cô rồi mới rời đi.
Trình Tố không biết mình có thể làm những gì cho Lộ Tri Nghi, nên dù chỉ là chút chuyện nhỏ này thì anh vẫn mong có thể cho cô được những thứ tốt nhất.
Mua quần áo, điện thoại mới và đồ dùng cá nhân, tới tận khi hai tay Trình Tố không cầm được nữa, Lộ Tri Nghi mới dè dặt hỏi anh: “Có thể rời đi được chưa?”
Trình Tố hơi ngừng lại rồi hỏi: “Có phải em quên mất còn thứ gì cần mua nữa rồi không?”
“Không có, còn gì nữa đâu ạ?”
Trình Tố thấy mình nói thẳng ra thì không thích hợp cho lắm, vậy nên đành chỉ tay về phía đó rồi nhắc nhở: “Bên kia.”
Lộ Tri Nghi nhìn về phía anh chỉ, thấy áo ngực đang được trưng bày trong tủ kính thì nhịn không được đỏ mặt.
Trình Tố nhìn ra được sự khó xử của cô nên đưa điện thoại cho cô rồi nói: “Em đi chọn rồi tự thanh toán nhé, mật khẩu là sinh nhật của em.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Mặc dù Lộ Tri Nghi không muốn đi cho lắm, thế nhưng cô cần phải thay đổi đồ lót...
Bất đắc dĩ, Lộ Tri Nghi đành nhận lấy điện thoại trong tay anh rồi chạy nhanh tới cửa hàng đồ lót.
Trình Tố đứng dựa vào lan can, nhìn bóng lưng ngượng ngùng bối rối của cô rồi khẽ nở nụ cười.
Thế nhưng khi thấy Lộ Tri Nghi lấy một chiếc áo ngực ren nhạt màu từ trên kệ xuống thì vẻ mặt anh lại mất tự nhiên hẳn đi, tựa như có dòng điện chạy qua làm cổ họng khô nóng nên Trình Tố lập tức quay lưng đi.
Không lâu sau, Lộ Tri Nghi cầm theo túi nhỏ trở về, cô trả lại điện thoại cho Trình Tố.
“Có phải hôm nay anh đã tiêu rất nhiều tiền không?”
“Sao thế, muốn trả lại cho anh à?”
Lộ Tri Nghi nghiêm túc gật đầu: “Em nghĩ kỹ rồi, bây giờ đúng lúc không có việc gì, điểm thì còn phải chờ mấy hôm nữa mới có cơ, vậy nên em định đi làm thêm để kiếm tiền học phí, tiện đó thì trả lại anh số tiền hôm nay.”
Trình Tố nhíu mày: “Kiếm tiền học phí?”
“Em và ba cãi nhau, chắc chắn ông ấy sẽ không lo cho em nữa đâu. Mà thật ra thì em không muốn dựa dẫm vào ai nữa, em đã mười tám rồi, muốn tự làm chủ mình thì cũng phải có năng lực mới được chứ!”
Tuy giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự kiên quyết và đầy nghiêm túc.
Trình Tố bật cười: “Vậy nên em muốn làm gì đây?”
Lộ Tri Nghi nháy mắt với anh: “Anh Tố có đề nghị gì hay ho không?”
Trình Tố: “...”
Trình Tố sao nỡ để cô phải đi làm thêm cái quỷ quái gì đó chứ, thành Đông này là khu vực phức tạp nhất ở An Ninh, Lộ Tri Nghi lại là một cô gái đơn thuần ngây thơ, sợ là ra ngoài đi làm rồi bị người ta bán cũng không biết ấy chứ...
Nhưng Trình Tố tôn trọng quyết định của cô.
“Nghỉ hè này Triển Triển đang muốn tìm một giáo viên dạy thêm tiếng Anh, em thấy có được không?”
Hai mắt Lộ Tri Nghi sáng lên: “Tất nhiên là được rồi!”
Cô hơi ngừng một chút, như nhớ tới cái gì đó nên hỏi: “Nhưng từ giờ tới lúc em ấy nghỉ hè còn một hai tuần nữa, khoảng thời gian này em nên làm gì đây?”
Trình Tố xoa đầu cô: “Đi theo anh.”
“Hả?”
- --
Bảy rưỡi tối, hai người ăn xong thì gần tới giờ Trình Tố phải đi làm.
Anh không an tâm để Lộ Tri Nghi về nhà một mình nên quyết định đưa cô tới quán rồi để một phòng riêng cho cô xem phim hoặc ngồi trong văn phòng lên mạng cũng được.
Trước khi tới Toản Hào, Trình Tố còn đặc biệt gọi điện thoại dặn dò Hồ Hiểu Vũ.
“Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy tới quán, cậu bảo mọi người để ý chút, lúc gặp mặt rồi đừng dọa cô ấy sợ.”
Hồ Hiểu Vũ ngoan ngoãn đáp lời: “Anh Tố cứ yên tâm, chúng em nhất định sẽ tém tém lại.”
Mười phút sau, xe dừng ở trước cửa Toản Hào.
Lễ tân lịch sự tiến đến mở cửa xe cho Trình Tố, đang định lấy chìa khóa xe rồi mở cửa cho Lộ Tri Nghi thì lại bị Trình Tố ngăn lại.
“Không cần đâu, để tôi.”
Trình Tố đi vòng qua mở cửa cho Lộ Tri Nghi, cô mặc chiếc váy đen mới mua, dẫm trên giày cao gót rồi nhẹ nhàng bước xuống.
Cô đứng trước cửa Toản Hào, nhìn bóng đèn neon rực rỡ chiếu trên mặt đất mà hồi tưởng lại chuyện lần đầu gặp phải ở đây, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
“Bạn của anh....có phải là đều ở đây không?”
Trình Tố nhìn ra được sự lo lắng của cô nên xoa đầu: “Yên tâm đi, bọn họ hòa đồng lắm.”
Trình Tố đã nói vậy rồi thì Lộ Tri Nghi cũng bớt đi vài phần lo âu, tin tưởng lời anh.
Hai người đi vào trong, Lộ Tri Nghi theo sau Trình Tố. Cô đang nghĩ xem lúc gặp bạn anh thì nên chào hỏi như nào thì đột nhiên nhận thấy người đi trước đã dừng lại.
“Đứng ở đây làm gì?”
Có vẻ như anh đang hỏi chuyện ai đó.
Lộ Tri Nghi trộm ngó đầu ra, ngay lập tức hai mắt cô phải trừng lớn vì cảnh tượng trước mắt.
Ở đại sảnh tầng một là nhóm người đứng ngay ngắn thành hai hàng, bọn họ đang nhìn về phía cô.
Tiếp theo đó là cúi người rồi cung kính chào:
“Chào chị dâu ạ!”
Lộ Tri Nghi: “...”
“Trình Tố...”
Lộ Tri Nghi nhỏ giọng gọi tên anh, giọng nói hãy còn hơi sợ hãi và gấp gáp. Váy trắng trên người cô bị dính bẩn, chân cũng lộ ra vết trầy xước.
Cô vẫn rất đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy dường như đã bị rạn nứt. Tựa như thiên thần bị kéo xuống địa ngục, bông hồng trắng bị nhiễm bùn vậy.
Trình Tố không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình khi thấy cô trong bộ dạng này, anh chỉ thấy ngực mình như bị đè nén lại, đau lòng tới mức hít thở không thông.
Anh không nhiều lời mà chỉ nhanh chóng mở cửa cho cô đi vào, xem xét bắp chân cho cô.
“Có đau không?”
Lúc cô trèo từ tầng 2 xuống đã bị cành cây cọ xước, may là chỉ làm trầy da.
Lộ Tri Nghi mím chặt môi đáp: “Em không sao.”
Trình Tố ngồi xổm xuống, giúp cô xử lý vết thương, anh vừa làm vừa nói: “Em không muốn sống nữa hay sao mà dám nhảy từ tầng hai xuống!”
Lộ Tri Nghi trừng lớn mắt: “Sao anh biết?”
Trình Tố không đáp. Nhưng chỉ một lúc sau Lộ Tri Nghi đã nghĩ ra: “Bố em tới tìm anh?”
Trình Tố trầm mặc một lúc rồi gật đầu.
Anh thở dài, nhìn cả người Lộ Tri Nghi một lượt rồi hỏi: “Ông ta có đánh em không? Rốt cuộc là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lộ Tri Nghi lắc đầu đáp: “Hôm đó ông ấy thấy chúng ta nói chuyện trong xe rồi, là do ông ấy theo dõi em. Sau khi về nhà thì ông ấy tịch thu điện thoại, còn hỏi em xem anh là ai, nói muốn báo cảnh sát tới bắt anh vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên. Lúc đó tất nhiên là em không dám nói, vì nhỡ đâu ông ấy làm thật thì sao.”
“Em không nói nên ông ấy cũng không biết phải làm sao, thế là bèn nhốt em trên tầng hai, không cho bước một bước ra khỏi phòng. Theo như dự tính thì ngày mai ông ấy sẽ đưa em tới chỗ mẹ để nghỉ hè, tới tháng tám thì bay thẳng từ bên đó qua Melbourne luôn.”
“Nếu em không trốn ra ngoài, vậy thì không thể gặp được anh nữa...”
Trình Tố: “...”
Anh nhìn vết thương trên chân và chiếc váy trắng bị bám bẩn kia của cô mà trong lòng nghẹn không nói nên lời.
Anh rất muốn giữ cô lại. Thế nhưng lúc này đây, anh lại tự nghi ngờ chuyện mình đang làm là đúng hay sai. Anh không cam tâm lâu như vậy, có phải là do anh ích kỷ hay không...
Nếu như không quen anh, Lộ Tri Nghi sẽ không phải trải qua những chuyện như này.
Cô có thể thuận buồm xuôi gió đi du học, kết hôn với thiếu gia ưu tú của danh gia vọng tộc nào đó và tiếp tục duy trì sự tôn quý này cho thế hệ sau.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh cứ dây dưa tới cuộc sống của cô.
Thấy Trình Tố vẫn im lặng, Lộ Tri Nghi như nhận ra gì đó, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh muốn đuổi em đi sao?”
“Không phải vậy...”
“Vậy sao anh lại không nói gì?”
- --
Trình Tố chỉ là đang chìm trong suy nghĩ của mình, anh tự hỏi, bản thân liệu có xứng để Lộ Tri Nghi trả giá như vậy hay không.
Nhưng anh không muốn nói ra nên liền đổi sắc mặt, tươi cười xoa đầu cô: “Anh đang nghĩ em có đói hay không, em muốn ăn gì đó không?”
Lộ Tri Nghi sờ cái bụng trống rỗng của mình, cười ngượng: “Hình như là hơi đói thật...”
“Vậy em muốn ăn gì?”
Chỗ này ở phía Đông thành phố, Lộ Tri Nghi nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Vằn thắn nhà Trương Ký, có được không?”
“Mười phút nhé.”
Trình Tố gọi điện cho Hồ Hiểu Vũ, chưa đầy mười phút sau đã thấy anh ta xách theo hai bát vằn thắn cá viên tới trước cửa.
“Anh Tố, nóng hổi đây, không biết một phần có đủ hay không nên em mua hai phần.”
Trình Tố nhận lấy rồi nói: “Ra quán xem sao, tối nay tôi không qua đó nữa.”
Hồ Hiểu Vũ: “Rõ ạ!”
Anh ta ngó đầu nhìn vào phòng thì bị Trình Tố ngăn lại: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Hồ Hiểu Vũ sờ đầu cười hề hề, nhỏ giọng nói: “Anh, có phải em sắp có chị dâu rồi không?”
Trình Tố nhìn về phía cô gái đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, đôi môi mỏng để lộ nụ cười khó che giấu. Anh quay lại đẩy Hồ Hiểu Vũ ra ngoài: “Đi làm việc của cậu đi!”
Tuy Trình Tố không nói rõ nhưng Hồ Hiểu Vũ lại như hiểu được hàm ý của anh, cười hì hì rồi rời đi.
Sau khi anh đóng cửa, Lộ Tri Nghi mới tò mò hỏi: “Là bạn anh hả?”
Trình Tố cũng không biết phải giải thích cho Lộ Tri Nghi về quan hệ giữa mình với Hồ Hiểu Vũ như nào nên chỉ gật đầu qua loa: “Xem là vậy đi.”
Trình Tố giúp Lộ Tri Nghi lấy đồ ăn ra, tách đũa rồi kiểm tra thật cẩn thận xem còn dằm gỗ hay không sau đó mới đưa cho Lộ Tri Nghi: “Em ăn đi.”
Lộ Tri Nghi cúi đầu ăn hai miếng cá viên, không biết cô sực nhớ tới chuyện gì mà lại ngẩng đầu nói với Trình Tố: “Em còn nhớ lần đầu tiên Đồng Đồng đưa em đi ăn vằn thắn Trương Ký, anh ngồi cùng nhóm người kia đã dọa sợ em đấy!”
Trình Tố bật cười: “Vậy bây giờ thì sao?”
Lúc đó bọn họ cách nhau một bàn, Lộ Tri Nghi ngồi từ xa nhìn anh, chỉ một hình xăm thôi đã dọa cô sợ tới mức không dám liếc mắt thêm lần nào nữa.
Nhưng bây giờ, bọn họ đang ngồi đối diện nhau.
Lộ Tri Nghi mím môi, cúi đầu ăn tiếp, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nói: “Không sợ nữa...”
Có lẽ người khác chỉ thấy được sự thô bạo của anh, còn Lộ Tri Nghi, cô thấy được sự dịu dàng ấm áp của anh.
Là sự dịu dàng, ấm áp chỉ dành riêng cho cô mà thôi.
Vậy thì có gì mà phải sợ nữa chứ?
Một câu “không sợ nữa" của cô, chỉ ba chữ đơn giản như vậy nhưng lại khiến cho Trình Tố cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Góc tối u ám trong lòng như được thắp lên một mặt trời nhỏ, thật ra anh cũng rất khao khát có được ấm áp, rất muốn được đắm chìm trong sự dịu dàng mà Lộ Tri Nghi dành cho mình.
Dường như nhớ tới chuyện gì đó, Trình Tố lại hỏi cô: “Sao em tìm được tới đây?”
“Em tới Danh Trăn trước, nhưng mà bảo vệ nói anh không có ở đó, không cho em vào. Dù em nói có quen biết anh nhưng họ vẫn không cho vào, còn nói là hôm nào cũng có phụ nữ tới nói với ông ấy những câu kiểu vậy.”
“...”
“Lúc đó em chỉ đành quay về chỗ chúng ta ở ngày trước, nhưng dì lao công ở đó lại nói là anh chuyển đi rồi.”
“Triển Triển đang có tiết học, em thì không thể nghĩ ra được chỗ nào mà anh có thể đi được nữa nên chỉ biết ôm hy vọng tới KTV Toản Hào. Lúc đó gặp được anh tóc xanh, may là anh ấy không để ý gì liền nói cho em địa chỉ mới của anh luôn.”
Nói vậy tức là, anh nên tăng lương cho Hồ Hiểu Vũ rồi.
“Nhưng từ thành Nam qua thành Đông xa như vậy, sao em tới được đây?”
Lộ Tri Nghi lấy ra một nắm tiền xu trong túi, tươi cười nói: “Em đập ống tiền tiết kiệm.”
“...”
Hai người ăn xong thì đã mười hai giờ khuya.
Vấn đề mà bọn họ phải đối mặt lúc này có hơi ngượng ngùng.
Trình Tố lấy một bộ quần áo của mình tới cho Lộ Tri Nghi rồi nói với cô: “Em dùng nước nóng trong phòng tắm thì vặn sang phải, dưới ngăn tủ có khăn tắm mới. Lát nữa tắm rửa xong thì nhớ đi ngủ sớm nhé.”
Lộ Tri Nghi hơi sững lại: “Vậy còn anh thì sao?”
“Anh tới chỗ của đứa bạn...”
Căn phòng chìm trong yên tĩnh....
“Đừng đi...” Lộ Tri Nghi khẽ nắm tay áo của Trình Tố: “Anh không có ở đây, em sợ lắm.”
“...”
“Em ngủ ở sofa là được rồi, em sẽ không phiền tới anh đâu.”
Đây không phải vấn đề là phiền hay không....
Trình Tố không biết phải giải thích sao cho cô nàng đơn thuần này hiểu.
Nhưng anh biết thành Đông này là một nơi xa lạ đối với Lộ Tri Nghi, cô đã liều lĩnh tới tìm mình rồi nên anh không thể bỏ cô lại một mình được.
Trình Tố chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, anh sẽ không đi đâu hết.”
Lộ Tri Nghi thở phào nhẹ nhõm, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm còn Trình Tố thì nhân lúc này ra ngoài hút một điếu thuốc.
Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến đầu óc anh hơi loạn.
Lời nói của Lộ Hoằng vẫn cứ quanh quẩn bên tai anh, tuy anh không đồng tình với cách nói đạo lý của ông ta nhưng câu nói kia...
“Cậu muốn con gái của mình đi trên con đường tươi sáng hay phải bước đi trên đoạn đường chông gai không biết tương lai đây?”
Trình Tố trầm mặc nghĩ, anh có thể đem tới cho Lộ Tri Nghi những gì đây?
Là con đường hoa khang trang, hay là đường gai rậm rạp để rồi cuối cùng bị thương tích đầy mình?
Trình Tố nhìn lên bầu trời đêm vô tận, suy nghĩ xa xăm. Tới tận khi Lộ Tri Nghi đi ra, cô tới bên cạnh anh rồi hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Trình Tố quay người lại, nhìn gương mặt đơn thuần của cô mà cảm thấy đau lòng không thôi.
“Tri Nghi.” Anh chạm khẽ vào tóc cô, “Anh không có thứ gì cả, em đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
Sau một hồi trầm mặc, Lộ Tri Nghi nhìn anh nói: “Nếu như em muốn những thứ mà anh không có thì em đã sớm đổi ý rồi, không phải sao?”
“...”
“Anh đã từng nói rồi mà, chỉ cần là em muốn thì anh sẽ luôn ở bên em, anh không được nuốt lời!”
Sao Trình Tố có thể nuốt lời được chứ?
Anh nhìn sợi dây chuyền trên cổ Lộ Tri Nghi rồi bỗng nhiên bật cười. Đúng là bản thân anh còn không có đủ can đảm được như cô gái này, cô tin tưởng anh tới vậy.
Anh không so được với cô.
“Được rồi!”, cuối cùng Trình Tố cũng hạ quyết tâm, dịu dàng đáp lại cô: “Chỉ cần là em muốn, anh sẽ ở bên em, không bao giờ đổi thay.”
Tuy Trình Tố không thể nào biết trước được tương lai, nhưng ít nhất ở hiện tại, anh nguyện vì cô mà nỗ lực, sẽ tự gây dựng nên “con đường hoa” của riêng bọn họ.
Lộ Tri Nghi nở nụ cười vui vẻ, cô xoay người nhìn màn đêm đen kịt mà nói: “Thật ra chỗ này khá tốt, có nhiều món ăn ngon, Dư Đồng cũng đang ở đây, em có thể tới tìm cậu ấy để chơi cùng, còn có thể...”
Nói được một nửa, Lộ Tri Nghi đột nhiên dừng lại.
Trình Tố bước tới, thấy cô đứng bất động ở đó.
“Có chuyện gì vậy?”
Lộ Tri Nghi nhìn giàn hoa tường vi ba tầng trước mắt mình mà kinh ngạc không thốt nên lời.
Cô quay đầu hỏi Trình Tố: “...Anh đã chuyển hết tới đây sao?”
Đây là hoa lúc trước Lộ Tri Nghi để lại cho Trình Tố, nhờ anh chăm bón cho chúng nó.
“Đồ của em, tất nhiên là anh phải đem theo cùng rồi.” Trình Tố cười đáp.
Khi đó, dù không được gặp Lộ Tri Nghi nhưng được thấy hoa mà cô trồng đã tốt rồi.
Lộ Tri Nghi không biết suy nghĩ giấu sâu trong lòng anh nên chỉ cong môi cười: “Cảm ơn anh."
Cô ngồi xuống ngắm hoa, đột nhiên lại nhớ tới lúc Lộ Hoằng tặng cho mình món quà bất ngờ này mà trong lòng chua xót.
Thật ra cô có thể cảm nhận được tình yêu thương mà Lộ Hoằng dành cho mình, chỉ là cách thể hiện của ông quá mức cực đoan nên mới khiến cho hai cha con không thể nào nói chuyện với nhau được mà thôi.
Có đôi lúc Lộ Tri Nghi thấy, Lộ Hoằng đang gấp gáp muốn đưa cô ra nước ngoài chứ không hề mong cô ở lại trong nước chút nào.
Cô không hiểu vì sao, rõ ràng ba người nhà bọn họ vẫn êm ấm, bản thân cô càng chưa từng nghĩ tới việc sẽ quấy rầy họ, nhưng sao lại muốn đưa cô tới một nơi xa như vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lộ Tri Nghi lại cảm thấy khó chịu. Cô biết kiểu gì thì Lộ Hoằng cũng tới tìm mình nên nói với Trình Tố.
“Anh gửi tin nhắn cho ba em, nói là...nói là bây giờ em rất an toàn, không cần phải lo lắng cho em.”
Trình Tố đáp: “Ừ.”
Lộ Tri Nghi tiếp tục quay đi, ngẩn người nhìn những bông hoa kia.
Chiếc áo sơ mi của Trình Tố mặc lên người cô chẳng khác váy ngủ là bao, cơ thể vừa tắm xong còn đọng lại hương thơm ngây ngất, mái tóc dài buông xõa xuống hai đùi trắng mịn như tuyết...
Đây là lần đầu tiên trong nhà anh có con gái tới ở.
Yết hầu Trình Tố khẽ chuyển động, anh thừa nhận, bản thân không phải chính nhân quân tử gì. Bây giờ còn phải đối mặt với người mà mình thích trong tình cảnh như vậy...
Cố ép bản thân rời tầm mắt đi, anh kéo tay cô đứng dậy: “Vào ngủ thôi.”
“Ồ.” Lộ Tri Nghi theo anh vào trong, rất tự giác ngồi xuống sofa.
Trình Tố vừa giận vừa buồn cười: “Em làm gì đấy?”
Lộ Tri Nghi mơ hồ đáp: “Không phải là anh bảo đi ngủ sao?”
Trình Tố tới trước mặt cô, kéo cô đi về phía phòng ngủ.
“Em ngủ trên giường, anh ngủ ngoài này.”
“Nhưng mà...”
“Cứ quyết định vậy đi.”
“...”
Lộ Tri Nghi bị Trình Tố ép ngồi xuống giường, anh hơi khom lưng, đặt tay lên vai cô: “Anh ở ngay bên ngoài nên có gì thì gọi nhé.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, trong hơi thở dường như còn phảng phất mùi thuốc lá nhưng không hề khó ngửi mà ngược lại, hương thơm này khiến người ta muốn đắm chìm vào nó.
Là loại mùi vị mà chỉ đàn ông mới có.
Không biết sao tự dưng Lộ Tri Nghi lại đỏ mặt, cô rũ mắt xuống thì mới hiểu vì sao Trình Tố muốn ra ngoài ngủ.
“Vâng.” Cô gật đầu.
Trình Tố ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lộ Tri Nghi nằm xuống, lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường của Trình Tố mấy lượt mới chọn được tư thế vừa ý.
Cô nhìn tia sáng le lói từ phòng khách truyền vào qua khe cửa rồi hơi cong môi cười.
Thì ra cô không màng tất cả chạy tới đây, tất cả, chỉ là vì thứ ánh sáng có thể khiến cô an tâm như này thôi.
Mấy ngày qua ở nhà toàn phải đối đầu với Lộ Hoằng, cả thể xác và tinh thần cô đã sớm mệt nhoài nên chỉ qua một lúc sau, Lộ Tri Nghi đã chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ đêm nay vô cùng sâu, tới tận trưa hôm sau cô mới tỉnh.
Nhìn thấy bốn phía là cảnh vật xa lạ, cô gọi tên Trình Tố theo bản năng.
Sau tiếng gọi đầu tiên nhưng không được đáp lại, Lộ Tri Nghi bất an xuống giường định đi tìm anh. Vào lúc cô mở cửa ra thì vừa hay đụng phải người đang đi vào.
“Dậy rồi sao?”
Vì đột nhiên đụng vào ngực anh nên Lộ Tri Nghi có hơi ngượng ngùng: “Em tưởng anh đi đâu mất rồi...”
“Sao có thể chứ.” Trình Tố vờ như không thấy hai má đỏ ửng của cô mà chỉ tay ra ngoài nói: “ Quần áo em khô rồi, em thay đi rồi chúng ta ra ngoài."
“Đi đâu ạ?”
“Đi ăn trước.”
“...”
Được đi cùng Trình Tố trên khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành Đông, đây là lần đầu tiên Lộ Tri Nghi cảm thấy được sức sống mới trong cuộc sống tẻ nhạt của mình.
Trình Tố đưa cô đi khắp phố, đi xem các nghệ nhân làm tranh đường, ngắm nhìn các đầu bếp vừa múa vừa tạo ra những sợi mì ramen tinh tế. Còn có “thầy trò Đường Tăng” nướng thịt cho khách, người cao tuổi tập thể dục dưới bóng râm hay các chủ tiệm đứng trước cửa phun nước bọt cãi nhau.
Thoát khỏi xã hội thượng lưu hào nhoáng được dựng lên bằng tiền bạc, nơi đây muôn hình vạn trạng khiến cho Lộ Tri Nghi cảm thấy thích thú hơn nhiều.
Sau khi ăn trưa xong, Trình Tố lại dẫn cô tới trung tâm thương mại: “Em mua mấy bộ đồ mà mình thích đi, đâu thể mặc của anh mãi được.”
Lộ Tri Nghi không khỏi ngại ngùng, cô không muốn lãng phí tiền của Trình Tố nên nói: “Hay là tới chỗ ba mẹ Dư Đồng mua đi, nhà cậu ấy sản xuất quần áo theo lô lớn nên giá cả chắc sẽ rẻ hơn đấy.”
Trình Tố: “...”
Anh dẫn cô đi thẳng vào trung tâm thương mại, không cho phép từ chối nói: “Đi chọn đi.”
Mười tám năm nay Lộ Tri Nghi là viên ngọc quý trong tay người nhà cô, bây giờ cô đã tới chỗ của anh thì sao có thể để cô bị thiệt thòi được chứ.
Trình Tố tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy!
Tuy rằng anh không nhiều tiền bằng Chu Hành, nhưng mấy năm nay Lương Mỹ Lam trả lương cho anh và Trì Duệ rất cao, anh chỉ lấy ra một phần nhỏ để chi tiêu thường ngày, còn lại thì dùng để đầu tư các loại. So với bạn đồng trang lứa thì gia cảnh của anh bây giờ cũng không kém một ai.
Nếu bây giờ mua một bộ đồ còn phải để Lộ Tri Nghi phải chịu thiệt, vậy thì anh không xứng với sự trả giá và can đảm mà cô đã bỏ ra vì mình.
Mặc dù bị ép chọn mua nhưng Lộ Tri Nghi vẫn rất tiết kiệm nên cuối cùng Trình Tố phải tự mình chọn cho cô.
Vì thấy cô luôn mặc váy trắng nên Trình Tố chọn một cái màu đen rồi hỏi ý cô: “Em có muốn thử xem sao không?”
Lộ Tri Nghi nhận lấy rồi xem thử một lượt, một chiếc váy đen cổ chữ V, rất tôn dáng người.
Nhưng lại khác xa với phong cách mà cô hay mặc.
Cô do dự: “Em mặc có đẹp không đây?”
“Mặc thử mới biết chứ, đúng không nào?”
“...”
Nhận được sự cổ vũ từ Trình Tố, Lộ Tri Nghi mạnh dạn cầm đồ tới phòng thử. Đi được một đoạn, nhân viên còn đưa thêm cho cô một đôi giày cao gót cùng màu với váy, nói là Trình Tố chọn giúp cô.
Đây là phong cách mà Lộ Tri Nghi chưa mặc thử bao giờ.
Cô mặc váy đen vào, sau đó thay đôi giày mà Trình Tố chọn cho mình. Lúc ra ngoài nhìn bản thân trong gương, Lộ Tri Nghi có hơi không dám tin vào mắt mình.
Trình Tố từ phía sau đi tới, ngắm nhìn một hồi rồi đưa tay kéo dây cột tóc của cô xuống. Trong nháy mắt, mái tóc dài đen óng tản ra, dung hòa một cách hoàn mỹ với khí chất của bộ váy mà cô đang mặc.
Đây là bản thân mà chính Lộ Tri Nghi cũng chưa từng thấy qua.
Lúc trước mọi người đều gắn cho cô cái mác là người nhu thuận nên ngay cả đồ cô mặc đều toàn là màu sáng, đem tới cảm giác mềm mại và trong trẻo nhất. Không ngờ là khi cô mặc đồ đen vào lại trông khác biệt tới vậy.
“Rất đẹp đấy!” Trình Tố nói nhỏ bên tai cô.
Lộ Tri Nghi chưa từng được nghe lời khen thẳng thắn như này của anh bao giờ nên hai má không tự chủ được nóng lên. Cô nhìn vào gương thì mới phát hiện ra, anh cũng đang mặc đồ đen, hai người đứng cùng nhau trông không khác gì là đang mặc đồ đôi vậy.
Cô bật cười, không biết là Trình Tố cố ý hay chỉ là trùng hợp vậy thôi.
Trình Tố để ý tới biểu cảm của cô nên hỏi: “Em cười gì vậy?”
Lộ Tri Nghi mím môi, xoay người đi ra ngoài: “Bí mật!”
Trình Tố cười bất đắc dĩ, đuổi theo hỏi: “Vậy em có thích hay không, cái này chắc nói cho anh được chứ!”
Lộ Tri Nghi không hề do dự mà gật đầu: “Ừm.”
“Vậy anh đi thanh toán, em đi thay đồ đi.”
“Không thay.”
“...”
Vì nghĩ Lộ Tri Nghi thích cảm giác tươi mới này, không muốn thay nên Trình Tố không nghĩ gì nhiều, anh đi ra quầy thanh toán trước.
Sau khi dạo một vòng, trên tay Trình Tố đã có thêm bao túi lớn túi nhỏ nhưng hai người vẫn chưa có ý định dừng lại.
Mặc dù Lộ Tri Nghi nói đủ rồi nhưng lần nào vào cửa hàng mới, anh đều cứng rắn bảo nhân viên gói mẫu mới nhất cho cô rồi mới rời đi.
Trình Tố không biết mình có thể làm những gì cho Lộ Tri Nghi, nên dù chỉ là chút chuyện nhỏ này thì anh vẫn mong có thể cho cô được những thứ tốt nhất.
Mua quần áo, điện thoại mới và đồ dùng cá nhân, tới tận khi hai tay Trình Tố không cầm được nữa, Lộ Tri Nghi mới dè dặt hỏi anh: “Có thể rời đi được chưa?”
Trình Tố hơi ngừng lại rồi hỏi: “Có phải em quên mất còn thứ gì cần mua nữa rồi không?”
“Không có, còn gì nữa đâu ạ?”
Trình Tố thấy mình nói thẳng ra thì không thích hợp cho lắm, vậy nên đành chỉ tay về phía đó rồi nhắc nhở: “Bên kia.”
Lộ Tri Nghi nhìn về phía anh chỉ, thấy áo ngực đang được trưng bày trong tủ kính thì nhịn không được đỏ mặt.
Trình Tố nhìn ra được sự khó xử của cô nên đưa điện thoại cho cô rồi nói: “Em đi chọn rồi tự thanh toán nhé, mật khẩu là sinh nhật của em.”
Lộ Tri Nghi: “...”
Mặc dù Lộ Tri Nghi không muốn đi cho lắm, thế nhưng cô cần phải thay đổi đồ lót...
Bất đắc dĩ, Lộ Tri Nghi đành nhận lấy điện thoại trong tay anh rồi chạy nhanh tới cửa hàng đồ lót.
Trình Tố đứng dựa vào lan can, nhìn bóng lưng ngượng ngùng bối rối của cô rồi khẽ nở nụ cười.
Thế nhưng khi thấy Lộ Tri Nghi lấy một chiếc áo ngực ren nhạt màu từ trên kệ xuống thì vẻ mặt anh lại mất tự nhiên hẳn đi, tựa như có dòng điện chạy qua làm cổ họng khô nóng nên Trình Tố lập tức quay lưng đi.
Không lâu sau, Lộ Tri Nghi cầm theo túi nhỏ trở về, cô trả lại điện thoại cho Trình Tố.
“Có phải hôm nay anh đã tiêu rất nhiều tiền không?”
“Sao thế, muốn trả lại cho anh à?”
Lộ Tri Nghi nghiêm túc gật đầu: “Em nghĩ kỹ rồi, bây giờ đúng lúc không có việc gì, điểm thì còn phải chờ mấy hôm nữa mới có cơ, vậy nên em định đi làm thêm để kiếm tiền học phí, tiện đó thì trả lại anh số tiền hôm nay.”
Trình Tố nhíu mày: “Kiếm tiền học phí?”
“Em và ba cãi nhau, chắc chắn ông ấy sẽ không lo cho em nữa đâu. Mà thật ra thì em không muốn dựa dẫm vào ai nữa, em đã mười tám rồi, muốn tự làm chủ mình thì cũng phải có năng lực mới được chứ!”
Tuy giọng cô rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự kiên quyết và đầy nghiêm túc.
Trình Tố bật cười: “Vậy nên em muốn làm gì đây?”
Lộ Tri Nghi nháy mắt với anh: “Anh Tố có đề nghị gì hay ho không?”
Trình Tố: “...”
Trình Tố sao nỡ để cô phải đi làm thêm cái quỷ quái gì đó chứ, thành Đông này là khu vực phức tạp nhất ở An Ninh, Lộ Tri Nghi lại là một cô gái đơn thuần ngây thơ, sợ là ra ngoài đi làm rồi bị người ta bán cũng không biết ấy chứ...
Nhưng Trình Tố tôn trọng quyết định của cô.
“Nghỉ hè này Triển Triển đang muốn tìm một giáo viên dạy thêm tiếng Anh, em thấy có được không?”
Hai mắt Lộ Tri Nghi sáng lên: “Tất nhiên là được rồi!”
Cô hơi ngừng một chút, như nhớ tới cái gì đó nên hỏi: “Nhưng từ giờ tới lúc em ấy nghỉ hè còn một hai tuần nữa, khoảng thời gian này em nên làm gì đây?”
Trình Tố xoa đầu cô: “Đi theo anh.”
“Hả?”
- --
Bảy rưỡi tối, hai người ăn xong thì gần tới giờ Trình Tố phải đi làm.
Anh không an tâm để Lộ Tri Nghi về nhà một mình nên quyết định đưa cô tới quán rồi để một phòng riêng cho cô xem phim hoặc ngồi trong văn phòng lên mạng cũng được.
Trước khi tới Toản Hào, Trình Tố còn đặc biệt gọi điện thoại dặn dò Hồ Hiểu Vũ.
“Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy tới quán, cậu bảo mọi người để ý chút, lúc gặp mặt rồi đừng dọa cô ấy sợ.”
Hồ Hiểu Vũ ngoan ngoãn đáp lời: “Anh Tố cứ yên tâm, chúng em nhất định sẽ tém tém lại.”
Mười phút sau, xe dừng ở trước cửa Toản Hào.
Lễ tân lịch sự tiến đến mở cửa xe cho Trình Tố, đang định lấy chìa khóa xe rồi mở cửa cho Lộ Tri Nghi thì lại bị Trình Tố ngăn lại.
“Không cần đâu, để tôi.”
Trình Tố đi vòng qua mở cửa cho Lộ Tri Nghi, cô mặc chiếc váy đen mới mua, dẫm trên giày cao gót rồi nhẹ nhàng bước xuống.
Cô đứng trước cửa Toản Hào, nhìn bóng đèn neon rực rỡ chiếu trên mặt đất mà hồi tưởng lại chuyện lần đầu gặp phải ở đây, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
“Bạn của anh....có phải là đều ở đây không?”
Trình Tố nhìn ra được sự lo lắng của cô nên xoa đầu: “Yên tâm đi, bọn họ hòa đồng lắm.”
Trình Tố đã nói vậy rồi thì Lộ Tri Nghi cũng bớt đi vài phần lo âu, tin tưởng lời anh.
Hai người đi vào trong, Lộ Tri Nghi theo sau Trình Tố. Cô đang nghĩ xem lúc gặp bạn anh thì nên chào hỏi như nào thì đột nhiên nhận thấy người đi trước đã dừng lại.
“Đứng ở đây làm gì?”
Có vẻ như anh đang hỏi chuyện ai đó.
Lộ Tri Nghi trộm ngó đầu ra, ngay lập tức hai mắt cô phải trừng lớn vì cảnh tượng trước mắt.
Ở đại sảnh tầng một là nhóm người đứng ngay ngắn thành hai hàng, bọn họ đang nhìn về phía cô.
Tiếp theo đó là cúi người rồi cung kính chào:
“Chào chị dâu ạ!”
Lộ Tri Nghi: “...”
Danh sách chương