Mặc dù anh đã âm thầm rời khỏi thế giới này, nhưng tất cả thời gian còn lại trong cuộc đời em, từng giây từng phút đều có anh.
Thời gian mãi mãi không dừng lại, tình yêu và hoài niệm cũng mãi mãi không dừng lại.
Tình yêu đầu thời thanh xuân đó, mặc dù đã an giấc ngàn thu trong đáy biển thời gian, nhưng sẽ mãi mãi không mục nát mà dần dần hóa thành những dải san hô đẹp đẽ nhất.
1
Tính đến không giờ ngày Mười ba tháng Năm theo giờ Bắc Kinh, số người tử vong do động đất ở Tứ Xuyên đã lên đến gần mười nghìn người.
Mười hai giờ trưa ở Toronto, rất nhiều sinh viên trong nhà ăn tụ tập bàn luận về vụ động đất đặc biệt nghiêm trọng xảy ra ở Trung Quốc. Những hậu quả tàn khốc mà thiên tai mang đến, những hình ảnh bi thương đầy máu và nước mắt xen lẫn vào nhau, khiến cho bất kì ai chỉ cần có một chút lòng đồng cảm thôi cũng không thể thờ ơ được.
Những ngày sau, con số tử vong không ngừng tăng lên. Dường như cứ mỗi giờ trôi qua, số người chết lại tăng thêm hàng nghìn, con số mỗi lần tra ra đều khiến Tô Nhất run rẩy sợ hãi. Trên trang web chuyên viết về vụ động đất, những con số không ngừng leo thang, giống như quả tạ nặng trịch đè trong lòng cô, kéo căng những sợi dây thần kinh của cô. Cô không biết trong những con số này, có con số nào đại diện cho Chung Quốc không.
Ý nghĩ này khiến cho cô vô cùng sợ hãi, một sự sợ hãi trước giờ chưa từng có.
Kiên trì không mệt mỏi, cô liên tục lên các trang mạng và ra sức tìm kiếm, xem tất cả các bài báo viết về tình hình thiên tai ở Đô Giang Yển, tìm giữa những hàng chữ tin tức có liên quan đến Chung Quốc. Đương nhiên là không tìm được, dù chỉ là vài câu vài chữ.
Tin học chỉ khiến cô càng lúc càng nhận thức một cách rõ ràng về mức độ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của Đô Giang Yển. Nhà cửa đổ sập hơn một nửa, đâu đâu cũng là cảnh tượng hoang tàn, cả một thành phố gần như đã lụi tàn. Thành phố Đô Giang Yển gắn liền với cái tên Chung Quốc, từ trước đến giờ cô luôn cố gắng để xóa nhòa.
Nhưng một trận thiên tai đột ngột ập đến, giống như một lưỡi dao vô cùng sắc bén, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của trái tim, đánh thức những chuyện mà cô cố gắng vỗ về để chúng chìm vào giấc ngủ.
Chung Quốc là người cô đã từng rất yêu và rất hận, nhưng khi trận thiên tai khủng khiếp mang theo bàn tay tử thần đột ngột ập đến, sự oán hận và căm giận của cô đối với cậu nháy mắt đã bay biến. Cho dù cậu đã từng khiến cô thất vọng và buồn bã như thế nào, cô đều không mong muốn cậu gặp nạn, hàng nghìn hàng vạn lần không mong muốn.
Nhưng cô thực sự không hiểu, tại sao cậu lại đến Đô Giang Yển.
“Tô Nhất, Đô Giang Yển có thể coi là thánh địa tình yêu của chúng mình. Sau này, mỗi năm chúng mình lại đến đây “hành hương” một lần có được không?”
Đã lâu lắm rồi mà câu nói này vẫn rõ ràng như mới hôm qua, giọng nói mang theo tiếng cười của Chung Quốc tưởng như đang vang lên bên tai cô, hết lần này đến lần khác. Nước mắt cô lã chã rơi. Vì câu nói này mà cậu đến Đô Giang Yển sao? Nếu đúng vậy thì chắc hẳn cậu vẫn chưa quên cô? Không ai có thể cho cô đáp án chính xác, trái tim cô chỉ có thể ra sức cầu nguyện trong sự lo lắng và hoảng loạn. Nếu cậu không còn nữa... ý nghĩ ấy giống như lưỡi dao cứa vào tim, khiến trái tim cô ứa máu và đau đớn khôn cùng.
Khi Tô Nhất khóc, Trình Thực chỉ trầm mặc đưa khăn giấy cho cô, từ đầu đến cuối không nói một lời nào. Hồi lâu sau, Tô Nhất mới nghĩ ra mình cũng nên chú ý đến cảm nhận của cậu, suy cho cùng bây giờ cậu là bạn trai của cô, à không, phải là vị hôn phu mới đúng.
“Trình Thực, em và Chung Quốc đã không còn liên lạc với nhau nữa. Nhưng khi biết anh ấy ở Đô Giang Yển... em... thật sự không muốn anh ấy gặp chuyện gì.”
Trình Thực gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, sâu trong đáy mắt ẩn giấu một chút lo lắng, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi cô: “Em không cần phải quá lo lắng. Cậu ta còn trẻ, chân tay nhanh nhẹn, chưa biết chừng cậu ta đã kịp thời tránh được nguy hiểm, không liên lạc được là bởi hệ thống liên lạc tại Đô Giang Yển đã bị động đất làm hỏng. Anh nghĩ chắc cậu ta không sao đâu.”
Lời Trình Thực nói rất có căn cứ, khiến cho sóng lòng đang dâng trào như cuồng phong bão táp của Tô Nhất cuối cùng cũng yên ổn hơn một chút.
Hứa Tố Kiệt ở bên kia đại dương xa xôi cũng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tô Nhất, hỏi bố mẹ cô có ổn không. Cô vô cùng cảm kích nói: “Chị Hứa, cảm ơn chị, bố mẹ em không sao, họ đều rất khỏe.”
“Không sao là tốt rồi.”
“Nhưng mà chị Hứa, lúc động đất, Chung Quốc đang ở Đô Giang Yển.”
“Cái gì, sao cậu ấy lại ở Đô Giang Yển? Chỗ đó là một trong những khu vực bị tàn phá nặng nề nhất.”
“Đúng vậy, bây giờ không sao liên lạc được với anh ấy, cũng không biết anh ấy có sao không. Em sợ lắm...”
Tô Nhất không kìm được mắt lại đỏ hoe.
“Tô Nhất, em rất lo lắng cho Chung Quốc sao?”
Trước người bạn thân hiểu mình nhất, cô thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, em rất lo cho anh ấy. Lúc mới chia tay em còn nghĩ rằng em sẽ hận anh ấy cả đời, đã từng cay độc mà thầm rủa anh ấy chết đi. Nhưng bây giờ... khi sự uy hiếp của cái chết thật sự đến, em mới phát hiện dù chỉ một chút thôi em cũng không mong muốn anh ấy có chuyện gì.”"
“Yên tâm, yên tâm, người trẻ tuổi chạy nhanh lắm, cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu. Em đừng có tự dọa mình như vậy!”
Tô Nhất liên lạc với những người bạn học cũ đang ở khu vực Tứ Xuyên để xem bọn họ có được bình an vô sự không. Vẫn may, ngày hôm sau đã liên lạc được với Tống Dĩnh.
“Tống Dĩnh, lúc động đất, Chung Quốc đang ở Đô Giang Yển, cậu có tin tức gì của anh ấy không?” Tô Nhất lo lắng hỏi.
“Hả? Cậu ấy ở Đô Giang Yển!! Không phải là cậu ấy đang ở Bắc Kinh sao?”
“Không biết tại sao anh ấy lại chạy đến Đô Giang Yển, đến tận bây giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì của anh ấy.”
Thông tin này khiến Tống Dĩnh vô cùng kinh ngạc và chấn động. “Sau động đất, mình đã liên lạc với rất nhiều bạn học cũ ở Tứ Xuyên, trừ một vài người không trả lời, đại đa số đều bình an. Thật không ngờ Chung Quốc lại đang ở Đô Giang Yển, Dương Cương còn không biết việc đó nữa là...”
Nghe bố mẹ mình nói anh ấy không thông báo cho ai cả. Sau trận động đất, mẹ anh ấy sợ anh ấy lo lắng trong nhà gặp chuyện nên gọi điện cho anh ấy báo bình an, nhưng không có tín hiệu. Sau đó gọi đến công ty của anh ấy mới biết hai hôm trước, anh ấy đã xin nghỉ để đi Đô Giang Yển. Lúc đó, cô Uông suýt chút nữa thì ngất xỉu.
“Sao lại như vậy được, thật đúng là tự đi tìm cái chết mà.” Tống Dĩnh buột miệng lỡ lời, lập tức chữa lại: “Nhưng xem ra tình hình ở Đô Giang Yển vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất, mình nghĩ cậu ấy chắc sẽ không sao đâu.”
Nói là nói vậy nhưng Tô Nhất vẫn không sao yên tâm nổi, đã là ngày thứ hai sau vụ động đất rồi, nếu Chung Quốc không việc gì, chắc chắn phải báo tin cho người nhà rồi chứ. Tình trạng bặt vô âm tín này hướng về một khả năng khiến cho người ta không muốn nghĩ đến và chấp nhận: Chung Quốc rất có khả năng đã bị kẹt dưới một đống đổ nát nào. Còn sống hay đã chết, chỉ có trời mới biết.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Tô Nhất càng rơi mau hơn.
Tống Dĩnh ra sức an ủi cô: “Không sao đâu, không sao đâu, đội cứu hộ đang không ngừng nghỉ tranh thủ từng giây từng phút tiến về khu thiên tai, vẫn đang trong thời gian cứu hộ vàng bảy mươi hai tiếng đồng hồ, cậu ấy nhất định sẽ được những con người đáng yêu nhất đó cứu.”
Tống Dĩnh gọi điện cho Dương Cương. Dương Cương tức tốc cùng bố mẹ Chung Quốc đến Đô Giang Yển. Khi Tô Nhất biết tin này, cô ngoài phấn khởi đột nhiên nhớ ra, vội vã báo tên và địa chỉ của một khách sạn để Tống Dĩnh báo lại cho Dương Cương, bảo họ nên đến tìm ở khách sạn này đầu tiên.
“Ý của cậu là Chung Quốc có khả năng ở tại khách sạn này?”
Cô trả lời một cách khó khăn và chậm chạp: “Đúng thế, mình đoán là vậy.”
Tống Dĩnh không hỏi thêm gì nữa.
Việc duy nhất tiếp theo là chờ đợi, Tô Nhất từng giờ từng khắc ngóng trông tin tức mới nhất từ Tống Dĩnh.
Trong thời gian này, cô lo lắng, dằn vặt vô cùng, giống như một tù nhân chờ đợi thời khắc tuyên án vậy. Và không biết nó sẽ là niềm hi vọng hay nỗi tuyệt vọng.
Thời gian mãi mãi không dừng lại, tình yêu và hoài niệm cũng mãi mãi không dừng lại.
Tình yêu đầu thời thanh xuân đó, mặc dù đã an giấc ngàn thu trong đáy biển thời gian, nhưng sẽ mãi mãi không mục nát mà dần dần hóa thành những dải san hô đẹp đẽ nhất.
1
Tính đến không giờ ngày Mười ba tháng Năm theo giờ Bắc Kinh, số người tử vong do động đất ở Tứ Xuyên đã lên đến gần mười nghìn người.
Mười hai giờ trưa ở Toronto, rất nhiều sinh viên trong nhà ăn tụ tập bàn luận về vụ động đất đặc biệt nghiêm trọng xảy ra ở Trung Quốc. Những hậu quả tàn khốc mà thiên tai mang đến, những hình ảnh bi thương đầy máu và nước mắt xen lẫn vào nhau, khiến cho bất kì ai chỉ cần có một chút lòng đồng cảm thôi cũng không thể thờ ơ được.
Những ngày sau, con số tử vong không ngừng tăng lên. Dường như cứ mỗi giờ trôi qua, số người chết lại tăng thêm hàng nghìn, con số mỗi lần tra ra đều khiến Tô Nhất run rẩy sợ hãi. Trên trang web chuyên viết về vụ động đất, những con số không ngừng leo thang, giống như quả tạ nặng trịch đè trong lòng cô, kéo căng những sợi dây thần kinh của cô. Cô không biết trong những con số này, có con số nào đại diện cho Chung Quốc không.
Ý nghĩ này khiến cho cô vô cùng sợ hãi, một sự sợ hãi trước giờ chưa từng có.
Kiên trì không mệt mỏi, cô liên tục lên các trang mạng và ra sức tìm kiếm, xem tất cả các bài báo viết về tình hình thiên tai ở Đô Giang Yển, tìm giữa những hàng chữ tin tức có liên quan đến Chung Quốc. Đương nhiên là không tìm được, dù chỉ là vài câu vài chữ.
Tin học chỉ khiến cô càng lúc càng nhận thức một cách rõ ràng về mức độ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng của Đô Giang Yển. Nhà cửa đổ sập hơn một nửa, đâu đâu cũng là cảnh tượng hoang tàn, cả một thành phố gần như đã lụi tàn. Thành phố Đô Giang Yển gắn liền với cái tên Chung Quốc, từ trước đến giờ cô luôn cố gắng để xóa nhòa.
Nhưng một trận thiên tai đột ngột ập đến, giống như một lưỡi dao vô cùng sắc bén, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của trái tim, đánh thức những chuyện mà cô cố gắng vỗ về để chúng chìm vào giấc ngủ.
Chung Quốc là người cô đã từng rất yêu và rất hận, nhưng khi trận thiên tai khủng khiếp mang theo bàn tay tử thần đột ngột ập đến, sự oán hận và căm giận của cô đối với cậu nháy mắt đã bay biến. Cho dù cậu đã từng khiến cô thất vọng và buồn bã như thế nào, cô đều không mong muốn cậu gặp nạn, hàng nghìn hàng vạn lần không mong muốn.
Nhưng cô thực sự không hiểu, tại sao cậu lại đến Đô Giang Yển.
“Tô Nhất, Đô Giang Yển có thể coi là thánh địa tình yêu của chúng mình. Sau này, mỗi năm chúng mình lại đến đây “hành hương” một lần có được không?”
Đã lâu lắm rồi mà câu nói này vẫn rõ ràng như mới hôm qua, giọng nói mang theo tiếng cười của Chung Quốc tưởng như đang vang lên bên tai cô, hết lần này đến lần khác. Nước mắt cô lã chã rơi. Vì câu nói này mà cậu đến Đô Giang Yển sao? Nếu đúng vậy thì chắc hẳn cậu vẫn chưa quên cô? Không ai có thể cho cô đáp án chính xác, trái tim cô chỉ có thể ra sức cầu nguyện trong sự lo lắng và hoảng loạn. Nếu cậu không còn nữa... ý nghĩ ấy giống như lưỡi dao cứa vào tim, khiến trái tim cô ứa máu và đau đớn khôn cùng.
Khi Tô Nhất khóc, Trình Thực chỉ trầm mặc đưa khăn giấy cho cô, từ đầu đến cuối không nói một lời nào. Hồi lâu sau, Tô Nhất mới nghĩ ra mình cũng nên chú ý đến cảm nhận của cậu, suy cho cùng bây giờ cậu là bạn trai của cô, à không, phải là vị hôn phu mới đúng.
“Trình Thực, em và Chung Quốc đã không còn liên lạc với nhau nữa. Nhưng khi biết anh ấy ở Đô Giang Yển... em... thật sự không muốn anh ấy gặp chuyện gì.”
Trình Thực gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, sâu trong đáy mắt ẩn giấu một chút lo lắng, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi cô: “Em không cần phải quá lo lắng. Cậu ta còn trẻ, chân tay nhanh nhẹn, chưa biết chừng cậu ta đã kịp thời tránh được nguy hiểm, không liên lạc được là bởi hệ thống liên lạc tại Đô Giang Yển đã bị động đất làm hỏng. Anh nghĩ chắc cậu ta không sao đâu.”
Lời Trình Thực nói rất có căn cứ, khiến cho sóng lòng đang dâng trào như cuồng phong bão táp của Tô Nhất cuối cùng cũng yên ổn hơn một chút.
Hứa Tố Kiệt ở bên kia đại dương xa xôi cũng nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tô Nhất, hỏi bố mẹ cô có ổn không. Cô vô cùng cảm kích nói: “Chị Hứa, cảm ơn chị, bố mẹ em không sao, họ đều rất khỏe.”
“Không sao là tốt rồi.”
“Nhưng mà chị Hứa, lúc động đất, Chung Quốc đang ở Đô Giang Yển.”
“Cái gì, sao cậu ấy lại ở Đô Giang Yển? Chỗ đó là một trong những khu vực bị tàn phá nặng nề nhất.”
“Đúng vậy, bây giờ không sao liên lạc được với anh ấy, cũng không biết anh ấy có sao không. Em sợ lắm...”
Tô Nhất không kìm được mắt lại đỏ hoe.
“Tô Nhất, em rất lo lắng cho Chung Quốc sao?”
Trước người bạn thân hiểu mình nhất, cô thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, em rất lo cho anh ấy. Lúc mới chia tay em còn nghĩ rằng em sẽ hận anh ấy cả đời, đã từng cay độc mà thầm rủa anh ấy chết đi. Nhưng bây giờ... khi sự uy hiếp của cái chết thật sự đến, em mới phát hiện dù chỉ một chút thôi em cũng không mong muốn anh ấy có chuyện gì.”"
“Yên tâm, yên tâm, người trẻ tuổi chạy nhanh lắm, cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu. Em đừng có tự dọa mình như vậy!”
Tô Nhất liên lạc với những người bạn học cũ đang ở khu vực Tứ Xuyên để xem bọn họ có được bình an vô sự không. Vẫn may, ngày hôm sau đã liên lạc được với Tống Dĩnh.
“Tống Dĩnh, lúc động đất, Chung Quốc đang ở Đô Giang Yển, cậu có tin tức gì của anh ấy không?” Tô Nhất lo lắng hỏi.
“Hả? Cậu ấy ở Đô Giang Yển!! Không phải là cậu ấy đang ở Bắc Kinh sao?”
“Không biết tại sao anh ấy lại chạy đến Đô Giang Yển, đến tận bây giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì của anh ấy.”
Thông tin này khiến Tống Dĩnh vô cùng kinh ngạc và chấn động. “Sau động đất, mình đã liên lạc với rất nhiều bạn học cũ ở Tứ Xuyên, trừ một vài người không trả lời, đại đa số đều bình an. Thật không ngờ Chung Quốc lại đang ở Đô Giang Yển, Dương Cương còn không biết việc đó nữa là...”
Nghe bố mẹ mình nói anh ấy không thông báo cho ai cả. Sau trận động đất, mẹ anh ấy sợ anh ấy lo lắng trong nhà gặp chuyện nên gọi điện cho anh ấy báo bình an, nhưng không có tín hiệu. Sau đó gọi đến công ty của anh ấy mới biết hai hôm trước, anh ấy đã xin nghỉ để đi Đô Giang Yển. Lúc đó, cô Uông suýt chút nữa thì ngất xỉu.
“Sao lại như vậy được, thật đúng là tự đi tìm cái chết mà.” Tống Dĩnh buột miệng lỡ lời, lập tức chữa lại: “Nhưng xem ra tình hình ở Đô Giang Yển vẫn chưa phải là nghiêm trọng nhất, mình nghĩ cậu ấy chắc sẽ không sao đâu.”
Nói là nói vậy nhưng Tô Nhất vẫn không sao yên tâm nổi, đã là ngày thứ hai sau vụ động đất rồi, nếu Chung Quốc không việc gì, chắc chắn phải báo tin cho người nhà rồi chứ. Tình trạng bặt vô âm tín này hướng về một khả năng khiến cho người ta không muốn nghĩ đến và chấp nhận: Chung Quốc rất có khả năng đã bị kẹt dưới một đống đổ nát nào. Còn sống hay đã chết, chỉ có trời mới biết.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt Tô Nhất càng rơi mau hơn.
Tống Dĩnh ra sức an ủi cô: “Không sao đâu, không sao đâu, đội cứu hộ đang không ngừng nghỉ tranh thủ từng giây từng phút tiến về khu thiên tai, vẫn đang trong thời gian cứu hộ vàng bảy mươi hai tiếng đồng hồ, cậu ấy nhất định sẽ được những con người đáng yêu nhất đó cứu.”
Tống Dĩnh gọi điện cho Dương Cương. Dương Cương tức tốc cùng bố mẹ Chung Quốc đến Đô Giang Yển. Khi Tô Nhất biết tin này, cô ngoài phấn khởi đột nhiên nhớ ra, vội vã báo tên và địa chỉ của một khách sạn để Tống Dĩnh báo lại cho Dương Cương, bảo họ nên đến tìm ở khách sạn này đầu tiên.
“Ý của cậu là Chung Quốc có khả năng ở tại khách sạn này?”
Cô trả lời một cách khó khăn và chậm chạp: “Đúng thế, mình đoán là vậy.”
Tống Dĩnh không hỏi thêm gì nữa.
Việc duy nhất tiếp theo là chờ đợi, Tô Nhất từng giờ từng khắc ngóng trông tin tức mới nhất từ Tống Dĩnh.
Trong thời gian này, cô lo lắng, dằn vặt vô cùng, giống như một tù nhân chờ đợi thời khắc tuyên án vậy. Và không biết nó sẽ là niềm hi vọng hay nỗi tuyệt vọng.
Danh sách chương