Những chuyện người ta làm ra trong lúc tức giận thường khiến người ta hối hận khi cơn tức giận đã qua đi. Bởi đó luôn là những việc dại dột và ngu ngốc. Tô Nhất cũng đang hối hận, dù có làm gì thì, Trình Thực cũng không thể bù đắp nổi việc Chung Quốc không cần cô nữa.
Sau cơn cuồng nhiệt, Trình Thực nhanh chóng thiếp đi, không hề hay biết về sự hối hận trong lòng Tô Nhất lúc này. Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhất quyết định ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Cô bò dậy, nhẹ nhàng thu dọn gọn hành lí rồi lặng lẽ bỏ đi. Cô không biết sẽ phải đối mặt với cậu như thế nào nên muốn đi càng nhanh càng tốt.
Tô Nhất đến Bắc Kinh vì Chung Quốc, kết quả lại vì Trình Thực mà ra đi. Đời người đúng là không thể đoán trước.
Khi Tô Nhất chạy ra khỏi khách sạn, đã gần mười giờ đêm. Cô gọi taxi đi thẳng ra nhà ga, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Trình Thực đuổi kịp. Cô mua vé chuyến sớm nhất đi Tứ Xuyên, bất chấp việc phải đổi tuyến ở Trùng Khánh. Khi trả tiền, cô nhìn thấy trong ngăn ví tờ giấy hẹn lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của Chung Quốc. Chiều ngày mai là có kết quả nhưng cô biết mình không cần đi lấy làm gì nữa. Vò tờ giấy hẹn thành một cục ném vào thùng rác, Tô Nhất gọi điện cho Chung Quốc lần cuối. Chuông kêu rất lâu mà không có người nhấc máy, nhất định là cậu không nghe. Cô mặc kệ, tiếp tục gọi bằng được mới thôi.
Cuối cùng Chung Quốc cũng nhấc máy, nhưng giọng nói lại là của một cô gái. “Chung Quốc bảo tôi nói với cô, hiện tại anh ấy không tiện nghe điện thoại.”
Tô Nhất gần như muốn đập vỡ cái điện thoại, cũng may lí trí cảnh báo đây là điện thoại công cộng, không phải là di động của cô. Cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Tôi cũng nhờ cô nhắn cho Chung Quốc, tôi sắp rời khỏi Bắc Kinh, anh ta và tôi vẫn còn một món nợ chưa tính xong, tôi hi vọng anh ta có thể lập tức đến ga tàu tính toán cho sòng phẳng.”
Rốt cuộc Chung Quốc đã phải lên tiếng: “Em phải đi rồi à? Bây giờ ư?”
Tô Nhất lập tức cao giọng nói: “Phải, bây giờ, chuyến mười một rưỡi. Anh lập tức ra đây cho tôi, anh nói là tôi muốn đánh muốn chửi tùy ý mà.”
Im lặng một hồi, Chung Quốc mới trả lời cộc lốc: “Được.”
Rất lâu sau, khi sắp đến giờ tàu chạy, Tô Nhất mới nhìn thấy Chung Quốc cười gượng đi tới. Cô chẳng nói chẳng rằng xông tới đạp một cú vào bụng cậu, sau đó vênh mặt nói: “Được rồi, anh và tôi không còn nợ nần gì nhau nữa. Bây giờ thì cút về bên cạnh bạn gái của anh đi, tiếp tục cùng cô ta ân ân ái ái đi, nếu tối nay anh vẫn có thể tiếp tục.”
Nói hết những lời cần nói, cô quay đầu đi thẳng.
Trước khi vào ga, cô không kìm được quay đầu lại, thấy Chung Quốc vẫn đang ôm bụng ngồi ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Vì cách quá xa nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của cậu, nhưng có vẻ cậu vẫn rất đau.
Liệu cậu có sao không? Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu lập tức bị Tô Nhất gạt đi. Cô quan tâm đến cậu làm gì chứ? Ba ngày ở Bắc Kinh, cô vẫn chưa chịu đủ sự lạnh nhạt của cậu sao? Sau hơn bốn mươi tiếng ngồi tàu, Tô Nhất đã tới Trùng Khánh. Khi đi theo dòng người ra khỏi ga, cô tính sẽ gọi điện cho Tống Dĩnh, nhờ cô ấy sắp xếp hộ một chỗ ngủ, sáng mai sẽ về Nam Sung. Tống Dĩnh học bốn năm ở Trùng Khánh, ra trường rồi lại làm ở đây, Tô Nhất chỉ có cô ấy để nhờ cậy.
Nhưng sau khi ra khỏi ga, Tô Nhất lại bị chặn giữa đường một lần nữa, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của Trình Thực, mức độ kinh ngạc của cô so với lần ở ga tàu Bắc Kinh có thể nói là vượt quá ba phần. Trời đất! Sao cậu có thể biết cô đi Trùng Khánh để đến chặn đường thế này? Chẳng lẽ cậu là thần tiên?
Trình Thực có thể đón đầu cô ở ga Trùng Khánh, tất phải có nguyên nhân.
Sáng sớm hôm nay, cậu bị ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ đánh thức. Giây phút mở mắt ra, cậu có chút ngạc nhiên khó hiểu vì đó không phải là phòng của cậu. Sau vài giây sửng sốt, cậu lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua. Khi nhìn thấy số phòng trên cánh cửa, cậu đã chắc chắn đó không phải là một giấc mơ. Nhưng Tô Nhất thì không thấy đâu, loanh quanh tìm một vòng, Trình Thực phát hiện tất cả đồ đạc của cô cũng không còn nữa. Cô đã không từ mà biệt!
Vậy là sao? Cô muốn cứ như vậy cho qua, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Không, cậu tuyệt đối không chấp nhận. Cậu vội tìm đến công ty của Chung Quốc nhưng Chung Quốc không đi làm. Cô lễ tân đưa cho cậu một số di động. Cậu không chút do dự gọi ngay, vừa tự giới thiệu xong, Chung Quốc đã chủ động hỏi: “Cậu đang tìm Tô Nhất phải không?”
“Phải, cậu biết cô ấy ở đâu không?”
“Mười một rưỡi đêm qua, cô ấy đã lên tàu đi Trùng Khánh, trước khi đi còn gọi tôi đến ga tàu để tính sổ. Giờ tôi và cô ấy đã không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Không hiểu sao, Trình Thực cảm thấy câu cuối cùng của Chung Quốc đặc biệt dễ nghe. Đã có tin tức của Tô Nhất, cậu lập tức mua vé máy bay về Thành Đô, sau đó lại lái xe tới Trùng Khánh, đứng ở cửa ga đợi cô.
Tô Nhất nhìn Trình Thực, chết lặng, không biết phải làm gì. Rất lâu sau cô mới gượng cười, hỏi: “Cậu... Sao cậu cũng ở đây?”
Trình Thực đáp luôn: “Cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
Tô Nhất xua tay, nói: “Không cần, không cần, đây không phải là lần đầu của mình, cậu không cần phải chịu trách nhiệm.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trình Thực càng đậm thêm, cậu nhìn chằm chằm vào cô, thẳng thừng nói: “Nhưng với mình thì là lần đầu, mình muốn cậu phải chịu trách nhiệm, có được không?”
Cái gì? Cô nhất thời không hiểu nổi ý cậu, mãi lâu sau mới hiểu ra, ngạc nhiên vô cùng. “Cậu là con trai cơ mà... Việc này... làm gì có người con trai nào... muốn phía nữ phải chịu trách nhiệm chứ?”
Trình Thực vẫn không chút biểu cảm, đáp: “Bây giờ là thời đại khác rồi, nam nữ bình đẳng.”
Thật là vô lí hết sức! Tô Nhất vừa tức vừa buồn cười.
“Nam nữ bình đẳng? Được thôi, đợi cậu có thai rồi hẵng đến tìm mình đòi trách nhiệm nhé.”
Những lời tức giận của cô khiến bộ mặt lạnh như băng của Trình Thực có chút dao động. Đột nhiên cậu tóm chặt lấy tay cô, nói: “Tô Nhất, nếu cậu có thai thì nhất định phải nói với mình, không được tự mình quyết định đấy.”
Tô Nhất dồn sức vùng ra. “Cậu nói linh tinh cái gì thế? Không thể nào có chuyện mình có thai đâu.”
“Sao cậu lại biết là không chứ? Chuyện đó rất có khả năng...”
“Mình biết chắc chắn là không. Lúc ở trên tàu mình đã có “đèn đỏ” rồi.”
Trình Thực lặng đi, tin này hiển nhiên khiến cậu rất bất ngờ cũng rất thất vọng. Còn Tô Nhất lại thấy vô cùng may mắn.
Sự xuất hiện bất ngờ của Trình Thực ở Trùng Khánh khiến Tô Nhất không thể đến chỗ Tống Dĩnh nữa. Cậu đưa cô về thẳng Nam Sung. Lúc đầu cô còn không muốn đi cùng cậu, mãi đến khi biết đó là “lệnh” của ông bà Tô, cô mới miễn cưỡng nghe lời.
Sau cơn cuồng nhiệt, Trình Thực nhanh chóng thiếp đi, không hề hay biết về sự hối hận trong lòng Tô Nhất lúc này. Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhất quyết định ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Cô bò dậy, nhẹ nhàng thu dọn gọn hành lí rồi lặng lẽ bỏ đi. Cô không biết sẽ phải đối mặt với cậu như thế nào nên muốn đi càng nhanh càng tốt.
Tô Nhất đến Bắc Kinh vì Chung Quốc, kết quả lại vì Trình Thực mà ra đi. Đời người đúng là không thể đoán trước.
Khi Tô Nhất chạy ra khỏi khách sạn, đã gần mười giờ đêm. Cô gọi taxi đi thẳng ra nhà ga, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Trình Thực đuổi kịp. Cô mua vé chuyến sớm nhất đi Tứ Xuyên, bất chấp việc phải đổi tuyến ở Trùng Khánh. Khi trả tiền, cô nhìn thấy trong ngăn ví tờ giấy hẹn lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của Chung Quốc. Chiều ngày mai là có kết quả nhưng cô biết mình không cần đi lấy làm gì nữa. Vò tờ giấy hẹn thành một cục ném vào thùng rác, Tô Nhất gọi điện cho Chung Quốc lần cuối. Chuông kêu rất lâu mà không có người nhấc máy, nhất định là cậu không nghe. Cô mặc kệ, tiếp tục gọi bằng được mới thôi.
Cuối cùng Chung Quốc cũng nhấc máy, nhưng giọng nói lại là của một cô gái. “Chung Quốc bảo tôi nói với cô, hiện tại anh ấy không tiện nghe điện thoại.”
Tô Nhất gần như muốn đập vỡ cái điện thoại, cũng may lí trí cảnh báo đây là điện thoại công cộng, không phải là di động của cô. Cô cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Tôi cũng nhờ cô nhắn cho Chung Quốc, tôi sắp rời khỏi Bắc Kinh, anh ta và tôi vẫn còn một món nợ chưa tính xong, tôi hi vọng anh ta có thể lập tức đến ga tàu tính toán cho sòng phẳng.”
Rốt cuộc Chung Quốc đã phải lên tiếng: “Em phải đi rồi à? Bây giờ ư?”
Tô Nhất lập tức cao giọng nói: “Phải, bây giờ, chuyến mười một rưỡi. Anh lập tức ra đây cho tôi, anh nói là tôi muốn đánh muốn chửi tùy ý mà.”
Im lặng một hồi, Chung Quốc mới trả lời cộc lốc: “Được.”
Rất lâu sau, khi sắp đến giờ tàu chạy, Tô Nhất mới nhìn thấy Chung Quốc cười gượng đi tới. Cô chẳng nói chẳng rằng xông tới đạp một cú vào bụng cậu, sau đó vênh mặt nói: “Được rồi, anh và tôi không còn nợ nần gì nhau nữa. Bây giờ thì cút về bên cạnh bạn gái của anh đi, tiếp tục cùng cô ta ân ân ái ái đi, nếu tối nay anh vẫn có thể tiếp tục.”
Nói hết những lời cần nói, cô quay đầu đi thẳng.
Trước khi vào ga, cô không kìm được quay đầu lại, thấy Chung Quốc vẫn đang ôm bụng ngồi ở chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Vì cách quá xa nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của cậu, nhưng có vẻ cậu vẫn rất đau.
Liệu cậu có sao không? Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu lập tức bị Tô Nhất gạt đi. Cô quan tâm đến cậu làm gì chứ? Ba ngày ở Bắc Kinh, cô vẫn chưa chịu đủ sự lạnh nhạt của cậu sao? Sau hơn bốn mươi tiếng ngồi tàu, Tô Nhất đã tới Trùng Khánh. Khi đi theo dòng người ra khỏi ga, cô tính sẽ gọi điện cho Tống Dĩnh, nhờ cô ấy sắp xếp hộ một chỗ ngủ, sáng mai sẽ về Nam Sung. Tống Dĩnh học bốn năm ở Trùng Khánh, ra trường rồi lại làm ở đây, Tô Nhất chỉ có cô ấy để nhờ cậy.
Nhưng sau khi ra khỏi ga, Tô Nhất lại bị chặn giữa đường một lần nữa, khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của Trình Thực, mức độ kinh ngạc của cô so với lần ở ga tàu Bắc Kinh có thể nói là vượt quá ba phần. Trời đất! Sao cậu có thể biết cô đi Trùng Khánh để đến chặn đường thế này? Chẳng lẽ cậu là thần tiên?
Trình Thực có thể đón đầu cô ở ga Trùng Khánh, tất phải có nguyên nhân.
Sáng sớm hôm nay, cậu bị ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ đánh thức. Giây phút mở mắt ra, cậu có chút ngạc nhiên khó hiểu vì đó không phải là phòng của cậu. Sau vài giây sửng sốt, cậu lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua. Khi nhìn thấy số phòng trên cánh cửa, cậu đã chắc chắn đó không phải là một giấc mơ. Nhưng Tô Nhất thì không thấy đâu, loanh quanh tìm một vòng, Trình Thực phát hiện tất cả đồ đạc của cô cũng không còn nữa. Cô đã không từ mà biệt!
Vậy là sao? Cô muốn cứ như vậy cho qua, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Không, cậu tuyệt đối không chấp nhận. Cậu vội tìm đến công ty của Chung Quốc nhưng Chung Quốc không đi làm. Cô lễ tân đưa cho cậu một số di động. Cậu không chút do dự gọi ngay, vừa tự giới thiệu xong, Chung Quốc đã chủ động hỏi: “Cậu đang tìm Tô Nhất phải không?”
“Phải, cậu biết cô ấy ở đâu không?”
“Mười một rưỡi đêm qua, cô ấy đã lên tàu đi Trùng Khánh, trước khi đi còn gọi tôi đến ga tàu để tính sổ. Giờ tôi và cô ấy đã không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Không hiểu sao, Trình Thực cảm thấy câu cuối cùng của Chung Quốc đặc biệt dễ nghe. Đã có tin tức của Tô Nhất, cậu lập tức mua vé máy bay về Thành Đô, sau đó lại lái xe tới Trùng Khánh, đứng ở cửa ga đợi cô.
Tô Nhất nhìn Trình Thực, chết lặng, không biết phải làm gì. Rất lâu sau cô mới gượng cười, hỏi: “Cậu... Sao cậu cũng ở đây?”
Trình Thực đáp luôn: “Cũng phải chịu trách nhiệm chứ.”
Tô Nhất xua tay, nói: “Không cần, không cần, đây không phải là lần đầu của mình, cậu không cần phải chịu trách nhiệm.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trình Thực càng đậm thêm, cậu nhìn chằm chằm vào cô, thẳng thừng nói: “Nhưng với mình thì là lần đầu, mình muốn cậu phải chịu trách nhiệm, có được không?”
Cái gì? Cô nhất thời không hiểu nổi ý cậu, mãi lâu sau mới hiểu ra, ngạc nhiên vô cùng. “Cậu là con trai cơ mà... Việc này... làm gì có người con trai nào... muốn phía nữ phải chịu trách nhiệm chứ?”
Trình Thực vẫn không chút biểu cảm, đáp: “Bây giờ là thời đại khác rồi, nam nữ bình đẳng.”
Thật là vô lí hết sức! Tô Nhất vừa tức vừa buồn cười.
“Nam nữ bình đẳng? Được thôi, đợi cậu có thai rồi hẵng đến tìm mình đòi trách nhiệm nhé.”
Những lời tức giận của cô khiến bộ mặt lạnh như băng của Trình Thực có chút dao động. Đột nhiên cậu tóm chặt lấy tay cô, nói: “Tô Nhất, nếu cậu có thai thì nhất định phải nói với mình, không được tự mình quyết định đấy.”
Tô Nhất dồn sức vùng ra. “Cậu nói linh tinh cái gì thế? Không thể nào có chuyện mình có thai đâu.”
“Sao cậu lại biết là không chứ? Chuyện đó rất có khả năng...”
“Mình biết chắc chắn là không. Lúc ở trên tàu mình đã có “đèn đỏ” rồi.”
Trình Thực lặng đi, tin này hiển nhiên khiến cậu rất bất ngờ cũng rất thất vọng. Còn Tô Nhất lại thấy vô cùng may mắn.
Sự xuất hiện bất ngờ của Trình Thực ở Trùng Khánh khiến Tô Nhất không thể đến chỗ Tống Dĩnh nữa. Cậu đưa cô về thẳng Nam Sung. Lúc đầu cô còn không muốn đi cùng cậu, mãi đến khi biết đó là “lệnh” của ông bà Tô, cô mới miễn cưỡng nghe lời.
Danh sách chương