“Sao tôi vẫn còn sống vậy?”

“Bởi vì vợ ngài cô Kỷ Khinh Khinh bằng lòng chia sẻ sự sống với ngài, thế nên chúc mừng ngài, ngài sống lại rồi.”

“Chia sẻ sự sống ư?” Lục Lệ Hành nhớ tới lúc trước Kỷ Khinh Khinh có nói với anh rằng: “Nếu như có thể em nguyện chia sẻ cho anh một nửa sinh mạng của em”, xem ra hôm nay đã thành hiện thực rồi.

“Vậy tôi và cô ấy còn sống được bao lâu nữa?”

“Mạng sống của con người đúng là rất ngắn ngủi, nhưng Kỷ Khinh Khinh sống cũng khá thọ, cô ấy sống đến tận chín mươi tám tuổi.”

“Chín mươi tám tuổi ư, vậy cũng có nghĩa là tôi và cô ấy còn sống được thêm ba mươi sáu năm nữa à.”

Tiểu A lặng lẽ trợn mắt lên.

“Ý nghĩa của chia sẻ sinh mạng nghĩa là, nếu như một ngày nào đó Kỷ Khinh Khinh không còn nữa thì ngài cũng không sống nổi, nói đơn giản hơn thì là, ngài và Kỷ Khinh Khinh đồng sinh cộng tử chứ không phải là chia 50/50 như ngài nghĩ đâu.”

“Đồng sinh cộng tử…” Lục Lệ Hành lẩm bẩm.

“Có lợi cho ngài rồi còn gì, một người làm việc không cần mạng sống như ngài thì sao mà sống được đến năm chín mươi tám tuổi.”

Kỷ Khinh Khinh nắm chặt lấy tay anh, cô khóc như mưa, nói không thành lời: “Anh làm em sợ chết khiếp.”

Luc Lệ Hành được đưa lên xe cấp cứu, người đàn ông đội mũ đen thì bị cảnh sát bắt về quy án, sẽ tiến hành điều tra từng bước một.

Kỷ Khinh Khinh đi theo, suốt cả dọc đường cô nắm chặt lấy tay của Lục Lệ Hành không buông, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Vừa nãy, suýt nữa thì Lục Lệ Hành đã chết ngay trước mặt cô rồi.

Lục Lệ Hành cảm nhận được Kỷ Khinh Khinh càng lúc càng nắm chặt lấy tay mình, Lục Lệ Hành xoay tay lại cầm lấy tay của cô: “Anh không sao, đừng lo lắng.”

Kỷ Khinh Khinh cúi đầu, không nói gì.

Tuy tình trạng cơ thể của Lục Lệ Hành không có gì đáng ngại nhưng vẫn đi đến bệnh viện kiểm tra lấy lệ, cảnh sát đi theo nói rõ bệnh tình của Lục Lệ Hành cho bác sĩ, nói lúc nằm xuống thì không còn thở, tim ngừng đập, rất đáng sợ.

Bác sĩ kiểm tra thì không có vấn đề gì cả, còn rất khỏe. Nghiêm trọng nhất là vết thương ở lòng bàn tay khi xông tới nắm lấy con dao sắc và những vết bầm khác nhau trên người.

Mặc dù không sao nhưng bác sĩ vẫn đề nghị anh nên ở lại bệnh viện quan sát một ngày.

Lục Lệ Hành biết rõ tại sao trái tim của anh lại ngừng đập và không còn thở, anh từ chối ý tốt của bác sĩ, sau khi Kỷ Khinh Khinh cho lời khai xong, tối đó cô và Lục Lệ Hành quay về nhà.

Họ cũng không có ý định giấu ông cụ Lục chuyện này, chỉ là bỏ đi những cảnh tượng kinh hoàng đi thôi.

Ông cụ Lục im lặng, một lát sau ông hỏi: “Bắt được kẻ xấu rồi à.”

Lục Lệ Hành nói: “Bắt được rồi ạ, cảnh sát đang tiến hành điều tra sự việc, cháu tin rằng không lâu nữa sẽ có kết quả thôi.”

“Lão Trần sao rồi?”

“Bây giờ vẫn đang ở bệnh viện điều trị ạ, bác sĩ nói vết thương nghiêm trọng nhất là ở sau đầu, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng đâu ạ, ông yên tâm.”

Ông cụ Lục nặng nề gật đầu: “Sau này cháu và Khinh Khinh ra ngoài phải cẩn thận đấy nhé, lúc nào cũng phải có người đi theo.”

“Ông yên tâm, cháu sẽ sắp xếp ổn thoả ạ.”

Dì Bùi đứng bên cạnh nghe Lục Lệ Hành nói chuyện này, căng thẳng đến nỗi trái tim sắp nhảy ra ngoài, sau ba lần xác nhận Kỷ Khinh Khinh không bị thương, bà dứt khoát đi nấu nước bưởi, bảo Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành lau người sạch sẽ, xua đi điều xui xẻo.

Dưới sự khăng khăng của dì Bùi, hai người tắm đến mức toàn thân đầy mùi bưởi mới bước ra khỏi phòng tắm.

Lục Lệ Hành đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, thấp giọng nói chuyện với người bên kia, Kỷ Khinh Khinh nhìn thoáng qua, không làm phiền anh, cô chuẩn bị băng gạc và thuốc cho anh.

Sau khi nói chuyện gần mười phút, Lục Lệ Hành cúp máy, Kỷ Khinh Khinh bảo anh ngồi xuống, cầm thuốc và băng gạc đến thay cho anh.

Cô cởi bỏ băng gạc quấn quanh tay anh, trên phần băng gạc tiếp xúc với chỗ vết thương bị dính máu tươi.

Kỷ Khinh Khinh lặng lẽ vứt băng gạc đi, cô dùng tăm bông thấm một chút iốt khử trùng xung quanh vết thương.

Không ai lên tiếng.

Lục Lệ Hành nhìn sườn mặt yên tĩnh của cô, một ít tóc phía sau rũ xuống mặt.

“Cảnh sát gọi điện tới.”

Kỷ Khinh Khinh khẽ hỏi: “Họ nói sao?”

Lục Lệ Hành cau mày: “Người đàn ông kia có tiền sử bệnh tâm thần, phía cảnh sát nói rất có thể lúc đó anh ta đang phát bệnh.”

“Phát bệnh ư?”

Lục Lệ Hành gật đầu nói: “Nhưng từ camera theo dõi cảnh sát phát hiện ra trước khi anh ta bắt cóc có nói chuyện với Thẩm Vi Vi trong thang máy, sau đó tâm trạng không ổn định, cảnh sát nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Thẩm Vi Vi.”

“Người đàn ông kia nói anh ta là fans của Thẩm Vi Vi, bởi vì em cướp phim của Thẩm Vi Vi…”

Trong đôi mắt của Lục Lệ Hành ẩn chứa sự nặng nề: “Đây không phải là lỗi của em, không liên quan gì đến em cả. Em yên tâm, anh sẽ điều tra việc này rõ ràng, sau này sẽ không để xảy ra những chuyện như thế này nữa.”

Kỷ Khinh Khinh vâng một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục lau chùi vết thương cho anh.

Tí tách.

Một giọt nước mắt rơi trên ngón tay của Lục Lệ Hành, hơi ẩm ướt, nóng bỏng đến nỗi tay Lục Lệ Hành co rúm lại, Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu nói: “Làm đau anh rồi sao?”

“Không.”

Kỷ Khinh Khinh cúi đầu, tiếp tục lau chùi vết thương cho anh rồi bôi thuốc, quấn xong băng gạc, một giọt, hai giọt nước mắt lại rơi trên ngón tay anh.

Lục Lệ Hành thở dài, dùng tay phải không bị thương của mình lau đi những giọt nước mắt của cô: “Đừng khóc, anh không sao thật mà.”

Kỷ Khinh Khinh không chịu ngẩng đầu, bàn tay Lục Lệ Hành lau những giọt nuớc mắt của cô cọ cọ trên gò má, gò má mềm mại cọ cọ vào lòng bàn tay nóng bỏng và có cả vết chai mỏng của Lục Lệ Hành, không đau, cảm giác rất ngứa ngáy.

Giọng nói của cô nghẹn ngào: “Lần sau anh đừng như thế nữa.”

“Như thế nào?”

Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt được nước mắt rửa sạch: “Đừng vì em mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần nữa.”

Lục Lệ Hành mỉm cười: “Em là mạng sống của anh, sao lại không cần được chứ?”

Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô rồi nói: “Anh vẫn luôn không hỏi, rõ ràng nhiệm vụ đã thất bại, tại sao anh còn sống?”

Kỷ Khinh Khinh cúi đầu thu dọn bông băng và thuốc nhưng lại bị Lục Lệ Hành ép ngẩng đầu lên, mạnh mẽ để cô đối diện với anh: “Tại sao anh vẫn còn sống.”

Kỷ Khinh Khinh quyết định ăn nói thận trọng, gượng cười nói: “Em… em cũng không biết.”

“Không biết thật hả?”

Kỷ Khinh Khinh do dự gật đầu.

Cô không muốn để cho anh biết giao dịch giữa mình và Tiểu A, nếu như Lục Lệ Hành biết mình chỉ sống được đến năm năm mươi tuổi, bốn mươi tuổi, thậm chí là…

Năm nay Lục Lệ Hành ba mươi tuổi, tính toán thử thì anh không còn sống được mấy năm nữa.

“Thế nhưng hệ thống nói cho anh biết là em đã cứu anh.”

Kỷ Khinh Khinh nghi ngời hỏi: “Anh biết sao?”

“Anh biết, em và hệ thống đã giao dịch với nhau, em chia sẻ mạng sống cho anh.”

Kỷ Khinh Khinh im lặng.

“Em có biết em và anh chia sẻ mạng sống nghĩa là gì không?”

“Em biết.” Kỷ Khinh Khinh cắn môi: “Lúc trước em từng nhìn thấy một câu hỏi, Sống năm mươi năm tiền tiêu không hết và sống trường sinh bất tử nhưng mỗi ngày đều nghèo rớt mồng tơi, em sẽ chọn cái nào? Lúc đó em chọn vế trước, bây giờ em lại cảm thấy, dù là sống năm mươi năm hay là trường sinh bất tử thì cũng không quan trọng, em chỉ mong có anh ở bên là được rồi.”

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành, ánh mắt đầy ấm ức: “Anh lừa em lâu như vậy, lừa luôn cả người em rồi, thế nên anh không thể bỏ lại em một mình được. Tuy anh không sống được mấy năm nữa nhưng mà…”

Lục Lệ Hành đột nhiên bật cười: “Không sống được mấy năm là sao?”

Kỷ Khinh Khinh vừa nghĩ tới chuyện này thì ánh mắt mịt mờ.

“Đến cả việc em chia sẻ mạng sống với anh là gì em cũng không biết, vậy mà lại dám làm giao dịch với hệ thống?”

Kỷ Khinh Khinh hỏi lại: “Rõ ràng anh biết hậu quả của việc không hoàn thành nhiệm vụ nhưng anh vẫn từ bỏ nhiệm vụ đấy thôi.”

Lục Lệ Hành im lặng, một lúc sau mới nói: “Việc này không giống nhau.”

“Giống nhau thôi.”

Anh có thể vì em mà từ bỏ mạng sống của mình, tại sao em không thể chia sẻ mạng sống của mình cho anh chứ.

Kỷ Khinh Khinh quyết tâm cắn răng nói: “Tuy… anh không còn sống được mấy năm nữa nhưng anh yên tâm, em sẽ tranh thủ mang thai sớm một chút, sẽ không để anh ra đi trong nuối tiếc đâu.”

Cô nghĩ xong hết cả rồi, chuẩn bị sớm một chút, không chừng Lục Lệ Hành còn sống được đến lúc đứa trẻ yêu sớm.

“Mang thai hả?” ánh mắt của Lục Lệ Hành tối lại.

Kỷ Khinh Khinh bị ép tiếp nhận nụ hôn của anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay anh: “A…”

Tay!

“Mặc kệ tay đi, sẽ không đau chết được đâu.” Lục Lệ Hành nhìn cô, giống như là nghĩ đến việc gì khiến anh cực kỳ vui sướng vậy, anh đứng dậy, đôi chân cao to đứng đấy, nghiêng người xông lên, ép Kỷ Khinh Khinh ngửa người ra sau, tay chống lên giường ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh sáng của đèn ngủ bị Lục Lệ Hành che hơn phân nửa, bao phủ Kỷ Khinh Khinh trong bóng tối.

“Vừa rồi em nói lời có giữ lời không đấy?”

“Cái gì?”

“Muốn sớm sinh con cho anh.”

Gò má trắng nõn của Kỷ Khinh Khinh đỏ ửng lên, khẽ vâng một tiếng.

“Sớm chút là sớm thế nào?”

Kỷ Khinh Khinh cắn môi, vô cùng thẹn thùng nói: “Tất nhiên là càng sớm càng tốt rồi.”

“Bây giờ ư?”

Kỷ Khinh Khinh không dám nhìn anh.

Một tay Lục Lệ Hành ôm lấy eo cô đè lên trên giường, Kỷ Khinh Khinh mặc một bộ áo ngủ bằng lụa rất vừa người, hoàn hảo phác hoạ ra dáng người mềm mại hấp dẫn. Ở khoảng cách gần trong gang tấc, anh còn ngửi được mùi bưởi trên người cô, mùi hương thoang thoảng phả ra từ tóc, trong hõm vai, trên xương quai xanh, trên mỗi một tấc da thịt trắng nõn của cô.

Chỗ nào cũng tỏa ra sức quyến rũ và sự mê hoặc chí mạng.

Nhưng không được.

Anh không thể lại lừa cô nữa.

Lục Lệ Hành hít sâu một hơi, nhắm mắt lại tĩnh tâm rồi lại mở mắt ra, cảm xúc như lửa đốt trong đôi mắt đã bớt đi mấy phần.

“Tiểu A nói chia sẻ sinh mạng chính là anh và em đồng sinh cộng tử hiểu chưa hả?”

“Đồng sinh cộng tử ư?”

“Có nghĩa là, nếu như ngày nào đó em không còn nữa thì anh cũng không thể sống được.”

Kỷ Khinh Khinh ngây ra: “Vậy có nghĩa là chia sẻ sinh mạng không phải là chia mỗi người 50 50 sao?”

“Em nghĩ mình là hàng hoá sao?”

Kỷ Khinh Khinh được giải thích đến ngốc rồi.

Cô và Lục Lệ Hành không cần phải chết sớm? Có thể nhìn con cái trưởng thành kết hôn rồi sinh con sao? Cô và Lục Lệ Hành còn rất nhiều rất nhiều thời gian ở bên nhau sao?

Kỷ Khinh Khinh kích động nói: “Thật sao?”

“Ừ, là thật.” Lục Lệ Hành khản giọng nói: “Bây giờ mạng của anh nằm trong tay của em, em còn muốn sinh con sớm cho anh nữa không?”

Hai tay Kỷ Khinh Khinh đặt lên lồng ngực của Lục Lệ Hành, nhìn thẳng vào mắt anh, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập trái tim của đối phương.

“Anh Lục, anh có biết anh như vậy là đang lái xe mà không có bằng lái không, phạm tội rồi không?”

“Thế nên?”

“Em phán anh vô tội là được rồi.”

Kỷ Khinh Khinh híp mắt lại mỉm cười, đuôi mắt quyến rũ động lòng người, cô ôm cổ anh rồi hôn lên.

Nụ hôn chủ động giống như một mồi lửa, hoàn toàn đốt cháy dục vọng kiềm chế lâu nay của hai người, ý loạn tình mê, hơi thở của hao người dồn dập, da thịt nóng bỏng tiếp xúc với nhau, thiêu đốt đến mức như chỉ cần chạm vào đã phát nổ.

Kỷ Khinh Khinh tóm được cánh tay đang làm xằng làm bậy của Lục Lệ Hành, hỏi một câu ngu xuẩn: “Anh biết không đấy.”

Lục Lệ Hành cười phá lên, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô.

Tình cảm, dục vọng, căng trướng.

Anh cắn nhẹ vành tai của cô, giọng nói khàn khàn, toàn thân khô nóng khó có thể kiểm soát được.

“Lát nữa em sẽ biết thôi.”

Đèn ngủ đầu giường tối om.

Cửa sổ sát đất vẫn còn một cánh chưa đóng lại, gió đêm thổi rèm hất cao lên, mặt trăng lặng lẽ nhô ra khỏi đám mây, ánh trăng chiếu vào đá cẩm thạch trên sàn nhà trong phòng ngủ, ánh sáng bàng bạc rơi đầy đất.

Chiếc giường lớn giữa phòng ngủ, tơ tằm xa hoa đắt giá hỗn loạn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở yêu kiều và nặng nề.

Đáng tiếc là dưới yêu cầu mãnh liệt của Lục Lệ Hành, cảnh giường chiếu tiếp theo phải giản lược thôi.

Nhưng trong ký ức của hệ thống tiểu A, trước khi tắt máy nó nghe thấy bốn chữ.

“Chồng ơi…”

“Ừ?”

“Đau…”

Tác giả có điều muốn nói: Không thể trách tôi được, là Lục Lệ Hành không cho tôi viết tiếp nữa huhuhu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện