“Chúng mình yêu nhau đi” là chương trình phát sóng trực tiếp, nhưng không phải phát sóng 24 giờ liên tục, buổi tối chắc chắn sẽ bảo đảm sự riêng tư của khách mời, vì chuyện này nên không ít fans hâm mô thất vọng gào khóc.
Cứ tưởng sẽ được chiêm ngưỡng tư thế ngủ của idol nhà mình chứ.
Camera quay hình lúc 8 giờ sáng, lúc này Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh đã rời giường. Hai người ngồi bên bàn ăn, ba bốn món ăn đã được đặt trên bàn.
Lục Lệ Hành đặt hết tâm tư của mình lên bữa sáng, Kỷ Khinh Khinh lại ăn từng miếng bánh bao nhỏ, hung dữ nhìn Lục Lệ Hành.
Không phải tối qua đã quyết định ngủ trong phòng ngủ phụ bên cạnh sao? Sao vừa sáng ra, Lục Lệ Hành lại ngủ bên cạnh cô?
Làm Kỷ Khinh Khinh sợ tới mức không nói nên lời.
Vì có camera nên cô nhịn không muốn chất vấn anh, nhưng ánh mắt vẫn không hề kiêng dè dính lên trên người Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành đúng là người có sức tự chủ cực kỳ mạnh, vẫn chậm rãi ăn sáng, không hề bị bất cứ nhân tố bên ngoài làm ảnh hưởng.
Chuông cửa vang lên.
Kỷ Khinh Khinh buông đũa xuống đứng dậy đi mở cửa, là trợ lí Ôn Nhu của cô.
Ôn Nhu giơ hai bộ quần áo được treo trên móc lên.
“Chị Khinh Khinh, em đưa quần áo hôm qua chị nói mua tới rồi này, giặt luôn rồi đấy.”
“Vất vả cho em quá, ơ mà, sao lại hai bộ thế?”
Ôn Nhu sửng sốt: “Hôm qua em vào shop mua bộ này, nhân viên cửa hàng nói bộ quần áo này cũng có kiểu nữ, nên em mua tới đây luôn.”
“…Ok.” Kỷ Khinh Khinh nhận hai bộ quần áo rồi đóng cửa.
“Gì thế?” Thấy hai bộ đồ trên tay Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành hỏi một câu.
Kỷ Khinh Khinh đưa bộ trong đó cho anh: “Đây là của anh.”
Lục Lệ Hành không cầm lấy mà nhìn bộ đồ kia.
Nếu anh đoán không sai, đây là một cái hoodie oversize, màu đen là gam màu chủ đạo, chút màu cam kia chỉ là điểm nhấn thôi.
Mười năm như một, lúc nào Lục Lệ Hành cũng mặc âu phục, mấy bộ đồ thoải mái này không biết đã bị dì Bùi vứt đi đâu từ lâu rồi.
“Tôi à?”
“Không phải hôm qua đã nói, hôm nay sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi sao?”
Lục Lệ Hành nhớ đúng là hôm qua mình đã nói vậy, nhưng vì sao lại mặc bộ đồ này?
Là một người đã hơn 30 tuổi, Lục Lệ Hành thật sự không cảm thấy mình hợp mặc mấy thứ kia.
Kỷ Khinh Khinh cũng không quan tâm nhiều, cô đẩy quần áo vào trong lòng ngực anh, sau đó đẩy anh vào phòng thay đồ.
“Thay bộ này vào đi, tôi sẽ không so đo chuyện hôm qua với anh nữa.”
Vừa đóng cửa lại, Lục Lệ Hành nhíu chặt mày cánh cửa đang đóng chặt.
Không so đo chuyện hôm qua sao?
Rốt cuộc là ai không so đo đây?
Bản lĩnh đổi trắng thay đen này của Kỷ Khinh Khinh lại tăng cấp vượt bậc rồi.
Lục Lệ Hành không cảm xúc thay quần áo Kỷ Khinh Khinh chuẩn bị cho mình, bất chợt nhớ lại hình như lúc nãy trong tay Kỷ Khinh Khinh cũng cầm một bộ không khác bộ này lắm, là đồ đôi hả?
Trong lúc Lục Lệ Hành thay quần áo, người xem phát sóng trực tiếp vốn không nhiều lắm, lúc này lại bắt đầu nổi lên mưa bom bão đạn.
【 Kỷ Khinh Khinh đúng là tâm cơ thật! Ấy vậy mà dám bảo tổng giám đốc Lục mặc đồ đôi! 】
【 Phá án, Kỷ Khinh Khinh đang muốn mượn chuyện mấy ngày nay ở chung với tổng giám đốc Lục, cả ngày cứ làm mấy chuyện như đang yêu nhau thật, sau đó lót đường cho mình chứ gì! 】
【Kỷ Khinh Khinh quá mưu mô, mấy chuyện đồ tình nhân này làm gì có ai nghĩ ra được. 】
【Tổng giám đốc Lục thảm thật đấy, bị Kỷ Khinh Khinh nhắm trúng rồi!】
Mười phút sau, Lục Lệ Hành thay bộ quần áo mới đi ra ngoài, Kỷ Khinh Khinh mặc đồ thoải mái nhẹ nhàng ngồi trên ghế cũng phải lau mắt mà nhìn.
Ngoài âu phục và đồ ngủ ra, Kỷ Khinh Khinh chưa thấy Lục Lệ Hành mặc mấy loại quần áo khác bao giờ, cô từng ngồi xem lại album ảnh của anh cùng với ông cụ Lục mấy lần, ảnh trước năm tuổi rất nhiều, nhưng từ năm tuổi đến hai mươi tuổi lại ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chỉ có một vài tấm ăn mặc thoải mái thôi.
Tuy Lục Lệ Hành đã bước vào độ tuổi 30 rồi nhưng không thể không nói, với khuôn mặt đẹp trai đến mức không thể bắt bẻ và dáng người như manocanh kia, anh hoàn toàn không cần phải chọn quần áo làm gì, bộ đồ này không làm anh trở nên lạ lẫm, mà ngược lại còn trẻ hơn không ít.
Lục Lệ Hành nhướng mày nhìn Kỷ Khinh Khinh: “Cô không thay à?”
Kỷ Khinh Khinh nhìn quần đùi thoải mái trên người mình: “Thay rồi mà.”
“Tôi nhớ lúc nãy em cầm một bộ nữa, đi thay đi.”
“Nhưng tôi mặc thế này rất thoải mái, không cần thay nữa đâu.”
Lục Lệ Hành lại rất kiên trì: “Đi thay đi.”
Kỷ Khinh Khinh bĩu môi, sau đó cầm quần áo vào phòng thay.
Hai người mặc cùng một loại hoodie, giày màu trắng, chỉ khác nhau một điểm đó là, Lục Lệ Hành mặc quần dài nhẹ nhàng, mà Kỷ Khinh Khinh lại mặc quần đùi thoải mái ngắn ngủn, đôi chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện trước mặt Lục Lệ Hành.
Có lẽ người mù cũng nhìn ra được hai người là một đôi.
【Sao tổng giám đốc Lục lại thế nhỉ, vừa rồi em còn nói Kỷ Khinh Khinh không biết xấu hổ mà, sao anh lại vả mặt em sớm thế? 】
【Người chị em à, tôi cũng không hiểu chuyện này lắm, vì sao tổng giám đốc Lục cứ khăng khăng mặc đồ đôi với Kỷ Khinh Khinh? 】
【Tổng giám đốc Lục bị gì thế nhỉ… Tôi cạn lời! 】
【Hôm qua còn nói ở đây có năm đôi tình nhân, mà có hai đôi là thật, trong đó một đôi là Trần Thư Diệc X Lâm Trăn, còn một đôi nữa, chúng ta dùng phép loại trừ đi, chắc chắn không phải mị với Cố Phi Phàm rồi. 】
【Trời ạ, cảm giác lại sắp có một quả dưa to đùng rồi, tôi đi tám đã nhá chị em, chờ tôi khải hoàn trở về nha! 】
【 Không cần tám chuyện nữa đâu, hình như đã có bài viết nói bọn họ bên nhau lâu rồi, nhưng là Lục Lệ Hành bao nuôi Kỷ Khinh Khinh thôi, phải có gì đó chứ, nếu không sẽ không được mời vào chương trình này đâu. 】
【 Kỷ Khinh Khinh xấu xa quá đi, vừa chia tay với Cô Thiếu Ngu xong đã thành công leo lên tổng giám đốc Lục, thủ đoạn quá đáng sợ! 】
【 Kỷ Khinh Khinh có định ra sách không thể? Cách quyến rũ đàn ông, tôi sẽ mua ngay! 】
【 Mọi người đừng nói bừa nữa, quan hệ của bọn họ rất đơn giản, chẳng qua chỉ thật lòng yêu nhau, chuẩn bị kết hôn rồi thôi. 】
【 Kết hôn… Ha ha, nếu hai người này có thể kết hôn, vậy tôi sẽ viết một bức thư dài mười nghìn từ xin lỗi Kỷ Khinh Khinh! 】
【Kỷ Khinh Khinh cút đi! 】
Lục Lệ Hành nhìn đôi chân dài miên man kia, nghiêm túc đưa ra một vấn đề: “Không lạnh à?”
“Con gái không sợ lạnh đâu.” Kỷ Khinh Khinh dùng dây buộc tóc cột cao tóc mình thành đuôi ngựa. Cô không hề trang điểm, chỉ để mặt mộc, thanh thuần giống như một cô sinh viên: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Kỷ Khinh Khinh cười thần bí nói: “Tới nơi rồi sẽ biết.”
Kỷ Khinh Khinh hay nói chuyện phiếm với ông cụ Lục, mà ông ấy thường xuyên nhắc tới một quyết định mà sau này mình cực kỳ hối hận nhất. Đó là khi Lục Lệ Hành còn niên thiếu, lúc đó anh đã thể hiện mình là người có chỉ số thông minh ưu việt, năm Lục Lệ Hành mười lăm tuổi đã bị đưa đi nước ngoài, hai mươi tuổi về nước, không hề trải qua cuộc đời học sinh đầy ý nghĩa trong nước, ngay cả sân trường cũng chưa từng đi qua.
Có thể nói, Lục Lệ Hành trực tiếp vắng mặt trong năm năm thanh xuân đó.
Xe đi khoảng một tiếng, hai người đi vào một trường cấp ba gần khách sạn.
Hồm qua Kỷ Khinh Khinh đã báo trước lịch trình hôm nay với đạo diễn Vương, ekip và lãnh đạo của trường học bàn bạc với nhau chuyện hôm nay sẽ tới trường quay phim, cuối cùng hai bên vui vẻ đồng ý.
Hôm nay là cuối tuần nên trường học được nghỉ, sân trường im ắng không hề có bóng người, Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành và nhân viên tổ tiết mục nhanh chóng đi vào sân trường.
Lục Lệ Hành tránh camera, khẽ nói với Kỷ Khinh Khinh: “Đây là điều hôm nay cô sắp xếp sao?”
“Sao thế? Không thích à?”
“Nhàm chán.”
Kỷ Khinh Khinh trừng mắt nhìn anh một cái, cô đứng trong hành lang nhìn vào trong phòng học, từng hàng bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, bảng đen đã được lau chùi sạch sẽ.
“Anh Lục, cấp ba và đại học của nước ngoài thế nào vậy?”
Hai mắt Lục Lệ Hành nhìn phòng học đến mức ngẩn người.
“Hả?” Kỷ Khinh Khinh không thấy anh trả lời, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không nhớ nữa.”
“Không có chút ấn tượng nào sao?”
“Không có.”
… Cuộc trò chuyện không kéo dài được nữa.
“Vậy thời học sinh của anh có đối tượng yêu thầm nào không?”
“Không có.”
“Tuổi trẻ ai mà không thích vài người chứ, anh thật sự không có sao?”
“Không có.”
Kỷ Khinh Khinh vắt óc nghĩ hết đề tài nhưng toàn bị Lục Lệ Hành không nể nang gì dập tắt.
Lục Lệ Hành nhướng mày: “Còn cô thì sao?”
Kỷ Khinh Khinh sững sờ, cô nghĩ đến thời học sinh của mình, lúc ấy làm gì biết thích hay là yêu gì chứ, mối tình đầy mà, vừa nhìn thấy bạn học nam đẹp trai sáng sủa là không dời mắt được, tâm tư thiếu nữ ngây thơ, mỗi ngày đều hận không thể vô tình gặp được cậu ấy, nhưng lại sợ người ta biết, mỗi lần nhìn thấy đối tượng yêu thầm của mình, vừa thấp thỏm vừa kích động, nhưng cũng phải dùng vẻ mặt thản nhiên để giấu đi chuyện đó, sợ bị những người khác biết tâm tư của mình, Kỷ Khinh Khinh vừa nghĩ lại cảm thấy dường như mới hôm qua.
Thấy độ cong bên khóe miệng Kỷ Khinh Khinh càng lúc càng lớn, lông mày Lục Lệ Hành nhíu chặt: “Cô có thật à?”
“Tuổi trẻ ai mà không có người mình thích chứ?”
Sắc mặt Lục Lệ Hành trầm xuống, đang chuẩn bị nói thì nghe thấy Kỷ Khinh Khinh cười cười, cô tiếp tục nói: “Lúc ấy chỉ thích những cậu bạn đẹp trai, học thật giỏi, hoặc là học không giỏi cũng được nhưng phải biết đánh nhau, phản nghịch kiêu ngạo khó thuần, cơ mà, mấy chuyện yêu thầm này hầu như đều không có kết quả, sau này lớn tuổi hơn một chút mới thi thoảng nhớ tới mà thôi.”
“Thi thoảng nhớ tới?” Hai mắt Lục Lệ Hành hơi trầm xuống, đồng tử sáng quắc nhìn cô: “Cô còn nhớ tới người mình thích trước kia?”
Kỷ Khinh Khinh nhìn anh một cái: “Nhớ gì chứ? Những người cả đời này sẽ không gặp lại thì nhớ đến bọn họ làm gì? Đôi khi thoáng nhớ lại, nhưng chỉ cũng chỉ nhớ lại những ngày đi học, đoạn ký ức đẹp đẽ đó mà thôi.”
Cô thở dài: “Thật ra tôi cũng không nhớ bọn họ tên gì, trông thế nào nữa.”
Lúc này sắc mặt Lục Lệ Hành mới tốt hơn một chút.
Hình như có tiếng người truyền đến, Kỷ Khinh Khinh xoay người thoáng nhìn về phía sân thể dục: “Hình như có người chơi bóng trong sân, anh Lục, anh biết chơi bóng không?”
“Không.”
Kỷ Khinh Khinh nghĩ lại cũng đúng, khi nhỏ Lục Lệ Hành chỉ lo học tập, sau khi lớn lên thì lại bận làm việc, ngay cả thời gian ngủ cũng phải chắt góp, lấy đâu ra thời gian mà chơi bóng chứ?
“Chúng ta đi chỗ khác thôi.”
Vừa dứt lời, chỗ sân bóng rổ bỗng có thêm nhiều người hơn, nhìn xa xa còn có thêm camera.
“Hình như là… Lộ Dao và Trương Lạp Lạp kìa? Bọn họ tới đây làm gì thế?”
Kỷ Khinh Khinh đoán không sai, hai người kia đúng là Lộ Dao và Trương Lạp Lạp.
Sau khi nhân viên tổ tiết mục tổ nói đôi câu với mấy cậu thiếu niên đang chơi bóng, Lộ Dao cũng bắt đầu gia nhập, cùng chơi bóng rổ.
Kỷ Khinh Khinh vô cùng hứng thú: “Chúng ta đi xem đi?”
“Không đi.”
“Đi xem đi mà, dù sao cũng không có chuyện gì làm.” Nói xong, cô nhanh chóng kéo Lục Lệ Hành không tình nguyện đi về phía sân bóng rổ.
Trường học này không quá lớn, đi qua sân thể dục sẽ đến sân bóng rổ, bốn năm nam sinh đang cởi trần chơi bóng, Lộ Dao cũng đứng trong hàng ngũ.
Hai người Kỷ Khinh Khinh vừa đến sân bóng rổ, Lộ Dao đã Slam Dunk một cái cực kỳ đẹp, Trương Lạp Lạp đứng bên cạnh sân bóng vỗ tay khen ngợi một tiếng.
“Ngầu quá!” Kỷ Khinh Khinh cũng vô thức hô lên một tiếng.
“Anh Lục, Khinh Khinh, hai người tới rồi à?” Trương Lạp Lạp thấy hai người, nhanh chóng gọi bọn cô lại.
“Bọn tôi vừa tới thôi.”
Trương Lạp Lạp dán mắt lên bộ đồ đôi của hai người, hai người là khách mời đặc biệt của ekip, ít nhiều cũng biết chút bí mật, thấy hai người như vậy, trong lòng hiểu nhưng không nói ra.
“Anh Lục không xuống sân chơi chút sao?”
Đúng lúc này, Lộ Dao lại đưa bóng vào rổ lần nữa.
“Vào rồi! Ngầu quá đi!”
Lộ Dao là ngôi sao thu hút được vô số fans hâm mộ, tất nhiên giá trị nhan sắc thì không cần phải bàn tới. Chẳng qua anh ta lại không thích cười, gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, không có quá nhiều cảm xúc, đóng phim luôn là điểm yếu của anh ta.
Giống như lúc này, chính anh ta là người dẫn và ném bóng vào, nhưng anh ta lại làm như chuyện này không liên quan đến mình.
Người không biết sẽ cho rằng anh ta đang cố ý cool ngầu.
“Lộ Dao chơi bóng siêu thật đấy!”
“Tôi nghe nói trước kia Lộ Dao từng nằm trong đội bóng của trường, chơi bóng không tệ đâu.”
Ai mà chẳng thích được khen ngợi, nhưng khi lỗ tai Lục Lệ Hành nghe thấy mấy câu này, sao anh cứ cảm thấy chói tai thế?
Vừa nói xong, Lộ Dao đã trực tiếp cướp lấy quả bóng, vô cùng đẹp trai giành quyền khống chế bóng vào trong tay mình.
Vạch ba điểm.
Lộ Dao đứng ngoài vạch ba điểm, tay chống đầu gối thở hổn hển hai cái. Những người khác nhanh chóng tranh bóng, lúc giành nhau vô ý để bóng văng ra, bóng bay một đường parabol, chuẩn xác bay về phía Kỷ Khinh Khinh.
“Kìa! Nhanh tránh ra đi!”
Còn chưa cảnh báo xong, lúc quả bóng cách Kỷ Khinh Khinh nửa thước, Lục Lệ Hành xắn tay áo, giơ tay lên trên không trung, bóng từ tay trái chuyển sang tay phải, nhàn nhã bắt được bóng.
“Chơi một chút không?”
Anh đang nói với Lộ Dao.
Lộ Dao đứng thẳng người, nhìn Lục Lệ Hành rồi quay sang Kỷ Khinh Khinh: “Oke.”
Kỷ Khinh Khinh hơi tò mò hỏi anh: “Không phải anh nói anh không biết chơi bóng sao?”
Lục Lệ Hành không sao cả, nói: “Mới biết đây thôi.”
Kỷ Khinh Khinh lại giữ chặt tay anh: “Anh đừng thể hiện nữa, camera ở đó kìa!”
Lục Lệ Hành nhìn cô: “Cô đang quan tâm tôi à?”
“… Tôi chỉ không muốn anh mất mặt trước khán giả cả nước thôi!”
“Yên tâm, sẽ không mất mặt đâu.” Nói xong, Lục Lệ Hành dẫn bóng đi vào sân.
Mấy bạn học khác trong sân ăn ý nhường sân cho Lục Lệ Hành và Lộ Dao.
Lộ Dao gặp vô số tình huống trớ trêu trong showbiz, cũng nhìn thấy không ít người muôn hình muôn vẻ, anh ta có thể cảm nhận được địch ý của Lục Lệ Hành với mình.
Cơ mà, sao lại thế?
Lộ Dao nhìn Kỷ Khinh Khinh đang nhảy nhót hoan hô ngoài sân, dường như đã đoán được chuyện gì đó.
Trong sân bóng, bốn mắt nhìn nhau, chiều cao của hai người không quá chênh lệch, bắt đầu châm chọc nhìn nhau, Lục Lệ Hành vô cùng thuần thục dẫn bóng, cực kỳ thuận buồm xuôi gió, anh lạnh lùng nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao đang canh giữ, mấy lần định đoạt bóng trên tay Lục Lệ Hành nhưng không thành công.
Trương Lạp Lạp đang tò mò hỏi Kỷ Khinh Khinh: “Cô nói xem, ai sẽ ném bóng vào trước?”
Lục Lệ Hành nói mình không biết chơi bóng, Lộ Dao lại là thành viên đội bóng rổ, câu hỏi này hoàn toàn không cần đoán nữa, đây là chuyện ai cũng biết.
Nhưng với hiểu biết của Kỷ Khinh Khinh về Lục Lệ Hành, anh sẽ không làm chuyện gì nếu không nắm chắc, hơn nữa mặc dù anh nói không biết chơi, nhưng vào thời điểm mấu chốt thế này, tất nhiên Kỷ Khinh Khinh không thể không cho Lục Lệ Hành mặt mũi, nhanh chóng chạy về phía đối diện: “Tôi chọn Lục Lệ Hành!”
“Tôi đánh cược Lộ Dao, ai thua người đó mời cơm.”
“Được đó, không thành vấn đề!”
Vừa dứt lời, Lục Lệ Hành và Lộ Dao cũng giằng co được một lúc, hai mắt híp lại, lúc Lộ Dao chưa chuẩn bị kịp, động tác ném bóng giả đã lừa được Lộ Dao. Ngay sau đó bóng được bắt về hướng ngược lại, hai tay Lộ Dao giơ lên muốn bắt bóng lại bị động tác giả của Lục Lệ Hành lừa tiếp, ngay lúc anh ta nhảy lên lấy đà, Lục Lệ Hành ba bước tiêu chuẩn ném bóng vào rổ, vào.
“Vào!” Kỷ Khinh Khinh kích động hô về phía Lục Lệ Hành: “Chồng ơi cố lên!”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang kích động:???
Cứ tưởng sẽ được chiêm ngưỡng tư thế ngủ của idol nhà mình chứ.
Camera quay hình lúc 8 giờ sáng, lúc này Lục Lệ Hành và Kỷ Khinh Khinh đã rời giường. Hai người ngồi bên bàn ăn, ba bốn món ăn đã được đặt trên bàn.
Lục Lệ Hành đặt hết tâm tư của mình lên bữa sáng, Kỷ Khinh Khinh lại ăn từng miếng bánh bao nhỏ, hung dữ nhìn Lục Lệ Hành.
Không phải tối qua đã quyết định ngủ trong phòng ngủ phụ bên cạnh sao? Sao vừa sáng ra, Lục Lệ Hành lại ngủ bên cạnh cô?
Làm Kỷ Khinh Khinh sợ tới mức không nói nên lời.
Vì có camera nên cô nhịn không muốn chất vấn anh, nhưng ánh mắt vẫn không hề kiêng dè dính lên trên người Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Hành đúng là người có sức tự chủ cực kỳ mạnh, vẫn chậm rãi ăn sáng, không hề bị bất cứ nhân tố bên ngoài làm ảnh hưởng.
Chuông cửa vang lên.
Kỷ Khinh Khinh buông đũa xuống đứng dậy đi mở cửa, là trợ lí Ôn Nhu của cô.
Ôn Nhu giơ hai bộ quần áo được treo trên móc lên.
“Chị Khinh Khinh, em đưa quần áo hôm qua chị nói mua tới rồi này, giặt luôn rồi đấy.”
“Vất vả cho em quá, ơ mà, sao lại hai bộ thế?”
Ôn Nhu sửng sốt: “Hôm qua em vào shop mua bộ này, nhân viên cửa hàng nói bộ quần áo này cũng có kiểu nữ, nên em mua tới đây luôn.”
“…Ok.” Kỷ Khinh Khinh nhận hai bộ quần áo rồi đóng cửa.
“Gì thế?” Thấy hai bộ đồ trên tay Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành hỏi một câu.
Kỷ Khinh Khinh đưa bộ trong đó cho anh: “Đây là của anh.”
Lục Lệ Hành không cầm lấy mà nhìn bộ đồ kia.
Nếu anh đoán không sai, đây là một cái hoodie oversize, màu đen là gam màu chủ đạo, chút màu cam kia chỉ là điểm nhấn thôi.
Mười năm như một, lúc nào Lục Lệ Hành cũng mặc âu phục, mấy bộ đồ thoải mái này không biết đã bị dì Bùi vứt đi đâu từ lâu rồi.
“Tôi à?”
“Không phải hôm qua đã nói, hôm nay sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi sao?”
Lục Lệ Hành nhớ đúng là hôm qua mình đã nói vậy, nhưng vì sao lại mặc bộ đồ này?
Là một người đã hơn 30 tuổi, Lục Lệ Hành thật sự không cảm thấy mình hợp mặc mấy thứ kia.
Kỷ Khinh Khinh cũng không quan tâm nhiều, cô đẩy quần áo vào trong lòng ngực anh, sau đó đẩy anh vào phòng thay đồ.
“Thay bộ này vào đi, tôi sẽ không so đo chuyện hôm qua với anh nữa.”
Vừa đóng cửa lại, Lục Lệ Hành nhíu chặt mày cánh cửa đang đóng chặt.
Không so đo chuyện hôm qua sao?
Rốt cuộc là ai không so đo đây?
Bản lĩnh đổi trắng thay đen này của Kỷ Khinh Khinh lại tăng cấp vượt bậc rồi.
Lục Lệ Hành không cảm xúc thay quần áo Kỷ Khinh Khinh chuẩn bị cho mình, bất chợt nhớ lại hình như lúc nãy trong tay Kỷ Khinh Khinh cũng cầm một bộ không khác bộ này lắm, là đồ đôi hả?
Trong lúc Lục Lệ Hành thay quần áo, người xem phát sóng trực tiếp vốn không nhiều lắm, lúc này lại bắt đầu nổi lên mưa bom bão đạn.
【 Kỷ Khinh Khinh đúng là tâm cơ thật! Ấy vậy mà dám bảo tổng giám đốc Lục mặc đồ đôi! 】
【 Phá án, Kỷ Khinh Khinh đang muốn mượn chuyện mấy ngày nay ở chung với tổng giám đốc Lục, cả ngày cứ làm mấy chuyện như đang yêu nhau thật, sau đó lót đường cho mình chứ gì! 】
【Kỷ Khinh Khinh quá mưu mô, mấy chuyện đồ tình nhân này làm gì có ai nghĩ ra được. 】
【Tổng giám đốc Lục thảm thật đấy, bị Kỷ Khinh Khinh nhắm trúng rồi!】
Mười phút sau, Lục Lệ Hành thay bộ quần áo mới đi ra ngoài, Kỷ Khinh Khinh mặc đồ thoải mái nhẹ nhàng ngồi trên ghế cũng phải lau mắt mà nhìn.
Ngoài âu phục và đồ ngủ ra, Kỷ Khinh Khinh chưa thấy Lục Lệ Hành mặc mấy loại quần áo khác bao giờ, cô từng ngồi xem lại album ảnh của anh cùng với ông cụ Lục mấy lần, ảnh trước năm tuổi rất nhiều, nhưng từ năm tuổi đến hai mươi tuổi lại ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chỉ có một vài tấm ăn mặc thoải mái thôi.
Tuy Lục Lệ Hành đã bước vào độ tuổi 30 rồi nhưng không thể không nói, với khuôn mặt đẹp trai đến mức không thể bắt bẻ và dáng người như manocanh kia, anh hoàn toàn không cần phải chọn quần áo làm gì, bộ đồ này không làm anh trở nên lạ lẫm, mà ngược lại còn trẻ hơn không ít.
Lục Lệ Hành nhướng mày nhìn Kỷ Khinh Khinh: “Cô không thay à?”
Kỷ Khinh Khinh nhìn quần đùi thoải mái trên người mình: “Thay rồi mà.”
“Tôi nhớ lúc nãy em cầm một bộ nữa, đi thay đi.”
“Nhưng tôi mặc thế này rất thoải mái, không cần thay nữa đâu.”
Lục Lệ Hành lại rất kiên trì: “Đi thay đi.”
Kỷ Khinh Khinh bĩu môi, sau đó cầm quần áo vào phòng thay.
Hai người mặc cùng một loại hoodie, giày màu trắng, chỉ khác nhau một điểm đó là, Lục Lệ Hành mặc quần dài nhẹ nhàng, mà Kỷ Khinh Khinh lại mặc quần đùi thoải mái ngắn ngủn, đôi chân trắng nõn thon dài như ẩn như hiện trước mặt Lục Lệ Hành.
Có lẽ người mù cũng nhìn ra được hai người là một đôi.
【Sao tổng giám đốc Lục lại thế nhỉ, vừa rồi em còn nói Kỷ Khinh Khinh không biết xấu hổ mà, sao anh lại vả mặt em sớm thế? 】
【Người chị em à, tôi cũng không hiểu chuyện này lắm, vì sao tổng giám đốc Lục cứ khăng khăng mặc đồ đôi với Kỷ Khinh Khinh? 】
【Tổng giám đốc Lục bị gì thế nhỉ… Tôi cạn lời! 】
【Hôm qua còn nói ở đây có năm đôi tình nhân, mà có hai đôi là thật, trong đó một đôi là Trần Thư Diệc X Lâm Trăn, còn một đôi nữa, chúng ta dùng phép loại trừ đi, chắc chắn không phải mị với Cố Phi Phàm rồi. 】
【Trời ạ, cảm giác lại sắp có một quả dưa to đùng rồi, tôi đi tám đã nhá chị em, chờ tôi khải hoàn trở về nha! 】
【 Không cần tám chuyện nữa đâu, hình như đã có bài viết nói bọn họ bên nhau lâu rồi, nhưng là Lục Lệ Hành bao nuôi Kỷ Khinh Khinh thôi, phải có gì đó chứ, nếu không sẽ không được mời vào chương trình này đâu. 】
【 Kỷ Khinh Khinh xấu xa quá đi, vừa chia tay với Cô Thiếu Ngu xong đã thành công leo lên tổng giám đốc Lục, thủ đoạn quá đáng sợ! 】
【 Kỷ Khinh Khinh có định ra sách không thể? Cách quyến rũ đàn ông, tôi sẽ mua ngay! 】
【 Mọi người đừng nói bừa nữa, quan hệ của bọn họ rất đơn giản, chẳng qua chỉ thật lòng yêu nhau, chuẩn bị kết hôn rồi thôi. 】
【 Kết hôn… Ha ha, nếu hai người này có thể kết hôn, vậy tôi sẽ viết một bức thư dài mười nghìn từ xin lỗi Kỷ Khinh Khinh! 】
【Kỷ Khinh Khinh cút đi! 】
Lục Lệ Hành nhìn đôi chân dài miên man kia, nghiêm túc đưa ra một vấn đề: “Không lạnh à?”
“Con gái không sợ lạnh đâu.” Kỷ Khinh Khinh dùng dây buộc tóc cột cao tóc mình thành đuôi ngựa. Cô không hề trang điểm, chỉ để mặt mộc, thanh thuần giống như một cô sinh viên: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
Kỷ Khinh Khinh cười thần bí nói: “Tới nơi rồi sẽ biết.”
Kỷ Khinh Khinh hay nói chuyện phiếm với ông cụ Lục, mà ông ấy thường xuyên nhắc tới một quyết định mà sau này mình cực kỳ hối hận nhất. Đó là khi Lục Lệ Hành còn niên thiếu, lúc đó anh đã thể hiện mình là người có chỉ số thông minh ưu việt, năm Lục Lệ Hành mười lăm tuổi đã bị đưa đi nước ngoài, hai mươi tuổi về nước, không hề trải qua cuộc đời học sinh đầy ý nghĩa trong nước, ngay cả sân trường cũng chưa từng đi qua.
Có thể nói, Lục Lệ Hành trực tiếp vắng mặt trong năm năm thanh xuân đó.
Xe đi khoảng một tiếng, hai người đi vào một trường cấp ba gần khách sạn.
Hồm qua Kỷ Khinh Khinh đã báo trước lịch trình hôm nay với đạo diễn Vương, ekip và lãnh đạo của trường học bàn bạc với nhau chuyện hôm nay sẽ tới trường quay phim, cuối cùng hai bên vui vẻ đồng ý.
Hôm nay là cuối tuần nên trường học được nghỉ, sân trường im ắng không hề có bóng người, Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành và nhân viên tổ tiết mục nhanh chóng đi vào sân trường.
Lục Lệ Hành tránh camera, khẽ nói với Kỷ Khinh Khinh: “Đây là điều hôm nay cô sắp xếp sao?”
“Sao thế? Không thích à?”
“Nhàm chán.”
Kỷ Khinh Khinh trừng mắt nhìn anh một cái, cô đứng trong hành lang nhìn vào trong phòng học, từng hàng bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, bảng đen đã được lau chùi sạch sẽ.
“Anh Lục, cấp ba và đại học của nước ngoài thế nào vậy?”
Hai mắt Lục Lệ Hành nhìn phòng học đến mức ngẩn người.
“Hả?” Kỷ Khinh Khinh không thấy anh trả lời, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không nhớ nữa.”
“Không có chút ấn tượng nào sao?”
“Không có.”
… Cuộc trò chuyện không kéo dài được nữa.
“Vậy thời học sinh của anh có đối tượng yêu thầm nào không?”
“Không có.”
“Tuổi trẻ ai mà không thích vài người chứ, anh thật sự không có sao?”
“Không có.”
Kỷ Khinh Khinh vắt óc nghĩ hết đề tài nhưng toàn bị Lục Lệ Hành không nể nang gì dập tắt.
Lục Lệ Hành nhướng mày: “Còn cô thì sao?”
Kỷ Khinh Khinh sững sờ, cô nghĩ đến thời học sinh của mình, lúc ấy làm gì biết thích hay là yêu gì chứ, mối tình đầy mà, vừa nhìn thấy bạn học nam đẹp trai sáng sủa là không dời mắt được, tâm tư thiếu nữ ngây thơ, mỗi ngày đều hận không thể vô tình gặp được cậu ấy, nhưng lại sợ người ta biết, mỗi lần nhìn thấy đối tượng yêu thầm của mình, vừa thấp thỏm vừa kích động, nhưng cũng phải dùng vẻ mặt thản nhiên để giấu đi chuyện đó, sợ bị những người khác biết tâm tư của mình, Kỷ Khinh Khinh vừa nghĩ lại cảm thấy dường như mới hôm qua.
Thấy độ cong bên khóe miệng Kỷ Khinh Khinh càng lúc càng lớn, lông mày Lục Lệ Hành nhíu chặt: “Cô có thật à?”
“Tuổi trẻ ai mà không có người mình thích chứ?”
Sắc mặt Lục Lệ Hành trầm xuống, đang chuẩn bị nói thì nghe thấy Kỷ Khinh Khinh cười cười, cô tiếp tục nói: “Lúc ấy chỉ thích những cậu bạn đẹp trai, học thật giỏi, hoặc là học không giỏi cũng được nhưng phải biết đánh nhau, phản nghịch kiêu ngạo khó thuần, cơ mà, mấy chuyện yêu thầm này hầu như đều không có kết quả, sau này lớn tuổi hơn một chút mới thi thoảng nhớ tới mà thôi.”
“Thi thoảng nhớ tới?” Hai mắt Lục Lệ Hành hơi trầm xuống, đồng tử sáng quắc nhìn cô: “Cô còn nhớ tới người mình thích trước kia?”
Kỷ Khinh Khinh nhìn anh một cái: “Nhớ gì chứ? Những người cả đời này sẽ không gặp lại thì nhớ đến bọn họ làm gì? Đôi khi thoáng nhớ lại, nhưng chỉ cũng chỉ nhớ lại những ngày đi học, đoạn ký ức đẹp đẽ đó mà thôi.”
Cô thở dài: “Thật ra tôi cũng không nhớ bọn họ tên gì, trông thế nào nữa.”
Lúc này sắc mặt Lục Lệ Hành mới tốt hơn một chút.
Hình như có tiếng người truyền đến, Kỷ Khinh Khinh xoay người thoáng nhìn về phía sân thể dục: “Hình như có người chơi bóng trong sân, anh Lục, anh biết chơi bóng không?”
“Không.”
Kỷ Khinh Khinh nghĩ lại cũng đúng, khi nhỏ Lục Lệ Hành chỉ lo học tập, sau khi lớn lên thì lại bận làm việc, ngay cả thời gian ngủ cũng phải chắt góp, lấy đâu ra thời gian mà chơi bóng chứ?
“Chúng ta đi chỗ khác thôi.”
Vừa dứt lời, chỗ sân bóng rổ bỗng có thêm nhiều người hơn, nhìn xa xa còn có thêm camera.
“Hình như là… Lộ Dao và Trương Lạp Lạp kìa? Bọn họ tới đây làm gì thế?”
Kỷ Khinh Khinh đoán không sai, hai người kia đúng là Lộ Dao và Trương Lạp Lạp.
Sau khi nhân viên tổ tiết mục tổ nói đôi câu với mấy cậu thiếu niên đang chơi bóng, Lộ Dao cũng bắt đầu gia nhập, cùng chơi bóng rổ.
Kỷ Khinh Khinh vô cùng hứng thú: “Chúng ta đi xem đi?”
“Không đi.”
“Đi xem đi mà, dù sao cũng không có chuyện gì làm.” Nói xong, cô nhanh chóng kéo Lục Lệ Hành không tình nguyện đi về phía sân bóng rổ.
Trường học này không quá lớn, đi qua sân thể dục sẽ đến sân bóng rổ, bốn năm nam sinh đang cởi trần chơi bóng, Lộ Dao cũng đứng trong hàng ngũ.
Hai người Kỷ Khinh Khinh vừa đến sân bóng rổ, Lộ Dao đã Slam Dunk một cái cực kỳ đẹp, Trương Lạp Lạp đứng bên cạnh sân bóng vỗ tay khen ngợi một tiếng.
“Ngầu quá!” Kỷ Khinh Khinh cũng vô thức hô lên một tiếng.
“Anh Lục, Khinh Khinh, hai người tới rồi à?” Trương Lạp Lạp thấy hai người, nhanh chóng gọi bọn cô lại.
“Bọn tôi vừa tới thôi.”
Trương Lạp Lạp dán mắt lên bộ đồ đôi của hai người, hai người là khách mời đặc biệt của ekip, ít nhiều cũng biết chút bí mật, thấy hai người như vậy, trong lòng hiểu nhưng không nói ra.
“Anh Lục không xuống sân chơi chút sao?”
Đúng lúc này, Lộ Dao lại đưa bóng vào rổ lần nữa.
“Vào rồi! Ngầu quá đi!”
Lộ Dao là ngôi sao thu hút được vô số fans hâm mộ, tất nhiên giá trị nhan sắc thì không cần phải bàn tới. Chẳng qua anh ta lại không thích cười, gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, không có quá nhiều cảm xúc, đóng phim luôn là điểm yếu của anh ta.
Giống như lúc này, chính anh ta là người dẫn và ném bóng vào, nhưng anh ta lại làm như chuyện này không liên quan đến mình.
Người không biết sẽ cho rằng anh ta đang cố ý cool ngầu.
“Lộ Dao chơi bóng siêu thật đấy!”
“Tôi nghe nói trước kia Lộ Dao từng nằm trong đội bóng của trường, chơi bóng không tệ đâu.”
Ai mà chẳng thích được khen ngợi, nhưng khi lỗ tai Lục Lệ Hành nghe thấy mấy câu này, sao anh cứ cảm thấy chói tai thế?
Vừa nói xong, Lộ Dao đã trực tiếp cướp lấy quả bóng, vô cùng đẹp trai giành quyền khống chế bóng vào trong tay mình.
Vạch ba điểm.
Lộ Dao đứng ngoài vạch ba điểm, tay chống đầu gối thở hổn hển hai cái. Những người khác nhanh chóng tranh bóng, lúc giành nhau vô ý để bóng văng ra, bóng bay một đường parabol, chuẩn xác bay về phía Kỷ Khinh Khinh.
“Kìa! Nhanh tránh ra đi!”
Còn chưa cảnh báo xong, lúc quả bóng cách Kỷ Khinh Khinh nửa thước, Lục Lệ Hành xắn tay áo, giơ tay lên trên không trung, bóng từ tay trái chuyển sang tay phải, nhàn nhã bắt được bóng.
“Chơi một chút không?”
Anh đang nói với Lộ Dao.
Lộ Dao đứng thẳng người, nhìn Lục Lệ Hành rồi quay sang Kỷ Khinh Khinh: “Oke.”
Kỷ Khinh Khinh hơi tò mò hỏi anh: “Không phải anh nói anh không biết chơi bóng sao?”
Lục Lệ Hành không sao cả, nói: “Mới biết đây thôi.”
Kỷ Khinh Khinh lại giữ chặt tay anh: “Anh đừng thể hiện nữa, camera ở đó kìa!”
Lục Lệ Hành nhìn cô: “Cô đang quan tâm tôi à?”
“… Tôi chỉ không muốn anh mất mặt trước khán giả cả nước thôi!”
“Yên tâm, sẽ không mất mặt đâu.” Nói xong, Lục Lệ Hành dẫn bóng đi vào sân.
Mấy bạn học khác trong sân ăn ý nhường sân cho Lục Lệ Hành và Lộ Dao.
Lộ Dao gặp vô số tình huống trớ trêu trong showbiz, cũng nhìn thấy không ít người muôn hình muôn vẻ, anh ta có thể cảm nhận được địch ý của Lục Lệ Hành với mình.
Cơ mà, sao lại thế?
Lộ Dao nhìn Kỷ Khinh Khinh đang nhảy nhót hoan hô ngoài sân, dường như đã đoán được chuyện gì đó.
Trong sân bóng, bốn mắt nhìn nhau, chiều cao của hai người không quá chênh lệch, bắt đầu châm chọc nhìn nhau, Lục Lệ Hành vô cùng thuần thục dẫn bóng, cực kỳ thuận buồm xuôi gió, anh lạnh lùng nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao đang canh giữ, mấy lần định đoạt bóng trên tay Lục Lệ Hành nhưng không thành công.
Trương Lạp Lạp đang tò mò hỏi Kỷ Khinh Khinh: “Cô nói xem, ai sẽ ném bóng vào trước?”
Lục Lệ Hành nói mình không biết chơi bóng, Lộ Dao lại là thành viên đội bóng rổ, câu hỏi này hoàn toàn không cần đoán nữa, đây là chuyện ai cũng biết.
Nhưng với hiểu biết của Kỷ Khinh Khinh về Lục Lệ Hành, anh sẽ không làm chuyện gì nếu không nắm chắc, hơn nữa mặc dù anh nói không biết chơi, nhưng vào thời điểm mấu chốt thế này, tất nhiên Kỷ Khinh Khinh không thể không cho Lục Lệ Hành mặt mũi, nhanh chóng chạy về phía đối diện: “Tôi chọn Lục Lệ Hành!”
“Tôi đánh cược Lộ Dao, ai thua người đó mời cơm.”
“Được đó, không thành vấn đề!”
Vừa dứt lời, Lục Lệ Hành và Lộ Dao cũng giằng co được một lúc, hai mắt híp lại, lúc Lộ Dao chưa chuẩn bị kịp, động tác ném bóng giả đã lừa được Lộ Dao. Ngay sau đó bóng được bắt về hướng ngược lại, hai tay Lộ Dao giơ lên muốn bắt bóng lại bị động tác giả của Lục Lệ Hành lừa tiếp, ngay lúc anh ta nhảy lên lấy đà, Lục Lệ Hành ba bước tiêu chuẩn ném bóng vào rổ, vào.
“Vào!” Kỷ Khinh Khinh kích động hô về phía Lục Lệ Hành: “Chồng ơi cố lên!”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang kích động:???
Danh sách chương