“Con nói cái gì mà không đồng ý!” Mẹ Kỷ khó tin nhìn Kỷ Khinh Khinh: “Khinh Khinh, con vẫn chưa gả đi, khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi à?”
Kỷ Khinh Khinh nói thẳng ra: “Con đúng là chưa gả đi, nhưng mà trước đây con đưa tiền cho mẹ cũng đủ nhiều rồi.”
“Tao đẻ mày ra nuôi mày, mày đưa tao tí tiền để tao tiêu thì có làm sao?”
“Vâng, mẹ sinh tôi nuôi con, cho mẹ chút tiền tiêu đúng thật là không sao, nhưng mà khi con còn nhỏ mẹ và ba chỉ mải kiếm tiền, cơ bản là không có nhiều thời gian và sức lực chăm lo cho chúng con. Con nghĩ rằng, trước đó con cho mẹ tiền, đã đủ để trả lại tiền phí nuôi dưỡng, thậm chí là cả ơn sinh thành của mẹ, con nói thật với mẹ, gần đây danh tiếng của con không được tốt, tối hôm qua đưa Thanh Hề về chung cư của con đã bị phóng viên chụp được ảnh rồi, trên mạng đang truyền nhau ầm ầm. Con đoán chừng mấy hợp đồng đại diện cho các nhãn hàng cũng không có phần của con nữa rồi, không kiếm được tiền, giá trị thương mại của con bây giờ căn bản không đến mười triệu tệ.”
“Không được! Mười triệu tệ không thể thiếu một đồng! Nếu như mày không đồng ý, tao sẽ... tao sẽ lên mạng làm ầm lên!”
Kỷ Khinh Khinh nhìn bà ta.
Cô không hề có một chút cảm tình nào đối với mẹ Kỷ, nếu như bà ta không phải là mẹ của “Kỷ Khinh Khinh”, thì chuyến này, cô cơ bản là không tình nguyện đến.
“Vậy được thôi, mẹ làm ầm lên đi, dù sao thanh danh trên mạng của con cũng đủ kém rồi, cũng không cần để ý một chút chuyện cỏn con của mẹ. Hơn nữa, con cho rằng con đối xử với mẹ cũng tận tình tận nghĩa rồi. Nếu như mẹ một hai đòi làm ầm ĩ lên, vậy thì sau này mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe.” Nói xong liền nắm tay Lục Lệ Hành, đứng dậy.
“Đứng lại!” Mẹ Kỷ thấy cô muốn đi thì sốt ruột: “Khinh Khinh, mấy lời này của mày là có ý gì?”
“Mẹ cũng biết có ý gì mà. Là do mẹ quá đáng quá mức, con cho mẹ bao nhiêu tiền như thế, mẹ không hề biết đủ là gì!” Kỷ Khinh Khinh nói to: “Hôm này con đến đây muốn nói cho mẹ chuyện con sắp sửa kết hôn này, không phải là để hỏi ý kiến của mẹ, càng không phải là đến hỏi mẹ cần bao nhiêu tiền sính lễ, đối với con mà nói, mẹ đồng ý thì làm đám cưới mọi người cùng vui, nếu như mẹ không đồng ý, vậy thì đám cưới của con chỉ thiếu một mình mẹ mà thôi! Còn nữa rõ ràng mẹ cho rằng anh ấy không có tiền, lại còn nhất quyết phải đòi mười triệu tiền sính lễ, mẹ không hề xem hạnh phúc cả đời của con ra gì đúng không? Nếu mẹ đã nói như thế, vậy thì thật ngại quá, chúng con không có, một đồng cũng không có!”
Mẹ Kỷ từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy thái độ của Kỷ Khinh Khinh cương quyết như vậy.
Hơn nưa nghe thấy cô nói như vậy, đây chẳng lẽ là thà rằng cắt đứt quan hệ cũng không muốn đưa mười triệu tệ à? “Con ngồi xuống trước đã, mẹ không có ý đó.” Bà ta liếc nhìn Lục Lệ Hành, không biêt rằng người đàn ông này có tiền hay không, chỉ dựa vào cái khuôn mặt là đã lừa được con gái bà vào tay: “Mẹ cũng chỉ nghĩ là... lúc về già còn có nơi nương tựa, nếu như con cảm thấy mười triệu quá nhiều, thì chúng ta bàn bạc một chút.”
Kỷ Khinh Khinh nhìn ba ta: “Mẹ cho rằng bao nhiêu thì thích hợp?”
Mẹ Kỷ hắng giọng nói: “Nếu như điều kiện của cậu ta không được khấm khá, vậy thì mẹ cũng không cần mười triệu tệ nữa, một triệu tệ, một triệu tệ không được thiếu một đồng!”
Mười triệu tệ hay là một triệu tệ, đối với Lục Lệ Hành mà nói cũng không khác nhau là bao, không hề nhíu mày.
Kỷ Khinh Khinh liếc mẹ Kỷ một cái, ngồi xuống.
Mẹ Kỷ ngẩng đầu uống hai ngụm nước, mới đè được ngọn lửa trong lòng xuống.
Lúc lâu sau, mới trầm mặt nói với Lục Lệ Hành: “Nhà cậu có bao nhiêu người, nói tình trạng gia cảnh đi xem nào.”
“Ba mẹ đã mất, chỉ còn ông nội và một người em trai.”
“Ba mẹ đều qua đời rồi?” Mẹ Kỷ vội vàng nói: “Vậy nếu như sau này hai đứa có con thì chúng ta sẽ không trông hộ được, sức khỏe của bố nó không được tốt, mình mẹ chăm sóc ông ấy còn không nổi.”
Gương mặt Lục Lệ Hành không cảm xúc: “Bác yên tâm, sẽ không làm phiền bác.” Anh nói tiếp: “Vừa rồi bác cũng đã nói, con gái gả rồi giống như bát nước đổ đi, cháu hy vọng sau khi bác nhận lấy một triệu tệ xong, nếu như không có chuyện lớn bắt buộc, thì đừng đến làm phiền Khinh Khinh.”
Chỉ bằng thái độ này của Kỷ Khinh Khinh, bây giờ mẹ Kỷ cũng không có lá gan này, không dám trở mặt: “Tôi có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ!”
Nói xong, tiếng chuông cửa vang lên.
Ba Kỷ đi ra mở cửa, là Thanh Hề.
“Thanh Hề à, con về rồi hả? Bà nó ơi, Thanh Hề về rồi.”
“Mày còn dám quay về à!” Mẹ Kỷ hét ầm lên, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ để cầm lấy: “Lão Kỷ, ông bắt lấy nó cho tôi, hôm nay dù thế nào chăng nữa, tôi không đánh gãy chân nó thì không được!”
“Bố, bố cứu con với,... anh rể! Anh rể!” Kỷ Thanh Hề nhảy nhót chui vào nhà, đột nhiên nhìn thất Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành ngồi trên ghế sofa, như là thấy được cọng rơm cứu mạng: “Anh rể hai người phải cứu em!”
Mẹ Kỷ một tay cầm chổi lông gà, chỉ vào Kỷ Thanh Hề: “Mày gọi cậu ta là cái gì hả? Mày quen biết cậu ta?”
“Hai ngày trước gặp, mẹ, con nói cho mẹ nè, chuyện con vay nặng lãi, may mà có...”
“Khụ khụ!” Kỷ Khinh Khinh ho khan, đánh gãy lời của Kỷ Thanh Hề.
Vừa nhắc đến vay nặng lãi, mẹ Kỷ liền nổi nóng: “Mày còn dám nhắc đến chuyện vay nặng lãi à! Biến ngay, tao không có thằng con trai mất nết như mày!”
Kỷ Thanh Hề vừa nhìn thấy ánh mắt của chị gái mình thì hiểu ngay ra, vội vàng nói: “Giải quyết rồi! Giải quyết chuyện vay nặng lãi rồi!”
“Hơn ba triệu tệ mà mày đã giải quyết xong rồi á? Mày lừa ai đấy?”
“Thật đấy!” Kỷ Thanh Hề lo sợ nôn nóng nhìn chổi lông gà trên tay mẹ mình, nói: “Hai ngày trước con đã báo cảnh sát rồi, hôm náy cảnh sát gọi điện cho con nói rằng, hiện tại đã lập hồ sơ điều tra rồi, con sẽ không có việc gì.”
Mẹ Kỷ nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi!”
Mẹ Kỷ hạ chổi lông gà xuống: “Tao nói cho mày biết, mày mà dám lừa tao nữa, tao đánh chết mày!”
Kỷ Thanh Hề thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người Kỷ Khinh Khinh: “Chị, anh rể, sao hai người tới đây vậy?”
Ba Kỷ ngồi bên cạnh nhìn hai người: “Hay là hai đứa ở lại ăn cơm xong rồi đi?”
Mẹ Kỷ trái lại trợn mắt hung hăng lườm ba Kỷ. Như vậy không phải là tạo phước cho bà ta cảm thấy ngột ngạt à?
“Không được, bọn con đều có việc bận rồi, con đi trước đây.”
Nói xong, Kỷ Khinh Khinh nắm tay Lục Lệ Hành rời khỏi nhà họ Kỷ.
Vừa đóng cửa lại, mẹ Kỷ vứt chổi lông gà trong tay đi, ngồi sụp xuống sofa im lặng một hồi, sau đó bật khóc.
“Kiếp này tôi tạo nên nghiệp gì mà lại đẻ ra một đứa con gái như vậy.”
Ba Kỷ ngồi một bên nhỏ giọng kể cho Kỷ Thanh Hề nghe chuyện vừa rồi.
Kỷ Thanh Hề nghe xong, bất đắc dĩ nhìn mẹ cậu ta.
Bởi vì tiền bạc mà cãi nhau cũng không phải là một lần hai lần, bây giờ lại càng ngày càng quá đáng hơn.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, thở dài: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, những năm này chị cũng cho mẹ đủ nhiều rồi, bây giờ chị ấy muốn kết hôn, muốn đi gây dựng một tổ ấm mới, phải bắt đầu một cuộc sống mới, làm sao mẹ lại có thể đòi chị ấy một triệu tệ, đây không phải là bán con gái sao?”
“Sính lễ! Chị gái con ưu tú như vậy, không đáng giá mười triệu tệ sao?”
“Nhưng mà mấy năm qua mẹ cũng cầm đủ nhiều rồi, chị cũng sắp phải kết hôn, mẹ đừng đi làm phiền chị ấy nữa.”
Mẹ Kỷ ngẩng đầu lên, ánh mắt khó tin nhìn cậu ta: “Đó là chị gái mày! Là con gái ruột của tao! Dựa vào cái gì mà tao không thể đi tìm nó!”
“Mẹ có thể đi tìm chị ấy, nhưng mà mẹ à, sau này mẹ đừng tìm chị ấy đòi tiền nữa được không? Bây giờ mẹ không thiếu gì cả, tại sao cứ mãi không biết thỏa mãn?”
“Tao không biết thảo mãn? Tao chỉ là tìm nó muốn chút tiền mà thôi, làm sao mà tao không biết thỏa mãn?”
“Mỗi lần mẹ lấy tiền của chị, con đều nghe thấy, ba trăm ngàn tệ, bốn trăm ngàn tệ, một triệu tệ, tiền mua căn nhà này, kiều gì mà chả là chị bỏ tiền ra ạ? Bây giờ chị phải đi lấy chồng rồi mà mẹ vẫn còn đòi mười triệu tệ tiền sính lễ, mẹ cũng quá đáng quá rồi đấy!”
“Tao quá đáng? Tao đẻ ra nó nuôi nó, tao...”
“Mẹ đẻ ra chị ấy, nhưng mà con là do chị ấy nuôi lớn, năm đó mẹ với ba mải kiếm tiền bên ngoài, cơm trưa cũng không kịp nấu cho bọn con, đều là do chị nấu cho chúng ta.”
“Nhưng mà tốt xấu gì, tao cũng sinh ra nó, tao... nó làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc tao không quan tâm!”
Kỷ Thanh Hề biết mẹ cậu ta chính là như vậy, thời trẻ bị nghèo khó dọa sợ rồi, bây giờ tiêu càng nhiều tiền để bù đắp cho những nuối tiếc ngày còn trẻ.
Cậu ta là đàn ông, trước đây vẫn luôn là chị chăm sóc cho cậu ta, bây giờ cậu ta đã trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm gánh vác gia đình.
“Sau này con sẽ chăm lo cho mẹ! Mẹ không đi được con sẽ cõng mẹ! Mẹ già yếu rồi con sẽ phụng dưỡng mẹ! Mẹ, con đã lớn rồi, con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi mẹ! Mẹ cho chị thở một hơi đi, để chị và anh rể sống yên ổn được không? Mẹ cứ như thế này, sau này anh rể đối xử với chị ấy như thế nào?”
“Cậu ta... cậu ta dám đối xử tệ bạc với chị mày xem nào! Tao không tha cho nó!” Vừa nói, mẹ Kỷ không ngừng rơi nước mắt, nước mắt chảy xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta: “Mày không hiểu, cuộc đời của người phụ nữ, gả cho một người đàn ông không tốt, thì là hết.”
“Anh rể là người đàn ông tốt, chị lấy anh ấy, nhất định sẽ hạnh phúc, mẹ cứ yên tâm đi, nếu như anh ta dám đối xử tệ bạc với chị, con tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta!”
Mẹ Kỷ không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn người con trai đã khôn lớn của mình, cuối cùng cũng không nói gì, gục xuống vai cậu ta, khóc òa lên.
Trên đường quay về nhà họ Lục, Kỷ Khinh Khinh im lặng một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi anh: “Vừa rồi anh bị ngốc à? Đó là mười triệu tệ đấy! Anh còn thật sự đồng ý?”
Lục Lệ Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ là mười triệu tệ mà thôi, nếu như có thể để tai cô về sau được thanh tịnh, tôi cảm thấy rất đáng giá, hơn nữa, chuyện này có thể dùng tiền để giải quyết, cô không cảm thấy nó rất đơn giản và tiết kiệm thời gian sao?”
“...” Đúng là đồ ngốc lắm tiền.
“Tôi cảm thấy không đáng.”
“Đáng.”
“Không đáng.”
“Tiền của tôi, tôi nói đáng là đáng!”
Kỷ Khinh Khinh bĩu môi.
“À đúng rồi, tôi nghe nói, cô sắp đi tham gia chương trình tình yêu gì đúng không?” Lục Lệ Hành nhìn cô bằng ánh mắt bình thản nhìn cô: “Có chuyện này à?”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu: “Tôi còn đang suy nghĩ.”
Đôi mắt Lục Lệ Hành híp lại: “Suy nghĩ?”
“Còn xem xét kết quả thảo luận của ekip đã.” Kỷ Khinh Khinh hơi sững lại: “Anh không muốn tôi đi à?”
Lục Lệ Hành quay đầu, giọng nói bình thản không hề hấn gì: “Tôi đã từng nói, tôi sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của cô.”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu, đôi mắt dõi nhìn Lục Lệ Hành, dáng vẻ như là rối rắm suy nghĩ.
Đến tận khi nếp nhăn giữa hai chân mày của Lục Lệ Hành càng ngày càng nhăn chặt lại, lúc này Kỷ Khinh Khing mời tươi cười nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy, sắp làm cô dâu, tôi vẫn nên yên lặng ở nhà thì tốt hơn, chương trình kiểu này không thích hợp với thân phận sắp làm cô dâu.”
Lục Lệ Hành hướng mắt nhìn ra ngoài cửa kính, khóe môi khẽ cười.
Kỷ Khinh Khinh nhích lại gần, hai tay khoác lên cánh tay anh, cười nói: “Chồng, hôm nay thực sự cảm ơn anh!”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn anh đứng về phía tôi! Bởi vì có anh ở bên, cho nên tôi mới không hề sợ sệt một chút nào!”
Lục Lệ Hành nhíu mày: “Cảm ơn tôi như thế nào?”
Kỷ Khinh Khinh nhoẻn miệng cười, trong mắt đều ánh lên niềm vui sướng: “Chồng chồng chồng chồng...”
Tài xế biết điều mở tấm chắn ghế trước với ghế sau lên, tiếng động phía sau bỗng bị ngăn lại.
Hệ thống: một tiếng chồng, hai tiếng chồng, ba tiếng chồng... khoan đã, vừa nãy Kỷ Khinh Khinh gọi mấy tiếng chồng?
Hệ thống: Haizzz...
Hệ thống:... thôi vậy cộng bừa vào.
— “Giá trị sinh mệnh 32, hiện tại giá trị sinh mệnh là 38 giờ.”
“Sai rồi.” Lục Lệ Hành âm u nói: “Là 34 tiếng.”
—“...Tôi xin lỗi, giá trị sinh mệnh +34, giá trị sinh mệnh hiện có là 40 giờ.”
Kỷ Khinh Khinh nói thẳng ra: “Con đúng là chưa gả đi, nhưng mà trước đây con đưa tiền cho mẹ cũng đủ nhiều rồi.”
“Tao đẻ mày ra nuôi mày, mày đưa tao tí tiền để tao tiêu thì có làm sao?”
“Vâng, mẹ sinh tôi nuôi con, cho mẹ chút tiền tiêu đúng thật là không sao, nhưng mà khi con còn nhỏ mẹ và ba chỉ mải kiếm tiền, cơ bản là không có nhiều thời gian và sức lực chăm lo cho chúng con. Con nghĩ rằng, trước đó con cho mẹ tiền, đã đủ để trả lại tiền phí nuôi dưỡng, thậm chí là cả ơn sinh thành của mẹ, con nói thật với mẹ, gần đây danh tiếng của con không được tốt, tối hôm qua đưa Thanh Hề về chung cư của con đã bị phóng viên chụp được ảnh rồi, trên mạng đang truyền nhau ầm ầm. Con đoán chừng mấy hợp đồng đại diện cho các nhãn hàng cũng không có phần của con nữa rồi, không kiếm được tiền, giá trị thương mại của con bây giờ căn bản không đến mười triệu tệ.”
“Không được! Mười triệu tệ không thể thiếu một đồng! Nếu như mày không đồng ý, tao sẽ... tao sẽ lên mạng làm ầm lên!”
Kỷ Khinh Khinh nhìn bà ta.
Cô không hề có một chút cảm tình nào đối với mẹ Kỷ, nếu như bà ta không phải là mẹ của “Kỷ Khinh Khinh”, thì chuyến này, cô cơ bản là không tình nguyện đến.
“Vậy được thôi, mẹ làm ầm lên đi, dù sao thanh danh trên mạng của con cũng đủ kém rồi, cũng không cần để ý một chút chuyện cỏn con của mẹ. Hơn nữa, con cho rằng con đối xử với mẹ cũng tận tình tận nghĩa rồi. Nếu như mẹ một hai đòi làm ầm ĩ lên, vậy thì sau này mẹ cố gắng giữ gìn sức khỏe.” Nói xong liền nắm tay Lục Lệ Hành, đứng dậy.
“Đứng lại!” Mẹ Kỷ thấy cô muốn đi thì sốt ruột: “Khinh Khinh, mấy lời này của mày là có ý gì?”
“Mẹ cũng biết có ý gì mà. Là do mẹ quá đáng quá mức, con cho mẹ bao nhiêu tiền như thế, mẹ không hề biết đủ là gì!” Kỷ Khinh Khinh nói to: “Hôm này con đến đây muốn nói cho mẹ chuyện con sắp sửa kết hôn này, không phải là để hỏi ý kiến của mẹ, càng không phải là đến hỏi mẹ cần bao nhiêu tiền sính lễ, đối với con mà nói, mẹ đồng ý thì làm đám cưới mọi người cùng vui, nếu như mẹ không đồng ý, vậy thì đám cưới của con chỉ thiếu một mình mẹ mà thôi! Còn nữa rõ ràng mẹ cho rằng anh ấy không có tiền, lại còn nhất quyết phải đòi mười triệu tiền sính lễ, mẹ không hề xem hạnh phúc cả đời của con ra gì đúng không? Nếu mẹ đã nói như thế, vậy thì thật ngại quá, chúng con không có, một đồng cũng không có!”
Mẹ Kỷ từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy thái độ của Kỷ Khinh Khinh cương quyết như vậy.
Hơn nưa nghe thấy cô nói như vậy, đây chẳng lẽ là thà rằng cắt đứt quan hệ cũng không muốn đưa mười triệu tệ à? “Con ngồi xuống trước đã, mẹ không có ý đó.” Bà ta liếc nhìn Lục Lệ Hành, không biêt rằng người đàn ông này có tiền hay không, chỉ dựa vào cái khuôn mặt là đã lừa được con gái bà vào tay: “Mẹ cũng chỉ nghĩ là... lúc về già còn có nơi nương tựa, nếu như con cảm thấy mười triệu quá nhiều, thì chúng ta bàn bạc một chút.”
Kỷ Khinh Khinh nhìn ba ta: “Mẹ cho rằng bao nhiêu thì thích hợp?”
Mẹ Kỷ hắng giọng nói: “Nếu như điều kiện của cậu ta không được khấm khá, vậy thì mẹ cũng không cần mười triệu tệ nữa, một triệu tệ, một triệu tệ không được thiếu một đồng!”
Mười triệu tệ hay là một triệu tệ, đối với Lục Lệ Hành mà nói cũng không khác nhau là bao, không hề nhíu mày.
Kỷ Khinh Khinh liếc mẹ Kỷ một cái, ngồi xuống.
Mẹ Kỷ ngẩng đầu uống hai ngụm nước, mới đè được ngọn lửa trong lòng xuống.
Lúc lâu sau, mới trầm mặt nói với Lục Lệ Hành: “Nhà cậu có bao nhiêu người, nói tình trạng gia cảnh đi xem nào.”
“Ba mẹ đã mất, chỉ còn ông nội và một người em trai.”
“Ba mẹ đều qua đời rồi?” Mẹ Kỷ vội vàng nói: “Vậy nếu như sau này hai đứa có con thì chúng ta sẽ không trông hộ được, sức khỏe của bố nó không được tốt, mình mẹ chăm sóc ông ấy còn không nổi.”
Gương mặt Lục Lệ Hành không cảm xúc: “Bác yên tâm, sẽ không làm phiền bác.” Anh nói tiếp: “Vừa rồi bác cũng đã nói, con gái gả rồi giống như bát nước đổ đi, cháu hy vọng sau khi bác nhận lấy một triệu tệ xong, nếu như không có chuyện lớn bắt buộc, thì đừng đến làm phiền Khinh Khinh.”
Chỉ bằng thái độ này của Kỷ Khinh Khinh, bây giờ mẹ Kỷ cũng không có lá gan này, không dám trở mặt: “Tôi có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ!”
Nói xong, tiếng chuông cửa vang lên.
Ba Kỷ đi ra mở cửa, là Thanh Hề.
“Thanh Hề à, con về rồi hả? Bà nó ơi, Thanh Hề về rồi.”
“Mày còn dám quay về à!” Mẹ Kỷ hét ầm lên, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thứ để cầm lấy: “Lão Kỷ, ông bắt lấy nó cho tôi, hôm nay dù thế nào chăng nữa, tôi không đánh gãy chân nó thì không được!”
“Bố, bố cứu con với,... anh rể! Anh rể!” Kỷ Thanh Hề nhảy nhót chui vào nhà, đột nhiên nhìn thất Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành ngồi trên ghế sofa, như là thấy được cọng rơm cứu mạng: “Anh rể hai người phải cứu em!”
Mẹ Kỷ một tay cầm chổi lông gà, chỉ vào Kỷ Thanh Hề: “Mày gọi cậu ta là cái gì hả? Mày quen biết cậu ta?”
“Hai ngày trước gặp, mẹ, con nói cho mẹ nè, chuyện con vay nặng lãi, may mà có...”
“Khụ khụ!” Kỷ Khinh Khinh ho khan, đánh gãy lời của Kỷ Thanh Hề.
Vừa nhắc đến vay nặng lãi, mẹ Kỷ liền nổi nóng: “Mày còn dám nhắc đến chuyện vay nặng lãi à! Biến ngay, tao không có thằng con trai mất nết như mày!”
Kỷ Thanh Hề vừa nhìn thấy ánh mắt của chị gái mình thì hiểu ngay ra, vội vàng nói: “Giải quyết rồi! Giải quyết chuyện vay nặng lãi rồi!”
“Hơn ba triệu tệ mà mày đã giải quyết xong rồi á? Mày lừa ai đấy?”
“Thật đấy!” Kỷ Thanh Hề lo sợ nôn nóng nhìn chổi lông gà trên tay mẹ mình, nói: “Hai ngày trước con đã báo cảnh sát rồi, hôm náy cảnh sát gọi điện cho con nói rằng, hiện tại đã lập hồ sơ điều tra rồi, con sẽ không có việc gì.”
Mẹ Kỷ nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi!”
Mẹ Kỷ hạ chổi lông gà xuống: “Tao nói cho mày biết, mày mà dám lừa tao nữa, tao đánh chết mày!”
Kỷ Thanh Hề thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người Kỷ Khinh Khinh: “Chị, anh rể, sao hai người tới đây vậy?”
Ba Kỷ ngồi bên cạnh nhìn hai người: “Hay là hai đứa ở lại ăn cơm xong rồi đi?”
Mẹ Kỷ trái lại trợn mắt hung hăng lườm ba Kỷ. Như vậy không phải là tạo phước cho bà ta cảm thấy ngột ngạt à?
“Không được, bọn con đều có việc bận rồi, con đi trước đây.”
Nói xong, Kỷ Khinh Khinh nắm tay Lục Lệ Hành rời khỏi nhà họ Kỷ.
Vừa đóng cửa lại, mẹ Kỷ vứt chổi lông gà trong tay đi, ngồi sụp xuống sofa im lặng một hồi, sau đó bật khóc.
“Kiếp này tôi tạo nên nghiệp gì mà lại đẻ ra một đứa con gái như vậy.”
Ba Kỷ ngồi một bên nhỏ giọng kể cho Kỷ Thanh Hề nghe chuyện vừa rồi.
Kỷ Thanh Hề nghe xong, bất đắc dĩ nhìn mẹ cậu ta.
Bởi vì tiền bạc mà cãi nhau cũng không phải là một lần hai lần, bây giờ lại càng ngày càng quá đáng hơn.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, thở dài: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, những năm này chị cũng cho mẹ đủ nhiều rồi, bây giờ chị ấy muốn kết hôn, muốn đi gây dựng một tổ ấm mới, phải bắt đầu một cuộc sống mới, làm sao mẹ lại có thể đòi chị ấy một triệu tệ, đây không phải là bán con gái sao?”
“Sính lễ! Chị gái con ưu tú như vậy, không đáng giá mười triệu tệ sao?”
“Nhưng mà mấy năm qua mẹ cũng cầm đủ nhiều rồi, chị cũng sắp phải kết hôn, mẹ đừng đi làm phiền chị ấy nữa.”
Mẹ Kỷ ngẩng đầu lên, ánh mắt khó tin nhìn cậu ta: “Đó là chị gái mày! Là con gái ruột của tao! Dựa vào cái gì mà tao không thể đi tìm nó!”
“Mẹ có thể đi tìm chị ấy, nhưng mà mẹ à, sau này mẹ đừng tìm chị ấy đòi tiền nữa được không? Bây giờ mẹ không thiếu gì cả, tại sao cứ mãi không biết thỏa mãn?”
“Tao không biết thảo mãn? Tao chỉ là tìm nó muốn chút tiền mà thôi, làm sao mà tao không biết thỏa mãn?”
“Mỗi lần mẹ lấy tiền của chị, con đều nghe thấy, ba trăm ngàn tệ, bốn trăm ngàn tệ, một triệu tệ, tiền mua căn nhà này, kiều gì mà chả là chị bỏ tiền ra ạ? Bây giờ chị phải đi lấy chồng rồi mà mẹ vẫn còn đòi mười triệu tệ tiền sính lễ, mẹ cũng quá đáng quá rồi đấy!”
“Tao quá đáng? Tao đẻ ra nó nuôi nó, tao...”
“Mẹ đẻ ra chị ấy, nhưng mà con là do chị ấy nuôi lớn, năm đó mẹ với ba mải kiếm tiền bên ngoài, cơm trưa cũng không kịp nấu cho bọn con, đều là do chị nấu cho chúng ta.”
“Nhưng mà tốt xấu gì, tao cũng sinh ra nó, tao... nó làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, bỏ mặc tao không quan tâm!”
Kỷ Thanh Hề biết mẹ cậu ta chính là như vậy, thời trẻ bị nghèo khó dọa sợ rồi, bây giờ tiêu càng nhiều tiền để bù đắp cho những nuối tiếc ngày còn trẻ.
Cậu ta là đàn ông, trước đây vẫn luôn là chị chăm sóc cho cậu ta, bây giờ cậu ta đã trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm gánh vác gia đình.
“Sau này con sẽ chăm lo cho mẹ! Mẹ không đi được con sẽ cõng mẹ! Mẹ già yếu rồi con sẽ phụng dưỡng mẹ! Mẹ, con đã lớn rồi, con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi mẹ! Mẹ cho chị thở một hơi đi, để chị và anh rể sống yên ổn được không? Mẹ cứ như thế này, sau này anh rể đối xử với chị ấy như thế nào?”
“Cậu ta... cậu ta dám đối xử tệ bạc với chị mày xem nào! Tao không tha cho nó!” Vừa nói, mẹ Kỷ không ngừng rơi nước mắt, nước mắt chảy xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ta: “Mày không hiểu, cuộc đời của người phụ nữ, gả cho một người đàn ông không tốt, thì là hết.”
“Anh rể là người đàn ông tốt, chị lấy anh ấy, nhất định sẽ hạnh phúc, mẹ cứ yên tâm đi, nếu như anh ta dám đối xử tệ bạc với chị, con tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta!”
Mẹ Kỷ không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn người con trai đã khôn lớn của mình, cuối cùng cũng không nói gì, gục xuống vai cậu ta, khóc òa lên.
Trên đường quay về nhà họ Lục, Kỷ Khinh Khinh im lặng một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi anh: “Vừa rồi anh bị ngốc à? Đó là mười triệu tệ đấy! Anh còn thật sự đồng ý?”
Lục Lệ Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ là mười triệu tệ mà thôi, nếu như có thể để tai cô về sau được thanh tịnh, tôi cảm thấy rất đáng giá, hơn nữa, chuyện này có thể dùng tiền để giải quyết, cô không cảm thấy nó rất đơn giản và tiết kiệm thời gian sao?”
“...” Đúng là đồ ngốc lắm tiền.
“Tôi cảm thấy không đáng.”
“Đáng.”
“Không đáng.”
“Tiền của tôi, tôi nói đáng là đáng!”
Kỷ Khinh Khinh bĩu môi.
“À đúng rồi, tôi nghe nói, cô sắp đi tham gia chương trình tình yêu gì đúng không?” Lục Lệ Hành nhìn cô bằng ánh mắt bình thản nhìn cô: “Có chuyện này à?”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu: “Tôi còn đang suy nghĩ.”
Đôi mắt Lục Lệ Hành híp lại: “Suy nghĩ?”
“Còn xem xét kết quả thảo luận của ekip đã.” Kỷ Khinh Khinh hơi sững lại: “Anh không muốn tôi đi à?”
Lục Lệ Hành quay đầu, giọng nói bình thản không hề hấn gì: “Tôi đã từng nói, tôi sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của cô.”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu, đôi mắt dõi nhìn Lục Lệ Hành, dáng vẻ như là rối rắm suy nghĩ.
Đến tận khi nếp nhăn giữa hai chân mày của Lục Lệ Hành càng ngày càng nhăn chặt lại, lúc này Kỷ Khinh Khing mời tươi cười nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy, sắp làm cô dâu, tôi vẫn nên yên lặng ở nhà thì tốt hơn, chương trình kiểu này không thích hợp với thân phận sắp làm cô dâu.”
Lục Lệ Hành hướng mắt nhìn ra ngoài cửa kính, khóe môi khẽ cười.
Kỷ Khinh Khinh nhích lại gần, hai tay khoác lên cánh tay anh, cười nói: “Chồng, hôm nay thực sự cảm ơn anh!”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn anh đứng về phía tôi! Bởi vì có anh ở bên, cho nên tôi mới không hề sợ sệt một chút nào!”
Lục Lệ Hành nhíu mày: “Cảm ơn tôi như thế nào?”
Kỷ Khinh Khinh nhoẻn miệng cười, trong mắt đều ánh lên niềm vui sướng: “Chồng chồng chồng chồng...”
Tài xế biết điều mở tấm chắn ghế trước với ghế sau lên, tiếng động phía sau bỗng bị ngăn lại.
Hệ thống: một tiếng chồng, hai tiếng chồng, ba tiếng chồng... khoan đã, vừa nãy Kỷ Khinh Khinh gọi mấy tiếng chồng?
Hệ thống: Haizzz...
Hệ thống:... thôi vậy cộng bừa vào.
— “Giá trị sinh mệnh 32, hiện tại giá trị sinh mệnh là 38 giờ.”
“Sai rồi.” Lục Lệ Hành âm u nói: “Là 34 tiếng.”
—“...Tôi xin lỗi, giá trị sinh mệnh +34, giá trị sinh mệnh hiện có là 40 giờ.”
Danh sách chương