Bình Ninh lần này xem như bị giáo huấn khóc sướt mướt. Tương Như Nhân lại an ủi. Cuối cùng là đem lòng muốn học cưỡi ngựa này dẹp đi. Này là cảm thấy lời mẫu phi nói đều rất đúng.

Dỗ Bình Ninh ngủ xong, vẫn đang là buổi chiều. Tương Như Nhân tưởng hoàng thượng đưa Bình Ninh về xong sẽ đi. Nhưng không ngờ hắn cũng dựa vào giường kia nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tương Như Nhân nhận lấy chăn từ trong tay Thanh Đông, mở ra đắp lên cho hắn. Vừa mới phủ lên người, Tô Khiêm Dương liền đã mở mắt. Tương Như Nhân thuận thế ngồi xuống “Hoàng thượng nếu mệt thì ngủ một chút đi. Đến canh giờ thần thiếp sẽ gọi ngài.”

Tô Khiêm Dương để nàng cũng dựa vào, thấy nàng nhíu mày, cười khẽ “Thế nào, còn lo lắng chuyện Bình Ninh sao?” Tương Như Nhân gật đầu, cũng không phủ nhận “Cũng không có gì. Nếu nàng lại như thế thì kiên trì giáo huấn để nàng tỉnh ngộ.” Nhưng có một số việc, chờ hối hận rồi quay đầu thì không còn là như ban đầu.

Tô Khiêm Dương ôm lấy Tương Như Nhân “Nàng thông mình, lần sau gặp chuyện như vậy sẽ biết cân nhắc mà làm.”

Đối với việc dạy dỗ đứa nhỏ, không thể luôn ngăn cấm không cho nàng đi làm, như thế càng khiến bọn họ muốn ngược lại. Ngươi buông tay để nàng làm, gặp chuyện rồi tự nhiên sẽ ghi nhớ. Lần sau lặp lại chuyện tương tự, nàng sẽ ngẫm lại trước xem có nên làm hay không.

Tương Như Nhân cũng biết đứa nhỏ luôn phải lớn lên, phải va chạm mọi thứ. Hồi còn nhỏ không từng vấp ngã không có bài học, lớn lên sẽ có thiệt thòi “Quá kiêu căng cũng không tốt.”

Tô Khiêm Dương nhéo nhéo tay nàng “Có cái gì không tốt? Lấy được công chúa hoàng gia là phúc phận của bọn họ.”

Từng người làm phụ thân đều cảm thấy khuê nữ của mình là tốt nhất, người đứng đầu thiên hạ này cũng không ngoại lệ. Ở trong mắt Tô Khiêm Dương, ai lấy được mấy nữ nhi của hắn đều là đỉnh đại phúc khí, ai dám ghét bỏ?”

Tương Như Nhân trừng mắt liếc hắn một cái “Vâng, chính là có phụ hoàng như ngài làm chỗ dựa nên đến lời của thần thiếp nàng cũng không nghe.” Nàng cũng coi như đã nhìn ra, này nấy công chúa kiêu căng như vậy cũng không phải vô lý a. Tiên hoàng đối với các nàng đều cực kì sủng ái. Trong hoàng cung muốn xái gì có cái đó, mặc dù là đã gả cho người nhưng cũng phải dựa theo ý của các nàng.

Tô Khiêm Dương không thể phủ nhận “Chiều chuộng nữ nhi một chút có gì không tốt. “

Tương Như Nhân nói chuyện với hắn không thông, hừ một tiếng quay mặt đi. Phía sau lưng truyền đến tiếng cười của Tô Khiêm Dương “Nhìn bộ dáng này, xem ra Bình Ninh khá là giống nàng.”

“Thần thiếp hồi nhỏ nào có như vậy!” Tương Như Nhân quay đầu phản bác. To Khiêm Dương nổi lên hứng thú, nhướng mày “Ồ! Vậy Nhân Nhân lúc nhỏ là như thế nào?”

Tương Như Nhân mỗi lần nghe hắn gọi bản thân như vậy thì có chút không thoải, ho nhẹ một tiếng “Lúc thần thiếp lớn như nàng, đã học còn muốn nhiều hơn so với ca ca.”

Nàng ba tuổi đã bắt đầu một mình ở tại Tạ Thủy các. Mỗi ngày trừ bỏ học nữ nhi gia cơ bản, phần lớn thời gian đều là tổ phụ tự mình dạy nàng. Từ ba tuổi đến năm tuổi, tổ phụ chính là mở bản đồ Đại Thiên quốc kể chuyện xưa cho nàng nghe, rất nhiều chuyện kể ra từ lời Tương lão gia tử đều đặc biệt có ý tứ.”Đến tám tuổi, thần thiếp liền theo học cùng lớp với các ca ca.” Tương Như Nhân hồi tưởng khoảng thời gian ấy. Kì thực đối với nàng mà nói, hai chữ thơ ấu không rõ ràng lắm.

Tô Khiêm Dương lại một lần nữa đối với người có ánh mắt mơ hồ trước mặt có thêm hiểu biết. Trên người nàng luôn có gì đó để tìm hiểu mãi không xong. Lần đầu tiên gặp không có gì, thậm chí mới gặp qua sẽ không hấp dẫn gì đến ngươi. Nhưng ở chung càng lâu, ngươi bất tri bất giác bị ăn mòn.

Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cười nói “Hoàng thượng khi đó học cái gì a?”

Tô Khiêm Dương đặc biệt thích nhìn ánh mắt nàng. Để nàng dựa vào người mình, vừa vặn cúi đầu có thể nhìn đến mặt nàng “Trẫm hồi còn nhỏ, ước chừng đều là học này học kia.” Khi hắn bắt đầu học vài thứ hắn cũng đã ở trong cung. Sắc phong thái tử, đồng nghĩa hắn cần phải nỗ lực trả giá thật nhiều.

Thời điểm khi hắn năm sáu tuổi, vẫn còn nhỏ không hiểu rõ nên thường hỏi mẫu hậu vì sao các đệ đệ nhỏ hơn hắn một hai tuổi đều không cần học mà hắn đều phải học. Đến khi lớn một chút, phân chia này càng là rõ ràng, hắn đi thro hoàng thượng học chính vụ, nhóm thái phó nói với hắn đều là quốc gia đại sự. Mà bọn đệ đệ đều là học cũng được, không học cũng không sao, không bắt buộc.

Thời gian ấy Tô Khiêm Dương đặc biệt cảm thấy cô tịch.

Cảm thấy bản thân tồn tại rất khác biệt, không có cách nào đi hòa hợp cùng các đệ đệ. Thời điểm bọn họ chơi đùa, hắn học. Thời điểm bọn họ học, hắn lại càng dụng công gấp bội mà nỗ lực. Phụ hoàng dạy hắn không thể hiện vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Trở thành người đứng đầu phải biết thu liễm cảm xúc của bản thân. Nếu để cho người ta nhìn rõ ràng sẽ dễ bị họ khống chế.

“Lớn thêm chút nữa, trẫm cũng đã thành thói quen.” Tô Khiêm Dương trở tay nắm lấy tay nàng “So với bàng hồi nhỏ, có phải trẫm không thú vị bằng?”

Tương Như Nhân lắc đầu, nghiêng mặt nằm lên ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh nẽ kua, bỗng nhiên đặc biệt cảm thấy an bình.

Tổ phụ từng nói với nàng, khoing cần suy nghĩ vì sao mà là nghĩ nên làm cái gì. Hưng suy của một gia tộc cùng vinh quang của mỗi cá nhân trong gia tộc đều cũng một nhịp. Hoàng gia cho hoàng thượng quyền thế vô hạn, mà sau lưng hoàng thượng phải trả giá gì đó, nhất định cũng rất nhiều.

Bọn họ so với người bình thường càng phải nỗ lực, hy sinh thật nhiều.

Nàng chưa từng suy nghĩ qua thơ ấu hẳn phải như thế nào, nhưng nàng cũng hơn một lần nghi hoặc qua vì sao không giống với người khác. Mà lúc này nàng và hắn cùng tựa vào một chỗ, nàng lại cảm thấy kỳ thực hai người bọn học cũng không khác biệt lắm, bản thân cũng không phải người duy nhất ngoại lệ.

Tương Như Nhân nâng nâng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Tô Khiêm Dương nhìn đến tia sáng trong con ngươi nàng, cứ như một dòng nước xiết trực tiếp va chạm vào trong lòng hắn, như tạc nở hoa, trái tim bỗng phịch một tiếng.

Cảm giác này chưa từng có, Tô Khiêm Dương không kịp kinh hoảng, càng không kịp đi tìm tòi xem kết quả ra sao, chỉ nhìn đến đôi mắt kia cách bản thân ngày càng gần, hai tay ôm nàng căng thẳng, trực tiếp xoay người áp nàng dưới thân, cúi đầu hôn xuống...

Đến tối, hoàng thượng đi rồi. Tương Như Nhân nằm ở trên giường cứ có cảm giảm chỗ nào đó không đúng.

Thanh Thu tiến vào thấy nương nương nhà mình bộ dáng ngơ ngác, sai cung nữ bên ngoài đem y phục tiến vào, đến bên giường gọi nàng một tiếng “Nương nương, ngài nên dậy thôi.”

Dậy để ăn bữa tối.

Tương Như Nhân hoàn hồn. Nàng đã biết chỗ không đúng kia là gì. Vừa mới rồi đang còn là ban ngày ban mặt a.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nàng cảm thấy mấy ngày này mình có chút mất hồn, đứng dậy thay y phục. Tử Yên dẫn người tiến vào thay giường nệm.

Bình Ninh còn đang ngủ. Dung nhi cùng mẫu thân dùng bữa. Ăn được một nữa, Dung nhi thấy mẫu phi thât thần, buông đũa “Mẫu phi, phụ hoàng nói nhi thần tháng sáu cuối năm có thể tuyển thư đồng rồi. Ngài nói nên chọn nhà nào thì tốt?”

Tương Như Nhân gắp cho hắn một đũa thức ăn “Ngươi muốn tuyển nhà ai?”

Dung nhi nghĩ nghĩ, trưng cầu ý kiến nàng “Nhin thần muốn chờ lúc đó bọn họ đến lại nhìn lại. Mẫu phi nghĩ sao?”

Tương Như Nhân cười sờ đầu hắn “Mẫu phi cảm thấy Trình gia không tệ. Có điều chủ yếu vẫn là xem ngươi. Tuyển người đầu tiên xem nhân phẩm gia tộc thế nào, lại nhìn coi hắn với ngươi hợp hay không hợp, hợp nhau là tốt, đến lúc đó bọn hắn đến ngươi cứ xem thế nào.”

Dung nhi gật gật đầu, cần lấy đũa yên lặng ăn cơm.

Thời gian liền qua thật sự mau, đảo mắt liền đến tháng sáu cuối năm là thời điểm con cháu thế gia tiến vào thái học viện. Này đứa nhỏ mới chỉ năm sáu tuổi, lớn một chút cũng chỉ bảy tám tuổi. Muốn tuyển thư đồng thì cũng tuổi là tốt nhất. Trình thái phó y theo lời hoàng thượng nói chọn cho Dung nhi vài nhân tuyển, cho hắn chọn.

Dung nhi lại muốn trước hết cùng bọn họ ở chung một thời gian rồi mới quyết định.

Này là bộ dáng tiểu đại nhân nhưng thật ra khiến hoàng thượng đáp ứng, để hắn cùng những người này ở chung một tháng, sau lại để hắn chọn.

Dung nhi tuổi tuy nhỏ nhưng lo lắng không thiếu. Cuối cùng tuyển một người Trình gia, lại thêm một người Tiền gia.

Hoàng thượng lúc nhận được báo lên, xem tên viết trên tập cười “Ánh mắt thật ra không tệ. “ Trình gia trước nay luôn xuất ra thư đồng của hoàng tử. Trình thái phó còn đã từng dạy qua đương kim hoàng thượng. Về phần Tiền gia, người của phủ Phong Tấn hầu, từng người từng người đều có chút thú vị.

Trình thái phó nghe hoàng thượng nói vậy, biết hoàng thượng đây là đáp ứng rồi, theo đó an bày để hai hài tử kia sau này đi theo Tam hoàng tử đọc sách.

Một lát sau ngoài điện thái giám bẩm báo hoàng hậu đến. Tô Khiêm Dương khép tấu chương lại, cho người mời vào. Hoàng hậu đi đến dẫn theo hai cung nữ, trên tay còn mang cả thực hộp.

Nhìn thoáng qua trên bàn kia thật dày tấu chương, Triệu Nhị phân phó cung nữ bày đồ ăn ra rồi lui ra. Triệu Nhị lôi kéo Tô Khiêm Dương ngồi xuống bên này, ôn nhu nói “Hoàng thượng ngài dù bận, cũng chú ý lấy sức khỏe.”

Trên bàn bày mấy đĩa điểm tâm tinh xào. Tô Khiêm Dương quả thật bận thoáng cái buổi trưa, có chút đói bụng, cầm đũa lên ăn vài miếng.

Triệu Nhị thấy hắn thích, ý cười trên mặt càng sâu, cầm lấy cái đĩa trước mặt đẩy qua “Hoàng thượng nếm thử cái này.” Tô Khiêm Dương gắp miếng bánh mềm mại này, để vào trong miệng, gật gật đầu “Không tệ.”

Hoàng thượng nếu thích, thần thiếp sẽ thường mang qua đây. Viện nhi cũng thích mấy thứ này. Sáng nay còn nói muốn cùng phụ hoàng ăn.” Triệu Nhị cười đoan trang. Mấy cái đĩa gì đó, nàng đối với hoàng thượng có hiểu biết, ăn nhiều như vậy đủ để thấy là hoàng thượng thích.

Lửng dạ, Tô Khiêm Dương buông đũa “Nàng cung vụ bận rộn, không cần thường đưa qua. Nếu trẫn muốn ăn sẽ đi qua.”

Có mấy lời này, Triệu Nhị gật đầu, để người thu dọn lại “Hoàng thượng còn bận, thần thiếp cáo lui trước.” Đi ra khỏi Thừa Kiền cung, ý cười trên mặt giảm vài phần, ngược lại trong mắt thêm chút đắc ý.

Mấy chuyện này, hoàng thượng thích, nàng cũng làm được. So với Chiêu Dương cung càng là danh chính ngôn thuận, cúi đầu phân phó “Mấy thứ này không tệ, làm lại một út, buổi tối có thể hoàng thượng đến ăn.”

Đêm đó, hoàng thượng quả thật đi Cảnh Nhân cung, thật nhiều ngày không gặp Lệ Viện.

Có điều không quá hai ngày sau, không biết nơi nào đã truyền ra lời nói trong cung bào có đồ ăn ngon, hoàng thượng sẽ đến cung đó.

Vị ấy ở Chiêu Dương cung vì sao được sủng ái. Nguyên nhân là vì trong cung nàng có cung nữ tay nghề làm điểm tâm rất tốt. Còn không, bên phía hoàng hạu nương nương thêm hai người như vậy, hoàng thượng liền lưu lại đó mấy buổi liền.

Vì thế, liền có một màn bắt chước bừa này.

Tương Như Nhân mới đầu còn không biết. Mãi đến luca hoàng thượng nối giận với Trịnh tần ở Cảnh Du cung, đến mức phạt cấm túc nàng mới hay chuyện. Không biết từ khi nữ nhân hậu cung nghĩ đến dùng ăn để lung lạc đế tâm, khiến hoàng thượng đến cung mình nhiều hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện