Thanh Đông đi tới mở ngăn tủ ra xem. Đúng là một bộ y phục của nữ tử cũng không có, chỉ có y phục mới cho thái tử. Tử Hạ đi tới thấy được, cười nói với Thanh Đông “May mà Lưu ma ma nhắc nhở ta đem theo y phục đơn giản cho tiểu thư, ta còn đem theo thêm vài bộ.”
Tương Như Nhân thay y phục xong, từ trong bình phong đi ra “Lưu ma ma còn nói gì?”
Tử Hạ đem y phục xếp hết vào rồi đóng cửa tủ “Lưu ma ma nói thái tử trước đây dù là đi tuần hay thị sát cũng chỉ có một mình. Hiện thời dẫn theo tiểu thư đi cùng, mấy thứ này nên là bản thân tự chuẩn bị mới đúng.”
Tương Như Nhân một lần nữa nhìn qua phía ngăn tủ, ánh mắt lóe lên, đi ra khỏi phòng ngủ hướng về phía tiền thính.
Thái tử đang nói chuyện cùng quản sự, quay đầu nhìn thấy nàng một thân y phục mộc mạc thì khẽ giật mình, quay lại tiếp tục phân phó.
Tương Như Nhân bước ra cửa hành lang chờ hắn. Một lát sau thái tử cũng bước ra.
Hai người ở phòng bên dùng bữa đơn giản, nghỉ ngơi chốc lát rồi thái tử dẫn theo nàng ra ngoài.
Đổi một chiếc xe ngựa nhỏ, đi dọc theo đường phố trong trấn ra ngoài. Tới cửa trấn, Tương Như Nhân nhìn ngoài cửa sổ thấy được ruộng đồng rộng lớn. Sắp đến thời điểm thu hoạch, những cánh đồng lúa vàng nặng trĩu như muốn rạp xuống. Tương Như Nhân quay đầu cười nói với Tô Khiêm Dương “Điện hạ, xem ra năm nay thu hoạch không tệ”
Tô Khiêm Dương nhìn theo, tâm tình cũng không tệ “Đúng vậy, năm nay mùa mưa đến kịp, không bị ảnh hưởng của hạn hán. Hẳn là vụ mùa năm nay thu hoạch không kém”
Bọn họ cứ thế một đường đi không xuống xe, vốn là tư tuần.
Đi theo Tô Khiêm Dương có một thị vệ cầm sổ ghi chép. Xe ngựa đến một chỗ, xem xét bốn phía, sau khi quan sát thôn xóm xong thì viết lại tình trạng.
Một đường đi như vậy, chốc lát đã qua bốn thôn.
Xe ngựa đi chậm nên Tương Như Nhân cũng không thấy mệt. Đến chiều, xe ngựa đi vào một thôn, dừng lại dưới một gốc đại thụ.
Tô Khiêm Dương xuống xe ngựa trước. Tương Như Nhân cúi đầu chui ra, thấy Tô Khiêm Dương đưa tay về phí mình, dừng lại một chút, sau đó một tay kéo tà váy, một tay vịn vào tay Tô Khiêm Dương, mượn lực nhảy xuống.
Đây là thôn xóm về chiều. Nhìn ra xa là ba mặt núi vậy quanh thôn nhỏ. Trên ruộng bậc thang cây trồng tươi tốt, mà dưới sườn núi là cánh đồng lúa mênh mông. Chỉ cần một làn gió thổi qua là sóng vàng cuộn lên dập dềnh trước mặt nàng.
Tương Như Nhân nhìn qua hrets thảy rồi tiến gần về phía đồng lúa. Trước đây nàng cũng đã từng cùng tổ phụ đi thị sát thôn trang nhưng không có cảm giác thư thái như lần này.
Xa xa phía rừng núi bỗng truyền ra tiếng chim hót. Bỗng hơn mười cánh chim vụt ra từ trong rừng, lướt qua trước mặt bọn họ. Tương Như Nhân chỉ về phía đó, quay đầu cười nói với Tô Khiêm Dương “Điện hạ người xem kìa!”
Hiện tại trong mắt Tô Khiêm Dương nàng là thế này.
Một thân y phục mộc mạc, trên đầu cũng không gắn nhiều trang sức. Nụ cười trên mặt cùng nơi đáy mắt nàng lộ ra tia sáng mà hắn chưa từng thấy qua. Cả người nàng cơ hồ tràn đầy sức sống.So với Tương trắc phi trong phủ thái tử, người đứng trước mặt hắn hôm nay càng sinh động hơn. Một caia nhăn mày, một nụ cười của nàng đều để lộ ra tâm tình, cùng với khung cảnh xung quanh đều rất chân thực.
“Điện hạ, chúng ta sẽ dừng ở đây bao lâu?” Tương Như Nhân thấy hắn nhìn mình như vậy có chút ngượng ngùng. Đã lâu không được ra ngoài, có chút bộ dáng hào hứng.
Tô Khiêm Dương đi đến cạnh nàng, nhìn về phía đường nhỏ trong thôn “Không phải nàng muốn biết cuộc sống 'mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà nghỉ' là thế nào sao? Vào xem!”
Dứt lời, đưa tay đẩy nhẹ lưng nàng hướng đi về phía trong thông.
Tương Như Nhân chần chờ mootk chút, quay đầu nhìn hắn. Tô Khiêm Dương để lại thị vệ cói chừng, chỉ đem theo hai người đi phía sau nàng. Lúc này Tương Như Nhân mới cata bước về phía trước.
Thời điểm chập tối, thôn dân từ trên ruộng đồng cày cấy trở về, kết thúc một ngày làm việc, cõng cái cuốc, cuộn ống quần. Tương Như Nhân còn nhìn thấy một dòng suối nhỏ. Bên trên các tảng đá lớn cạnh dòng suối, các thôn phụ đang giặt đồ, có người còn cất tiếng hát.
Tiếng gậy gỗ đập vào quần áo đẫm nước trên mặt đá hòa cùng tiếng chin từ phía núi rừng vô cùng dễ nghe.
Không ít thôn dân trên đường về nhìn thấy nàng. Dù ý phục đơn giản cũng không che đậy được khí chất vốn có. Hơn nữa cách không xa phía sau còn có người khí chất giống vậy đi theo, khiến không ai dám tới gần nàng.
Bọn họ đều nghĩ chắc là nhà quyền quý nào đến đây xem nhà cửa. Đầu năm nay cũng nhiều nhà giàu có ưa chuộng mua đất trong thông làng rồi xây một tòa viện, gọi là dựa vào nới có linh khí tốt. Trong năm cũng đến ở vài ngày.
Tương Như Nhân bước qua mấy căn nhà, đều là tiểu viện nên tường vây cũng không cao, đứng từ bên ngoài vẫn xem được trong sân. Hiện tại đang là giờ nấu cơm chiều, trong mỗi nhà đều lượn lờ khói bếp.
Đi tới ngoài sân của một nhà, Tương Như Nhân dừng bước. Nàng thấy hai hài tử của nhà này đang đùa giỡn trong sân. Đứa lớn tầm ba bốn tuổi, đứa nhỏ hơn một chút thì tầm hai ba tuổi. Ca ca đang đuổi theo muội muội, đứa nhỏ chạy hết nổi thì dừng lại lôi kéo ca ca làm nũng. Cậu bé từ phía sau lấy ra một viên đường cứ như đang biểu diễn ảo thuật khiến cô bé vỗ tay cười, tiếp nhận đường ca ca cho. Lại giống như luyến tiếc, cho lại ca ca.
Bên tai truyền đến thanh âm của thái tử “Nhớ bọn Bình Ninh?”
Tương Như Nhân gật đầu, quay lại cười nói “Hôn qua thần thiếp nói với bọn họ phải đi ra ngoài chuyến này, chẳng hề quấn quít lấy thiếp không cho đi.” Quay lại thì đã thấy nam hài tử nhét viên đường vào miệng muội muội. Nghe thấy trong bếp có tiếng gọi, cậu bé lên tiếng đáp rồi chạy vào, để lại mình tiểu nha đầu ở trong sân.
Tương Như Nhân thấy nàng ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy cành cây viết viết vẽ vẽ lên mặt đất. Tựa hồ cảm giác có người nhìn, nghiêng đầu xem thấy có vài người đứng ở đầu tường, ngượng ngùng nhìn Tương Như Nhân cười cười, ném cành cây trong tay xuống, phủi phủi rồi chạy vào bếp tìm ca ca.Nụ cười kia khiến Tương Như Nhân thấy ấm áp trong lòng, quay người thì tay được nâm lấy. Tô Khiêm Dương dắt tay nàng trở về “Nàng thích cuốc sống như vậy?”
Tương Như Nhân lắc đầu, không nói gì. Nàng chưa từng nghĩ qua mình rốt cuộc muốn cuộc sống thế nào. Chỉ là thấy cuộc sống đơn giản thế này cũng rất tốt.
Mặt trời chiều ngã về tây, kéo dài bóng lưng của họ. Tô Khiêm Dương nắm tay nàng. Hai người bước đi thong thả. Phía sau là vài căn viện nhỏ và cánh đồng vàng gợn sóng. Khung cảnh này nhìn qua vô cùng an bình...
Ngày thứ hai cũng đi qua từng thôn từng thôn xem xét. Đến chiều tà, Tô Khiêm Dương lại sẽ chọn một nơi cảnh trí tốt dẫn nàng đi dạo. Nông thôn sẽ cho người ta cái cảm giác an nhàn, nụ cười trên mặt cũng rất thuần phác. Tương Như Nhân còn thấy được ở cửa thôn hai phụ nhân đang tranh cãi, bên dòng suối đám nhỏ đang vui đùa ầm ĩ, trong sân nhà tiểu hài tử đuổi theo gia súc chạy tới chạy lui.
Ngày thứ ba bọn họ rời trấn này, đi nửa ngày đường thì đến một cái trấn khác.
Ngày thứ năm xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn. Thôn đó đường quá nhỏ, xe ngựa đi qua khó khăn, thân xe bị lệch nghiêng qua một bên. Tô Khiêm Dương phải ôm lấy nàng, nếu không đã đụng bị thương cái trán.
Thật vất vả chui ra khỏi xe. Vừa nhìn từ bên ngoài thấy được xe ngựa nghiêng lợi hại, một bên bánh xe bị lún xuống đất.
Nhìn ra phía xa, trước không thôn, sau không quán, muốn tìm người giúp phải tốn không ít thời gian.
Tô Khiêm Dương để Tương Như Nhân ngồi đợi trên xe ngựa khác. Lấy dây quấn thân xe để mấy thị vệ kéo xe ngựa lên.
Sau giờ ngọ mặt trời không quá gắt. Tương Như Nhân ngồi trong xe vén mành nhìn bọn họ cách đó không xa. Bốn thị vệ phân hai bên kéo xe ngựa nhưng bánh xe bị lún quá sâu nên lôi một lúc mới nhích được chút, khẽ mệt nơi tay là lại nghiêng trở về.
Tô Khiêm Dương đi về phía nàng. Tương Như Nhân nghĩ hắn cũng muốn lên ngồi nên nhích sang bên nhường chỗ. Ai ngờ hắn lại tháo nút buộc áo ngoài, trực tiếp cởi ra đưa nàng. Một câu cũng không nói, hắn quay lại bên kia, cầm lấy sợi dây phía sau mấy thị về cùng hợp sức kéo.
Tương Như Nhân giật mình, ngẩng đầu thì thấy thêm một người sức mạnh hơn, bánh xe cũng lên không ít. Chỉ cần bánh xe nhấc lên hơn phân nửa, để phía trước ngựa có không gian kéo đi là tự xe ngựa có thể thoát ra trở về trên đường.
Chỉ chốc lát, ngựa đã có thể kéo bánh xe lên, nhấc xe ngựa thoát ra.
Đổi bọn thị vệ ngồi chiếc xe ngựa đó. Tô Khiêm Dương quay trở về chỗ nàng. Tương Như Nhân thấy hắn trán đầy mồ hôi, lấy khăn tay ra lau cho hắn.
Tô Khiêm Dương đang còn thở mạnh, vừa rồi dùng sức nhiều, ngực vẫn đang phập phồng.
Trên mặt hắn hơi thở nóng hổi xông tới, Tương Như Nhân rụt tay lại, tính lui về sau tránh né một chút. Tô Khiêm Dương lại cứ bá đạo dồn nàng đến khung cửa, nhìn nét quẫn vách trên mặt nàng, khẽ cười nói “Được chưa?”
Tương Như Nhân lật khăn lau qua trán hắn lần nữa rồi thu lại trong tay, ho nhẹ một tiếng “Được rồi, điện hạ ngài có thể vào!”
Tô Khiêm Dương vào xe ngựa, Tương Như Nhân cảm giác nhiệt độ trong xe tăng rất nhiều. Nhấc mành lên, Tương Như Nhân muốn nhìn một chút thị vệ chỉ huy thế nào. Bỗng nhiên trên tóc truyền đến cảm giác khác thường. Tương Như Nhân quay đầu lại thì thấy Tô Khiêm Dương đang giơ tay giữa không trung. Trên tay hắn là một bông hoa vàng nhạt đang định cài vào tóc nàng.
Tình cảnh này có chút xấu hổ, Tương Như Nhân hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ hái hoa cài cho nàng. Sững sờ cũng không biết nên làm gì. Tô Khiêm Dương vẻ mặt lại hết sức tự nhiên tiếp tục cài đóa hoa vào bên trái tóc nàng, cuối cùng đánh giá “Ven đường tiện tay hái, trông cũng không tệ”
Tương Như Nhân tiếp tục sững sờ. Ở trong mắt nàng, thái tử căn bản không phải là dạng người có thể có những hành động như thế này. Hiện tại xuất hành đã là ngoài ý muốn của nàng. Bấy lâu nay đều là một người ra ngoài, bỗng nhiên lại nói muốn mang theo nàng đi. Cũng đã ra ngoài được bốn năm ngày rồi, hôm nay lại còn tùy tiện hái một đóa hoa ven đường cài lên tóc cho nàng.
Híp mắt một cái, Tương Như Nhân tỉnh táo lại nhìn thái tử. Thấy hắn ánh mắt nhạt như trước, không có gì bất thường. Tương Như Nhân đưa tay chạm vào nhành hoa, cúi đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng “Cám ơn”
Tô Khiêm Dương khóe miệng cười lơ đãng, nhấc mành cửa xe nhìn ra ngoài. Xe ngựa đã đi khỏi đoạn đường chật hẹp, đang tiến vào đường lớn. . .
Tương Như Nhân thay y phục xong, từ trong bình phong đi ra “Lưu ma ma còn nói gì?”
Tử Hạ đem y phục xếp hết vào rồi đóng cửa tủ “Lưu ma ma nói thái tử trước đây dù là đi tuần hay thị sát cũng chỉ có một mình. Hiện thời dẫn theo tiểu thư đi cùng, mấy thứ này nên là bản thân tự chuẩn bị mới đúng.”
Tương Như Nhân một lần nữa nhìn qua phía ngăn tủ, ánh mắt lóe lên, đi ra khỏi phòng ngủ hướng về phía tiền thính.
Thái tử đang nói chuyện cùng quản sự, quay đầu nhìn thấy nàng một thân y phục mộc mạc thì khẽ giật mình, quay lại tiếp tục phân phó.
Tương Như Nhân bước ra cửa hành lang chờ hắn. Một lát sau thái tử cũng bước ra.
Hai người ở phòng bên dùng bữa đơn giản, nghỉ ngơi chốc lát rồi thái tử dẫn theo nàng ra ngoài.
Đổi một chiếc xe ngựa nhỏ, đi dọc theo đường phố trong trấn ra ngoài. Tới cửa trấn, Tương Như Nhân nhìn ngoài cửa sổ thấy được ruộng đồng rộng lớn. Sắp đến thời điểm thu hoạch, những cánh đồng lúa vàng nặng trĩu như muốn rạp xuống. Tương Như Nhân quay đầu cười nói với Tô Khiêm Dương “Điện hạ, xem ra năm nay thu hoạch không tệ”
Tô Khiêm Dương nhìn theo, tâm tình cũng không tệ “Đúng vậy, năm nay mùa mưa đến kịp, không bị ảnh hưởng của hạn hán. Hẳn là vụ mùa năm nay thu hoạch không kém”
Bọn họ cứ thế một đường đi không xuống xe, vốn là tư tuần.
Đi theo Tô Khiêm Dương có một thị vệ cầm sổ ghi chép. Xe ngựa đến một chỗ, xem xét bốn phía, sau khi quan sát thôn xóm xong thì viết lại tình trạng.
Một đường đi như vậy, chốc lát đã qua bốn thôn.
Xe ngựa đi chậm nên Tương Như Nhân cũng không thấy mệt. Đến chiều, xe ngựa đi vào một thôn, dừng lại dưới một gốc đại thụ.
Tô Khiêm Dương xuống xe ngựa trước. Tương Như Nhân cúi đầu chui ra, thấy Tô Khiêm Dương đưa tay về phí mình, dừng lại một chút, sau đó một tay kéo tà váy, một tay vịn vào tay Tô Khiêm Dương, mượn lực nhảy xuống.
Đây là thôn xóm về chiều. Nhìn ra xa là ba mặt núi vậy quanh thôn nhỏ. Trên ruộng bậc thang cây trồng tươi tốt, mà dưới sườn núi là cánh đồng lúa mênh mông. Chỉ cần một làn gió thổi qua là sóng vàng cuộn lên dập dềnh trước mặt nàng.
Tương Như Nhân nhìn qua hrets thảy rồi tiến gần về phía đồng lúa. Trước đây nàng cũng đã từng cùng tổ phụ đi thị sát thôn trang nhưng không có cảm giác thư thái như lần này.
Xa xa phía rừng núi bỗng truyền ra tiếng chim hót. Bỗng hơn mười cánh chim vụt ra từ trong rừng, lướt qua trước mặt bọn họ. Tương Như Nhân chỉ về phía đó, quay đầu cười nói với Tô Khiêm Dương “Điện hạ người xem kìa!”
Hiện tại trong mắt Tô Khiêm Dương nàng là thế này.
Một thân y phục mộc mạc, trên đầu cũng không gắn nhiều trang sức. Nụ cười trên mặt cùng nơi đáy mắt nàng lộ ra tia sáng mà hắn chưa từng thấy qua. Cả người nàng cơ hồ tràn đầy sức sống.So với Tương trắc phi trong phủ thái tử, người đứng trước mặt hắn hôm nay càng sinh động hơn. Một caia nhăn mày, một nụ cười của nàng đều để lộ ra tâm tình, cùng với khung cảnh xung quanh đều rất chân thực.
“Điện hạ, chúng ta sẽ dừng ở đây bao lâu?” Tương Như Nhân thấy hắn nhìn mình như vậy có chút ngượng ngùng. Đã lâu không được ra ngoài, có chút bộ dáng hào hứng.
Tô Khiêm Dương đi đến cạnh nàng, nhìn về phía đường nhỏ trong thôn “Không phải nàng muốn biết cuộc sống 'mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà nghỉ' là thế nào sao? Vào xem!”
Dứt lời, đưa tay đẩy nhẹ lưng nàng hướng đi về phía trong thông.
Tương Như Nhân chần chờ mootk chút, quay đầu nhìn hắn. Tô Khiêm Dương để lại thị vệ cói chừng, chỉ đem theo hai người đi phía sau nàng. Lúc này Tương Như Nhân mới cata bước về phía trước.
Thời điểm chập tối, thôn dân từ trên ruộng đồng cày cấy trở về, kết thúc một ngày làm việc, cõng cái cuốc, cuộn ống quần. Tương Như Nhân còn nhìn thấy một dòng suối nhỏ. Bên trên các tảng đá lớn cạnh dòng suối, các thôn phụ đang giặt đồ, có người còn cất tiếng hát.
Tiếng gậy gỗ đập vào quần áo đẫm nước trên mặt đá hòa cùng tiếng chin từ phía núi rừng vô cùng dễ nghe.
Không ít thôn dân trên đường về nhìn thấy nàng. Dù ý phục đơn giản cũng không che đậy được khí chất vốn có. Hơn nữa cách không xa phía sau còn có người khí chất giống vậy đi theo, khiến không ai dám tới gần nàng.
Bọn họ đều nghĩ chắc là nhà quyền quý nào đến đây xem nhà cửa. Đầu năm nay cũng nhiều nhà giàu có ưa chuộng mua đất trong thông làng rồi xây một tòa viện, gọi là dựa vào nới có linh khí tốt. Trong năm cũng đến ở vài ngày.
Tương Như Nhân bước qua mấy căn nhà, đều là tiểu viện nên tường vây cũng không cao, đứng từ bên ngoài vẫn xem được trong sân. Hiện tại đang là giờ nấu cơm chiều, trong mỗi nhà đều lượn lờ khói bếp.
Đi tới ngoài sân của một nhà, Tương Như Nhân dừng bước. Nàng thấy hai hài tử của nhà này đang đùa giỡn trong sân. Đứa lớn tầm ba bốn tuổi, đứa nhỏ hơn một chút thì tầm hai ba tuổi. Ca ca đang đuổi theo muội muội, đứa nhỏ chạy hết nổi thì dừng lại lôi kéo ca ca làm nũng. Cậu bé từ phía sau lấy ra một viên đường cứ như đang biểu diễn ảo thuật khiến cô bé vỗ tay cười, tiếp nhận đường ca ca cho. Lại giống như luyến tiếc, cho lại ca ca.
Bên tai truyền đến thanh âm của thái tử “Nhớ bọn Bình Ninh?”
Tương Như Nhân gật đầu, quay lại cười nói “Hôn qua thần thiếp nói với bọn họ phải đi ra ngoài chuyến này, chẳng hề quấn quít lấy thiếp không cho đi.” Quay lại thì đã thấy nam hài tử nhét viên đường vào miệng muội muội. Nghe thấy trong bếp có tiếng gọi, cậu bé lên tiếng đáp rồi chạy vào, để lại mình tiểu nha đầu ở trong sân.
Tương Như Nhân thấy nàng ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy cành cây viết viết vẽ vẽ lên mặt đất. Tựa hồ cảm giác có người nhìn, nghiêng đầu xem thấy có vài người đứng ở đầu tường, ngượng ngùng nhìn Tương Như Nhân cười cười, ném cành cây trong tay xuống, phủi phủi rồi chạy vào bếp tìm ca ca.Nụ cười kia khiến Tương Như Nhân thấy ấm áp trong lòng, quay người thì tay được nâm lấy. Tô Khiêm Dương dắt tay nàng trở về “Nàng thích cuốc sống như vậy?”
Tương Như Nhân lắc đầu, không nói gì. Nàng chưa từng nghĩ qua mình rốt cuộc muốn cuộc sống thế nào. Chỉ là thấy cuộc sống đơn giản thế này cũng rất tốt.
Mặt trời chiều ngã về tây, kéo dài bóng lưng của họ. Tô Khiêm Dương nắm tay nàng. Hai người bước đi thong thả. Phía sau là vài căn viện nhỏ và cánh đồng vàng gợn sóng. Khung cảnh này nhìn qua vô cùng an bình...
Ngày thứ hai cũng đi qua từng thôn từng thôn xem xét. Đến chiều tà, Tô Khiêm Dương lại sẽ chọn một nơi cảnh trí tốt dẫn nàng đi dạo. Nông thôn sẽ cho người ta cái cảm giác an nhàn, nụ cười trên mặt cũng rất thuần phác. Tương Như Nhân còn thấy được ở cửa thôn hai phụ nhân đang tranh cãi, bên dòng suối đám nhỏ đang vui đùa ầm ĩ, trong sân nhà tiểu hài tử đuổi theo gia súc chạy tới chạy lui.
Ngày thứ ba bọn họ rời trấn này, đi nửa ngày đường thì đến một cái trấn khác.
Ngày thứ năm xuất hiện chút chuyện ngoài ý muốn. Thôn đó đường quá nhỏ, xe ngựa đi qua khó khăn, thân xe bị lệch nghiêng qua một bên. Tô Khiêm Dương phải ôm lấy nàng, nếu không đã đụng bị thương cái trán.
Thật vất vả chui ra khỏi xe. Vừa nhìn từ bên ngoài thấy được xe ngựa nghiêng lợi hại, một bên bánh xe bị lún xuống đất.
Nhìn ra phía xa, trước không thôn, sau không quán, muốn tìm người giúp phải tốn không ít thời gian.
Tô Khiêm Dương để Tương Như Nhân ngồi đợi trên xe ngựa khác. Lấy dây quấn thân xe để mấy thị vệ kéo xe ngựa lên.
Sau giờ ngọ mặt trời không quá gắt. Tương Như Nhân ngồi trong xe vén mành nhìn bọn họ cách đó không xa. Bốn thị vệ phân hai bên kéo xe ngựa nhưng bánh xe bị lún quá sâu nên lôi một lúc mới nhích được chút, khẽ mệt nơi tay là lại nghiêng trở về.
Tô Khiêm Dương đi về phía nàng. Tương Như Nhân nghĩ hắn cũng muốn lên ngồi nên nhích sang bên nhường chỗ. Ai ngờ hắn lại tháo nút buộc áo ngoài, trực tiếp cởi ra đưa nàng. Một câu cũng không nói, hắn quay lại bên kia, cầm lấy sợi dây phía sau mấy thị về cùng hợp sức kéo.
Tương Như Nhân giật mình, ngẩng đầu thì thấy thêm một người sức mạnh hơn, bánh xe cũng lên không ít. Chỉ cần bánh xe nhấc lên hơn phân nửa, để phía trước ngựa có không gian kéo đi là tự xe ngựa có thể thoát ra trở về trên đường.
Chỉ chốc lát, ngựa đã có thể kéo bánh xe lên, nhấc xe ngựa thoát ra.
Đổi bọn thị vệ ngồi chiếc xe ngựa đó. Tô Khiêm Dương quay trở về chỗ nàng. Tương Như Nhân thấy hắn trán đầy mồ hôi, lấy khăn tay ra lau cho hắn.
Tô Khiêm Dương đang còn thở mạnh, vừa rồi dùng sức nhiều, ngực vẫn đang phập phồng.
Trên mặt hắn hơi thở nóng hổi xông tới, Tương Như Nhân rụt tay lại, tính lui về sau tránh né một chút. Tô Khiêm Dương lại cứ bá đạo dồn nàng đến khung cửa, nhìn nét quẫn vách trên mặt nàng, khẽ cười nói “Được chưa?”
Tương Như Nhân lật khăn lau qua trán hắn lần nữa rồi thu lại trong tay, ho nhẹ một tiếng “Được rồi, điện hạ ngài có thể vào!”
Tô Khiêm Dương vào xe ngựa, Tương Như Nhân cảm giác nhiệt độ trong xe tăng rất nhiều. Nhấc mành lên, Tương Như Nhân muốn nhìn một chút thị vệ chỉ huy thế nào. Bỗng nhiên trên tóc truyền đến cảm giác khác thường. Tương Như Nhân quay đầu lại thì thấy Tô Khiêm Dương đang giơ tay giữa không trung. Trên tay hắn là một bông hoa vàng nhạt đang định cài vào tóc nàng.
Tình cảnh này có chút xấu hổ, Tương Như Nhân hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ hái hoa cài cho nàng. Sững sờ cũng không biết nên làm gì. Tô Khiêm Dương vẻ mặt lại hết sức tự nhiên tiếp tục cài đóa hoa vào bên trái tóc nàng, cuối cùng đánh giá “Ven đường tiện tay hái, trông cũng không tệ”
Tương Như Nhân tiếp tục sững sờ. Ở trong mắt nàng, thái tử căn bản không phải là dạng người có thể có những hành động như thế này. Hiện tại xuất hành đã là ngoài ý muốn của nàng. Bấy lâu nay đều là một người ra ngoài, bỗng nhiên lại nói muốn mang theo nàng đi. Cũng đã ra ngoài được bốn năm ngày rồi, hôm nay lại còn tùy tiện hái một đóa hoa ven đường cài lên tóc cho nàng.
Híp mắt một cái, Tương Như Nhân tỉnh táo lại nhìn thái tử. Thấy hắn ánh mắt nhạt như trước, không có gì bất thường. Tương Như Nhân đưa tay chạm vào nhành hoa, cúi đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng “Cám ơn”
Tô Khiêm Dương khóe miệng cười lơ đãng, nhấc mành cửa xe nhìn ra ngoài. Xe ngựa đã đi khỏi đoạn đường chật hẹp, đang tiến vào đường lớn. . .
Danh sách chương