Chẳng biết từ lúc nào Trình Bích Nhi đã đến bên cạnh rồi kéo  ống tay áo của nàng, nói nhỏ bên tai, “Đợi trình diễn kết thúc phải một canh giờ nữa mới là tiệc tối, ta dẫn ngươi đi xem đèn.”

“Xem đèn?”Tương Như Nhân đang làm bộ chuyên chú, mở miệng hỏi.

  “Đúng vậy, chờ gần cuối ngày sẽ có người ở trên hồ đốt đèn, dù ít vẫn nhưng đẹp.”Trình Bích Nhi gật đầu, nhìn thoáng qua trên đài, “Đợi lát nữa cùng đi. “ Nói xong cũng quay về ngồi vào vị trí của bản thân.

 

          Yến hội vừa kết thúc, chờ hoàng hậu cùng mấy vị phi tử rời đi, những người đang ngồi có chút lưu lại, có chút tản mát đi chung quanh, Trình Bích Nhi vội tới kéo nàng đi về hướng trong hoa viên.

  Hai người vòng qua đình rồi lại vòng qua một tòa giả sơn, đến một địa phương yên lặng, bốn phía yên tĩnh hơn rất nhiều, Trình Bích Nhi quen cửa quen nẻo mang theo nàng chui qua một động giả sơn, trước mặt là thềm đá của tòa giả sơn, Tương Như Nhân theo nàng đi lên, đến chính giữa Trình Bích Nhi ngừng lại, ngoắc nàng đi lên cùng mình đứng ở một chỗ, chỉ vào hồ đối diện nói, “Chính là nơi này.”

  Trước mặt một trận gió thổi tới, bí mật mang theo một hơi lạnh, Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn lại, cách một hành lang ven hồ, bên bờ chẳng biết lúc nào đứng rất nhiều cung nhân, mỗi người trên tay đều có đèn sáng lờ mờ, bên bờ đã thả rất nhiều hoa đăng, từ đây nhìn ra như một sợi ánh sáng kéo dài, đủ mọi màu sắc.

  “Ngày hôm nay còn chưa tối hẳn, đợi lát nữa đến tiệc tối là thời điểm thích hợp nhất, dù chúng ta cũng có thể thấy, nhưng mà không còn được đứng ở chỗ có tầm nhìn đẹp như thế này.”Trình Bích Nhi ở một bên giải thích, “Hàng năm đều có thể thả hoa đăng, những chiếc hoa đăng được viết lên tâm nguyện của các cung nhân, chờ lúc những chiếc đèn tràn đầy mặt hồ, trên đài bên kia sẽ có người biểu diễn.”

  Theo hướng Trình Bích Nhi chỉ, thấy cạnh bờ hồ có một lối đi nhỏ vào giữa hồ, chính giữa dựng lên một đình cao, xa xa nhìn sang như là phiêu phù ở trên mặt nước, bốn phía đều bao quanh sa mạn.

 

 

          Tương Như Nhân tự đáy lòng ca ngợi, “Quả thật rất đẹp, ngươi làm thế nào phát hiện chỗ tốt như thế này? “. Tương Như Nhân quay đầu lại hỏi, Trình Bích Nhi ho nhẹ một tiếng, “Đại ca dẫn ta tới đây một lần, hắn là thư đồng của hoàng tử.”

  Hai tôn tử Trình gia đều là thư đồng của hoàng tử, mà nàng từ nhỏ đến lớn theo trình thái phó vào cung số lần cũng không ít, địa phương khác nàng không dám nói, nhưng đối với hoa viên trong hoàng cung thì nàng rất quen thuộc.

 

         Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn lên thấy còn có một nửa bậc thang chưa đi hết bèn lôi kéo Trình Bích Nhi, “Chúng ta đi lên xem một chút đi.”

  Mới vừa nhấc chân,  bên cạnh liền truyền đến tiếng nói chuyện, Tương Như Nhân theo bản năng dừng lại, tỉ mỉ lắng nghe, đúng là giọng nam nhân. Cùng Trình Bích Nhi nhìn thoáng qua nhau, thanh âm kia càng ngày càng gần,  trực tiếp là từ ngoài động giả sơn truyền đến.

 

          Tương Như Nhân nắm chặt tay Trình Bích Nhi, hướng lên trên chỉ một chút, Trình Bích Nhi hiểu ý nhẹ nhàng nâng chân đi lên, sau đó Tương Như Nhân đi theo, hai người đi tới trên mặt núi giả. Trong cung sợ nhất đụng phải người, Tương Như Nhân đối với người trong hoàng cung cũng chưa quen thuộc, huống chi còn là một nam nhân, vẫn là không muốn phát sinh những lời đồn không hay.

 

          Thanh âm bước  chân đến trong động thì ngừng, các nàng lại sợ đứng gây sẽ chú ý, xác định là thanh âm kia dừng ở bên trong sơn động, các nàng ngồi thụp xuống để cho hòn đá nhô cao che chắn phía trước.

  Chỉ chốc lát sau, một trận huyên náo nhỏ lọt vào tai các nàng. Giữa lúc hai người đang nghi hoặc, trong sơn động cư nhiên lại truyền tới một tiếng thở gấp trầm thấp,  còn là thanh âm của nữ tử.

 

          Tòa giả sơn này thật ra chỉ là mấy tảng đá lớn nhô cao nên cách âm không hề tốt, huống chi các nàng là ngồi chồm hổm, cho nên âm thanh là nghe rõ từng tiếng.

  Trình Bích Nhi chỉ chỉ phía dưới há hốc mồm, Tương Như Nhân nhanh tay bụm miệng nàng lại, cau mày lắc đầu.

Mặc kệ dưới kia có chuyện gì xảy ra, các nàng là khẳng định không thể để cho người ta biết trên núi giả còn có người khác.

          Thanh âm trong sơn động  càng ngày càng làm càn, thanh âm của nữ tử có chút ẩn nhẫn, nhưng giọng nam nhân không hề giảm bớt, Tương Như Nhân sắc mặt  nhất thời đỏ lên.

Trình Bích Nhi lúc đầu còn mù mờ, nhưng rất nhanh sau đó mặt của nàng cũng đỏ lên, xấu hổ và giận dữ nhìn thoáng qua dưới chân, đây chính là ở trong cung a! Tuy nói các nàng  tuổi còn quá nhỏ nên đối với rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, nhưng một nam một nữ làm gì để tới mức lại phát sinh loại thanh âm này, ngoại trừ  việc bê bối còn có thể là cái gì khác.

  Bên trong sơn động cả người nữ tử dính sát vào thạch bích, tay đặt lên nhưng chỗ gập ghềnh, quần váy dưới thân đều vị vén lên thật cao tới bên hông, lộ ra đôi chân trắng nõn, phía sau là một nam tử mặc áo chỉnh tề, dưới thân áo choàng có một bộ phận đọng ở  trên lưng nữ tử, mà hắn một tay vịn vào hông nữ tử đó, thường thường quật một chút, khiến cho nàng khóc thét vài tiếng.

Trên mặt nam tử  mang theo một nụ cười tà mị, nhìn nữ tử đang không ngừng đón ý hùa theo tư thế, thấp giọng mắng một câu tao phụ, tăng nhanh động tác dưới thân.

Cô gái không ngừng kêu rên, con ngươi nam tử lóe lên, một tay chợt bắt được tóc của nàng, ngay khi nàng bị đau thành tiếng thì nhanh chóng ấn mấy cái rồi hung hăng đè ở trên người nàng bất động.

Bốn phía một mảnh an tĩnh, Trình Bích Nhi nghiêm mặt liếc mắt nhìn Tương Như Nhân, có nên đi hay không? Tương Như Nhân lắc đầu, đang đợi xem sao.

  Một lát sau, bên trong sơn động lần thứ hai truyền đến một trận huyên náo, thanh âm mềm mại của nữ tử vang lên, “A Triệt, ngươi thật đúng là nhẫn tâm a!”

“Ta đối với người nào nhẫn tâm nhưng cũng sẽ không đối với người trong lòng ta mà nhẫn tâm.”  Thanh âm trầm thấp của nam tử tùy ý vang lên, hai người liếc mắt đưa tình một phen, Tương Như Nhân nghe được tiếng bước chân  đi xa.

  Lại một lát sau, Trình Bích Nhi ngẩng đầu hướng phía đường nhỏ nhanh chóng nhìn thoáng qua, nhìn Tương Như Nhân nhẹ giọng nói, “Lúc này đi được rồi.”Tương Như Nhân đoán chừng thời gian gật đầu, “Ngươi cứ từ từ thôi.”

Trình Bích Nhi đỡ hòn đá kia chậm rãi đứng lên, khóe miệng co rút, bĩu môi bất mãn nói, “Đây trong cung còn có thể có chuyện như vậy, hôm nay lại là thu yến, ai gan to như vậy chứ! “ Làm hại nàng ở phía trên ngồi chồm hổm một hồi lâu, nếu như qua thời gian của tiệc tối,đến lúc đó lại bị mắng.

“Không biết là tốt nhất.” Chuyện như vậy nên tự nhiên là làm bộ không thấy, tại đây trong cung mà dám to gan như vậy thì chắc hẳn cũng không phải người đơn giản, Tương Như Nhân đứng lên nhẹ nhàng đấm chân, vừa rồi ngồi chồm hổm chân đã tê rần cũng không dám động một cái, rất sợ để người phía dưới phát hiện, hôm nay đứng lên hai cái đùi đều không còn tri giác.

Hai người quay lại giữa lối bậc thang đứng một hồi mới xuống phía dưới, không biết có phải ảnh hưởng tâm lý hay không, Tương Như Nhân luôn cảm thấy trong sơn động mùi vị rất kỳ quái.

  “Ai nha!” Trình Bích Nhi thở nhẹ một tiếng, dưới chân chẳng biết bị cái gì vướng lại một chút, cúi đầu vừa nhìn, là một cái hoa tai.

Trình Bích Nhi nhặt lên đưa cho Tương Như Nhân xem, “Là ngọc trụy tử.” Nghĩ tới điều gì lại một mặt ghét bỏ ném xuống đất, “Thật là ghê tởm!”

  “Chắc là người ban nãy đánh rơi.” Tương Như Nhân đem ngọc trụy tử nhặt lên hỏi nàng, “Có  ai biết chúng ta tới  bên trong nơi này xem hoa đăng không? “

   “Các nàng không biết chúng ta đi xem hoa đăng, nhưng mà chắc là có người thấy chúng ta đi về hướng bên này. “ Trình Bích Nhi suy nghĩ một chút, chẳng biết nàng hỏi như vậy có ý tứ gì.

Tương Như Nhân nhặt hoa tai lên, “Cái này không thể để lại đây, nếu lỡ bị người khác nhặt được hỏi tới rồi nhắc đến chúng ta, người kia sẽ biết lúc ấy chúng ta ở trên giả sơn, hắn nhất định sẽ hoài nghi chúng ta.”

Vừa nói như vậy Trình Bích Nhi cũng có chút luống cuống, trực tiếp lấy ngọc trụy tử trong tay  Tương Như Nhân đưa qua giấu vào ống tay áo, “Chúng ta đi ra ngoài, đợi lát nữa ném nó, mặc dù là không tìm được cũng nhất định không thể vứt ở bên trong giả sơn.”

Hai người rất nhanh rời khỏi giả sơn động nhưng cũng không đi về  hướng phía tiệc tối, một lát sau,  một thân ảnh xuất hiện ở cạnh giả sơn, tựa hồ đang tìm cái gì, còn vào sơn động đi nhìn một chút...

Trình phu nhân thấy nữ nhi vẻ mặt tiếu hồng trở về, kéo nàng qua nhẹ trách mắng, “Làm gì mà thở hổn hển, còn lôi kéo Tương tiểu thư nữa. “

Trình Bích Nhi bị Trình phu nhân hỏi như vậy lại nghĩ tới những gì vừa nghe được, mặt càng đỏ hơn, hít sâu một hơi giải thích, “Mẫu thân, ta dẫn Tương tỷ tỷ đi hồ sen, không ngờ lỡ đi xa một chút, sợ không kịp cho nên mới vội vội vàng vàng chạy về nha.”

Trình phu nhân ấn nàng một chút trán, áy náy nhìn Thiệu thị cùng Tương Như Nhân, “Bích Nhi bướng bỉnh, khiến ngươi mệt mỏi rồi. “

Tương Như Nhân đã khôi phục thần sắc, cười lắc đầu, “Ta lần đầu tiên vào cung, Trình muội muội liền dẫn ta đi quanh một hồi.”

Trình phu nhân nhìn Tương Như Nhân mà rất thích, đây mới là dáng vẻ nữ nhi mà nàng muốn dưỡng ra, kết quả không chú ý một chút, cấp dưỡng bên cạnh thành như vậy, chẳng có tri thức hiểu lễ nghĩa,  cầm kỳ thư họa cũng không thông, đúng là buồn chết nàng.

“Sau này ngươi sẽ vào cung nhiều hơn mà, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta đi qua thôi.” Trình phu nhân nói cũng không sai, lấy thân phận của Tương gia, Tương Như Nhân sau này số lần vào cung  không phải ít.

   Đoàn người vừa trò chuyện vừa đi về hướng bày tiệc tối, đó chính là khuôn viên cạnh bờ hồ mà Trình Bích Nhi đã mang nàng đi xem hoa đăng, quanh hồ an bài đầy chỗ ngồi, ở chính giữa bày một bàn rũ màn chướng lộng lẫy cực kì xa hoa.

Theo sau cung nữ dẫn đường đến chỗ ngồi đã được sắp xếp, Trình gia cùng các nàng cách nhau khá xa, xem Trình Bích Nhi hơi bĩu môi, Tương Như Nhân cười nói vài câu ở bên tai nàng, nhìn nàng trở lại chỗ ngồi, lúc này mới cùng mẫu thân ngồi xuống.

Người đi vào càng ngày càng nhiều, Tương Như Nhân liếc nhìn phía bên phải, thấy thoáng qua một thân ảnh trông quen mắt đang đi tới phía này, nhìn kỹ lại, nguyên lai là vị thái tử phi tương lai thấy ở đình đầu vào lúc buổi chiều, Triệu gia tiểu thư.

Triệu Nhị đi theo sau  Triệu phu nhân tới vị trí cung nữ hướng dẫn, thấy bên cạnh là Tương gia tiểu thư, lễ phép cười cười, Tương Như Nhân đứng dậy cũng cười đáp lại nàng, Triệu phu nhân thì sau khi nhìn thấy Thiệu thị có trò chuyện vài câu.

Triệu Nhị trong lòng có chút kinh ngạc, tiểu muội muội trước mắt đây so với chính mình nhỏ hơn bốn năm tuổi lại bình tĩnh như thế, thấy mẫu thân có ý cùng Tương phu nhân qua lại thân thiết như vậy, thân thể hơi nghiêng về gần phía Tương Như Nhân một chút, ôn nhu hỏi, “Tương muội muội là lần đầu tiên vào cung sao, trước đây đều chưa nhìn thấy ngươi.”

  Tương Như Nhân gật đầu, trả lời thật là nhu thuận, “Đúng vậy Triệu tỷ tỷ, ta là lần đầu tiên theo mẫu thân vào cung.”

   Triệu Nhị lập tức yên nhiên cười, đang muốn mở miệng, phía trước truyền đến một trận rối loạn, tựa hồ có người nhắc tới hai chữ hoàng thượng, rất nhanh toàn bộ đều yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại, một tiếng hoàng hậu giá lâm truyền đến.

Hoàng hậu đi tới,  theo sau là mấy vị tần phi, tất cả mọi người đứng lên hành lễ, chờ sau khi hoàng hậu cùng các vị tần phi đã an vị mới ngồi xuống.

Cũng không chờ Hoàng hậu nương nương nói vài câu xã giao, tiếng hô lớn lần thứ hai vang lên, “Hoàng thượng giá lâm.” Mọi người kể cả hoàng hậu cũng đứng lên, đón vị cửu ngũ chí tôn mặc long bào hoàng kim kia.

Toàn bộ quá trình Tương Như Nhân đều là cúi đầu, cúi đầu quỳ lạy, cúi đầu ngồi xuống.

Người chung quanh đều giống như nàng, không dám nhìn thẳng người ngồi ở phía trên kia, thẳng đến hoàng thượng mở miệng một tiếng “Triệt nhi”, bàn tay Tương Như Nhân đặt ở trên đầu gối bỗng nhiên căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu lên...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện