Tháng năm, Định vương gia rời hoàng cung. Hắn rời đi cũng không khiến bao nhiêu người chú ý. Đối với người tiến cung sau này, Định vương gia người này là cực kì mơ hồ.
Định vương rời đi buổi chiều. Đến đêm Tô Khiêm Dương đến, Tương Như Nhân cũng mới biết tin.
“Tam đệ đi thẳng đến Nam Sơn tuwh đón Tấn thái phi, sau đó sẽ được người trẫm phái đi đưa về đất phong. Tầm hai tháng nữa là sẽ về đến.” Tô Khiêm Dương đã an bày thỏa đáng hết thảy. Tương Như Nhân gật đầu. Suy nghĩ nửa tháng, hắn rốt cuộc đã nghĩ thông.
Trên mặt hai người đều không lộ vẻ gì đặc biệt. Nhưng không thể phủ nhận chuyện Định vương rời Thanh Huyền cung quay về đất phong khiến trong lòng cả hai nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đối với Tương Như Nhân mà nói, làm sao không là buông tha. . .
Tháng sáu đầu hạ, hoàng hậu hưng trí dâng cao, tích cực chuẩn bị nghỉ hè đến sơn trang. Từ khi thái tử phi có thai, mỗi lần Tương Như Nhân đi Cảnh Nhân cung thỉnh an đều thấy hoàng hâu biểu hiện cảm xúc thật sung sướng ra ngoài. Thân mình thái hậu khôi phục. Không khí trong cung lúc này thật không tệ.
Một chuyến nghỉ hè sơn trang này là không thể vắng mặt. Dung nhi còn chưa trở về. Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh và Trạm nhi đi.
Trạm nhi lần đầu tiên ra cung nên thật hưng phấn. Suốt dọc đường đi luôn ngó nghiêng ngoài cửa sổ. Nhìn đến cái gì đều quay đầu nhìn Bình Ninh và Tương Như Nhân vỗ tay.
Trạm nhi học đi sớm nhưng nói trễ. Đến nay vẫn y y nha nha còn chưa gọi nương. Tương Như Nhân thấy hắn vẫn tiếp tục nhìn cảnh bên ngoài, kéo hắn về trong lòng, hạ mành, vỗ nhẹ trán hắn một chút “Không nhìn nữa, bên ngoài nhiều người.”
Trạm nhi ôm cổ nàng, cũng không quên đi nắn nắn tay tỷ tỷ, mắt chớp chớp nhìn mành kia vẻ nuối tiếc. Tay nhỏ bé nhất chỉ, lại quay đầu hướng Tương Như Nhân a một tiếng, tỏ vẻ còn muốn xem.
Tương Như Nhân kéo tay hắn xuống, hắn còn không chịu. Nhấc mông dậy muốn hướng cái mành cửa sổ kia đi tới. Chỉ cửa sổ kia, a a liên tục với Tương Như Nhân. Bất đắc dĩ, Tương Như Nhâm ôm hắn về lại, kếu Thanh Đông nhấc một góc mành cho hắn nhìn. Thế này mới chịu ngồi yên.
Đến sơn trang, nhóm các nàng trực tiếp đi vào lầu các nghỉ ngơi. Dạo quanh ven hồ đều là nhóm thế gia tiểu thư. Từ cửa sổ nhìn ra, Tương Như Nhân còn nghe được tiếng nói cười của các nàng, chợt nhớ lại bản thân nhiều năm trước. Trạm nhi ở bên cạnh đứng dậy tựa vào thành cửa sổ, nhìn ra ngoài xem xét rồi quay đầu hướng Tương Như Nhân nghi hoặc, chỉ vào hồ sen bên ngoài “A?”
Tương Như Nhân cười xoa đầu hắn “Chờ ngươi lớn thêm nữa mới có thể đi.”
Trạm nhi cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, chụp lấy tay Tương Như Nhân, siết chặt ngón tay rồi ngẩng đầu cười khanh khách.
Đứa nhỏ tuổi này cười đùa dễ dàng khiến tâm tình người khác cũng kéo lên. Tương Như Nhân sai người đi xuống hái ít hoa sen lên. Bình Ninh bên này không ngồi yên được nữa cũng xuống đi dạo.
Bình Ninh cùng Lệ Vân, Lệ Đồng một nhóm đi dạo. Lệ Vân năm sau xuất giá, số lần ra ngoài cũng ít. Tính tình lại yên tĩnh, đi bên cạnh Bình Ninh, chủ yếu nghe Bình Ninh nói là chủ yếu. “Đại tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia.” Ba người đi về hướng đình hồ cách đó không xa. Phía sau cung nhân đi sau, đợi các nàng ngồi xuống thì bày hoa quả trà nước.
“Nơi này ngắm hoa sen vừa vặn tốt.” Bình Ninh cầm cái nĩa lên chuẩn bị xiên một ít thịt quả vải đã lấy sẵn. Nhìn phần trong đĩa hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cung nữ của mình “Đây là trong sơn trang chuẩn bị?”
“Đây là sơn trang chuẩn bị. Bọn nô tỳ lấy từ thiện phòng của sơn trang.” Thúy nhi nhìn thịt trái vải cũng không vấn đề gì “Chắc là chuẩn bị từ sáng nay.”
Bình Ninh cầm nĩa, lựa lựa vài miếng khác, buông nĩa, nhàn nhạt phân phó “Không còn tươi, đem xuống đổi cái khác đi.”
Thúy nhi vội đem xuống. Lệ Vân nhìn nàng còn nhăn mày thì cười hỏi “Hỏng rồi thì đổi đĩa khác, làm gì còn sầu mi khổ kiếm như thế?”
Bình Ninh nhìn lướt qua đám Lệ Viện ở phái khác, hừ một tiếng “Sáng nay mới chuẩn bị sao có thể hư được, chỉ sợ là có người cố tình.”
Lệ Vân nhìn theo tầm mắt, vỗ vỗ tay nàng “Không đâu.”
“Đại tỷ tỷ, cũng không phải là ta suy nghĩ nhiều.” Bình Ninh đứng dậy đi đến lan can đình ngồi xuống, cúi đầu nhìn rõ lá sen nổi trên mặt nước bên dưới “Lần trước trong hội hoa viên, Lệ Đồng mém nữa ăn phải bánh hoa quế có sâu.”
Bình Ninh vừa nhắc đến. Lệ Đồng đang cầm điểm tâm ăn trừng mắt nhìn nàng “Nói đến làm gì!” Nàng vừa nghĩ đến là một trận rùng mình, nổi hết da gà.
Bình Ninh cười hì hì, đụng đến bên cạnh nàng “Sợ cái gì, cũng chưa ăn vào mà.”
Lệ Đồng đánh nàng một cái “Ngươi còn nói! “
Lệ Vân bất đắc dĩ nhìn hai người “Được rồi, đừng nháo nữa để người ta nhìn. Bình Ninh nói cho xong đi.”
Bình Ninh thanh thanh cổ họng, trong giọng nói có chút khinh thường “Hội hoa viên tháng trước có mời các thế gia tiểu thư. Đặt trên bàn trước mặt chúng ta có cái đĩa bánh hoa quế. Lệ Đồng vừa ăn hai khối, liền nhìn thấy trong đó một khối có con sâu chui ra. Cũng chỉ nghĩ là vô tình mà thôi, nhưng ta cầm đũa khẩy ra thì thấy, a, đều có.”
“Cũng là Tam muội muội vận khí tốt. Sau phải người đi tra thì nói là sâu trên cây rơi xuống. Đại tỷ, ngươi nói xem trên cây rơi xuống sao có thể tiến vào bên trong bánh. Trước đó cũng nữ của ta còn thấy cung nữ của Tứ muội muội ở bên trong sân cầm ống trúc nhỏ đào đất tìm gì đó. Ta xem chắc là tìm sâu rồi.”
Lệ Đồng lôi kéo tay Bình Ninh không cho nàng tiếp tục nói. Bình Ninh hướng bên kia bĩu bĩu môi “Đại tỷ tỷ, không phải là ta lấy dạ tiểu nhân ra đo lòng quân tử đâu. Hoàng hậu nương nương chuẩn bị hoa quả là sáng nay mới đưa tới. Tất nhiên cũng không thể là đưa tới thứ không tốt. Trái vải đều là còn tươi mới, sao mới đưa lên lại có thể hư được. Ai biết trong đó là bỏ thứ gì hay không.” Bình Ninh là nhìn Lệ Viện cũng không phải dạng tốt gì. Ngày hôm đó ở trong hoa viên, những lời Lệ Viện và Dung Nguyệt nói về mẫu phi nàng vẫn còn nhớ y nguyên. Đều là không nhìn nhau vừa mắt...
Thúy Vi đã đổi một đĩa khác lên, từng quả từng quả đều tươi mới. Nhưng Lệ Đồng đã thấy không còn khẩu vị gì. Bị Bình Ninh nhắc lại, trong đầu nàng bây giờ đều là bộ dáng bánh hoa quế ngày đó. Bình Ninh cắm một miếng nhét vào miệng nàng, cười hì hì “Sợ cái gì, nàng biết ngươi nhát gan nên mới dọa ngươi”
Lệ Đồng ăn miếng vải nàng đút cho rồi đưa tay nói dừng, nhồm nhoàm nói “Đó là do Nhị tỷ tỷ lá gan lớn, thấy sâu kia cũng không sợ.”
“Sợ cái gì.” Bình Ninh nhìn về phía mấy chiếc thuyền trên hồ hoa “Chúng nó bé tí như vậy, một cước liền chết. Có gì ngươi phải sợ như thế.”
Bên này ba người vui vẻ tán gẫu. Ở trong đình cách đó không xa, Lệ Viện nghe cung nữ báo cáo xong liếc nhìn qua bên này. Đáy mắt lộ ra ít ghan ghét. Nhưng nhìn ba người hòa hợp như thế, đáy mắt lại ánh lên chút vẻ cô đơn.
Chính là rất nhanh liền thu lại. Ở bên cạnh, Hàm Lộ bị cấm cửa bảy tám tháng vừa được ra ngoài gọi nàng một tiếng. Lệ Viện quay đầu đi qua, cười nói “Nói cái gì?”
“Vừa nói muốn đi chỗ hoàng hậu nương nương thăm Ngũ hoàng tử a.”
Ánh mắt Lệ Viện ảm đi vài phần “Ngươi đi đi. Ta không đi.” Trong mắt mẫu hậu, ca ca quan trọng hơn mình. Hiện tại đệ đệ không phải mẫu hậu thân sinh cũng quan trọng hơn mình.
Hàm Lộ không biết cảm xúc của nàng sao bỗng nhiên lại sa sút, ngẫm lại vẫn nên ở cùng nàng thì hơn, đi đến bên cạnh nàng “Ta cũng không đi. Hay là chúng ta đi xem hoa sen đi.”
Vừa nói xong thì cách đó không xa, bên núi giả cạnh bờ hồ vang lên tiếng thét chói tai, có người rơi xuống nước.
Tất cả mọi người đều nhìn qua bên kia. Ngay cả Tương Như Nhân trên lầu các cũng bị kinh động. Nhìn qua thấy trên mặt hồ là một thân ảnh màu vàng nhạt đang đạp nước giãy giụa. Nhưng người xung quanh quá ít, rất nhanh thân ảnh kia đã dẫn chìm xuống.
Ngươi đi xuống xem, tiện thể nhìn nhóm công chúa, đừng để các nàng đến quá gần hồ. Ngược lại bản thân ôm Trạm nhi đi qua xem hoa sen mới đặt vào phòng, dời lực chú ý của hắn.
Mà bên kia bọn Bình Ninh nghe động tĩnh đuổi qua đến thì người kia đã được hộ vệ trong sơn trang cứu lên. Nhưng thời điểm cứu lên người đã hôn mê rồi, đang hấp hối.
Một bên còn có tiểu cô nương quần áo màu hồng nhạt bị dọa khóc, tuổi tầm tầm Bình Ninh. Nàng cứ luôn miệng, không phải ta đẩy, không phải ta. Là chính ngươi tự ngã xuống.
Thời điểm chuyện phát sinh người xung quanh không nhiều, cũng không có một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Không ít người lại đây xem náo nhiệt, được một hồi thì tan tác.
Bình Ninh nhìn qua nơi cỏ xanh bị dẫm đạp cạnh chỗ rơi xuống nước kia, lại nhìn qua tiểu cô nương quần áo hồng nhạt, nhất thời cảm thấy có chút nhìn quen mắt, giống như đã gặp ở đâu.
Lệ Đồng ở một bên nhẹ nhàng nói “Nhị tỷ tỷ, đây không phải Tần hầu phủ Tứ tiểu thư cùng kia biểu tiểu thư sao.”
Lệ Đồng vừa nói, Bình Ninh nhớ ra. Tần Hầu phủ, không phải nơi Dung Nguyệt gả qua sao. Tần hầu phủ Tứ tiểu thư là đệ muội của Dung Nguyệt, còn biểu tiểu thư kia nghe nói hai năm trước đến nương tựa.
Bình Ninh chỉ mới gặp qua Tần gia Tứ tiểu thư này một lần. Có điều với danh tiếng ương ngạnh ở trong phủ của nàng thì đã nghe qua. Lại nhìn Tần gia biểu tiểu thư bị rơi xuống kia. Rốt cuộc là ai đẩy ai, chỉ có trong lòng họ biết.
Tần gia Tứ tiểu thư kia vẫn còn đang khóc, vẫn là bị dọa chút. Nha hoàn của nàng chạy vội tới nhanh chóng đưa nàng về. Đương sự đã tan tác, không còn gì hay để xem.
Nha hoàn kia đỡ Tần gia Tứ tiểu thư đi về hướng này. Bình Ninh lui lại từng bước nhường đường, bên cạnh truyền đến một tiếng “Cẩn thận!” Quay đầu qua thấy Cố Trường Hành cùng vài bằng hữu giao hảo tốt đang đứng đối diện. Bình Ninh cảm thấy ngượng ngùng. Cố Trường Hành ôn hòa nhắc nhớ nàng “Nhị công chúa, phía sau là giả sơn, đá nhọn nhiều, cẩn thận đụng vào.”
Bình Ninh nhìn về phía sau núi giả gập ghềnh, nếu còn lui nữa sẽ đụng trúng, quay đầu nói cảm tạ Cố Trường Hành.
Rất nhanh có người chạy tới cạnh Cố Trường Hành lôi kéo “Mau đi theo ta, cho bọn hắn xem thế nào là phong thái của lôi chủ. Tưởng chỉ vài câu từ là địch được chúng ta sao. Nam Phong thư viện chúng ta sao có thể thua bọn họ.”
Ngữ khí nói chuyện của người nọ rất thú vị, Lệ Đồng cười phốc một tiếng. Cố Trường Hành bất đắc dĩ nhìn hắn, quay qua nói với bọn Bình Ninh “Ở trong đình phía sau núi giả có thi đối. Mấy vị công chúa nếu có hứng thú có thể tới xem. Bình vương phủ thế tử cũng đã ở đó.” Vừa nói xong câu đã bị tên kia nóng lòng kéo đi.
Lệ Đồng cười vui vẻ “Nhị tỷ tỷ, người nọ thật thú vị.” Nhìn qua đã thấy Bình Ninh mặt đỏ ửng “Nhị tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”
Bình Ninh quay đầu lại nhìn Lệ Đồng và Lệ Vân, đáy mắt nổi lên chút hứng thú “Hạo nhi đã ở đó, chúng ta qua xem đi.”
Định vương rời đi buổi chiều. Đến đêm Tô Khiêm Dương đến, Tương Như Nhân cũng mới biết tin.
“Tam đệ đi thẳng đến Nam Sơn tuwh đón Tấn thái phi, sau đó sẽ được người trẫm phái đi đưa về đất phong. Tầm hai tháng nữa là sẽ về đến.” Tô Khiêm Dương đã an bày thỏa đáng hết thảy. Tương Như Nhân gật đầu. Suy nghĩ nửa tháng, hắn rốt cuộc đã nghĩ thông.
Trên mặt hai người đều không lộ vẻ gì đặc biệt. Nhưng không thể phủ nhận chuyện Định vương rời Thanh Huyền cung quay về đất phong khiến trong lòng cả hai nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đối với Tương Như Nhân mà nói, làm sao không là buông tha. . .
Tháng sáu đầu hạ, hoàng hậu hưng trí dâng cao, tích cực chuẩn bị nghỉ hè đến sơn trang. Từ khi thái tử phi có thai, mỗi lần Tương Như Nhân đi Cảnh Nhân cung thỉnh an đều thấy hoàng hâu biểu hiện cảm xúc thật sung sướng ra ngoài. Thân mình thái hậu khôi phục. Không khí trong cung lúc này thật không tệ.
Một chuyến nghỉ hè sơn trang này là không thể vắng mặt. Dung nhi còn chưa trở về. Tương Như Nhân mang theo Bình Ninh và Trạm nhi đi.
Trạm nhi lần đầu tiên ra cung nên thật hưng phấn. Suốt dọc đường đi luôn ngó nghiêng ngoài cửa sổ. Nhìn đến cái gì đều quay đầu nhìn Bình Ninh và Tương Như Nhân vỗ tay.
Trạm nhi học đi sớm nhưng nói trễ. Đến nay vẫn y y nha nha còn chưa gọi nương. Tương Như Nhân thấy hắn vẫn tiếp tục nhìn cảnh bên ngoài, kéo hắn về trong lòng, hạ mành, vỗ nhẹ trán hắn một chút “Không nhìn nữa, bên ngoài nhiều người.”
Trạm nhi ôm cổ nàng, cũng không quên đi nắn nắn tay tỷ tỷ, mắt chớp chớp nhìn mành kia vẻ nuối tiếc. Tay nhỏ bé nhất chỉ, lại quay đầu hướng Tương Như Nhân a một tiếng, tỏ vẻ còn muốn xem.
Tương Như Nhân kéo tay hắn xuống, hắn còn không chịu. Nhấc mông dậy muốn hướng cái mành cửa sổ kia đi tới. Chỉ cửa sổ kia, a a liên tục với Tương Như Nhân. Bất đắc dĩ, Tương Như Nhâm ôm hắn về lại, kếu Thanh Đông nhấc một góc mành cho hắn nhìn. Thế này mới chịu ngồi yên.
Đến sơn trang, nhóm các nàng trực tiếp đi vào lầu các nghỉ ngơi. Dạo quanh ven hồ đều là nhóm thế gia tiểu thư. Từ cửa sổ nhìn ra, Tương Như Nhân còn nghe được tiếng nói cười của các nàng, chợt nhớ lại bản thân nhiều năm trước. Trạm nhi ở bên cạnh đứng dậy tựa vào thành cửa sổ, nhìn ra ngoài xem xét rồi quay đầu hướng Tương Như Nhân nghi hoặc, chỉ vào hồ sen bên ngoài “A?”
Tương Như Nhân cười xoa đầu hắn “Chờ ngươi lớn thêm nữa mới có thể đi.”
Trạm nhi cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, chụp lấy tay Tương Như Nhân, siết chặt ngón tay rồi ngẩng đầu cười khanh khách.
Đứa nhỏ tuổi này cười đùa dễ dàng khiến tâm tình người khác cũng kéo lên. Tương Như Nhân sai người đi xuống hái ít hoa sen lên. Bình Ninh bên này không ngồi yên được nữa cũng xuống đi dạo.
Bình Ninh cùng Lệ Vân, Lệ Đồng một nhóm đi dạo. Lệ Vân năm sau xuất giá, số lần ra ngoài cũng ít. Tính tình lại yên tĩnh, đi bên cạnh Bình Ninh, chủ yếu nghe Bình Ninh nói là chủ yếu. “Đại tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia.” Ba người đi về hướng đình hồ cách đó không xa. Phía sau cung nhân đi sau, đợi các nàng ngồi xuống thì bày hoa quả trà nước.
“Nơi này ngắm hoa sen vừa vặn tốt.” Bình Ninh cầm cái nĩa lên chuẩn bị xiên một ít thịt quả vải đã lấy sẵn. Nhìn phần trong đĩa hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cung nữ của mình “Đây là trong sơn trang chuẩn bị?”
“Đây là sơn trang chuẩn bị. Bọn nô tỳ lấy từ thiện phòng của sơn trang.” Thúy nhi nhìn thịt trái vải cũng không vấn đề gì “Chắc là chuẩn bị từ sáng nay.”
Bình Ninh cầm nĩa, lựa lựa vài miếng khác, buông nĩa, nhàn nhạt phân phó “Không còn tươi, đem xuống đổi cái khác đi.”
Thúy nhi vội đem xuống. Lệ Vân nhìn nàng còn nhăn mày thì cười hỏi “Hỏng rồi thì đổi đĩa khác, làm gì còn sầu mi khổ kiếm như thế?”
Bình Ninh nhìn lướt qua đám Lệ Viện ở phái khác, hừ một tiếng “Sáng nay mới chuẩn bị sao có thể hư được, chỉ sợ là có người cố tình.”
Lệ Vân nhìn theo tầm mắt, vỗ vỗ tay nàng “Không đâu.”
“Đại tỷ tỷ, cũng không phải là ta suy nghĩ nhiều.” Bình Ninh đứng dậy đi đến lan can đình ngồi xuống, cúi đầu nhìn rõ lá sen nổi trên mặt nước bên dưới “Lần trước trong hội hoa viên, Lệ Đồng mém nữa ăn phải bánh hoa quế có sâu.”
Bình Ninh vừa nhắc đến. Lệ Đồng đang cầm điểm tâm ăn trừng mắt nhìn nàng “Nói đến làm gì!” Nàng vừa nghĩ đến là một trận rùng mình, nổi hết da gà.
Bình Ninh cười hì hì, đụng đến bên cạnh nàng “Sợ cái gì, cũng chưa ăn vào mà.”
Lệ Đồng đánh nàng một cái “Ngươi còn nói! “
Lệ Vân bất đắc dĩ nhìn hai người “Được rồi, đừng nháo nữa để người ta nhìn. Bình Ninh nói cho xong đi.”
Bình Ninh thanh thanh cổ họng, trong giọng nói có chút khinh thường “Hội hoa viên tháng trước có mời các thế gia tiểu thư. Đặt trên bàn trước mặt chúng ta có cái đĩa bánh hoa quế. Lệ Đồng vừa ăn hai khối, liền nhìn thấy trong đó một khối có con sâu chui ra. Cũng chỉ nghĩ là vô tình mà thôi, nhưng ta cầm đũa khẩy ra thì thấy, a, đều có.”
“Cũng là Tam muội muội vận khí tốt. Sau phải người đi tra thì nói là sâu trên cây rơi xuống. Đại tỷ, ngươi nói xem trên cây rơi xuống sao có thể tiến vào bên trong bánh. Trước đó cũng nữ của ta còn thấy cung nữ của Tứ muội muội ở bên trong sân cầm ống trúc nhỏ đào đất tìm gì đó. Ta xem chắc là tìm sâu rồi.”
Lệ Đồng lôi kéo tay Bình Ninh không cho nàng tiếp tục nói. Bình Ninh hướng bên kia bĩu bĩu môi “Đại tỷ tỷ, không phải là ta lấy dạ tiểu nhân ra đo lòng quân tử đâu. Hoàng hậu nương nương chuẩn bị hoa quả là sáng nay mới đưa tới. Tất nhiên cũng không thể là đưa tới thứ không tốt. Trái vải đều là còn tươi mới, sao mới đưa lên lại có thể hư được. Ai biết trong đó là bỏ thứ gì hay không.” Bình Ninh là nhìn Lệ Viện cũng không phải dạng tốt gì. Ngày hôm đó ở trong hoa viên, những lời Lệ Viện và Dung Nguyệt nói về mẫu phi nàng vẫn còn nhớ y nguyên. Đều là không nhìn nhau vừa mắt...
Thúy Vi đã đổi một đĩa khác lên, từng quả từng quả đều tươi mới. Nhưng Lệ Đồng đã thấy không còn khẩu vị gì. Bị Bình Ninh nhắc lại, trong đầu nàng bây giờ đều là bộ dáng bánh hoa quế ngày đó. Bình Ninh cắm một miếng nhét vào miệng nàng, cười hì hì “Sợ cái gì, nàng biết ngươi nhát gan nên mới dọa ngươi”
Lệ Đồng ăn miếng vải nàng đút cho rồi đưa tay nói dừng, nhồm nhoàm nói “Đó là do Nhị tỷ tỷ lá gan lớn, thấy sâu kia cũng không sợ.”
“Sợ cái gì.” Bình Ninh nhìn về phía mấy chiếc thuyền trên hồ hoa “Chúng nó bé tí như vậy, một cước liền chết. Có gì ngươi phải sợ như thế.”
Bên này ba người vui vẻ tán gẫu. Ở trong đình cách đó không xa, Lệ Viện nghe cung nữ báo cáo xong liếc nhìn qua bên này. Đáy mắt lộ ra ít ghan ghét. Nhưng nhìn ba người hòa hợp như thế, đáy mắt lại ánh lên chút vẻ cô đơn.
Chính là rất nhanh liền thu lại. Ở bên cạnh, Hàm Lộ bị cấm cửa bảy tám tháng vừa được ra ngoài gọi nàng một tiếng. Lệ Viện quay đầu đi qua, cười nói “Nói cái gì?”
“Vừa nói muốn đi chỗ hoàng hậu nương nương thăm Ngũ hoàng tử a.”
Ánh mắt Lệ Viện ảm đi vài phần “Ngươi đi đi. Ta không đi.” Trong mắt mẫu hậu, ca ca quan trọng hơn mình. Hiện tại đệ đệ không phải mẫu hậu thân sinh cũng quan trọng hơn mình.
Hàm Lộ không biết cảm xúc của nàng sao bỗng nhiên lại sa sút, ngẫm lại vẫn nên ở cùng nàng thì hơn, đi đến bên cạnh nàng “Ta cũng không đi. Hay là chúng ta đi xem hoa sen đi.”
Vừa nói xong thì cách đó không xa, bên núi giả cạnh bờ hồ vang lên tiếng thét chói tai, có người rơi xuống nước.
Tất cả mọi người đều nhìn qua bên kia. Ngay cả Tương Như Nhân trên lầu các cũng bị kinh động. Nhìn qua thấy trên mặt hồ là một thân ảnh màu vàng nhạt đang đạp nước giãy giụa. Nhưng người xung quanh quá ít, rất nhanh thân ảnh kia đã dẫn chìm xuống.
Ngươi đi xuống xem, tiện thể nhìn nhóm công chúa, đừng để các nàng đến quá gần hồ. Ngược lại bản thân ôm Trạm nhi đi qua xem hoa sen mới đặt vào phòng, dời lực chú ý của hắn.
Mà bên kia bọn Bình Ninh nghe động tĩnh đuổi qua đến thì người kia đã được hộ vệ trong sơn trang cứu lên. Nhưng thời điểm cứu lên người đã hôn mê rồi, đang hấp hối.
Một bên còn có tiểu cô nương quần áo màu hồng nhạt bị dọa khóc, tuổi tầm tầm Bình Ninh. Nàng cứ luôn miệng, không phải ta đẩy, không phải ta. Là chính ngươi tự ngã xuống.
Thời điểm chuyện phát sinh người xung quanh không nhiều, cũng không có một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Không ít người lại đây xem náo nhiệt, được một hồi thì tan tác.
Bình Ninh nhìn qua nơi cỏ xanh bị dẫm đạp cạnh chỗ rơi xuống nước kia, lại nhìn qua tiểu cô nương quần áo hồng nhạt, nhất thời cảm thấy có chút nhìn quen mắt, giống như đã gặp ở đâu.
Lệ Đồng ở một bên nhẹ nhàng nói “Nhị tỷ tỷ, đây không phải Tần hầu phủ Tứ tiểu thư cùng kia biểu tiểu thư sao.”
Lệ Đồng vừa nói, Bình Ninh nhớ ra. Tần Hầu phủ, không phải nơi Dung Nguyệt gả qua sao. Tần hầu phủ Tứ tiểu thư là đệ muội của Dung Nguyệt, còn biểu tiểu thư kia nghe nói hai năm trước đến nương tựa.
Bình Ninh chỉ mới gặp qua Tần gia Tứ tiểu thư này một lần. Có điều với danh tiếng ương ngạnh ở trong phủ của nàng thì đã nghe qua. Lại nhìn Tần gia biểu tiểu thư bị rơi xuống kia. Rốt cuộc là ai đẩy ai, chỉ có trong lòng họ biết.
Tần gia Tứ tiểu thư kia vẫn còn đang khóc, vẫn là bị dọa chút. Nha hoàn của nàng chạy vội tới nhanh chóng đưa nàng về. Đương sự đã tan tác, không còn gì hay để xem.
Nha hoàn kia đỡ Tần gia Tứ tiểu thư đi về hướng này. Bình Ninh lui lại từng bước nhường đường, bên cạnh truyền đến một tiếng “Cẩn thận!” Quay đầu qua thấy Cố Trường Hành cùng vài bằng hữu giao hảo tốt đang đứng đối diện. Bình Ninh cảm thấy ngượng ngùng. Cố Trường Hành ôn hòa nhắc nhớ nàng “Nhị công chúa, phía sau là giả sơn, đá nhọn nhiều, cẩn thận đụng vào.”
Bình Ninh nhìn về phía sau núi giả gập ghềnh, nếu còn lui nữa sẽ đụng trúng, quay đầu nói cảm tạ Cố Trường Hành.
Rất nhanh có người chạy tới cạnh Cố Trường Hành lôi kéo “Mau đi theo ta, cho bọn hắn xem thế nào là phong thái của lôi chủ. Tưởng chỉ vài câu từ là địch được chúng ta sao. Nam Phong thư viện chúng ta sao có thể thua bọn họ.”
Ngữ khí nói chuyện của người nọ rất thú vị, Lệ Đồng cười phốc một tiếng. Cố Trường Hành bất đắc dĩ nhìn hắn, quay qua nói với bọn Bình Ninh “Ở trong đình phía sau núi giả có thi đối. Mấy vị công chúa nếu có hứng thú có thể tới xem. Bình vương phủ thế tử cũng đã ở đó.” Vừa nói xong câu đã bị tên kia nóng lòng kéo đi.
Lệ Đồng cười vui vẻ “Nhị tỷ tỷ, người nọ thật thú vị.” Nhìn qua đã thấy Bình Ninh mặt đỏ ửng “Nhị tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”
Bình Ninh quay đầu lại nhìn Lệ Đồng và Lệ Vân, đáy mắt nổi lên chút hứng thú “Hạo nhi đã ở đó, chúng ta qua xem đi.”
Danh sách chương