Hoàng hậu cung vụ bận rộn, vốn vài người Tương Như Nhân là nên giuso nàng phân ưu, huống chi là chính miệng đề xuất. Chẳng lẽ danh hiệu Quý phi và Đức phi, Thục phi là chỉ để đó cho người ta xem sao.
Tương Như Nhân tiếp nhận tập trong tay cung nữ, lật vài cái. Quả thật cái gì nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Hoàng hậu phụ trách chỉ là phía trong cung, do có phi tần, hoàng tử và công chúa tham gia, là do hoàng hậu an bày. Còn thế gia ở bên ngoài tham gia đều là do Lễ bộ sắp xếp. Thế nên việc cũng không nhiều, chỉ là vụn vặt.
“Ngũ hoàng tử từ đầu xuân đến nay luôn không khỏe, nếu đến cuối tháng vẫn chưa tốt, hoạt động đua ngựa này bản cung sẽ không đi. Mấy người các ngươi đều đi nhìn là được.” Hoàng hậu nhìn các nàng rồi nói.
Ra khỏi Cảnh Nhân cung, Tương Như Nhân nhìn hai người kia “Hay là đi chỗ ta ngồi một chút, thương lượng chuyện này? “
Đức phi gật đầu “Cũng được.”
Ba người về Chiêu Dương cung, Hứa ma ma đi chuẩn bị trà. Thục phi chưa xem xong tập kia, Đức phi thì quăng thẳng tập lên bàn, giọng có chút bất đắc dĩ “Ta còn muốn lấy cớ để khỏi đi. Ai ngờ bị Hoàng hậu mở lời trước.”
Tương Như Nhân nở nụ cười “Hoàng hậu nếu đã giao cho chúng ta cũng sẽ không thể để hỗn loạn. Ta xem qua, cái gì nên chuẩn bị cũng đã am bày ổn thỏa. Chúng ta nhìn một chút, còn lại là Lễ bộ xử lí rồi.”
Thế này Đức phi mới cầm tập lên xem, nhìn một mạch từ trên xuoonag dưới, hừ nói “Hoàng gia săn bắn, phi tần đi náo nhiệt cái gì.”
Trên tập là viết danh sách người tham gia các mục gồm mục săn bắn và cưỡi ngựa. Trên mục săn bắn thế mà cũng có tên vài phi tần. Trong mắt Đức phi đây là muốn nổi bật, xem ra là nhàn rỗi quá.”
Tương Như Nhân đại khái nhìn lướt qua “Thục phi, trong cưỡi ngựa và săn bắt, quan trọng nhấy vẫn là ngựa có đạt yêu cầu hay không. Để phòng tình huống ngoài ý muốn, ta thấy nên xem xét kĩ lại phía phòng ngựa hơn nữa.” Lúc còn là trắc phi chẳng phải đã từng nếm qua chuyện này, chẳng qua người bị hại là nàng không xảy ra chuyện gì. Lần này người bị hại là người khác, nhưng truy cứu chức trách không phải là đến trêm đầu vài người các nàng sao.
Thục phi gật gật đầu. Ba ngươi phân chia việc rồi giải tán...
Ngày mười hai tháng ba, thời tiết tươi đẹp, tại trường săn ngoại ô Lâm An thành tổ chức hoạt động đua ngựa. Thời điểm mấy người Tương Như Nhân đến, tiếng người nói cười đã ồn ào. Trường đua và khu vực săn bắn đưa phân chia rõ ràng. Như đã nói hoàng hậu ở lại cung chăm sóc Ngũ hoàng tử nên không đến.
Lều đã dựng xong. Ngoại trừ lều của hoàng thượng và hoàng hậu thì lều của Tương Như Nhân ở vị trí cao nhất, sau đó là Đức phi, Thục phi và các phi tần theo phân phi cao xuống thấp. Số lượng cũng không nhiều.
Một bên là lều của các công chúa và các thế gia tiểu thư. Bên còn lại là lều của các hoàng tử và thế gia thiếu gia.
Săn bắn sẽ diễn ra vào ngày hôm sau nên hôm nay người đến chưa phải là đông nhất.
Cũng giống như năm trước, thi đua ngựa không có gì thay đổi. Đó là nguyên nhân Đức phi không muốn đi. Ngồi xem một hai lần đầu còn thấy thú vị. Nhưng nhiều năm đều nhìn đi nhìn lại như vậy sao có thể còn hứng thú. Nhưng các phi tần vừa tiến cung thì rất có hứng thú, thế nên cũng có đến hơn chục người tham gia. Tương Như Nhân nhìn qua danh sách một lượt. Rất nhanh các phi tần ngồi bên dưới vài người đã thay y phục cưỡi ngựa.
Tuổi trẻ mặc trang phục cưỡi ngựa vào thêm một phần anh khí. Vài người lần lượt bước ra so tài cưỡi ngựa.
Không bao lâu, Phùng Áng đến bên cạnh nói nhỏ vài câu với Tương Như Nhân. Tầm mắt nàng đảo qua nhóm người đang chuẩn bị bước ra sân, thêm vài phần lãnh ý, phân phó mấy câu. Phùng Áng lập tức rời đi.
Một lát sau, tổ này đã thi xong, tổ sáu người khác đang chờ mã phu dắt ngựa đến.
Phùng Áng lại quay về bên cạnh Tương Như Nhân, thấp người hồi báo “Nương nương, người đã trói lại.”
Tương Như Nhân gật đầu, tầm mắt hướng về mấy phi tần đang lên ngựa kia, tập trung nhiều hơn về phía Liên tần “Đợi xem thôi.”
Âm thanh xuất phát vang lên, sáu con ngựa hướng về phía trước mà chạy. Bắt đầu đã rơi vào thế hạ phong, Liên tần nắm chặt dây cương, mặt mày khẩn trương. Khi nhìn thấy đống cỏ khô chỗ ngoặt trước mặt ngày càng gần, tay cầm dây cương của Liên tần đổ càng nhiều mồ hôi. Ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn, mở to mắt nhìn chằm chằm đống cỏ. Đợi lát nữa ngựa ngã xuống sẽ quăng mình lên đống cỏ kia.
Nhưng ngựa đã chạy quá rồi mà vẫn không thấy ngã. Liên tần liền thấy kì quặc, không phải đã nói là sẽ lo thỏa đáng? Sao bây giờ ngựa lại không té ngã? Chẳng lẽ nàng bị nhầm.
Trong đầu mãi miên man suy nghĩ, ngựa của Liên tần càng tụt lại sau. Liên tần ngẩng lên nhìn phía trước, chắc nàng nhầm rồi. Trong mã phòng thủ vệ sâm nghiêm, căn bản không có cơ hội xuống tay.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng thấy an tam hơn. Chỉ còn cách đích một khoảng gần, nghĩ phải chạy nhanh hơn chút, hai chân vừa kẹp vào bụng ngựa, miệng định hét lên một tiếng 'giá' thì ngựa đang chạy bỗng ngã sập xuống, quăng cả người nàng ra ngoài, va vào rào ngăn bên đường đua, lăn vài vòng đập vào thân cây phượng mới dừng lại.
Một màn này xảy ra khiến người ngồi xem đều hoảng sợ.
Ngựa kia sau khi quăng Liên tần thì ngã sụp xuống như bị gãy chân, nằm hấp hối. Còn Liên tần sau khi hét lên một tiếng chói tai thì không còn phản ứng gì nữa.
Mấy người Tương Như Nhân đều đứng lên, phái người qua xem. Thời điểm nâng Liên tần quay lại đây đã mất ý thức, trên gò má thì bị nhành cây quẹt rách một đường sâu, máu chảy đầm đìa, nhìn qua rất đáng sợ.
Sự việc phát sinh quá đột ngột, cơ hồ là một điểm dấu hiệu đều không có. Ngựa đang chạy yên lành bỗng ngã xuống quăng người ra ngoài. Tương Như Nhân nghiêm mặt nhìn Liên tần đã mất ý thức, lớn tiếng phân phó “Bao vây mã phòng, người có liên can đều bắt lại đưa đi thẩm vấn. Nâng Liên tần đến lều thái y.”
Phùng Áng tức khắc sai người nâng Liên tần đi. Có mã phu lập tức đi kiểm tra con ngựa kia. Mấy vị phi tần khác vừa xuống ngựa còn chưa hết hoảng hồn, nhìn về phía Liên tần, thật đáng sợ. “Tại sao lại như vậy. Trước đó ta đã sai người kiểm tra lại một lần mã phòng, xác nhận không có vấn đề gì.” Thục phi cũng là không tin được. Tất cả ngựa đưa ra thi đều đã được qua kiểm tra kĩ lưỡng, hễ có chút bị thương nhỏ đều bị loại. Không hề có ngoại lệ.
“Thì tất nhiên là do người ta tự cố ý.” Đức phi nhìn phía Liên tần không chút đồng cảm, thấy Thục phi khó hiểu thì nói thẳng “Bằng không, ngươi nói coi sao có thể lại ra việc như vậy.”
Không phải do các nàng sơ sẩy, vậy tất là do có người cố ý làm việc này.
“Xem ra thi đưa ngựa tạm thời dừng lại. Ta đi qua xem Liên tần, các ngươi cứ ở lại đây. Có việc gì còn kịp xử lý.” Tương Như Nhân thu hồi lại tầm mắt đang nhìn con ngựa kia, mang theo hai người Thanh Đông và Tử Hạ đi lều của thái y. Đến trước lều, Tương Như Nhân phân phó Tử Hạ “Phái người đi nói với Trần công công sự tình để hắn bẩm báo kịp thời với hoàng thượng, tránh người không nắm rõ.”
Tử Hạ rời đi.
Tương Như Nhân dẫn theo Thanh Đông vào lều. Hai thái y đã giúp Liên tần xử lí vết thương, thoa thuốc, đang tiến hành băng bó.
Bị thương là gò má phải, gò má trái cũng bị bầm tím, trên tay da cũng bị xước. Xương cốt không sao nhưng lúc đập vào rào chắn bị thương đến nội tạng. Quan trọng nhất vẫn là vết thương trên gò má kia, cơ hồ là bị hủy dung rồi.
Đúng là ngoan tâm, xuống tay được với cả người nhà mình. Liên gia này một chiêu dùng đến hai lần, không biết chán sao? Lần đầu là đối với nàng. Lần này có phải muốn lợi dụng Liên tần vu cáo Tương quý phi nàng ỷ chức quyền, bày kế đả thương người khác.
Tương Như Nhân cho tới bây giờ vẫn luôn nhớ thương hại mà hoàng hậu gây ra, mà Triệu gia gây ra và cả Liên gia gây ra cho mình.
Cùng vinh cùng nhục, phía sau Hoàng hậu không chỉ có hai nhà Triệu, Liên mà còn có mấy nhà lớn nhỏ. Vì thế nàng không ngừng để ý. Liên tầm có thể sai người vào mã phòng sắp xếp, Tương Như Nhân nàng cũng có thể tương kế tựu kế bẫy lại nàng, thế nên địa điểm ngã ngựa mới bị thay đổi.
Tương Như Nhân nhìn về phía thái y “Vết thương trên mặt có thể hồi phục không?”
Thái y kia lắc đầu “Thậm chí đã rách tới khóe mắt, dài thêm một chút thì mắt cũng bị hỏng luôn rồi.”
Tương Như Nhân gật đầu đi ra khỏi lều thái y. Phía mã phòng, Phùng Áng đã dẫn theo một đội thị vệ bao vây lại. Tương Như Nhân nhoẻn miệng cười. Liên gia này, để xem Thái hậu còn bảo vệ thế nào. . .
Tô Khiêm Dương biết được tin liền cho người lại đây đưa người về điều tra. Tương Như Nhân tất nhiên thỉnh tội cùng đi Hình bộ, giao việc bên này lại cho Đức phi và Thục phi.
Không bao lâu, Hoàng hậu ở lại cung chăn sóc Ngũ hoàng tử cũng chạy qua.
Liên tần còn hôn mê nên được đưa đi hậu đường. Hình bộ thượng thư khai đường thẩm vấn. Đầu tiên được đưa ra là tên mã phu kia.
Năm đó Tương Như Nhân bị hại, Liên gia vòng vo để động tay với nàng. Hiện tại Hình bộ thẩm tra, truy xa truy gần cũng đến.
Tương Như Nhân thật muốn hoài nghi là Liên gia có bao lớn tự tin. Năm đó dùng biện pháp này. Hiện tại vẫn dùng biện pháp này. Lần trước còn vòng vo qua vài nhà mới tra tới Liên gia, lần này lại buồn cười là một thân thích của tiểu thiếp ở Liên gia.
Cũng không biết Hình bộ thượng thư có phải cố ý hay không, tra xét về cái thân thích này không nói. Toàn bộ 'công tích vĩ đại' gì của thân thích các di nương thiếp thất gì ở Liên gia đều bị lôi ra hết.
Liên gia còn chưa kịp lấy chuyện Liên tần bị thương để đổ lỗi lên đầu Tương Như Nhân thì đã bị người ta phanh phui chuyện nhà, đã thế còn chả tốt đẹp gì. Lát sau Liên đại nhân cũng bị gọi tới, sau khi nghe Hình bộ thượng thư nói xong thì cảm thấy bản mặt già nua của mình như là bị áp dưới đáy nồi phỏng muốn cháy luôn rồi.
Sau đó Hình bộ thượng thư lại tra tới Lễ bộ. Lục ra được trong Lễ bộ phụ trách chuyện đua ngựa săn bắn lần này hai tên quan viên có quan hệ với Liên gia.
Lại thẩm vấn thêm một hồi, còn chưa kịp đổ tội, Hình bộ thượng thư đã có thể trực tiếp kết luận:
Liên gia muốn nhân cơ hội này khiến Liên tần bị thương giá họa cho Tương quý phi. Nói nàng quan báo tư thù, phụ sự tín nhiệm của hoàng hậu. Lợi dụng chức quyền cho người trong mã phòng động tay động chân hại Liên tần.
Vốn là thẩm vấn mất mấy ngày mới xong. Nay chỉ nhoáng cái hai canh giờ buổi trưa đã tra xong rồi.
Hình bộ thượng thư đưa ra cả chứng cứ, nhân chứng khiến Liên gia trở tay không kịp, không kịp đợi cứu viện chuyển mình. Tương Như Nhân nhìn Hình bộ thượng thư đang kể từng tội ở kia, quay đầu nhìn thoáng qua hậu đường.
Hoàng thượng rốt cuộc là đã đợi cơ hồi này bao lâu. . .
Tương Như Nhân tiếp nhận tập trong tay cung nữ, lật vài cái. Quả thật cái gì nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Hoàng hậu phụ trách chỉ là phía trong cung, do có phi tần, hoàng tử và công chúa tham gia, là do hoàng hậu an bày. Còn thế gia ở bên ngoài tham gia đều là do Lễ bộ sắp xếp. Thế nên việc cũng không nhiều, chỉ là vụn vặt.
“Ngũ hoàng tử từ đầu xuân đến nay luôn không khỏe, nếu đến cuối tháng vẫn chưa tốt, hoạt động đua ngựa này bản cung sẽ không đi. Mấy người các ngươi đều đi nhìn là được.” Hoàng hậu nhìn các nàng rồi nói.
Ra khỏi Cảnh Nhân cung, Tương Như Nhân nhìn hai người kia “Hay là đi chỗ ta ngồi một chút, thương lượng chuyện này? “
Đức phi gật đầu “Cũng được.”
Ba người về Chiêu Dương cung, Hứa ma ma đi chuẩn bị trà. Thục phi chưa xem xong tập kia, Đức phi thì quăng thẳng tập lên bàn, giọng có chút bất đắc dĩ “Ta còn muốn lấy cớ để khỏi đi. Ai ngờ bị Hoàng hậu mở lời trước.”
Tương Như Nhân nở nụ cười “Hoàng hậu nếu đã giao cho chúng ta cũng sẽ không thể để hỗn loạn. Ta xem qua, cái gì nên chuẩn bị cũng đã am bày ổn thỏa. Chúng ta nhìn một chút, còn lại là Lễ bộ xử lí rồi.”
Thế này Đức phi mới cầm tập lên xem, nhìn một mạch từ trên xuoonag dưới, hừ nói “Hoàng gia săn bắn, phi tần đi náo nhiệt cái gì.”
Trên tập là viết danh sách người tham gia các mục gồm mục săn bắn và cưỡi ngựa. Trên mục săn bắn thế mà cũng có tên vài phi tần. Trong mắt Đức phi đây là muốn nổi bật, xem ra là nhàn rỗi quá.”
Tương Như Nhân đại khái nhìn lướt qua “Thục phi, trong cưỡi ngựa và săn bắt, quan trọng nhấy vẫn là ngựa có đạt yêu cầu hay không. Để phòng tình huống ngoài ý muốn, ta thấy nên xem xét kĩ lại phía phòng ngựa hơn nữa.” Lúc còn là trắc phi chẳng phải đã từng nếm qua chuyện này, chẳng qua người bị hại là nàng không xảy ra chuyện gì. Lần này người bị hại là người khác, nhưng truy cứu chức trách không phải là đến trêm đầu vài người các nàng sao.
Thục phi gật gật đầu. Ba ngươi phân chia việc rồi giải tán...
Ngày mười hai tháng ba, thời tiết tươi đẹp, tại trường săn ngoại ô Lâm An thành tổ chức hoạt động đua ngựa. Thời điểm mấy người Tương Như Nhân đến, tiếng người nói cười đã ồn ào. Trường đua và khu vực săn bắn đưa phân chia rõ ràng. Như đã nói hoàng hậu ở lại cung chăm sóc Ngũ hoàng tử nên không đến.
Lều đã dựng xong. Ngoại trừ lều của hoàng thượng và hoàng hậu thì lều của Tương Như Nhân ở vị trí cao nhất, sau đó là Đức phi, Thục phi và các phi tần theo phân phi cao xuống thấp. Số lượng cũng không nhiều.
Một bên là lều của các công chúa và các thế gia tiểu thư. Bên còn lại là lều của các hoàng tử và thế gia thiếu gia.
Săn bắn sẽ diễn ra vào ngày hôm sau nên hôm nay người đến chưa phải là đông nhất.
Cũng giống như năm trước, thi đua ngựa không có gì thay đổi. Đó là nguyên nhân Đức phi không muốn đi. Ngồi xem một hai lần đầu còn thấy thú vị. Nhưng nhiều năm đều nhìn đi nhìn lại như vậy sao có thể còn hứng thú. Nhưng các phi tần vừa tiến cung thì rất có hứng thú, thế nên cũng có đến hơn chục người tham gia. Tương Như Nhân nhìn qua danh sách một lượt. Rất nhanh các phi tần ngồi bên dưới vài người đã thay y phục cưỡi ngựa.
Tuổi trẻ mặc trang phục cưỡi ngựa vào thêm một phần anh khí. Vài người lần lượt bước ra so tài cưỡi ngựa.
Không bao lâu, Phùng Áng đến bên cạnh nói nhỏ vài câu với Tương Như Nhân. Tầm mắt nàng đảo qua nhóm người đang chuẩn bị bước ra sân, thêm vài phần lãnh ý, phân phó mấy câu. Phùng Áng lập tức rời đi.
Một lát sau, tổ này đã thi xong, tổ sáu người khác đang chờ mã phu dắt ngựa đến.
Phùng Áng lại quay về bên cạnh Tương Như Nhân, thấp người hồi báo “Nương nương, người đã trói lại.”
Tương Như Nhân gật đầu, tầm mắt hướng về mấy phi tần đang lên ngựa kia, tập trung nhiều hơn về phía Liên tần “Đợi xem thôi.”
Âm thanh xuất phát vang lên, sáu con ngựa hướng về phía trước mà chạy. Bắt đầu đã rơi vào thế hạ phong, Liên tần nắm chặt dây cương, mặt mày khẩn trương. Khi nhìn thấy đống cỏ khô chỗ ngoặt trước mặt ngày càng gần, tay cầm dây cương của Liên tần đổ càng nhiều mồ hôi. Ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn, mở to mắt nhìn chằm chằm đống cỏ. Đợi lát nữa ngựa ngã xuống sẽ quăng mình lên đống cỏ kia.
Nhưng ngựa đã chạy quá rồi mà vẫn không thấy ngã. Liên tần liền thấy kì quặc, không phải đã nói là sẽ lo thỏa đáng? Sao bây giờ ngựa lại không té ngã? Chẳng lẽ nàng bị nhầm.
Trong đầu mãi miên man suy nghĩ, ngựa của Liên tần càng tụt lại sau. Liên tần ngẩng lên nhìn phía trước, chắc nàng nhầm rồi. Trong mã phòng thủ vệ sâm nghiêm, căn bản không có cơ hội xuống tay.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng thấy an tam hơn. Chỉ còn cách đích một khoảng gần, nghĩ phải chạy nhanh hơn chút, hai chân vừa kẹp vào bụng ngựa, miệng định hét lên một tiếng 'giá' thì ngựa đang chạy bỗng ngã sập xuống, quăng cả người nàng ra ngoài, va vào rào ngăn bên đường đua, lăn vài vòng đập vào thân cây phượng mới dừng lại.
Một màn này xảy ra khiến người ngồi xem đều hoảng sợ.
Ngựa kia sau khi quăng Liên tần thì ngã sụp xuống như bị gãy chân, nằm hấp hối. Còn Liên tần sau khi hét lên một tiếng chói tai thì không còn phản ứng gì nữa.
Mấy người Tương Như Nhân đều đứng lên, phái người qua xem. Thời điểm nâng Liên tần quay lại đây đã mất ý thức, trên gò má thì bị nhành cây quẹt rách một đường sâu, máu chảy đầm đìa, nhìn qua rất đáng sợ.
Sự việc phát sinh quá đột ngột, cơ hồ là một điểm dấu hiệu đều không có. Ngựa đang chạy yên lành bỗng ngã xuống quăng người ra ngoài. Tương Như Nhân nghiêm mặt nhìn Liên tần đã mất ý thức, lớn tiếng phân phó “Bao vây mã phòng, người có liên can đều bắt lại đưa đi thẩm vấn. Nâng Liên tần đến lều thái y.”
Phùng Áng tức khắc sai người nâng Liên tần đi. Có mã phu lập tức đi kiểm tra con ngựa kia. Mấy vị phi tần khác vừa xuống ngựa còn chưa hết hoảng hồn, nhìn về phía Liên tần, thật đáng sợ. “Tại sao lại như vậy. Trước đó ta đã sai người kiểm tra lại một lần mã phòng, xác nhận không có vấn đề gì.” Thục phi cũng là không tin được. Tất cả ngựa đưa ra thi đều đã được qua kiểm tra kĩ lưỡng, hễ có chút bị thương nhỏ đều bị loại. Không hề có ngoại lệ.
“Thì tất nhiên là do người ta tự cố ý.” Đức phi nhìn phía Liên tần không chút đồng cảm, thấy Thục phi khó hiểu thì nói thẳng “Bằng không, ngươi nói coi sao có thể lại ra việc như vậy.”
Không phải do các nàng sơ sẩy, vậy tất là do có người cố ý làm việc này.
“Xem ra thi đưa ngựa tạm thời dừng lại. Ta đi qua xem Liên tần, các ngươi cứ ở lại đây. Có việc gì còn kịp xử lý.” Tương Như Nhân thu hồi lại tầm mắt đang nhìn con ngựa kia, mang theo hai người Thanh Đông và Tử Hạ đi lều của thái y. Đến trước lều, Tương Như Nhân phân phó Tử Hạ “Phái người đi nói với Trần công công sự tình để hắn bẩm báo kịp thời với hoàng thượng, tránh người không nắm rõ.”
Tử Hạ rời đi.
Tương Như Nhân dẫn theo Thanh Đông vào lều. Hai thái y đã giúp Liên tần xử lí vết thương, thoa thuốc, đang tiến hành băng bó.
Bị thương là gò má phải, gò má trái cũng bị bầm tím, trên tay da cũng bị xước. Xương cốt không sao nhưng lúc đập vào rào chắn bị thương đến nội tạng. Quan trọng nhất vẫn là vết thương trên gò má kia, cơ hồ là bị hủy dung rồi.
Đúng là ngoan tâm, xuống tay được với cả người nhà mình. Liên gia này một chiêu dùng đến hai lần, không biết chán sao? Lần đầu là đối với nàng. Lần này có phải muốn lợi dụng Liên tần vu cáo Tương quý phi nàng ỷ chức quyền, bày kế đả thương người khác.
Tương Như Nhân cho tới bây giờ vẫn luôn nhớ thương hại mà hoàng hậu gây ra, mà Triệu gia gây ra và cả Liên gia gây ra cho mình.
Cùng vinh cùng nhục, phía sau Hoàng hậu không chỉ có hai nhà Triệu, Liên mà còn có mấy nhà lớn nhỏ. Vì thế nàng không ngừng để ý. Liên tầm có thể sai người vào mã phòng sắp xếp, Tương Như Nhân nàng cũng có thể tương kế tựu kế bẫy lại nàng, thế nên địa điểm ngã ngựa mới bị thay đổi.
Tương Như Nhân nhìn về phía thái y “Vết thương trên mặt có thể hồi phục không?”
Thái y kia lắc đầu “Thậm chí đã rách tới khóe mắt, dài thêm một chút thì mắt cũng bị hỏng luôn rồi.”
Tương Như Nhân gật đầu đi ra khỏi lều thái y. Phía mã phòng, Phùng Áng đã dẫn theo một đội thị vệ bao vây lại. Tương Như Nhân nhoẻn miệng cười. Liên gia này, để xem Thái hậu còn bảo vệ thế nào. . .
Tô Khiêm Dương biết được tin liền cho người lại đây đưa người về điều tra. Tương Như Nhân tất nhiên thỉnh tội cùng đi Hình bộ, giao việc bên này lại cho Đức phi và Thục phi.
Không bao lâu, Hoàng hậu ở lại cung chăn sóc Ngũ hoàng tử cũng chạy qua.
Liên tần còn hôn mê nên được đưa đi hậu đường. Hình bộ thượng thư khai đường thẩm vấn. Đầu tiên được đưa ra là tên mã phu kia.
Năm đó Tương Như Nhân bị hại, Liên gia vòng vo để động tay với nàng. Hiện tại Hình bộ thẩm tra, truy xa truy gần cũng đến.
Tương Như Nhân thật muốn hoài nghi là Liên gia có bao lớn tự tin. Năm đó dùng biện pháp này. Hiện tại vẫn dùng biện pháp này. Lần trước còn vòng vo qua vài nhà mới tra tới Liên gia, lần này lại buồn cười là một thân thích của tiểu thiếp ở Liên gia.
Cũng không biết Hình bộ thượng thư có phải cố ý hay không, tra xét về cái thân thích này không nói. Toàn bộ 'công tích vĩ đại' gì của thân thích các di nương thiếp thất gì ở Liên gia đều bị lôi ra hết.
Liên gia còn chưa kịp lấy chuyện Liên tần bị thương để đổ lỗi lên đầu Tương Như Nhân thì đã bị người ta phanh phui chuyện nhà, đã thế còn chả tốt đẹp gì. Lát sau Liên đại nhân cũng bị gọi tới, sau khi nghe Hình bộ thượng thư nói xong thì cảm thấy bản mặt già nua của mình như là bị áp dưới đáy nồi phỏng muốn cháy luôn rồi.
Sau đó Hình bộ thượng thư lại tra tới Lễ bộ. Lục ra được trong Lễ bộ phụ trách chuyện đua ngựa săn bắn lần này hai tên quan viên có quan hệ với Liên gia.
Lại thẩm vấn thêm một hồi, còn chưa kịp đổ tội, Hình bộ thượng thư đã có thể trực tiếp kết luận:
Liên gia muốn nhân cơ hội này khiến Liên tần bị thương giá họa cho Tương quý phi. Nói nàng quan báo tư thù, phụ sự tín nhiệm của hoàng hậu. Lợi dụng chức quyền cho người trong mã phòng động tay động chân hại Liên tần.
Vốn là thẩm vấn mất mấy ngày mới xong. Nay chỉ nhoáng cái hai canh giờ buổi trưa đã tra xong rồi.
Hình bộ thượng thư đưa ra cả chứng cứ, nhân chứng khiến Liên gia trở tay không kịp, không kịp đợi cứu viện chuyển mình. Tương Như Nhân nhìn Hình bộ thượng thư đang kể từng tội ở kia, quay đầu nhìn thoáng qua hậu đường.
Hoàng thượng rốt cuộc là đã đợi cơ hồi này bao lâu. . .
Danh sách chương