Tương Như Nhân thở nhẹ một tiếng, Tô Khiêm Dương hôn nhẹ qua môi nàng một cái rồi dụi vào cổ và tóc nàng, lẩm bẩm nói “Trẫm suy nghĩ một chuyện.”

Tương Như Nhân bị hắn đè có chút nặng, lại sợ bị mấy người Hứa ma ma tiến vào đột nhiên nhìn thấy, khẽ đẩy đẩy hắn “Ngài suy nghĩ chuyện gì?”

Nửa ngày, Tô Khiêm Dương mới lật người nằm nghiêng ôm nàng, mắt tỉnh táo hơn “Trẫm suy nghĩ làm thế nào để mấy gia tộc kia đều ngoan ngoãn nghe lời trẫm.” Mà không phải là bất cứ khi nào hắn giống như làm sai chuyện gì là nhảy ra uy hiếp hắn.

Tương Như Nhân đoán được đó là những gia tộc nào, suy nghĩ cẩn thận rồi mở miệng “Hoàng thượng là vua của một nước, bọn họ luôn là hướng về hoàng thượng.” Trong triều đình, hoàng thượng là người có quyền lực tối cao, quần thần là tương trợ lớn lao, đó là căn cơ.

Nhưng sau lưng làm sao lại không có những thứ ích lợi vụn vặt. Giống như lúc trước hoàng thượng muốn triển khai chính sách nâng thương, trong triều đa số mọi người đều là phản đối, bởi vì đụng chạm đến lợi ích thiết thân của bọn họ.

Tô Khiêm Dương mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo một chút ngọc châu trren vãnh tai nàng, buông tha nàng, hai người ngồi dậy “Nàng nói đúng, bọn họ sẽ luôn hướng về trẫm. Có điều thứ trẫm muốn, như vậy vẫn chưa đủ.”

Thanh Đông đi vào đem theo canh giải rượu, sau khi đi ra cũng đem cửa phòng đóng lại.

Tương Như Nhân giúp hắn cởi y phục để đi tắm. Trong gian phòng, hơi nóng lượn lờ, Tương Như Nhân lấy vải vố trên giá kì lưng cho hắn.

Hắn ngẩng đầu, vừa đúng tầm nhìn thấy bên má nàng vì dùng lực mà hơi phiếm hồng. Hắn đêm này uống nhiều hớn chút cũng không phải chỉ vì cuộc tranh cãi với thái hậu lúc trước, mà còn vì người trước mặt này, tự điều tra cũng không nói với hắn.

Đức phi có nghi hoặc, Tô Khiêm Dương sao có thể không. Vương dưỡng nương dẫn một nhà đào tẩu sao bỗng nhiên còn quay về Lâm An thành để người khác bắt. Cho người tra một chút, Tô Khiêm Dương biết được nàng cũng đã bắt tay tra xét sớm hơn một tháng, mãi đến khi đem Vương dưỡng nương về Lâm An thành nàng mới nói cho hắn, để hắn làm chủ.

Mà sở dĩ hắn không hỏi ra miệng kaf vì hắn rất rõ rằng người trước mặt này không phải lúc nào thời thời khắc khắc đều cần hắn bảo hộ, trốn ở sau lưng hắn yếu đuối vô năng.

Cảm giác này thật đúng là vừa cao hứng lại vừa mất mát.

Tắm rửa xong, tẩy đi mùi rượu trên người, nhẹ nhàng khoan khoái lên giường, canh giờ đã rất trễ. Ngày mai trong cung phải dậy rất sớm. Tương Như Nhân đặt lưng xuống liền muốn ngủ, chẳng qua người bên cạnh không chịu buông tha.

Này thì hay rồi, một hồi tới lui lại sai người mang nước vào tắm thêm lần nữa, ăn chút điểm tâm khuya, ngoài trời đã mờ sáng. Tương Như Nhân yêu ớt trừng mắt nhìn hắn một cái. Này đúng là không cần ngủ.

Tô Khiêm Dương biểu hiện vô tội, mở cửa sổ nhìn thoáng qua còn hơi kinh ngạc “Trời đã sáng?” Cửa sổ mở ra còn nghe được ít động tĩnh bên ngoài, bọn cung nữ thái giám trong Chiêu Dương cung đã bắt đầu dậy sớm chuẩn bị.

Tương Như Nhân đứng dậy đi đến bên cửa sổ, gió lạnh đánh úp lại khiến nàng thanh tỉnh. Đèn lồng đỏ trong hành lang tắt nến, toàn cảnh một màu tuyết trắng bao chùm.

Sai người vào thay y phục, ăn sáng xong lại cảm thấy buồn ngủ.

Tô Khiêm Dương sớm rời đi. Tương Như Nhân chờ Bình Ninh qua đây, Lưu ma ma ôm theo Trạm nhi, đi thỉnh an thái hậu...

Một đêm này không ngủ, Tương Như Nhân vẫn là người đến Thọ Hòa cung sớm nhất. Lúc đến, Trưởng công chúa đã có mặt, thái hậu vừa dùng xong bữa sáng.

Bình Ninh bái thỉnh an tháu hậu năm mới, theo thông lệ, lãnh hồng bao.

Thái hậu mới dậy tinh thần không tệ, nhìn Trạm nhi trong lòng dưỡng nương, ngẩng đầu hỏi Tương Như Nhân “Sắp được nửa tuổi rồi?”

Tương Như Nhân gật đầu “Hổi hái hậu nương nương, qua nửa tháng nữa sẽ được nửa tuổi.”

Trưởng công chúa nhìn hắn, cười nói “Rất có tinh thần.”

Tuy rằng Trạm nhi còn chưa nói được nhưng vẫn theo thường lệ nhận hồng bao. Thái hậu cười theo nói “Nay trời rất lạnh, hắn còn nhỏ, cũng không nhấy thiết lại đây.”

Ngồi không bao lâu, hoàng hậu mang theo Tứ công chúa và Ngũ hoàng tử đến, phía sau còn có thái tử và thái tử phi tiến cung từ sớm. Cả đoàn người vào nhà, có vẻ đông đúc.

Tứ công chúa vẫn rất dính thái hậu, vừa vào cửa hô một tiếng đã quấn lấy bên người thái hậu, so với Bình Ninh cung kính thỉnh an hoàn toàn là hai bộ dáng khác biệt. Thái hậu khẽ nhéo mũi nàng “Lại lớn thêm một tuổi, sao còn bướng bỉnh như vậy.”

Lệ Viện nũng nịu hô vài tiếng, cứ tiếp tục dính bên người thái hậu, nói một hồi cũng không có ý thỉnh an Trưởng công chúa và Tương Như Nhân.

Hoàng hậu mở miệng “Lệ Viện, không thấy hoàng cô cô ngươi cũng Quý phi nương nương cũng ở đây sao, thế nào không hiểu chuyện như vậy!”

Lệ Viện sắc mặt khó chịu, thế này mới  thỉnh an Trưởng công chúa và Tương Như Nhân. Thời điểm đến trước mặt Bình Ninh thì đáy mắt hiện lên không vui, khô khốc hô một tiếng Nhị tỷ tỷ rồi thật nhanh trở về bên người thái hậu.

Thái tử dẫn theo thái tử phi cùng thỉnh an thái hậu. Đại hôn ba năm, thái tử không có gì khác lắm, thái tử phi lại cí chút biến hóa. Lúc cười hoàn hảo, cả người trẫm tĩnh, đáy mắt luôn lộ ra vẻ u uất.

Nghĩ lại không phải vì hiện tại phủ thái tử còn chưa có con nối dòng sao. Thái hậu xem vào mắt, tất nhiên để ở trong lòng. Nhưng có vài việc chẳng thể nói ra lời.

Từ Thọ Hòa cung chúc tết trở về Chiêu Dương cung, Bình Ninh nhìn đệ đệ nằm trong nôi tinh thần rất tốt, đang duỗi chân nằm kia, tay đưa ra chầm lấy chân kéo lên tính nếm thử coi vị gì, Bình Ninh ngẩng đầu nói với Tương Như Nhân “Mẫu phi, lúc Tứ muội thỉnh an ngài thái độ thật tệ.”

Bình Ninh đã mười hai tuổi, sao lại không phân biệt được đâu là thật tâm đâu là giả ý. Hơn nữa bình thường quan hệ của nàng và Lệ Viện cũng không tốt, buổi sáng thời điểm gọi nàng một tiếng “Nhị tỷ tỷ” mà mặt thối như nàng thiếu Lệ Viện thật nhiều bạc vậy. “Tứ muội muội ngươi thái độ không tốt thì sẽ có hoàng hậu dạy dỗ, ngươi bận tâm làm cái gì.”

“Vậy nếu hoàng hậu nương nương không dạy nàng thì sao?” Bình Ninh giữ tay Trạm nhi lại. A, khí lực ghê gớm thật. Trạm nhi nghiêm mặt còn muốn lôi tỷ tỷ hướng vào trong nôi. Bình Ninh thuận theo hướng về phía hắn. Trạm nhi liền cao hứng.

Tương Như Nhân uống một ngụm trà, cười nhạt “Hoàng hậu nương nương nếu không dạy nàng, vậy chỉ có thể chờ tương lai nàng xuất giá, lễ nghĩa không chu toàn sẽ bị người nhà họ giáo huấn.”

Đây là giống như người ta nói “Dưỡng nữ nhi mà ở nhà không dạy dỗ, nuông chiều nàng ương bướng ngang ngạnh. Vậy chờ đến khi nàng gả đi rồi sẽ bị người khác tới dạy nữ nhi nàng, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn.”

Bình Ninh nghe hiểu “Giống như hoàng cô cô nói, muốn người khác tôn sùng mình, trước hết bản thân phải làm tốt. Nếu bản thân còn làm không tốt thì sẽ không giành được sự tôn trọng từ người khác.”

Tương Như Nhân vừa lòng gật đầu “Là đạo lí như vậy.” Nói xong, Trạm nhi ở trong nôi phát ra tiếng bất mãn.

Bình Ninh lo nói chuyện cùng Tương Như Nhân, không chú ý lôi kéo với hắn ở trong nôi nên hắn không hài lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia một bộ mất hứng. Bình Ninh vội dỗ hắn, hắn cũng không đồng ý, đưa tay nắm lấy thành nôi muốn ra bên ngoài.

Tương Như Nhân sai dưỡng nương ôm hắn thả ra ngoài sạp mềm, xếp thêm vài tấm đệm chặn lại.

Hắn nào chịu ngồi yên, tay nắm đệm ném loạn, rồi lại muốn vươn thân mình đi lượm lại. Nửa thân trên liễn soải ra, oạch một cái lại nằm chổng mông.

Tương Như Nhân nhìn giờ khắc không sai biệt lắm, kêu Bình Ninh đi chuẩn bị một chút, lát còn đi các cung chúc tết.

Phía Cảnh Nhân cung, hoàng hậu dẫn thái tử cùng thái tử phi trở về. Để Lệ Viện ở phòng ngoài nói chuyện với thái tử phi, hoàng hậu và thái tử ngồi bên trong.

Hà ma ma canh ở cửa. Hoàng hậu nhìn thái tử hơi nhíu mày “Sao cứ thấy gần đây ngươi còn gầy hơn. Trong phủ thái tử ăn không ngon sao?”

Thái tử ôn hòa cười “Mẫu hậu lo lắng quá, do cuối năm việc nhiều nên bận bịu hơn thôi.”

“Dù bận cũng phải tự chăm sóc thân mình trước. Thái tử phi thật là, không biết bồi bổ cho ngươi tốt.” Những lúc này, người làm nương luôn là che chở nhi tử mình, đều là do các phi tử trong phủ thái tử không biết chăm sóc.

“Nhi thần ăn nghỉ, thái tử phi đều lo lắng rất chu toàn.” Thái tử nói đỡ thái tử phi, hoàng hậu giận liếc mắt một cái “Bản cung còn không được trách móc một câu sao!”

“Nhưng thật ra mẫu hậu mới gầy đi nhiều.” Thái tử thân thiết nhìn Hoàng hậu. Vẻ mặt Hoàng hậu khẽ sững lại, rất nhanh lại khôi phục như thường. Nàng làm sao có thể không gầy đây. Từ khi biết được chân tướng sự tình từ ma ma bên người mẫu thân, cho đến giờ nàng vẫn khó chấp nhận nổi.

Nhưng nàng có thể nói trước mặt nhi tử sao? Không thể!

Thái tử phủ cho đến nay vẫn chưa có con nối dòng, nguyên nhân là ở trên người nhi tử nàng chứ không phải các phi tử kia. Lời như thế nàng sao có thể nói trước mặt thái tử, làm sao để nói với hắn lí do của điều đó.

“Cuối năm trong cung sự vụ nhiều, mẫu hậu cũng bận rộn.” Hoàng hậu cười nói “Đúng rồi, năm trước mẫu hậu cho người ở bên ngoài tìm được một đại phu dân gian tinh thông y thuật, trị qua rất nhiều bệnh khó chữa. Ngươi từ nhỏ thể hư, để hắn xem một chút, khai ít dược coi thế nào.”

Hoàng hậu cố gắng nói hết sức nhẹ nhàng bâng quơ “Đại phu kia chờ đầu xuân mới trở về Lâm An thành, dân gian gọi hắn là thần y, tính tình cũng kì quái. Cửu cửu ngươi đã sắp xếp nơi ăn ngủ cho hắn, đến lúc đó đúng giờ sẽ đưa hắn đến phủ thái tử xem bệnh cho ngươi, cứ coi như thái y bình thường chẩn mạch, khai chút dược bổ mình là được.”

Thái tử gật đầu, từ nhỏ đến lớn hắn uống thuốc đã thành quen rồi “Mẫu hậu, nhi thần như vầy cũng thỏa mãn rồi, cứ thuận theo thiên mệnh thôi.”

Hoàng hậu sắc mặt khó coi “Nói mê sảng cái gì đó. Ngươi biết cái gì gọi là thiên mệnh không!” Nhìn nhi tử bộ dáng nói chuyện bình thản, hoàng hậu lạnh giọng đi vài phần “Ngươi chính là thái tử của Đại Thiên, tương lai sẽ kế thừa ngai vị. Tương lai nhi tử của ngươi sẽ là thái tử. Thiên mệnh cái gì, thiên hạ về sau chính là của ngươi.”

Thái tử khẽ giật mình “Nhi thần không phải có ý kia.”

“Có phải do trắc phi mới vào phủ kia không?  Mẫu hậu nghe nói trong phủ thái tử, ngươi và Quan trắc phi kia tình cảm không tệ, có thể ngâm thơ đối ẩm.” Bỗng nhiên hoàng hậu đem mũi giáo chỉ về hướng người khác, thái tử vẻ mặt cũng trầm đi “Mẫu hậu, chuyện này cùng Quan trắc phi có liên quan gì. Chỉ là nhi thần cảm thấy thân thể của nhi thần đã không tốt nhiều năm như vậy. Có một số chuyện không thể quá cưỡng cầu.”

“Hồ nháo!” Hoàng hậu vỗ bàn, ngay vả thái tử phi và Lệ Viện ở bên ngoài cũng có thể nghe được.

“Ngươi biết cái gì là cưỡng cầu sao. Ngươi là thái tử, tương lai kế thừa đại thống, thân mình đỡ, sinh hạ thái tôn. Đây chính là chuyện nhất định.” Nàng thiên tân vạn khổ tìm dược, đến nơi thái tử lại nhẹ nhàng bâng quơ như thế. 

Thái tử có vẻ như đè nặng cảm xúc nhìn hoàng hậu, đáy mắt là hiểu rõ bản thân, thấp giọng nói “Bởi vì nhi thần biết, đó không phải vấn đề từ các nàng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện