Vào phòng, Đức phi có vẻ như có rất nhiều chuyện muốn nói, nhìn đĩa dâu và tấm địa đồ trên bàn, nghi hoặc quay lại nhìn Tương Như Nhân “Sao ngươi lại xem cái này?”
Thanh Thu nhanh chóng dọn dẹp mấy thứ kia. Tương Như Nhân mời nàng ngồi xuống “Còn không phải ở trong này quá buồn chán sao?”
Đức phi cũng không quá để ý, ngồi xuống liền nói với Tương Như Nhân chuyện sơ tuyển.
Có vẻ vì không thấy hoàng thượng đến nên nhóm tú nữ biểu hiện cũng không thật xuất sắc. Hoàng thượng không có mắt, sơ tuyển hiển nhiên là cứ một đám đi rồi lại một đám, kết quả là mới nhìn được một nửa thì ngoài điện chờ đã xảy ra chuyện.
“Y phục của nhóm tú nữ đều là thống nhất đổi, bao gồm cả giày. Không biết trong đó ai vừa đi được vài bước đã hét lên một tiếng té ngã. Ma ma đi tới thấy nàng luôn bảo dưới bàn chân đau, cởi giày ra thì thấy dưới bàn chân nàng cắm một cây kim. Kim đã đâm vào thịt khiến nàng đay đến đứng không nổi. “
“Không thể kim may ở bên trong lại quên lấy ra được a.” Tương Như Nhân thấy Đức phi bộ dáng tức giận, đưa cho nàng chén trà. Đức phi tiếp nhận, uống một ngụm “Đương nhiên không thể. Y phục và giày đều do trong cung chuẩn bị. Chẳng lẽ người trong cung lại phải nhằm vào một cái tú nữ còn chưa qua vòng sơ tuyển. Huống chi vào thứ kia đều là một tay ta cùng Thục phi an bài. Ngươi biết tú nữ kia sau khi được nâng dậy nói gì không? Nàng chỉ vào một trong hai mươi người còn lại nói là nàng kia làm, là nàng ta đem kim châm đặt vào tỏng giày của nàng.”
Tiếp theo tình huống liền biến thành một người phủ nhận, một người chỉ chứng. Cuối cùng hai bên đều khóc đến hoa lê đái vũ, một bên là đau, một bên là oan uổng.
“Tú nữ bị thương kia nhan sắc khá?” Tương Như Nhân cười hỏi.
Đức phi gật gật đầu “Đẹp mắt, so với những người còn lại nàng là tương đối xuất sắc. Người bị nàng chỉ chứng kia cũng là một mĩ nhân ôn nhu.” Đã từng thấy qua tú nữ ra tay ngáng chân nhau để loại khỏi chung tuyển, chứ chưa từng thấy qua mới bắt đầu sơ tuyển mà đã giở trò. “Mặc kệ ai đúng ai sai, đem cả hai giam lỏng, hôm nay tạm dừng ngày mai tiếp tục. Nhất định phải để hoàng thượng tự đi xem mốt cái, việc này cũng không thể đều giao cho người khác. Đức phi xem cả ngày có chút hoa mắt, cũng không phải là tuyển phi cho nàng.
Tương Như Nhân cười mà không nói. Đức phi thấy khí sắc nàng tốt hơn nhiều, liền chuyển đề tài về trên người nàng “Vài ngày nay bận, mấy ngày ta không ghé qua, tinh thần ngươi vậy mà đã tốt hơn nhiều a.”
“Đúng vậy, dạo này ăn cũng nhiều.” Tương Như Nhân sờ sờ bụng. Sáu tháng, bụng nhanh lớn, ăn cũng nhiều hơn. Đức phi thở dài một hơi “Khi nào ngươi mới ra khỏi đây chuyển về Chiêu Dương cung? Ta mệt sắp xỉu rồi. Sao không đổ một trận bệnh cho ta hảo hảo nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng. Xem còn có ai đem chuyện đến tìm ta.”
“Ta có thể làm cái gì đâu.” Tương Như Nhân cười cười “Hiện tại đám tú nữ đã chỉ biết Đức phi nương nương, Thục phi nương nương. Sau này chỗ của ngươi có khi sẽ náo nhiệt.”
“A, người đứng có nói như vậy. Ta rất sợ mấy người trẻ tuổi. Nghi Hòa cung cũng đủ người rồi. Đều xếp cho mấy người trẻ ở chung với nhau đi. Chuyện này lúc trước ta nói với thái hậu nương nương, lão nhân gia cũng đã đồng ý. Đến lúc đó mặc kệ các nàng nháo thế nào.” Đức phi nhìn mấy vị tú nữ năm nay, không có người nào bớt lo, đưa vào trong cung mình không phải là rước thêm phiền sao. “Đúng rồi, còn có chuyện này chưa nói với ngươi. Vốn không muốn nói sợ ngươi lo lắng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy vẫn nên báo cho ngươi một tiếng. Vài ngày trước mẫu thân ta tiến cung có nói dạo trước có cùng Tam đệ muội đi Tương gia thăm một chuyến. Mẫu thân và tổ phụ ngươi thân mình hiện tại có vẻ không được khỏe.” Đức phi cũng là nói nhẹ đi chút. Tương lão gia tử từ đầu năm vẫn luôn bệnh. Tương phu nhân thì đến tháng hai đầu tháng ba cũng đột nhiên bệnh. Nàng thấy hôm nay cảm xúc của Tương Như Nhân rất tốt nên mới lộ ra chút, bằng không nàng cũng không dám nói.
Tương Như Nhân ngẩn ra, tin tức này thật sự một chút nàng cũng không hay biết. Hoàng thượng hẳn là biết, nhưng hắn không nói. Cùng Hứa ma ma nhìn thoáng qua một cái, Tương Như Nhân nhìn về phía Đức phi “Hiện tại thế nào?”
Đức phi lắc đầu “Hiện tại ra sao ta cũng không rõ lắm. Tin tức trong Tương phủ luôn rất kín. Nếu Trương gia không có quan hệ thông gia kia thì mẫu thân ta cũng chẳng thể biết được.”
Tiễn bước Đức phi, Tương Như Nhân đứng ngồi không yên. Đức phi nói tin tức trong Tương gia kín là thật. Dưới tình hình chung, trong nhà nếu có chuyện gì xảy ra trước tin đều ém xuống. Nàng hiện thời đang bị giam cầm, người Tương gia dù có muốn cũng không có cách nào tiến cung thăm nàng hay nhắn gửi gì được.
Không biết một chút gì đối với việc này khiến Tương Như Nhân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Buổi tối Tô Khiêm Dương lại đây, Tương Như Nhân liền cầu hắn cho nàng trở về Tương gia một chuyến thăm tổ phụ và mẫu thân.
“Hiện tại đang lúc tuyển tú, nàng nếu hồi Chiêu Dương cung thì chắc chắn không được an tĩnh.” Tô Khiêm Dương nhắc nhở nàng. Hơn nữa còn phía bên hoàng hậu, nếu muốn bỏ lệnh cấm cần phải có một cơ hội nào đó. Hiện thời nhìn sao cũng không thấy là thời cơ thích hợp “Đợi tuyển tí xong, trong hậu cung cần hoàng hậu xử lý cung vụ, dạy dỗ phi tần mới, đến lúc đó có thể thuận lý thành chương đưa nàng ra ngoài.”
“Nhưng... “ Tương Như Nhân cũng biết hắn đây là suy nghĩ cho mình. Mang thai đứa nhỏ, nếu ra ngoài lúc này thế nào cũng phải phụ giúp cung vụ, không tốt cho nàng nghỉ ngơi. Nhưng thân mình tổ phụ vẫn luôn không tốt, nàng nghĩ bệnh này là bắt đầu từ khi nàng bị giam vào Khải Tường cung thì bắt đầu, như vậy cũng đã mấy tháng rồi. “Nhưng thần thiếp muốn trở về thăm. Nhiều năm rồi thần thiếp không về Tương gia, thần thiếp thật sự lo lắng.” Nói xong, đáy mắt nàng ẩn ẩn nước.
“Nàng đừng vội.” Tô Khiêm Dương vỗ vỗ lưng nàng “Còn có cách khác... “
Ngày hôm sau, lâm triều xong, Tô Khiêm Dương mang theo Trần Phụng đi Bình vương phủ. Đến cửa cung thứ hai, trình lệnh bài xong thì thuận lợi ra khỏi cung. Ở trong xe ngựa, Tô Khiêm Dương mới kéo lên mành ở trong, Tương Như Nhân và Tử Hạ ngồi ở đó.
Tô Khiêm Dương kéo nàng qua. Tương Như Nhân lại gần hắn, nhìn ra bên ngoài mành che, nhẹ nhàng thở ra, đã ra ngoài.
“Trẫm đưa nàng tới Tương phủ, một lúc lâu sau sẽ tới đón nàng.” Nếu cùng nàng vào Tương phủ, vậy Tương quốc công đang bệnh nặng còn phải quỳ xuống hành lễ, còn không bằng nên giảm đi việc này.
Tương Như Nhân cảm kích nhìn hắn. Tô Khiêm Dương vén một chút tóc nàng, “Đừng quá kích động.”
Tương Như Nhân gật gật đầu. Đến cửa sau Tương phủ, Tử Hạ đỡ Tương Như Nhân xuống xe ngựa. Tô Khiêm Dương nhìn nàng đi vào cửa rồi mới sai Trần Phụng đánh xe rời đi.
Mang theo cái bầu bảy tháng, Tương Như Nhân không thể bước quá nhanh, chầm chậm theo Tử Hạ đi qua cánh cửa bà tử vừa mở.
Ở trên đường gặp đại tẩu Vương Ánh Tuyết, trực tiếp dọa sợ nàng “Hiền phi nương nương, tại sao ngài lại ở đây?” Nói xong, đi qua giúp đỡ một chút.
“Đại tẩu, thân mình mẫu thân thế nào rồi?” Tương Như Nhân nắm chặt tay nàng, Vương Ánh Tuyết thở dài một hơi, người đã đến Tương gia, lẽ nào còn gạt sao “Mẫu thân bị bệnh được một tháng rồi.”
Vậy mà một chút nàng cũng không hay biết.
Thân ảnh Tương Như Nhân vội vã, muốn lôi kéo Vương Ánh Tuyết đi về viện của mẫu thân. Vương Ánh Tuyết vội vàng khuyên nàng “Chậm một chút đi.”
Đến sân của Tương phu nhân, mọi người đều bị dọa sợ. Trình Bích Nhi đang hầu hạ Tương phu nhân cũng trực tiếp giật mình “Như Nhân, sao ngươi lại ở đây?”
Phía trong tẩm thất Tương phu nhân nghe được giọng của Trình Bích Nhi, “Bích Nhi, ngươi nói ai tới? Nhân Nhân đến?”
Thanh âm của Tương phu nhân suy yếu rất nhiều. Tương Như Nhân liếc nhìn Trình Bích Nhi “Ta về đây người khác không hề biết. Ta vào xem mẫu thân trước đã.”
Đều phải biết hiện tại Hiền phi nương nương đang bị giam cầm. Bỗng nhiên lại xuất hiện tròn nhà, Trình Bích Nhi và Vương Ánh Tuyết tát nhiên kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc qua đi các nàng cũng không hỏi gì nhiều. Có lý do gì quan trọng bằng nàng tự mình đến thăm tổ phụ và mẫu thân đâu.
Tương Như Nhân cùng Vương Ánh Tuyết đi vào. Tương phu nhân đang được nha hoàn hầu hạ đỡ ngồi dậy, nhìn thấy Tương Như Nhân thì sửng sốt hết nửa ngày mới hoàn hồn, nhìn bộ dâng mang thai của nàng, nhất thời hốc mắt ươn ướt, giọng nói run run “Nhân Nhân, là ngươi sao?”
Tương Như Nhân đi đến bên giường ngồi xuống, giữ chặt tay nàng “Nương, là ta đây.”
Tương phu nhân nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, đưa tay sờ khuôn mặt nàng “Ngươi không phải đang bị giam? Sao có thể về đây?”
“Hoàng thượng đưa ta về, lát nữa sẽ đón ta hồi cung. Không có người biết ta về Tương gia.” Tương Như Nhân an ủi nàng, nhìn gương mặt nàng lúc này gầy yếu, hốc mắt hõm xuống, đau lòng nói “Đang yên lành sao lại bị bệnh?”
Tương phu nhân là như thế nào bị bệnh? Nàng là nghe được nguyên do Tương Như Nhân đưa ra ước định cùng hoàng hậu, sau đó đêm đêm mất ngủ, ngày ngày bất an lo lắng nên đổ bệnh.
Tương phu nhân lôi kéo tay nàng “Đại ca ngươi làm chuyện hồ đồ. Ngươi đưa nhỏ này, sao lại ngu như vậy!” Tương Như Nhân vừa khóc vừa đưa tay vuốt mặt nàng “Từ nhỏ đến lớn ngươi đều kiên cường, chuyện gì cũng đều gánh vác. Mấy năm nay trong lòng ngươi là ra sao, gạt tổ phụ ngươi, gạt ta và phụ thân ngươi.”
Vương Ánh Tuyết đứng một bên quay sang hướng khác lau nước mắt. Tương Như Nhân hai mắt đẫm lệ cười “Nương, người xem ta hiện tại không phải tốt lắm sao. Ta không sao.”
“Làm sao có thể không có việc gì.” Tương phu nhân nhìn bụng nàng nhô ra “Năm đó ngươi còn nhỏ như vậy, ngươi cũng không đến nói với nương một tiếng. Ngươi đứa nhỏ này sao lại quật cường như vậy. Ngươi cứ nghẹn khuất ai cũng không nói, gạt hoàng thượng gạt chúng ta. Dù là không muốn làm tổ phụ ngươi lo lắng, làm phụ thân ngươi lo lắng thì cũng phải nói cho nương để nương đến thăm ngươi.” Cũng không để cho đến tận bây giờ Tương phu nhân mới biết được, nữ nhi của mình đã phải chịu đựng nhiều như vậy.
Nàng làm nương nhưng cũng chưa dạy dỗ nữ nhi được điều gì. Học hành gì đó đều là Tương lão gia tử tự thân an bày. Nhiều năm như vậy, trong đầu nữ nhi nàng chắc chứa nhiều việc phiền não.
“Nương, ngài đừng khổ sở, phải dưỡng tốt thân mình. Như vậy ta ở trong cung cũng sẽ an tâm. Kia đều đã là chuyện quá khứ, ngài nghĩ nhiều trong lòng càng khó chịu. Đừng nghĩ đến nữa.” Tương Như Nhân kìm nước mắt, an ủi Tương phu nhân “Thân mình ngài không tốt, phụ nhân cùng các ca ca và tẩu tử sẽ lo lắng cho ngài, ta ở trong cung cũng lo lắng.”
Tương phu nhân nhắc tới hài tử ngốc, Tương Như Nhân lại bồi nàng một hồi. Một canh giờ đi qua thật nhanh, phải qua thăm tổ phụ một chút.
Trình Bích Nhi đã trở lại. Vương Ánh Tuyết ở lại chăm sóc Tương phu nhân. Tương Như Nhân bước ra ngoài sân, hỏi Trình Bích Nhi “Mẫu thân làm sao có thể biết chuyện này?”
“Lúc ấy hoàng thượng nói chuyện ước định ba năm của ngươi và hoàng hậu, tổ phụ trở về liền ngã bệnh. Cảnh Nhạc và đại ca liền đem chuyện này nói với phụ thân. Phụ thân còn mang theo bọn họ tiến cung thỉnh tội.”
Tương Như Nhân ngẩn ra “Bọn họ đã tiến cung? Là chuyện khi nào?”
“Ngày hai mươi bảy tháng hai.”
Đó không phải là lúc lần đầu tiên hoàng thượng đến Khải Tường cung sao.
Trình Bích Nhi giúp đỡ nàng đi về phía viện của Tương lão gia tử “Vốn lúc đó phụ thân dẫn theo bọn họ đi thỉnh tội là mang tâm lý chuẩn bị chịu phạt lớn. Nhưng tiwf trong cũng trở về một thời gian cũng chưa thấy ý chỉ nào ban xuống. Giống như hoàng thượng không có ý tứ muốn truy cứu chuyện này. Sau đó, phụ thân đem chuyện này nói cho mẫu thân.”
“Bên tổ phụ có nói không?”
Trình Bích Nhi lắc đầu “Còn chưa nói.”
“Không cần phải nói.” Tương Như Nhân đi vào sân của Tương lão gia tử “Sức khỏe tổ phụ kém, không thể để cho biết nguyên nhân vì đại ca, lại chịu thêm kích động.”
Thanh Thu nhanh chóng dọn dẹp mấy thứ kia. Tương Như Nhân mời nàng ngồi xuống “Còn không phải ở trong này quá buồn chán sao?”
Đức phi cũng không quá để ý, ngồi xuống liền nói với Tương Như Nhân chuyện sơ tuyển.
Có vẻ vì không thấy hoàng thượng đến nên nhóm tú nữ biểu hiện cũng không thật xuất sắc. Hoàng thượng không có mắt, sơ tuyển hiển nhiên là cứ một đám đi rồi lại một đám, kết quả là mới nhìn được một nửa thì ngoài điện chờ đã xảy ra chuyện.
“Y phục của nhóm tú nữ đều là thống nhất đổi, bao gồm cả giày. Không biết trong đó ai vừa đi được vài bước đã hét lên một tiếng té ngã. Ma ma đi tới thấy nàng luôn bảo dưới bàn chân đau, cởi giày ra thì thấy dưới bàn chân nàng cắm một cây kim. Kim đã đâm vào thịt khiến nàng đay đến đứng không nổi. “
“Không thể kim may ở bên trong lại quên lấy ra được a.” Tương Như Nhân thấy Đức phi bộ dáng tức giận, đưa cho nàng chén trà. Đức phi tiếp nhận, uống một ngụm “Đương nhiên không thể. Y phục và giày đều do trong cung chuẩn bị. Chẳng lẽ người trong cung lại phải nhằm vào một cái tú nữ còn chưa qua vòng sơ tuyển. Huống chi vào thứ kia đều là một tay ta cùng Thục phi an bài. Ngươi biết tú nữ kia sau khi được nâng dậy nói gì không? Nàng chỉ vào một trong hai mươi người còn lại nói là nàng kia làm, là nàng ta đem kim châm đặt vào tỏng giày của nàng.”
Tiếp theo tình huống liền biến thành một người phủ nhận, một người chỉ chứng. Cuối cùng hai bên đều khóc đến hoa lê đái vũ, một bên là đau, một bên là oan uổng.
“Tú nữ bị thương kia nhan sắc khá?” Tương Như Nhân cười hỏi.
Đức phi gật gật đầu “Đẹp mắt, so với những người còn lại nàng là tương đối xuất sắc. Người bị nàng chỉ chứng kia cũng là một mĩ nhân ôn nhu.” Đã từng thấy qua tú nữ ra tay ngáng chân nhau để loại khỏi chung tuyển, chứ chưa từng thấy qua mới bắt đầu sơ tuyển mà đã giở trò. “Mặc kệ ai đúng ai sai, đem cả hai giam lỏng, hôm nay tạm dừng ngày mai tiếp tục. Nhất định phải để hoàng thượng tự đi xem mốt cái, việc này cũng không thể đều giao cho người khác. Đức phi xem cả ngày có chút hoa mắt, cũng không phải là tuyển phi cho nàng.
Tương Như Nhân cười mà không nói. Đức phi thấy khí sắc nàng tốt hơn nhiều, liền chuyển đề tài về trên người nàng “Vài ngày nay bận, mấy ngày ta không ghé qua, tinh thần ngươi vậy mà đã tốt hơn nhiều a.”
“Đúng vậy, dạo này ăn cũng nhiều.” Tương Như Nhân sờ sờ bụng. Sáu tháng, bụng nhanh lớn, ăn cũng nhiều hơn. Đức phi thở dài một hơi “Khi nào ngươi mới ra khỏi đây chuyển về Chiêu Dương cung? Ta mệt sắp xỉu rồi. Sao không đổ một trận bệnh cho ta hảo hảo nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng. Xem còn có ai đem chuyện đến tìm ta.”
“Ta có thể làm cái gì đâu.” Tương Như Nhân cười cười “Hiện tại đám tú nữ đã chỉ biết Đức phi nương nương, Thục phi nương nương. Sau này chỗ của ngươi có khi sẽ náo nhiệt.”
“A, người đứng có nói như vậy. Ta rất sợ mấy người trẻ tuổi. Nghi Hòa cung cũng đủ người rồi. Đều xếp cho mấy người trẻ ở chung với nhau đi. Chuyện này lúc trước ta nói với thái hậu nương nương, lão nhân gia cũng đã đồng ý. Đến lúc đó mặc kệ các nàng nháo thế nào.” Đức phi nhìn mấy vị tú nữ năm nay, không có người nào bớt lo, đưa vào trong cung mình không phải là rước thêm phiền sao. “Đúng rồi, còn có chuyện này chưa nói với ngươi. Vốn không muốn nói sợ ngươi lo lắng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thấy vẫn nên báo cho ngươi một tiếng. Vài ngày trước mẫu thân ta tiến cung có nói dạo trước có cùng Tam đệ muội đi Tương gia thăm một chuyến. Mẫu thân và tổ phụ ngươi thân mình hiện tại có vẻ không được khỏe.” Đức phi cũng là nói nhẹ đi chút. Tương lão gia tử từ đầu năm vẫn luôn bệnh. Tương phu nhân thì đến tháng hai đầu tháng ba cũng đột nhiên bệnh. Nàng thấy hôm nay cảm xúc của Tương Như Nhân rất tốt nên mới lộ ra chút, bằng không nàng cũng không dám nói.
Tương Như Nhân ngẩn ra, tin tức này thật sự một chút nàng cũng không hay biết. Hoàng thượng hẳn là biết, nhưng hắn không nói. Cùng Hứa ma ma nhìn thoáng qua một cái, Tương Như Nhân nhìn về phía Đức phi “Hiện tại thế nào?”
Đức phi lắc đầu “Hiện tại ra sao ta cũng không rõ lắm. Tin tức trong Tương phủ luôn rất kín. Nếu Trương gia không có quan hệ thông gia kia thì mẫu thân ta cũng chẳng thể biết được.”
Tiễn bước Đức phi, Tương Như Nhân đứng ngồi không yên. Đức phi nói tin tức trong Tương gia kín là thật. Dưới tình hình chung, trong nhà nếu có chuyện gì xảy ra trước tin đều ém xuống. Nàng hiện thời đang bị giam cầm, người Tương gia dù có muốn cũng không có cách nào tiến cung thăm nàng hay nhắn gửi gì được.
Không biết một chút gì đối với việc này khiến Tương Như Nhân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Buổi tối Tô Khiêm Dương lại đây, Tương Như Nhân liền cầu hắn cho nàng trở về Tương gia một chuyến thăm tổ phụ và mẫu thân.
“Hiện tại đang lúc tuyển tú, nàng nếu hồi Chiêu Dương cung thì chắc chắn không được an tĩnh.” Tô Khiêm Dương nhắc nhở nàng. Hơn nữa còn phía bên hoàng hậu, nếu muốn bỏ lệnh cấm cần phải có một cơ hội nào đó. Hiện thời nhìn sao cũng không thấy là thời cơ thích hợp “Đợi tuyển tí xong, trong hậu cung cần hoàng hậu xử lý cung vụ, dạy dỗ phi tần mới, đến lúc đó có thể thuận lý thành chương đưa nàng ra ngoài.”
“Nhưng... “ Tương Như Nhân cũng biết hắn đây là suy nghĩ cho mình. Mang thai đứa nhỏ, nếu ra ngoài lúc này thế nào cũng phải phụ giúp cung vụ, không tốt cho nàng nghỉ ngơi. Nhưng thân mình tổ phụ vẫn luôn không tốt, nàng nghĩ bệnh này là bắt đầu từ khi nàng bị giam vào Khải Tường cung thì bắt đầu, như vậy cũng đã mấy tháng rồi. “Nhưng thần thiếp muốn trở về thăm. Nhiều năm rồi thần thiếp không về Tương gia, thần thiếp thật sự lo lắng.” Nói xong, đáy mắt nàng ẩn ẩn nước.
“Nàng đừng vội.” Tô Khiêm Dương vỗ vỗ lưng nàng “Còn có cách khác... “
Ngày hôm sau, lâm triều xong, Tô Khiêm Dương mang theo Trần Phụng đi Bình vương phủ. Đến cửa cung thứ hai, trình lệnh bài xong thì thuận lợi ra khỏi cung. Ở trong xe ngựa, Tô Khiêm Dương mới kéo lên mành ở trong, Tương Như Nhân và Tử Hạ ngồi ở đó.
Tô Khiêm Dương kéo nàng qua. Tương Như Nhân lại gần hắn, nhìn ra bên ngoài mành che, nhẹ nhàng thở ra, đã ra ngoài.
“Trẫm đưa nàng tới Tương phủ, một lúc lâu sau sẽ tới đón nàng.” Nếu cùng nàng vào Tương phủ, vậy Tương quốc công đang bệnh nặng còn phải quỳ xuống hành lễ, còn không bằng nên giảm đi việc này.
Tương Như Nhân cảm kích nhìn hắn. Tô Khiêm Dương vén một chút tóc nàng, “Đừng quá kích động.”
Tương Như Nhân gật gật đầu. Đến cửa sau Tương phủ, Tử Hạ đỡ Tương Như Nhân xuống xe ngựa. Tô Khiêm Dương nhìn nàng đi vào cửa rồi mới sai Trần Phụng đánh xe rời đi.
Mang theo cái bầu bảy tháng, Tương Như Nhân không thể bước quá nhanh, chầm chậm theo Tử Hạ đi qua cánh cửa bà tử vừa mở.
Ở trên đường gặp đại tẩu Vương Ánh Tuyết, trực tiếp dọa sợ nàng “Hiền phi nương nương, tại sao ngài lại ở đây?” Nói xong, đi qua giúp đỡ một chút.
“Đại tẩu, thân mình mẫu thân thế nào rồi?” Tương Như Nhân nắm chặt tay nàng, Vương Ánh Tuyết thở dài một hơi, người đã đến Tương gia, lẽ nào còn gạt sao “Mẫu thân bị bệnh được một tháng rồi.”
Vậy mà một chút nàng cũng không hay biết.
Thân ảnh Tương Như Nhân vội vã, muốn lôi kéo Vương Ánh Tuyết đi về viện của mẫu thân. Vương Ánh Tuyết vội vàng khuyên nàng “Chậm một chút đi.”
Đến sân của Tương phu nhân, mọi người đều bị dọa sợ. Trình Bích Nhi đang hầu hạ Tương phu nhân cũng trực tiếp giật mình “Như Nhân, sao ngươi lại ở đây?”
Phía trong tẩm thất Tương phu nhân nghe được giọng của Trình Bích Nhi, “Bích Nhi, ngươi nói ai tới? Nhân Nhân đến?”
Thanh âm của Tương phu nhân suy yếu rất nhiều. Tương Như Nhân liếc nhìn Trình Bích Nhi “Ta về đây người khác không hề biết. Ta vào xem mẫu thân trước đã.”
Đều phải biết hiện tại Hiền phi nương nương đang bị giam cầm. Bỗng nhiên lại xuất hiện tròn nhà, Trình Bích Nhi và Vương Ánh Tuyết tát nhiên kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc qua đi các nàng cũng không hỏi gì nhiều. Có lý do gì quan trọng bằng nàng tự mình đến thăm tổ phụ và mẫu thân đâu.
Tương Như Nhân cùng Vương Ánh Tuyết đi vào. Tương phu nhân đang được nha hoàn hầu hạ đỡ ngồi dậy, nhìn thấy Tương Như Nhân thì sửng sốt hết nửa ngày mới hoàn hồn, nhìn bộ dâng mang thai của nàng, nhất thời hốc mắt ươn ướt, giọng nói run run “Nhân Nhân, là ngươi sao?”
Tương Như Nhân đi đến bên giường ngồi xuống, giữ chặt tay nàng “Nương, là ta đây.”
Tương phu nhân nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, đưa tay sờ khuôn mặt nàng “Ngươi không phải đang bị giam? Sao có thể về đây?”
“Hoàng thượng đưa ta về, lát nữa sẽ đón ta hồi cung. Không có người biết ta về Tương gia.” Tương Như Nhân an ủi nàng, nhìn gương mặt nàng lúc này gầy yếu, hốc mắt hõm xuống, đau lòng nói “Đang yên lành sao lại bị bệnh?”
Tương phu nhân là như thế nào bị bệnh? Nàng là nghe được nguyên do Tương Như Nhân đưa ra ước định cùng hoàng hậu, sau đó đêm đêm mất ngủ, ngày ngày bất an lo lắng nên đổ bệnh.
Tương phu nhân lôi kéo tay nàng “Đại ca ngươi làm chuyện hồ đồ. Ngươi đưa nhỏ này, sao lại ngu như vậy!” Tương Như Nhân vừa khóc vừa đưa tay vuốt mặt nàng “Từ nhỏ đến lớn ngươi đều kiên cường, chuyện gì cũng đều gánh vác. Mấy năm nay trong lòng ngươi là ra sao, gạt tổ phụ ngươi, gạt ta và phụ thân ngươi.”
Vương Ánh Tuyết đứng một bên quay sang hướng khác lau nước mắt. Tương Như Nhân hai mắt đẫm lệ cười “Nương, người xem ta hiện tại không phải tốt lắm sao. Ta không sao.”
“Làm sao có thể không có việc gì.” Tương phu nhân nhìn bụng nàng nhô ra “Năm đó ngươi còn nhỏ như vậy, ngươi cũng không đến nói với nương một tiếng. Ngươi đứa nhỏ này sao lại quật cường như vậy. Ngươi cứ nghẹn khuất ai cũng không nói, gạt hoàng thượng gạt chúng ta. Dù là không muốn làm tổ phụ ngươi lo lắng, làm phụ thân ngươi lo lắng thì cũng phải nói cho nương để nương đến thăm ngươi.” Cũng không để cho đến tận bây giờ Tương phu nhân mới biết được, nữ nhi của mình đã phải chịu đựng nhiều như vậy.
Nàng làm nương nhưng cũng chưa dạy dỗ nữ nhi được điều gì. Học hành gì đó đều là Tương lão gia tử tự thân an bày. Nhiều năm như vậy, trong đầu nữ nhi nàng chắc chứa nhiều việc phiền não.
“Nương, ngài đừng khổ sở, phải dưỡng tốt thân mình. Như vậy ta ở trong cung cũng sẽ an tâm. Kia đều đã là chuyện quá khứ, ngài nghĩ nhiều trong lòng càng khó chịu. Đừng nghĩ đến nữa.” Tương Như Nhân kìm nước mắt, an ủi Tương phu nhân “Thân mình ngài không tốt, phụ nhân cùng các ca ca và tẩu tử sẽ lo lắng cho ngài, ta ở trong cung cũng lo lắng.”
Tương phu nhân nhắc tới hài tử ngốc, Tương Như Nhân lại bồi nàng một hồi. Một canh giờ đi qua thật nhanh, phải qua thăm tổ phụ một chút.
Trình Bích Nhi đã trở lại. Vương Ánh Tuyết ở lại chăm sóc Tương phu nhân. Tương Như Nhân bước ra ngoài sân, hỏi Trình Bích Nhi “Mẫu thân làm sao có thể biết chuyện này?”
“Lúc ấy hoàng thượng nói chuyện ước định ba năm của ngươi và hoàng hậu, tổ phụ trở về liền ngã bệnh. Cảnh Nhạc và đại ca liền đem chuyện này nói với phụ thân. Phụ thân còn mang theo bọn họ tiến cung thỉnh tội.”
Tương Như Nhân ngẩn ra “Bọn họ đã tiến cung? Là chuyện khi nào?”
“Ngày hai mươi bảy tháng hai.”
Đó không phải là lúc lần đầu tiên hoàng thượng đến Khải Tường cung sao.
Trình Bích Nhi giúp đỡ nàng đi về phía viện của Tương lão gia tử “Vốn lúc đó phụ thân dẫn theo bọn họ đi thỉnh tội là mang tâm lý chuẩn bị chịu phạt lớn. Nhưng tiwf trong cũng trở về một thời gian cũng chưa thấy ý chỉ nào ban xuống. Giống như hoàng thượng không có ý tứ muốn truy cứu chuyện này. Sau đó, phụ thân đem chuyện này nói cho mẫu thân.”
“Bên tổ phụ có nói không?”
Trình Bích Nhi lắc đầu “Còn chưa nói.”
“Không cần phải nói.” Tương Như Nhân đi vào sân của Tương lão gia tử “Sức khỏe tổ phụ kém, không thể để cho biết nguyên nhân vì đại ca, lại chịu thêm kích động.”
Danh sách chương