Thế là chỉ hai canh giờ sau phía Chiêu Dương cung liền nhận được phương thuốc Bình vương gia đưa vào. Đó là phương thuốc trước kia Bình vương phi đã dùng nên cho thái y xem qua xong thì Tô Khiêm Dương sai Trần Phụng đưa đi Chiêu Dương cung.
Tương Như Nhân nhìn mấy dòng chữ trên phương thuốc, trong lòng là có chút tư vị. Thanh Đông bên cạnh cũng chưa từng thấy qua phương thuốc này “Trần công công nói đây lac hoàng thường cầu chỗ Bình vương gia. Bình vương phi thật có khả năng tìm thấy được.” Người biết dược lý nhìn vào liền thấy sự phối hợp tuyệt diệu của nó.
“Là chính miệng hoàng thượng cầu Bình vương gia?” Tương Như Nhân dừng một chút, mở miệng hỏi Phùng Áng.
“Trần công công nói như vậy. Hoàng thượng triệu Bình vương gia vào cung, lãnh giáo vương gia phương thuốc làm sao để giúp nương nương ngừng nôn nghén.”
Nghe xong, Tương Như Nhân mỉm cười. Hoàng thượng vậy mà vó thể hạ mặt kéo Bình vương gia đến hỏi cái này, ngẩng đầu nhìn Phùng Áng “Hoàng thượng còn nói gì? “
“Trần công công còn tiện thể nhắn giùm là mấy ngày gần cuối năm sự vụ bận rộn, vài ngày tới không thể đến được, nương nương nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Trên mặt Tương Như Nhân vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt “Thanh Đông, ngươi đi làm vài món điểm tâm hoàng thượng thích rồi để Phùng Áng mang qua Thừa Kiền cung đi.”
Thanh Đông cùng Phùng Áng đi ra ngoài.
Rất nhanh điểm tâm được làm xong để Phùng Áng đưa đi Thừa Kiền cung. Trên đường đi tuyết bắt đầu rơi, bay lả tả, rơi xuống đât rất nhanh laik không còn dấu vết. Đường ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiêng kinh hô tuyết rơi của vài cung nữ ngang qua. Phùng Áng nhanh bước chân, đến cửa Thừa Kiền cung giao thực hộp cho Trần Phụng.
Hai thái giám vì hoàng thượng thường xuyên đi Chiêu Dương cung nên cũng rất quen thuộc. Trần Phụng tiếp nhận thực hộp. Phùng Áng hỏi thăm thêm một câu, mời Trần Phụng lúc rảnh cùng uống trà ăn thịt cho ấm bụng. Lúc hắn về Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân đã ngủ.
Ngày hôm sau Thanh Đông liền đem phương thuốc kia ra dùng.
Không biết là thời kì thai nghén đã qua hay do phương thuốc hiệu nghiệm, đến giữa tháng mười hai, Tương Như Nhân không còn khó chịu như trước nữa.
Năm nay chuyện trong cung nàng đều có thể tránh được. Đức phi thì không thể nên cùng nàng nói vài câu về việc này. Sang năm tổng tuyển, hoàng hậu nương nương đặc biết để tâm, cứ thế việc chỗ nàng liền nhiều hơn.
Nói xong, thoải mái hơn chút, Đức phi hỏi Tương Như Nhân tình hình gần đây “Hai ngày nay thấy khí sắc ngươi tốt hơn rồi. Vài lần đến thăm trước ta thấy ngươi cứ như đang chịu tội.”
Tương Như Nhân cười cười, vài ngày đầu thật khó chịu nhưng rồi quen dần. Người quả thật gầy đi không ít. Nhưng thái y nói đứa nhỏ không có vấn đề gì, cũng khiến nàng cảm thấy xứng đáng.
Nhìn Đức phi gần đây bộ dáng cũng gầy đi hẳn một vòng, Tương Như Nhân thân thiết nói “Gần đây ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, trong cung dù bận rộn ngươi cũng có thể sai người đi làm, không cần cái gì cũng quản.””Ta làm gì vì chút chuyện đó trong cung mà quan tâm.” Đức phi xùy một tiếng “Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết, chính là chuyện của Trương gia ta. Thê tử của Nhị đệ ta không phải sinh một nữ nhi rồi không sinh nữa đó sao. Gần đây cũng không biết bị cái gì, những ngày trước đây đều an ổn, tự nhiên lại ôm nữ nhi khóc lóc trước Nhị đê ta tạ tội, muốn nạp thiếp cho hắn đây.” Vì thế Trương phu nhân tiến cung than thở buồn rầu với Đức phi. Trương phu nhân là người thẳng tính, nàng sinh ba nhi tử một nữ nhi, cũng không yêu cầu con dâu nào phải sinh nhi tử. Hiện tại ầm ĩ lên như vậy khác nào nói Trương phu nhân này làm bà bà (mẹ chồng) ác độc.
Mỗi nhà đều có chuyện xấu, Trương gia xảy ra chuyện như thế để cho người ta chê cười. Đối với Tương Như Nhâ mà nói, lúc trước chuyện Tương gia như vậy nếu bị lôi ra còn không phải làm trò cười cho người khác sao.
“Chắc là nghe nói gì đó.” Tương Như Nhân đổi một ly trà, an ủi nàng “Ngươi cũng không cần quan tâm làm gì.”
“Tất nhiên là đã nghe gì đó. Bằng không sao bao nhiêu ngày trước vẫn bình thường. Cũng không biết là ai lắm mồm nói. Tam đệ liên tiếp hai nhi tử, đại ca cũng có hai nhi tử, chỉ mình Nhị đệ là có một nữ nhi. Chính nàng nhìn bản thân mình không được chứ chẳng lẽ một nhà lớn nhỏ Trương gia lại đi theo bắt ép nàng. Để ta nói, còn nháo như vậy thì có thể hưu. Nàng không phải là thẹn trong lòng sao. Để thiếp thất sinh thứ trưởng tử thì có ích gì, sinh đích trưởng tử mới là danh chính ngôn thuận. Trực tiếp cùng cách (ly hôn) để Nhị đệ ta cưới người khác, vậy là được.
Tương Như Nhân cười trừng mắt nàng “Ninh sách mười tòa miếu, không hủy cọc nhất hôn.” Dựa trên tính tình của Đức phi, thật sự nếu không làm, đã làm liền dứ khoát không cho người khác bậc thềm bước xuống nữa.
“Lời này cũng không đến phiên ta mở miệng, mẫu thân sẽ nói.” Đức phi hừ một tiếng “Nếu còn không xong, vài ngày nữa Trương gia ra sẽ thành trò cười cho Lâm An thành mất.” Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trương gia nhị thiếu phu nhân thay trượng phu tuyển tiểu thiếp mĩ mạo để sinh nhi tử, thanh danh như vậy sao có thể không lan truyền đây.
Tương Như Nhân không thể phát biểu ý kiến gì. Chuyện của Trương gia cũng không liên qua đến Tương gia.
Nghe Đức phi nói chuyện đệ muội của nàng. Tương Như Nhân nhớ tới Nhị thẩm đã bị hưu. Lúc trước tổ phụ làm chủ, sau khi biết mấy bản tham tấu kia thì trực tiếp cho Nhị thúc viết một phong hưu thư cho Nhị thẩm. Nhưng sau khi đưa người về Lý gia, Lý gia lại một đường trả lại. Đến tuổi này bị hưu đã đủ mất mặt, lại còn đưa về Lý gia không phải muốn Lý gia không nhìn thấy ánh sáng sao, sau này cô nương Lý gia còn làm sao mà xuất giá.
Vì thế Lý lão gia trực tiếp đến cầu tổ phụ xem trên phân thượng ba đường muội, đừng đem việc này làm quá khó coi. Hưu thư cũng đã viết, người đừng đưa về.
Theo lý hưu thư đã viết thì không thể ở lại Tương gia, nhưng ba đường muội đều quay về khóc cầu, tổ phụ cũng không muốn khiến mọi chuyện quá khó xem. Sau khi cùng Lý gia thương lượng, Tương gia không thể lưu, Lý gia cũng không thể lưu. Vì thế đối với bên ngoài nói là thân mình không khỏe nên phải đưa ra ngoại thành Lâm An dưỡng bệnh, trực tiếp đưa Nhị thẩm đến một am ni cô ở ngoại thành tu hành. Chuyện này, người biết đều là biết Tương gia Nhị phu nhân phạm vào thất xuất chi điều nên bị Tương gia hưu, vì thể diện nên hai nhà giao ước như vậy. Còn người không biết chuyện thì tất nhiên là nghĩ Nhị phu nhân bị bệnh.
Đức phi nói xong, nhìn Tương Như Nhân có chút ngượng ngùng “Tìm ngươi lại nói toàn chuyện không vui.”
“Nói xong trong lòng ngươi sẽ thư thái hơn, nghẹn lại chẳng phải lại càng không vui.” Tương Như Nhân lắc đầu. Ở trong cung này lại có một người để mình tùy ý tâm sự là chuyện thật đáng quý. Đức phi nguyện ý nói với nàng, nàng tất nhiên nguyện ý nghe.
“Ngươi nói rất đúng.” Nửa ngày, Đức phi gật gật đầu “Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ta về trước. Sắp hiến tế, mấy ngày nay cũng không nhàn được lâu.”
Tương Như Nhân để Thanh Thu tiễn Đức phi ra ngoài, khẽ thở dài một hơi. Chuyện xấu trong nhà thì nhà ai cũng có, nhà ai cũng không ngoại lệ...
Đảo mắt cuối tháng mười hai, cúng tế tám năm của tiên hoàng, Tương Như Nhân có thai được miễn quỳ lạy nhưng vẫn là được đến.
Thái phi đã theo hoàng tử rời cung cũng quay về bái tế. Một ngày này, tuyết rơi lớn, tế miếu trong cung vang vọng tiếng các hòa thượng tụng kinh.
Tương Như Nhân đứng ở nơi tránh gió. Cách đó không xa hoàng thượng tiếp nhận nhang trong tay đại sư, quỳ lạy, sau đó cắm vào trong lư hương. Tiếp theo là đến chúng phi tần phía bên ngoài tế miếu quỳ lạy.
Vài lão phi tần trước đây của tiên đế đều cúi đầu khóc lên theo tiếng tụng kinh thê lương. Tiếng khóc nghe thật thương xót. Tiên đế đi rồi, những ngày còn lại không thật sự giống như là ngày nữa.
Từ tế miếu trở lại Chiêu Dương cung, trong Chiêu Dương cung đều là một mảnh vui mừng. Dưới mái hiên đều đổi thành đèn lồng mới, đại tuyết rơi đầy sân. Trên cành cây đôi khi rơi một mảng tuyết xuống, bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những nụ hoa mới nhú trông thật xinh đẹp.
Sắp đến lễ mừng năm mới, từ các cung người ra vào cũng nhiều. Cung khác đưa lễ tới Chiêu Dương cung, Chiêu Dương cung cũng có hạ lễ cần đưa đi, những ngày cuối của năm đều thường nghe được tiếng cung nhân bên ngoài báo đến.
Tôn ma ma cầm vào một tập cho Tương Như Nhân. Đây là những gì Bình Ninh nhận được, đây là hoàng tử công chúa đưa qua lẫn nhau, cũng có tặng lễ của một số thế gia tiểu thư Bình Ninh quen ở Thái học viện. Đến tuổi này của nàng giao thiệp với bên ngoài là điều hiển nhiên. Tương Như Nhân xem qua hết một lượt, ngẩng đầu nhìn Tôn ma ma “ Bình Ninh hồi lại thế nào? “
Tôn ma ma lại lấy ra một tập khác “Đây là đáp lễ công chúa viết ra, nói là muốn đưa qua nương nương xem trước, nếu đã thỏa đáng thì sẽ an bày xuống dưới.”
Tương Như Nhân xem qua, trên mặt liền vui mừng “Liền ấn theo cái này làm đi! “ Dựa vào những thứ nhận được, đáp lại cũng thỏa đáng, không có phô trương công chúa phú quý, cũng không có để thấp thân phận.
Tôn ma ma cầm tập ra ngoài, còn có vài ngày nên nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ đưa đi. Tương Như Nhân có chút lười biếng dựa vào đệm, hiện tại không thể khép mắt, nàng sẽ ngủ ngay.
Ban đêm Tô Khiêm Dương lại đây, cùng nàng nói chuyện. Hai người không thể ngủ cùng giường. Có đôi khi Tô Khiêm Dương sẽ ngủ ở giường khác trong tẩm thất, có khi là trở về Thừa Kiền cung ngủ. Mấy ngày nay tuyết rơi lớn, hắn đều là ở lại Chiêu Dương cung.
Hai ngày sau, đại niên ba mươi.
Yến hội đoàn viên trong cung, hoàng thân quốc thích đều là ở trong cung cùng trải qua đêm ba mươi. Bên ngoài tuyết rơi không bày ghế gì được. Trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình thập phần náo nhiệt.
Tương Như Nhân ăn không nhiều lắm. Hiện thời nàng ăn nhiều bữa nhỏ. Buổi chiều lúc ngủ dậy ăn một ít, tiệc tối ăn một chút lại không có khẩu vị.
Xem ca múa một hồi, Tương Như Nhân sai người đem thức ăn trên bàn đều dọn đi. Thanh Đông ở phía sau mang một cái thực hộp đi lên, bày ra thay mấy món ăn kia cho nàng “Trần công công mới đưa tới, nói là ngài hiện tại khẩu vị thay đổi sợ ngài ăn không quen yến tối nay. Hoàng thượng chuẩn bị riêng cho ngài.”
Đều là mấy món dạo gần đây nàng tương đối thích ăn. Thục phi ở bên cạnh nhìn qua, cười nói “Nên chuẩn bị thêm vào, bằng không dựa vào đồ ăn trên yến tiệc được vài miếng đã không còn khẩu vị gì.”
Tương Như Nhân cười cười. Hiện tại khẩu vị nàng thay đổi nhiều. Món ăn béo ngậy như trước không ăn nổi, ngửi vào còn thấy khó chịu. Miệng nàng vốn đã kén ăn, hiện tại là càng khó hầu hạ.
Sau khi ăn một ít, trên tiệc bắt đầu diễn xiếc thú, xen qua nửa canh giờ, có thể ra ngoài điện xem pháo hoa.
Dù là đến giờ ngủ nhưng trong điện ồn ào nhiều người nên cũng không đến nổi buồn ngủ.
Nửa canh giờ sau mọi người đi ra ngoài. Từ cửa đại điện có thể nhìn thấy pháo hoa vừa mới bắt đầu phóng lên. Giờ tý bắt đầu, pháo hoa ước chừng bắn tầm một canh giờ. Tiếng vang rung trời, năm sau nhất định lại là một năm tốt đẹp.
Có một cung nữ đi tới nói với Thanh Đông mấy câu. Thanh Đông đến cạnh Tương Như Nhân “Nương nương, Bình vương phi mời ngài đi lầu các phía trước xem pháo hoa.” Còn có khăn tay của Bình vương phi làm tín vật.
Tương Như Nhân nhìn ra xa, phía trước một số lầu các đã thắp đèn, tầm nhìn có vẻ tốt hơn, gật gật đầu “Đi thôi.”
-------------------------------------
Sắp bắt đầu sự kiện dẫn đến chuỗi ngày nơi “lãnh cung” của Như Nhân:((
Tương Như Nhân nhìn mấy dòng chữ trên phương thuốc, trong lòng là có chút tư vị. Thanh Đông bên cạnh cũng chưa từng thấy qua phương thuốc này “Trần công công nói đây lac hoàng thường cầu chỗ Bình vương gia. Bình vương phi thật có khả năng tìm thấy được.” Người biết dược lý nhìn vào liền thấy sự phối hợp tuyệt diệu của nó.
“Là chính miệng hoàng thượng cầu Bình vương gia?” Tương Như Nhân dừng một chút, mở miệng hỏi Phùng Áng.
“Trần công công nói như vậy. Hoàng thượng triệu Bình vương gia vào cung, lãnh giáo vương gia phương thuốc làm sao để giúp nương nương ngừng nôn nghén.”
Nghe xong, Tương Như Nhân mỉm cười. Hoàng thượng vậy mà vó thể hạ mặt kéo Bình vương gia đến hỏi cái này, ngẩng đầu nhìn Phùng Áng “Hoàng thượng còn nói gì? “
“Trần công công còn tiện thể nhắn giùm là mấy ngày gần cuối năm sự vụ bận rộn, vài ngày tới không thể đến được, nương nương nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Trên mặt Tương Như Nhân vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt “Thanh Đông, ngươi đi làm vài món điểm tâm hoàng thượng thích rồi để Phùng Áng mang qua Thừa Kiền cung đi.”
Thanh Đông cùng Phùng Áng đi ra ngoài.
Rất nhanh điểm tâm được làm xong để Phùng Áng đưa đi Thừa Kiền cung. Trên đường đi tuyết bắt đầu rơi, bay lả tả, rơi xuống đât rất nhanh laik không còn dấu vết. Đường ban đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiêng kinh hô tuyết rơi của vài cung nữ ngang qua. Phùng Áng nhanh bước chân, đến cửa Thừa Kiền cung giao thực hộp cho Trần Phụng.
Hai thái giám vì hoàng thượng thường xuyên đi Chiêu Dương cung nên cũng rất quen thuộc. Trần Phụng tiếp nhận thực hộp. Phùng Áng hỏi thăm thêm một câu, mời Trần Phụng lúc rảnh cùng uống trà ăn thịt cho ấm bụng. Lúc hắn về Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân đã ngủ.
Ngày hôm sau Thanh Đông liền đem phương thuốc kia ra dùng.
Không biết là thời kì thai nghén đã qua hay do phương thuốc hiệu nghiệm, đến giữa tháng mười hai, Tương Như Nhân không còn khó chịu như trước nữa.
Năm nay chuyện trong cung nàng đều có thể tránh được. Đức phi thì không thể nên cùng nàng nói vài câu về việc này. Sang năm tổng tuyển, hoàng hậu nương nương đặc biết để tâm, cứ thế việc chỗ nàng liền nhiều hơn.
Nói xong, thoải mái hơn chút, Đức phi hỏi Tương Như Nhân tình hình gần đây “Hai ngày nay thấy khí sắc ngươi tốt hơn rồi. Vài lần đến thăm trước ta thấy ngươi cứ như đang chịu tội.”
Tương Như Nhân cười cười, vài ngày đầu thật khó chịu nhưng rồi quen dần. Người quả thật gầy đi không ít. Nhưng thái y nói đứa nhỏ không có vấn đề gì, cũng khiến nàng cảm thấy xứng đáng.
Nhìn Đức phi gần đây bộ dáng cũng gầy đi hẳn một vòng, Tương Như Nhân thân thiết nói “Gần đây ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, trong cung dù bận rộn ngươi cũng có thể sai người đi làm, không cần cái gì cũng quản.””Ta làm gì vì chút chuyện đó trong cung mà quan tâm.” Đức phi xùy một tiếng “Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết, chính là chuyện của Trương gia ta. Thê tử của Nhị đệ ta không phải sinh một nữ nhi rồi không sinh nữa đó sao. Gần đây cũng không biết bị cái gì, những ngày trước đây đều an ổn, tự nhiên lại ôm nữ nhi khóc lóc trước Nhị đê ta tạ tội, muốn nạp thiếp cho hắn đây.” Vì thế Trương phu nhân tiến cung than thở buồn rầu với Đức phi. Trương phu nhân là người thẳng tính, nàng sinh ba nhi tử một nữ nhi, cũng không yêu cầu con dâu nào phải sinh nhi tử. Hiện tại ầm ĩ lên như vậy khác nào nói Trương phu nhân này làm bà bà (mẹ chồng) ác độc.
Mỗi nhà đều có chuyện xấu, Trương gia xảy ra chuyện như thế để cho người ta chê cười. Đối với Tương Như Nhâ mà nói, lúc trước chuyện Tương gia như vậy nếu bị lôi ra còn không phải làm trò cười cho người khác sao.
“Chắc là nghe nói gì đó.” Tương Như Nhân đổi một ly trà, an ủi nàng “Ngươi cũng không cần quan tâm làm gì.”
“Tất nhiên là đã nghe gì đó. Bằng không sao bao nhiêu ngày trước vẫn bình thường. Cũng không biết là ai lắm mồm nói. Tam đệ liên tiếp hai nhi tử, đại ca cũng có hai nhi tử, chỉ mình Nhị đệ là có một nữ nhi. Chính nàng nhìn bản thân mình không được chứ chẳng lẽ một nhà lớn nhỏ Trương gia lại đi theo bắt ép nàng. Để ta nói, còn nháo như vậy thì có thể hưu. Nàng không phải là thẹn trong lòng sao. Để thiếp thất sinh thứ trưởng tử thì có ích gì, sinh đích trưởng tử mới là danh chính ngôn thuận. Trực tiếp cùng cách (ly hôn) để Nhị đệ ta cưới người khác, vậy là được.
Tương Như Nhân cười trừng mắt nàng “Ninh sách mười tòa miếu, không hủy cọc nhất hôn.” Dựa trên tính tình của Đức phi, thật sự nếu không làm, đã làm liền dứ khoát không cho người khác bậc thềm bước xuống nữa.
“Lời này cũng không đến phiên ta mở miệng, mẫu thân sẽ nói.” Đức phi hừ một tiếng “Nếu còn không xong, vài ngày nữa Trương gia ra sẽ thành trò cười cho Lâm An thành mất.” Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trương gia nhị thiếu phu nhân thay trượng phu tuyển tiểu thiếp mĩ mạo để sinh nhi tử, thanh danh như vậy sao có thể không lan truyền đây.
Tương Như Nhân không thể phát biểu ý kiến gì. Chuyện của Trương gia cũng không liên qua đến Tương gia.
Nghe Đức phi nói chuyện đệ muội của nàng. Tương Như Nhân nhớ tới Nhị thẩm đã bị hưu. Lúc trước tổ phụ làm chủ, sau khi biết mấy bản tham tấu kia thì trực tiếp cho Nhị thúc viết một phong hưu thư cho Nhị thẩm. Nhưng sau khi đưa người về Lý gia, Lý gia lại một đường trả lại. Đến tuổi này bị hưu đã đủ mất mặt, lại còn đưa về Lý gia không phải muốn Lý gia không nhìn thấy ánh sáng sao, sau này cô nương Lý gia còn làm sao mà xuất giá.
Vì thế Lý lão gia trực tiếp đến cầu tổ phụ xem trên phân thượng ba đường muội, đừng đem việc này làm quá khó coi. Hưu thư cũng đã viết, người đừng đưa về.
Theo lý hưu thư đã viết thì không thể ở lại Tương gia, nhưng ba đường muội đều quay về khóc cầu, tổ phụ cũng không muốn khiến mọi chuyện quá khó xem. Sau khi cùng Lý gia thương lượng, Tương gia không thể lưu, Lý gia cũng không thể lưu. Vì thế đối với bên ngoài nói là thân mình không khỏe nên phải đưa ra ngoại thành Lâm An dưỡng bệnh, trực tiếp đưa Nhị thẩm đến một am ni cô ở ngoại thành tu hành. Chuyện này, người biết đều là biết Tương gia Nhị phu nhân phạm vào thất xuất chi điều nên bị Tương gia hưu, vì thể diện nên hai nhà giao ước như vậy. Còn người không biết chuyện thì tất nhiên là nghĩ Nhị phu nhân bị bệnh.
Đức phi nói xong, nhìn Tương Như Nhân có chút ngượng ngùng “Tìm ngươi lại nói toàn chuyện không vui.”
“Nói xong trong lòng ngươi sẽ thư thái hơn, nghẹn lại chẳng phải lại càng không vui.” Tương Như Nhân lắc đầu. Ở trong cung này lại có một người để mình tùy ý tâm sự là chuyện thật đáng quý. Đức phi nguyện ý nói với nàng, nàng tất nhiên nguyện ý nghe.
“Ngươi nói rất đúng.” Nửa ngày, Đức phi gật gật đầu “Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ta về trước. Sắp hiến tế, mấy ngày nay cũng không nhàn được lâu.”
Tương Như Nhân để Thanh Thu tiễn Đức phi ra ngoài, khẽ thở dài một hơi. Chuyện xấu trong nhà thì nhà ai cũng có, nhà ai cũng không ngoại lệ...
Đảo mắt cuối tháng mười hai, cúng tế tám năm của tiên hoàng, Tương Như Nhân có thai được miễn quỳ lạy nhưng vẫn là được đến.
Thái phi đã theo hoàng tử rời cung cũng quay về bái tế. Một ngày này, tuyết rơi lớn, tế miếu trong cung vang vọng tiếng các hòa thượng tụng kinh.
Tương Như Nhân đứng ở nơi tránh gió. Cách đó không xa hoàng thượng tiếp nhận nhang trong tay đại sư, quỳ lạy, sau đó cắm vào trong lư hương. Tiếp theo là đến chúng phi tần phía bên ngoài tế miếu quỳ lạy.
Vài lão phi tần trước đây của tiên đế đều cúi đầu khóc lên theo tiếng tụng kinh thê lương. Tiếng khóc nghe thật thương xót. Tiên đế đi rồi, những ngày còn lại không thật sự giống như là ngày nữa.
Từ tế miếu trở lại Chiêu Dương cung, trong Chiêu Dương cung đều là một mảnh vui mừng. Dưới mái hiên đều đổi thành đèn lồng mới, đại tuyết rơi đầy sân. Trên cành cây đôi khi rơi một mảng tuyết xuống, bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những nụ hoa mới nhú trông thật xinh đẹp.
Sắp đến lễ mừng năm mới, từ các cung người ra vào cũng nhiều. Cung khác đưa lễ tới Chiêu Dương cung, Chiêu Dương cung cũng có hạ lễ cần đưa đi, những ngày cuối của năm đều thường nghe được tiếng cung nhân bên ngoài báo đến.
Tôn ma ma cầm vào một tập cho Tương Như Nhân. Đây là những gì Bình Ninh nhận được, đây là hoàng tử công chúa đưa qua lẫn nhau, cũng có tặng lễ của một số thế gia tiểu thư Bình Ninh quen ở Thái học viện. Đến tuổi này của nàng giao thiệp với bên ngoài là điều hiển nhiên. Tương Như Nhân xem qua hết một lượt, ngẩng đầu nhìn Tôn ma ma “ Bình Ninh hồi lại thế nào? “
Tôn ma ma lại lấy ra một tập khác “Đây là đáp lễ công chúa viết ra, nói là muốn đưa qua nương nương xem trước, nếu đã thỏa đáng thì sẽ an bày xuống dưới.”
Tương Như Nhân xem qua, trên mặt liền vui mừng “Liền ấn theo cái này làm đi! “ Dựa vào những thứ nhận được, đáp lại cũng thỏa đáng, không có phô trương công chúa phú quý, cũng không có để thấp thân phận.
Tôn ma ma cầm tập ra ngoài, còn có vài ngày nên nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ đưa đi. Tương Như Nhân có chút lười biếng dựa vào đệm, hiện tại không thể khép mắt, nàng sẽ ngủ ngay.
Ban đêm Tô Khiêm Dương lại đây, cùng nàng nói chuyện. Hai người không thể ngủ cùng giường. Có đôi khi Tô Khiêm Dương sẽ ngủ ở giường khác trong tẩm thất, có khi là trở về Thừa Kiền cung ngủ. Mấy ngày nay tuyết rơi lớn, hắn đều là ở lại Chiêu Dương cung.
Hai ngày sau, đại niên ba mươi.
Yến hội đoàn viên trong cung, hoàng thân quốc thích đều là ở trong cung cùng trải qua đêm ba mươi. Bên ngoài tuyết rơi không bày ghế gì được. Trong đại điện ca múa mừng cảnh thái bình thập phần náo nhiệt.
Tương Như Nhân ăn không nhiều lắm. Hiện thời nàng ăn nhiều bữa nhỏ. Buổi chiều lúc ngủ dậy ăn một ít, tiệc tối ăn một chút lại không có khẩu vị.
Xem ca múa một hồi, Tương Như Nhân sai người đem thức ăn trên bàn đều dọn đi. Thanh Đông ở phía sau mang một cái thực hộp đi lên, bày ra thay mấy món ăn kia cho nàng “Trần công công mới đưa tới, nói là ngài hiện tại khẩu vị thay đổi sợ ngài ăn không quen yến tối nay. Hoàng thượng chuẩn bị riêng cho ngài.”
Đều là mấy món dạo gần đây nàng tương đối thích ăn. Thục phi ở bên cạnh nhìn qua, cười nói “Nên chuẩn bị thêm vào, bằng không dựa vào đồ ăn trên yến tiệc được vài miếng đã không còn khẩu vị gì.”
Tương Như Nhân cười cười. Hiện tại khẩu vị nàng thay đổi nhiều. Món ăn béo ngậy như trước không ăn nổi, ngửi vào còn thấy khó chịu. Miệng nàng vốn đã kén ăn, hiện tại là càng khó hầu hạ.
Sau khi ăn một ít, trên tiệc bắt đầu diễn xiếc thú, xen qua nửa canh giờ, có thể ra ngoài điện xem pháo hoa.
Dù là đến giờ ngủ nhưng trong điện ồn ào nhiều người nên cũng không đến nổi buồn ngủ.
Nửa canh giờ sau mọi người đi ra ngoài. Từ cửa đại điện có thể nhìn thấy pháo hoa vừa mới bắt đầu phóng lên. Giờ tý bắt đầu, pháo hoa ước chừng bắn tầm một canh giờ. Tiếng vang rung trời, năm sau nhất định lại là một năm tốt đẹp.
Có một cung nữ đi tới nói với Thanh Đông mấy câu. Thanh Đông đến cạnh Tương Như Nhân “Nương nương, Bình vương phi mời ngài đi lầu các phía trước xem pháo hoa.” Còn có khăn tay của Bình vương phi làm tín vật.
Tương Như Nhân nhìn ra xa, phía trước một số lầu các đã thắp đèn, tầm nhìn có vẻ tốt hơn, gật gật đầu “Đi thôi.”
-------------------------------------
Sắp bắt đầu sự kiện dẫn đến chuỗi ngày nơi “lãnh cung” của Như Nhân:((
Danh sách chương