Không có người.
Thật không có ai!
Xác định cả thạch ốc không có ai trừ mình ra, cả bóng dáng của Đông Phương Thú Thiên cũng chẳng thấy đâu, Ấn Tâm sốt ruột, lật đật vén màn lụa lên, nhảy xuống giường.
Dùng tốc độ nhanh nhất mang giày vào, nàng chạy nhanh như làn khói đến bên cạnh cửa sổ, đi khập khiễng nhìn hoàn cảnh bên ngoài.
Ở giữa quảng trường gần nhất, bọn nô bọc đang múc nước bên cạnh giếng, chuẩn bị cho gia súc uống nước.
Phía đông bên cạnh chuồng dê, người chăn dê đang cầm búa gỗ gõ thùng thùng tu sửa thành chuồng.
Phía tây bên ngoài phòng bếp, các nữ quyến đang cọ rửa nồi bát muôi trong bồn, dọn dẹp sao bữa cơm trưa.
Về phần trạm gác khắp nơi… Ưm, thật tốt quá, bọn họ đang thay ca!
Thụt đầu đang dòm ngó trở lại, Ấn Tâm không khỏi vui mừng, đây chính là thời cơ tốt rời khỏi Đông Phương Thú Thiên.
Mỗi ngày sau giữa trưa, không ít người trở lại thạch ốc nghỉ ngơi. Tuy rằng hôm nay hình như có nhiều người hơn thường ngày, nhưng chỉ cần nàng cẩn thận một chút, chắc là sẽ không kinh động đến bất cứ ai, trở lại thạch ốc của mình.
Đến lúc đó, chỉ cần nàng nắm chắc thời cơ, xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra, chắc là sẽ không có người phát hiện, nàng đã từng mất tích ba ngày…Ừ, nếu như bị phát hiện, chỉ cần nàng không nói ra chân tường, vậy thì sẽ không có người liên kết chuyện nàng bị mất tích và ở chung với Thú Tướng quân thành một. Dù sao không ai có chứng cứ mà.
Không sai, chỉ cần nàng có thể chạy khỏi nơi này, nàng có thể phục hồi sự ‘trong sạch’ của mình. Cho nên nàng nhất định phải đi mau!
Nhón chân lên, mắt hổ phách xuyên qua lan can đá, nhìn trái nhìn phải, xác định không có người, cũng như không có người chú ý đến bên này, nàng mới rón rén vén màn nỉ lên, chạy ra khỏi thạch ốc.
Dùng tay áo che miệng mặt, nàng vừa đi vừa tránh. Thật vất vả lắm mới tới được ngã quẹo bên quảng trường thì nàng lại nhìn thấy ba người phụ nữ đang cầm lọ dưa muối, cười cười nói nói đâm đầu đi tới. Hơi thở gấp gáp bật ra từ miệng nhỏ, nàng vội vàng xoay người, trốn vào phía sau một gian thạch ốc gần nhất.
Nắm chặt váy, nàng khẩn trường thò đầu ra, ngay cả thở gấp cũng không dám phát ra tiếng, chờ ba người phụ nữ đi xa. Chỉ là nàng lo nhìn phía trước mà lại quên mất phía sau…
“Chủ mẫu, ngài ở đây nhìn cái gì thế?” Một phụ nhân bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Ấn Tâm.
“Á!” Ân Tâm bị dọa hét chói tai, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn như nhảy dựng lên.
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Phụ nhân cũng sợ hết hồn, vội vàng cầm xẻng sắt dưới chân lên, dũng cảm vọt tới trước mặt nàng che chở. “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Ấn Tâm trừng to mắt, không biết trả lời làm sao.
Nàng nhìn phụ nhân, vừa đúng lúc phụ nhân cũng xoay người về phía nàng, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ…
Ấn Tâm bị hù đến mức hoàn hồn trở lại, vội vàng dùng hai tay áo che mặt lại. “À, không phải ta, không phải ta.” Xong rồi, nàng bị phát hiện rồi!
“Cái gì?” Phụ nhân không hiểu, hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì.
“Thật, thật sự không phải là ta!” Bụm mặt, nàng có tật giật mình, lặp lại lời nói, đồng thời chạy nhanh như chớp trốn sau phiến đã dọc theo đường đi.
“Chủ mẫu, ngài có thể xuống giường được rồi?” Trên quảng trường, có người tinh mắt, liếc mắt đã nhìn thấy nàng.
“Chủ mẫu, ngài đã khỏe chút nào chưa?” Các nữ quyến ở phòng bếp phía tây nghe vậy liền vẫy tay chào.
“Chủ mẫu, đến uống chén sữa ngựa, làm ấm cơ thể đi!” Người chăn dê ở bên ngoài chuồng dê ở phía đông dừng lại công việc, hô to về hướng của nàng.
Trong nháy mắt, tất cả lớn nhỏ trong nông trường đều quay đầu nhìn về phía Ấn Tâm. l€quɣ₯©ɳ Bọn họ toét miệng cười một cách nhiệt tình, không ngừng hỏi thăm đủ kiểu. Ấn Tâm sợ đến mức tim cũng ngừng đập!
Người nào, ai là chủ mẫu? Nàng à? Nhưng nàng họ Ấn mà!
À, không đúng không đúng. Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là nàng đã cẩn thận như vậy, vì sao lại bị bọn họ phát hiện rồi?
Bọn họ nhận ra được nàng rồi!
“Chủ mẫu, tại sao không mặc nhiều áo vào?”
Một chiếc choàng lông chồn màu trắng như tuyết đột nhiên rơi xuống vai Ấn Tâm. Nàng hít vào một hơi, ngẩng đầu lên thì đối diện với nụ cười mím chi của Tiết đại nương.
“Đại nương, tại sao người… Ta… ta không phải…” Nàng vung tay lung tung, ‘kế hoạch lẩn trốn’ trong đầu tan vỡ trong nháy mắt. Nhất thời nàng không biết có nên đứng yên tại chỗ, phủ nhận nơi mình vừa chạy ra, hay là nên kiên trì tới cùng, dưới mắt nhìn chăm chú của mọi người, bịt mặt tiếp tục lẩn trốn.
“Nhất định là ngài buồn đến chết mới chạy ra đây đi dạo phải không?” Tiết đại nương lộ ra vẻ mặt thông cảm, đưa tay thay nàng buộc chặt dây áo choàng. “Chỉ là tuy rằng vết thương trên chân ngài đã đỡ nhiều rồi, nhưng cơ thể còn chưa được khỏe lắm đâu, ngàn vạn lần đừng để bị cảm lạnh đấy.”
Mắt Ấn Tâm trợn to, khuôn mặt tinh xảo thoáng xanh thoáng trắng.
“Chân của ta… làm sao người biết được…” Nàng không đầu không đuôi lộn xộn hỏi, không thể tin được chuyện mình bị thương lại có người biết rõ như vậy.
Đã hơn nhiều ngày, không có người ra vào thạch ốc của Thú Tướng quân, đáng lẽ chuyện này là một bí mật chứ, tại sao…
“Đương nhiên là chính mắt nhìn thấy!” Tiết đại nương thản nhiên nói. “Hôm đó Tướng quân ôm ngài vào nhà đã làm đại nương sợ hết hồn. May nhờ Tướng quân sớm xử lý sơ qua vết thương, còn dùng nội lực đẩy độc rắn còn sót lại trong người ngài ra ngoài, ngài mới có thể… Chủ mẫu, sắc mặt ngài hình như tái đi, ngài có khỏe không?”
Nàng không khỏe!
Nắm chặt tay áo, cả người Ấn Tâm run rẩy, giọng nói cũng run run, hỏi: “Ngươi nhìn thấy Thú Tướng quân ôm ta trở lại thạch ốc?”
“Không chỉ có ta nhìn thấy, rất nhiều người cũng đã nhìn thấy…” Đột nhiên Tiết đại nương khép miệng lại, chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng. “Sao thế, chẳng lẽ Tướng quân không nói cho ngài biết chuyện này sao?”
". . . . . ."
Tiết đại nương thầm kêu một tiếng hỏng bét, vội vàng bổ sung.
"Ái chà, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều đâu. Dù sao ngài cũng là chủ mẫu của chúng ta, chuyện này thiên kinh địa nghĩa, tuyệt đối ngài đừng để ý nhé.”
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Vẻ mặt Ấn Tâm như đưa đám, hoàn toàn không nói ra lời.
Nàng thật sự không thể tin được, trừ đại nương ra, vẫn còn những người khác nhìn thấy nàng vào trong thạch ốc của Thú Tướng quân.
Ba ngày, nàng đợi ròng rã ba ngày. Lần này trong sạch của nàng hoàn toàn bị tiêu hủy, một chút mãnh vụn cũng không chừa lại, ô… Nàng không còn mặt mũi ở lại nông trường nữa. Nàng… nàng…
Nàng muốn đào một cái hố, chôn mình cho rồi!
Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, Ấn Tâm không dám liếc dọc liếc ngang bốn phía nữa, cũng như không để ý Tiết đại nương vẫn còn ở đó, co giò bỏ chạy. Chỉ là nàng mới vừa chạy được mấy bước thì trên eo thon đã xuất hiện một bàn tay khác.
Ôm eo nhỏ, Đông Phương Thú Thiên chỉ dùng chút sức, kéo nàng vào lòng.
“Muốn đi đâu?” Hắn cúi đầu hỏi, ngũ quan sâu thẳm chiếu rọi dưới ánh nắng xuân, chỉ thiếu một chút lạnh lùng, lại thêm một tầng tình cảm ấm áp. Thoạt nhìn xem ra tâm tình không tệ.
“Ta…” Nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm khắc kia, đầu tiên là Ấn Tâm sững sờ, sau đó là đỏ mặt, cuối cùng, giống như nghĩ đến gì đó, hốc mắt nàng đột nhiên ửng đỏ. “Đều tại ngươi cả!” Uất ức mím môi, nàng buồn tủi biết bao, níu chặt vạt áo của hắn. Gương mặt như ngọc dũa tinh xảo, vùi sâu vào lòng của hắn.
Tròng mắt đen lại, Đông Phương Thú Thiên lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt áy náy của Tiết đại nương trước mặt, và vẻ mặt không hiểu của thuộc hạ xung quanh, động óc suy nghĩ một chút, thì hiểu ra đại khái tình huống như thế nào.
Thu hồi ánh mắt, hắn cúi đầu nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, khóe môi cong lên, bàn tay trên eo nàng khẽ thu hẹp.
“Ta sẽ phụ trách.” Hắn nhỏ giọng nói, giọng điệu kiên định không hối hận.
“Phụ trách như thế nào? Ngươi có thể đảo ngược thời gian hay sao?” Nàng đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu.
“Không thể.” Hắn thành thật.
“Đã không thể, vậy ngươi phụ trách như thế nào?” Có lẽ quá mức tuyệt vọng, có lẽ cảm thấy không còn mặt mũi nữa rồi, Ấn Tâm cũng không còn muốn tránh né.
Dậm chân nhỏ, nàng dứt khoát kiên quyết buông vạt áo của hắn ra, quyết định cái hố, chôn mình cho rồi!
Lướt qua người hắn, mắt hổ phách tìm kiếm cái xẻng, ai ngờ hắn lại kéo nàng vào lòng.
“Cho ta thêm một ít thời gian. Ta bảo đảm, nhất định không để cho nàng uất ức.”
Nàng đã quá uất ức rồi!
Nhìn cặp mắt sâu xa tràn ngập hứa hẹn kia, trái tim Ấn Tâm bắt đầu nổi loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thật ra, cho dù ngày ấy không người nhìn thấy nàng vào thạch ốc của hắn, đối với những chuyện hắn đã làm với nàng thì nàng đã không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nông trường nữa. Chỉ là, cả sự kiện cũng không thể nào dồn hết trách nhiệm lên người hắn. diễɳðàɳl€qu¥đϕn
Sở dĩ hắn xé —— ách —— làm như vậy là cũng vì cứu nàng; hơn nữa không chỉ lần này, lúc trước hắn cũng đã cứu nàng nhiều lần.
Nàng thiếu hắn nhiều ân tình như vậy, còn có tư cách gì thảo luận chuyện trong sạch với hắn?
Nếu như nàng có lý lẽ rõ ràng, nên quên đi chuyện này, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì ở nông trường, tiếp tục bù lại những sai lầm nàng đã phạm phải…
Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt long long nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, sau đó bỗng nhiên nàng hít vào một hơi thật sâu, bi thương nhưng mạnh mẽ đưa ra quyết định.
“Quên đi.”
“Quên đi cái gì?”
“Chuyện ngươi đối với ta… đối với ta…” Hai gò má ửng hồng, nàng cúi đầu xuống, không thể nào nói trắng ra được, chỉ có thể nói: “Tóm lại, ta hiểu được ngươi làm như vậy là vì bất đắc dĩ, cho nên ta sẽ không để chuyện này trong bụng, quên hết tất cả. Ngươi… ngươi không cần chịu trách nhiệm.” Nàng hạ thấp giọng, lí nhí nói, chỉ sợ người khác nghe được, ngoài việc ở chung một phòng ra, mình và hắn còn có gian tình —— ách, ẩn tình.
Vì để thể hiện thành ý, nàng còn nắm chặt bàn tay trắng nõn, ép bức bản thân mỉm cười vui vẻ. Nhưng mặc cho nàng cố gắng, lại chẳng đạt được hiệu quả gì.
Chỉ thấy sắc mặt Đông Phương Thú Thiên đen lại, trong nháy mắt, tâm tình vui vẻ vụt biến mất. Hắn tóm lấy cằm của nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên.
“Không thể được.” Hắn trừng mắt nhìn nàng, nói như đinh đóng cột.
“Tại sao?” Nàng hoang mang chớp mắt, nhịn không được, nhắc nhở: “Ta vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Tốt cho ta?” Hắn hơi cao giọng, khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc càng thêm lạnh lùng.
Cho dù có hơi chậm lụt, nhưng Ấn Tâm cũng cảm giác được có gì không đúng.
Chiếu theo ‘kinh nghiệm’ phán đoán, vẻ mặt này của hắn là dấu hiệu nổi giận thường ngày.
“Ngươi… ngươi tức giận?” Nàng kinh ngạc thở gấp một tiếng, không đợi hắn trả lời, lập tức giống như được ‘huấn luyện nghiêm chỉnh’, đưa tay lên che khuất lỗ tai mình.
Tiếng hét của hắn đáng sợ nhất. Mỗi lần hắn hét lên là tai nàng đau nhức. Lần này nàng nhất định lại gặp tai họa rồi!
Nhắm chặt hai mắt, Ấn Tâm run như cầy sấy, chờ ‘sư tử rống’ vang lên. Thế nhưng từng giây từng phút trôi qua mà thế giới vẫn hòa bình khắp nơi.
Lông mi dài khẽ run, nàng lẳng lặng hé mí mắt phải ra nhìn, liếc trộm hắn một cái, phát hiện hắn vẫn còn nhìn nàng chằm chằm. Nàng hít hơi vào, vội vàng nhắm mắt lại, một lúc sau lại bắt đầu hé mí mắt trái ra nhìn lén.
Trời xanh vô hạn, hắn đứng như núi sừng sững, cằm cương nghị, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng cái gì, bạnh ra thật căng.
Hắn không nói lời nào, chỉ là chết đứng nhìn nàng chằm chằm hung ác. Nhưng sâu trong đáy mắt lại hình như lộ ra chút gì đó bất đắc dĩ, suy sụp, và thất vọng.
Tưởng rằng mình nhìn lầm, nàng ngạc nhiên trợn tròn cặp mắt, nhón chân lên, đưa mặt tới gần ánh mắt của hắn.
Có lẽ không có tiếng hét dễ sợ, nàng không cảm thấy giống như lúc trước, kinh sợ mỗi lần hắn tức giận, hay cũng có lẽ vì từ đầu tới cuối, bàn tay to của hắn không hề rời khỏi eo thon của nàng, ôm nàng vào lòng của hắn. Nàng cũng không còn hoài nghi, rằng hắn rất ghét nàng…
Bàn tay trắng như tuyết ở bên tai chần chờ một chút, cuối cùng nàng kéo ống tay áo của hắn, kéo nhẹ vài cái.
“Thật xin lỗi nhé…” Nàng mềm mỏng nói lời xin lỗi. Giọng nói vừa giống như lấy lòng, vừa giống như làm nũng, quyết định dập tắt lửa giận của hắn trước. “Tại sao ngươi tức giận?” Thật là, nàng còn dám hỏi nguyên nhân!
Phát hiện khóe mắt nhẫn nhịn của hắn đang co rút lại, nàng chợt nhớ tới mình từng nói qua sợ hắn nổi giận. Có phải vì nguyên nhân này mà hắn mới ẩn nhẫn như thế?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng nàng đột nhiên kích động không ngừng.
Níu chặt tay áo bào của hắn, nàng không tự chủ được càng dựa gần hắn thêm một chút, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn, bên trong tràn đầy màu sắc rực rỡ.
Với sự chủ động thân cận của bàn tay nhỏ bé, ánh mắt thâm trầm khẽ dao động trước khuôn mặt nhỏ bé rạng rỡ đến chói mắt, sương lạnh trên gương mặt tuấn tú mới tan biến đi một chút.
“Những lời nói vừa rồi, đừng bao giờ nói lại lần thứ hai.” Cuối cùng, hắn cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện.
“Tại sao?” Nàng nhịn không được truy vấn. Đột nhiên nàng muốn làm sáng rõ, vì sao hắn lại can tâm tình nguyện ‘phụ trách’ đối với nàng?
“Ta sẽ phụ trách đến cùng.” Đáng tiếc hắn lại không trực tiếp trả lời, mà chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, một lần nữa cam đoan lời thề son sắt.
Ánh mắt của hắn cố chấp nồng sâu, nhìn thấy nàng mặt hồng tim đập, cũng không nói thêm lời nói nào khác nữa.
Nhìn mười đầu ngón tay quấn quít lẫn nhau, một loại cảm giác hạnh phúc đậm đà tới mức không thể hòa tan được khiến nàng lộ ra núm đồng tiền ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý hắn ‘phụ trách’.
“Chân còn đau không?” Ánh mắt hắn dịu dàng, thay đổi đề tài.
“Hết đau rồi.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
“Thân thể có chỗ nào còn khó chịu không?”
Nàng lắc đầu, tầm mắt lại phát hiện mọi người xung quanh đã đi đâu hết rồi. Quay đầu lại, nàng phát giác Tiết đại nương cũng đã bỏ đi từ sớm. Ngay cả bóng dáng của nô bọc đang múc nước giếng ở quảng trường, và người tu sửa thành chuồng cũng không thấy. Thậm chí vệ binh ở trạm gác cũng biến mất tiêu.
Hả? Mọi người chạy đâu hết rồi?
Thật không có ai!
Xác định cả thạch ốc không có ai trừ mình ra, cả bóng dáng của Đông Phương Thú Thiên cũng chẳng thấy đâu, Ấn Tâm sốt ruột, lật đật vén màn lụa lên, nhảy xuống giường.
Dùng tốc độ nhanh nhất mang giày vào, nàng chạy nhanh như làn khói đến bên cạnh cửa sổ, đi khập khiễng nhìn hoàn cảnh bên ngoài.
Ở giữa quảng trường gần nhất, bọn nô bọc đang múc nước bên cạnh giếng, chuẩn bị cho gia súc uống nước.
Phía đông bên cạnh chuồng dê, người chăn dê đang cầm búa gỗ gõ thùng thùng tu sửa thành chuồng.
Phía tây bên ngoài phòng bếp, các nữ quyến đang cọ rửa nồi bát muôi trong bồn, dọn dẹp sao bữa cơm trưa.
Về phần trạm gác khắp nơi… Ưm, thật tốt quá, bọn họ đang thay ca!
Thụt đầu đang dòm ngó trở lại, Ấn Tâm không khỏi vui mừng, đây chính là thời cơ tốt rời khỏi Đông Phương Thú Thiên.
Mỗi ngày sau giữa trưa, không ít người trở lại thạch ốc nghỉ ngơi. Tuy rằng hôm nay hình như có nhiều người hơn thường ngày, nhưng chỉ cần nàng cẩn thận một chút, chắc là sẽ không kinh động đến bất cứ ai, trở lại thạch ốc của mình.
Đến lúc đó, chỉ cần nàng nắm chắc thời cơ, xuất hiện như không có chuyện gì xảy ra, chắc là sẽ không có người phát hiện, nàng đã từng mất tích ba ngày…Ừ, nếu như bị phát hiện, chỉ cần nàng không nói ra chân tường, vậy thì sẽ không có người liên kết chuyện nàng bị mất tích và ở chung với Thú Tướng quân thành một. Dù sao không ai có chứng cứ mà.
Không sai, chỉ cần nàng có thể chạy khỏi nơi này, nàng có thể phục hồi sự ‘trong sạch’ của mình. Cho nên nàng nhất định phải đi mau!
Nhón chân lên, mắt hổ phách xuyên qua lan can đá, nhìn trái nhìn phải, xác định không có người, cũng như không có người chú ý đến bên này, nàng mới rón rén vén màn nỉ lên, chạy ra khỏi thạch ốc.
Dùng tay áo che miệng mặt, nàng vừa đi vừa tránh. Thật vất vả lắm mới tới được ngã quẹo bên quảng trường thì nàng lại nhìn thấy ba người phụ nữ đang cầm lọ dưa muối, cười cười nói nói đâm đầu đi tới. Hơi thở gấp gáp bật ra từ miệng nhỏ, nàng vội vàng xoay người, trốn vào phía sau một gian thạch ốc gần nhất.
Nắm chặt váy, nàng khẩn trường thò đầu ra, ngay cả thở gấp cũng không dám phát ra tiếng, chờ ba người phụ nữ đi xa. Chỉ là nàng lo nhìn phía trước mà lại quên mất phía sau…
“Chủ mẫu, ngài ở đây nhìn cái gì thế?” Một phụ nhân bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Ấn Tâm.
“Á!” Ân Tâm bị dọa hét chói tai, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn như nhảy dựng lên.
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Phụ nhân cũng sợ hết hồn, vội vàng cầm xẻng sắt dưới chân lên, dũng cảm vọt tới trước mặt nàng che chở. “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Ấn Tâm trừng to mắt, không biết trả lời làm sao.
Nàng nhìn phụ nhân, vừa đúng lúc phụ nhân cũng xoay người về phía nàng, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ…
Ấn Tâm bị hù đến mức hoàn hồn trở lại, vội vàng dùng hai tay áo che mặt lại. “À, không phải ta, không phải ta.” Xong rồi, nàng bị phát hiện rồi!
“Cái gì?” Phụ nhân không hiểu, hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì.
“Thật, thật sự không phải là ta!” Bụm mặt, nàng có tật giật mình, lặp lại lời nói, đồng thời chạy nhanh như chớp trốn sau phiến đã dọc theo đường đi.
“Chủ mẫu, ngài có thể xuống giường được rồi?” Trên quảng trường, có người tinh mắt, liếc mắt đã nhìn thấy nàng.
“Chủ mẫu, ngài đã khỏe chút nào chưa?” Các nữ quyến ở phòng bếp phía tây nghe vậy liền vẫy tay chào.
“Chủ mẫu, đến uống chén sữa ngựa, làm ấm cơ thể đi!” Người chăn dê ở bên ngoài chuồng dê ở phía đông dừng lại công việc, hô to về hướng của nàng.
Trong nháy mắt, tất cả lớn nhỏ trong nông trường đều quay đầu nhìn về phía Ấn Tâm. l€quɣ₯©ɳ Bọn họ toét miệng cười một cách nhiệt tình, không ngừng hỏi thăm đủ kiểu. Ấn Tâm sợ đến mức tim cũng ngừng đập!
Người nào, ai là chủ mẫu? Nàng à? Nhưng nàng họ Ấn mà!
À, không đúng không đúng. Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là nàng đã cẩn thận như vậy, vì sao lại bị bọn họ phát hiện rồi?
Bọn họ nhận ra được nàng rồi!
“Chủ mẫu, tại sao không mặc nhiều áo vào?”
Một chiếc choàng lông chồn màu trắng như tuyết đột nhiên rơi xuống vai Ấn Tâm. Nàng hít vào một hơi, ngẩng đầu lên thì đối diện với nụ cười mím chi của Tiết đại nương.
“Đại nương, tại sao người… Ta… ta không phải…” Nàng vung tay lung tung, ‘kế hoạch lẩn trốn’ trong đầu tan vỡ trong nháy mắt. Nhất thời nàng không biết có nên đứng yên tại chỗ, phủ nhận nơi mình vừa chạy ra, hay là nên kiên trì tới cùng, dưới mắt nhìn chăm chú của mọi người, bịt mặt tiếp tục lẩn trốn.
“Nhất định là ngài buồn đến chết mới chạy ra đây đi dạo phải không?” Tiết đại nương lộ ra vẻ mặt thông cảm, đưa tay thay nàng buộc chặt dây áo choàng. “Chỉ là tuy rằng vết thương trên chân ngài đã đỡ nhiều rồi, nhưng cơ thể còn chưa được khỏe lắm đâu, ngàn vạn lần đừng để bị cảm lạnh đấy.”
Mắt Ấn Tâm trợn to, khuôn mặt tinh xảo thoáng xanh thoáng trắng.
“Chân của ta… làm sao người biết được…” Nàng không đầu không đuôi lộn xộn hỏi, không thể tin được chuyện mình bị thương lại có người biết rõ như vậy.
Đã hơn nhiều ngày, không có người ra vào thạch ốc của Thú Tướng quân, đáng lẽ chuyện này là một bí mật chứ, tại sao…
“Đương nhiên là chính mắt nhìn thấy!” Tiết đại nương thản nhiên nói. “Hôm đó Tướng quân ôm ngài vào nhà đã làm đại nương sợ hết hồn. May nhờ Tướng quân sớm xử lý sơ qua vết thương, còn dùng nội lực đẩy độc rắn còn sót lại trong người ngài ra ngoài, ngài mới có thể… Chủ mẫu, sắc mặt ngài hình như tái đi, ngài có khỏe không?”
Nàng không khỏe!
Nắm chặt tay áo, cả người Ấn Tâm run rẩy, giọng nói cũng run run, hỏi: “Ngươi nhìn thấy Thú Tướng quân ôm ta trở lại thạch ốc?”
“Không chỉ có ta nhìn thấy, rất nhiều người cũng đã nhìn thấy…” Đột nhiên Tiết đại nương khép miệng lại, chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng. “Sao thế, chẳng lẽ Tướng quân không nói cho ngài biết chuyện này sao?”
". . . . . ."
Tiết đại nương thầm kêu một tiếng hỏng bét, vội vàng bổ sung.
"Ái chà, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều đâu. Dù sao ngài cũng là chủ mẫu của chúng ta, chuyện này thiên kinh địa nghĩa, tuyệt đối ngài đừng để ý nhé.”
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Vẻ mặt Ấn Tâm như đưa đám, hoàn toàn không nói ra lời.
Nàng thật sự không thể tin được, trừ đại nương ra, vẫn còn những người khác nhìn thấy nàng vào trong thạch ốc của Thú Tướng quân.
Ba ngày, nàng đợi ròng rã ba ngày. Lần này trong sạch của nàng hoàn toàn bị tiêu hủy, một chút mãnh vụn cũng không chừa lại, ô… Nàng không còn mặt mũi ở lại nông trường nữa. Nàng… nàng…
Nàng muốn đào một cái hố, chôn mình cho rồi!
Ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, Ấn Tâm không dám liếc dọc liếc ngang bốn phía nữa, cũng như không để ý Tiết đại nương vẫn còn ở đó, co giò bỏ chạy. Chỉ là nàng mới vừa chạy được mấy bước thì trên eo thon đã xuất hiện một bàn tay khác.
Ôm eo nhỏ, Đông Phương Thú Thiên chỉ dùng chút sức, kéo nàng vào lòng.
“Muốn đi đâu?” Hắn cúi đầu hỏi, ngũ quan sâu thẳm chiếu rọi dưới ánh nắng xuân, chỉ thiếu một chút lạnh lùng, lại thêm một tầng tình cảm ấm áp. Thoạt nhìn xem ra tâm tình không tệ.
“Ta…” Nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm khắc kia, đầu tiên là Ấn Tâm sững sờ, sau đó là đỏ mặt, cuối cùng, giống như nghĩ đến gì đó, hốc mắt nàng đột nhiên ửng đỏ. “Đều tại ngươi cả!” Uất ức mím môi, nàng buồn tủi biết bao, níu chặt vạt áo của hắn. Gương mặt như ngọc dũa tinh xảo, vùi sâu vào lòng của hắn.
Tròng mắt đen lại, Đông Phương Thú Thiên lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía gương mặt áy náy của Tiết đại nương trước mặt, và vẻ mặt không hiểu của thuộc hạ xung quanh, động óc suy nghĩ một chút, thì hiểu ra đại khái tình huống như thế nào.
Thu hồi ánh mắt, hắn cúi đầu nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, khóe môi cong lên, bàn tay trên eo nàng khẽ thu hẹp.
“Ta sẽ phụ trách.” Hắn nhỏ giọng nói, giọng điệu kiên định không hối hận.
“Phụ trách như thế nào? Ngươi có thể đảo ngược thời gian hay sao?” Nàng đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu.
“Không thể.” Hắn thành thật.
“Đã không thể, vậy ngươi phụ trách như thế nào?” Có lẽ quá mức tuyệt vọng, có lẽ cảm thấy không còn mặt mũi nữa rồi, Ấn Tâm cũng không còn muốn tránh né.
Dậm chân nhỏ, nàng dứt khoát kiên quyết buông vạt áo của hắn ra, quyết định cái hố, chôn mình cho rồi!
Lướt qua người hắn, mắt hổ phách tìm kiếm cái xẻng, ai ngờ hắn lại kéo nàng vào lòng.
“Cho ta thêm một ít thời gian. Ta bảo đảm, nhất định không để cho nàng uất ức.”
Nàng đã quá uất ức rồi!
Nhìn cặp mắt sâu xa tràn ngập hứa hẹn kia, trái tim Ấn Tâm bắt đầu nổi loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thật ra, cho dù ngày ấy không người nhìn thấy nàng vào thạch ốc của hắn, đối với những chuyện hắn đã làm với nàng thì nàng đã không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nông trường nữa. Chỉ là, cả sự kiện cũng không thể nào dồn hết trách nhiệm lên người hắn. diễɳðàɳl€qu¥đϕn
Sở dĩ hắn xé —— ách —— làm như vậy là cũng vì cứu nàng; hơn nữa không chỉ lần này, lúc trước hắn cũng đã cứu nàng nhiều lần.
Nàng thiếu hắn nhiều ân tình như vậy, còn có tư cách gì thảo luận chuyện trong sạch với hắn?
Nếu như nàng có lý lẽ rõ ràng, nên quên đi chuyện này, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì ở nông trường, tiếp tục bù lại những sai lầm nàng đã phạm phải…
Hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt long long nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, sau đó bỗng nhiên nàng hít vào một hơi thật sâu, bi thương nhưng mạnh mẽ đưa ra quyết định.
“Quên đi.”
“Quên đi cái gì?”
“Chuyện ngươi đối với ta… đối với ta…” Hai gò má ửng hồng, nàng cúi đầu xuống, không thể nào nói trắng ra được, chỉ có thể nói: “Tóm lại, ta hiểu được ngươi làm như vậy là vì bất đắc dĩ, cho nên ta sẽ không để chuyện này trong bụng, quên hết tất cả. Ngươi… ngươi không cần chịu trách nhiệm.” Nàng hạ thấp giọng, lí nhí nói, chỉ sợ người khác nghe được, ngoài việc ở chung một phòng ra, mình và hắn còn có gian tình —— ách, ẩn tình.
Vì để thể hiện thành ý, nàng còn nắm chặt bàn tay trắng nõn, ép bức bản thân mỉm cười vui vẻ. Nhưng mặc cho nàng cố gắng, lại chẳng đạt được hiệu quả gì.
Chỉ thấy sắc mặt Đông Phương Thú Thiên đen lại, trong nháy mắt, tâm tình vui vẻ vụt biến mất. Hắn tóm lấy cằm của nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên.
“Không thể được.” Hắn trừng mắt nhìn nàng, nói như đinh đóng cột.
“Tại sao?” Nàng hoang mang chớp mắt, nhịn không được, nhắc nhở: “Ta vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Tốt cho ta?” Hắn hơi cao giọng, khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc càng thêm lạnh lùng.
Cho dù có hơi chậm lụt, nhưng Ấn Tâm cũng cảm giác được có gì không đúng.
Chiếu theo ‘kinh nghiệm’ phán đoán, vẻ mặt này của hắn là dấu hiệu nổi giận thường ngày.
“Ngươi… ngươi tức giận?” Nàng kinh ngạc thở gấp một tiếng, không đợi hắn trả lời, lập tức giống như được ‘huấn luyện nghiêm chỉnh’, đưa tay lên che khuất lỗ tai mình.
Tiếng hét của hắn đáng sợ nhất. Mỗi lần hắn hét lên là tai nàng đau nhức. Lần này nàng nhất định lại gặp tai họa rồi!
Nhắm chặt hai mắt, Ấn Tâm run như cầy sấy, chờ ‘sư tử rống’ vang lên. Thế nhưng từng giây từng phút trôi qua mà thế giới vẫn hòa bình khắp nơi.
Lông mi dài khẽ run, nàng lẳng lặng hé mí mắt phải ra nhìn, liếc trộm hắn một cái, phát hiện hắn vẫn còn nhìn nàng chằm chằm. Nàng hít hơi vào, vội vàng nhắm mắt lại, một lúc sau lại bắt đầu hé mí mắt trái ra nhìn lén.
Trời xanh vô hạn, hắn đứng như núi sừng sững, cằm cương nghị, giống như đang ngấm ngầm chịu đựng cái gì, bạnh ra thật căng.
Hắn không nói lời nào, chỉ là chết đứng nhìn nàng chằm chằm hung ác. Nhưng sâu trong đáy mắt lại hình như lộ ra chút gì đó bất đắc dĩ, suy sụp, và thất vọng.
Tưởng rằng mình nhìn lầm, nàng ngạc nhiên trợn tròn cặp mắt, nhón chân lên, đưa mặt tới gần ánh mắt của hắn.
Có lẽ không có tiếng hét dễ sợ, nàng không cảm thấy giống như lúc trước, kinh sợ mỗi lần hắn tức giận, hay cũng có lẽ vì từ đầu tới cuối, bàn tay to của hắn không hề rời khỏi eo thon của nàng, ôm nàng vào lòng của hắn. Nàng cũng không còn hoài nghi, rằng hắn rất ghét nàng…
Bàn tay trắng như tuyết ở bên tai chần chờ một chút, cuối cùng nàng kéo ống tay áo của hắn, kéo nhẹ vài cái.
“Thật xin lỗi nhé…” Nàng mềm mỏng nói lời xin lỗi. Giọng nói vừa giống như lấy lòng, vừa giống như làm nũng, quyết định dập tắt lửa giận của hắn trước. “Tại sao ngươi tức giận?” Thật là, nàng còn dám hỏi nguyên nhân!
Phát hiện khóe mắt nhẫn nhịn của hắn đang co rút lại, nàng chợt nhớ tới mình từng nói qua sợ hắn nổi giận. Có phải vì nguyên nhân này mà hắn mới ẩn nhẫn như thế?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng nàng đột nhiên kích động không ngừng.
Níu chặt tay áo bào của hắn, nàng không tự chủ được càng dựa gần hắn thêm một chút, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn hắn, bên trong tràn đầy màu sắc rực rỡ.
Với sự chủ động thân cận của bàn tay nhỏ bé, ánh mắt thâm trầm khẽ dao động trước khuôn mặt nhỏ bé rạng rỡ đến chói mắt, sương lạnh trên gương mặt tuấn tú mới tan biến đi một chút.
“Những lời nói vừa rồi, đừng bao giờ nói lại lần thứ hai.” Cuối cùng, hắn cũng nguyện ý mở miệng nói chuyện.
“Tại sao?” Nàng nhịn không được truy vấn. Đột nhiên nàng muốn làm sáng rõ, vì sao hắn lại can tâm tình nguyện ‘phụ trách’ đối với nàng?
“Ta sẽ phụ trách đến cùng.” Đáng tiếc hắn lại không trực tiếp trả lời, mà chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, một lần nữa cam đoan lời thề son sắt.
Ánh mắt của hắn cố chấp nồng sâu, nhìn thấy nàng mặt hồng tim đập, cũng không nói thêm lời nói nào khác nữa.
Nhìn mười đầu ngón tay quấn quít lẫn nhau, một loại cảm giác hạnh phúc đậm đà tới mức không thể hòa tan được khiến nàng lộ ra núm đồng tiền ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý hắn ‘phụ trách’.
“Chân còn đau không?” Ánh mắt hắn dịu dàng, thay đổi đề tài.
“Hết đau rồi.” Nàng nhỏ giọng trả lời.
“Thân thể có chỗ nào còn khó chịu không?”
Nàng lắc đầu, tầm mắt lại phát hiện mọi người xung quanh đã đi đâu hết rồi. Quay đầu lại, nàng phát giác Tiết đại nương cũng đã bỏ đi từ sớm. Ngay cả bóng dáng của nô bọc đang múc nước giếng ở quảng trường, và người tu sửa thành chuồng cũng không thấy. Thậm chí vệ binh ở trạm gác cũng biến mất tiêu.
Hả? Mọi người chạy đâu hết rồi?
Danh sách chương