Một luồng sét đánh xuống bên cạnh phi hành khí của Nhạc Phỉ Sơn.

"Thấy gì không? Là cục cưng bé nhỏ nhà tao giận dỗi đấy." Tục Nghiêu nói, "Tao đếm này, 3 2 1... Chà, ngu xuẩn mất khôn rồi."

Ban đầu còn miễn cưỡng nhìn thấy được, sau khi Tục Nghiêu dứt lời thì mọi thứ xung quanh tối đen. Xung quanh là tiếng xì xào nho nhỏ, giống như cười, cũng giống như khóc. Rõ ràng không thấy gì, thế nhưng giống như đâu đâu cũng có người ghé vào tai thì thầm.

Nhạc Phỉ Sơn cảm giác như có thứ gì bóp cổ mình! Không chỉ ở cổ, còn có cẳng tay và mắt cá chân. Lão không thể cử động, chỉ có tiếng "ư ư" trong cổ họng chứng minh lão còn sống.

Nhạc Thiên Ngọc trải qua bóng ma bị giam cầm, nhìn thấy bóng tối là cuống hết lên. Nó quơ năm ngón không thấy gì, xung quanh còn là tiếng động kì lạ, bị dọa tới mức muốn nổ tung lá gan.

"Cha, cha ơi? Vạn Đắc Khánh?" Nhạc Thiên Ngọc cảm thấy như có ai đang nắm lấy mình, nhanh chóng sờ được một bàn tay. Bàn tay kia xương cốt rõ ràng, ẩm ướt dính dính, giống như bị lột da mang theo máu tươi. Nó "á á á!" kêu la loạn lên, sau đó bất tỉnh.

"Tục tướng quân?" Chỉ có Hoàng đế Côn Tháp coi như tỉnh táo, nhưng lần này khó mà nói được bao nhiêu phần trăm là thật, bao nhiêu phần trăm là gắng gượng chống đỡ.

"Ngại quá, để ngài đợi lâu rồi." Thanh âm Tục Nghiêu vang lên.

Xung quanh vẫn một màu đen kịt, thế nhưng Đế quân có cảm giác trói buộc trên cổ đột nhiên thả lỏng. Ngài cử động cơ thể cứng ngắc, không biết nên nói gì.

Ngài thậm chí còn nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Trong phi hành khí đột nhiên sáng đèn, ngài thấy Tục Nghiêu đang ở bên cạnh, còn có Nhạc Phỉ Sơn và Nhạc Thiên Ngọc, còn có... Vạn Đắc Khánh bị lột da máu be be bét, bầy nhầy một góc.

Tục Nghiêu lau đi vết máu: "Ba người bọn họ thần sẽ xử lý, ngài tới động viên Đế hậu đi. Thần muốn tới chỗ Nhạc Dao và đám nhóc."

Hoàng đế Côn Tháp: "Đợi đã."

Tục Nghiêu quay người.

Hoàng đế Côn Tháp đứng dậy: "Tục tướng quân, cậu rốt cuộc là ai?"

Tục Nghiêu nở nụ cười: "Thần không phải con người."

Hoàng đế Côn Tháp nhíu mày: "Có gì đáng cười!"

Tục Nghiêu trả lời: "Thần cũng đâu có đùa ngài. Thần và thái thái không phải con người, ba đứa con của chúng thần cũng vậy."

Hoàng Đế Côn Tháp: "..."

Giọng nói Tục Nghiêu bình bình y như ăn cơm uống nước, nói xong thì đi tìm Nhạc Dao thật. Nhạc Dao dọa đội trưởng đội cận vệ hết hồn rồi bỏ đi, Tục Nghiêu muốn về nhà dỗ vợ.

Có cảm giác như Nhạc Dao nhớ ra gì đó rồi.

Nhạc Dao ngồi trên ghế salon, khí chất có sự khác biệt khó mà miêu tả. Trước kia là lạc quan rộng rãi, giờ thì biến thành nhìn qua hơi khó gần.

Ai biết cậu nghĩ gì. Lồng giữ nhiệt cậu vẫn ôm trên tay. Tay vẫn đặt lên, thế nhưng ánh mắt đang hướng về nơi nào đó rồi.

Đám nhóc bên trong bắt đầu lộn xộn, không lâu sau đứa lớn đi tiểu, hệ thống AI nhắc nhở phải đổi tã lót. Nửa ngày sau Nhạc Dao mới lấy lại tinh thần, im lặng không lên tiếng lấy ra một cái tã khô ráo thay cho đứa lớn.

Cậu đóng lồng giữ nhiệt, sắc trời dần khôi phục bình thường.

Giống như cái gì cũng chưa xảy ra vậy, cậu lại nhớ ra một chuyện.

"Anh về từ khi nào vậy?"

Nhạc Dao chẳng buồn quay đầu, nghe tiếng người mở cửa thì buột miệng hỏi.

Nhạc Dao nhớ lại, trước đó khi cậu phát hiện Tục Nghiêu thay đổi đã hỏi qua chú Minh về sự kiện khác thường xảy ra vào ngày anh sinh ra rồi. Chú Minh đã kể hôm ấy là một ngày đêm cực dài. Khi ấy cậu còn thấy lạ, cậu biết chỉ khi thần quân Minh Giới nhìn xuống mới xảy ra chuyện này. Giờ mới biết, quả nhiên không trượt phát nào.

Pháp ấn của thần quân, chỉ có thần tiên Thiên Giới mới có.

"Anh rốt cuộc là ai?" Nhạc Dao hỏi.

"Tục Nghiêu" Tục Nghiêu trả lời, "Con út của Thượng đế."

Nhạc Dao nghe xong cực kì ngứa ngáy, muốn nhào lên đánh người! Cậu và Tục Nghiêu quen biết nhau dưới Minh Giới thật. Minh Giới tồn tại một nơi gọi là "Hồ Phổ Sinh", nghe qua thì nghĩ là tên một cái hồ, là một cái hồ thật nhưng nó không chỉ đơn thuần là một cái hồ. Nó là một "nhà tù" khó đào thoát nhất Minh Giới, có kẻ đùa cợt gọi nó là "Hồ Ngục Giam" hoặc "Bình Ngọc". Hồ này không che chắn cũng không có gì ngăn cản, vong hồn bị nhốt rất khó tự mình ra ngoài. Nếu muốn rời đi, chỉ có một biện pháp duy nhất là gột sạch oán khí trên chính mình.

Hồ Phổ Sinh khá giống Phúc Tháp Uyên, khác nhau ở chỗ Phúc Tháp Uyên có thể thanh tẩy linh hồn, vong linh dạng gì cũng có. Mà bên trong hồ Phổ Sinh thì khác, vong linh bị nhốt muốn gột sạch oán khí đều phải dựa vào chính mình, kẻ đi vào nơi này không phải người bình thường cũng không giống quỷ. Tục Nghiêu không giống quỷ quái bên trong, là một phiền toái lớn.

Quỷ vương Phong Đô, linh lực mạnh mẽ, tính tình bừa bãi.

Nhạc Dao không hiểu vì sao cha mình – Phong Đô đại đế lại bảo cậu tự mình đi cảm hóa một kẻ vô liêm sỉ như vậy. Khi ấy cậu không mang nhiều tình cảm, cha dặn vậy thì biết vậy, không chút nghi ngờ.

Cậu mang kinh thư theo, mang tâm trạng bình thường tới hồ Phổ Sinh, bắt đầu sinh hoạt mỗi ngày tụng kinh.

Thái tử đọc kinh cảm hóa chúng sinh, làm quỷ thì nhất định phải tới nghiêm chỉnh lắng nghe. Tất cả đều tới, ngoại trừ kẻ "nhiều chuyện" Tục Nghiêu trốn học.

Nhạc Dao tới với mục đích chính là cảm hóa quỷ vương, quỷ khác là dạy kèm, kẻ khác không tới chẳng sao nhưng quỷ vương thì phải tới. Thế nhưng, tên quỷ vương này không hề cho Thái tử chút mặt mũi nào.

Ngày thứ hai, Nhạc Dao mặt mũi không biến sắc, có bao nhiêu quỷ thì giảng cho bấy nhiêu quỷ nghe. Ngày thứ ba, cậu không muốn làm không công nữa, tự tay túm Tục Nghiêu tới bằng được. Khi ấy linh lực cậu cường đại, tuy rằng sau này mới biết, Tục Nghiêu không phải đánh không lại, nhưng muốn gặp thì phải vài lần mới tóm được. Cái người này hồi ấy cực kì hung hăng.

Nơi lên lớp là một bãi đất trống bên hồ. Minh Giới tối tăm, đâu đâu cũng tối trừ nơi đó, theo sau Nhạc Dao là một tia sáng. Quỷ tới nghe giảng ngày càng tích cực, duy nhất Tục Nghiêu "nâng cao thành tích" đều nhờ công thầy giáo Nhạc tự tay dùng hết sức đi cưỡng ép.

Dù vậy, Nhạc Dao cũng không hề từ bỏ. Mãi tới một ngày nọ, Nhạc Dao đột nhiên phát hiện, những con quỷ từng tích cực nghe giảng kinh không thấy đâu nữa, ngược lại Tục Nghiêu cứ đúng giờ lại tới, nghiễm nhiên trở thành học trò tốt nhất.

"Hôm nay sao chỉ mình ngươi tới?" Nhạc Dao thuận miệng hỏi. Cậu biết đám quỷ trong hồ Phổ Sinh rất nghe lời Tục Nghiêu, đám quỷ kia vì lí do gì không tới, muốn biết cứ hỏi Tục Nghiêu là được.

"Vì ta đột nhiên không thích cách chúng nhìn ngươi." Tục Nghiêu ngồi trên ghế chân vắt chéo, cùi chỏ chống lên đầu gối, nghiêng đầu làm bộ dạng rảnh rỗi nói.

"Tới nghe giảng kinh, nhìn hay không thì liên quan gì?" Nhạc Dao cau mày hơi ghét bỏ, "Ngươi không ngồi tử tế được à?"

Đứng thì như ngồi, ngồi thì như nằm, bay cũng phải oai hơn người khác 20 30 độ!

"Không được." Tục Nghiêu cười cười, "Ta nói này Thái tử, ngài cố chấp tới vậy làm gì? Ngài không ngốc, chẳng lẽ không cảm thấy ta không thể nào nhận lấy cảm hóa của ngài?"

"Vậy thì ngươi tới làm gì?"

"Đương nhiên là tới thăm ngươi rồi." Tục Nghiêu nói, "Ban đầu không để ý, càng nhìn càng thấy dung mạo Thái tử dễ nhìn. Ngươi liếc mắt một cái, mỗi ngày ta đều thấy vui vẻ. Không thấy ta sẽ đau lòng."

"Mỗi ngày nhìn bản mặt ngươi ta đều sốt ruột!" Nhạc Dao trừng mắt, "Ngươi có muốn rời đi không hả!"

"Từ đầu tới cuối ta chưa từng muốn nói ta muốn rời khỏi nơi này, chẳng lẽ không phải chính ngươi chủ động tới cảm hóa?"

"Ngươi!!!"

Nhạc Dao xoay người rời đi.

Tục Nghiêu kéo cậu lại: "Chờ đã."

Anh cười nói: "Thế này nhé, theo ta tới một nơi, ta hứa sẽ mỗi ngày chăm chỉ nghe ngươi giảng kinh, dùng cả trái tim để nghe."

Nhạc Dao chẳng muốn dây dưa thêm, ừm một tiếng đồng ý. Cậu còn tưởng là chỗ nào đáng sợ lắm, không nghĩ nơi này lại là một rừng cây nhỏ, một mảnh rừng đom đóm đếm không xuể. Cậu từ nhỏ được nuôi dạy dưới Minh Giới, từng ấy năm nhưng chưa từng biết Minh Giới thế nhưng lại tồn tại một nơi xinh đẹp tựa cõi mơ thế này.

Tục Nghiêu bắt cho cậu một bình đom đóm. Đom đóm trong này đã hóa linh thể, giữ trong bình 18 năm không biến mất.

"Thích không?"

"...."

Nhạc Dao không thể nói ra lời cay đắng, vì cậu thật sự rất thích nơi này. Cậu ngại ngùng không nói với Tục Nghiêu, từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên cậu được tặng một bình đom đóm vĩnh cửu.

"Ồ? Ngươi cười rồi kìa." Tục Nghiêu nói, "Cười nhiều một chút, mặt mũi vốn đã dễ nhìn, cười lên càng đẹp."

"Miệng lưỡi trơn tru!"

Thái tử Nhạc Dao trừng mắt một cái, xoay người rời đi.

"Này! Chờ ta!"

"Không chờ!"

Sau đó Thái tử ngày càng nghiêm túc truyền đạo, Tục Nghiêu cũng đúng hẹn tới nghe giảng.

Đây là khoảng thời gian hài hòa mà trước kia chưa từng có. Nhạc Dao không phí sức đi bắt người, Tục Nghiêu cũng không tiếp tục gây thêm phiền phức cho Nhạc Dao. Hai người có thể ở cùng nhau tới ba bốn canh giờ, thời gian tiếp xúc cũng ngày càng nhiều.

Oán khí trên người Tục Nghiêu được thanh tẩy với tốc độ mắt thường cũng nhìn ra được, thái độ của Nhạc Dao cũng dần thay đổi.

Chẳng biết từ lúc nào dỡ xuống đề phòng, chờ đến lúc nhận ra thì mọi thứ đã khác rồi. Nhạc Dao cười nhiều hơn cũng học cách nghịch ngợm, như một bạn nhỏ mới học được cách vui đùa, thấy Tục Nghiêu làm gì cũng mới lạ, cũng muốn học theo.

Mà Tục Nghiêu bao dung, sủng ái người lên tận trời cao.

Nếu như tình cảm này không bị phát hiện, có lẽ sẽ không trở nên bề bộn tới vậy. Nhạc Dao thích cười, tích cực tới hồ Phổ Sinh giảng đạo nào lọt khỏi tầm mắt Phong Đô đại đế. Đây là chuyện không thể dung thứ.

"Lời nguyền khát máu đi đứng có phải lúc ấy được hạ xuống không?" Tục Nghiêu ngồi xuống, nâng mắt cá chân Nhạc Dao lên. Tuy nguyền rủa đã bị anh giải trừ, nhưng nghĩ tới việc Nhạc Dao bị nó hành hạ lâu như vậy làm anh không khỏi đau lòng.

"Em muốn đi tìm anh." Nhạc Dao cúi đầu, xa cách nhiều năm làm lời này trở nên nhẹ nhàng. Cảm xúc thì không hề phai.

"Chúng ta... Từng có đứa con khác?"

"Vâng." Nhạc Dao nói, "Cha sau khi biết thì tức giận lắm, luôn phản đối em đi tìm anh. Lúc ấy ngài chỉ giam giữ không cho em ra ngoài. Sau đó..." Nhạc Dao không khỏi run rẩy, "Sau đó ngài phát hiện em trao cho anh 90% linh lực, muốn để anh một mình rời khỏi hồ Phổ Sinh, còn có con..."

"Ngài ấy phong ấn trí nhớ của em đưa tới nhân gian." Tục Nghiêu nói ra suy nghĩ của mình, cảm giác như cả trái tim đều bị bóp một phát. Anh ôm Nhạc Dao vào lồng ngực, từ trước tới giờ chưa từng khẩn trương tới vậy.

"Anh sao lại không tới?" Nhạc Dao hỏi. Không hề oán giận, chỉ muốn đáp án.

Năm ấy cậu một mực chờ đợi, theo lý thuyết sau khi Tục Nghiêu kế thừa linh lực thì có thể tự mình rời khỏi hồ Phổ Sinh rồi. Thế nhưng Tục Nghiêu không xuất hiện.

"Không đi được." Tục Nghiêu rầu rĩ đáp, mở mồm ra nói chuyện chưa bao giờ khó tới vậy. "Em biết tại sao tôi bị giam dưới hồ Phổ Sinh không?"

Nhạc Dao khẽ cau mày, lắc đầu.

Cậu cũng từng hỏi qua vấn đề liên quan tới Tục Nghiêu rồi, cha chỉ đáp đi đáp lại: Không nên hỏi thì đừng có hỏi!

Cha rất nghiêm khắc, chuyện khác có thể biết rõ, ngoại trừ thân phận thật sự của Tục Nghiêu. Cậu vẫn nghĩ Tục Nghiêu là quỷ vương âm ti.

Khi bị phái đi giảng kinh cho Tục Nghiêu, Nhạc Dao cũng thấy kì lạ. Cậu là Thái tử thân phận cao quý, trước đấy chưa từng nhưng Tục Nghiêu lại nhận được đãi ngộ này. Cậu muốn hiểu rõ về thân phận Tục Nghiêu, thế nhưng chẳng ai nói ra.

"Quỷ bị giam trong hồ Phổ Sinh đều từ Thiên Giới." Tục Nghiêu chỉnh tư thế thoải mái cho Nhạc Dao, nhẹ nhàng nói, "Khi ấy em còn nhỏ nên không biết, đứa con út của Thiên đế, tương đối... Ừm... Ồn ào..."

"Anh nói anh đấy hả?"

"Ừ." Tục Nghiêu nói, "Chồng của em từ bé đã là đồ thích sinh sự, bị cha nhốt dưới Minh Giới tự kiểm điểm. Em cũng biết tôi là dạng người gì rồi đấy, nếu cho mình đúng thì ai nói gì cũng mặc kệ, khi bị giam cầm chưa từng nghĩ tới việc thanh tẩy bản thân quay về Thiên Giới. Nếu không vì em thì tôi thấy dưới hồ Phổ Sinh cũng tốt lắm, ít nhất ở đấy tôi muốn làm gì thì làm, tự do tự tại, không có kẻ nào lải nhải càm ràm. Nhưng em lại tới, làm tôi nảy ra ý nghĩ muốn rời khỏi. Tôi muốn mang đứa nhóc Minh Giới kia đi nhiều nơi, muốn đối xử tốt với nó, còn muốn cho nó nhìn thấy mặt khác của tôi. Phong Đô đại đế biết em đi với tôi thì giận tím mặt, lão già nhà tôi biết chuyện cũng bùng nổ không kém. Ông ấy nghĩ, tôi có em rồi thì sẽ không quay về Thiên Giới."

"Sau đó thế nào?"

"Sau đó ư?" Ánh mắt Tục Nghiêu bỗng lạnh lẽo, chậm rãi xoa xoa tuyến thể sau gáy Nhạc Dao, "Ông ấy dùng mạng em áp chế tôi không cho về Thiên Giới, không được ra khỏi hồ Phổ Sinh nửa bước. Phong ấn tôi dưới hồ Phổ Sinh, mãi tới khi xảy ra tai ương cuối cùng tôi cũng không thể ra ngoài!"

Trời dày đặc oán khí, ra ngoài được mới là lạ!!!

"Khi ấy chắc sốt ruột lắm anh nhỉ?" Nhạc Dao vòng tay qua ôm lấy Tục Nghiêu.

"Tôi cũng không rõ vì sao tôi lại có thể tự mình giải trừ oán khí, thế nhưng lúc ấy tôi không thể rời đi là sự thật. Tôi..." Tục Nghiêu ngập ngừng, cuối cùng nuốt lại lời chưa nói, "Sau đấy tai ương ập tới,hai giới trời đất toàn lực đi khống chế cục diện, thần quân tiêu tán, chỉ còn tôi ở lại. Tôi nghĩ rồi, đây có lẽ là tia hi vọng cuối cùng ở lại. Cảm ơn em ngày ấy cho tôi chín phần linh lực, để cha em nghĩ lại giữ một mạng cho tôi. Có lẽ ngài ấy cũng hi vọng tôi tìm được em."

Nhạc Dao im lặng.

Tuy rằng chỉ là kí ức xưa, thế nhưng tình cảm cậu dành cho Phong Đô đại đế lại cực kì phức tạp.

"Vậy là sau đại tai ương anh ở đây, còn em thì sao? Em thế nào?" Nhạc Dao hỏi.

"Hẳn là do linh lực của em trong cơ thể tôi lớn dần, tự mình đánh thức chủ nhân thật sự của nó." Tục Nghiêu đáp.

"Cũng đúng." Nhạc Dao nhào lên, "Trả lại linh lực cho em đi!"

"Trả lại rồi còn gì?"

"Trả lúc nào?"

"Lúc "cày cấy" hôm qua đó." Tục Nghiêu nở nụ cười, "Thế nhưng chưa xong đâu, tối nay mình tiếp tục."

Nhạc Dao: "..."

Cậu không biết phải nói gì với cái con người mở mồm ra là nói những lời bậy-bạ này. Nhưng cái gì cần thì cũng nói hết rồi, vẫn hơn là giữ buồn phiền trong lòng. Cậu chọt chọt người vẫn ôm mình không rời: "Bên ngoài chắc còn nhiều chuyện phải xử lý mà nhỉ? Hay là anh đi trước làm cho xong đi."

Ban ngày trời muốn tối thì tối, sét đánh đùng đoàng sẽ làm người ta nghi ngờ, chung quy vẫn cần nghĩ ra lời giải thích hợp lý.

Tục Nghiêu nói: "Vợ không giận chồng mới dám đi. Chồng thề, chồng sẽ không để ai bị tổn thương mà."

Nhạc Dao hừ lạnh: "Biết rồi, muốn đi thì cứ đi đi chứ còn chờ gì nữa? Anh nhìn xem." Nhạc Dao chỉ dấu ấn nho nhỏ trên tay đứa lớn, "Nó cũng tới theo rồi."

Tục Nghiêu phải mất một lúc mới tiêu hóa được lời Nhạc Dao: "Ý em là đứa trẻ năm ấy..."

Nhạc Dao gật đầu: "Vâng. Chính là con của chúng ta năm ấy. Cha... Chắc cũng không nghĩ như vậy đâu nhỉ..."

Không muốn giam giữ cậu, cũng không muốn vứt bỏ đứa trẻ của cậu. Bên trên dù sao vẫn còn Thiên Đế, vì vậy bất đắc dĩ mới phải đẩy cậu vào nhân gian. Ông còn giúp cậu nghĩ cách giữ lại linh hồn đứa trẻ.

Tục Nghiêu nhịn không được hôn lên trán Nhạc Dao: "Tốt quá rồi."

Nhạc Dao nói: "Chồng bận thì đi trước đi. Em muốn nhìn các con thật kĩ."

Tục Nghiêu vỗ nhẹ lồng giữ nhiệt: "Papa ra ngoài đã, tối nay chúng ta gặp lại nha." Lúc đi ra cửa anh quay lại hỏi với vào: "Bữa tối ăn cà tím được không cục cưng bé nhỏ?"

Nhạc Dao nở nụ cười gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện