Đấy là mùi hương thuộc về riêng Nhạc Dao, lúc ở Trung tâm Hôn phối anh đã rõ ràng.
Tục Nghiêu đứng ngoài phòng ngủ Nhạc Dao, ngửi mùi hương này không vội vã mà dùng máy truyền tin gửi cho Yến Kiệt bên trên phi hành khí một tin nhắn.
A1: Thế nào rồi? B32: Tự ngài xem đi.
Yến Kiệt bên kia phục hồi cực nhanh, phục hồi xong thì gửi qua một video.
Tục Nghiêu không vội, gõ cửa phòng Nhạc Dao.
Nhạc Dao tay chân nhanh nhẹn, không chỉ cất kỹ bùa vừa vẽ còn dọn dẹp xong một vòng. Cậu ra lệnh cho người máy quét dọn, rác rưởi nào có thể thì ném vào bồn cầu. Cậu nhanh chóng vọt vào tắm, lúc quay vào thì luôn mở thiết bị, tránh cho còn lại mùi rượu. Cái duy nhất cậu chưa làm là thu dọn quần áo. Nghe tiếng gõ cửa, cậu vội vàng lấy vali thả vào vài thứ.
"Tick!" Khóa AI mở ra, Nhạc Dao mở cửa thì thấy một người cười cười có chút thô bỉ: "Có chuyện gì ạ?"
"Chẳng thèm hỏi ai mà đã mở cửa rồi?" Tục Nghiêu đứng ở cửa, tay đút túi quần, nhìn cô dâu nhỏ tóc tai vẫn ướt nước từ trên xuống: "Ăn mặc ít như vậy, lỡ thằng xấu xa nào dòm ngó thì sao giờ?"
"Pheromone của anh cũng đủ trấn áp Alpha cách đây 5 dặm nhỉ? Nếu là kẻ xấu thì cũng chỉ có anh thôi." Nhạc Dao kéo người vào trong, đóng cửa lại: "Còn nữa, tôi ăn mặc rất bình thường, có chỗ nào thiếu vải?"
Cậu mặc một cái áo phông trắng, bên dưới mặc quần đùi vàng thoải mái, chỗ nào thiếu.
"Chẳng phải bảo em nhanh nhanh một tí à? Sao chậm chạp thế?" Tục Nghiêu nhanh chóng lướt qua không thấy gì đặc biệt, chỉ có vali chưa đóng gói xong.
"Không biết phải mang cái gì cả." Nhạc Dao nói: "Bên kia mua sắm thuận tiện chứ? Cũng xài đồng tiền Tarot hả? Tôi ngoại trừ quần áo và giày dép phải mang thêm gì không?"
"Bên kia cái gì cũng có, chỉ thiếu phu nhân của thủ trưởng thôi." Tục Nghiêu nói xong vòng ra phía sau Nhạc Dao, ma xui quỷ khiến lấy ngón tay gãi gãi hõm cổ Nhạc Dao, cảm giác vừa thơm vừa mịn như có lông vũ bao bọc.
"Này!" Nhạc Dao đột nhiên né tránh: "Đừng có sờ lung tung, nhột!"
Tuyến thể của Omega là một trong những nơi.mẫn cảm, Nhạc Dao bị chạm vào như có điện giật, sợ co rúm người lại. Tục Nghiêu cũng không cưỡng ép, nhìn Nhạc Dao né tránh thì cúi xuống, cười nghiêng ngả ngã xuống giường của Nhạc Dao.
Vóc dáng của anh vốn đã cao lớn, thân thể cũng rắn chắc, cả cái giường của Nhạc Dao đều bị anh chiếm đoạt. Nhạc Dao vốn định ngồi gấp quần áo trên giường, người này nằm ườn ra đấy còn chỗ nào mà gập? Cậu đành cầm quần áo trải ra ghế salon.
Tục Nghiêu thấy thế, chống cằm nghiêng người nhìn Nhạc Dao nửa ngày: "Tôi biết em luôn chống đối lại quyết định hôn phối này, sao tự nhiên phối hợp vậy?"
"Không thỏa hiệp thì thế nào?" Nhạc Dao vừa gấp đồ vừa nói, "Thời kì động d.ục không có thuốc ức chế hợp pháp, trốn không được. Trốn được rồi thì sao, tôi chỉ là một người đang đi học, không có thuốc ức chế thì sống kiểu gì? Nếu anh từ chối thì còn có thể kéo thêm thời gian, kết quả anh không từ chối. Nói đi nói lại, tại sao anh không từ chối?"
Nếu còn một lần lựa chọn nữa, Nhạc Dao vẫn mong Tục Nghiêu không từ chối, như vậy cậu mới dễ dàng đi tới Hua tinh được. Nhưng cậu tò mò, tại sao...
"Thanh danh của tôi không quá tốt." Nhạc Dao nói.
"Không phải rõ ràng hả?" Tục Nghiêu nở nụ cười.
"Hả?"
"Vì tôi sắc." Tục Nghiêu mặt không đổi sắc. (Lờ: Sắc (色) ở đây là dâ.m dục ấy các mẹ...)
"..." Miệng chó không thể phun ra ngà voi!
Nhạc Dao xếp đầy vali rồi ầm một tiếng đóng lại. Cậu phát hiện quần áo của nguyên chủ rất nhiều, mang đi hết là không thể. Cậu tìm thêm mấy cái túi để đồ lót riêng, mũ nón khăn quàng các thứ cũng để riêng, xếp rất trật tự.
Tục Nghiêu nhìn Nhạc Dao dọn đồ đạc, không nói chuyện.
Nhạc Dao phát hiện Tục Nghiêu rất thích quan sát cậu, không phải âm thầm nhìn lén mà là quang minh chính đại nhìn chằm chằm, nhìn xong mới thu ánh mắt lại, chẳng biết để làm cái gì. Cậu cũng chưa rõ tại sao Tục Nghiêu lại cưới cậu. Trên lý thuyết, địa vị và danh tiếng của Tục Nghiêu hẳn sẽ cho anh rất nhiều lựa chọn. Hơn nữa, tuy Tục Nghiêu nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng nhìn ánh mắt thì biết, người này không phải người không có tâm cơ.
Nhạc Dao có thể đoán ra năng lực Tục Nghiêu rất mạnh, thế nhưng đoán không ra Tục Nghiêu muốn gì. Nghĩ ngợi như vậy làm cậu thoáng mất hồn.
Lúc này bên ngoài "cộc cộc cộc" có tiếng gõ cửa.
"Nhạc Dao, mở cửa cho mẹ được không?" Giang Hân Đóa gọi, "Mẹ mua cho con nhiều thứ lắm nè."
"Đợi chút." Nhạc Dao tuy không muốn nhưng vẫn mở cửa, mở ra thì thấy Giang Hân Đóa túi to túi nhỏ toàn đồ hiệu.
"Ừm, vị này là..." Giang Hân Đóa thấy trên giường có người ngồi thì giật mình. Bà ta lên nhà thì nghe Nhạc Phỉ Sơn nói bên trên chỉ có Nhạc Dao và Tục Nghiêu thôi, nhưng cái người trong kia không hề giống Sư đoàn trưởng Tục bà ta biết. Người này không quá lễ phép, nhìn thấy bề trên như bà ta cũng không thèm ngồi dậy chào. Thế nhưng người này mày kiếm mắt sao, nở nụ cười trào phúng hấp dẫn chết người.
"Anh ấy là Tục Nghiêu." Nhạc Dao nói.
"Thì ra là Sư đoàn trưởng Tục." Giang Hân Đóa nhanh chóng chỉnh đốn, nở nụ cười: "Quả là nhân tài."
"Mẹ sao lại không vào, nặng chết mất." Nhạc Thiên Ngọc theo sau đi lên. Nó cũng tò mò về dung mạo Tục Nghiêu. Nó còn sợ mình mù, cuối cùng lên nhà thì thấy cái gì?!
Nhạc Thiên Ngọc cũng không có đạo hạnh của Giang Hân Đóa, lên tới nơi thì cứng đờ.
Chết tiệt! Sao lại khác trên mạng vậy! Nó vừa mới nghe mẹ nó nói "Thì ra là Sư đoàn trưởng Tục.", trừ Nhạc Dao thì trong phòng chỉ còn một người nữa! Người này tướng mạo oai hùng bất phàm, không dọa người như trên mạng!
Nhạc Thiên Ngọc mệt mỏi, trong lòng dâng lên khó chịu. Từ nhỏ đến lớn người ta nói tính cách nó tốt hơn Nhạc Dao nhưng so về diện mạo, nó thua Nhạc Dao nhiều lắm. Nó không muốn bị nói thế, ngay lập tức đi phẫu thuật thẩm mỹ! Nó sau đó chỉ có thể liều mạng làm tốt hơn những gì Nhạc Dao làm, tranh càng nhiều sự ủng hộ càng tốt. Nhưng thâm tâm nó vẫn đố kỵ đến phát điên!
Nó nghĩ Nhạc Dao lấy Tục Nghiêu, ít nhất nó có thể tìm một tấm chồng tốt hơn, nhưng giờ nhìn xem? Đối phương muốn địa vị có địa vị, lớn lên còn đẹp như vậy!
Giang Hân Đóa chọc chọc cánh tay con trai: "Đứng đần ra đấy làm gì, không mau đưa đồ cho anh trai đi."
Bà ta đi vào phòng ngủ của Nhạc Dao, đem túi để trên ghế salon cười cười: "Sư đoàn trưởng Tục cũng đừng quá để ý, Nhạc Dao được nuông chiều từ bé, trước đấy từng oán hận Hua tinh quá khắc nghiệt, tôi mua cho nó ít đồ chuẩn bị thôi."
Tục Nghiêu cũng cười cười, thế nhưng dưới đáy mắt lại chẳng có gì. Anh nói: "Vất vả cho bà rồi. Cũng không có gì, hai ba tháng sẽ về hành tinh mẹ một lần, tôi sẽ mua đủ cho Nhạc Nhạc."
Tục Nghiêu duỗi một cánh tay: "Cục cưng, lại đây."
Nhạc Dao: "...."
Biết rõ Tục Nghiêu đây là cố ý, lúc này đi qua thì quá bằng vả mặt mình. Nhạc Dao kiên trì đi tới thì bị kéo vào lồng ngực Tục Nghiêu.
Tục Nghiêu không khách khí nhẹ nhàng vỗ về mặt Nhạc Dao: "Giờ bá mẫu ở đây, tôi cho em một lời hứa. Em đi với tôi, tôi hứa sẽ không ai dám bắt nạt em, cũng không làm em khó chịu. Thế nào?"
Thanh âm trầm thấp mang theo hung hăng bạo ngược, tuy rằng biết là diễn trò nhất thời nhưng Nhạc Dao vẫn nhịn xuống vỗ lên vuốt sói kích động, nở nụ cười "Vâng" một tiếng với Tục Nghiêu.
Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc muốn cứng đờ thì có bấy nhiêu cứng đờ.
Mua đồ cho Nhạc Dao tốn không ít tiền nhưng nghĩ nó sẽ không cho hai người chút mặt mũi nào, ai mà biết lại thành thế này.
Nhạc Dao bình thường như thuốc nổ trước mặt Tục Nghiêu lại ngoan ngoãn khéo léo như thế, Tục Nghiêu lại chẳng có tí nào hung ác, còn cực kì yêu chiều Nhạc Dao.
Nhưng mới chỉ qua lần đầu gặp mặt thôi mà? Nhất định có vấn đề!
Giả vờ?
Bên dưới mở tiệc, một nhà bác cả không biết tại sao lại không tới. Nhạc Phỉ Sơn ngồi vị trí của chủ nhà, người còn lại phân ra ngồi hai bên. Rõ ràng là bữa ăn gia đình hài hòa, ai ngờ không khí lại có chút quái dị.
Nhạc Dao ăn vài miếng thấy chán chán, quay sang hỏi Tục Nghiêu: "Anh ăn xong chưa?"
Tục Nghiêu trả lời: "Ăn xong, muốn đi rồi?"
Nhạc Dao gật đầu, lập tức nhìn Nhạc Phỉ Sơn: "Thưa cha, ngài có thể cho con xin ít tiền không? Dù sao con cũng là con ngài, chẳng lẽ để con tay không ra đường?"
Đừng chê cậu da mặt dày. Cậu không biết về sau gặp chuyện gì, lấy ít tiền phòng thân cũng không sai.
Nhạc Phỉ Sơn đương nhiên không để Nhạc Dao đi tay không, dù sao ở đây có Tục Nghiêu, lão vẫn cần mặt mũi. Vì thế lão chuyển khoản tại chỗ 1 triệu cho Nhạc Dao.
1 triệu với gia đình bình dân không ít, với họ Nhạc thì y như muối bỏ bể, mua một cái phi hành khí cũng chẳng đủ. Dù sao cũng hơn chẳng có gì, Nhạc Dao nhận rồi cùng Tục Nghiêu rời đi.
Cậu cầm hết đồ Giang Hân Đóa mua mang đi, nhưng cũng không phải không để lại gì. Cậu sớm đã giấu bùa xui xẻo mới vẽ ở một nơi bí mật trong phòng.
Nhạc Thiên Ngọc mơ ước căn phòng này đã lâu, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nó sẽ dọn vào sau khi cậu đi. Mà Nhạc Thiên Ngọc dọn vào thì Giang Hân Đóa cũng sẽ đi vào, vận may của hai người kia sẽ kích hoạt hoa văn trên bùa.
"Đúng rồi, em có thể mang phi hành khí theo không?" Nhạc Dao đương nhiên nhớ ra mình còn một thứ đồ tốt này, hỏi Tục Nghiêu.
"Đương nhiên là được rồi." Tục Nghiêu trả lời. "Không gian trong phi thuyền rất lớn."
"Vậy thì em mang đi, tới đấy đỡ phải mua." Nhạc Dao chẳng thèm hỏi Nhạc Phỉ Sơn, trực tiếp vào garage. Cậu lái phi hành khí đi ra: "Nhanh đi thôi, mọi người đi chậm chút, em đi phía sau."
"Đi thôi." Tục Nghiêu cũng muốn nhân cơ hội này xem video Yến Kiệt gửi, không phản đối. Anh nói với Nhạc Phỉ Sơn mấy câu, rời đi dưới ánh mắt ai oán của Nhạc Thiên Ngọc.
Sư đoàn trưởng Tục ngồi lên phi hành khí của mình mở video.
Cô dâu nhỏ lén lút đi vào khóa cửa, như tên trộm lấy ra rượu trắng và chu sa từ trong tủ. Cô dâu nhỏ đi vào phòng vệ sinh. Sau một lúc cậu cầm ra một cái chén, đi tới cửa sổ ngó nghiêng xác định không thấy gì thì đặt chén nhỏ lên bàn trà, ra cửa sổ thành kính quỳ xuống, còn dập đầu lạy ba cái.
Dập đầu xong cậu dựng thẳng hai đầu ngón tay quẹo trái ba vòng quẹo phải hai vòng, miệng lẩm bẩm lải nhải. Lải nhải xong ngón tay cậu hướng lên trên, bên trái, bên phải rồi xuống dưới. Làm xong thì ngồi trên sofa vẽ vẽ cái gì lên giấy.
Vẽ xong, cậu khởi động người máy dọn dẹp, đồng thời gấp mấy tờ giấy thành hình tam giác dấu ở góc bí mật. Giấu xong cậu lấy rác trong người máy mang vào nhà vệ sinh, hết bận thì đi tắm rửa.
Toàn bộ quá trình không lãng phí chút thời gian nào, y như con hamster nhỏ chăm chỉ.
Diêm vương bị ép tới mơ hồ.
Tục Nghiêu: "Rốt cuộc đang làm cái gì?"
Yến Kỳ dùng người máy siêu nhẹ siêu yên tĩnh của mình lấy ra một đồ vật, nhìn N biến số nguyên buổi trưa không biết nói gì. Gã không khỏi lau lau mặt: "Nghe đâu thời cổ đại hành vi vừa rồi là nhảy đồng, có người làm vậy để cúng bái hành lễ, nỗ lực dùng linh lực của bản thân niệm chú mong muốn sự việc ứng nghiệm. Cậu ta chẳng lẽ..."
Tục Nghiêu lành lạnh rên một câu: "Nếu thật sự có thứ linh lực gì tồn tại, loài người sẽ không bị cưỡng ép 15 năm di dân tới tinh cầu Tarot. Cậu nhóc này là một kẻ mê tín bé nhỏ thôi."
Nói xong thì dừng một chút: "Phát lại một lần đi."
Yến Kiệt: "Tại sao?"
Tục Nghiêu: "Làu bà làu bàu, trông thú vị phết."
Yến Kiệt: "..."
- -------------------------------------------
Lời của tác giả:
Nhạc Dao: Anh đợi đấy Tục Nghiêu! Em muốn vả mặt anh! Vả thật đau!
Tục Nghiêu: Đến đi, em dám đánh thì anh dám ch*ch đấy.
Nhạc Dao: Vô lại! Hừ!
Tục Nghiêu đứng ngoài phòng ngủ Nhạc Dao, ngửi mùi hương này không vội vã mà dùng máy truyền tin gửi cho Yến Kiệt bên trên phi hành khí một tin nhắn.
A1: Thế nào rồi? B32: Tự ngài xem đi.
Yến Kiệt bên kia phục hồi cực nhanh, phục hồi xong thì gửi qua một video.
Tục Nghiêu không vội, gõ cửa phòng Nhạc Dao.
Nhạc Dao tay chân nhanh nhẹn, không chỉ cất kỹ bùa vừa vẽ còn dọn dẹp xong một vòng. Cậu ra lệnh cho người máy quét dọn, rác rưởi nào có thể thì ném vào bồn cầu. Cậu nhanh chóng vọt vào tắm, lúc quay vào thì luôn mở thiết bị, tránh cho còn lại mùi rượu. Cái duy nhất cậu chưa làm là thu dọn quần áo. Nghe tiếng gõ cửa, cậu vội vàng lấy vali thả vào vài thứ.
"Tick!" Khóa AI mở ra, Nhạc Dao mở cửa thì thấy một người cười cười có chút thô bỉ: "Có chuyện gì ạ?"
"Chẳng thèm hỏi ai mà đã mở cửa rồi?" Tục Nghiêu đứng ở cửa, tay đút túi quần, nhìn cô dâu nhỏ tóc tai vẫn ướt nước từ trên xuống: "Ăn mặc ít như vậy, lỡ thằng xấu xa nào dòm ngó thì sao giờ?"
"Pheromone của anh cũng đủ trấn áp Alpha cách đây 5 dặm nhỉ? Nếu là kẻ xấu thì cũng chỉ có anh thôi." Nhạc Dao kéo người vào trong, đóng cửa lại: "Còn nữa, tôi ăn mặc rất bình thường, có chỗ nào thiếu vải?"
Cậu mặc một cái áo phông trắng, bên dưới mặc quần đùi vàng thoải mái, chỗ nào thiếu.
"Chẳng phải bảo em nhanh nhanh một tí à? Sao chậm chạp thế?" Tục Nghiêu nhanh chóng lướt qua không thấy gì đặc biệt, chỉ có vali chưa đóng gói xong.
"Không biết phải mang cái gì cả." Nhạc Dao nói: "Bên kia mua sắm thuận tiện chứ? Cũng xài đồng tiền Tarot hả? Tôi ngoại trừ quần áo và giày dép phải mang thêm gì không?"
"Bên kia cái gì cũng có, chỉ thiếu phu nhân của thủ trưởng thôi." Tục Nghiêu nói xong vòng ra phía sau Nhạc Dao, ma xui quỷ khiến lấy ngón tay gãi gãi hõm cổ Nhạc Dao, cảm giác vừa thơm vừa mịn như có lông vũ bao bọc.
"Này!" Nhạc Dao đột nhiên né tránh: "Đừng có sờ lung tung, nhột!"
Tuyến thể của Omega là một trong những nơi.mẫn cảm, Nhạc Dao bị chạm vào như có điện giật, sợ co rúm người lại. Tục Nghiêu cũng không cưỡng ép, nhìn Nhạc Dao né tránh thì cúi xuống, cười nghiêng ngả ngã xuống giường của Nhạc Dao.
Vóc dáng của anh vốn đã cao lớn, thân thể cũng rắn chắc, cả cái giường của Nhạc Dao đều bị anh chiếm đoạt. Nhạc Dao vốn định ngồi gấp quần áo trên giường, người này nằm ườn ra đấy còn chỗ nào mà gập? Cậu đành cầm quần áo trải ra ghế salon.
Tục Nghiêu thấy thế, chống cằm nghiêng người nhìn Nhạc Dao nửa ngày: "Tôi biết em luôn chống đối lại quyết định hôn phối này, sao tự nhiên phối hợp vậy?"
"Không thỏa hiệp thì thế nào?" Nhạc Dao vừa gấp đồ vừa nói, "Thời kì động d.ục không có thuốc ức chế hợp pháp, trốn không được. Trốn được rồi thì sao, tôi chỉ là một người đang đi học, không có thuốc ức chế thì sống kiểu gì? Nếu anh từ chối thì còn có thể kéo thêm thời gian, kết quả anh không từ chối. Nói đi nói lại, tại sao anh không từ chối?"
Nếu còn một lần lựa chọn nữa, Nhạc Dao vẫn mong Tục Nghiêu không từ chối, như vậy cậu mới dễ dàng đi tới Hua tinh được. Nhưng cậu tò mò, tại sao...
"Thanh danh của tôi không quá tốt." Nhạc Dao nói.
"Không phải rõ ràng hả?" Tục Nghiêu nở nụ cười.
"Hả?"
"Vì tôi sắc." Tục Nghiêu mặt không đổi sắc. (Lờ: Sắc (色) ở đây là dâ.m dục ấy các mẹ...)
"..." Miệng chó không thể phun ra ngà voi!
Nhạc Dao xếp đầy vali rồi ầm một tiếng đóng lại. Cậu phát hiện quần áo của nguyên chủ rất nhiều, mang đi hết là không thể. Cậu tìm thêm mấy cái túi để đồ lót riêng, mũ nón khăn quàng các thứ cũng để riêng, xếp rất trật tự.
Tục Nghiêu nhìn Nhạc Dao dọn đồ đạc, không nói chuyện.
Nhạc Dao phát hiện Tục Nghiêu rất thích quan sát cậu, không phải âm thầm nhìn lén mà là quang minh chính đại nhìn chằm chằm, nhìn xong mới thu ánh mắt lại, chẳng biết để làm cái gì. Cậu cũng chưa rõ tại sao Tục Nghiêu lại cưới cậu. Trên lý thuyết, địa vị và danh tiếng của Tục Nghiêu hẳn sẽ cho anh rất nhiều lựa chọn. Hơn nữa, tuy Tục Nghiêu nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng nhìn ánh mắt thì biết, người này không phải người không có tâm cơ.
Nhạc Dao có thể đoán ra năng lực Tục Nghiêu rất mạnh, thế nhưng đoán không ra Tục Nghiêu muốn gì. Nghĩ ngợi như vậy làm cậu thoáng mất hồn.
Lúc này bên ngoài "cộc cộc cộc" có tiếng gõ cửa.
"Nhạc Dao, mở cửa cho mẹ được không?" Giang Hân Đóa gọi, "Mẹ mua cho con nhiều thứ lắm nè."
"Đợi chút." Nhạc Dao tuy không muốn nhưng vẫn mở cửa, mở ra thì thấy Giang Hân Đóa túi to túi nhỏ toàn đồ hiệu.
"Ừm, vị này là..." Giang Hân Đóa thấy trên giường có người ngồi thì giật mình. Bà ta lên nhà thì nghe Nhạc Phỉ Sơn nói bên trên chỉ có Nhạc Dao và Tục Nghiêu thôi, nhưng cái người trong kia không hề giống Sư đoàn trưởng Tục bà ta biết. Người này không quá lễ phép, nhìn thấy bề trên như bà ta cũng không thèm ngồi dậy chào. Thế nhưng người này mày kiếm mắt sao, nở nụ cười trào phúng hấp dẫn chết người.
"Anh ấy là Tục Nghiêu." Nhạc Dao nói.
"Thì ra là Sư đoàn trưởng Tục." Giang Hân Đóa nhanh chóng chỉnh đốn, nở nụ cười: "Quả là nhân tài."
"Mẹ sao lại không vào, nặng chết mất." Nhạc Thiên Ngọc theo sau đi lên. Nó cũng tò mò về dung mạo Tục Nghiêu. Nó còn sợ mình mù, cuối cùng lên nhà thì thấy cái gì?!
Nhạc Thiên Ngọc cũng không có đạo hạnh của Giang Hân Đóa, lên tới nơi thì cứng đờ.
Chết tiệt! Sao lại khác trên mạng vậy! Nó vừa mới nghe mẹ nó nói "Thì ra là Sư đoàn trưởng Tục.", trừ Nhạc Dao thì trong phòng chỉ còn một người nữa! Người này tướng mạo oai hùng bất phàm, không dọa người như trên mạng!
Nhạc Thiên Ngọc mệt mỏi, trong lòng dâng lên khó chịu. Từ nhỏ đến lớn người ta nói tính cách nó tốt hơn Nhạc Dao nhưng so về diện mạo, nó thua Nhạc Dao nhiều lắm. Nó không muốn bị nói thế, ngay lập tức đi phẫu thuật thẩm mỹ! Nó sau đó chỉ có thể liều mạng làm tốt hơn những gì Nhạc Dao làm, tranh càng nhiều sự ủng hộ càng tốt. Nhưng thâm tâm nó vẫn đố kỵ đến phát điên!
Nó nghĩ Nhạc Dao lấy Tục Nghiêu, ít nhất nó có thể tìm một tấm chồng tốt hơn, nhưng giờ nhìn xem? Đối phương muốn địa vị có địa vị, lớn lên còn đẹp như vậy!
Giang Hân Đóa chọc chọc cánh tay con trai: "Đứng đần ra đấy làm gì, không mau đưa đồ cho anh trai đi."
Bà ta đi vào phòng ngủ của Nhạc Dao, đem túi để trên ghế salon cười cười: "Sư đoàn trưởng Tục cũng đừng quá để ý, Nhạc Dao được nuông chiều từ bé, trước đấy từng oán hận Hua tinh quá khắc nghiệt, tôi mua cho nó ít đồ chuẩn bị thôi."
Tục Nghiêu cũng cười cười, thế nhưng dưới đáy mắt lại chẳng có gì. Anh nói: "Vất vả cho bà rồi. Cũng không có gì, hai ba tháng sẽ về hành tinh mẹ một lần, tôi sẽ mua đủ cho Nhạc Nhạc."
Tục Nghiêu duỗi một cánh tay: "Cục cưng, lại đây."
Nhạc Dao: "...."
Biết rõ Tục Nghiêu đây là cố ý, lúc này đi qua thì quá bằng vả mặt mình. Nhạc Dao kiên trì đi tới thì bị kéo vào lồng ngực Tục Nghiêu.
Tục Nghiêu không khách khí nhẹ nhàng vỗ về mặt Nhạc Dao: "Giờ bá mẫu ở đây, tôi cho em một lời hứa. Em đi với tôi, tôi hứa sẽ không ai dám bắt nạt em, cũng không làm em khó chịu. Thế nào?"
Thanh âm trầm thấp mang theo hung hăng bạo ngược, tuy rằng biết là diễn trò nhất thời nhưng Nhạc Dao vẫn nhịn xuống vỗ lên vuốt sói kích động, nở nụ cười "Vâng" một tiếng với Tục Nghiêu.
Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc muốn cứng đờ thì có bấy nhiêu cứng đờ.
Mua đồ cho Nhạc Dao tốn không ít tiền nhưng nghĩ nó sẽ không cho hai người chút mặt mũi nào, ai mà biết lại thành thế này.
Nhạc Dao bình thường như thuốc nổ trước mặt Tục Nghiêu lại ngoan ngoãn khéo léo như thế, Tục Nghiêu lại chẳng có tí nào hung ác, còn cực kì yêu chiều Nhạc Dao.
Nhưng mới chỉ qua lần đầu gặp mặt thôi mà? Nhất định có vấn đề!
Giả vờ?
Bên dưới mở tiệc, một nhà bác cả không biết tại sao lại không tới. Nhạc Phỉ Sơn ngồi vị trí của chủ nhà, người còn lại phân ra ngồi hai bên. Rõ ràng là bữa ăn gia đình hài hòa, ai ngờ không khí lại có chút quái dị.
Nhạc Dao ăn vài miếng thấy chán chán, quay sang hỏi Tục Nghiêu: "Anh ăn xong chưa?"
Tục Nghiêu trả lời: "Ăn xong, muốn đi rồi?"
Nhạc Dao gật đầu, lập tức nhìn Nhạc Phỉ Sơn: "Thưa cha, ngài có thể cho con xin ít tiền không? Dù sao con cũng là con ngài, chẳng lẽ để con tay không ra đường?"
Đừng chê cậu da mặt dày. Cậu không biết về sau gặp chuyện gì, lấy ít tiền phòng thân cũng không sai.
Nhạc Phỉ Sơn đương nhiên không để Nhạc Dao đi tay không, dù sao ở đây có Tục Nghiêu, lão vẫn cần mặt mũi. Vì thế lão chuyển khoản tại chỗ 1 triệu cho Nhạc Dao.
1 triệu với gia đình bình dân không ít, với họ Nhạc thì y như muối bỏ bể, mua một cái phi hành khí cũng chẳng đủ. Dù sao cũng hơn chẳng có gì, Nhạc Dao nhận rồi cùng Tục Nghiêu rời đi.
Cậu cầm hết đồ Giang Hân Đóa mua mang đi, nhưng cũng không phải không để lại gì. Cậu sớm đã giấu bùa xui xẻo mới vẽ ở một nơi bí mật trong phòng.
Nhạc Thiên Ngọc mơ ước căn phòng này đã lâu, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nó sẽ dọn vào sau khi cậu đi. Mà Nhạc Thiên Ngọc dọn vào thì Giang Hân Đóa cũng sẽ đi vào, vận may của hai người kia sẽ kích hoạt hoa văn trên bùa.
"Đúng rồi, em có thể mang phi hành khí theo không?" Nhạc Dao đương nhiên nhớ ra mình còn một thứ đồ tốt này, hỏi Tục Nghiêu.
"Đương nhiên là được rồi." Tục Nghiêu trả lời. "Không gian trong phi thuyền rất lớn."
"Vậy thì em mang đi, tới đấy đỡ phải mua." Nhạc Dao chẳng thèm hỏi Nhạc Phỉ Sơn, trực tiếp vào garage. Cậu lái phi hành khí đi ra: "Nhanh đi thôi, mọi người đi chậm chút, em đi phía sau."
"Đi thôi." Tục Nghiêu cũng muốn nhân cơ hội này xem video Yến Kiệt gửi, không phản đối. Anh nói với Nhạc Phỉ Sơn mấy câu, rời đi dưới ánh mắt ai oán của Nhạc Thiên Ngọc.
Sư đoàn trưởng Tục ngồi lên phi hành khí của mình mở video.
Cô dâu nhỏ lén lút đi vào khóa cửa, như tên trộm lấy ra rượu trắng và chu sa từ trong tủ. Cô dâu nhỏ đi vào phòng vệ sinh. Sau một lúc cậu cầm ra một cái chén, đi tới cửa sổ ngó nghiêng xác định không thấy gì thì đặt chén nhỏ lên bàn trà, ra cửa sổ thành kính quỳ xuống, còn dập đầu lạy ba cái.
Dập đầu xong cậu dựng thẳng hai đầu ngón tay quẹo trái ba vòng quẹo phải hai vòng, miệng lẩm bẩm lải nhải. Lải nhải xong ngón tay cậu hướng lên trên, bên trái, bên phải rồi xuống dưới. Làm xong thì ngồi trên sofa vẽ vẽ cái gì lên giấy.
Vẽ xong, cậu khởi động người máy dọn dẹp, đồng thời gấp mấy tờ giấy thành hình tam giác dấu ở góc bí mật. Giấu xong cậu lấy rác trong người máy mang vào nhà vệ sinh, hết bận thì đi tắm rửa.
Toàn bộ quá trình không lãng phí chút thời gian nào, y như con hamster nhỏ chăm chỉ.
Diêm vương bị ép tới mơ hồ.
Tục Nghiêu: "Rốt cuộc đang làm cái gì?"
Yến Kỳ dùng người máy siêu nhẹ siêu yên tĩnh của mình lấy ra một đồ vật, nhìn N biến số nguyên buổi trưa không biết nói gì. Gã không khỏi lau lau mặt: "Nghe đâu thời cổ đại hành vi vừa rồi là nhảy đồng, có người làm vậy để cúng bái hành lễ, nỗ lực dùng linh lực của bản thân niệm chú mong muốn sự việc ứng nghiệm. Cậu ta chẳng lẽ..."
Tục Nghiêu lành lạnh rên một câu: "Nếu thật sự có thứ linh lực gì tồn tại, loài người sẽ không bị cưỡng ép 15 năm di dân tới tinh cầu Tarot. Cậu nhóc này là một kẻ mê tín bé nhỏ thôi."
Nói xong thì dừng một chút: "Phát lại một lần đi."
Yến Kiệt: "Tại sao?"
Tục Nghiêu: "Làu bà làu bàu, trông thú vị phết."
Yến Kiệt: "..."
- -------------------------------------------
Lời của tác giả:
Nhạc Dao: Anh đợi đấy Tục Nghiêu! Em muốn vả mặt anh! Vả thật đau!
Tục Nghiêu: Đến đi, em dám đánh thì anh dám ch*ch đấy.
Nhạc Dao: Vô lại! Hừ!
Danh sách chương