Sau đó tuyến thể trên cổ bắt đầu tỏa nhiệt, sau đó hơi nhói nhói như đi châm cứu, một lúc sau thì cơn đau lan ra cả cơ thể, tới lúc chạy tới rừng cây thì trực tiếp ngất đi.

Ngẫm lại, lúc ấy thuận lợi chạy trốn hẳn là có người phía sau lén giúp đỡ mới thành.

Tục Nghiêu vẫn luôn quan sát vẻ mặt Nhạc Dao. Bác sĩ Hồ để ý sắc mặt Nhạc Dao từ từ tái nhợt như rơi vào ký ức, thấy cậu hiện ra sự khó chịu thì nhẹ giọng: "Cậu Tiểu Nhạc?"

Nhạc Dao đột nhiên hoàn hồn: "Vâng?"

Tục Nghiêu nói: "Bác sĩ Hồ hỏi em gần đây có sử dụng dược phẩm đặc biệt nào không kìa."

Nhạc Dao không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: "Bác sĩ ơi, cháu có thể hỏi trước việc chỉ số OTR bị hạ thấp sẽ ảnh hưởng như thế nào không ạ?"

Bác sĩ Hồ đáp: "Đương nhiên là có. Chỉ số OTR quá thấp biểu thị cho tuyến thể của cậu không khỏe mạnh, dữ liệu của cậu chứng minh trong tương lai việc phân bố pheromone xuất hiện dị thường, chu kì động d.ục dị thường v.v... Như vậy với cậu..."

Bác sĩ Hồ liếc mắt nhìn Tục Nghiêu: "Việc này dẫn tới cậu sinh ra sức hấp dẫn quá mãnh liệt đối với nửa kia hoặc không có cách nào đủ hấp dẫn nửa kia để thụ thai, còn có tâm lý bất ổn các kiểu. Tiếp theo, Omega sau lần động d.ục đầu tiên thì chu kì của bọn họ khá ổn định, nửa năm sáu tháng gì đó là tới kì động d.ục, nhưng cậu bất kì lúc nào cũng có thể động d.ục. Cậu hiểu rõ không? Bất cứ lúc nào, việc này cực kì nguy hiểm."

Nhạc Dao đương nhiên hiểu, rất nhanh có cảm giác như muốn òa khóc.

Cậu hít sâu một hơi rồi hỏi lại: "Việc này có thể chữa không ạ?"

Bác sĩ Hồ đáp: "Có thể. Nhưng như người già không thể hồi xuân về thời thanh niên ấy, tuyến thể thông qua trị liệu trở nên có sức sống hơn, muốn khôi phục trạng thái trước đây thì khả năng không cao lắm."

Lúc này, Nhạc Dao muốn băm nát trái tim Giang Hân Đóa.

Nồng độ pheromone thấp, không dễ sản sinh sức hấp dẫn cậu không để ý, nhưng nồng độ quá cao thì sao giờ? Còn lúc nào cũng muốn động d.ục, chẳng lẽ lúc nào cậu cũng phải dính chặt lấy Tục Nghiêu? Tự dưng động d.ục, tính sao! Thuốc ức chế không phải muốn dùng là dùng.

Tục Nghiêu nghe xong càng hiếu kì về loại thuốc Nhạc Dao sử dụng.

Bác sĩ Hồ cũng muốn biết nhưng Nhạc Dao trước đó không đề cập tới chuyện này, hơn nữa còn là thuốc cấm lưu hành trên thị trường nên muốn hỏi Nhạc Dao lại sử dụng nó – tuy là vì tốt cho Nhạc Dao, ông xác định Nhạc Dao đã từng sử dụng rồi. Nhưng thân phận của đối phương đặc thù, ông cũng không có ý hỏi tiếp.

Bác sĩ Hồ nói: "Trước mắt tình huống là như vậy. Hai người có thể thương lượng một chút, vì chuyện này nên các vị có thể phản đối phán quyết hôn phối lần này."

Nhạc Dao buồn bực, nghe xong cũng chẳng nghĩ nhiều theo bản năng nói: "Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ Hồ."

Bác sĩ Hồ ngoài ý muốn ngạc nhien nhìn Nhạc Dao. Ông biết cậu ấm này bị cưỡng chế hôn phối, nghe nói còn khó ở chung, thế nhưng bây giờ có chỗ nào khó ở chung? Nhạc Dao nói xong thì ra ngoài, Tục Nghiêu nán lại hỏi bác sĩ: "Kết quả này còn ai biết?"

Bác sĩ Hồ: "Trước mắt chỉ có một mình tôi thôi ạ."

Một số việc cần phải giữ bí mật, chưa nói tới những người bị cưỡng ép hôn phối ở nơi này đều là người có gene ưu tú, có bối cảnh xã hội nên kết quả trước giờ đều chỉ ở chỗ bác sĩ.

Tục Nghiêu gật đầu: "Chuyện này phiền bác sĩ Hồ bảo mật, tôi không hi vọng có thêm người thứ tư biết."

Bác sĩ Hồ nhìn con mắt đầy sát khí đối diện, nháy mắt sau lưng lạnh cóng. Ông vội vàng gật đầu: "Xin ngài yên tâm, tôi đã rõ."

Tục Nghiêu: "Cảm ơn."

Bác sĩ Hồ liên tục xua xua tay, ông không xa lạ gì về mấy câu chuyện xung quanh vị Diêm vương này.

Nhạc Dao sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ thì không thấy Tục Nghiêu đi theo, cậu biết Tục Nghiêu và bác sĩ Hồ có chuyện muốn nói. Cậu suy đoán, lần này muốn tới Hua tinh không thể dựa vào hôn nhân với Tục Nghiêu nữa rồi.

Người nơi này coi trọng vấn đề sinh sản, đặc biệt là các Alpha có tư tưởng ăn sâu vào máu về sự quan trọng của con nối dòng. Tục Nghiêu lợi hại như vậy, hẳn anh cũng không phải ngoại lệ. Thân thể cậu mang quá nhiều biến số, chỉ sợ Tục Nghiêu không thể tiếp thu nổi. Nhưng cậu phải làm thế nào để Tục Nghiêu dù kết hôn hay không kết hôn cũng đưa cậu tới Hua tinh? Còn chuyện thuốc ức chế, cậu nên làm thế nào giờ?

Nhạc Dao cắn cắn tay áo đợi ngoài hành lang. Cuối hành lang còn có một cánh cửa, bên ngoài cửa mới là sảnh lớn. Vương Hạo và Yến Kiệt hẳn là đang chờ trong phòng nghỉ, nơi này chỉ có mình Nhạc Dao.

Nhạc Dao hôm nay mặc một cái áo khoác mỏng màu trắng, bên dưới là quần jean sáng màu, phối cùng với gương mặt tinh xảo kia chính là hình tượng cậu học sinh ngoan ngoãn. Bộ dạng nhăn nhó của cậu bây giờ y như đứa trẻ con lo lắng sợ phụ huynh nạt vì ăn con "trứng ngỗng" vậy.

Phòng làm việc của bác sĩ sử dụng cửa tự động trí năng, cách âm rất tốt. Tục Nghiêu đi ra cũng không phát ra tiếng động đặc biệt lớn, Nhạc Dao nhất thời không cảm nhận được. Tục Nghiêu đứng ở cửa lẳng lặng quan sát Nhạc Dao.

"Đang nghĩ gì thế?" Tới khi Nhạc Dao đi lại được một vòng Tục Nghiêu mới đứng ra chắn đường cậu, "Sao lại trưng ra cái bộ mặt như bị ai bắt nạt thế này?"

"Suy nghĩ..." Nhạc Dao cắn răng, "Tới việc chúng ta nếu không đăng kí, anh vẫn đồng ý dẫn tôi tới Hua tinh chứ?"

"Em rất muốn tới Hua tinh?"

"Ừm."

"Tại sao?" Tục Nghiêu nhìn nhìn Nhạc Dao, tựa như muốn thu hết mọi biểu cảm dù nhỏ nhất của cậu vào đáy mắt.

"V-vì... Tôi muốn tìm một người bạn." Nhạc Dao cố đứng vững dưới áp bách vô hình trả lời, "Người ấy ở Hua tinh, tôi không có cách nào tới tìm được."

"Nếu là tại Hua tinh thì cho tôi biết tên đi, tôi giúp em tìm." Tục Nghiêu nói, "Ai ở Hua tinh tôi cũng có thể tìm ra được."

"Người này khẳng định anh không tìm được." Cũng chẳng phải người sống, sao mà tìm được? Thời đại này không hiểu biết về huyền học, cũng rất ít người tin cái này. Tiếp nữa cậu cũng khong biết Kỷ Phong Vũ đầu thai hay chưa, nói tên rồi Tục Nghiêu lại hỏi thêm giới tính với tuổi tác, không thể nói cho Tục Nghiêu "thứ kia" đã 500 tuổi rồi!

Tục Diêm vương hẳn sẽ coi cậu như thằng tâm thần.

Khuôn mặt Nhạc Dao rối rắm, một lát sau ngẩng lên hỏi Tục Nghiêu không biết đang nghĩ gì: "Nếu không thể đi với anh, còn cách nào khác tới Hua tinh không?"

Tục Nghiêu không trả lời, hơi khom người xuống ngửi một hơi thật sâu ở hõm cổ Nhạc Dao. Anh lúc này như dã thú ngửi hoa tường vi, động tác cực kì ái muội làm Nhạc Dao đứng hình, lỗ tai lại đỏ ửng như tôm luộc.

Tục Nghiêu thấy phản ứng của cậu thì ghé vào tai nói một câu: "Tôi có nói em không thể đi cùng tôi à?"

Nhạc Dao: "Hic, nhưng chuyện tuyến thể của tôi... Anh không ngại ư?"

Tục Nghiêu đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Dao. Nửa ngày trôi qua, anh tự nhiên nở nụ cười, không nói lời nào đút tay túi quần ra ngoài.

Nhạc Dao bị nụ cười kia làm cho đầu óc trống rỗng, lúc phản ứng lại thì vội vàng đuổi theo: "Nè! Anh đi đâu vậy?!"

Tục Nghiêu trả lời: "Đi đăng ký."

Nhân viên hỗ trợ công tác đăng ký biết Tục Nghiêu và Nhạc Dao đã khai báo và khám sức khỏe xong, đồng ý kết làm vợ chồng thì in giấy chứng nhận cho họ, tạo mã hôn ước. Mã hôn ước sẽ được gửi thẳng tới máy truyền tin, rất nhanh chưa tới 15′ sau khi bọn họ rời khỏi Trung tâm.

Tới phi hành khí rồi Nhạc Dao vẫn cảm thấy không chân thực. Cậu còn chưa tới đây được một ngày đã đi đăng kí! Y như nằm mơ!

Tục Nghiêu nói với Nhạc Dao: "Tôi phải đi mua vài món đồ rồi gặp cha của em, em đi cùng hay về trước với Vương Hạo?"

Nhạc Dao trả lời: "Đi cùng anh cũng được, cũng lâu rồi chưa ra ngoài."

Thực tế thì sau khi Trung tâm Hôn phối hạ lệnh, nguyên chủ vẫn tìm đủ cách xoay xở thoát khỏi vận mệnh nên lâu rồi không đi dạo là thật. Nhưng đi dạo là phụ, Nhạc Dao đi cùng Tục Nghiêu bởi vì có đồ vật nhất định phải mua bằng được.

Vương Hạo nói: "Vậy thì tôi về trước. Tam thiếu gia, cậu..." Anh ta dừng một chút, "Đừng chuốc thêm phiền toái là được."

Nhạc Dao trừng một cái, theo Tục Nghiêu vào phi hành khí.

Cũng chẳng có gì lạ khi người ta nói Tục Nghiêu là vua một cõi, phi hành khí vừa lớn vừa xa hoa, so với cái của người cha kia chỉ hơn chứ không kém. Trong này còn có phòng họp nhỏ, chẳng những đủ sofa, màn hình lớn còn có bàn trà, cây xanh các thứ. Trên bàn là rượu đỏ loại thượng hạng.

Tục Nghiêu ra hiệu cho Nhạc Dao ngồi đối diện anh. Cách đấy không xa còn có Yến Kiệt nhưng mặt Yến Kiệt nhìn xám ngoét như gan lợn.

Nhạc Dao phát hiện Yến Kiệt có thành kiến với cậu, tuy không nói ra miệng nhưng ánh mắt tình cờ nhìn thấy kia không hề có chút thân thiện nào.

Nhưng nói ngược lại. những người này cũng nên biết cậu như thế nào, so với cái kia thì... Tục Nghiêu nói cái gì anh cũng biết. Việc này họ Nhạc không hề hé một lời, đều là Tục Nghiêu tìm hiểu từ trước.

Tục Nghiêu tự rót cho mình ly rượu đỏ. Anh cầm ly trên tay, đôi chân thon dài mạnh mẽ gác lên bàn trà. Đại khái vì không có người ngoài nên anh chẳng việc gì phải bày ra khí chất quân nhân, tùy tiện không hề giống cái người trong hình chút nào.

Nhạc Dao không thể nhận ra đâu mới là con người thật sự của Tục Diêm vương.

Cậu hiếu kì chỉ ly rượu thuận miệng hỏi một câu: "Anh như thế này không tính vào vi phạm kỷ luật?"

Ai biết vừa mở mồm thì Yết Kiệt nhìn sang, nếu như ánh mắt có thể xiên chết người thì cậu đã chết ba lần rồi.

Vẻ mặt Tục Nghiêu không chút thay đổi, vẫn hờ hững như vậy. Anh đem khuỷu tay tựa trên salon chống đầu, cười hỏi: "Sao thế? Mới làm vợ nhỏ của tôi đã muốn tôi báo cáo luôn ấy hả?"

Nhạc Dao nhìn nụ cười châm chọc kia không lên tiếng.

Tục Nghiêu hỏi: "Em lại đang nghĩ cái gì rồi?"

Nhạc Dao: "Nghĩ tới... Tôi nói thì anh không được phép đánh tôi!"

Tục Nghiêu gật đầu: "Được rồi, không đánh em."

Nhạc Dao: "Tôi cảm thấy Sư đoàn trưởng Tục trong tấm ảnh kia mới là người thật, mà anh thì giống con trai Sư đoàn trưởng Tục..."

Crack!

Trong không khí hình như có cái gì nứt ra!

Tác giả có lời muốn nói:

Tục Nghiêu: Tôi cảm thấy thật thần kỳ, trong một câu nói lại tồn tại đồng thời cảm giác khích lệ và khinh bỉ.

Nhạc Dao: Em nghiêm túc mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện