“Ngươi là đồ lừa đảo!”
“Ta chưa từng nói là ta bị câm.”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi cố tình làm ta tưởng ngươi không nói được!”
“Là ngươi tự mình hiểu nhầm.”
Đỗ Từ bị Thích Nam Kha đè sát sạt, không động đậy được, chỉ có thể thở dốc mắng “Ngươi khốn khiếp!”
Thích Nam Kha nắm cằm Đỗ Từ, nâng cao lên, hỏi “Chữ “Đỗ” này là sao? “Đỗ” là họ Vua ở Thục Thế, ngươi lại là ngươi Thục Thế, lấy nó là có mục đích gì?”
Thích Nam Kha nghĩ nghĩ rồi nói “Lẽ nào, Khổng Thông phán thông đồng với địch phản quốc?”
Đỗ Từ “Hừ!” một tiếng, đôi mắt đẹp trừng trừng lườm nguýt “Ngươi hỏi ta? Ta làm sao mà biết?!”
Thích Nam Kha “Ngươi có quan hệ gì với nhà họ Đỗ?”
Đỗ Từ “Chả quan hệ gì cả! Ta cũng không quen tên Thông phán này đã được chưa! Ngươi đừng có mà vu oan cho người khác!”
“Vậy ngươi giấu thư làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Đỗ Từ giơ chân đá Thích Nam Kha “Biến!”
Trên quần áo của Thích Nam Kha dính cơ số dấu giày của Đỗ Từ, thế nhưng hắn vẫn lù lù bất động, hại Đỗ Từ tức muốn chết “Buông ra!”
Thích Nam Kha “Hoặc là ngươi nói thật ngay bây giờ, hoặc là chúng ta đến trước mặt Hoàng thượng từ từ nói.”
Đỗ Từ vất vả lắm mới chạy ra được Vương thành, làm sao có thể để mình bị bắt về? Y tự thấy mình không phải đối thủ của người nam nhân trước mặt, cho nên không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp “Được rồi, ta nói! Ngươi buông ta ra đã!”
Hai con mắt của Thích Nam Kha theo sát Đỗ từ như theo sát con mồi, lực tay dần dần thả lỏng, thế nhưng cả người vẫn áp sát như cũ, hai cánh tay tạo thành tư thế tiến công, có thể phòng ngừa Đỗ Từ phản kháng bất kì lúc nào.
Đỗ Từ xoa xoa cái cằm đau nhức, thở phì phì nói “Ta là tới làm ăn… Oái oái! Ta nói ta nói, đùa cũng không được nữa!”
Thích Nam Kha hếch cằm, ý bảo nhanh.
Đỗ Từ “… Ta không nói được.”
Thích Nam Kha vừa muốn ra tay lần nữa, đã nghe Đỗ Từ nói “Ngươi chỉ là một người dân bình thường, ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đâu làm được gì? Nếu không, ngươi làm hộ vệ của ta đi, theo ta đi tìm nam nhân nhà ta, hắn là Đại Tướng quân, hắn nhất định sẽ có cách.”
Đỗ Từ đẩy tay Thích Nam Kha “Không ngờ ngươi lại yêu nước thương dân như thế. Ngươi xem, dù gì ta cũng không đối phó được ngươi, ngươi theo ta, đến lúc đó còn có thể lập công, nhất cử lưỡng tiện!”
Thích Nam Kha nhìn Đỗ Từ “Ngươi muốn đi tìm Thích Nam Kha?”
Đỗ Từ ừm một tiếng.
Thích Nam Kha “Làm sao ngươi biết hắn sẽ tin ngươi?”
Nghe vậy, Đỗ Từ lại nhất thời đắc ý “Đã nói hắn là nam nhân của ta! Hắn không tin ta thì tin ai?”
Thích Nam Kha đột nhiên có chút hỗn loạn, hắn vừa thấy Tiểu Vương gia này không thể coi thường, mưu kế thâm sâu, lại vừa thấy y giống hệt như một đứa ngốc ngây thơ hồn nhiên.
Thực sự làm hắn không đoán được.
Thích Nam Kha trầm ngâm chớp mắt “Cũng được, ta sẽ đi tìm hắn với ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết một chuyện trước đã.”
Đỗ Từ nhìn hắn “Chuyện gì?”
“Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu ngươi không nói, ta sẽ không tin ngươi dù chỉ nửa chữ.”
Đỗ Từ nhíu mày “Thế ngươi là ai? Sao ta phải tin ngươi?”
Thích Nam Kha khoanh hai tay trước ngực, ngón tay bên này khẽ gõ lên khuỷu tay bên kia “Ta tên chữ là Thanh Quân, tổ tiên là người làm ăn buôn bán ở thành Ngũ Sắc.”
“Thanh Quân?” Đỗ Từ đánh giá người trước mắt “Ngươi đen như vậy mà tên là Thanh Quân á?”
Thích Nam Kha “…”
Thích Nam Kha nhịn xuống nhắc nhở “Đến lượt ngươi.”
“Ngươi nói chắc gì đã là thật?” Đỗ Từ vẫn một mực đánh trống lảng “Ta đây cũng có thể nói ta là thương nhân, không phải sao?”
Thích Nam Kha lần thứ hai nắm chặt cằm Đỗ Từ. Hắn chỉ thấy làn da kia sờ thực mềm mại mịn màng, bóp bóp cũng thực thích, hoàn toàn không giống như đám lính quanh năm chinh chiến nơi xa trường như bọn họ.
Quả là cành vàng lá ngọc mà! Thích Nam Kha nheo mắt, thầm nghĩ tên Tiểu Vương gia được nuôi đến yếu ớt này thoạt nhìn cũng ngon miệng đấy chứ!
Đỗ Từ “au áu” hô lên “Ngươi như vậy là bức cung!”
Thích Nam Kha nhìn y một lúc mới buông tay “Tổ tiên ta làm ăn buôn bán thật, bán cá.”
Đỗ Từ trừng mắt “Ta tin ngươi mới là lạ! Ngươi mà bán cá cái nỗi gì? Hai tên lỗ mãng kia còn không phải gọi ngươi thiếu gia đó ư? Lẽ nào nhà ngươi bán cá nạm vàng?”
“Tổ tiên ta đầu tiên là bán cá biển, sau học thêm nghề đóng tàu.” Thích Nam Kha nói “Nếu ngươi không tin, cho ngươi cái này.”
Thích Nam Kha móc từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, ném cho Đỗ Từ “Hôm nào ngươi cầm cái này đến thành Ngũ Sắc, đưa cho bất kì người đóng tàu bản địa nào, bọn họ cũng sẽ dẫn đường cho ngươi.”
Đỗ Từ bán tín bán nghi nhìn miếng ngọc trên tay, rất có cảm giác lâu đời, không phải loại mới làm ra gần đây, bề mặt trơn trượt nhưng không sáng bóng, mang theo sự lắng đọng của thời gian. Chỉ là sợi dây buộc ngọc bội vẫn còn khá mới, có thể thấy là được thay đổi định kì, xem ra tên này còn rất trân trọng bảo vệ nó.
Ngọc không phải ngọc tốt, mang đi cầm chả được mấy đồng, mặt trước mặt sau đều có khắc một chữ “tàu”, chứng tỏ không phải nói dối.
Đỗ Từ lật qua lật lại một lúc mới bất đắc dĩ nói “Ngươi cứ gọi ta là Bảo Du đi.”
Thích Nam Kha nhướn mày “Bảo Du?”
Đỗ Từ “Ta chưa cập quan, không có tên chữ, đây là nhũ danh của ta, chỉ có cha mẹ ta mới được gọi.”
Thích Nam Kha gật đầu, chậm rãi nhắc lại “Bảo Du, Bảo Du.”
Hắn gọi nhiều lần, nghe như người yêu đang thủ thỉ, đến mức Đỗ Từ nghe thôi cũng thấy ngượng.
“Ta có quen một vị đại nhân trong thành, cụ thể là ai thì thôi ngươi đừng hỏi, ta không nói được đâu.” Đỗ Từ ngẫm nghĩ rồi nói “Ta được lệnh đi làm một chuyện, có liên quan đến bức thư này, vậy đấy.”
Thích Nam Kha thâm sâu nhìn đối phương “Không phải nói đi tìm nam nhân của ngươi sao?”
“Nam nhân cũng phải tìm!” Đỗ Từ nói “Hai việc luôn!”
Thích Nam Kha không khỏi kinh ngạc “Hai việc luôn?” Một chuyện quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng tới cả tương lai đất nước, vậy mà y lại đem nó trộn cùng với chuyện tìm nam nhân? Còn nói hai việc luôn?
“Ta chưa từng nói là ta bị câm.”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi cố tình làm ta tưởng ngươi không nói được!”
“Là ngươi tự mình hiểu nhầm.”
Đỗ Từ bị Thích Nam Kha đè sát sạt, không động đậy được, chỉ có thể thở dốc mắng “Ngươi khốn khiếp!”
Thích Nam Kha nắm cằm Đỗ Từ, nâng cao lên, hỏi “Chữ “Đỗ” này là sao? “Đỗ” là họ Vua ở Thục Thế, ngươi lại là ngươi Thục Thế, lấy nó là có mục đích gì?”
Thích Nam Kha nghĩ nghĩ rồi nói “Lẽ nào, Khổng Thông phán thông đồng với địch phản quốc?”
Đỗ Từ “Hừ!” một tiếng, đôi mắt đẹp trừng trừng lườm nguýt “Ngươi hỏi ta? Ta làm sao mà biết?!”
Thích Nam Kha “Ngươi có quan hệ gì với nhà họ Đỗ?”
Đỗ Từ “Chả quan hệ gì cả! Ta cũng không quen tên Thông phán này đã được chưa! Ngươi đừng có mà vu oan cho người khác!”
“Vậy ngươi giấu thư làm gì?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Đỗ Từ giơ chân đá Thích Nam Kha “Biến!”
Trên quần áo của Thích Nam Kha dính cơ số dấu giày của Đỗ Từ, thế nhưng hắn vẫn lù lù bất động, hại Đỗ Từ tức muốn chết “Buông ra!”
Thích Nam Kha “Hoặc là ngươi nói thật ngay bây giờ, hoặc là chúng ta đến trước mặt Hoàng thượng từ từ nói.”
Đỗ Từ vất vả lắm mới chạy ra được Vương thành, làm sao có thể để mình bị bắt về? Y tự thấy mình không phải đối thủ của người nam nhân trước mặt, cho nên không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp “Được rồi, ta nói! Ngươi buông ta ra đã!”
Hai con mắt của Thích Nam Kha theo sát Đỗ từ như theo sát con mồi, lực tay dần dần thả lỏng, thế nhưng cả người vẫn áp sát như cũ, hai cánh tay tạo thành tư thế tiến công, có thể phòng ngừa Đỗ Từ phản kháng bất kì lúc nào.
Đỗ Từ xoa xoa cái cằm đau nhức, thở phì phì nói “Ta là tới làm ăn… Oái oái! Ta nói ta nói, đùa cũng không được nữa!”
Thích Nam Kha hếch cằm, ý bảo nhanh.
Đỗ Từ “… Ta không nói được.”
Thích Nam Kha vừa muốn ra tay lần nữa, đã nghe Đỗ Từ nói “Ngươi chỉ là một người dân bình thường, ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng đâu làm được gì? Nếu không, ngươi làm hộ vệ của ta đi, theo ta đi tìm nam nhân nhà ta, hắn là Đại Tướng quân, hắn nhất định sẽ có cách.”
Đỗ Từ đẩy tay Thích Nam Kha “Không ngờ ngươi lại yêu nước thương dân như thế. Ngươi xem, dù gì ta cũng không đối phó được ngươi, ngươi theo ta, đến lúc đó còn có thể lập công, nhất cử lưỡng tiện!”
Thích Nam Kha nhìn Đỗ Từ “Ngươi muốn đi tìm Thích Nam Kha?”
Đỗ Từ ừm một tiếng.
Thích Nam Kha “Làm sao ngươi biết hắn sẽ tin ngươi?”
Nghe vậy, Đỗ Từ lại nhất thời đắc ý “Đã nói hắn là nam nhân của ta! Hắn không tin ta thì tin ai?”
Thích Nam Kha đột nhiên có chút hỗn loạn, hắn vừa thấy Tiểu Vương gia này không thể coi thường, mưu kế thâm sâu, lại vừa thấy y giống hệt như một đứa ngốc ngây thơ hồn nhiên.
Thực sự làm hắn không đoán được.
Thích Nam Kha trầm ngâm chớp mắt “Cũng được, ta sẽ đi tìm hắn với ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết một chuyện trước đã.”
Đỗ Từ nhìn hắn “Chuyện gì?”
“Ngươi rốt cuộc là ai? Nếu ngươi không nói, ta sẽ không tin ngươi dù chỉ nửa chữ.”
Đỗ Từ nhíu mày “Thế ngươi là ai? Sao ta phải tin ngươi?”
Thích Nam Kha khoanh hai tay trước ngực, ngón tay bên này khẽ gõ lên khuỷu tay bên kia “Ta tên chữ là Thanh Quân, tổ tiên là người làm ăn buôn bán ở thành Ngũ Sắc.”
“Thanh Quân?” Đỗ Từ đánh giá người trước mắt “Ngươi đen như vậy mà tên là Thanh Quân á?”
Thích Nam Kha “…”
Thích Nam Kha nhịn xuống nhắc nhở “Đến lượt ngươi.”
“Ngươi nói chắc gì đã là thật?” Đỗ Từ vẫn một mực đánh trống lảng “Ta đây cũng có thể nói ta là thương nhân, không phải sao?”
Thích Nam Kha lần thứ hai nắm chặt cằm Đỗ Từ. Hắn chỉ thấy làn da kia sờ thực mềm mại mịn màng, bóp bóp cũng thực thích, hoàn toàn không giống như đám lính quanh năm chinh chiến nơi xa trường như bọn họ.
Quả là cành vàng lá ngọc mà! Thích Nam Kha nheo mắt, thầm nghĩ tên Tiểu Vương gia được nuôi đến yếu ớt này thoạt nhìn cũng ngon miệng đấy chứ!
Đỗ Từ “au áu” hô lên “Ngươi như vậy là bức cung!”
Thích Nam Kha nhìn y một lúc mới buông tay “Tổ tiên ta làm ăn buôn bán thật, bán cá.”
Đỗ Từ trừng mắt “Ta tin ngươi mới là lạ! Ngươi mà bán cá cái nỗi gì? Hai tên lỗ mãng kia còn không phải gọi ngươi thiếu gia đó ư? Lẽ nào nhà ngươi bán cá nạm vàng?”
“Tổ tiên ta đầu tiên là bán cá biển, sau học thêm nghề đóng tàu.” Thích Nam Kha nói “Nếu ngươi không tin, cho ngươi cái này.”
Thích Nam Kha móc từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, ném cho Đỗ Từ “Hôm nào ngươi cầm cái này đến thành Ngũ Sắc, đưa cho bất kì người đóng tàu bản địa nào, bọn họ cũng sẽ dẫn đường cho ngươi.”
Đỗ Từ bán tín bán nghi nhìn miếng ngọc trên tay, rất có cảm giác lâu đời, không phải loại mới làm ra gần đây, bề mặt trơn trượt nhưng không sáng bóng, mang theo sự lắng đọng của thời gian. Chỉ là sợi dây buộc ngọc bội vẫn còn khá mới, có thể thấy là được thay đổi định kì, xem ra tên này còn rất trân trọng bảo vệ nó.
Ngọc không phải ngọc tốt, mang đi cầm chả được mấy đồng, mặt trước mặt sau đều có khắc một chữ “tàu”, chứng tỏ không phải nói dối.
Đỗ Từ lật qua lật lại một lúc mới bất đắc dĩ nói “Ngươi cứ gọi ta là Bảo Du đi.”
Thích Nam Kha nhướn mày “Bảo Du?”
Đỗ Từ “Ta chưa cập quan, không có tên chữ, đây là nhũ danh của ta, chỉ có cha mẹ ta mới được gọi.”
Thích Nam Kha gật đầu, chậm rãi nhắc lại “Bảo Du, Bảo Du.”
Hắn gọi nhiều lần, nghe như người yêu đang thủ thỉ, đến mức Đỗ Từ nghe thôi cũng thấy ngượng.
“Ta có quen một vị đại nhân trong thành, cụ thể là ai thì thôi ngươi đừng hỏi, ta không nói được đâu.” Đỗ Từ ngẫm nghĩ rồi nói “Ta được lệnh đi làm một chuyện, có liên quan đến bức thư này, vậy đấy.”
Thích Nam Kha thâm sâu nhìn đối phương “Không phải nói đi tìm nam nhân của ngươi sao?”
“Nam nhân cũng phải tìm!” Đỗ Từ nói “Hai việc luôn!”
Thích Nam Kha không khỏi kinh ngạc “Hai việc luôn?” Một chuyện quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng tới cả tương lai đất nước, vậy mà y lại đem nó trộn cùng với chuyện tìm nam nhân? Còn nói hai việc luôn?
Danh sách chương