Rồi, rồi, nàng không đi là được chứ gì? "Không đi thì không đi! Đại bá! Đại bá qua đây với cháu!" Mạnh Thanh La vờ như bĩu môi giận dỗi, vẫy tay với ông ấy.

Mạnh đại bá nhìn lão gia tử với ánh mắt như muốn nói rằng: Nhìn đi, A La tức giận rồi kìa!

"Nhìn ta thì hoa mọc trên mặt ta được chắc? Gọi con thì lo mà đi đi chứ, xem Tiểu A La muốn làm gì?" Lão gia tử trừng mắt với đại nhi tử, sau đó lo lắng liếc nhìn đại tôn nữ đang giận đùng đùng bỏ đi chỗ khác.

Ông cụ biết A La tốt bụng nhưng cụ cũng rất lo lắng cho sự an toàn của đại tôn nữ. Trong những ngày nàng bị bắt cóc, lão gia tử ngỡ như trái tim mình bị khoét một lỗ vậy.

Lúc Mạnh đại bá đi tới, ông ấy vừa khéo nhìn thấy Mạnh Thanh La đậy nắp chiếc hộp gỗ tinh xảo mà nàng cất giữ rất kỹ.

Trước đây hộp gỗ này được A La mang về từ kinh thành, không ai biết trong này đựng những gì, nhưng mọi người biết rằng ngoại trừ mình ra, A La không cho phép bất cứ ai chạm vào chiếc hộp gỗ đó.

Cho đến cái lần tam đệ lên núi gặp phải con hổ, mình mẩy máu me be bét được người ta khiêng xuống núi, cha đang chuẩn bị tinh thần cho dù có phải đi vay tiền thì cũng phải trị thương cho tam đệ bằng được thì A La với chiếc bụng bầu lớn ôm hộp ra khỏi cửa phòng, đưa một cặp vòng tay vàng đang cầm cho cha: "Gia gia, cháu cho gia gia, gia gia hãy đem đi chữa trị cho tam bá đi."

Lúc ấy, cả cha lẫn nương đều cảm động đến mức rơm rớm nước mắt, nói không muốn lấy bất cứ thứ gì của A La cả. Ông ấy nhớ sau đó A La đã nổi giận: "Gia gia, nãi nãi không xem cháu là tôn nữ ư? Không phải đúng không? Vậy cháu đi đây, cháu rời khỏi Mạnh gia thôn này luôn đây!"

Cha và nương nào dám để nàng tức giận, cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy, nhưng sau lưng hai người họ đã thầm bàn bạc với nhau rằng khi nào A La tìm được phu tế đối xử tốt với nàng, xuất giá thì nhất định phải thêm một đôi vòng tay vàng trong của hồi môn.



"Đại bá! Ôi... Đại bá... Đại bá đang nghĩ gì thế?"

Mạnh Thanh La đưa đồ cho ông ấy, ngờ đâu ông ấy cứ thẩn thơ nhìn chằm chằm vào hộp gỗ của mình.

"A! Đại bá đang nghe đây." Mạnh đại bá hoàn hồn, thấy thứ được đặt trên tay mình thì sửng sốt: "A La, cái này là gì thế? Cháu lại lấy bảo bối gì ra à? Đại bá không cần đâu, mau lấy về đi!"

Mạnh Thanh La vừa nghe thấy câu này đã hiểu đại bá đang nghĩ gì trong đầu. Chiếc hộp này là của nguyên chủ, được nàng ấy nâng niu cất giữ từ đó đến nay. Vào ngày nguyên chủ bị bắt cóc, may mà chiếc gùi đó được Dương thị cõng nên mới được bảo tồn đến tận bây giờ.

Nàng từng mở ra xem, thật ra trong đó không có thứ gì có giá trị lớn cả.

Một cặp khuyên tai bạc, một cặp khuyên tai vàng, một cây trâm bạc, hai miếng ngọc bội. Đường đường là đích nữ của tướng quân phủ mà đồ trang sức cộng lại chỉ có ngần này thứ. À, không đúng, ban đầu còn có một cặp vòng vàng nữa nhưng đã bị nguyên chủ cho gia gia để cứu mạng tam bá rồi.

Thứ có ý nghĩa nhất là hai miếng ngọc bội.

Một miếng của bản thân nguyên chủ, đằng sau ngọc bội có khắc chữ "La", mỗi hài tử trong tướng quân phủ đều có một miếng ngọc bội như vậy, và ngọc bội này đại diện cho thân phận đích nữ tướng quân phủ của nàng.

Miếng còn lại nguyên chủ tỉnh lại, nhặt được trong phòng sau cái đêm mất đi trinh tiết, chắc hẳn là đồ của tên nam nhân chết tiệt đó. Nếu không do sau này nguyên chủ mang thai, định bụng chờ hài tử lớn, muốn cho chúng nhận cha thì để hai đứa nhóc cầm tín vật đi tìm tên nam nhân chết tiệt đó thì miếng ngọc bối ấy đã sớm bị nguyên chủ giẫm đạp tàn nhẫn, một lần nữa hòa làm một với đất mẹ.

Mạnh Thanh La không còn là Mạnh Thanh La ban đầu nữa, đối với nàng, những kẻ ở tướng quân phủ chỉ là người dưng nước lã mà thôi. Nghe Mạnh đại bá nói vậy, nàng phất tay tỏ ra thứ này không quan trọng: "Đại bá khoan nói không cần, hai thứ này là bảo bối, đã đến lúc lấy chúng ra dùng rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện