Vừa nghĩ vậy, Mạnh đại bá nương Phan thị không còn quan tâm nhiều nữa.
"Nhà lão đại, đêm nay có đủ nước để dùng không?"
Ngược lại thì Mạnh lão gia tử lại luôn lo không có nước nên hỏi.
"Cha, ngài không cần lo, đủ nước nấu cơm tối nay, tiết kiệm chút còn có thể đủ để uống cho tối nay và ngày mai."
Mạnh lão gia tử nghe xong thì thở một hơi nhẹ nhõm.
Hi vọng ngày mai có thể tìm thấy nước ở trên núi như lời đại tôn nữ nói.
Cho dù không tìm thấy thì ít nhất người một nhà họ ngày mai cũng không cần chịu khát.
Nghe hai người nói chuyện, Mạnh Thanh La cũng nhẹ nhàng thở ra, không phát hiện điều khác thường là tốt rồi.
Mạnh Thanh La không có gì nói lại bắt đầu chơi trò nhét kẹo cho mọi người ăn.
Kẹo của đứa nhỏ là kẹo hoa quả, của người lớn là kẹo nhân sâm, tất cả đều giúp mọi người bổ sung thể lực.
Cách thức vẫn đơn giản thô bạo như cũ, hứa ăn không được nhìn, nhét vào miệng rồi không được phun ra, ăn hết mới được nói chuyện.
Người Mạnh gia đều nghĩ Mạnh Thanh La sợ bị những gia đình khác trong thôn phát hiện nên mới vậy, cho nên ai cũng phối hợp, lặng lẽ ăn xong là lựa chọn chính xác.
Nhìn cái gì mà nhìn? Quan tâm nàng làm gì? Có ăn là tốt rồi, còn nhìn nữa.
Mấy đứa nhỏ bình thường ở nhà đều rất ít khi ăn kẹo, huống hồ bây giờ còn đang trên đường chạy nạn, được ăn ngọt thì mắt đứa nào đứa nấy híp hết lại, cảm thấy như mình ngã vào đám mây hạnh phúc vậy.
Người lớn rất ít khi ăn nhân sâm, kẹo nhân sâm lại càng chưa thử, sau khi ăn xong cảm thấy không còn mệt mỏi như cũ.
"Tỷ, nếu như sau này chúng ta vẫn luôn có đồ để ăn thì tốt biết bao!" Tứ Lang cảm thán với Mạnh Thanh La.
Mạnh Thanh La nâng mắt nhìn.
Nàng thấy Tứ Lang và Ngũ Lang mệt đến choáng váng đang dựa vào nhau, huynh đệ hai người giống nhau như đúc, nhìn qua còn tưởng là một người.
Người ngoài khó phân biệt đâu là ca ca đâu là đệ đệ, người nhà lại phân biệt rất rõ, vì tính cách của hai đứa nhóc này hoàn toàn khác nhau, một người lười, một người chăm.
Lúc ở nhà, người ra ngoài quậy phá nhất chính là Tứ Lang, còn người trốn trong phòng đọc sách là Ngũ Lang.
Hai người lớn hơn Cửu Lang, Thập Lang vài tuổi nhưng cũng chỉ là mấy đứa nhóc mười ba tuổi, đang trong độ tuổi nằm mơ.
Một lúc lâu sau Mạnh Thanh La cười khẽ: "Chí hướng của tứ đệ nhà ta từ khi nào lại nhỏ như thế rồi?"
"Tỷ, tỷ nghĩ chí hướng của huynh ấy lớn đến đâu chứ? Lúc nào cũng nhỏ như thế thôi!" Ngũ Lang đang dựa ca ca đứng thẳng lên, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên: "Ca ca đệ từ nhỏ đã nói hắn không muốn học võ công, cũng không muốn thi thố, chỉ muốn cưới một tức phụ có tiền rồi ăn uống của người ta."
Phiên dịch theo ngôn ngữ hiện đại thì chính là "ăn bám", chỉ cần có ăn, có uống, có tiền tiêu, nằm ngửa mặc đời.
Mạnh Thanh La ngạc nhiên, nàng không ngờ rằng chí hướng của tứ đệ nhà mình lại "lớn" như vậy.
Nàng nhìn về phía Tứ Lang, vẻ mặt nó nhìn nàng vô cùng bình tĩnh, dường như lời đệ đệ mình mới nói không tổn thương lòng tự trọng của mình một chút nào.
Đúng là muốn ăn "cơm chùa" mà!
Nhìn khuôn mặt tuấn tú, dáng người thẳng tắp của Tứ Lang... Ha, nói không chừng thằng nhóc này thật sự có thể hoàn thành "mong muốn suốt đời" của mình thật!
Mạnh Thanh La quyết định đả kích Tứ Lang một lần: "Muốn cưới tức phụ có tiền không phải là không được, nhưng nếu như đệ không có tài cán gì thì làm gì có người có tiền nào gả khuê nữ nhà mình cho đệ để chịu khổ? Người ta thích đệ ở điểm nào được chứ?"
"Ha, tứ ca, huynh nghe đi, nghe mà xem... Không chỉ cha nương từng nói với huynh mà bây giờ tỷ tỷ cũng nói như thế, kiến thức của tỷ tỷ, ngoài gia gia ra thì tỷ ấy là người hiểu biết nhất nhà chúng ta, ngay cả đại bá cũng không sánh bằng. Để đệ xem, sau khi hết chạy nạn xong, học chữ sẽ trở nên rất quan trọng, làm gì có nhà giàu sang nào đồng ý gả khuê nữ nhà mình cho người không biết làm gì chứ, lại còn là tiểu tử nghèo nữa." Tiểu Ngũ Lang tỉnh táo nói với ca ca có khuôn mặt đẹp trai của mình.
"Nhà lão đại, đêm nay có đủ nước để dùng không?"
Ngược lại thì Mạnh lão gia tử lại luôn lo không có nước nên hỏi.
"Cha, ngài không cần lo, đủ nước nấu cơm tối nay, tiết kiệm chút còn có thể đủ để uống cho tối nay và ngày mai."
Mạnh lão gia tử nghe xong thì thở một hơi nhẹ nhõm.
Hi vọng ngày mai có thể tìm thấy nước ở trên núi như lời đại tôn nữ nói.
Cho dù không tìm thấy thì ít nhất người một nhà họ ngày mai cũng không cần chịu khát.
Nghe hai người nói chuyện, Mạnh Thanh La cũng nhẹ nhàng thở ra, không phát hiện điều khác thường là tốt rồi.
Mạnh Thanh La không có gì nói lại bắt đầu chơi trò nhét kẹo cho mọi người ăn.
Kẹo của đứa nhỏ là kẹo hoa quả, của người lớn là kẹo nhân sâm, tất cả đều giúp mọi người bổ sung thể lực.
Cách thức vẫn đơn giản thô bạo như cũ, hứa ăn không được nhìn, nhét vào miệng rồi không được phun ra, ăn hết mới được nói chuyện.
Người Mạnh gia đều nghĩ Mạnh Thanh La sợ bị những gia đình khác trong thôn phát hiện nên mới vậy, cho nên ai cũng phối hợp, lặng lẽ ăn xong là lựa chọn chính xác.
Nhìn cái gì mà nhìn? Quan tâm nàng làm gì? Có ăn là tốt rồi, còn nhìn nữa.
Mấy đứa nhỏ bình thường ở nhà đều rất ít khi ăn kẹo, huống hồ bây giờ còn đang trên đường chạy nạn, được ăn ngọt thì mắt đứa nào đứa nấy híp hết lại, cảm thấy như mình ngã vào đám mây hạnh phúc vậy.
Người lớn rất ít khi ăn nhân sâm, kẹo nhân sâm lại càng chưa thử, sau khi ăn xong cảm thấy không còn mệt mỏi như cũ.
"Tỷ, nếu như sau này chúng ta vẫn luôn có đồ để ăn thì tốt biết bao!" Tứ Lang cảm thán với Mạnh Thanh La.
Mạnh Thanh La nâng mắt nhìn.
Nàng thấy Tứ Lang và Ngũ Lang mệt đến choáng váng đang dựa vào nhau, huynh đệ hai người giống nhau như đúc, nhìn qua còn tưởng là một người.
Người ngoài khó phân biệt đâu là ca ca đâu là đệ đệ, người nhà lại phân biệt rất rõ, vì tính cách của hai đứa nhóc này hoàn toàn khác nhau, một người lười, một người chăm.
Lúc ở nhà, người ra ngoài quậy phá nhất chính là Tứ Lang, còn người trốn trong phòng đọc sách là Ngũ Lang.
Hai người lớn hơn Cửu Lang, Thập Lang vài tuổi nhưng cũng chỉ là mấy đứa nhóc mười ba tuổi, đang trong độ tuổi nằm mơ.
Một lúc lâu sau Mạnh Thanh La cười khẽ: "Chí hướng của tứ đệ nhà ta từ khi nào lại nhỏ như thế rồi?"
"Tỷ, tỷ nghĩ chí hướng của huynh ấy lớn đến đâu chứ? Lúc nào cũng nhỏ như thế thôi!" Ngũ Lang đang dựa ca ca đứng thẳng lên, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên: "Ca ca đệ từ nhỏ đã nói hắn không muốn học võ công, cũng không muốn thi thố, chỉ muốn cưới một tức phụ có tiền rồi ăn uống của người ta."
Phiên dịch theo ngôn ngữ hiện đại thì chính là "ăn bám", chỉ cần có ăn, có uống, có tiền tiêu, nằm ngửa mặc đời.
Mạnh Thanh La ngạc nhiên, nàng không ngờ rằng chí hướng của tứ đệ nhà mình lại "lớn" như vậy.
Nàng nhìn về phía Tứ Lang, vẻ mặt nó nhìn nàng vô cùng bình tĩnh, dường như lời đệ đệ mình mới nói không tổn thương lòng tự trọng của mình một chút nào.
Đúng là muốn ăn "cơm chùa" mà!
Nhìn khuôn mặt tuấn tú, dáng người thẳng tắp của Tứ Lang... Ha, nói không chừng thằng nhóc này thật sự có thể hoàn thành "mong muốn suốt đời" của mình thật!
Mạnh Thanh La quyết định đả kích Tứ Lang một lần: "Muốn cưới tức phụ có tiền không phải là không được, nhưng nếu như đệ không có tài cán gì thì làm gì có người có tiền nào gả khuê nữ nhà mình cho đệ để chịu khổ? Người ta thích đệ ở điểm nào được chứ?"
"Ha, tứ ca, huynh nghe đi, nghe mà xem... Không chỉ cha nương từng nói với huynh mà bây giờ tỷ tỷ cũng nói như thế, kiến thức của tỷ tỷ, ngoài gia gia ra thì tỷ ấy là người hiểu biết nhất nhà chúng ta, ngay cả đại bá cũng không sánh bằng. Để đệ xem, sau khi hết chạy nạn xong, học chữ sẽ trở nên rất quan trọng, làm gì có nhà giàu sang nào đồng ý gả khuê nữ nhà mình cho người không biết làm gì chứ, lại còn là tiểu tử nghèo nữa." Tiểu Ngũ Lang tỉnh táo nói với ca ca có khuôn mặt đẹp trai của mình.
Danh sách chương