“Cảm ơn lý chính thúc, Thanh La biết rồi. Nhưng thời tiết nóng quá, ngài nên nhắc nhở mọi người một chút. Nếu trong nhà còn muối hoặc đường thì thả một ít vào trong nước uống, có thể giải nóng, tránh bị cảm nắng.”
“Được, ta sẽ đi bảo ngay.”
Cả nhà Mạnh lý chính đi phía trước dẫn đường, cảm ơn một lần nữa rồi ôm Trụ Tử đi. Đợi họ đi rồi, Mạnh tam bá nương nhỏ giọng nói: “A La đúng là thật thà, thuốc quý như vậy mà lấy ra hết. Cháu lấy một chút ra cũng được, ngộ nhỡ…” Trong nhà có người bị bệnh, chẳng phải hết thuốc rồi ư? Mạnh Thanh La mím môi, nàng hiểu ý của Tam bá nương. Nếu mình không có không gian, có lẽ nàng sẽ thật sự làm như lời bà ấy nói, chỉ lấy một chút thuốc đủ cứu mạng ra, có khi cũng chẳng bỏ ra ngoài. Dù sao, chỉ có người nhà che chở nàng, nàng cũng chỉ che chở cho người thân cận nhất.
Nhưng vì ông trời cho Mạnh Thiên La không gian bảo bối kia, trước khi làm rõ được tình trạng, nàng không dám và cũng không thể thấy chết không cứu.
“Ngươi nói cái gì đó? Tới đẩy xe giúp đi.”
Tam bá trừng mắt với Tam bá nương. Đưa thuốc ra rồi, nói nữa chẳng phải khiến A La khó chịu trong lòng? Tuy Mạnh tam bá nương là ngươi keo kiệt nhưng tính tình cũng tháo vát, lại là phụ nhân coi phu quân là trời. Bà ấy thấy phu quân trừng mắt, lập tức ngoan ngoãn chạy về, cúi đầu giúp đẩy xe.
“A, a…”
Đột nhiên phía trước truyền tới vài tiếng thét thất thanh, đội ngũ lại dừng lại một lần nữa.
“Lại xảy ra chuyện gì vậy?” Lão gia tử nhíu mày không vui.
“Để ta tới xem.”
Mạnh đại bá lại lần nữa hả xe ba gác trong tay ra, chưa được một hồi đã đỏ mắt quay về.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì lớn à?” Mạnh lão gia tử cau mày.
Mạnh đại bá quét mắt nhìn nữ quyến một vòng, lời nói kẹt trong cổ họng vẫn thốt ra: “Cha, phía trước có rất nhiều nhiều người chết… Giống như là chạy trốn sau khi bị cướp, bọn họ không có đồ ăn, nước uống, kiên trì tới nơi này không chịu nổi nên chết hết.”
“Đi mau, mọi người đừng ngừng… Đừng có nhìn, đi nhanh chút.” Mạnh lý chính lớn giọng gào ở phía trước.
Đội ngũ tiếp tục đi lên phía trước, cuối hàng là người của Mạnh gia, Mạnh Thanh La cũng thấy rõ, ước chừng ven đường có hai ba mươi người nằm ngang, nằm dọc, ngẩng lên, nằm sấp, nửa ngồi tựa ở ven đường.
Mặt trời chói chang, nhiệt độ không khí cao, sóng nhiệt lăn tăn, phần lớn thi thể đã thối rữa tản ra mùi khiến người ta buồn nôn. Trên mặt còn có thứ gì màu trắng đang ngọ nguậy.
“Trời ơi, A di đà phật…”
“Tạo nghiệp!”
“Đợi này chịu khổ, đời sau nhất định phải đầu thai tốt.”
Mạnh Thanh La chỉ nhìn một chút rồi dời mắt đi, không đành lòng nhìn tiếp. Nàng đưa tay kéo Thập Lang ở bên cạnh, dùng tay che mắt nó lại: “Đừng nhìn! Bát Lang, Cửu Lang… Các đệ cũng đừng nhìn, các thôn dân trước mặt, mọi người tăng tốc lên, mau chóng đi qua, nhanh một chút.”
Mạnh Thanh La hô lên câu cuối cùng.
Mọi người có mặt ở đó không ai biết được sự nguy hiểm của những cái xác này.
Sau thiên tai rất dễ xảy ra dịch bệnh.
Sau đó trên đường, cứ đi được mấy trăm bước là họ sẽ gặp phải thi thế. Rất nhiều thi thể của người và các loại gia súc lớn, không hề gặp được người sống hay vật sống.
Lúc này, Mạnh Thanh La cũng chẳng rảnh lo giữ gìn hình tượng thiếu nữ thẹn thùng của nguyên chủ mà lén lén lút lút. Nàng đi tới bên cạnh gia gia, vẻ mặt nghiêm túc: “Gia gia, phải nói với lý chính thúc, chúng ta cần nhanh chóng đi qua đoạn này, không thể chậm trễ. Không những thế chúng ta còn phải tăng tốc. Với cả bảo tất cả mọi người trong đội ngũ bịt mũi miệng lại. Kể cả cầm quần áo, khăn vải của nhà, chỉ cần có thể che mũi miệng là được.
“Tiểu A La, cháu đang lo... à?” Ông cụ Mạnh hết nhìn tôn nữ lại ngó sang thê tử mình.
Mạnh lão bà tử và Mạnh Thanh La đưa mắt nhìn nhau, lại bắt gặp ánh mắt của Mạnh lão gia tử rồi gật đầu: “Đương gia, A La nhà ta lo lắng không sai, bảo mọi người bịt lại là tốt cho họ.”
“Được, ta sẽ đi bảo ngay.”
Cả nhà Mạnh lý chính đi phía trước dẫn đường, cảm ơn một lần nữa rồi ôm Trụ Tử đi. Đợi họ đi rồi, Mạnh tam bá nương nhỏ giọng nói: “A La đúng là thật thà, thuốc quý như vậy mà lấy ra hết. Cháu lấy một chút ra cũng được, ngộ nhỡ…” Trong nhà có người bị bệnh, chẳng phải hết thuốc rồi ư? Mạnh Thanh La mím môi, nàng hiểu ý của Tam bá nương. Nếu mình không có không gian, có lẽ nàng sẽ thật sự làm như lời bà ấy nói, chỉ lấy một chút thuốc đủ cứu mạng ra, có khi cũng chẳng bỏ ra ngoài. Dù sao, chỉ có người nhà che chở nàng, nàng cũng chỉ che chở cho người thân cận nhất.
Nhưng vì ông trời cho Mạnh Thiên La không gian bảo bối kia, trước khi làm rõ được tình trạng, nàng không dám và cũng không thể thấy chết không cứu.
“Ngươi nói cái gì đó? Tới đẩy xe giúp đi.”
Tam bá trừng mắt với Tam bá nương. Đưa thuốc ra rồi, nói nữa chẳng phải khiến A La khó chịu trong lòng? Tuy Mạnh tam bá nương là ngươi keo kiệt nhưng tính tình cũng tháo vát, lại là phụ nhân coi phu quân là trời. Bà ấy thấy phu quân trừng mắt, lập tức ngoan ngoãn chạy về, cúi đầu giúp đẩy xe.
“A, a…”
Đột nhiên phía trước truyền tới vài tiếng thét thất thanh, đội ngũ lại dừng lại một lần nữa.
“Lại xảy ra chuyện gì vậy?” Lão gia tử nhíu mày không vui.
“Để ta tới xem.”
Mạnh đại bá lại lần nữa hả xe ba gác trong tay ra, chưa được một hồi đã đỏ mắt quay về.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì lớn à?” Mạnh lão gia tử cau mày.
Mạnh đại bá quét mắt nhìn nữ quyến một vòng, lời nói kẹt trong cổ họng vẫn thốt ra: “Cha, phía trước có rất nhiều nhiều người chết… Giống như là chạy trốn sau khi bị cướp, bọn họ không có đồ ăn, nước uống, kiên trì tới nơi này không chịu nổi nên chết hết.”
“Đi mau, mọi người đừng ngừng… Đừng có nhìn, đi nhanh chút.” Mạnh lý chính lớn giọng gào ở phía trước.
Đội ngũ tiếp tục đi lên phía trước, cuối hàng là người của Mạnh gia, Mạnh Thanh La cũng thấy rõ, ước chừng ven đường có hai ba mươi người nằm ngang, nằm dọc, ngẩng lên, nằm sấp, nửa ngồi tựa ở ven đường.
Mặt trời chói chang, nhiệt độ không khí cao, sóng nhiệt lăn tăn, phần lớn thi thể đã thối rữa tản ra mùi khiến người ta buồn nôn. Trên mặt còn có thứ gì màu trắng đang ngọ nguậy.
“Trời ơi, A di đà phật…”
“Tạo nghiệp!”
“Đợi này chịu khổ, đời sau nhất định phải đầu thai tốt.”
Mạnh Thanh La chỉ nhìn một chút rồi dời mắt đi, không đành lòng nhìn tiếp. Nàng đưa tay kéo Thập Lang ở bên cạnh, dùng tay che mắt nó lại: “Đừng nhìn! Bát Lang, Cửu Lang… Các đệ cũng đừng nhìn, các thôn dân trước mặt, mọi người tăng tốc lên, mau chóng đi qua, nhanh một chút.”
Mạnh Thanh La hô lên câu cuối cùng.
Mọi người có mặt ở đó không ai biết được sự nguy hiểm của những cái xác này.
Sau thiên tai rất dễ xảy ra dịch bệnh.
Sau đó trên đường, cứ đi được mấy trăm bước là họ sẽ gặp phải thi thế. Rất nhiều thi thể của người và các loại gia súc lớn, không hề gặp được người sống hay vật sống.
Lúc này, Mạnh Thanh La cũng chẳng rảnh lo giữ gìn hình tượng thiếu nữ thẹn thùng của nguyên chủ mà lén lén lút lút. Nàng đi tới bên cạnh gia gia, vẻ mặt nghiêm túc: “Gia gia, phải nói với lý chính thúc, chúng ta cần nhanh chóng đi qua đoạn này, không thể chậm trễ. Không những thế chúng ta còn phải tăng tốc. Với cả bảo tất cả mọi người trong đội ngũ bịt mũi miệng lại. Kể cả cầm quần áo, khăn vải của nhà, chỉ cần có thể che mũi miệng là được.
“Tiểu A La, cháu đang lo... à?” Ông cụ Mạnh hết nhìn tôn nữ lại ngó sang thê tử mình.
Mạnh lão bà tử và Mạnh Thanh La đưa mắt nhìn nhau, lại bắt gặp ánh mắt của Mạnh lão gia tử rồi gật đầu: “Đương gia, A La nhà ta lo lắng không sai, bảo mọi người bịt lại là tốt cho họ.”
Danh sách chương